“Mới sáng có chuyện gì vui vậy mày?” Quốc Hùng ngạc nhiên. Duy Thanh khẽ cười. “Có gì đâu.” Từ khi biết Sún có cảm tình với mình, trong người Duy Thanh cứ rạo rực một cảm giác phấn khích đến khó tả. Không phải là anh tự ngộ nhận đâu, mà chắc chắn là như vậy. Chiều hôm qua Sún còn nhận lời đi ăn chè với anh nữa kia mà. Lúc đó sau khi học thể dục xong, anh liền mở lời. “Sún, Lu mời Sún đi ăn chè nha?” Anh lại đưa cái bộ mặt đáng tội lên. “Không.” Mỹ Hạnh phồng má lên. “Đi đi mà.” Duy Thanh năn nỉ. Mỹ Hạnh mừng thầm trong lòng. “Hai ly mới đi.” “Ok nà.” Anh tò mò. “Sún thích ăn chè gì?” “Chè gì cũng được.” Cô đáp nhanh. Được Lu khờ khạo rủ đi ăn là cô thấy vui rồi. Anh trầm ngâm giây lát. “Vậy ăn chè chuối nha.” Anh thấy quán chè này là hợp lý nhất, vì nó nằm ở giữa khoảng cách đi lại của hai người. Tới nơi, quán chè đóng cửa, thế là hai người đành thay đổi chiến thuật. “Lu còn biết quán nào nữa không?” Mỹ Hạnh giả vờ hỏi. Duy Thanh suy nghĩ rồi ầm ờ. “Lu chỉ biế