Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2020

Chương 19

“Mới sáng có chuyện gì vui vậy mày?” Quốc Hùng ngạc nhiên. Duy Thanh khẽ cười. “Có gì đâu.” Từ khi biết Sún có cảm tình với mình, trong người Duy Thanh cứ rạo rực một cảm giác phấn khích đến khó tả. Không phải là anh tự ngộ nhận đâu, mà chắc chắn là như vậy. Chiều hôm qua Sún còn nhận lời đi ăn chè với anh nữa kia mà. Lúc đó sau khi học thể dục xong, anh liền mở lời. “Sún, Lu mời Sún đi ăn chè nha?” Anh lại đưa cái bộ mặt đáng tội lên. “Không.” Mỹ Hạnh phồng má lên. “Đi đi mà.” Duy Thanh năn nỉ. Mỹ Hạnh mừng thầm trong lòng. “Hai ly mới đi.” “Ok nà.” Anh tò mò. “Sún thích ăn chè gì?” “Chè gì cũng được.” Cô đáp nhanh. Được Lu khờ khạo rủ đi ăn là cô thấy vui rồi. Anh trầm ngâm giây lát. “Vậy ăn chè chuối nha.” Anh thấy quán chè này là hợp lý nhất, vì nó nằm ở giữa khoảng cách đi lại của hai người. Tới nơi, quán chè đóng cửa, thế là hai người đành thay đổi chiến thuật. “Lu còn biết quán nào nữa không?” Mỹ Hạnh giả vờ hỏi. Duy Thanh suy nghĩ rồi ầm ờ. “Lu chỉ biế

Chương 18

“Dũng khỏe chưa mày?” Quốc Hùng hỏi khi đang chở Duy Thanh đi học. Duy Thanh đứng sau xe lắc đầu. “Chưa.” Hôm qua thứ năm được nghỉ, nên anh đã lên viện chăm sóc cu cậu cả ngày. Có điều cu cậu yếu lắm, cứ mê man hoài. “Má Ba vẫn ở trên viện hả?” Quốc Hùng gặng hỏi. Duy Thanh ừm một tiếng đầy sầu não. Lúc sau, Mỹ Hạnh đang ngồi trong lớp trò chuyện với Tấn Bình thì thấy Duy Thanh ủ rũ bước vào. Nhớ hôm thứ tư vừa rồi cô đã tha lỗi cho Lu rồi mà. Cô đã nhận me, đã nhận thư và cũng đã nói chuyện với Lu rồi. Sao nhìn mặt Lu giống như đang giận cô thế nhỉ. Chưa gì anh chàng vừa ngồi xuống đã thở dài, cô nghe thấy mà nản lòng. Cô nghĩ mình nên hỏi Duy Thanh. “Lu sao vậy?” Duy Thanh ngước mắt lên. “Lu không sao hết.” Cô gặng hỏi. “Sao nhìn Lu buồn vậy?” “Dũng em Lu mới nhập viện.” Duy Thanh ngồi thẳng dậy. Mỹ Hạnh giờ thì đã hiểu vì sao anh chàng vác cái bộ mặt “mất sổ gạo” tới lớp. “Em ấy đỡ chưa?” Duy Thanh lắc đầu rồi lại nằm dài xuống bàn. “Nghe má nói lần này nặng

Chương 72: Đường Lâm Thành

Tiếng trống báo động vang lên, cánh quân phía tây chuẩn bị tấn công Đường Lâm để tiếp tục thực hiện kế hoạch như đã dự tính. Trên một chiếc đài cao ở nội thành Đường Lâm, Ngô lão gia đang ngồi quan sát tình hình. Xung quanh ông là những cận vệ tinh nhuệ hôm nào. Ông đã ngầm đoán trước sau gì bọn phản quốc này cũng khơi dậy chiến tranh, nhưng ông không ngờ bọn chúng lại tiến quân nhanh như vậy. Khi vừa biết được kế hoạch giả mạo Vũ Lệnh quân, thì bọn chúng đã xuất hiện ngay trước cửa nhà ông. Nhanh chóng hiểu ra ý đồ, ông đã định sai người chặn các đường tiếp tế quân lương hay vận chuyển chiến xa. Nhưng vì con đường độc đạo từ Tam Đái xuống Đường Lâm quá thông thoáng và khoảng cách hai nơi quá gần, nên ông đành từ bỏ ý định ngay sau đó. Trong cái rủi lại có cái may, ông không hiểu vì sao cánh quân phía bắc ở Tam Đái không kết hợp với cánh phía tây tấn công Đường Lâm, mà lại di chuyển xuống phía nam để kểt hợp với cánh quân phía đông để tấn công Đại La. Diệt Đường Lâm của ông xo