Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2019

Chương 33

Vừa mở mắt ra thì Tuấn Phong đã thấy Thanh Vân đang ngồi nhìn mình chằm chằm. Anh chưa kịp nói gì thì cô nhóc đã nhanh chóng nằm xuống gục đầu lên ngực anh. Mỉm cười, Tuấn Phong đưa tay lên vút ve lưng cô nhóc. Cứ mỗi sáng thức dậy và được nhìn thấy Thanh Vân, đó chính là niềm hạnh phúc mỗi ngày của anh, những ngày cuối cùng của cuộc đời.             Ăn sáng cùng với gia đình xong, Tuấn Phong định đánh xe hơi chở Thanh Vân đi làm nhưng rồi lại thôi. Anh vào trong gara và dắt chiếc xe 67 xưa cũ của mình ra, anh muốn cùng cô nhóc vi vu trên đường như ngày xưa.             “Ý, em thích đi xe máy.” Thanh Vân mừng rỡ.             Tuấn Phong khẽ cười. “Vậy sao trước giờ không nói với anh?” Anh ghét đánh xe hơi chở cô đi làm.             Thanh Vân lắc lư người mình qua lại. “Tại ai đó ngốc nên em mới không nói.”             Tuấn Phong giả vờ buồn bã. “Sao em cứ mắng anh hoài vậy.”             “Anh chàng ngốc chở em đi làm nào.” Thanh Vân đá vào chân Tuấn Phong.             “

Chương 32

Vào một buổi chiều mát mẻ, Thanh Vân đi lấy những thứ mà Tuấn Phong yêu cầu như mọi hôm. Bước về phòng, không thấy anh, cô đành đặt đống giấy tờ xuống bàn. Nhìn mọi thứ quá lộn xộn, nên cô nảy ý sắp xếp lại cho ngăn nắp. Khi Thanh Vân bỏ con dấu khắc chức vụ của Tuấn Phong vào trong ngăn bàn, cô tình cờ thấy một chiếc hộp nhỏ màu đen. Tò mò mở ra xem và cô thật sự bất ngờ khi thấy bên trong là một cặp nhẫn. Đúng lúc đó thì Tuấn Phong bước vào. “Em làm gì vậy?” Anh trợn mắt hét lên. “Không gì hết.” Thanh Vân giật mình đóng chiếc hộp và bỏ lại vào trong ngăn bàn. “Ai cho em đụng vào đồ của tôi?” Tuấn Phong nói lớn. Tất cả chỉ là anh không muốn cô biết sự thật. Sự thật là anh sẽ cầu hôn cô. “Em xin lỗi.” Thanh Vân hoảng hốt, cô nói giọng run run. Chưa bao giờ cô thấy sắc mặt đáng sợ của Tuấn Phong như lúc này. Tuấn Phong nghiêm mặt lại. “Đừng bao giờ đụng vào đồ của tôi một lần nữa.” Ánh mắt của anh như đe dọa lấy cô. Thanh Vân sợ hãi. “Dạ.” Cô đi về lại vị trí của mình

Chương 44: Nguyễn Phong Sơn

Sau khi ra khỏi Yên Phong trấn, Nguyễn Phong Sơn cùng thuộc hạ nhanh chóng phi nước đại xuống lại Huyền Thương phái. Sau một thời gian thì y cũng tới bìa rừng Đông Thượng. Cảm thấy nơi đây dễ bị mai phục nên y ra lệnh hãm tốc độ lại rồi chậm rãi tiến qua. Giống như y dự đoán, Chu trưởng môn cùng với người của Việt Quang phái đang đứng phía trước mặt. Nguyễn Phong Sơn nhẩm tính ước lượng cũng lên đến trăm người.             Nguyễn Phong Sơn giơ tay lên báo hiệu ngừng lại. “Ngài Chu Quang Minh tới đây để tiễn biệt tiểu tử này ư?”             Chu trưởng môn khẽ cười. “Yên Phong công tử kéo thuộc hạ đi đâu mà lại đông vậy?”             Họ Nguyễn cười nhạt. “Chúng ta đều là những người hiểu chuyện, Chu Quang Minh ngài không nên vòng vo.”             “Rất là tinh ý.” Chu trưởng môn quay ra sau đám đệ tử. “Lên nào.”             Nguyễn Phong Sơn đã đoán trước được nên cũng đưa tay lên vẫy, người Yên Phong bang đồng loạt rút kiếm hò hét vang trời rồi thúc ngựa phi tới. Hai bên lao

Chương 31

Lúc ta cứ ngỡ hạnh phúc nhất, biết đâu đó lại lúc mọi buồn đau và bất hạnh chuẩn bị ập đến. Tuấn Phong không ngờ rằng, giây phút mà anh cứ ngỡ mình là kẻ hạnh phúc nhất thế giới, là người may mắn nhất trên đời, khi anh tìm được tình yêu đích thực của đời mình, tìm được người con gái, người vợ và sẽ là người mẹ của những đứa con bé bỏng của anh. Thì đó cũng là lúc Tuấn Phong nhận ra một sự thật, một sự thật đau buồn, rằng anh sắp chết. Giờ đây Tuấn Phong đang ngồi khóc một mình trên chiếc ghế đá, chiếc ghế nằm trước trung tâm y tế R ở Mỹ. Bên cạnh anh là một tập hồ sơ bệnh án, mà trong đó kết luận anh bị ung thư máu giai đoạn cuối và đã di căn lên não. Tuấn Phong vẫn không tin đó là sự thật, chính vì chối bỏ điều đó nên anh không tin vào kết luận của các bác sĩ ở bệnh viện V, nơi anh đi khám sau khi bị ngất ở văn phòng. Chính vì không tin nên anh đã lén nói gia đình sang Mỹ thăm bạn để lén đi khám bệnh. Và rồi sau khi khám xong, sự thật vẫn là sự thật, cái chết là điều anh không