Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2019

Chương 15

“Chúc chị sinh nhật vui vẻ.” Tuấn Kiệt nói trong đau khổ. Anh đang ngồi u sầu trong phòng của Tuấn Phong. Tựa lưng vào thành giường, Tuấn Kiệt khẽ cười nhìn chiếc bánh kem đặt bên cạnh. Chiếc bánh chocolate nhỏ được phủ quanh một lớp kem béo ngậy và một ngọn nến đang lập lòe ánh lửa được cắm bên trên.  “Đám giỗ rồi đến sinh nhật.” Tuấn Kiệt gượng cười. “Em ghét chị.” Gió bên ngoài thoảng nhẹ qua ban công, những chiếc màn trắng phảng phất bay và căn phòng càng trở nên hiu quạnh, khi ánh lửa của ngọn nến nhỏ vụt tắt. Tuấn Kiệt chầm chậm hít một hơi thật sâu và rót rượu vào ba chiếc ly nhỏ. Một ly cho anh và hai ly còn lại cho Thanh Vân và Tuấn Phong. “Có chuyện gì vậy dì Như?” Quốc Anh nói khẽ. Anh đang đứng trước cửa phòng canh gác. Vào những ngày giỗ kỵ của gia đình, Tuấn Kiệt sẽ lên nghĩa trang và sang ngôi chùa ở quận B làm lễ. Còn vào những ngày sinh nhật của Thanh Vân và Tuấn Phong, Tuấn Kiệt sẽ ở trong phòng của anh mình. Quốc Anh biết rõ những việc này nên anh khôn

Chương 56: Nguyễn Phong Sơn

Tại ngoại ô vùng Đỗ Động Giang, Nguyễn Phong Sơn cưỡi ngựa dẫn theo hàng chục người bịt mặt. Mục đích lần này của họ Nguyễn là đánh chiếm vùng này để làm bàn đạp tiến lên Đại La. Nét mặt của y trông rất bực bội, không phải vì trận chiến, mà là vì đột nhiên phải nhận lệnh xuất quân.             Cũng giống như lần trước, khi y đang ở tại Yên Phong bang ngồi trầm tư suy nghĩ, thì đột nhiên gã Lê Quang Hào xuất hiện. Mừng rỡ vì gặp lại Lê đường chủ, y đang định đối tửu thì nhanh chóng nhận được thông báo phải tháo chạy ngay lập tức. Y gặng hỏi thì Lê đường chủ bảo Liên Đoàn đang cắt cử người tiến xuống Yên Phong trấn.             Không có gì bàng hoàng cho lắm, vì y đã nghe ngóng được Liên Đoàn đang cất quân đi dẹp phản loạn rất nhiều nơi ở mọi miền. Nhưng giờ nghe đến việc tấn công Yên Phong trấn thì có nghĩa là Yên Phong bang đang nằm trong danh sách Tử Lệnh. Hứ lên một tiếng, y không ngờ mình lại bị xem như cỏ rác, mọi nỗ lực của y trong cuộc đại chiến vừa qua, nơi y cùng mọi ngư

Chương 14

“Phương trình này em phải giải như vậy mới đúng.” Quốc Bình khoanh vuông lại phương trình anh vừa giải xong. “Có chỗ nào em không hiểu không?” Anh nhìn Uyên Phương.             “Chỗ này không hiểu.” Uyên Phương bực tức chỉ tay tùm lum vào cuốn vở. “Chỗ này, chỗ này nữa. Tất cả đều không hiểu.” Cô tức giận cúi mặt xuống.             “Sao lại không hiểu? Em không hiểu chỗ nào?” Quốc Bình gặng hỏi.             Uyên Phương nói khía. “Vì học ít buổi quá nên không hiểu.”             Quốc Bình thở dài. “Em giận chuyện hôm qua đúng không? Em đừng trẻ con như vậy/.”             Uyên Phương ngước mặt lên. “Trẻ con gì chứ. Anh lớn quá nên có quyền lừa dối hả?” Ý cô ám chỉ việc Quốc Bình nói dối mình đang bận học, để rồi anh đi chơi với người con gái khác.             Quốc Bình buông cây bút xuống bàn. “Anh không nói dối. Anh đi nhà sách với bạn là để mua sách về học. Đó là sự thật.”             “Ai biết được.” Uyên Phương quay mặt đi nhìn chỗ khác. “Tin hay không tùy em.” Quốc