“Chúc chị sinh nhật vui vẻ.”
Tuấn Kiệt nói trong đau khổ. Anh đang ngồi u sầu trong phòng của Tuấn Phong.
Tựa lưng
vào thành giường, Tuấn Kiệt khẽ cười nhìn chiếc bánh kem đặt bên cạnh. Chiếc
bánh chocolate nhỏ được phủ quanh một lớp kem béo ngậy và một ngọn nến đang lập
lòe ánh lửa được cắm bên trên.
“Đám giỗ rồi đến sinh nhật.” Tuấn Kiệt gượng
cười. “Em ghét chị.”
Gió bên
ngoài thoảng nhẹ qua ban công, những chiếc màn trắng phảng phất bay và căn
phòng càng trở nên hiu quạnh, khi ánh lửa của ngọn nến nhỏ vụt tắt. Tuấn Kiệt
chầm chậm hít một hơi thật sâu và rót rượu vào ba chiếc ly nhỏ. Một ly cho anh
và hai ly còn lại cho Thanh Vân và Tuấn Phong.
“Có chuyện
gì vậy dì Như?” Quốc Anh nói khẽ. Anh đang đứng trước cửa phòng canh gác.
Vào những
ngày giỗ kỵ của gia đình, Tuấn Kiệt sẽ lên nghĩa trang và sang ngôi chùa ở quận
B làm lễ. Còn vào những ngày sinh nhật của Thanh Vân và Tuấn Phong, Tuấn Kiệt sẽ
ở trong phòng của anh mình. Quốc Anh biết rõ những việc này nên anh không muốn
ai làm phiền đến Tuấn Kiệt bởi tất cả điều gì khác.
“Tôi đem
ít nước cho cậu.” Dì Như khẽ cười.
Quốc Anh
niềm nở. “Dạ con cảm ơn dì.”
“Cậu lo
đi nghỉ đi. Không cần phải bảo vệ cho cậu chủ như vậy đâu.” Dì Như nói. “Cậu ấy
không muốn mình làm phiền đến người khác.”
Quốc Anh
gật đầu. “Dạ con biết rồi ạ. Con tự nguyện đứng ở đây thôi dì.”
Thật ra
thì ngày xưa Quốc Anh không có đứng bên ngoài canh giữ cho Tuấn Kiệt. Mọi việc
bắt đầu từ khi vợ của Tuấn Kiệt đột ngột xông vào làm gián đoạn và phá rối sự
tĩnh lặng của căn phòng. Kể từ đó, Quốc Anh không muốn ai xuất hiện phá vỡ buổi
tiệc, mặc dù vợ của Tuấn Kiệt không xuất hiện nữa.
Tuấn Kiệt
giở từng trang album ảnh như mọi khi. “Chị nhớ lúc này không?” Anh nhìn vào bức
hình chụp hai người ở buổi diễn văn nghệ. “Lúc đó chúng ta giành giải nhất song
ca.” Tuấn Kiệt khẽ cười. “Còn hình này là lúc ba chúng ta chụp vào ngày Tết.”
Anh nhìn sang bức bên cạnh, nơi anh và hai anh chị mình đang mỉm cười đầy hạnh
phúc. Thanh Vân ở giữa, đầu cô chếch về phía Tuấn Phong.
Tuấn Kiệt
cứ thế, anh giở từng trang album, xem từng bức ảnh và nhắc lại từng ký ức năm
xưa. Một hành động lặp đi và lặp lại suốt những năm qua. Mọi chuyện cứ như vậy,
anh cứ cười một mình, nước mắt thi thoảng rơi.
Bất ngờ
điện thoại rung lên, bị cắt ngang mạch cảm xúc, Tuấn Kiệt quay lại lấy điện thoại
đang nằm trên giường. Anh nhìn vào màn hình và thấy Uyên Phương đang điện cho
mình. Sựng người trong vài giây suy nghĩ, anh đôi điện thoại lại lên giường và
tiếp tục chương trình nhắc lại kỷ niệm xưa.
Sáng hôm
sau, Tuấn Kiệt thức dậy trong phòng anh mình. Sau khi sửa soạn vệ sinh xong,
anh lại mở tủ quần áo ra.
“Cho em
mượn áo anh nha.” Tuấn Kiệt lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng.
Vừa bước
xuống phòng ăn, nơi mẹ anh đang ngồi trên xe lăn. Bên cạnh bà là dì Lan hộ lý.
Dì đang mớm thức ăn sáng cho bà, một tô cháo củ quả và thịt bằm đầy dinh dưỡng.
Tuấn Kiệt hôn lên trán mẹ mình. “Mẹ ngủ ngon không?”
Bà Kim Xuân đưa cặp mắt lờ đờ nhìn sang con mình.
“Phong.” Bà chậm rãi nói. “Bé Vân với Kiệt đâu?”
“Hai người họ đi công tác chưa về mẹ ạ.” Tuấn Kiệt lại giả
vờ nói láo.
“Sao lại đi công tác?” Bà Kim Xuân gặng hỏi.
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Bên đối tác có vấn đề nên tối hôm
qua họ phải bay qua thương thuyết. Lúc tối họ có chào mẹ rồi đi mà.”
Bà Kim Xuân nhíu mày. “Sao mẹ không nhớ?”
Tuấn Kiệt cầm tay mẹ mình đưa lên miệng thơm nhẹ một cái.
“Mẹ hay quên mà.”
Dì Ba vẫn như bình thường mọi khi, dì chia thức ăn và cà
phê ra ba phần nhỏ. “Cái này của cậu chủ.” Bà thì thầm nói khẽ. “Cái này của cậu
hai và cô hai.” Vì bà chủ đang ngồi đối diện nên dì Ba đành đặt hai phần kia
sang bên cạnh Tuấn Kiệt.
“Con cảm
ơn dì ạ.” Tuấn Kiệt quay sang mỉm cười.
“Sao con ăn có chút vậy?” Bà Kim Xuân thắc mắc.
Tuấn Kiệt lại nói láo. “Dạ bác sĩ dặn con phải ăn như vậy.”
Ý anh muốn ám chỉ hai phần kia cũng là do bác sĩ bảo.
Bà Kim Xuân muốn biết một chuyện. “Khi nào thì mẹ có
cháu?”
Tuấn Kiệt đang ăn phải khựng lại. “Tụi con còn trẻ mà.”
Anh biết mẹ đang nhầm tưởng mình là Tuấn Phong.
“Nhưng tôi già rồi.” Bà Kim Xuân đáp lại.
“Dạ vâng.” Tuấn Kiệt chả biết nói gì thêm.
Ở trong phòng khách, các cận vệ cũng đang dùng điểm tâm
sáng cùng với các người giúp việc khác. Không khí ngoài đó dễ chịu hơn với sự
ngột ngạt trong này. Tuấn Kiệt cảm thấy thở không nổi khi phải cứ nói láo mẹ
mình. Anh không biết nếu lỡ như mẹ anh nhớ ra mọi chuyện thì sẽ như thế nào. Liệu
bà có vượt qua thêm được một cú sốc nữa không.
Lại nói về Uyên Phương, sau khi tối qua gọi cho Tuấn Kiệt
hai cuộc điện thoại nhưng không được, cô đang trầm ngâm ngồi suy nghĩ một mình
trước máy tính.
“Sao dạo này chị không thấy em mua cà phê cho người yêu nữa?”
Hoài Thư thắc mắc.
Uyên Phương quay sang hớn hở. “Trong giai đoạn tấn công đối
phương, chúng ta không nên tăng thêm sự hờn ghét. Do vậy em sẽ không làm những
điều mà anh ấy không thích.”
“Ghê ta.” Hoài Thư khẽ cười. “Ai bày mưu cho em vậy?”
“Chị Thùy Chi chứ ai.” Uyên Phương cười tít mắt.
Uyên Phương chợt nhìn thấy Quốc Bình đang hướng mắt về
mình. Cô vẫy tay mỉm cười nhưng đáp lại cử chỉ đó là cú đánh mặt đi đầy lạnh
lùng của anh. Uyên Phương đành buồn rầu thu tay lại, tiếp tục công việc còn đang
dang dở và mơ mộng ngày được Quốc Bình nói tiếng yêu.
Trở lại với Tuấn Kiệt, anh sực nhớ mình phải hồi đáp lại
tin nhắn của Uyên Phương. Lúc nãy trên xe do mãi suy nghĩ về công việc mà anh
quên béng đi mất. Nhấp nhẹ ngụm cà phê của Quốc Anh mới pha, anh ngã người ra
sau ghế và nhìn vào điện thoại.
“Sao tối giờ tôi điện cho chú không được.” Tin nhắn từ
Uyên Phương gởi qua mạng xã hội lúc sáng.
Tuấn Kiệt vội nhắn lại. “Nhóc gọi chú có việc gì không?”
Uyên Phương vội thoát ra khỏi mơ mộng khi thấy điện thoại
rung lên. Đôi tay cô lập tức bấm lia lịa lên dãy phím ảo. “Người ta gọi từ tối.
Bây giờ mới trả lời. Bộ ông chú bận lắm sao.” Uyên Phương nhắn liên tục.
“Bận đi
làm mà.”
“Làm gì
mà vào tối khuya. Bận đi chơi với ai đó thì có.”
“Không có.”
Tuấn Kiệt nhắn nhanh.
Uyên
Phương không tin. “Đừng xạo.”
“Thật.”
“Không
tin.”
Trong lúc
Tuấn Kiệt đang bận giải oan cho mình, thì bên ngoài phòng, một cô gái trẻ trung
xinh đẹp bước ra khỏi thang máy. Cô mang chiếc quần jean ngắn màu trắng và chiếc
áo sơ mi xanh dương cột ngang hông. Những cận vệ đang ngồi trong phòng nghỉ liền
đánh ánh mắt nhìn sang. Xuân Đức là người đang ngồi gần thang máy nhất nên liền
đứng dậy.
“Xin hỏi
cô gặp ai ạ?” Xuân Đức nói đầy cung kính. Thật ra thì anh đã được bộ phận an ninh
thông báo trước cả rồi.
Cô gái liếc
mắt. “Gặp cậu tôi.”
“Ở đây có
rất nhiều cậu. Không biết cô muốn gặp cậu nào?” Xuân Đức khẽ cười.
Cô gái chống
nạnh. “Cậu tôi là cậu của tôi. Chứ không phải cậu là các cậu.”
“Ca này
khó à nha.” Thành Nhân đang ngồi phải bật cười.
“Thế tóm
lại cô muốn gặp ai, thưa tiểu thư?” Anh Quân đi tới bên cạnh đồng đội của mình.
Cô gái
hít một hơi thật sâu. “Cậu Tuấn Kiệt.” Cô trợn mắt ngược lên.
“Vậy xin
cô cho chúng tôi kiểm tra.” Xuân Đức thấy cô gái dang hai tay ra như hiểu ý.
Anh liền nhanh chóng cầm máy quét thực hiện các nghiệp vụ của mình.
Kiểm tra
xong, Xuân Đức nhìn Anh Quân gật đầu rồi cả hai dạt ra bên cạnh để tránh đường.
Cô gái liếc mắt như hù dọa rồi kéo chiếc vali màu xanh dương to đùng đi tới.
Hữu Nam đứng
chờ mở cửa cho cô gái. “Đề nghị cô để vali lại bên ngoài.” Mặc dù anh biết để
bước vào được thang máy thì bộ phận an ninh tòa nhà đã kiểm tra qua.
Cô gái bỏ
chiếc vali lại rồi đi vào trong với bộ dạng như một bà hoàng.
Anh Quân
nhìn cô gái đánh mông bước đi mà phải chậc lên thành tiếng. “Xinh thật, mà có
điều chảnh quá.”
“Anh Quốc
Anh ơi.” Xuân Đức nói vào đàm. “Cháu gái của chủ tịch đang đi vào.”
Bước qua
phòng nghỉ, cô gái tiến vào phòng của ban trợ lý. Không như các cận vệ, những
trợ lý chả thèm đoái hoài đến cô, ngoại trừ một người, Thành Mỹ. Cậu không phải
để ý đến sắc đẹp, mà đang ngầm dõi theo ánh mắt và nụ cười đầy tình tứ của cô
gái dành cho Quốc Anh.
“Anh đẹp
trai.” Cô gái khẽ cười.
“Tiểu
thư.” Quốc Anh gật đầu. “Xin mời vào trong ạ.” Anh nhận ra cô gái này là cháu của
chủ tịch.
Cô gái bước
vào trong phòng và thấy Tuấn Kiệt đang ngồi trên ghế. “Cậu Kiệt.”
Tuấn Kiệt
lúc này đang nhắn tin với Uyên Phương. Anh ngước mắt lên đầy vẻ ngạc nhiên và bất
ngờ. Vội nhắn nhanh vào máy. “Chiều gặp nha nhóc.” Anh đặt điện thoại lên bàn rồi
đứng dậy. “Thanh Hương.”
“Nhớ cậu
quá à.” Thanh Hương ôm chằm lấy cậu mình.
Tuấn Kiệt
vẫn ngơ ngác. “Sạo lại về đây?”
Ông nội của
Tuấn Kiệt sinh ra hai người con trai và hai người con gái. Ông Vương Tuấn Anh,
cha của Tuấn Kiệt là trưởng nam nhưng cưới vợ trễ. Chú của Tuấn Kiệt là Vương
Tuấn Sơn, đã qua đời từ lâu vì ung thư máu và chưa lập gia đình. Vương Ngọc
Xuân và Vương Ngọc Yến là hai người cô của anh.
Vương Ngọc
Yến cưới chồng và sinh ra Võ Ngọc Anh. Thanh Hương, tên đầy đủ là Đào Thị Thanh
Hương, là con gái của Võ Ngọc Anh. Nhiều năm trước, gia đình họ Vương đã có một
cuộc tranh đấu giành quyền lực và Tuấn Kiệt một tay đã dẹp loạn hết tất cả.
Nguyên do
bắt đầu từ việc Tuấn Phong, anh trai anh khi mới vừa nhậm chức đã khai tử và
cách chức hàng loạt giám đốc và trưởng phòng. Trong số đó có chồng của cô mình,
ông Võ Thanh Hùng. Tức giận vì bị thằng cháu nhỏ tuổi mất dạy, ông Thanh Hùng
đã ngấm ngầm tạo phản và xúi giục nhiều kẻ khác để tạo bè kết cánh.
Tất nhiên
là Tuấn Phong biết điều đó nhưng anh muốn đợi một thời gian nữa để tóm luôn một
mẻ cho tiện. Trớ trêu thay, căn bệnh đã khiến anh qua đời và nhóm hội nhỏ nhoi
này vẫn còn tồn tại. Cái chết của Thanh Vân tiếp tục làm gia đình của Tuấn Kiệt
suy đốn. Ông Vương Tuấn Anh và vợ mình sau đó cũng lâm bệnh. Lợi dụng tình hình
như vậy, nhất là việc tình hình rối ren trong tập đoàn, Võ Thanh Hùng cùng nhiều
cổ đông lớn trong tập đoàn đã nổi dậy và đòi triệu tập hội đồng quản trị của tập
đoàn nhằm tranh quyền đoạt vị.
Chồng của
cô Vương Ngọc Xuân là Lê Chí Danh, ngay từ đầu ông đã giả vờ tạo phản, nhằm mục
đích nằm vùng để đánh cắp thông tin. Tuấn Kiệt tất nhiên đã được ban trợ lý
truyền đạt lại di ngôn của anh mình, trong đó có việc gạch tên Võ Thanh Hùng.
Cùng với vợ chồng cô Ngọc Xuân, anh đã ra một mật lệnh cho đội ngũ của mình triệt
hạ tận gốc cuộc nổi loạn. Cùng với đó là việc thâu tóm hết tất cả số cổ phiếu từ
các cổ đông, để củng cố quyền lực của gia đình họ Vương trong tập đoàn V.
Sau cuộc
nổi loạn, cô Vương Ngọc Yến của anh bắt buộc phải ly hôn với Võ Thanh Hùng. Võ
Ngọc Anh sau đó được Tuấn Kiệt tạo điều kiện hết mức để tạo dựng sự nghiệp theo
ước mơ của cô nàng. Điều mà trước đó Ngọc Anh không thể thực hiện vì cha mình cấm
bỏ. Sang Mỹ rồi cưới chồng và Thanh Hương là sự đơm hoa, kết trái của một chuyện
tình.
“Bộ cháu
về thăm cậu không được sao?” Thanh Hương đáp.
Tuấn Kiệt
khẽ cười. “Ra đây ngồi kể cậu nghe nào.” Anh chỉ tay ra chiếc bàn phía bên kia.
Vừa ngồi xuống, Tuấn Kiệt đã ngầm đoán. “Sao, cãi nhau với mẹ nên bỏ về đây chứ
gì.”
“Đâu có.”
Thanh Hương đáp nhanh.
“Vậy thì
vì sao?” Tuấn Kiệt ngồi bắt chéo chân lại.
Thanh
Hương xòa vào người cậu mình để nịnh nọt. “Cháu muốn về đây sống thôi.”
“Đang
yên, đang lành, tự dưng lại muốn mò về đây.” Tuấn Kiệt nhíu mày giả vờ không hiểu.
Thanh Hương ngồi thẳng dậy. “Cậu không thương con nữa hả?”
Ý cô muốn nói về việc Tuấn Kiệt cứ gặng hỏi này nọ.
“Thế ngày xưa ai đòi sang Mỹ cho bằng được.” Tuấn Kiệt
nói móc lại.
“Ngày xưa là ngày xưa.” Thanh Hương khẽ cười. “Hôm qua trời
nắng, chắc gì hôm nay trời sẽ không mưa.”
Tuấn Kiệt biết ý đồ của cháu mình. “Thế tóm lại giờ nhóc
muốn cậu làm gì?”
Thanh Hương như đạt được mục đích của mình. Cô lại ôm
cánh tay Tuấn Kiệt. “Cậu chỉ cần nói vài lời với mẹ con. Rồi bố trí cho con một
công việc gì đó để làm thôi. Chỉ có vậy à.”
Tuấn Kiệt cảm thấy có điều gì đó không linh. “Con về sống
với mẹ thì cần gì cậu phải nói vào.”
“Con muốn sống riêng.” Thanh Hương ngước mắt nhìn cậu
mình như muốn dò xét câu trả lời.
Tuấn Kiệt biết ngay. “Vậy mà bày đặt nói thương tôi.” Anh
lấy tay trái đẩy nhẹ đầu cháu mình. “Ngay từ đầu đã lợi dụng ông cậu này rồi.”
“Không
có.” Thanh Hương giả vờ bù lu, bù loa lên khóc.
“Thôi được
rồi.” Tuấn Kiệt phải e sợ. “Để cậu nói với mẹ nhóc được chưa.”
Thanh
Hương cười toe tét. “Cảm ơn cậu nhiều.”
Lúc này ở
bên ngoài, Thành Mỹ đi tới chỗ Quốc Anh. “Cô gái đó là ai vậy?”
Quốc Anh
đang ngồi đọc báo trước cửa phòng của chủ tịch. “À, cháu của chủ tịch ấy mà.”
Thành Mỹ
đứng khoanh tay trước ngực, mắt không ngừng đảo quanh như đang suy tính điều gì
đó. “Sao con bé lại biết ông?”
Quốc Anh
gập tờ báo lại. “Thì Anh với chủ tịch có thăm cô bé mấy lần ở bên Mỹ.”
Thành Mỹ
mừng rỡ trong lòng. “Vậy à.”
“Mà có
chuyện gì không Mỹ?” Quốc Anh nhíu mày vì thắc mắc.
“Không,
lo đọc báo tiếp đi.” Thành Mỹ quay về chỗ của mình.
Chiều hôm
đó, Tuấn Kiệt đi gặp Uyên Phương như đã định. Anh đang ngồi nói chuyện với bác
Năm thì cô nhóc đi tới. Thấy gương mặt buồn bã, anh nghĩ chắc chàng trai kia lại
làm gì đó rồi.
“Ông
chú.” Uyên Phương mỉm cười.
Tuấn Kiệt
đáp. “Sao hôm nay đi làm về sớm vậy?”
“Hôm nào
lại chẳng về giờ này.” Uyên Phương ngồi xuống. Cô vừa định hỏi chuyện thì lại
chợt thấy vết son hơi mờ in trên áo của Tuấn Kiệt. Gương mặt cô lại bỗng tối sầm.
Tuấn Kiệt
lúc này vẫn chưa biết vết son đó là của Thanh Hương. “Công việc của nhóc dạo
này thế nào?” Thấy Uyên Phương chưa trả lời, anh lại gặng hỏi tiếp. “Tối hôm
qua mắc bận quá nên tôi không thể nghe máy được.”
Bận đi chơi với gái chứ gì, Uyên Phương
hằn học trong đầu.
Thấy cô
nhóc cúi gầm mặt xuống, Tuấn Kiệt lại chả hiểu vì sao. “Nhóc sao vậy?”
“Không
sao hết.” Uyên Phương nói trong bực bội.
Tuấn Kiệt
nghĩ chắc cô nhóc muốn được yên tĩnh một lúc nên anh đành yên lặng ăn kem. Im lặng
là sự đáng sợ nhất trong các mối quan hệ, Tuấn Kiệt nghĩ vậy. Vừa ăn, vừa nhìn
ra đường, Tuấn Kiệt thấy những bậc cha mẹ đang đèo con đi trên đường, thế là
anh lại nghĩ đến mình. Anh không còn trẻ và đã già rồi, con thì chưa có, vợ thì
còn ở nơi đâu. Không biết đến khi nào thì anh mới được bế con trên tay.
“Sao ông
chú không nói.” Uyên Phương liếc mắt sang. “Bộ không thích gặp tôi sao?”
Tuấn Kiệt
như chết đứng. Anh nhìn sang cô nhóc với khuôn mặt e sợ. “Chú có nói mà.” Anh
chắc chắn là vừa rồi có hỏi, chỉ tại cô nhóc không chịu trả lời.
“Nói gì?”
Uyên Phương đáp ngắn gọn.
Tuấn Kiệt
nuốt nước bọt. “Nhóc buồn chuyện gì hả?”
“Bộ muốn
tôi buồn lắm sao mà hỏi.” Uyên Phương tiếp tục hằn học.
Sao nói gì cũng bị mắng vậy ta, Tuấn Kiệt
nghĩ thầm rồi gắng gượng cười. “Nhóc ăn kem chưa?” Anh hết chuyện để nói rồi.
“Vui lắm
sao mà cười.” Uyên Phương như muốn cắn xé Tuấn Kiệt. “Thấy kem không mà hỏi.”
Tuấn Kiệt
đưa nhanh cây kem ở bên cạnh mình. “Nhóc ăn đi.”
“Sao nãy
giờ không đưa.” Uyên Phương háy mắt rồi cầm nhanh cây kem đưa lên miệng.
Tuấn
Kiệt nghĩ chiều nay sẽ là một buổi chiều đầy ác mộng với anh. Nuốt nước bọt một
lần nữa trong sợ hãi, chưa bao giờ anh phải kinh sợ như thế này. Bởi vậy mới
nói, đừng bao giờ làm phụ nữ giận, đặc biệt là người mình yêu.