Nhiều
năm sau.
“Mẹ.”
Duy Thanh hớn hở chạy đến.
Lúc
này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô
với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo.
Cô
ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.”
Duy
Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?”
Mỹ
Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.”
“Sao
mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ.
Sau
tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn
anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính
là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh.
“Mọi
việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình.
Anh
gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.”
Cô
khoác tay chồng mình.
Duy
Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy
ba?”
“Siêu
nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ
người khác. Dù có khó khăn, đau thương hay nguy hiểm, siêu nhân vẫn luôn cam chịu
để người khác được hạnh phúc.”
Sau
một vài giây suy nghĩ, Duy Thanh khẳng khái nói. “Con cũng muốn làm siêu nhân để
bảo vệ ba mẹ.”
Anh
hôn nhẹ lên má con mình. “Ừm, con chính là siêu nhân của ba mẹ.” Đó cũng là điều
anh muốn nói với bạn mình.
Anh
quay đầu nhìn về phía xa chân trời, nơi hoàng hôn đang dần buông xuống.
Mày
sẽ vẫn luôn dõi theo tao và Mỹ Hạnh đúng không, Duy Thanh.
Tao
thật sự rất nhớ mày.
Hết.