Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2019

Chương 28

Bước vào nhà khi trời đã tối, Tuấn Phong không thấy ba mẹ mình và cô nhóc đâu cả. Hỏi dì Tư thì anh biết được ba mẹ bận đi tiếp khách, còn Thanh Vân thì không biết rõ là đi đâu. Chán nản, Tuấn Phong vác hành lý lên phòng rồi tắm rửa thay quần áo.             Sau khi được dì Tư hâm nóng thức ăn, Tuấn Phong nhai ngấu nghiến sau một thời gian để bụng trống không. Tuấn Kiệt nhìn anh mình lắc đầu, cu cậu ăn xong thì điện thoại hẹn bạn đi chơi. Cuối cùng Tuấn Phong phải ngồi bơ vơ một mình giữa phòng khách rộng lớn.             Một lát sau thì ba mẹ anh bước vào. “Con về khi nào vậy?” Bà Kim Xuân bất ngờ.             Tuấn Phong không thấy cô nhóc đi cùng nên buồn rầu. “Dạ con mới về.”             “Con về có việc gì sao?” Ông Tuấn Anh tò mò.             Tuấn Phong pha trà mời ba mẹ mình. “Dạ con về luôn.”             “Vì sao vậy?” Ông Tuấn Anh cảm thấy thắc mắc.             “Con cảm thấy nhớ nhà, với lại con có ở lại bên đó thì cũng chả học thêm được điều gì.” Tuấn Phong nói

Chương 40: Nguyễn Phong Sơn

Lại nói về Yên Phong công tử, sau khi chia tay ở Tam Lộ, y cùng hai mươi ba người đệ tử của mình chạy tới Tây Phù Liệt. Từ đây, y sẽ đi ngược lên lại Yên Phong trấn.             Nói về lộ trình, từ Tây Phù Liệt đi về lại Yên Phong trấn, y có ba lựa chọn khả thi nhất. Một là y chạy tiếp tới thành Tế Giang rồi đi về. Hai, y phải chạy qua cây cầu gỗ bắt qua cánh rừng Đông Thượng rồi chạy về Yên Phong. Và ba, y phải chạy qua cây cầu bắt qua cánh rừng Tây Thượng, sau đó phải qua kinh đô Cổ Loa rồi mới về được bản phái. Sau một hồi suy tính, Nguyễn Phong Sơn phải miễn cưỡng chọn cách hai, đó là cách khả thi nhất hiện nay. Cách một và ba, dù rằng an toàn hơn nhưng khoảng cách và quãng đường đi quá xa, mà tình cảnh hiện tại lại không cho phép. Dù biết là sẽ có mai phục nhưng chi bằng họ Nguyễn chọn cách mạo hiểm để rút ngắn thời gian còn hơn. Chỉ cần vượt qua được cánh rừng Đông Thượng thì y sẽ an toàn. Quảng đường từ đó về Yên Phong vô cùng thoáng đãng và dễ quan sát, chưa kể đoạn đườn

Chương 27

Tuấn Phong ngồi trong sân bay và bật khóc trong im lặng. Anh thật sự không muốn rời xa Thanh Vân nhưng anh bắt buộc phải ra đi. Anh đã biết rõ tình cảm của Thanh Vân dành cho mình. Biết rõ vì sự ngu ngốc của mình nên giờ đây cô nhóc đã không còn yêu anh nữa. Thanh Vân đang vui vẻ với Tuấn Kiệt, cu cậu đã thay anh quan tâm và chăm sóc cho cô.             Tuấn Phong đã thấy Tuấn Kiệt cười đùa, rồi nhìn Thanh Vân với ánh mắt đầy tình cảm như thế nào trong bữa sinh nhật. Những lời nói của cu cậu chất chứa đầy những từ ngữ yêu thương trong đó. Thanh Vân cũng vậy, cô cũng trò chuyện vui vẻ với Tuấn Kiệt như cái cách từng đối với anh. Tuấn Phong hy vọng Thanh Vân và Tuấn Kiệt sẽ hạnh phúc. Chỉ có như vậy thì anh mới tha thứ cho bản thân khốn nạn chết tiệt của mình. Tại sao lúc đó khi nhìn thấy những hình ảnh của Thanh Vân và Tuấn Kiệt, anh lại ra một quyết định bỏ đi sai lầm như thế. Tại sao mọi chuyện anh rất thông minh nhưng trong chuyện tình cảm thì anh lại ngu si đến như vậy. Giờ