Lại
nói về Yên Phong công tử, sau khi chia tay ở Tam Lộ, y cùng hai mươi ba người đệ
tử của mình chạy tới Tây Phù Liệt. Từ đây, y sẽ đi ngược lên lại Yên Phong trấn.
Nói về lộ trình, từ Tây Phù Liệt đi
về lại Yên Phong trấn, y có ba lựa chọn khả thi nhất. Một là y chạy tiếp tới
thành Tế Giang rồi đi về. Hai, y phải chạy qua cây cầu gỗ bắt qua cánh rừng
Đông Thượng rồi chạy về Yên Phong. Và ba, y phải chạy qua cây cầu bắt qua cánh
rừng Tây Thượng, sau đó phải qua kinh đô Cổ Loa rồi mới về được bản phái.
Sau một hồi suy tính, Nguyễn Phong Sơn
phải miễn cưỡng chọn cách hai, đó là cách khả thi nhất hiện nay. Cách một và
ba, dù rằng an toàn hơn nhưng khoảng cách và quãng đường đi quá xa, mà tình cảnh
hiện tại lại không cho phép. Dù biết là sẽ có mai phục nhưng chi bằng họ Nguyễn
chọn cách mạo hiểm để rút ngắn thời gian còn hơn. Chỉ cần vượt qua được cánh rừng
Đông Thượng thì y sẽ an toàn. Quảng đường từ đó về Yên Phong vô cùng thoáng
đãng và dễ quan sát, chưa kể đoạn đường rất thuận tiện cho việc phi nước đại.
Rảo ngựa vào Tây Phù Liệt, Nguyễn
Phong Sơn và mọi người không còn thời gian để dừng chân nên tiếp tục chạy thẳng
một mạch về phía trước. Vừa ra khỏi cổng thành, y phi nước đại ngay lập tức. Trần
Ngọc Phi đã dự liệu trước nên đã cho đổi những con ngựa mạnh khỏe nhất trong
đám để đưa cho đám người của Phong Sơn. Vừa chạy, vừa như muốn cảm tạ họ Trần,
Nguyễn Phong Sơn mỉm cười.
Mừng thầm chưa được bao lâu thì họ
Nguyễn đã thay đổi sắc mặt hẳn đi, một biểu hiện lo lắng bắt đầu. Nguyễn Phong
Sơn đưa nắm đấm lên trời như ra hiệu bảo mọi người dừng lại. Đoàn người thắng
ngựa lại theo lệnh, mội làn bụi đất bay khắp nơi. Trước mặt họ là một ngã ba đường.
“Ra mặt đi.” Nguyễn Phong Sơn hét
to.
“Khá khen cho tiểu tử ngươi.” Một
nam nhân cầm đao bước ra từ cánh rừng.
“Trần Chí Quân, ngài cùng Hưng Quân
phái ra đây để tiễn tại hạ ư?” Nguyễn Phong Sơn nói khích.
“Trần Chí Quân này mà không lấy mạng
ngươi thì ta sẽ không mang họ Trần.” Y nghiến răng như muốn băm nát họ Nguyễn.
“Ngài không mang họ Trần chứ mang họ
gì. Họ cẩu à?” Họ Nguyễn nhếch môi.
Nghe những lời nói đó khiến Trần Chí
Quân đùng đùng nổi giận. Mặt y đỏ bừng, hai mắt trợn ngược lên, hàm răng nghiến
chặt lại, tay vận lực vào thanh đao. “Giết chúng nó.” Trần Chí Quân hét lớn.
Nguyễn Phong Sơn vẫn bình thản, y vốn
đã dự liệu việc này từ lâu, trước gì cũng phải xảy ra. Y chả có một suy nghĩ sợ
hãi nào khởi lên trong đầu, y tự mạn rằng họ Trần kia chỉ là đồ nhãi nhép.
“Muốn chết thì cứ nhào tới.” Họ Nguyễn
đưa tay sờ vào chuôi kiếm.
Đám người Hưng Quân phái đã mai phục
tại chỗ này từ lâu. Tất cả đều chờ người Yên Phong bang tới đây. Tên Trần Chí
Quân vốn đã dự tính được rằng, chỉ duy nhất con đường này là tên họ Nguyễn phải
chọn đi ngang qua. Bởi vì những con đường lộ kia đã ngập tràn những tên sát thủ.
Đám đệ tử nghe sư phụ mình ra lệnh nên đồng loạt rút đao xông tới, sát khí bao
ngập cả khi rừng. Đệ tử Yên Phong phái thấy vậy không những không sợ hãi mà còn
thể hiện khí phách kiên cường. Họ rút kiếm ra rồi thúc ngựa tới trước Nguyễn
Phong Sơn như muốn bảo vệ.
“Dừng tay lại.” Một lão nhân cưỡi ngựa
tới hét lớn.
Đám người chuẩn bị giao chiến nghe
thấy nên khựng lại. Khi đưa mắt nhìn qua thì người hét đó không ai khác là Lê đại
hiệp, minh chủ của võ lâm.
“Trần trưởng môn, đường đường là một
trưởng môn nhân đức cao vọng trọng. Sao ngài lại hành động một cách ấu trĩ như
vậy?” Lê đại hiệp nghiêm mặt nhìn họ Trần.
“Minh chủ, chuyện này là chuyện
riêng của bản phái, xin ngài đừng xen vào.” Trần Chí Quân liếc mắt nhìn họ Nguyễn.
“Ngài dám cãi lệnh của Liên Đoàn ư.”
Lê đại hiệp nói lớn.
Vừa mới dứt lời, tức thì hàng loạt
Võ Lâm Quân xuất hiện, Nguyễn Phong Sơn nhẩm tính có khoảng hai mươi người. Tất
cả bọn họ đều chạy tới đứng giữa người Yên Phong bang và Hưng Quân phái.
“Với tư cách là minh chủ, lão phu ra
lệnh cho người phải để yên cho Yên Phong công tử.”
“Nếu không thì sao?” Trần Chí Quân tức
giận đáp.
“Nếu không ư.” Lê đại hiệp phóng mạnh
thanh thương tới cắm thẳng vào thân cây. Mũi thương lướt thẳng qua mặt Trần Chí
Quân. “Ngài có muốn ghi tên mình vào danh sách Tử Lệnh không?” Lê đại hiệp gằng
giọng.
Minh
chủ thật không phải tầm thường, Nguyễn Phong Sơn nghĩ.
Trần Chí Quân thấy Lê đại hiệp thị
uy như vậy, nên y đành đảo mắt rồi dịu giọng. “Tại hạ nể mặt minh chủ vậy.” Họ
Trần tra đao lại vào vỏ.
“Yên Phong công tử, công tử có thể
đi.” Lê đại hiệp quay qua nhìn họ Nguyễn.
Chắp tay cảm tạ, Nguyễn Phong Sơn
thúc ngựa phi đi. Trong lòng họ Nguyễn lúc này vẫn thắc mắc, vì sao minh chủ lại
biết y bị tên Trần Chí Quân phục kích mà tới cứu. Những câu hỏi liên tục được dấy
lên trong đầu y, tới khi vừa phi qua khỏi cây cầu gỗ và tiến vào mé rừng Đông
Thượng, y chợt nở một nụ cười như đã hiểu thông tất cả mọi chuyện. Hùng Quang
Hưng trưởng môn và người của Hùng Sư Đường đang ở hai bên đường, họ ẩn nấp ở trong
rừng.
Thấy Hùng trưởng môn, Nguyễn Phong
Sơn mỉm cười rồi chắp tay chào. Hùng trưởng môn cũng mỉm cười chắp tay đáp lại.
Họ Nguyễn tự biết rằng, không chỉ Lê đại hiệp, mà ngay cả Hùng trưởng môn cũng
dễ dàng đoán rằng tên họ Trần đó sẽ vì thù vặt mà hạ thủ y. Đúng như y suy
nghĩ, vừa chuẩn bị rẽ ngang, y vô tình xoay lại thì thấy một đám người khác cưỡi
ngựa đuổi theo.
Đám người khoảng bốn mươi người lao
qua khỏi cầu và đuổi theo Nguyễn Phong Sơn. Tuy nhiên họ nhanh chóng bị người
Hùng Sư đường cản lại. Đoàn người thắng ngựa ngay lập tức, sau đó một lão nhân
rảo ngựa đi tới, y mang trang phục của Việt Quang phái.
“Ta biết ngài và Trần trưởng môn có
một mối thâm tình. Tuy nhiên, chuyện này theo ta nghĩ, ngài nên đứng bên ngoài
là hơn.” Hùng trưởng môn bước tới.
“Hình như lão phu và Hùng trưởng môn
đang có hiểu lầm gì đó.” Chu Quang Minh mỉm cười.
Hiểu
lầm ư. Nực cười, Hùng trưởng môn nghĩ rồi mỉm cười. “Vậy thì ngài đang đi vậy?”
“Lão phu chả đi đâu cả.” Ngài Chu
Quang Minh vuốt râu.
Hai môn phái giáp mặt nhau trong rừng,
người người đều thủ thế, từng cử động nhỏ cũng đủ bên kia liếc mắt để ý. Hùng
trưởng môn thầm tính Nguyễn Phong Sơn đã an toàn chạy xa nên định mở lời nói.
Nhưng chưa kịp hé môi thì ngài ngạc nhiên nhìn xa về trước, những âm thanh của
một trận giao chiến đang vang lên.
Một
vụ giao chiến ở đằng đó. Phải chẳng là tên Trần Chí Quân, Hùng Quang Hưng
suy nghĩ rồi bất ngờ nhìn sang ngài Chu Quang Minh.
Ngài Chu thì đang có một vẻ thần
thái ung dung và chả đoái hoài về việc đang xảy ra. Vẻ mặt của ngài đang mỉm cười
khiến Hùng trưởng môn càng suy ngẫm. Đúng như những lời ngài Chu nói, dường như
đang có hiểu lầm giữa ngài và Hùng trưởng môn.
Chưa đợi Hùng trưởng môn mở lời thì
ngài Chu Quang Minh đã cất tiếng. “Lão phu đã nói là giữa ngài và lão phu đang
hiểu lầm rồi kia mà.”
“Vậy Chu trưởng môn tới đây để làm
gì?” Hùng trưởng môn giả vờ hỏi.
“Ngài tưởng lão phu tới đây để giết
Yên Phong công tử ư?” Chu Quang Minh vuốt râu nhìn Hùng trưởng môn lắc đầu.
“Lão phu tới đây để ngăn chặn ngài.”
Hắn
ta đang nói cái quái gì vậy, Hùng trưởng môn nghĩ. “Ngài chặn ta.” Hùng trưởng
môn ngập ngừng nói. “Để làm gì?”
“Để đảm bảo đủ thời gian.” Thấy ánh
mắt thắc mắc của Hùng trưởng môn nên ngài Chu Quang Minh nói tiếp. “Ngài chỉ cần
biết vậy. Về sau ắt ngài sẽ tự rõ.”
Dứt lời, ngài Chu Quang Minh chắp
tay cáo từ rồi quay ngựa phi đi. Đám người Việt Quang phái cũng thúc ngựa theo
sau. Chẳng mấy chốc chỉ còn lại một làn bụi bốc lên sau lưng họ.
Cảm thấy có điều gì đó bất an, Hùng
trưởng môn quay sau ra lệnh cho một toán người phi tới trước kiếm tra. Sau một
hồi thì đám người quay lại với vẻ mặt thất kinh. Nghe họ bẩm báo xong, Hùng trưởng
môn liền tức tốc phi ngựa chạy tới. Qua khỏi cây cầu gỗ, chạy thêm một đoạn dài
nữa tới ngã ba, trước mặt mọi người, hàng loạt thi thể của người Hưng Quân phái
đang nằm trên mặt đất.
Nhảy xuống ngựa, Hùng trưởng môn rảo
bước tới quan sát hiện trường. Hàng loạt cây cối xung quanh bị ngã rạp xuống hoặc
gãy đôi, máu chảy khắp nơi, tất cả đều do một trận chiến kinh hoàng gây ra. Thi
thể của Trần Chí Quân nằm cách đó không xa, Hùng trưởng môn ngồi xuống xem xét
vết thương.
Lão
Chu Quang Minh đó đang ngầm tính điều gì. Tại sao lại bảo rằng chặn đường ta,
phải chăng là vì điều này. Không thể được, giữa lão và tên Trần Chí Quân này có
một mối thâm tình rất sâu, đâu có thể như vậy được. Chắc chắn phải có ẩn khúc
nào ẩn trong đây, Hùng trưởng môn nghĩ thầm.
Sau một hồi suy tính, Hùng trưởng
môn quyết định không về lại Hùng Sư đường, mà cũng không vào lại thành Đại La nữa.
Ngài quyết định rảo ngựa tới thành Tế Giang để thám thính. Mặt khác để dễ bề tiếp
cận Việt Quang phái ở thành Đằng Châu, nơi cách đó không xa.
Về phía Nguyễn Phong Sơn, sau một thời
gian thì y cũng về tới Yên Phong bang. Y tức tốc ra lệnh cho toàn thể bang
chúng chuẩn bị xuất bang. Y tập hợp lại một trăm năm mươi người theo mình, để lại
hơn bốn mươi người canh giữ bang phái. Mặt khác y sai người đem ngân xuyến ra hỗ
trợ những huynh đệ theo mình tham dự đại hội đã tử mạng. Không nghỉ ngơi nhiều,
sau khi tắm rửa và thay một bộ y phục mới, y tức tốc dẫn huynh đệ đi ngược lại
xuống phía nam, tới Huyền Thương phái.
Trên đường ra khỏi Yên Phong trấn,
thuộc hạ của y bẩm báo lại rằng Xích Nguyệt phái và Nhật Nguyệt bang đã bị hạ
sát trên đường về lại bản môn. Nguyễn Phong Sơn dò hỏi về tin tức các bang phái
khác thì được báo lại rằng chưa có tin gì mới.
Cảm thấy tình hình ngày càng bất an nên
y buộc phải nhanh chóng lao đi. Không như Thái Quang Huy, họ Nguyễn chả sợ gì cả,
y đường đường chính chính nhắm thẳng chính lộ mà đi. Không cần phải kiêng nể
ngày hay đêm, cũng chả sợ Võ Lâm Quân hay các bọn sát thủ phục kích, với một
trăm năm mươi người, y còn sợ gì nữa.
Đang rảo ngựa thì y sực nghĩ về lại
Yên Phong bang, y không phải sợ bọn chúng tấn công tệ bang của mình, mà y sợ
không gặp được bọn chúng để hạ sát. Điều đó càng thôi thúc y phải nhanh chóng hội
quân tại Huyền Thương phái rồi đi xuống Hoa Lư gặp Thái Quang Huy.
Tại Thần Vương phái, một toán khoảng
năm, sáu chục người cầm vũ khí chạy tới phía cổng. Cảm thấy không có người canh
gác, bọn chúng hiển nhiên phi thân qua tường. Bên trong càng hiu quạnh hơn,
không một bóng người hay âm thanh nào phát ra. Thừa biết là Thần Vương phái đã
rút đi những đệ tử nòng cốt, chỉ để lại vài người canh giữ gia môn nên đám người
ung dung tiến vào.
Bỗng một tiếng hắt xì vang lên. Đám
sát thủ khựng lại rồi nhìn nhau. Sau đó tự thì thầm bảo nhau rồi tự hiểu đang
có người đang ẩn núp bên trong Thần Vương phái. Tên thủ lĩnh của phân đội này
liền cảnh giác giơ tay ra hiệu cho mọi người thủ thế rồi tản ra xung quanh.
“Tại nhà ngươi đó, thằng khỉ.” Một
tên cốc đầu tên bên cạnh. Bọn họ đang núp trong phòng nhìn ra sân. Bên trong quan
cảnh tối om.
“Làm sao ta biết được, tự nhiên nó hắt
xì chứ bộ. Chắc do thằng khỉ nào nhắc ta đó thôi.” Tên bị cốc đầu thì thầm phân
minh.
Bỗng một tên sát thủ bên ngoài nói lớn.
“Lũ chuột các ngươi còn núp nữa làm gì. Lòi mặt ra đi.”
Vừa dứt lời thì trên mái nhà, một
tên mang y phục Thần Vương phái đứng dậy vẫy tay. “Ta đây nè. Các ngươi đi đâu
vậy?”
Tên thủ lĩnh ngước mặt lên nhìn liền
vô cùng phẫn nộ, y tức giận quát lớn đám đệ tử lao vào hạ sát. Nghe lệnh, đám
sát thù đồng loạt xông tới. Một vài tên phi thân trèo lên mái nhà thì liền bị
hàng loạt thanh côn từ trên mái nhà phóng xuống làm rớt hết xuống đất. Từ trong
phòng, đám người mang y phục Thần Vương phái cùng lúc xông ra phóng côn tới. Một
vài tên sát thủ bị trúng côn văng ra xa, những tên khác may mắn thì vung kiếm đỡ
được.
Âm thanh giao chiến bắt đầu vang
lên, tiếng vũ khí chạm nhau vang liên hồi. Chưa định thần được thì bất ngờ từ
sau, đám sát thủ bị người của Thần Vương phái từ phía cổng chạy vào vung côn.
Tên thủ lĩnh vô cùng bàng hoàng, y được báo rõ ràng là tên Đinh Nguyệt Hàn đang
cùng đám đệ tử ở Huyền Thương phái, Thần Vương phái chỉ có vài người ở lại. Tuy
nhiên, giờ đây trước mặt y là hàng chục người Thần Vương phái đang bao vây y. Xung
quanh, khắp nơi, đâu đâu cũng có bóng dáng của họ.
Đang bần thần suy nghĩ thì một thanh
côn phóng tới, tên thủ lĩnh nhanh chóng nghiêng người né, thanh côn văng ra sau
đánh trúng một tên khác. Chưa kịp xông tới đáp trả thì sau lưng một thanh côn
khác lại phóng tới, tên thũ lĩnh tiếp tục xoay người vung kiếm chặt đứt đôi
thanh côn. Vừa dứt thì một thanh côn khác nữa đánh tới, y đưa kiếm gạt thanh
côn qua một bên. Tiếp tục một thanh khác, rồi một thanh côn khác nữa, y bị nhiều
người Thần Vương phái tấn công cùng lúc.
Nhanh chóng họ đánh bật cây kiếm từ
trong tay y, rồi một thanh côn đâm thẳng vào bụng, thanh côn khác đánh xuống
chân, tên thủ lĩnh quỵ xuống, đang bàng hoàng và đau đớn thì một thanh công
vung thẳng vào đầu làm y bất tỉnh. Đám sát thủ nhanh chóng bị đánh gục, tất cả
nhanh chóng được người của Thần Vương phái trói lại rồi bắt quỳ ở giữa sân.
“Chúng ta phải làm gì đây, thưa Nguyễn
đường chủ?” Một tên thì thầm hỏi.
Nguyễn Nhất Lữ đưa tay lên miệng kêu
suỵt. “Im nào, chúng ta đang là người Thần Vương phái.”
Gã liền gãi đầu ngơ ngác. “Chết, thuộc
hạ nhầm.”
Nguyễn Nhất Lũ quay mặt sang mọi người
nói lớn. “Đưa tất cả bọn chúng vào nhốt trong kho. Đợi Đinh trưởng môn về xử
lý.”
Người của Phi Sát bang nhanh chóng
kéo đám sát thủ vào nhà kho. Nguyễn đường chủ kêu một tên thuộc hạ lại dặn dò rồi
quay đi. Phi Sát bang biết rằng họ không thể nào mang hắc y để bảo vệ Thần
Vương phái được, nên mới nảy ra ý mượn y phục của Thần Vương phái để giả dạng.
Ngay cả vũ khí họ cũng phải bắt buộc dùng côn, dù hơi ngược nhưng khi giả dạng
thì họ phải làm như vậy. Một vài người cầm thanh côn trong tay tò mò giơ tới
giơ lui. Người của Thần Vương phái thấy bộ dạng của họ cũng phải phì cười.