Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2019

Chương 9

Sau vụ đánh nhau, Duy Thanh bị nhà trường kỷ luật phải nghỉ học một tuần. Cùng với anh là hình thức tương tự dành cho Quốc Hùng. Nếu như Duy Thanh tình thế bắt buộc phải nghỉ, thì Quốc Hùng lại không như vậy. Mẹ của Quốc Hùng quen biết với nhà trường, bà chỉ cần ngỏ ý là nhà trường sẽ cho cu cậu đi học ngay. Nhưng cái lạ là Quốc Hùng lại một mực kiên quyết chấp nhận “án phạt” cùng với bạn mình và năn nỉ mẹ mình đừng nhờ vả gì cả. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, Quốc Hùng muốn “đôi bạn cùng tiến” này cùng chung ngọt, sẻ bùi. Về phần Văn Vũ, sau khi biết tin Duy Thanh đánh nhau thì ngay chiều hôm đó anh liền chạy tới cô nhi viện. Thấy Duy Thanh đang tập võ cùng với Quốc Hùng, Văn Vũ để xe trong sân rồi chạy ra bãi cỏ. Nhìn vẻ bề ngoài, Văn Vũ thấy có vẻ hai người không sao. Mặt mày chỉ đỏ lên một chút và vẫn còn nhe răng cười được, thì Văn Vũ nghĩ có lẽ mình nên lo cho những người kia thì hơn. “Con chào ông Năm.” Văn Vũ lễ phép thưa. Ông Năm cầm roi đứng chắp tay sau lưn

Chương 8

“Thưa má con đi học.” Duy Thanh lễ phép nói. Năm nay anh đã lên lớp bảy. Má Ba khẽ cười. “Ờ, con đi học.” Duy Thanh nựng má Minh Dũng. “Anh đi học nha em.” Má Ba bồng Minh Dũng đung đưa. “Chào anh đi con.” Minh Dũng lúc này còn nhỏ chưa biết gì nên chỉ mở miệng cười hì hì. Duy Thanh dắt chiếc xe đạp ngang ra rồi lao đi. Vừa ra khỏi nhà thì anh rẽ trái, đạp được một đoạn thì anh đi ngang qua ngôi chùa của các sư cô. Đây là ngôi chùa mà má Ba hay dẫn Duy Thanh và các anh chị em đi lễ. Tết năm nào anh cũng cùng các anh chị em xuất hành qua đây lễ chùa và xin lộc đầu năm cả. “Hey, Vũ.” Duy Thanh nói lớn. Văn Vũ quay sang. “Hi, Thanh.” “Thanh đi trước nha.” Duy Thanh vẫy tay rồi đạp nhanh tới. Nếu như với Quốc Hùng, anh xưng “mày” với “tao”, thì với Văn Vũ, anh lại xưng hô một kiểu khác. Văn Vũ nói vọng theo. “Ờ.” Duy Thanh khẽ cười và hướng thẳng tới nhà Quốc Hùng mà đạp. Văn Vũ ở gần chùa, từ nhỏ đến giờ, ở trong xóm, anh chỉ chơi với một mình Văn Vũ. Hồi cấp một, a

Chương 7

“Sao buồn vậy con?” Má Ba lại thấy Duy Thanh ngồi chống cằm nghĩ ngợi. Duy Thanh ngẩng mặt lên. “Má.” “Sao, lại không thích đi học à?” Bà ngầm đoán. Duy Thanh đứng dậy ôm má. “Dạ không.” “Sao lại không?” Bà thắc mắc hỏi. “Con muốn đi làm nuôi má.” Anh đáp. Bà hiểu ra vấn đề của cu cậu. “Con thấy mấy anh chị đi làm, nên muốn đi theo đúng không?” Anh gật đầu. “Dạ.” Bà khẽ cười. “Má biết con thương má. Nhưng nếu con muốn đi làm thì phải đi học đã.” Duy Thanh không hiểu lắm. “Con muốn đi làm luôn, con không muốn đi học nữa.” Bà thấy con mình thật ngây ngô. Cu cậu vẫn chưa hiểu gì về “đời”. “Má biết. Nhưng con cần phải đi học, phải kiếm cái chữ, sau đó mới đi làm được. Với lại người ta chỉ nhận người có đi học, không ai nhận người không đi học cả.” Bà muốn đả thông tư tưởng cho cu cậu, nên giả vờ nói như vậy. “Vậy là con phải đi học á?” Duy Thanh thấy đi làm sao mà khó quá vậy. Anh cứ tưởng đi làm là ra xin họ, rồi đi làm thôi chứ. Má Ba gật đầu. “Ừm.” Bà xoa đầu