“Thưa
má con đi học.” Duy Thanh lễ phép nói. Năm nay anh đã lên lớp bảy.
Má
Ba khẽ cười. “Ờ, con đi học.”
Duy
Thanh nựng má Minh Dũng. “Anh đi học nha em.”
Má
Ba bồng Minh Dũng đung đưa. “Chào anh đi con.”
Minh
Dũng lúc này còn nhỏ chưa biết gì nên chỉ mở miệng cười hì hì.
Duy
Thanh dắt chiếc xe đạp ngang ra rồi lao đi. Vừa ra khỏi nhà thì anh rẽ trái, đạp
được một đoạn thì anh đi ngang qua ngôi chùa của các sư cô. Đây là ngôi chùa mà
má Ba hay dẫn Duy Thanh và các anh chị em đi lễ. Tết năm nào anh cũng cùng các
anh chị em xuất hành qua đây lễ chùa và xin lộc đầu năm cả.
“Hey,
Vũ.” Duy Thanh nói lớn.
Văn
Vũ quay sang. “Hi, Thanh.”
“Thanh
đi trước nha.” Duy Thanh vẫy tay rồi đạp nhanh tới. Nếu như với Quốc Hùng, anh
xưng “mày” với “tao”, thì với Văn Vũ, anh lại xưng hô một kiểu khác.
Văn
Vũ nói vọng theo. “Ờ.”
Duy
Thanh khẽ cười và hướng thẳng tới nhà Quốc Hùng mà đạp. Văn Vũ ở gần chùa, từ
nhỏ đến giờ, ở trong xóm, anh chỉ chơi với một mình Văn Vũ. Hồi cấp một, anh học
lớp 5/3, còn Văn Vũ thì ở lớp 5/2. Giờ anh học lớp 7/5, còn Văn Vũ học lớp 7/2
với Khánh Long. Do anh chở Quốc Hùng và Văn Vũ cũng mắc chở bạn, nên hai người
không có đi học chung với nhau như xưa.
Tới
nhà Quốc Hùng, Duy Thanh bấm chuông kêu cửa như hôm nào. Có lẽ trong cả cái
làng này, Duy Thanh thấy chỉ có mình nhà của Quốc Hùng là có chuông và chỉ có
mình nhà bạn anh là có xe hơi bốn bánh. Sau này thì Duy Thanh mới biết, nhà Quốc
Hùng được người ta gọi là biệt thự và nhà bạn anh là một trong những nhà giàu
nhất thành phố Đ này.
Quốc
Hùng vẫn bóng loáng như mọi khi. “Để tao chở cho.” Anh đội chiếc mũ lưỡi trai
màu kem lên đầu. Từ khi đi học với Duy Thanh thì anh phải đội mũ cho đỡ nắng.
Duy
Thanh hiểu ý nên giao xe lại cho cu cậu rồi ra đứng ở sau xe. Đi được một đoạn,
gió thổi ngang qua khiến Duy Thanh ngửi thấy mùi gì đó rất thơm. “Bôi gì mà
thơm vậy mày?” Sau một thời gian thì anh đã bị “đồng hóa” ngôn ngữ.
“Dầu
gội đầu loại mới.” Quốc Hùng đáp. “Chút về tao đưa một chai cho dùng.”
Duy
Thanh từ chối ngay. “Thôi, tao dùng chung đồ với mấy anh chị em rồi.”
“Thì
đem về cho cả nhà dùng luôn.” Quốc Hùng nói.
Duy
Thanh khẽ cười. “Ngại lắm. Má bảo tao không nên làm phiền bạn bè như vậy.” Từ
lúc chơi thân với Quốc Hùng, Duy Thanh hay được anh chàng cho đồ. Ngay cả tiền
học phí năm nay cũng do mẹ Quốc Hùng trả thay.
“Xem
như tao trả công cho việc mày chở tao đi học đi.” Quốc Hùng nói nhanh. “Nói nhiều
tao cho xuống xe đi bộ giờ.”
Biết
tính Quốc Hùng đùa nên Duy Thanh chỉ mỉm cười.
Vì ở
gần nhà nhau nên khi nghỉ hè, Quốc Hùng vẫn thường xuyên đạp xe tới chơi với
Duy Thanh. Có lúc hai người chơi ở cô nhi viện, có lúc chơi ở bãi cỏ bên hồ, có
lúc hai người đạp xe qua tụ tập với Khánh Long, Hoàng Sơn và Anh Đức, hoặc Quốc
Hùng rủ Duy Thanh và Văn Vũ về nhà của mình.
Thường
thì Duy Thanh chỉ chơi có với mỗi mình Văn Vũ ở xóm, nên hè vừa rồi khi Quốc
Hùng sang chơi, thế là Quốc Hùng và Văn Vũ cũng chơi thân với nhau luôn. Có điều
Văn Vũ ít khi tụ tập với hai người, nhất là buổi chiều. Vì khoảng thời gian này
Văn Vũ hay qua chùa và giúp các sư cô mấy việc lặt vặt, đôi khi là chẻ cả củi.
Cũng chính vì thế, cộng với việc Văn Vũ không thích võ, nên chỉ có mỗi Quốc
Hùng là chiều chiều cùng với Duy Thanh luyện tập cùng với các anh chị em.
Chơi
thân với nhau thì sẽ hiểu được nhiều thứ và thông cảm cho nhau. Duy Thanh và Quốc
Hùng cũng vậy, hai người ngày càng hiểu ý và thông cảm cho nhau hơn. Biết Duy
Thanh là trẻ mồ côi và lớn lên ở cô nhi viện, nên Quốc Hùng hay xin mẹ mình
giúp đỡ nhiều thứ, nhất là về vấn đề tài chính. Duy Thanh thì cũng biết được
hoàn cảnh của Quốc Hùng, ba mất từ sớm, mẹ chỉ có mình anh ta. Vì phải lăn lộn
nhiều trong công việc và không có thời gian quan tâm chăm sóc cho Quốc Hùng, do
vậy bà đã gởi anh chàng về sống với bà ngoại và đó chính là nơi hiện giờ mà anh
chàng đang sinh sống.
Trở
lại với Duy Thanh, những ngày đầu tiên đi học cũng diễn ra suôn sẻ, chủ yếu là
lên “nhận lớp”, gặp lại các gương mặt cũ và trò chuyện linh tinh những chuyện
hè vừa rồi. Nhưng rồi những ngày bình yên đó cũng qua đi, một hôm, đến giờ ra
chơi, Duy Thanh, Quốc Hùng, cùng hai thằng đầu teo kia đi ra sân trường.
Đang
trò chuyện chờ hai thằng kia đi mua nước, thì Duy Thanh thấy chị Thúy Hồng bật
khóc đi tới. “Chị Hồng.” Anh đứng dậy. “Chị sao vậy?”
Thúy
Hồng không đáp mà chỉ đưa tay lên quẹt nước mắt.
Duy
Thanh lo lắng khôn cùng. “Sao chị khóc?”
Quốc
Hùng thấy vậy cũng ngồi không yên nên đứng dậy theo.
Bạn
gái đi sau Thúy Hồng lên tiếng. “Chị em bị người ta ăn hiếp.”
Duy
Thanh thấy người đang nói là chị Bích. Người bạn thân đi học cùng với chị Hồng.
Quốc
Hùng mở lời nhanh hơn Duy Thanh. “Ai ăn hiếp chị ấy vậy chị?”
Duy
Thanh nắm tay chị Hồng đi lại ghế ngồi. Chị Hồng gục mặt lên vai Duy Thanh tiếp
tục khóc. Thiên đường và địa ngục, xem ra chỉ cách nhau chưa đầy một cái nháy mắt.
Duy
Thanh thấy chị Hồng khóc mà lòng như lửa đốt, anh đẩy chị Hồng ra, quẹt nước mắt
trên mặt chị. “Ai ăn hiếp chị? Chị nói đi?”
Thúy
Hồng lắc đầu. “Không có ai hết.” Cô nghẹn ngào nói.
Duy
Thanh nói lớn. “Chị nói láo. Chị nói đi.”
Chị
Bích đứng phía sau lên tiếng. “Chị Hồng em bị mấy thằng ở lớp ăn hiếp.”
“Thằng
nào chị?” Duy Thanh tức giận.
“Nó
làm gì chị Hồng vậy chị?” Quốc Hùng nói với vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Mặc
cho Thúy Hồng quay lại bảo mình im, Kim Bích liền nói. “Mấy thằng đó bảo Hồng
là thứ con của gái điếm. Còn giật tóc Hồng nữa.”
Duy
Thanh đứng dậy. “Chị chỉ mặt nó cho em.”
Thúy
Hồng kéo tay em mình lại. “Thôi mà em.”
“Thôi
gì mà thôi.” Duy Thanh tức giận.
Thúy
Hồng chạy theo. “Chị xin em mà. Thanh, Thanh ơi.” Mặc cho Thúy Hồng nói, Duy
Thanh và Quốc Hùng cùng chị Kim Bích đi lên lại lớp.
Kim
Bích bước vào và chỉ tay về phía cuối lớp. “Ba thằng ngồi cuối á em.”
Duy
Thanh nắm tay, nghiến răng lại bước tới, mặc cho những ánh mắt trong lớp nhìn
anh. “Thằng nào đánh chị tao?”
Thúy
Hồng chạy tới kéo Duy Thanh đi. “Đừng mà em, má la đó.”
“Chị
bỏ em ra.” Duy Thanh nói lớn.
“Bỏ
ra thì mày làm được cái đéo gì?” Tên A đứng dậy. Trông hắn cao to hơn Duy Thanh
rất nhiều.
Tên
C tiếp lời. “Ta đánh chết bà mi giờ.” Gã bước ra khỏi bàn và trợn mắt. “Biến.”
Bất
thình lình, vì cấn mọi người đang ngồi không thể đi tiếp được, nên Quốc Hùng liền
nhảy xổ lên bàn, sau đó phi tới đạp tên C vào tường. Tên A thấy bạn mình bị
đánh nên liền quay lại đánh Quốc Hùng. Duy Thanh giật tay ra khỏi chị Hồng rồi
lao tới phi chân vào người tên A.
Quốc
Hùng sau khi đạp tên C, anh tiếp tục đấm liên tục vào người hắn. Duy Thanh sau
khi đạp vào lưng tên A, hai tay nắm chặt áo, anh liên tục kê gối lên hông gã.
Tên B thấy vậy nên liền xông tới đạp Duy Thanh. Văng ra đụng cạnh bàn đau điếng,
phần thì tên A quay lại đấm mình, Duy Thanh nén đau, đưa tay lên đỡ đòn và dùng
cùi chỏ với đầu gối để phản công.
Đẩy
tên A lùi được lại sau, Duy Thanh tiếp tục phi tới thúc mạnh cùi chỏ tay phải
vào đầu hắn. Sau đó thúc ngược lại cùi chỏ vào tên B nhưng vì hắn ta né được,
nên anh tiếp tục tung một đạp nữa ngay ngực khiến hắn văng ra sau. Vì bị đạp
trúng “chấn thủy”, tên B nằm dưới đất ôm bụng gào lên.
Thấy
Duy Thanh máu lạnh đánh người như vậy, Thúy Hồng liền chạy tới ôm chặt em mình
và kéo ra khỏi người tên A. Điều đó lại khiến tên A có lợi thế và hắn bắt đầu tấn
công lại Duy Thanh. Vừa chạy tới định đấm nhưng tên A liền bị Duy Thanh dùng
chân đạp lại.
Nắm
được chân của Duy Thanh, tên A dùng sức kéo tới nhưng chưa kéo được thì bị Quốc
Hùng ở phía sau đạp tới. Tên C bị Quốc Hùng tẩn đến nỗi mặt mày sưng vù cả lên.
Chưa kịp đánh tên A được cái nào thì giám thị, bảo vệ và các thầy cô ập vào
phòng.
Duy
Thanh, Thúy Hồng và mọi người sau khi viết lại các bản tường trình với bản kiểm
điểm, thì hai người được thầy cô tận tình đưa về đến tận nhà. Lúc này má Ba đã đi
vắng nên chị Lan phải thay má ra tiếp chuyện. Duy Nhân lo lắng cho Duy Thanh
nên liên tục hỏi tình hình của cu cậu ra sao. Có bị đau chỗ nào hay không.
Được
thầy cô kể lại mọi việc, chị Lan thay mặt má Ba xin lỗi nhà trường, xin lỗi thầy
cô và các bạn bị đánh. Do các thầy cô cũng biết má Ba nên họ bảo đã sắp xếp ổn
thỏa mọi việc. Ba em học sinh kia thương tích cũng không đáng nghiêm trọng, một
phần cũng là lỗi ở ba em đó, nên nhà trường chỉ ra quyết định kỷ luật nhẹ đối với
các học sinh tham gia đánh nhau. Chị Thúy Lan cảm ơn rối rít và tiễn các thầy
cô ra tận cổng.
Sau
đó Thúy Lan hùng hục đi tới phòng má Ba. “Duy Thanh đi theo chị.”
Duy
Thanh cúi mặt bước ra khỏi phòng.
Thúy
Lan trên đường đi đã lấy theo cây chổi, bước vào phòng đọc sách, chị Lan nói lớn.
“Em nằm lên đây cho chị.”
Duy
Thanh không nói mà làm theo.
Duy
Nhân can ngăn lại. “Thôi mà em, chuyện đâu còn có đó. Thanh nó còn nhỏ nên đã
biết gì đâu.”
“Không
biết mà dám đánh người ta sao. Nhỏ đã như vậy thì lớn lên sẽ như thế nào.” Thúy
Lan trợn mắt lên. “Anh đừng bênh nó nữa.”
Duy
Nhân tính hiền hậu, biết mình không thể cản. Do vậy anh liền nói. “Ngọc Minh
ơi.” Anh nhìn quanh và chả thấy Ngọc Minh đâu nữa.
“Tại
sao em lại đánh người ta?” Thúy Lan nói xong thì vút cán chổi thật mạnh vào
mông Duy Thanh.
Âm
thanh phát ra khiến Thúy Hồng và các anh chị em đứng bên cạnh nhìn cũng phải giật
mình.
Ngọc Minh, Ngọc Anh ơi về
đi, Duy
Nhân nghĩ thầm rồi nói. “Thôi mà em.”
“Anh
tránh ra coi.” Thúy Lan hét lên.
“Nếu
đánh thì đánh anh đi.” Duy Nhân lấy thân che người Duy Thanh lại.
Thúy
Lan càng bực hơn. “Nhỏ mà không dạy thì lớn lên sinh hư à.”
Duy
Nhân nói. “Từ nhỏ đến giờ, em có thấy khi nào má dạy chúng ta mà dùng roi
không?”
Thúy
Lan nhất thời cứng họng nên liền quát. “Anh có tránh ra không?”
“Thôi
mà chị.” Thúy Hồng bật khóc. “Lỗi tại em chứ không phải Thanh.”
“Em
tránh ra.” Thúy Lan ra lệnh cho Thúy Hồng rồi giơ cán chổi lên nhìn Duy Nhân.
“Anh mà không tránh thì em đánh trúng anh ráng chịu đó.”
“Đánh
má đi.” Má Ba bất ngờ xuất hiện nói lớn.
Thúy
Hồng nghe tiếng má nên liền hạ tay xuống và quay lại. “Má, là Duy Thanh...”
Má
Ba cướp lời. “Má nghe Ngọc Minh nói rồi.” Bà bước vào với vẻ mặt buồn bã.
Ngọc
Minh lúc này bồng Minh Dũng trên tay đi vào phòng. Nãy giờ cô đứng ngoài cổng đợi
má về để thưa chuyện. Cô biết trước sau gì nhỏ Lan cũng đánh Duy Thanh thôi.
Ngọc
Anh cũng theo sau Ngọc Minh. Cô bận chở má đi công chuyện nên giờ mới về.
“Đưa
đây cho má.” Bà giơ tay nhận lấy chổi từ Thúy Lan rồi nhìn mọi người. “Từ nhỏ đến
giờ, có khi nào má đánh các con chưa?” Bà bực lên nên lại thở dốc. “Có khi nào
má…” Bà nghẹn lại.
Duy
Nhân gần đó cảm nhận được nên vô cùng lo lắng. “Má.”
“Má
bình tĩnh đã má.” Ngọc Minh sợ bệnh má lại tái phát. Cứ mỗi lần má xúc động thì
lại như vậy.
Thúy
Lan cũng lên tiếng. “Má đừng giận mà.”
Duy
Thanh nhìn sang thấy má như vậy nên chợt bật khóc.
Má
Ba vịn tay vào người Duy Nhân. “Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết. Tại sao
các con lại như vậy?”
“Dạ
con xin lỗi má.” Thúy Lan biết lỗi của mình là gì.
“Má
không muốn thấy chuyện này một lần nữa.” Má Ba quay lưng nói lớn. “Duy Thanh đi
theo má.”
Về
tới phòng, má Ba bước vào và ngồi xuống. Bà để cây chổi nằm ngang trên đùi
mình. Duy Thanh không đợi má bảo, anh đi vào và liền nằm dài xuống đất. Ngọc
Minh lo lắng cho bệnh tình của má nên bồng Minh Dũng đứng ngoài cửa. Thúy Hồng
cũng khóc lóc đi tới.
“Nói
má nghe.” Má Ba nhìn Duy Thanh. “Tại sao con lại đánh lộn?”
Duy
Thanh đáp. “Dạ con xin lỗi má.” Anh đưa tay lên quẹt nước mắt.
“Lúc
sáng má đã dặn con sao?” Bà hỏi.
Duy
Thanh đáp. “Dạ má dặn ngày hôm nay phải đi đứng, ăn nói cẩn thận, coi chừng tai
nạn.”
“Rồi
sao? Con không nghe lời má đúng không?” Má Ba tiếp tục hỏi.
Duy
Thanh thút thít. “Dạ con xin lỗi.”
Thúy
Hồng đi vào phòng quỳ xuống trước má Ba. Cô chà hai bàn tay với nhau ở trước ngực.
“Là lỗi của con thưa má. Tại con mà Duy Thanh mới đánh lộn. Má đừng đánh Duy
Thanh.” Thúy Hồng khóc nức nở. “Má đánh con đi má.”
Má
Ba nhìn Thúy Hồng. “Má không đánh ai hết. Con đừng khóc nữa.” Bà nhìn Ngọc
Minh. “Con dắt bé Hồng về phòng thay đồ giúp má.”
Đợi
bé Hồng đi, má Ba nhìn Duy Thanh. “Má phải biết nói gì với con đây. Thấy anh chị
em bị ăn hiếp, con can thiệp, giúp đỡ là tốt. Nhưng nếu má khen con, thì chả
khác nào má cổ vũ cho việc con đi đánh nhau.” Má Ba nói. “Má muốn con trước khi
làm một việc gì đó thì phải suy nghĩ thật kỹ. Đừng giận quá mà mất khôn.”
Duy
Thanh nhìn má. “Con xin lỗi má. Con biết lỗi rồi ạ.”
“Nếu
như lúc đó con chạy lên thưa chuyện lại với người lớn, thưa lại với các thầy cô
giáo, thì có phải những chuyện này đã không xảy ra rồi đúng không?” Má Ba phân
tích cho con mình nghe. “Con đánh người ta thì được cái gì? Đánh thắng, người
ta bị thương thì con đi tù. Đánh thua thì con nằm viện. Đánh nhau không giải
quyết được vấn đề gì cả. Hơn nhau là ở chỗ cái đầu.” Má Ba chỉ tay lên đầu
mình.
“Con
xin lỗi má.” Duy Thanh ngồi dậy ôm má Ba. “Má đừng buồn nha.”
Bà
nói. “Có bị đau chỗ nào không?”
Anh
đáp nhanh. “Dạ không.”
Bà
ra lệnh. “Cởi quần áo ra cho tôi xem.”
Duy
Thanh ngay lập tức tháo khăn quàng và cởi áo ra.
Má
Ba lúc đầu còn đang khẽ cười nhưng khi vừa thấy vết bầm bên hông Duy Thanh thì
liền hoảng hốt. “Cái thằng này.” Bà đánh nhẹ vào người cu cậu. “Bị vậy mà còn
nói không sao.”
Duy
Thanh sực nhớ lại vết bầm là do lúc nãy va phải cạnh bàn. Anh gãi đầu. “Con không
thấy đau nên.”
“Anh
không đau nhưng tôi đau.” Bà nói lớn rồi đứng dậy đi tới phía tủ.
Duy
Thanh ngồi ngước cặp mắt ngơ ngác nhìn theo má. Đến khi thấy má lấy ra chai dầu
thì anh mới hiểu. Má bảo anh nằm xuống, sau đó má đổ dầu ra hai tay mình xoa
trước, rồi mới đến xoa cho anh.
“Đau
không?” Bà hỏi.
Anh khẽ cười. “Dạ không.”