Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.
Đầu
tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư,
Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn
cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.
Cái kết
tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã
bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại.
Thật ra có rất nhiều hướng để
kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người,
bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với
nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một
kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết.
Tất nhiên việc ấn định Duy
Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết
dễ chịu nhất khi kết thúc truyện. Hoặc một cái chết khác đẹp hơn là Duy Thanh
hy sinh vì cứu Quốc Hùng hoặc Mỹ Hạnh chẳng hạn.
Nhưng không, cuối cùng Duy
Thanh lại nhận lấy cái chết lãng xẹt nhất, sau nhiều lần sống sót qua các cuộc
chinh chiến với các băng nhóm khác.
Duy Thanh phải nhận lấy kết
cục cho chính những bạo lực đẫm máu mà anh đã gây ra, dù là gián tiếp hay trực
tiếp. Và hơi có một chút ác ý, khi nỗ lực cuối cùng của anh muốn nhìn thấy Mỹ Hạnh
cũng không thành hiện thực. Cuộc đời có nhiều việc đâu như ý muốn và không phải
lúc nào cũng như ý nguyện của mình.
Nói về quyết định của anh
không chạy tới bệnh viện, mà lại chạy tới đám cưới, thì từ nơi anh bị thương,
khoảng cách chạy tới nhà thờ gần hơn rất nhiều so với đoạn đường tới trạm xá,
hay bệnh viện gần nhất. Có nghĩa nếu như anh quyết định chạy đi sơ cứu trước
thì cũng không kịp. Thời gian từ lúc anh quyết định chạy tới đám cưới, đến khi
dừng xe ở lại bên bờ sông, chỉ mất vài phút. Và quan trọng nhất là anh quyết định
từ bỏ hy vọng sống tiếp của mình, cũng bởi vì anh cảm thấy đã quá mệt mỏi.
Quốc Hùng thì cuối cùng cũng
được đến đáp bởi tình yêu chân thành, mãnh liệt và những nổ lực của mình. Mỹ Hạnh
cũng xứng đáng có được hạnh phúc sau một thời gian đau khổ.
Thật ra thì sẽ có thêm một
chương ngoại truyện nhưng mình không viết. Tại nhát.
Đại loại hôm tang lễ Duy
Thanh diễn ra, có rất nhiều anh em và những người từng được anh giúp đỡ tới viếng,
tất cả đều mang y phục đen. Anh Hai cũng cùng vợ con mình xuất hiện, Chín Rắn
cũng tới và vì quá đông xã hội đen tụ tập, nên phía cảnh sát cũng phải tới để bảo
vệ trật tự.
Anh Hai, cùng với Chín Rắn,
Nhị, Tý, Bi, Khánh Long và hai người thân hữu khác cùng nhau khiêng quan tài
Duy Thanh đặt xuống huyệt. Hôm đó trời mưa tầm tã.
Khánh Long đã kể sự thật về
cái chết của Duy Thanh cho mọi người nghe, là do tham gia bắt cướp gặp phải.
Riêng Tý thì không nghĩ như vậy, anh chàng nghĩ đây là một vụ sát hại đã được
lên kế hoạch từ trước và vụ cướp chỉ là dựng lên để qua mắt mà thôi.
Khánh Chi cũng tới và đau
lòng hơn, khi cô nhận ra mình quá yêu Duy Thanh.
Quốc Hùng tới an ủi Minh
Dũng nhưng cu cậu bảo không thấy buồn, mà ngược lại rất vui. Vì anh cậu đã chết
trong vinh quang. Quốc Hùng không hiểu, nên Minh Dũng nói thẳng là anh mình đã
bị ung thư giai đoạn cuối. Nên thay vì chết bệnh, anh cậu đã chết vì một hành động
anh hùng.
Quốc Hùng bàng hoàng về nói
chuyện với mẹ Nga, và lúc này bà gần như phát điên vì quá đau lòng. Bà thật sự
không biết chuyện Duy Thanh bị ung thư, nhưng bà đã kể cho Quốc Hùng những chuyện
mình biết, bao gồm tất cả sự thật.
Chính vì vậy, đó là lý do dẫn
tới việc Quốc Hùng đặt tên cho con mình là Duy Thanh.
“Anh muốn đặt tên con mình
là gì?” Vị nữ y tá hỏi.
“Duy Thanh.” Quốc Hùng rơi
nước mắt. “Là Duy Thanh.”
Với Mỹ Hạnh, vì sau khi Duy
Thanh mất, cô vẫn ngơ ngác như người mất hồn. Và Quốc Hùng quyết định, nếu anh
nói ra mọi chuyện, rằng Duy Thanh luôn là đóa hướng dương xoay về phía cô, luôn
yêu và chưa bao giờ lừa dối, thì anh sợ cô sẽ bỏ anh đi mất. Anh không chắc
nhưng anh cũng không dám đánh cược. Bí mật này sau đó bị chôn vùi vĩnh viễn, và
đến khi mất, Mỹ Hạnh vẫn không biết được sự thật mọi chuyện, như chương 34 đã
nói.
Cả gia đình đau khổ, mẹ Nga
bỏ bê công việc và gần như lâm bệnh. Quốc Hùng quyết định bán hết mọi công ty,
tài sản và tất cả những thứ khác để dọn qua Úc sống.
Ở chương 60, khi Mỹ Hạnh hỏi.
“Mọi việc xong rồi hả anh?”
Đó chính là lúc mọi người
chuẩn bị rời đi.
Nhóc Duy Thanh sau khi ngồi
lên xe đã hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo chúng ta sẽ qua Úc. Úc là ở đâu vậy ba?”
Quốc Hùng quay lại nhìn con
mình đầy trìu mến. “Là một nơi rất đẹp.”
Kể từ đó, gia đình của Quốc
Hùng không bao giờ đặt chân về nước nữa. Và Duy Thanh là đứa con duy nhất của
hai người.
Về phía Nhị, anh chàng sau
này từ bỏ mọi thứ và dọn về sống với Mỹ Dung.
Tý thì mất tích. Có người bảo
cu cậu vào nam sống, có người bảo cu cậu vì đi trả thù mà chết, và cũng có người
nói cu cậu đang ở trong tù.
Anh Hai tiếp tục mai danh ẩn
tích.
Chín Rắn sau này thâu tóm cả
thành phố.
Anh Đức toàn quyền với ngôi
nhà hàng và sau này anh chàng dành phần lớn lợi nhuận để giúp đỡ các cô nhi viện.
Khánh Long trở thành một cảnh
sát giỏi, và sau đó hy sinh bởi một sơ suất của đồng đội trong lúc thi hành nhiệm
vụ.
Khánh Chi trở thành một travel
blogger nổi tiếng với nickname “ThanhChi”. Cô không còn yêu một ai sau đó nữa.
Hoàng Sơn thì phụ việc cho Anh
Đức.
Văn Hàn thì ở nhà phụ vợ.
Văn Vũ, à mà Văn Vũ đã chết
trước Duy Thanh. Cả bộ ba Duy Thanh, Văn Vũ và Khánh Long đều mất.
Bích Trâm sống hạnh phúc với
chồng mình.
Minh Dũng vẫn ở căn nhà bên
bờ sông, nhưng sau này vì các em ở cô nhi viện không có tiền chữa bệnh, cu cậu đã
bán nó đi và bắt đầu lang thang ở thuê. Minh Dũng sẽ xuất hiện trong phần hậu
truyện với tên gọi là “Lỡ Hẹn”. Và anh cũng từng được đề cập tới trong tác phẩm
“Hạnh Phúc Bi Thương” ở chương 31. Anh chính là vị khách trò chuyện với Tuấn Kiệt.
Cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi và ủng hộ
mình trong thời gian qua. Hẹn gặp lại các bạn ở tác phẩm tiếp theo, “chưa biết
nên viết gì”.