Quốc
Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng
kinh doanh bên công ty thời trang.
Từ
tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng
nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện.
“Anh
không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc
Hùng ở phòng khách.
“Không.”
Lúc đó anh hơi ngạc nhiên.
Việc
anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu
biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ
thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng.
“Mà
sao em?” Quốc Hùng hỏi.
Mỹ Dung
nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào
bếp.
Trở
lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?”
“Dạ.”
Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được
có vậy.
Anh
ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?”
Cô không
muốn giấu anh. “Dạ.”
“Thật
ra.” Anh nhìn cô. “Bé Dung với Duy Thanh không còn quen nhau nữa.”
“Anh
nói sao?” Cô há hốc.
Anh
bước tới gần cô hơn. “Dung nó đang quen Nhị.”
“Nhị?”
Cô thắc mắc. “Bé Dung quen Nhị? Sao anh biết?”
Anh
giấu chuyện ở bệnh viện. “Lúc sáng bé Dung nói với anh.”
Trong
khi đó, Mỹ Dung cũng tâm sự lại mọi chuyện cãi nhau với chị mình cho Duy Thanh
nghe, và anh quyết định đi trước một bước bằng cách tung tin đồn giả. Anh hy vọng
chuyện này sẽ đặt dấu chấm hết cho mọi mối nghi hoặc.
Tối
đó, khi nhậu với Anh Đức, Khánh Long, Văn Hàn, Hoàng Sơn và Quốc Hùng, Duy
Thanh đã nói láo một chuyện. Và khi về nhà, Quốc Hùng đã đem chuyện này nói lại
với mọi người.
“Thằng
Thanh mới nói với con, nó chuẩn bị đám cưới.” Quốc Hùng khẽ cười.
Mỹ
Hạnh đang lột vỏ quýt thì khựng lại.
“Nó nói với con thật sao?” Bà Thúy Nga thắc mắc.
“Dạ.”
Anh nhai miếng quýt xong thì nói. “Nó nói đã thưa chuyện với gia đình bên kia.
Họ đang xem ngày cưới.”
“Ai
vậy con? Nó cưới con Chi hả?” Bà muốn biết.
Anh
lắc đầu. “Tụi con hỏi mà nó nói bí mật. Tới ngày đó sẽ biết.”
Về
phía Mỹ Hạnh, cô nghĩ xém chút nữa là đã nghĩ oan cho Duy Thanh. May mà ý định
gặp riêng anh để đòi lại công bằng cho Mỹ Dung đã không thành hiện thực. Chứ nếu
không, cô đã làm sứt mẻ cái tình cảm bạn bè mới được hàn gắn lại này rồi.
Cũng
tại Mỹ Dung hết, lúc trưa cô gọi mắng nó một trận, và nó cũng nói với cô rằng, là
do nó đề nghị chia tay với Duy Thanh để đến với Nhị. Điều này khiến Duy Thanh
lao đao trong một thời gian dài, nên nó yêu cầu cô đừng khơi gợi lại bất cứ điều
gì về quá khứ nữa. Tất nhiên việc Mỹ Dung nói láo chị mình như vậy, cũng là do
Duy Thanh vẽ ra.
Bà Thúy
Nga thở dài. “Hèn gì mấy ngày trước, nó nói với mẹ, là nó sẽ bàn giao lại mọi
việc cho thằng Tý với thằng Nhị rồi nghỉ. Nó bảo nó muốn có cuộc sống riêng và
dành thời gian cho mình nhiều hơn.”
“Mẹ
đừng cho chứ.” Quốc Hùng nói.
“Tất
nhiên là không. Nhưng việc mẹ đồng ý hay không, liệu có quan trọng không.” Bà
thấy lần này Duy Thanh rất là cương quyết và giống như từ trước đến giờ, khó có
ai có thể xoay chuyển được quyết định của cu cậu, trừ một người đã mất.
Về
phần của Duy Thanh, anh quyết định sẽ thoái lui mọi việc, bởi vì cảm thấy sức
khỏe của mình ngày càng không cho phép. Đây là lúc anh phải lui về và bỏ lại
sau lưng tất cả mọi thứ.
“Wow,
sơn đẹp vậy ta.” Duy Thanh khen tài nghệ của Minh Dũng. Sau khi thuê căn hộ gần
bờ sông, anh quyết định cùng cậu nhóc dọn về đây sống nốt những ngày cuối cùng.
Minh
Dũng lúc này mặt mày lấm lem. “Là anh dạy em đó.”
Một
mình cu cậu sơn lại cả ngôi nhà cho đến hàng rào gỗ, anh thấy nể thật. “Anh ở
phòng nào?” Nhà có hai phòng ngủ, anh muốn nhường cho cu cậu chọn trước.
“Phòng
đối diện với em.” Minh Dũng nói đùa.
Anh
liếc mắt. “Phòng em là phòng nào?” Anh bặm môi lại. “Nói đối diện với phòng anh
đi.”
“Em
ở phòng nào cũng được.” Minh Dũng bật cười.
Anh
đi tới kẹp cổ cu cậu. “Ở phòng vệ sinh được không?”
Thế
là Duy Thanh bắt đầu dự định cuối cùng của mình, dự án trồng vườn nho nhỏ và vui
thú điền viên trước khi nhắm mắt. Vì không thể cứ thế mà đột ngột mất tích, nên
anh phải tìm cách từ từ mà rút lui. Chưa kể, anh mà xử sự không khôn khéo, sẽ
khiến người ta lầm tưởng anh buồn bực vì chuyện Quốc Hùng cưới Mỹ Hạnh. Thời
gian hai người họ chuẩn bị đám cưới cũng đang rất gần, và anh chỉ cần chịu đựng
tới lúc đó, rồi sẽ viện cớ đi du lịch dài ngày với người yêu.
Ngoài
việc xuất hiện chở mẹ Nga hoặc Quốc Hùng đi đâu đó, thời gian còn lại anh chủ yếu
tập trung vào việc làm vườn. Tận dụng thuê luôn miếng đất hoang bên cạnh, anh
cùng Minh Dũng nới rộng mảnh vườn ra hơn. Ngoài trồng rau, anh còn bắt thêm giàn
bầu, giàn bí nữa.
Trong
lúc bắt giàn thì anh bỗng nhớ lại chuyện xưa. Lúc đó anh còn ở cô nhi viện và Mỹ
Hạnh đang học đại học.
“Lu
trồng gì vậy?” Mỹ Hạnh ngồi xuống bên cạnh.
Anh
khẽ cười. “Trồng rau.”
“Ý.”
Cô cười bẽn lẽn. “Lu trồng thêm bầu đi, Sún thích ăn bầu.”
“Thật
á?” Anh hơi bất ngờ.
Cô
dõng dạc nói. “Râu tôm nấu với ruột bầu. Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon.”
Càng
nhớ, anh lại càng thấy lòng quặn đau. Chả biết khi nào mà nước mắt của anh đã
lăn dài trên má. Liệu anh có thể sống được tới lúc nhìn thấy trái bầu hay
không. Số thuốc mỗi lần Minh Dũng đưa cho anh, mỗi ngày càng nhiều hơn. Thể trạng
của anh cũng ngày càng yếu đi và dấu hiệu chán ăn, nôn ọe cũng bắt đầu xuất hiện.
Nói
về Quốc Hùng, vài ngày qua không thấy Duy Thanh, anh chàng liền tìm đến nhà. “Đù,
hưởng thụ sướng vậy ta.” Vừa bước qua cổng, Quốc Hùng đã thấy Duy Thanh ngồi uống
bia trước hiên.
Thấy
bạn mình xuất hiện, Duy Thanh chỉ biết cười gượng gạo. “Chiều nay không đi làm
à?” Anh đứng dậy. “Làm chai bia không?”
“Cũng
được.” Quốc Hùng bắt đầu ngắm quanh ngôi nhà. “Nhà đẹp vậy mày.” Anh nghe mẹ
Nga bảo, Duy Thanh đã dọn về đây ở hẳn.
“Cu
Dũng sơn lại đó.” Anh đi tới tủ lạnh.
Quốc
Hùng tò mò. “Nó đâu rồi.” Cũng lâu anh chưa có dịp trò chuyện với cậu nhóc.
“Nó
đi học rồi.” Duy Thanh lấy hai chai bia ra.
Quốc
Hùng mỉm cười. “Hai anh em sống ở đây thôi hả?”
“Tạm
thời trước mắt là như vậy.” Anh hy vọng bạn mình sẽ hiểu ý.
Quốc
Hùng đi ra lại ngoài hiên. “Vườn này mày trồng đó à?”
“Tao
với cu Dũng.” Anh đưa chai bia đã bật nắp cho bạn mình, sau đó ngồi xuống ghế.
Quốc
Hùng nhấp một chút bia rồi nói. “Mấy ngày qua sao tao không thấy mày đi làm?”
Anh
nói láo. “Lo dọn dẹp với sơn sửa lại ngôi nhà này. Tập trung làm cho xong luôn,
chứ để thấy bề bộn quá.”
Quốc
Hùng cảm thấy khá buồn. “Dọn nhà, mà mày chả nói với tao.”
Anh
viện cớ chống chế. “Mày yên tâm, còn nhiều thứ tao cần nhờ mày lắm. Chưa nhờ
thôi, chứ không phải là không.”
“Ở
đây thích nhỉ.” Quốc Hùng cảm thấy thật thoải mái. “Có vườn bên cạnh, có sông
trước mặt, chiều chiều làm vài chai bia.” Anh quay sang Duy Thanh. “Hay tao dọn
tới đây sống với mày nhỉ?”
“Cho
Hạnh tới bóp cổ tao hả.” Duy Thanh cười gượng. “Chụp hình cưới xong chưa?”
Quốc
Hùng đáp. “Mai về quê chụp nữa là xong.”
“Bữa
trước mày rủ, mà tao ở xa quá về không được.” Duy Thanh nói. “Thông cảm nha.”
Biết trước thời gian chụp hình, nên anh đã kiếm cớ mất tích khỏi thành phố vài
ngày.
Quốc
Hùng liếc mắt. “Đéo.”
“Thôi
để mai tao đi tháp tùng theo mày với Hạnh được chưa?” Anh nhướng nhướng cặp
lông mày.
“Hứa
rồi đó nha con chó.” Quốc Hùng cụng chai và làm một ngụm bia. Nay anh qua đây cũng
là vì việc rủ bạn mình đi chụp ảnh.
Một
lúc sau Minh Dũng về nhà, thấy anh mình nằm dài trên ghế sofa với một vẻ sầu đời,
cu cậu chỉ biết hỏi thăm. “Anh không khỏe hả?”
“Đâu
có.” Duy Thanh nhìn sang. “À, ngày mai anh đi với anh Hùng về làng chụp ảnh cưới,
em đừng chờ cơm anh nha.”
Minh
Dũng lo lắng. “Anh yếu như vậy có đi được không?”
Anh
gác tay lên trán. “Anh khỏe mà.”
“Sao
anh làm khổ mình chi vậy?” Minh Dũng không thích chút nào.
Nước
mắt anh khẽ rơi xuống. “Đây có thể là cơ hội cuối cùng anh được nhìn chị ấy
mang áo cưới.” Ai biết được ngày mai anh còn thở hay không.
Sáng
hôm sau, anh có mặt từ sớm để chở Quốc Hùng và Mỹ Hạnh về lại ngôi làng xưa của
ba người. Địa điểm tổ chức đám cưới cũng được ấn định diễn ra ở nhà thờ của
làng, ngôi nhà thờ khi xưa, mà noel mọi người hay lui tới. Việc mẹ Nga có một mối
quan hệ thân thiết với nhà thờ, đã khiến việc tổ chức đám cưới gặp rất nhiều
thuận lợi. Mọi thứ đang được hoàn tất ở những khâu cuối cùng.
Địa
điểm chụp ảnh chỉ diễn ra ở hai nơi, tại nhà thờ và trên đoạn đường thơ mộng dọc
bờ sông. Duy Thanh chỉ lẳng lặng đứng từ xa nhìn hai người họ tạo dáng và chụp ảnh.
May mắn là anh không cảm thấy cô đơn, khi cạnh anh là một “êkip” chụp ảnh hùng
hậu.
“Thanh.”
Quốc Hùng vẫy tay.
Thấy
bạn mình gọi, anh vứt điếu thuốc và đi tới.
“Tới
chụp ảnh chung cho vui mày.” Quốc Hùng khẽ cười.
Anh
không dám nhìn sắc mặt của Mỹ Hạnh, mà chỉ tập trung vào gương mặt của Quốc
Hùng. “Người ta cử chụp ba mà.” Anh viện cớ để thoái thác việc chụp hình.
“Tao
không mê tín.” Quốc Hùng vừa nói, vừa kéo Duy Thanh tới.
Miễn
cưỡng nghĩ nên cứ chụp một tấm, cứ tưởng mình sẽ đứng bên cạnh Quốc Hùng, không
ngờ anh lại bị kéo vào đứng giữa hai người họ. “Chụp ba chết cha thằng ở giữa
mà mày.” Anh lại viện cớ để không đứng bên cạnh Mỹ Hạnh.
Quốc
Hùng chậc lưỡi. “Bởi vậy tao mới để mày đứng giữa.”
Câu
nói đùa của Quốc Hùng nhưng lại là sự thật với anh.
“Cô
dâu đứng sát vào chút nào.” Thợ chụp ảnh nói lớn.
Mỹ
Hạnh khẽ nép sát người vào Duy Thanh.
Đã
lâu rồi anh chưa được đứng gần cô như thế này, lại được cô khoác tay, những ký ức
đau khổ trong anh lại ùa về. Gắng gượng để không bật khóc khi anh nghĩ đến việc,
nếu như thay đổi được mọi chuyện năm xưa, có khi hôm nay chính anh là chú rể.
“Anh
trai ở giữa cười lên nào.” Sau vài cú nhấp anh thợ lại nói lớn. “Ok.”
Mỹ
Hạnh khẽ cười. “Cho em chụp với Thanh một tấm.”
Đợi
Mỹ Hạnh chụp xong, Quốc Hùng lại kề vào. “Anh nữa.”
“Xong
rồi.” Thợ chụp ảnh khẽ cười. “Về thôi.”
Mỹ
Hạnh nói với Quốc Hùng. “Anh ra xe đợi em chút, em có chuyện muốn nói với
Thanh.”
“Đưa
anh cầm cho.” Quốc Hùng nhận lấy bó hoa cưới rồi bước đi.
“Khi
nào Thanh cưới?” Mỹ Hạnh khơi mào câu chuyện.
Anh
ừm một tiếng. “Sau Hạnh mấy tháng, hoặc cuối năm nay.”
Cô
khẽ cười. “Có mời Hạnh không?”
“Tất
nhiên là có.” Anh nói đùa. “Mời Hạnh để lấy tiền mừng cưới chứ.”
Vừa
đi, cô vừa khẽ cười. “Không ngờ thời gian trôi nhanh thật.” Cô nói. “Mới ngày
nào, chúng ta còn tới đây chơi, giờ đã gần mười năm rồi.”
“Hơn
rồi chứ.” Anh đút tay vào túi quần.
Cô
húc nhẹ tay vào người anh. “Sao Thanh cứ làm Hạnh tụt hứng vậy nhỉ?”
Anh
bật cười. “Hạnh vẫn đanh đá như ngày nào.”
“Chứ
sao.” Cô bĩu môi. “Chỉ có mỗi Thanh là thay đổi thôi.” Ý cô bảo Duy Thanh thay đổi
tính tình, không còn chân thật và hiền lành như xưa. Giờ đây trong ánh mắt của
Duy Thanh, nó luôn ẩn chứa gì đó sâu thẳm mà người khác không thể hiểu.
Duy
Thanh tuy nhói lòng nhưng vẫn gượng nói. “Thanh xin lỗi rồi mà.” Anh lại nghĩ Mỹ
Hạnh bảo mình thay đổi tình cảm.
Cô
khẽ cười. “Giờ thì Thanh ngốc như ngày nào rồi đó. Có ai trách Thanh chuyện đó
nữa đâu.” Cô đứng lại nhìn anh. “Chỉ trách chúng ta có duyên nhưng lại không có
số. Má Ba từng nói với Hạnh.” Cô nhớ lại chuyện xưa. “Duyên, không phải là cùng
nhau đi đến cuối cuộc đời, mà đôi khi chỉ lặng lẽ lướt qua nhau.” Cô nói nhanh
vì sợ anh chạnh lòng. “Nhưng ít nhất chúng ta cũng mỉm cười, khi nhìn lại những
gì đã trải qua với nhau phải không?”
“Ừm,
tất nhiên.” Anh gật đầu và cô đâu biết rằng, nụ cười của cô, nó khiến anh xao
xuyến và những lời nói đó, nó xé tan anh ra từng mảnh nhỏ.
Sau
khi hoàn thành xong nhiệm vụ, anh về lại nhà và lủi thủi một mình đi vào phòng.
Mở ví lấy tấm hình của Mỹ Hạnh ra nhìn, anh ngồi bệt xuống bên cạnh giường và bắt
đầu bật khóc.
“Chỉ
trách chúng ta có duyên nhưng lại không có số”, anh nhớ lại câu nói của cô,
trong khi nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Mình
cưới nhau đi anh”, lúc cô nói với Quốc Hùng và những tiếng nấc bắt đầu vang lên
mà anh không thể kìm lại.
Một
ký ức khác ùa về.
“Râu
tôm nấu với ruột bầu. Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon.” Cô lắc lư nhìn anh.
Anh
lúc đó quay lại với ánh mắt ngạc nhiên.
“Nhìn
gì?” Cô đá vào mông anh và chạy vào nhà.
Cô
đi rồi nhưng anh vẫn ngẩn người ngồi đó một lúc rất lâu với suy nghĩ, Hạnh nói
sẽ làm vợ mình ư.
Từ
lúc má Ba mất, đây là lần đầu tiên anh bật khóc một cách tự nhiên và đau khổ
như vậy. Chống tay lên trán trong khi người nấc lên liên tục. Nước mắt, nước
mũi anh chảy thành dòng và bộ dạng của anh lúc này, thật sự rất thảm thương.
“Thật
sự trước giờ Hạnh chưa bao giờ hận Thanh cả. Chỉ là Hạnh không thể đối diện với
Thanh mà thôi.” Lúc cô tâm sự với anh ở bệnh viện.
Anh
lúc đó chỉ biết nói. “Thanh xin lỗi.” Lu xin lỗi, thật ra đó mới chính là những
gì anh muốn nói.
“Chúng
ta đều có lỗi cả.” Cô khẽ cười. “Mình bỏ qua tất cả và làm bạn với nhau được
không?”
“Được
chứ.” Anh đưa tay ra bắt. “Chào Hạnh, mình là Thanh.” Là người chưa bao giờ hết
yêu em.
Cứ mỗi khi nhớ lại và nghĩ đây là lần cuối được
nhìn thấy cô cười, thì anh lại khóc nấc lên và không kìm được nước mắt. Liệu ở
bên kia thế giới, anh có thể còn nhớ đến cô.