Chuyển đến nội dung chính

Chương 14


“Phương trình này em phải giải như vậy mới đúng.” Quốc Bình khoanh vuông lại phương trình anh vừa giải xong. “Có chỗ nào em không hiểu không?” Anh nhìn Uyên Phương.
            “Chỗ này không hiểu.” Uyên Phương bực tức chỉ tay tùm lum vào cuốn vở. “Chỗ này, chỗ này nữa. Tất cả đều không hiểu.” Cô tức giận cúi mặt xuống.
            “Sao lại không hiểu? Em không hiểu chỗ nào?” Quốc Bình gặng hỏi.
            Uyên Phương nói khía. “Vì học ít buổi quá nên không hiểu.”
            Quốc Bình thở dài. “Em giận chuyện hôm qua đúng không? Em đừng trẻ con như vậy/.”
            Uyên Phương ngước mặt lên. “Trẻ con gì chứ. Anh lớn quá nên có quyền lừa dối hả?” Ý cô ám chỉ việc Quốc Bình nói dối mình đang bận học, để rồi anh đi chơi với người con gái khác.
            Quốc Bình buông cây bút xuống bàn. “Anh không nói dối. Anh đi nhà sách với bạn là để mua sách về học. Đó là sự thật.”
            “Ai biết được.” Uyên Phương quay mặt đi nhìn chỗ khác.
“Tin hay không tùy em.” Quốc Bình lắc đầu ngao ngán. “Anh làm khóa luận tốt nghiệp rất bận nhưng vẫn đến đây dạy em học. Vậy mà em còn không hiểu, em cứ con nít như vậy.”
Uyên Phương hứ lên một tiếng. “Không có thời gian dạy em học nhưng có thời gian đi chơi chứ gì.”
“Sao em không nghĩ, thay vì đi chơi, anh có thể dạy thêm các bạn khác để kiếm tiền. Mắc gì anh phải cắt bỏ lịch dạy của tất cả mọi người.” Quốc Bình nói thật.
Uyên Phương ngước mặt sang đầy vẻ tò mò. “Là sao.” Cô mạnh dạn hỏi. “Là hiện tại anh chỉ dạy mình em thôi hả?”
Quốc Bình nhếch môi. “Vâng, tôi chỉ dạy mình cô. Vì dạy cho cô mà khóa luận của tôi đang sắp trễ hạn.”
Uyên Phương cảm thấy vui vì mình quan trọng như vậy. Cô khẽ cười và không còn để bụng gì nữa. “Vậy mình học thôi.” Thấy Quốc Bình vẫn ngồi im, cô lây nhẹ tay anh. “Anh dạy em học đi.” Cô chớp chớp mắt nũng nịu với anh. “Đi mà.”
“Chỗ nào không hiểu?” Quốc Bình thấy gương mặt như vậy nên đành thua.
Uyên Phương chỉ đại vào một phương trình. “Chỗ này nè.” Cô lại chống cằm nhìn Quốc Bình.
Trở lại với thực tại, Uyên Phương bước ra khỏi thang máy và hớn hở đi tới chỗ Quốc Bình ngồi. “Cà phê của anh này.” Cô đặt xuống bàn.
Quốc Bình lạnh lùng. “Mắc gì sáng nào cô cũng mua cà phê cho tôi?”
“Vì em thích vậy.” Uyên Phương khẽ cười. “Với lại em cũng biết anh thích uống cà phê mà.”
“Đừng mua nữa, tôi không cần cô quan tâm.” Quốc Bình buông lời cay đắng.
“Nhưng em thích được quan tâm anh.” Uyên Phương nói xong thì bước đi.
Cô sợ nếu nán lại thêm một giây thì sẽ nghe những lời đau lòng từ Quốc Bình. Thà cô đi như vậy, cô sẽ không nghe, không biết câu trả lời gì của anh hết, như vậy thì cô có thể tiếp tục quan tâm anh như muốn nói mình vô tội.
Quốc Bình liếc mắt nhìn theo Uyên Phương. Anh phải công nhận một điều, càng ngày, cô càng xinh đẹp hơn. Quốc Bình cũng không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy. Mới hôm qua cô còn nhõng nhẽo, vậy mà hôm nay cô đã chững chạc như người phụ nữ trưởng thành. Anh bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa.
“Alo, anh đang ở đâu vậy?” Uyên Phương nói lớn trong điện thoại.
Quốc Bình đáp ngắn gọn. “Đang đi làm.” Sau một thời gian thực tập thì anh đã được nhận vào làm nhân viên chính thức.
“Anh làm ở đâu?” Uyên Phương gặng hỏi.
“Em hỏi làm gì, định tới phá anh như mấy lần trước sao?” Quốc Bình nghĩ tới lại thấy bực.
Uyên Phương vội chống chế. “Em phá anh hồi nào đâu.”
Quốc Bình hứ lên một tiếng. “Em không có phá, nhờ em mà bị chuyển công tác liên tục thôi.”
“Ai bảo anh không chịu gặp em.” Uyên Phương hét lên.
Quốc Bình cảm thấy khá cay cú. “Anh phải đi làm. Anh đâu thể ở nhà mãi để đi chơi với em được.”
Uyên Phương nhanh nhảu. “Em sẽ nuôi anh.”
“Để anh ăn bám em hả.” Quốc Bình đáp nhanh.
“Sao anh lại mắng em.” Uyên Phương tiếp tục nói giọng buồn bã.
Quốc Bình thở dài. “Em đừng trẻ con như vậy được không. Khi nào rãnh thì anh điện lại.”
“Sáng nào cũng có người mua cà phê cho.” Duy Vũ đi ngang qua Quốc Bình liền nói móc. “Sướng ha.”
Trở lại với thực tại, Quốc Bình liền nói khía lại. “Cũng có hàng tá người đòi mua cà phê cho anh. Nhưng tại sao anh lại không chịu?”
Duy Vũ nhếch môi cười. “Anh chỉ thích bé Phương mua thôi.” Để chọc tức tiếp Quốc Bình, Duy Vũ đi tới chỗ Uyên Phương. “Công việc thế nào rồi em?”
Uyên Phương quay lại. “Bình thường anh.”
“Có cần anh giúp gì không?” Duy Vũ tỏ vẻ thân thiện.
Uyên Phương ngồi trên ghế lắc đầu. “Không anh.”
Duy Vũ đút tay phải vào túi quần. “Nếu cần gì thì cứ gặp anh. Chuyện gì anh biết hoặc làm được thì anh sẽ giúp em.”
Uyên Phương thấy Quốc Bình đang nhìn về phía mình. Cô chợt nảy ý. “Em muốn hỏi anh một chuyện được không?”
“Bất cứ chuyện gì.” Duy Vũ gật đầu.
“Em muốn hỏi anh về anh Quốc Bình” Uyên Phương nói khẽ.
Duy Vũ lúc này biết mình đã đạt được mục đích. “Tưởng chuyện gì. Mua cà phê cho anh đi, mọi chuyện về Quốc Bình anh sẽ nói cho em hết.”
Uyên Phương mừng rỡ. “Vậy giờ em mua cho anh luôn.”
Duy Vũ lắc đầu. “Trưa đi em. Chút giờ cơm anh sẽ nói cho em biết. Khi đó em mua cũng chưa muộn.”
“Dạ.” Uyên Phương khẽ cười.
Ở phía xa, Quốc Bình không biết hai người đang nói chuyện gì mà trông rất vui vẻ. Anh bực bội cầm ly cà phê lên hút một hơi. Rồi anh chợt nhận ra một điều, cà phê hôm nay có gì đó rất lạ. Nó không ngọt như những lần trước anh uống.
Sau một thời gian làm việc ở phòng tín dụng, Uyên Phương vẫn làm một công việc của một người phụ tá, đây là chức vụ thấp nhất dành cho các nhân viên thực tập hoặc mới vào làm. Nhiệm vụ hằng ngày của cô chính là chăm sóc khách hàng hoặc làm giúp gì đó cho các anh chị đồng nghiệp nhờ vả.
Hoài Thư theo đó cũng vì kèm cặp cô, mà không được phân vào một tổ nhóm nào, mặc dù năng lực của cô nàng rất cao. Nhiều lúc Hoài Thư thắc mắc về trưởng phòng Võ Chí Tâm, cô không biết ông phân Uyên Phương làm việc trong tổ phụ tá là vì thân thế của nhỏ em, hay vì năng lực của nhỏ em không có. Đôi lúc Hoài Thư cũng thấy bật cười, chức vụ của cô bây giờ cũng là đội trưởng của một tổ phụ tá gồm hai người, cô và nhỏ em Uyên Phương. Nên suy ra thì cô có thể đứng ngang hàng với các đội trưởng khác ở trong phòng.
            “Phương điệu.” Thùy Chi cầm khay cơm đi tới. “Thư ú.”
            Uyên Phương đỏ mặt nhìn lên. “Sao chị nói em điệu?”
            “Em ốm mà.” Hoài Thư nói như muốn khóc. Sao lại đem cân nặng của cô ra làm trò đùa chứ.
            Thùy Chi khẽ cười. “Em điệu thì chị nói điệu.” Cô nhìn sang Hoài Thư. “Còn em lo ít ăn lại đi. Không khéo lại lây bệnh béo cho Phương điệu.”
            “Em ăn ít lại rồi mà.” Hoài Thư nghe xong thì bỗng chẳng muốn ăn nữa.
            “Ăn ít không cũng chưa đủ.” Thùy Chi khuyên nhủ Hoài Thư. “Em phải siêng năng tập thể dục nữa kia.” Cô hất mặt sang Uyên Phương. “Em hỏi Phương điệu này, xem thử em ấy tập gym ở đâu rồi hai chị em mình tới tập cùng.”
            Hoài Thư nhíu mày thắc mắc. “Chị ốm như vậy rồi còn tập gì nữa?”
            Thùy Chi khẽ cười. “Chị muốn thân hình mình thon gọn và đẹp như Phương điệu. Vòng nào ra vòng nấy.”
            “Sao chị cứ lôi em ra chọc hoài vậy?” Uyên Phương mếu máo.
            Thùy Chi nhếch môi cười. “Chọc gì. Cái đấy là chị nói thật.” Cô thắc mắc. “Mà em tập lâu chưa?”
            Uyên Phương ngẫm nghĩ giây lát. “Cũng lâu rồi ạ. Nhưng từ khi đi làm đến nay, em ít khi tập lắm.”
            “Vậy bữa nào ba chị em mình đi tập chung đi, rồi em hướng dẫn cho chị và bé Thư tập với.” Thùy Chi khẽ cười.
            Uyên Phương lắc đầu. “Em có biết gì đâu mà bày. Ở phòng có huấn luyện viên chỉ cho em tập mà.”
            “Đẹp trai không?” Hoài Thư tò mò.
            “Huấn luyện viên nữ mà chị.” Uyên Phương phụng phịu.
            “Hi, Phương.” Duy Vũ cầm khay cơm bước tới xin chào.
            Hoài Thư lẩm bẩm một mình. “Tưởng chị Chi đi làm lại, thì mấy cha này biến mất chứ.”
            “Chào chị Thùy Chi.” Duy Vũ ngồi xuống bên cạnh cô nàng.
            Thùy Chi đáp lại lịch sự. “Chào anh.” Cô nói khía. “Bữa này phòng ăn full bàn rồi sao ta.” Ý cô ám chỉ việc Duy Vũ xề tới ngồi chung với mình.
            Duy Vũ biết ý nên khẽ cười. “Vẫn còn nhiều, tại bữa nay em có chuyện muốn nói với bé Phương.”
            “Chuyện gì vậy?” Thùy Chi cũng muốn tò mò biết chuyện gì.
            Duy Vũ ừm một tiếng. “Bé Phương muốn hỏi một vài chuyện của Quốc Bình ấy mà.”
            Thùy Chi như hiểu ra. “À, thì ra là vậy.”
            Uyên Phương hớn hở. “Anh kể em nghe đi.”
            Duy Vũ bắt đầu thực hiện mục đích của mình. “Như em biết, Quốc Bình rất đẹp trai và tài giỏi, do vậy nên cậu ta rất được nhiều cô gái theo đuổi mấy năm qua.” Duy Vũ ăn vài thìa cơm rồi nói. “Có điều cậu ta khước từ mọi lời tán tỉnh.”
            “Vậy là hiện giờ anh ấy vẫn chưa có người yêu?” Uyên Phương tò mò.
            Duy Vũ gật đầu. “Anh nghe bà Ngọc kể lại, nghe đâu cậu ta bị vết thương lòng nào đó vào năm xưa.” Anh nhìn Uyên Phương. “Nên trái tim của cậu ta đã đóng băng luôn từ đó. Suốt ngày chỉ lo cắm đầu vào công việc.”
            “Chung tình ghê ha.” Thùy Chi nhếch môi.
            Điện thoại của Uyên Phương rung lên vì tin nhắn từ Tuấn Kiệt gởi tới. Cô bấm ra xem rồi cất lại vào trong túi áo. Cô vẫn còn bực về chuyện vết son và hơn hết là cô đang bận tìm hiểu về Quốc Bình, nên cô chả quan tâm lắm.
            “Anh nghe đâu cậu ta đang quen với một cô gái tên Thảo Vy.” Duy Vũ khẽ cười. “Hai người họ hay đi ăn với nhau lắm.”
            Uyên Phương biết cái tên Thảo Vy này. Đây chính là cô bạn gái thời đại học với Quốc Bình. Cô không ít lần chứng kiến hai người đi chơi với nhau, nên giờ nghe đến thì cũng chả có gì là lạ. Chưa kể gần đây, cô còn thấy hai người che chung một chiếc ô. Một hình ảnh đầy tình tứ thường thấy của các cặp tình nhân.
            Ở phía bên kia, Bảo Ngọc nhìn thấy Duy Vũ thì liền cười khẩy. “Thấy sang bắt quàng làm họ. Bữa nay muốn chuyển sang tổ phụ tá làm rồi sao.”
            Quốc Bình quay qua thấy Duy Vũ đang cười với Uyên Phương thì anh lại tỏ vẻ không thích. Mới lúc sáng rồi đến bây giờ, anh không biết gã Duy Vũ này có tình ý thật với Uyên Phương hay không. Chả phải gã từng nói với mọi người là gã thích Thùy Chi rồi sao.
            Lại nói về Tuấn Kiệt, lúc này anh đang ngồi trong văn phòng suy tư. Anh không biết vì sao Uyên Phương không nhắn tin lại cho mình. Từ buổi chiều ăn kem đó, cô nhóc đối xử với anh rất lạ. Nhìn vẻ mặt của cô, anh không quá khó để nhận ra, có điều anh chả biết phải làm gì. Anh không hiểu vì sao cô không san sẻ cùng với mình.
            “Chủ tịch không sao chứ?” Quốc Anh ngồi đối diện cảm thấy lo lắng.
            Tuấn Kiệt lắc đầu. “Không có gì.”
            “Chuyện của cô bé sao?” Quốc Anh ngầm đoán.
            Tuấn Kiệt ừm một tiếng rồi thở dài. “Cô nhóc đang bực tôi chuyện gì đó.”
            Quốc Anh liền tham mưu. “Nếu vậy thì chủ tịch rủ cô bé đi chơi đi.” Anh khẽ cười. “Trước giờ em toàn thấy cô bé rủ chủ tịch.”
            Tuấn Kiệt lắc đầu. “Tôi sợ làm phiền cô nhóc.”
            “Cò gì mà phiền.” Quốc Anh không hiểu cho lắm. “Nếu cô bé có cảm tình với chủ tịch thì sẽ vui vẻ nhận lời. Còn nếu cô bé không ưa chủ tịch thì sẽ từ chối thôi.”
            “Vấn đề là muốn hay không muốn thôi phải không?” Tuấn Kiệt hiểu ý anh chàng cận vệ của mình.
            “Dạ đúng rồi. Nếu người ta muốn, thì người ta sẽ tìm mọi cách thực hiện. Còn nếu không, người ta sẽ tìm mọi cách để từ chối.” Quốc Anh khẽ cười.
            Tuấn Kiệt lại cố tình chọc ghẹo. “Vậy thì cậu thử rủ Thành Mỹ xem thử.”
            “Chủ tịch lại vậy nữa rồi.” Quốc Anh thở dài.
             Tuấn Kiệt nhíu mày. “Chứ sao.”
            “Không phải là em ngại.” Quốc Anh ầm ờ giây lát. “Chỉ là em sợ nếu cậu ấy từ chối. Em sẽ thấy khó chịu trong người khi đối mặt với cậu ấy mỗi ngày.”
            “Cảm giác đó người ta thường gọi là.” Tuấn Kiệt khẽ cười. “Tổn thương tình cảm. Nói đúng hơn là tổn thương khi bị từ chối.” Anh cũng sợ bị như vậy khi rủ Uyên Phương.
            Quốc Bình gật đầu. “Dạ.”
            “Nhưng nếu cậu không rủ, thì làm sao cậu biết được Thành Mỹ có thích cậu hay không.” Tuấn Kiệt nhếch môi. “Nếu cậu muốn chạy xe, điều đầu tiên là phải khởi động máy.”
            Quốc Anh lại giở chiêu trò cũ. “Vậy chủ tịch khởi động trước đi.”
            Tuấn Kiệt lần này đã bắt được bài nên liền đáp. “Đã khởi động lâu rồi.”
            “Chủ tịch khởi động hồi nào?” Quốc Anh không tin.
            Tuấn Kiệt nói thật lòng mình. “Trước khi biết mình và cô nhóc không thể đến với nhau.”
            Quốc Anh như hiểu ra ý định. “Vậy chủ tịch muốn yêu đơn phương cô bé?”
            Tuấn Kiệt gật đầu đầy mãn nguyện. “Vâng.” Ít nhất thì anh vẫn ở được bên cạnh nghe cô nhóc tâm sự.
            “Có phải chuyện cô bé đã biết chủ tịch là ai rồi không?” Quốc Anh mạnh dạn đoán thử.
            Tuấn Kiệt lắc đầu. “Tôi cũng chả biết nữa.”
            “Em nghĩ có khi là vậy. Chắc gì chị Hân đã giữ bí mật cho chủ tịch. Và cũng chưa kể là biết đâu cô bé đang giả vờ để tiếp cận chủ tịch.” Quốc Anh thấy Tuấn Kiệt nhìn sững mình thì liền nhanh nhảu. “Nghề của em vốn đa nghi nên em chỉ nói lên những gì mình suy nghĩ thôi.”
            Tuấn Kiệt cảm thấy cũng có lý. “Cậu nói cũng không phải là sai.” Anh nhìn cận vệ của mình. “Nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì?” Ý của anh là muốn biết thử cận vệ của mình quyết định chuyện tình cảm với Uyên Phương như thế nào.
            Quốc Anh khẽ cười. “Dễ thôi. Nếu chủ tịch cho phép, em sẽ cử một đội tới nhà của cô bé. Giả mạo nhân viên kỹ thuật để vào sửa chữa gì đó, cần thiết thì em sẽ tạo ra sự cố để hợp thức hóa tình hình. Lắp camera, máy nghe lén, thậm chí cần thiết thì cài luôn cả malware. Bất cứ cô bé làm gì, chủ tịch đều sẽ nắm rõ.” Mục đích của Quốc Anh là nếu Uyên Phương và Bích Hân có bàn về âm mưu tiếp cận Tuấn Kiệt thì mọi người sẽ biết hết. Thậm chí là các vấn đề khác.
            Tuấn Kiệt cảm thấy kinh khủng nếu như bị xâm phạm như vậy. “Thôi, thôi, bỏ đi, bỏ đi.” Anh thấy chàng cận vệ của mình chả hiểu ý gì cả.
            “Tất nhiên.” Quốc Anh tha thiết nói. “Muốn tìm hiểu em ấy làm gì thì rất dễ, nhưng để biết em ấy có thật lòng yêu chủ tịch hay không, thì đó là một điều rất khó.”
            Lại nói về Quốc Bình, sau khi tan ca, mọi người trong nhóm rủ nhau đi làm vài chai giải sầu. Vì đang ghét Duy Vũ nên Quốc Bình mặt mày nhăn nhó không muốn ngồi cùng với tên này. Nhưng trước sự ép buộc của Bảo Ngọc, cậu không muốn đi cũng không được.
            Cứ nghĩ về chuyện lúc trưa thì Quốc Bình lại càng điên tiết hơn. Sau khi trò chuyện với nhau ở phòng ăn, Uyên Phương bất ngờ mua cà phê cho Duy Vũ. Nhìn thấy vẻ mặt hai người nhìn nhau cười, Quốc Bình chỉ muốn giật nhanh ly cà phê rồi đôi đi cho hả dạ.
            “Mặt mũi như khỉ ăn ớt vậy thằng em.” Bảo Ngọc khẽ cười. “Có chuyện gì khiến em phật lòng sao?”
            Quốc Bình nhếch môi. “Không có chị.” Anh đưa lên ly bia như bảo cụng rồi nốc cạn.
            Duy Vũ hiểu được nên cười khẩy. “Nó giận em.”
            “Vì chuyện gì?” Yến Nhi ngồi bên cạnh thắc mắc.
            Duy Vũ kể lại mọi chuyện. “Vì nó thấy em cười đùa với Uyên Phương. Rồi cô bé mua cà phê cho em.”
            Quốc Bình trợn mắt. “Anh nghĩ mình là ai?”
            “Có chuyện đó nữa sao.” Bảo Ngọc rót bia lại cho mọi người.
            “Nhìn mày chả khác gì đứa con nít.” Duy Vũ chê bai.
            Quốc Bình nói đầy bực tức. “Con nít hay không là việc của tôi. Liên quan gì đến anh.”
            Duy Vũ không chịu nổi nên đành nói thật. “Chị nhìn nó đi. Nhìn cái mặt ngu ngốc và ấu trĩ của nó kìa.” Duy Vũ nhìn sang Quốc Bình. “Nếu thật sự anh mày muốn tán tỉnh bé Phương, thì mày có quyền gì mà ngăn cấm hay tức giận.”
            “Cậu nghĩ gì mà lại đi giành người yêu của em nó.” Bảo Ngọc không thích chuyện này.
            Duy Vũ thanh minh cho mình. “Em có giành đâu. Em chỉ trò chuyện với bé Phương thôi. Còn thật sự thì em vẫn đang tiếp cận Thùy Chi. Trước đến nay đều vậy.” Duy Vũ chỉ tay sang Quốc Bình. “Chẳng qua là em thấy bộ mặt đưa đám của nó. Nên em chỉ muốn dạy cho nó một bài học thôi.”
            “Bài học gì?” Yến Nhi vừa ăn, vừa hóng chuyện.
            Duy Vũ cười khẩy. “Ngay chính bản thân nó cũng hắt hủi bé Phương, thì nó có tư cách gì để bực bội hay ngăn cấm người khác tới tiếp cận làm quen.” Duy Vũ nhìn thẳng vào mắt Quốc Bình. “Anh mày không hiểu vì sao hai đứa lại như người xa lạ. Nhưng nếu mày đã từ chối bé Phương, thì đừng bao giờ biểu hiện cái bộ mặt đưa đám đó, khi nhìn thấy những người con trai khác tới ve vãn em ấy.”
            Ý của Duy Vũ muốn nói, anh không thích mỗi lần gã Việt Linh hay những chàng trai khác tới tiếp cận Uyên Phương, thì Quốc Bình lại nhăn nhó và tức giận. Nếu Quốc Bình tức giận như vậy thì tại sao lại lạnh nhạt với Uyên Phương, tại sao không đáp trả tình cảm lại với cô bé. Trong khi đó thì Uyên Phương lại rất yêu Quốc Bình và không ít người nhận thấy được điều đó.
            “Vậy ý cậu là.” Bảo Ngọc như hiểu ra, cô nhíu mày nhìn Duy Vũ. “Cậu chỉ đùa giỡn với Uyên Phương thôi, chứ hoàn toàn không có tình ý?”
            Duy Vũ gật đầu. “Tất nhiên rồi, em chẳng qua lợi dụng việc tám chuyện với Uyên Phương để tiếp cận Thùy Chi thôi.” Duy Vũ liếc mắt nhìn Quốc Bình. “Em đâu phải là loại chó má đi dành người yêu với anh em mình.”
            Mục đích của Duy Vũ là vừa dạy cho Quốc Bình một bài học, khiến được  Uyên Phương mua cà phê cho anh. Lại vừa nhân tiện chuyện đó để tiếp cận với Thùy Chi. Một mũi tên trúng hai đích và Duy Vũ chứng tỏ anh không phải là loại tầm thường từ trong công việc đến tình cảm.
            Quốc Bình sau khi nghe xong thì không còn giận Duy Vũ nữa. “Vẫn xạo như ngày nào.” Anh giơ ly bia lên như muốn cụng để tạ lỗi.
            “Lên nào.” Bảo Ngọc nhếch môi. “Ở cái con heo kia.” Cô nhìn Yến Nhi. “Ăn nhiều vậy mày.”
            Yến Nhi nhanh tay cầm ly đưa lên. “Em có ăn nhiều đâu.”
            “Cả dĩa tôm mình cô ăn.” Duy Vũ cười khẩy. “Mà còn bảo em có ăn nhiều đâu.”
            Yến Nhi liếc mắt. “Im đi ông.”
            Quốc Bình sau đó trò chuyện với mọi người vui vẻ như trước đây. Được một lúc thì anh vào nhà vệ sinh. Trút bầu tâm sự xong, anh tiến ra bồn rửa tay. Một chàng trai đứng bên cạnh nhướng mày nhìn Quốc Bình và không ai khác chính là Tuấn Kiệt. Sau lưng Quốc Bình, Quốc Anh đang đứng soi mói từng ly, từng chút một.
            Đợi Quốc Bình đi ra, Quốc Anh đi tới bên cạnh Tuấn Kiệt. “Người cô bé yêu đó hả anh?”
            Tuấn Kiệt lúc này đang chống hai tay xuống mặt đá. Anh ngước mắt nhìn mình trong gương. “Ừm.” Anh cảm thấy mình quá già so với Quốc Bình. Quá già so với việc đứng cạnh Uyên Phương.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giải mã cái kết: Chỉ Là Anh Giấu Đi

Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.             Đầu tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư, Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.             Cái kết tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại. Thật ra có rất nhiều hướng để kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người, bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết. Tất nhiên việc ấn định Duy Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết dễ chịu nhất khi kết thúc truyện. Hoặc một cái chết khác đẹp hơn là Duy Thanh hy sinh vì cứu Quốc Hùng hoặc Mỹ Hạnh chẳng hạ

Chương 60 - Hết

Nhiều năm sau. “Mẹ.” Duy Thanh hớn hở chạy đến. Lúc này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo. Cô ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.” Duy Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?” Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.” “Sao mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ. Sau tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh. “Mọi việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình. Anh gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.” Cô khoác tay chồng mình. Duy Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy ba?” “Siêu nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ người khác. Dù có khó k

Chương 58

Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng kinh doanh bên công ty thời trang. Từ tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện. “Anh không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc Hùng ở phòng khách. “Không.” Lúc đó anh hơi ngạc nhiên. Việc anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng. “Mà sao em?” Quốc Hùng hỏi. Mỹ Dung nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào bếp. Trở lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” “Dạ.” Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được có vậy. Anh ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?” Cô không muốn giấu anh. “Dạ.” “

Chương 59

“Chú Hùng.” Duy An hớn hở mỉm cười. “Á.” Quốc Hùng ngồi xuống. “Mít Thúi của chú.” Anh thắc mắc. “Ba Thanh đâu?” Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào. “Anh Thanh tới sau anh.” Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất. “Chị em đâu rồi anh?” Mỹ Dung khẽ cười. “Chị em đang chuẩn bị ở bên trong.” Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh. Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người. Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn. “Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày.” Anh khen chú rể. Quốc Hùng bắt tay từng người. “Anh Đức với thằng Sơn đâu?” “Tụi nó đang tới.” Khánh Long đáp. Văn Hàn nói đùa. “Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể.” Quốc Hùng chậc lưỡi. “Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất

Giải Mã ABED: Cái Kết

Đầu tiên nói về cái kết của Ngọc Hân: Thật sự thì Ngọc Hân có gặp được Văn Vũ tại thế giới huyền ảo đó không. Thật ra đó chỉ là cái “thức” của Ngọc Hân. Nên khi chết, Ngọc Hân đã bị kẹt trong chính cái thức của chính mình. Nếu các bạn để ý một chút, các bạn sẽ nhận ra được. . Thứ nhất, Văn Vũ luôn thích màu đen và không bao giờ mang áo quần màu trắng. . Thứ hai, màu trắng là màu ưa thích của Ngọc Hân. => Do vậy, cái “thức” của Ngọc Hân đã biến Văn Vũ mang áo quần theo màu sắc mà cô ưa thích. Tiếp theo, những lời nói mà Ngọc Hân nói với Văn Vũ, tất cả cũng do cái “thức” khi còn sống của cô mà tạo thành. Những câu hỏi lặp đi, lặp lại rằng, anh có yêu em không, anh có bỏ em đi nữa không. Tất cả đều do “thức” của cô tạo ra cả. Vì khi còn sống, Ngọc Hân đã đọc được bức thư của Văn Vũ gởi cho Ngọc Lan. Do đó, cô sợ Văn Vũ sẽ đi tìm Ngọc Lan, chứ không phải ở lại đợi cô. Nói về cái kết của Ngọc Lan: Mình viết cái kết của Ngọc Lan cho các bạn, là một cái kết mở. Cò

Chương 52

“Mọi chuyện sao rồi con?” Bà Thúy Nga hỏi Duy Thanh. Anh lúc này rất trầm mặc. “Dạ con đang sắp xếp cho mọi người tạm thời im lặng. Đợi mọi chuyện qua rồi tính tiếp.” Bà thở dài. “Con tìm ra kẻ nào tố cáo chưa?” “Dạ chưa mẹ.” Anh cũng đang đau đầu vì vụ này. “Thằng Long bảo người gởi là ẩn danh.” Bà chậc lưỡi. “Hết vụ thuế má, giờ đến vụ này.” “Thuyền to thì sóng lớn mà mẹ.” Anh gượng cười cho giải tỏa bớt không khí. Bề ngoài giả vờ vui vẻ như vậy để làm yên lòng mẹ Nga thôi, chứ thật ra anh đang rất đau đầu và sốt ruột. Hôm đó gặp Khánh Long, anh thật sự không thể tin những gì mình vừa nghe được. “Có chuyện gì vậy mày?” Anh hỏi ngay khi thấy Khánh Long bước vào xe. Địa điểm, thời gian, giọng điệu, anh cảm thấy tình hình như có vẻ rẩt nghiêm trọng và bí hiểm. Khánh Long liếc mắt sang, sau khi đóng cửa xe một cách rất mạnh. “Có người gởi đơn tố cáo mày.” Anh nhìn Khánh Long. “Tố cáo gì?” “Tao nên gọi mày là gì đây?” Khánh Long nhếch môi. “Đại ca, bố già hay ông tr

Chương 53

Sau vụ Hoàng Sơn, Duy Thanh tiếp tục bị vướng phải chuyện Quốc Hùng. Có điều không như Hoàng Sơn, anh chả thể giúp đỡ gì được cho Quốc Hùng, ngoài việc cắt cử người theo bảo vệ. Dự án bên phía tây bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy xuất phát chậm hơn những đối thủ khác, nhưng dự án của Quốc Hùng lại được săn đón nhiều hơn. Đi cùng cái thuận lợi thì tất nhiên cũng sẽ có khó khăn. Khó khăn thứ nhất là Quốc Hùng vướng vào sự lùm xùm đất đai, khi dự án mới bắt đầu đã vấp phải việc giấy tờ giả, tranh giành quyền sử dụng và kiện cáo bắt đầu nổ ra liên miên. Bạn E, người được Quốc Hùng giao phó nhiệm vụ đã “non tay” mua phải những miếng đất bị làm giả giấy tờ. Nhiều miếng trong số đó là đất nông nghiệp, chưa được chuyển đổi mục đích sang đất thổ cư. Một số khác thì bị vướng vào việc tranh chấp, kiện tụng. Chỉ 1/3 trong tổng số đất bạn E mua là đủ điều kiện pháp lý để làm dự án. Chưa kể, chính vì dự án quá nổi nên các đối thủ cạnh tranh đã nhanh tay tóm lấy cơ hội “dìm hàng”

Chương 51

Có một điều Quốc Hùng luôn thắc mắc trong lòng rằng, liệu Mỹ Hạnh đã gặp Duy Thanh chưa. Anh không dám hỏi, vì anh sợ nếu cô chưa biết, thì anh chính là người “khơi mào” ra mọi chuyện. Còn nếu biết rồi thì liệu cô có nói thật với anh không. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thì anh mới nhận ra, cái đêm anh mới về nước, cái đêm anh cùng lũ bạn của mình đánh nhau, phải chăng là do Duy Thanh sai đàn em tới kiếm cớ gây sự. Có thể lắm, vì quán bar đó thuộc quyền quản lý của hắn kia mà. “Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Mỹ Hạnh thấy Quốc Hùng lái xe trông rất khổ sở. “Có đâu.” Anh giả vờ chối. Cô chợt nhớ. “Ủa sao mọi người ở công ty đồng loạt nghỉ việc vậy anh?” Anh nhân tiện dò hỏi. “Anh tưởng chuyện này em phải biết rõ chứ.” Ngụ ý của anh là chẳng lẽ Duy Thanh không nói với em. Cô thấy anh như bị khùng. “Sao em biết được, em ở phòng kinh doanh, chứ có phải ở phòng nhân sự đâu.” “Thế phòng em không có ai nghỉ hả?” Cái này thì thật, vì anh cũng không biết rõ số lượng nhân viên Duy Than

Anh Bỏ Em Đi

Tác phẩm: Anh Bỏ Em Đi Tác giả: M MT Thể loại: Tình cảm Giới thiệu: Văn Vũ, một chàng trai xuất thân nghèo khổ. Ngọc Hân, một cô gái được sinh ra từ một gia đình giàu có. Hai người gặp nhau và tình yêu bắt đầu chớm nở. Chưa được bao lâu thì nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra. Văn Vũ liên tục bỏ đi và Ngọc Hân luôn vì anh mà tìm đến. Liệu rằng cuối cùng họ có đến được với nhau và hạnh phúc có mỉm cười. Truy cập facebook để biết thêm chi tiết: https://www.facebook.com/tacgiammt Thời gian dự kiến ra mắt: 17/09/2018

Giải mã ABED: Ngọc Hân

                        Tên:    Trương Ngọc Hân             Tuổi:    25             Quê quán:       Thành phố H             Trình độ học vấn:      Đại học - Tốt nghiệp đại học R với loại xuất sắc.             Màu sắc ưa thích:      Màu trắng             Sở thích:         Thích tụ tập với bạn bè.             Giới thiệu vài nét:    Ba mẹ ly thân từ lúc cô đang học cấp 3. Được mệnh danh là “nữ hoàng bạc tình”, vì quen rất nhiều chàng trai và chỉ được một thời gian là vứt bỏ. Là đại tiểu thư của tập đoàn T, một trong những tập đoàn quyền lực và giàu có nhất nước. Có ba người bạn thân, một là Quỳnh Hương, quen nhau từ lúc nhỏ. Tiếp theo là Thảo Vân và Hồng Loan, cô quen hai người này khi còn ở đại học. Tính tình mạnh bạo nhưng đặc biệt lại thích làm nũng. Thói quen hằng ngày, sáng café cùng với lũ bạn, tối thì đi bar C hoặc đi ăn.  Có lúc tập gym buổi sáng, lúc thì buổi chiều, thích tập buổi nào thì tập buổi đó. Tình yêu của cô cũng giống như vậy, thích yêu anh chàng