Chuyển đến nội dung chính

Chương 16: 166D

           Khẽ vứt những bông hoa đã hư vào thùng rác, Văn Vũ suy nghĩ có nên trồng tiếp hay là thôi. Cuối cùng thì anh cũng quyết định là thôi, thời gian ở đây cũng không còn nhiều nữa, anh nghĩ giờ mà cấy hoa thì chỉ tốn công, tốn sức lẫn tốn của mà thôi.
Mẹ sẽ không giận con chứ, chắc mẹ cũng hiểu cho con nhỉ. Vì mẹ cũng chẳng thích lãng phí chút nào, Văn Vũ nghĩ thầm.
Nằm dài trên nệm, lần này thì Văn Vũ tự dằn lòng sẽ không ngủ quên mà để trễ hẹn nữa. Chút nữa thì Văn Vũ sẽ đi gặp Ngọc Lan, người hẹn đi cà phê tối nay với anh. Sau nhiều lần cấn đi làm thì mãi đến hôm nay anh mới chốt hẹn được. Sau bữa bị lật chân phải dẫn Ngọc Lan đi uống nước, giờ thì Văn Vũ suy nghĩ lần này là vì dịp gì đây. Bí mật nho nhỏ giữa anh và Ngọc Lan không chừng càng ngày mở rộng và phát triển hơn.
Bật laptop lên để lướt mạng xã hội, Văn Vũ vẫn như thói quen cũ, anh vào trang của Ngọc Hân xem đầu tiên. Vẫn là những bức hình chụp cùng với anh chàng đó, lúc thì ở quán cà phê, lúc thì ở nhà hàng. Mặc dù Ngọc Hân vẫn điện rủ anh đi chơi nhưng vì cố tình bận đi làm nên anh đều từ chối.
Buổi tối thì anh bận đi làm, bữa sáng thì Ngọc Hân phải đi với đám bạn nên cô chỉ thường nhằm buổi trưa là rủ anh đi ăn. Có lúc thì anh viện cớ tăng ca, lúc thì đi học nghiệp vụ, còn lại thì thỉnh thoảng vẫn vác xác đi gặp cô.
Văn Vũ ước gì mình với Ngọc Hân là tri kỷ thì hay biết mấy, hai người hợp ý chứ không phải tâm đầu. Anh cũng khỏi phải đau khổ quặn lòng mỗi khi nghĩ đến việc phải rời xa cô.
Có lúc Ngọc Hân tự nhiên nhìn anh hỏi, vì sao anh lại làm ca tối nhiều vậy, chả phải anh làm ca xoay sao. Anh chỉ biết khẽ đáp đổi ca để giúp cho đồng nghiệp giải quyết chuyện cá nhân. Thế là cô trừng mắt nhìn anh rồi bảo chuyện cá nhân của hai người thì ai giải quyết. Nếu nói láo mà bị xử tội thì chắc anh đáng nhận tội tử hình. Văn Vũ hy vọng trời cao sẽ tha lỗi cho anh.
Nằm một lát thì cũng tới giờ, Văn Vũ bật dậy lao đi tới quán cà phê C như đã hẹn. Vào trong, bước lên tầng hai, anh đã thấy Ngọc Lan ngồi ở đó từ trước. Thấy Văn Vũ đi tới, Ngọc Lan liền đứng dậy vẫy tay chào. Anh thấy lúc Ngọc Lan khẽ cười trông rất dễ thương.
Không thấy Ngọc Lan mở lời nên Văn Vũ liền hỏi. “Em hẹn anh ra đây chỉ để nhìn thôi sao.”
Ngọc Lan liền nói. “Đâu có, em có chuyện muốn hỏi anh chứ bộ.”
“Hỏi đi, anh nghe đây.” Văn Vũ khẽ cười.
“Sao mấy bữa nay anh không đi chơi với chị Hân nữa.” Ngọc Lan nghiêm mặt nhìn anh.
Văn Vũ lại khẽ cười. “Anh bận đi làm.”
“Anh cố tình né tránh chị Hân đúng không.” Ngọc Lan gặng hỏi.
Em ấy tinh ý thật, y như Hữu Kim vậy đó, Văn Vũ suy nghĩ rồi đành nói thật. “Ừm, sao em biết.” Anh nhấp một ngụm cà phê. Không đắng như mình nghĩ nhỉ, Văn Vũ nói thầm.
“Mấy bữa nay em có thấy chị Hân đi chơi với anh đâu. Chị nói lúc nào rủ anh, thì anh cũng bảo bận đi làm, không thì bận cái khác. Sao anh lại né tránh chị em.” Ngọc Lan nhìn Văn Vũ với ánh mắc thắc mắc.   
“Thì anh cố tình bận thật mà.” Văn Vũ chống cằm khẽ cười.
Ngọc Lan ngập ngừng giây lát rồi nói. “Anh biết chị em đi chơi với anh Hưng đúng không.”
Văn Vũ gật đầu. “Ừm, không chỉ một lần. Nhưng mà có sao đâu, anh quyết định rời xa chị Hân từ lâu rồi.”
Ngọc Lan sửng sốt. “Tại sao.”
Chẳng lẽ anh lại đi nói thật với em, Văn Vũ nghĩ ngợi rồi nói. “Thì có sao đâu, anh không thích chị em nữa thôi.” Anh tiếp tục giả vờ.
“Anh đừng nói láo, anh nói thật cho em biết đi. Vì sao anh lại như vậy.” Ngọc Lan nhăn nhó.
Văn Vũ nói thật. “Anh thấy không xứng, không đủ tư cách để tiếp tục. Với lại chị em cũng đâu có thật sự thích anh.”
Ngọc Lan thở dài. “Tại sao anh lại nghĩ chị Hân không thật sự thích anh.”
Hỏi như vậy là giết anh đó em, Văn Vũ chỉ biết cười. “Anh cũng chả biết nữa. Anh chỉ biết rằng anh luôn làm chị em đau khổ thôi.”
“Vậy thì anh cố gắng làm chị em vui lên đi, anh làm chị em hạnh phúc đi. Chứ sao anh lại nghĩ như vậy rồi quyết định rời xa chị em như một người yếu đuối và thất bại vậy.” Ngọc Lan tức giận.
Giờ phải nói sao, làm chị em vui lên sao, làm chị em hạnh phúc ư. Nói gì để cho em hiểu đây, ngay cả bản thân anh cũng không thể trả lời cho chính anh được, thì làm sao anh có thể nói cho em hiểu, Văn Vũ nghĩ ngợi rồi nhìn Ngọc Lan. “Vâng, anh là một thằng hèn, chuyện đó anh biết. Anh không có gì để nói cả.”
“Nếu ngay từ đầu anh đã yếu đuối như vậy, thì tại sao anh lại đồng ý quen chị em.” Ngọc Lan cắn chặt môi.
Văn Vũ thở dài nhìn ra đường. “Em có thể nghĩ gì cũng được.” Văn Vũ quay sang nhìn Ngọc Lan. “Anh mệt rồi, anh về trước đây.”
“Anh hèn nhát đến vậy sao.” Ngọc Lan ngước mắt lên nhìn anh.
“Ừm, anh hèn hạ như vậy đó.” Văn Vũ vội bước đi mặc cho Ngọc Lan kêu mình.
Gắng không cho nước mắt chảy xuống, Văn Vũ xuống quầy tính tiền rồi lao đi. Về tới phòng, anh lao nhanh vô phòng tắm, nước lạnh chảy xuống quyện với những giọt nước mắt nóng ẩm hòa thành một.
Đúng, tôi hèn hạ và yếu đuối như vậy đó. Đâu phải là tôi không biết đâu, Văn Vũ cay đắng trong đầu.
Một lúc sau Văn Vũ bật laptop vào mạng xã hội. Anh thấy tin nhắn từ Ngọc Lan gởi tới. “Em xin lỗi anh. Lúc nãy em bực quá nên hành xử nói năng không đúng. Anh tha lỗi cho em nha.”
Văn Vũ gõ phím trả lời lại. “Uhm em.”
Sau đó anh tắt máy rồi đi ngủ, mặc cho Ngọc Lan có nhắn lại gì đi chăng nữa. Văn Vũ nghĩ mình nên đi sớm, có lẽ ngày mai anh phải nói lại với chị Ngân mới được, anh cảm thấy quá mệt mỏi. Văn Vũ ước gì có thể quay lại thời điểm trước kia, lúc đó dù Ngọc Hân có đẹp đến đâu, hay anh có thích cô như thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn lạnh lùng từ chối.
Chiều mai tới cửa hàng, Văn Vũ giả vờ vui vẻ bước vào trong. Sau khi sửa soạn xong đồng phục, anh lao đi kiếm chị Ngân như đã nghĩ. Khẽ chào hỏi rồi xin phép ngồi xuống. Văn Vũ xin phép được đi thành phố Đ sớm hơn. Chị Ngân hỏi vì sao thì anh chỉ đáp ngắn gọn là mình muốn đi sớm. May là công ty đang cần gấp nên chị Ngân liền gật đầu. Mỉm cười cảm ơn, anh lao đi làm việc trong vui vẻ.
Vậy là chỉ vài ngày nữa là anh sẽ rời thành phố H để đi lên thành phố Đ, nơi anh xin chuyển công tác lên đó. Cách đây mấy hôm, cửa hàng công ty xây dựng trên đó đã hoàn thiện. Nhân tiện công ty đang điều người lên thì Văn Vũ ứng cử xin đi, thế là công ty duyệt cái một. Lúc đầu thì Văn Vũ xin đi đợt hai, nghĩa là khoảng vài tuần nữa mới đi, giờ thì anh xin chuyển qua đợt một, nghĩa là chỉ vài ngày nữa thôi.
“Sao nhìn vui vậy anh.” Hữu Kim đi tới.
“Chả lẽ em muốn anh buồn hoài sao.” Văn Vũ nhếch môi cười.
“Anh này, người ta quan tâm anh mới hỏi thôi.” Dứt lời thì Hữu Kim lao đi.
Một lúc sau khi trời đã chập tối thì Văn Vũ bỗng thấy Ngọc Lan bước vào. Cô ta tới thẳng khu B anh đang đảm nhận để ngồi. Thấy nhân viên Thị Hồng đang bận nên anh đành đi tới đưa menu.
“Chân anh đỡ chưa.” Ngọc Lan nhìn Văn Vũ.
Giờ mới chú ý đến chân tôi sao, Văn Vũ lạnh lùng đáp. “Chân em không sao. Chị dùng gì ạ.”
“Anh vẫn còn giận em chuyện tối qua sao.” Ngọc Lan nhìn menu nói.
Văn Vũ khẽ cười. “Chuyện gì ạ, em không nhớ gì hết. Mình dùng gì vậy chị.”
Ngọc Lan ngước mắt lên nhìn Văn Vũ. “Anh bỏ kiểu nói chuyện đó đi được không.”
“Đây là phép lịch sự của cửa hàng thưa chị. Nếu chị không thích thì em xin phép ạ.” Văn Vũ khẽ cười lui ra rồi nói vào đàm. “Hồng ơi, order giúp anh bàn chị gái này cái. Anh bận chút việc.” Nói xong anh đi thẳng vào trong phòng thay đồ.
Tự nhiên Văn Vũ thấy mình cục mịch, thật sự thì anh chả ghét gì Ngọc Lan cả. Chẳng qua là anh ứng xử như vậy thì hai bên đỡ phải mệt mỏi với nhau. Văn Vũ nghĩ nếu lúc trước mà anh cư xử như vậy với Ngọc Hân được thì tốt biết mấy. Đợi tầm năm phút sau thì Văn Vũ bước ra lại. Anh thấy Ngọc Lan vẫn ngồi đó.
“Anh Vũ, em có việc muốn nói với anh.” Ngọc Lan nhìn anh.
Văn Vũ bước tới. “Có việc không thưa chị.”
“Tối qua do em quá tức giận với anh nên mới nói những điều như vậy. Em đã xin lỗi anh rồi kia mà. Sao anh còn cư xử như vậy với em. Bộ anh ghét em lắm sao.” Ngọc Lan nhìn Văn Vũ như muốn khóc.
Hai chị em giống nhau thật, Văn Vũ hít một hơi thật sâu. “Em chả ghét gì chị hết. Nếu không có việc gì thì em lui ra được chưa ạ.”
“Anh định làm vậy cho đến bao giờ.” Ngọc Lan cắn chặt môi.
“Chị yên tâm. Không lâu nữa đâu.” Văn Vũ quay về lại vị trí của mình.
Ngọc Lan bước tới nhìn anh. “Anh định bỏ đi sao.”
Đoán hay vậy ta, Văn Vũ khẽ cười. “Em đang làm việc chị ơi.”
Ngọc Lan tức giận bỏ về, cô để lại ly nước chưa uống một ngụm nào. Văn Vũ thở dài vì cảm thấy mình thật ấu trĩ. Anh thấy vì sao bất cứ việc gì anh làm cũng đều sai trái và làm tổn thương người khác.
Sáng hôm sau, Văn Vũ đang ngồi lướt web thì Ngọc Lan điện tới. Nếu anh không bắt máy thì càng tăng gây thêm sự khó chịu cho cô nhóc. Nghĩ vậy nên anh đành cầm máy lên trả lời.
“Alo.” Văn Vũ nói vào điện thoại.
“Em đang ở dưới chung cư, anh gặp em một lúc được không.” Ngọc Lan đáp lại.
Đành miễn cưỡng chấp nhận, Văn Vũ thay đồ rồi đi xuống. Sau đó tài xế chở hai người đến một quán cà phê. Vào trong, sau khi gọi nước xong, hai người vẫn chưa nói lời nào. Đến khi thức uống được đem ra thì Ngọc Lan mới mở lời.
“Anh biết vì sao tối kia em nổi giận với anh không.” Ngọc Lan ngước nhìn.
Làm sao tôi biết được, Văn Vũ khẽ cười. “Sao anh biết được.”
“Là vì anh đó.” Ngọc Lan nói nhanh.
Vì tôi, hay nhỉ, vì tôi mà giống như muốn tát tôi vỡ quai hàm vậy đó, Văn Vũ nghi thầm rồi mỉm cười chứ không đáp.
Ngọc Lan thắc mắc. “Anh không tin sao. Em tức giận vì sao anh yêu chị em như vậy, mà tự nhiên anh lại bỏ cuộc một cách hết sức vô lý như thế.”
“Anh hết thích chị em rồi.” Văn Vũ đáp tỉnh bơ.
“Hết thích.” Ngọc Lan bĩu môi. “Hết thích thì tại sao anh lại bỏ đi.”
Văn Vũ nhếch môi cười. “Việc anh bỏ đi thì liên quan gì đến chị em.”
Ngọc Lan hứ một tiếng. “Anh thấy mình không tranh lại với người ta nên nhụt chí rồi định bỏ đi chứ gì.”
Tôi biết nếu có trả lời gì thì cũng bằng thừa, Văn Vũ khẽ cười. “Anh có muốn tranh chị em đâu mà em nói vậy. Trước anh thích, giờ anh hết thích. Còn việc anh bỏ đi là do yếu tố công việc thôi.”
“Anh biết anh Hưng đó là ai không.” Ngọc Lan muốn nói sự thật.
“Kệ anh ta, em nói với anh làm gì.” Văn Vũ nhếch môi.
Ngọc Lan thở dài. “Anh ta là mối tình đầu của chị Hân. Là người…”
Không đợi nói hết câu thì Văn Vũ đã chen lời vào. “Em kể anh làm gì, anh đâu có muốn nghe.”
“Anh biết là em thích anh chị đến với nhau lắm không.” Ngọc Lan tức giận nhìn Văn Vũ. “Tại sao em lại thò mũi vào chuyện này ư. Là vì em muốn giúp anh đến với chị em.”
“Anh đâu cần.” Văn Vũ đáp nhanh. Anh không muốn quay lại với Ngọc Hân.
“Từ bao giờ mà anh lại có thái độ như thế này. Lúc trước anh đâu có như vậy, anh luôn hiền hòa lắm mà. Sao giờ anh cục súc giống như người bất cần đời vậy.” Ngọc Lan không biết vì sao Văn Vũ lại thay đổi tính tình.
Văn Vũ nhếch môi cười. “Lúc trước anh muốn lừa chị em nên mới giả tạo như vậy. Giờ anh không cần chị em nữa nên trở lại bản tính thật của mình thôi.”
Ngọc Lan nhìn ra đường. “Mục đích của em là muốn giúp anh với chị gần nhau hơn. Em biết anh đang có ý định nới xa khoảng cách với chị, nên vì vậy em mới có ý định rủ anh đi cà phê để tâm sự.” Ngọc Lan quay sang nhìn Văn Vũ. “Em hy vọng anh có thể khẳng định vị trí mình trong tim chị, cũng như chị khẳng định tình cảm của mình dành cho anh, nhưng có lẽ giờ đây chắc không cần thiết nữa.”
Khẳng định vị trí mình trong tim chị, rồi khẳng định tình cảm mình dành cho anh. Chẳng lẽ nào cô ta muốn nói rằng chị mình đang phân vân tình cảm hoặc là đang chọn lựa, Văn Vũ thầm nghĩ rồi khẽ cười. “Cảm ơn em nhưng dù sao thì anh cũng chả phải lựa chọn ban đầu, anh chỉ là kẻ thứ thôi. Vậy thì phải khẳng định gì cho mệt.” Văn Vũ nói mập mờ với Ngọc Lan. Anh nghĩ quyết định rời xa của mình là đúng, anh không muốn Ngọc Hân phải phân vân làm gì cho mệt.
“Ý anh nói là sao.” Ngọc Lan gặng hỏi.
“Không có gì cả, em xem như anh chưa nói gì đi.” Văn Vũ tránh né.
Ngọc Lan chồm người tới. “Anh biết chuyện này từ bao giờ.”
“Anh có biết chuyện gì đâu.” Văn Vũ đáp nhanh.
“Anh vừa mới nói mình là kẻ thứ đó.” Ngọc Lan nhắc lại với ánh mắt nghi hoặc.
Văn Vũ nhíu mày. “Thì em nói là khẳng định vị trí trong tim chị em, nên anh nói đại vậy thôi.” Văn Vũ khẽ cười. “Thôi chúng ta nói chuyện khác đi.”
“Khi nào anh đi. Anh chuyển đi đâu.” Ngọc Lan hỏi nhanh.
Cũng nhanh quá ha, thông minh dữ, Văn Vũ nghĩ rồi bĩu môi cười. “Em hỏi làm gì vậy.”
“Hỏi để biết tiễn anh, với lên thăm anh.” Ngọc Lan khẽ cười.
Văn Vũ nhếch môi. “Tiễn thì anh không cần. Còn lên thăm anh để làm gì.”
Ngọc Lan nhìn chằm chằm vào anh. “Thì em lên thăm anh rể của em.”
Anh rể gì chứ, ai là anh rể của cô, Văn Vũ nhếch môi cười. “Ai là anh rể của cô.”
Thế là sau đó hai người nói chuyện vui vẻ với nhau. Ngọc Lan cứ nằng nặc hỏi, Văn Vũ cự tuyệt mãi không được nên đành nói thật. Cô liền nói là Văn Vũ yên tâm, cô sẽ không nói lại với chị mình. Cô còn bảo Văn Vũ rằng, hãy xem như đây là bí mật nho nhỏ tiếp theo giữa hai người.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giải mã cái kết: Chỉ Là Anh Giấu Đi

Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.             Đầu tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư, Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.             Cái kết tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại. Thật ra có rất nhiều hướng để kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người, bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết. Tất nhiên việc ấn định Duy Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết dễ chịu nhất kh...

Chương 60 - Hết

Nhiều năm sau. “Mẹ.” Duy Thanh hớn hở chạy đến. Lúc này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo. Cô ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.” Duy Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?” Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.” “Sao mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ. Sau tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh. “Mọi việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình. Anh gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.” Cô khoác tay chồng mình. Duy Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy ba?” “Siêu nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ người khác. Dù có khó k...

Chương 58

Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng kinh doanh bên công ty thời trang. Từ tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện. “Anh không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc Hùng ở phòng khách. “Không.” Lúc đó anh hơi ngạc nhiên. Việc anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng. “Mà sao em?” Quốc Hùng hỏi. Mỹ Dung nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào bếp. Trở lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” “Dạ.” Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được có vậy. Anh ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?” Cô không muốn giấu anh. “Dạ.” “...

Chương 59

“Chú Hùng.” Duy An hớn hở mỉm cười. “Á.” Quốc Hùng ngồi xuống. “Mít Thúi của chú.” Anh thắc mắc. “Ba Thanh đâu?” Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào. “Anh Thanh tới sau anh.” Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất. “Chị em đâu rồi anh?” Mỹ Dung khẽ cười. “Chị em đang chuẩn bị ở bên trong.” Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh. Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người. Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn. “Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày.” Anh khen chú rể. Quốc Hùng bắt tay từng người. “Anh Đức với thằng Sơn đâu?” “Tụi nó đang tới.” Khánh Long đáp. Văn Hàn nói đùa. “Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể.” Quốc Hùng chậc lưỡi. “Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất ...

Giải Mã ABED: Cái Kết

Đầu tiên nói về cái kết của Ngọc Hân: Thật sự thì Ngọc Hân có gặp được Văn Vũ tại thế giới huyền ảo đó không. Thật ra đó chỉ là cái “thức” của Ngọc Hân. Nên khi chết, Ngọc Hân đã bị kẹt trong chính cái thức của chính mình. Nếu các bạn để ý một chút, các bạn sẽ nhận ra được. . Thứ nhất, Văn Vũ luôn thích màu đen và không bao giờ mang áo quần màu trắng. . Thứ hai, màu trắng là màu ưa thích của Ngọc Hân. => Do vậy, cái “thức” của Ngọc Hân đã biến Văn Vũ mang áo quần theo màu sắc mà cô ưa thích. Tiếp theo, những lời nói mà Ngọc Hân nói với Văn Vũ, tất cả cũng do cái “thức” khi còn sống của cô mà tạo thành. Những câu hỏi lặp đi, lặp lại rằng, anh có yêu em không, anh có bỏ em đi nữa không. Tất cả đều do “thức” của cô tạo ra cả. Vì khi còn sống, Ngọc Hân đã đọc được bức thư của Văn Vũ gởi cho Ngọc Lan. Do đó, cô sợ Văn Vũ sẽ đi tìm Ngọc Lan, chứ không phải ở lại đợi cô. Nói về cái kết của Ngọc Lan: Mình viết cái kết của Ngọc Lan cho các bạn, là một cái kết mở. Cò...

Chương 52

“Mọi chuyện sao rồi con?” Bà Thúy Nga hỏi Duy Thanh. Anh lúc này rất trầm mặc. “Dạ con đang sắp xếp cho mọi người tạm thời im lặng. Đợi mọi chuyện qua rồi tính tiếp.” Bà thở dài. “Con tìm ra kẻ nào tố cáo chưa?” “Dạ chưa mẹ.” Anh cũng đang đau đầu vì vụ này. “Thằng Long bảo người gởi là ẩn danh.” Bà chậc lưỡi. “Hết vụ thuế má, giờ đến vụ này.” “Thuyền to thì sóng lớn mà mẹ.” Anh gượng cười cho giải tỏa bớt không khí. Bề ngoài giả vờ vui vẻ như vậy để làm yên lòng mẹ Nga thôi, chứ thật ra anh đang rất đau đầu và sốt ruột. Hôm đó gặp Khánh Long, anh thật sự không thể tin những gì mình vừa nghe được. “Có chuyện gì vậy mày?” Anh hỏi ngay khi thấy Khánh Long bước vào xe. Địa điểm, thời gian, giọng điệu, anh cảm thấy tình hình như có vẻ rẩt nghiêm trọng và bí hiểm. Khánh Long liếc mắt sang, sau khi đóng cửa xe một cách rất mạnh. “Có người gởi đơn tố cáo mày.” Anh nhìn Khánh Long. “Tố cáo gì?” “Tao nên gọi mày là gì đây?” Khánh Long nhếch môi. “Đại ca, bố già hay ông tr...

Chương 51

Có một điều Quốc Hùng luôn thắc mắc trong lòng rằng, liệu Mỹ Hạnh đã gặp Duy Thanh chưa. Anh không dám hỏi, vì anh sợ nếu cô chưa biết, thì anh chính là người “khơi mào” ra mọi chuyện. Còn nếu biết rồi thì liệu cô có nói thật với anh không. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thì anh mới nhận ra, cái đêm anh mới về nước, cái đêm anh cùng lũ bạn của mình đánh nhau, phải chăng là do Duy Thanh sai đàn em tới kiếm cớ gây sự. Có thể lắm, vì quán bar đó thuộc quyền quản lý của hắn kia mà. “Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Mỹ Hạnh thấy Quốc Hùng lái xe trông rất khổ sở. “Có đâu.” Anh giả vờ chối. Cô chợt nhớ. “Ủa sao mọi người ở công ty đồng loạt nghỉ việc vậy anh?” Anh nhân tiện dò hỏi. “Anh tưởng chuyện này em phải biết rõ chứ.” Ngụ ý của anh là chẳng lẽ Duy Thanh không nói với em. Cô thấy anh như bị khùng. “Sao em biết được, em ở phòng kinh doanh, chứ có phải ở phòng nhân sự đâu.” “Thế phòng em không có ai nghỉ hả?” Cái này thì thật, vì anh cũng không biết rõ số lượng nhân viên Duy Than...

Chương 53

Sau vụ Hoàng Sơn, Duy Thanh tiếp tục bị vướng phải chuyện Quốc Hùng. Có điều không như Hoàng Sơn, anh chả thể giúp đỡ gì được cho Quốc Hùng, ngoài việc cắt cử người theo bảo vệ. Dự án bên phía tây bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy xuất phát chậm hơn những đối thủ khác, nhưng dự án của Quốc Hùng lại được săn đón nhiều hơn. Đi cùng cái thuận lợi thì tất nhiên cũng sẽ có khó khăn. Khó khăn thứ nhất là Quốc Hùng vướng vào sự lùm xùm đất đai, khi dự án mới bắt đầu đã vấp phải việc giấy tờ giả, tranh giành quyền sử dụng và kiện cáo bắt đầu nổ ra liên miên. Bạn E, người được Quốc Hùng giao phó nhiệm vụ đã “non tay” mua phải những miếng đất bị làm giả giấy tờ. Nhiều miếng trong số đó là đất nông nghiệp, chưa được chuyển đổi mục đích sang đất thổ cư. Một số khác thì bị vướng vào việc tranh chấp, kiện tụng. Chỉ 1/3 trong tổng số đất bạn E mua là đủ điều kiện pháp lý để làm dự án. Chưa kể, chính vì dự án quá nổi nên các đối thủ cạnh tranh đã nhanh tay tóm lấy cơ hội “dìm hàng”...

Anh Bỏ Em Đi

Tác phẩm: Anh Bỏ Em Đi Tác giả: M MT Thể loại: Tình cảm Giới thiệu: Văn Vũ, một chàng trai xuất thân nghèo khổ. Ngọc Hân, một cô gái được sinh ra từ một gia đình giàu có. Hai người gặp nhau và tình yêu bắt đầu chớm nở. Chưa được bao lâu thì nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra. Văn Vũ liên tục bỏ đi và Ngọc Hân luôn vì anh mà tìm đến. Liệu rằng cuối cùng họ có đến được với nhau và hạnh phúc có mỉm cười. Truy cập facebook để biết thêm chi tiết: https://www.facebook.com/tacgiammt Thời gian dự kiến ra mắt: 17/09/2018

Giải mã ABED: Ngọc Hân

                        Tên:    Trương Ngọc Hân             Tuổi:    25             Quê quán:       Thành phố H             Trình độ học vấn:      Đại học - Tốt nghiệp đại học R với loại xuất sắc.             Màu sắc ưa thích:      Màu trắng             Sở thích:         Thích tụ tập với bạn bè.             Giới thiệu vài nét:    Ba mẹ ly thân từ lúc cô đang học cấp 3. Được mệnh danh là “nữ hoàng bạc tình”, vì quen rất nhiều chàng t...