Giờ cơm trưa đã đến, Tuấn Phong đi nhanh vào phòng ăn
sau khi ở công ty về. Anh thấy cô nhóc vẫn đang mang đồng phục học việc đứng
trong bếp phụ mẹ mình.
Không biết hôm nay cô nhóc nấu món gì ta, Tuấn
Phong nghĩ thầm.
Mọi
người ngồi vào bàn ăn cơm, Tuấn Phong liên tục gắp món thịt luộc mà cô nhóc đảm
nhận. Cũng chỉ là luộc thịt bình thường thôi nhưng anh không biết vì sao nó
ngon lạ kỳ, ngon hơn những miếng thịt luộc khác.
“Em học
việc như thế nào rồi.” Tuấn Phong hỏi thăm tình hình cô nhóc.
Thanh
Vân buồn rầu. “Em chả làm gì cả. Mẹ không cho em làm gì hết.”
Bà
Kim Xuân phân bua. “Mẹ có nhờ con photo tài liệu với sắp xếp lại các văn bản
mà.”
“Con
gái ba làm như vậy là được rồi. Học việc mà, cần gì phải làm nhiều.” Ông Tuấn
Anh chem lời vào bênh vợ mình.
“Nhưng
ngày xưa con thấy anh Phong học việc khổ lắm mà.” Thanh Vân muốn được trải qua
những gì Tuấn Phong làm.
Ông
Tuấn Anh chống chế. “Nó là đàn ông thì phải khác chứ con.”
Thanh
Vân tò mò nhìn Tuấn Phong. “Ngày xưa anh học việc như thế nào, anh kể rõ hơn
cho em đi.” Thật ra là cô đã biết rồi nhưng vẫn muốn hỏi.
Tuấn
Phong bắt đầu nhớ lại và thuật hết mọi chuyện cho Thanh Vân nghe. Sau khi bà nội
mất thì anh là niềm vui duy nhất của ông nội. Cũng chính vì vậy mà ông luôn kèm
cặp anh mọi lúc, mọi nơi, từ ở nhà cho đến văn phòng công ty, lúc đi dạo hay đi
nhậu với mấy ông bạn già. Anh chả khác gì là bản sao của ông.
Chuyện học việc của anh bắt
đầu từ năm lên bảy tuổi. Một bữa đi học, bữa còn lại thì Tuấn Phong ở công ty với
ông mình. Anh bắt đầu từ việc nhận biết các ký tự sổ sách, các mã số, mã hiệu
viết tắt của các văn bản hoặc tài liệu của công ty.
Sau một
thời gian nằm lòng được tất cả, anh được ông nội cho sắp xếp lại hồ sơ ở trong
văn phòng của ông và ở phòng lưu trữ. Cảm thấy anh thành thạo, ông tiếp tục cử
anh ra làm ở bộ phận giao nhận. Thế là lúc đó công ty có một chú nhóc lăn tăn chạy
khắp nơi trong tòa nhà để giao văn thư.
Ngoại trừ những chức vụ lớn
thì mọi nhân viên khác đều không biết anh là cháu của ông nội và ông cũng giả vờ
nói anh là con trai trợ lý của mình. Ông làm như vậy nhằm mục đích muốn mọi người
đối xử với anh một cách thực tình hơn.
Có bữa
ông nội hỏi anh. “Con đi quanh các phòng ban như vậy thì có biết ai siêng năng
làm việc, ai nhát làm không.”
Bất
ngờ vì câu hỏi, những lần sau khi đi qua phòng ban nào thì Tuấn Phong đều quan
sát kỹ càng. Nhân viên nào làm việc riêng, nhân viên nào lo tám chuyện, anh đều
về thưa lại chuyện với ông nội.
Ông
nhìn anh lắc đầu. “Sau này khi con làm sếp thì nên đề phòng những thằng lên
mách lẻo. Làm sếp thì phải có bản lĩnh, phải biết cách quản lý nhân viên của
mình, phải biết cách quan sát và nhận thấu được tình hình. Con mà nghe theo lời
những tên mách lẻo thì đồng nghĩa với việc con không có năng lực, con sẽ bị nó
đè đầu cưỡi cổ và dắt mũi.”
Không
chỉ lần đó mà nhiều lần sau nữa, Tuấn Phong được ông nội dạy cho rất nhiều bài
học và lần nào thì anh cũng bị đem ra làm ví dụ. Sau nhiều năm chạy việc vặt,
Tuấn Phong được ông nội chuyển sang bộ phận hành chính nhân sự. Anh bắt đầu tìm
hiểu về luật khi mười lăm tuổi. Nhiều lúc Tuấn Phong cảm thấy rất mệt mỏi, anh
thấy mình còn quá nhỏ nhưng ông nội cứ nhồi nhét vào đầu anh quá nhiều thứ và
anh đâu thể hiểu hết được những vấn đề đó.
Năm
lên mười sáu tuổi, Tuấn Phong được ông nội cho qua phòng kế hoạch và chiến lược.
Anh bắt đầu tiếp thu những kiến thức mới thì ông nội qua đời. Bơ vơ, sụp đổ, giờ
anh muốn được ông nội la mắng vì ngu dốt cũng không được nữa.
Tuấn
Phong bắt đầu được các trợ lý của ông nội tiếp tục hướng dẫn, vì không muốn phụ
công sức của ông nên anh chăm chỉ suốt ngày đêm. Anh muốn mình là một thằng
cháu trai xuất sắc của ông nội. Cũng vì vậy mà anh không có cái gọi là tuổi
thơ, anh quá già so với mọi đứa trẻ khác.
“Vậy
thì anh chắc biết được nhiều lắm ha.” Thanh Vân khẽ cười khi nghe xong câu chuyện.
Tuấn
Phong lắc đầu. “Anh chả biết được gì nhiều cả. Nói về luật thì anh chả biết một
chút gì. Sau một thời gian tìm hiểu thì ông nội bảo anh việc đó đã có luật sư của
công ty lo. Về kinh tế tài chính thì ông bảo đã có hàng chục bộ phận phía dưới
đảm nhận. Tương tự những vấn đề khác, tất cả đều có các bộ phận riêng đảm nhiệm.”
“Vậy
thì ông nội bắt anh học việc nhiều như vậy để làm gì.” Tuấn Kiệt thắc mắc.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Lúc đầu thì anh tưởng ông nội bắt anh như vậy là vì muốn anh
tiến bộ, muốn anh hiểu được từng ngóc ngách của mỗi công việc. Nhưng sau khi
ông nội mất thì anh mới nhận ra một điều, ông nội bắt anh như vậy chỉ vì muốn
anh ở bên cạnh ông mà thôi.”
Ông
Tuấn Anh thở dài. “Lúc ba được ông nội cho học việc là sau khi ba tốt nghiệp
xong đại học. Ba vào công ty và chả bao giờ được ông nội nói một tiếng nặng nhẹ.
Ông nội chỉ gật đầu và lắc đầu để bày tỏ quan điểm với kết quả công việc của ba
làm. Điều ba muốn nói là ông nội rất thương con.”
“Thực
chất sau nhiều năm ở bên cạnh ông nội thì con nhận ra rằng, thứ ông nội dạy và
truyền tải cho con là cách đối nhân xử thế. Cách quản lý nhân sự không chỉ bằng
kỷ cương, mà còn quản lý bằng cái tâm, cái nhân của mình.” Tuấn Phong nói thật
suy nghĩ của anh.
“Biết
thế thì ngày xưa mẹ cho thằng Kiệt đi theo ông nội luôn cho rồi.” Bà Kim Xuân
ngỏ ý chê bai.
Tuấn
Kiệt bĩu môi. “Con làm gì có được diễm phúc như vậy. Lúc nào ông nội cũng Tuấn
Phong với Phong bé bỏng của ông mà thôi. Ngay cả việc nhậu thì ông nội cũng rủ
anh Phong, chứ có bao giờ rủ con theo đâu.”
“Nói
đến vụ nhậu mới nhớ.” Bà Kim Xuân nhìn sang chồng mình. “Ông nội nghĩ gì khi thằng
Phong có bảy tuổi mà đã cho uống bia.”
Tuấn
Phong bảo vệ cho ông mình. “Không phải như mẹ nghĩ đâu. Ông nội bảo nếu biết
cách uống bia thì sẽ rất tốt cho cơ thể. Mỗi lần nhậu thì ông nội chỉ cho con uống
một, hai ly thôi.”
Bữa
cơm sau đó qua đi, Tuấn Phong lên thay đồ rồi chở cô nhóc đi học. Sau vụ đi
chơi ở thành phố Đ về, thì cảm xúc của anh khi thấy Phương Nhi không còn như
xưa nữa, mà càng ngày càng nặng nề hơn.
Cảm giác thích người không
thích mình là một cảm giác giống như đang lăn mình trong kẽm gai. Dù biết đau
nhưng vẫn cố lăn tròn mà không chịu thoát ra.
Tuấn Phong gọi cảm giác của
mình hiện tại là đơn phương người yêu cũ.
Những
tiết học bắt đầu trôi qua, Tuấn Phong vẫn có thói quen như hôm nào, anh chạy
qua lớp Thanh Vân rồi dẫn cô nhóc đi dạo, niềm vui nhỏ nhoi trong nỗi buồn vây
kín người anh.
“Tối
nay em có bận gì không.” Tuấn Phong nhìn cô nhóc.
Thanh
Vân dáp nhanh. “Dạ không anh.”
“Tối
nay đi chơi noel với anh không.” Tuấn Phong khẽ cười.
“Ủa,
có bao giờ em thấy noel mà anh đi chơi đâu.” Thanh Vân ngạc nhiên.
Tuấn
Phong nói thật. “Lúc sáng cô nhóc thư viện rủ anh tối nay đi chơi. Anh từ chối
không được nên đành nhận lời.”
Thanh
Vân nghe vậy nên hơi buồn trong lòng. “Chị Hân rủ anh đi chơi mà. Nếu em đi theo
thì liệu chị ấy có thích không.”
Tuấn
Phong bĩu môi. “Không thích thì anh em mình về đi chơi riêng.”
Thanh
Vân muốn biết rõ tình cảm của Tuấn Phong đối với Bích Hân. “Anh không thích chị
ấy sao.”
“Tất
nhiên là không rồi.” Tuấn Phong khẽ cười. “Chẳng qua anh mến cô nhóc đó thôi.”
Anh nhíu mày. “Mà tối nay em không đi chơi với bạn bè sao.”
Thanh
Vân lắc đầu. “Dạ không.” Có đi chăng nữa thì cô cũng hủy.
Tuấn
Phong quên béng cô nhóc không thích nơi đông người. “Vậy thì tối nay đi với anh
nha.”
“Dạ.”
Thanh Vân cười tít mắt.
Buổi
tối, Tuấn Phong chở cô nhóc tới nhà hàng G trong trung tâm thương mại để đi ăn
cùng với Bích Hân. Không như những lần đầu, việc thấy Thanh Vân đi cùng với Tuấn
Phong khiến cho Bích Hân không còn ngạc nhiên nữa. Nhưng tối nay có một điều cô
không ngờ, đó là cả hai người họ như đang mang đồ cặp. Giày đen, quần đen, áo
thun trắng, Bích Hân nghĩ có cần thiết phải mang giống nhau như vậy không.
“Không
thích thì anh đi về.” Tuấn Phong nhìn gương mặt của Bích Hân rồi chọc ghẹo.
Bích
Hân liếc mắt. “Sao anh lúc nào cũng khó chịu như ông già vậy.”
“Trước
giờ tôi là ông già mà cô không biết sao.” Tuấn Phong giả vờ nhăn nhó.
Bích
Hân quay qua nhìn Thanh Vân. “Sao em có thể sống chung được với anh ta nhỉ.”
Thanh
Vân nói thật. “Em thích như vậy chị ạ.”
“Chút
nữa là là tôi quên mất. Hai người là hai anh em mà.” Bích Hân hứ một tiếng rồi
đi vào trong nhà hàng.
Ba
người ăn uống trò chuyện với nhau một hồi thì bất ngờ nhìn thấy Quốc An và
Phương Nhi đi vào. Tuấn Phong cảm thấy mất đi vẻ tự nhiên, anh chợt nghĩ rằng,
nếu như còn quen nhau thì chắc bây giờ anh vẫn rủ Phương Nhi tới đây ăn.
Quốc
An và Phương Nhi nhìn ba người sờ sững vài giây rồi giả ngơ như không quên biết.
Bích Hân thấy vậy nên liền nhếch môi cười khẩy.
“Thôi
mình đi chỗ khác ăn đi. Đang ăn tự nhiên mất ngon.” Bích Hân nhăn nhó.
Tuấn
Phong tò mò. “Sao lại đi, chúng ta đang ăn vui mà.”
“Anh
không thấy mất ngon à.” Bích Hân nói thẳng.
Tuấn
Phong hiểu ý nên gượng cười. “Anh và Nhi đâu còn gì nữa đâu. Tụi anh giờ chỉ là
bạn học bình thường thôi.” Làm gì có cái
gọi là tình bạn sau tình yêu chứ, Tuấn Phong nghĩ thầm trong đầu.
Thanh
Vân biết mối quan hệ của Tuấn Phong và Phương Nhi như thế nào. Nhưng cô chỉ
nghĩ họ đang giận hờn nhau chứ không ngờ đã chia tay như Tuấn Phong nói. “Anh
và chị Nhi chia tay rồi sao.” Thanh Vân nói lên thắc mắc của mình.
Tuấn
Phong ừm một tiếng. “Anh và chị ấy chia tay lâu rồi.” Chia tay lâu đến nỗi đến giờ mình mới biết, Tuấn Phong bật cười
trong suy nghĩ.
“Em
đâu nghe anh hay Kiệt nói gì đâu.” Thanh Vân hơi bất ngờ.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Anh với chị ấy chia tay trong im lặng.”
“Chia
tay trong im lặng đồ.” Bích Hân phản ứng. “Một là nói chia tay, hai là nhắn tin
chia tay. Làm cái trò gì mà chia tay trong im lặng.”
Tuấn
Phong bất ngờ. “Em không thích chia tay trong im lặng sao. Anh thấy chia tay
như vậy thì sẽ đỡ đau khổ hơn khi nói thẳng với nhau.”
“Có
anh mới nghĩ như vậy ấy.” Bích Hân liếc mắt nhìn Tuấn Phong. “Anh biết im lặng
như vậy sẽ khiến đối phương rất khó chịu hay không. Họ không biết mình đã làm
gì sai, hay thiếu sót ở chỗ nào. Tại sao họ lại im lặng với mình, họ không
thích mình nữa sao, họ đã có người mới rồi chăng.” Bích Hân nói một loạt suy
nghĩ của mình. “Những suy nghĩ như vậy cứ lòng vòng mãi trong đầu một thời gian
dài. Đến khi nhận ra mọi việc thì họ đã mang trong mình vết thương lòng quá
sâu. Anh nghĩ gì mà lại nói chia tay trong im lặng sẽ đỡ đau khổ hơn. Thà anh
nói quách ra đi, đau một lần rồi thôi, còn đỡ hơn cứ đau đáu mãi trong lòng.”
Tuấn
Phong khẽ cười. “Xem bộ em có vẻ rành về tình yêu quá ha.”
“Chứ
sao.” Bích Hân tự hào về mình rồi nhìn Tuấn Phong. “Em cảm thấy thương cho
anh.”
“Vì
sao.” Tuấn Phong gắp thịt cho cô nhóc.
Bích
Hân nhíu mày. “Thì anh bị chị ta chia tay chứ sao.”
“Đâu
có.” Tuấn Phong đáp nhanh. “Là cả hai người tụi anh tự hiểu chia tay trong im lặng
mà.”
Bích
Hân dập đôi đũa xuống bàn. “Chứ không phải là chị ta chia tay anh trong im lặng
à.”
“Không.”
Tuấn Phong lắc đầu.
Bích
Hân cảm thấy ngượng miệng. Nãy giờ cô mắng chửi như vậy là tưởng Phương Nhi
chia tay Tuấn Phong trong im lặng. Cô lôi hết mọi bực tức đổ lên đầu Phương
Nhi, ai dè cô đổ luôn lên đầu Tuấn Phong. “Em tưởng là chị ta.” Bích Hân ngại
ngùng. “Nên em mới mắng xối xả. Anh tha lỗi cho em nha.”
Tuấn
Phong bật cười vì thấy sự ngây thơ của Bích Hân. “Anh thấy em nói đúng mà. Chỉ
là em đừng nghĩ xấu chị Nhi như vậy. Chị ấy không xấu đến mức đó đâu.”
“Đến
chia tay rồi mà anh vẫn bênh vực chị ta sao.” Bích Hân liếc mắt nhìn Tuấn Phong
như vẻ không thích.
Ba
người tiếp tục trò chuyện với nhau, Tuấn Phong gợi chuyện cho Thanh Vân cùng
nói. Bích Hân cũng muốn xóa tan đi sự hổ thẹn của mình, nên cô liên tục hỏi
chuyện Thanh Vân về sách. Phương Nhi và Quốc An ăn một lúc thì ra về trước, Tuấn
Phong cúi mặt xuống bấm điện thoại trong lúc hai người họ đi qua. Bích Hân thì
không như vậy, cô liếc mắt đầy sự khinh bỉ. Thanh Vân nhìn Tuấn Phong mà lại chạnh
lòng.
Một
thời gian sau thì đến sinh nhật của Tuấn Phong. Thanh Vân ngẫm nghĩ năm nay cô
sẽ tặng gì cho anh. Mọi năm trước thì cô chỉ toàn tặng bánh kem hoặc áo sơ mi,
cô nghĩ năm nay phải tặng thứ gì đó khác khác. Sau khi đắn đo một hồi thì cô
quyết định tặng cho Tuấn Phong một cái ví mới. Nhiều lúc đi ăn, cô thấy anh móc
ra chiếc ví nhàu nát, sứt chỉ, tồi tàn đến thấy tội. Mà Thanh Vân nghĩ lại cũng
thấy hay, cô sinh cuối năm, anh thì đầu năm, ngay từ đầu từ cô và anh đã xa
cách đến vô cùng.
Tuấn
Phong chạy qua tòa nhà văn phòng của tập đoàn V, nơi ba mẹ anh đang làm việc.
Sau khi tốt nghiệp thì anh sẽ chính thức về đây làm, còn giờ thì anh ở bên công
ty tài chính V, một công ty trực thuộc của tập đoàn và cũng là công ty sơ khai,
cội nguồn để phát triển lên tập đoàn V sau này.
Bước
vào phòng mẹ mình, Tuấn Phong ngạc nhiên khi không thấy cô nhóc. “Ủa Vân đâu rồi
mẹ.”
“Vân
đi mua quà sinh nhật tặng con rồi.” Bà Kim Xuân nhìn vào màn hình máy tính đáp
lại.
Tuấn
Phong mỉm cười khi thấy cô nhóc quan tâm mình. “Mẹ không chỉ bé Vân học việc
sao.”
“Học
làm gì, sau này con nuôi nó là được rồi.” Bà Kim Xuân thản nhiên nói lên suy
nghĩ của mình.
Tuấn
Phong không hiểu việc nuôi cô nhóc là theo định nghĩa là anh nuôi em, hay là chồng
nuôi vợ. Mà anh cũng chả muốn hỏi kỹ ý của mẹ anh là gì. “Mẹ không mua quà sinh
nhật tặng con sao.” Tuấn Phong giả vờ lái sang chuyện khác.
Bà
Kim Xuân vẫn lạnh lùng. “Có cái cây này lấy không.”
Tuấn Phong chán cho thái độ
của hờ hững của mẹ mình, anh ngồi bấm điện thoại chờ cô nhóc về. Được một lúc
thì Bích Hân điện tới, nhìn đồng hồ thì anh biết cô đang trong giờ ra chơi.
Tuấn
Phong ấn nút nhận cuộc gọi. “Alo.”
“Chúc
anh sinh nhật vui vẻ.” Bích Hân nói lớn.
Tuấn
Phong không ngạc nhiên lắm, anh giả vờ ngu ngơ. “Sao em biết được hôm nay là
sinh nhật anh.”
“Thì
em biết thôi. Tối nay anh có định mời em đi ăn sinh nhật không vậy.” Bích Hân gợi
ý.
Tuấn
Phong sực nhớ mọi năm anh chỉ tổ chức sinh nhật với gia đình và không mời bạn
bè tới tham dự. Anh ngẫm nghĩ giây lát. “Có chứ, tối có gì anh nhắn tin cho
em.” Anh xem như mời Bích Hân đi cà phê bình thường.
Cúp điện thoại, Tuấn Phong
chờ cô nhóc thêm một lúc nữa nhưng không thấy, thế là anh đành đi về lại công
ty để học việc. Tới buổi trưa đi học, vừa bước vào lớp thì Tuấn Phong thấy Phương
Nhi đang nhìn mình, tim anh bỗng dưng đập mạnh, cố gắng bước nhanh qua, Tuấn
Phong ngồi xuống bàn mình trong nhẹ nhàng.
“Tối nay sinh nhật có định mời
tôi không vậy.” Nhật Thanh quay qua nhìn. Mọi năm Tuấn Phong chả thèm mời anh.
Tuyết Vân ngồi bàn trên nghe
thấy nên quay xuống. “Hôm nay sinh nhật Phong à.”
Như Ý ngồi bên cạnh Tuyết
Vân mỉm cười. “Sinh nhật vui vẻ nha Phong.”
Tuấn Phong cảm thấy mình nên
đáp lại thành ý của người ta. “Tối nay Thanh, Ý với Vân rãnh không. Tới dự sinh
nhật Phong cho vui.”
“Lần đầu tiên trong bảy năm,
lãng tử hào hoa mới mời mình đi ăn sinh nhật.” Nhật Thanh nhếch môi.
“Tối nay Ý với Vân rãnh. Mấy
giờ vậy Phong.” Như Ý khẽ cười.
Tuấn Phong ầm ờ giây lát.
“Khoảng 8,9h được không. Tối Phong sẽ nhắn tin địa chỉ cho mọi người.”
Nhật
Thanh tò mò. “Sao hai năm trước tôi cũng hỏi như vậy, mà ông bảo không tổ chức.”
“Mọi
năm Phong chỉ ăn sinh nhật với gia đình thôi. Không có mời bạn bè.” Tuấn Phong
mỉm cười. “Năm nay ngoại lệ.”
“Năm
nay có nhiều cái ngoại lệ quá ha.” Nhật Thanh ám chỉ đến việc Tuấn Phong mời
mình về nhà.
Sau một
vài tiết học thì đến giờ của thầy chủ nhiệm Hữu Quang. Giống như mọi hôm, trước
khi vào dạy thì thầy Quang thông báo những vấn đề quan trọng cho lớp. Và hôm
nay thì có một thông báo rất quan trọng từ phía nhà trường.
Thầy
Quang nói lớn. “Bây giờ đã là cuối năm. Sau khi thi học kỳ xong thì các em sẽ
nghỉ tết. Sau khi đi học lại thì nhà trường sẽ tổ chức đại hội văn nghệ chào mừng
năm mới.” Thầy Quang mỉm cười. “Vậy cho nên những bạn nào có năng khiếu nghệ
thuật thì hãy xung phong đăng ký biểu diễn nào.”
Trong
khi cả lớp bắt đầu nhốn nháo thì Như Ý bắt đầu nhíu mày thắc mắc. “Thường thì
văn nghệ sẽ tổ chức vào ngày hiến chương nhà giáo, còn hội thao sẽ tổ chức vào đầu
năm mới. Sau năm nay trường chúng ta lại ngược như vậy.”
“Có
gì đâu mà khó hiểu.” Nhật Thanh nói vọng lên. “Bà Thảo Chi, chủ nhiệm thanh nhạc
của trường đi kiến tập ở nước ngoài mới về cuối năm ngoái. Do vậy nhà trường mới
đôn hội thao lên tổ chức trước, còn hội diễn văn nghệ thì dời lại ra sau.”
Tuyết
Vân thắc mắc. “Sao Thanh biết.”
“Bà
quên tôi là ai sao.” Nhật Thanh tự hào về chức vụ của mình. “Là lớp phó văn thể
mỹ, thành viên ban tổ chức của nhà trường.”
Tuấn Phong giả vờ chọc ghẹo. “Chắc lại nghe lỏm
ai đó nói chuyện chứ gì.”
Nhật
Thanh liếc mắt qua. “Nếu hôm nay không phải là sinh nhật ông, thì ngày này năm
sau là ngày giỗ của ông rồi.”
Tiếng
rì rào tiếp tục vang lên, sau một hồi đề xuất thì lớp Tuấn Phong có Nhật Thanh,
Phương Nhi, Quang Tùng sẽ tham gia tiết mục đơn ca. Hữu Nhân và Ngọc Quỳnh sẽ
tham gia song ca. Còn Bích Ly, Thúy An, Hồng Nga, Quang Bình, Văn Dũng và Quý
Long sẽ tham gia tiết mục múa.
Với
việc tham gia sáu tiết mục, lớp Tuấn Phong hy vọng sẽ chiếm đa số giải như hai
năm trước. Hy vọng cao nhất thuộc về Nhật Thanh và Phương Nhi, bộ đôi liên tục
giành giải thưởng đơn ca nam và đơn ca nữ hay nhất ở hai năm liền.
Giống
như mọi năm trước, buổi cơm tối là thời điểm gia đình tổ chức sinh nhật cho Tuấn
Phong. Không như Tuấn Kiệt tổ chức sinh nhật ở nhà hàng, Tuấn Phong chỉ muốn mọi
thứ đơn giản và ấm cúng. Vì biết tối nay Tuấn Phong sẽ ra ngoài đãi bạn nên ba
mẹ Tuấn Phong chỉ chuẩn bị những thứ đơn giản.
Tuấn
Kiệt tặng anh trai mình chai dầu gội đầu. “Tặng anh này.”
“Không
bao bì, không thiệp gì cả. Đưa không như vậy luôn sao.” Tuấn Phong giả vờ ngạc
nhiên nhìn em mình.
“Trước
sau gì anh cũng mở quà ra xem thôi. Cần gì phải bao bọc lại cho mệt.” Tuấn Kiệt
chống chế cho mình.
Ông
Tuấn Anh chem vào. “Bộ con thối lắm sao, mà Kiệt lại tặng cho con chai dầu gội
đầu.”
Tuấn
Phong nói khía. “Dầu gội đầu của con bị ai đó xài ké nên hết. Giờ nhân tiện vừa
tặng quà sinh nhật, vừa có dầu gội đầu mới để qua xài tiếp.”
“Em tặng
anh này.” Thanh Vân đưa hộp quà nhỏ lên.
Tuấn
Phong mở ra và thấy trong đó có một chiếc ví da màu đen. “Cảm ơn em nha.” Anh
quay qua nhìn ba mẹ mình. “Quà sinh nhật của con đâu.”
Ông
Tuấn Anh giả vờ nhìn vợ mình. “Ủa, anh tưởng em mua quà tặng con.”
Bà
Kim Xuân cũng giả vờ nhìn chồng mình. “Ủa, em lại tưởng anh mua.”
“Thế
là chúng ta quên mua rồi sao.” Ông Tuấn Anh quay sang mỉm cười. “Thôi chết, ba
mẹ quên mua mất rồi.”
“Ba mẹ
đúng là trời sinh một cặp.” Tuấn Kiệt bĩu môi khi thấy ba mẹ mình đóng kịch với
nhau như thật.
Bà
Kim Xuân gắp miếng thịt. “Chúc mừng sinh nhật con. Xem như miếng thịt này là
quà đi.”
Ông
Tuấn Anh cũng nhanh trí. “Ba cũng chúc mừng sinh nhật con. Xem như những cọng
rau này là quà đi.”
Tuấn
Phong ngơ ngác nhìn ba mẹ mình. “Con cảm ơn ba mẹ. Con mừng đến nỗi cười không
được luôn này.”
Thanh
Vân nhìn Tuấn Phong cười tít mắt. Ăn xong, Tuấn Phong kêu taxi rồi cùng Tuấn Kiệt
với Thanh Vân đi tới nhà hàng C, nơi anh vừa mới nhắn tin cho mọi người. Vào ngồi
trong phòng VIP mới đặt, Tuấn Phong trò chuyện với hai em mình để chờ mọi người
đến.
“Ít bữa
đến đại hội văn nghệ.” Tuấn Phong nhìn hai em mình. “Hai em có đăng ký tham dự
không.”
Tuấn
Kiệt khẽ cười. “Dạ có anh. Em với Vân đăng ký tiết mục song ca.”
“Em
không đăng ký đơn ca như hồi cấp hai à.” Tuấn Phong thắc mắc.
“Dạ
không anh. Em thi song ca với chị Vân. Còn đơn ca để cho mấy bạn khác đăng ký.”
Tuấn Kiệt đáp nhanh.
Tuấn
Phong nhìn cô nhóc. “Em định hát bài gì.”
Thanh
Vân ngại ngùng. “Bí mật, em không nói với anh đâu.”
Tuấn
Kiệt tiết lộ cho anh mình. “Chị Vân sẽ đánh đàn nữa đó nha.”
“Vậy
sao, lâu rồi anh cũng chưa nghe cô nhóc đánh đàn lại.” Tuấn Phong nhìn Thanh
Vân. “Hay ngày mai em đánh cho anh nghe đi.”
“Thôi.”
Thanh Vân đỏ mặt. “Lâu ngày em chưa đánh lại nên có nhớ gì đâu.”
Tuấn
Phong biết cô nhóc ngại nên không ép nữa. “Vậy khi nào em tập nhuần nhuyễn lại
thì đánh cho anh nghe.” Anh nhìn Tuấn Kiệt. “Nếu vậy thì màn song ca của tụi em
nhất rồi còn gì. Vân mà đánh đàn thì có nước cả hội trường bị hớp hồn theo.”
“Anh
chọc em hoài.” Thanh Vân e thẹn.
Một
lúc sau thì mọi người cũng tới đông đủ, Nhật Thanh, Như Ý và Tuyết Vân đi taxi
tới cùng với nhau, Bích Hân thì tới cuối cùng. Ai cũng ăn mặc sang trọng và lịch
sự, chỉ có Tuấn Phong, nhân vật chính của tối nay thì lại ăn mặc xuề xòa.
Như Ý
và Tuyết Vân thì tặng cho Tuấn Phong một cặp bút đắt tiền. “Tụi tôi hy vọng
Phong sẽ thành công trong công việc sau này.”
“Đi học
chả bao giờ mang bút. Lúc nào cũng phải mượn bà Ý với bà Vân.” Nhật Thanh nói
móc Tuấn Phong.
Bích
Hân thì tặng chiếc đồng hồ. “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Tuấn
Phong mỉm cười. “Cảm ơn em nha.”
“Em
thấy anh không mang đồng hồ nên em mua tặng.” Bích Hân nói lý do cô mua quà.
“Đồng
hồ đắt tiền dữ ta.” Nhật Thanh nhìn Bích Hân. “Khi nào tới sinh nhật anh thì em
nhớ đi nha.”
Tuấn
Phong bặm môi. “Quà của Thanh đâu.”
“Đây.”
Nhật Thanh liếc mắt. “Làm gì mà đòi ghê vậy.”
Tuấn
Phong mở ra thì thấy trong hộp là một chiếc bánh kem nhỏ xíu, chỉ đủ cho một
người ăn. “Thanh biết ý ghê nha. Biết Phong không có bánh kem nên đem tới chứ
gì.”
“Biết
gì.” Nhật Thanh nói thật. “Tôi chả biết mua gì cả, thôi mua đại cái bánh kem này
cho ông.” Anh cố tình chọc. “Vừa rẻ tiền, vừa dễ xách theo.”
Bữa
sinh nhật của Tuấn Phong diễn ra trong đầy hạnh phúc.
Thanh Vân thấy chiếc đồng hồ
của Bích Hân tặng mà hơi buồn. Đến khi ngày mai cô không thấy Tuấn Phong đeo
thì liền thắc mắc hỏi. “Sao anh không đeo đồng hồ của chị Hân tặng.”
Tuấn Phong đáp lại. “Anh
không có thói quen mang đồng hồ. Trước nay anh muốn xem giờ thì đều lấy điện
thoại ra coi cho khỏe.”
Nghe xong thì Thanh Vân lại
vui lên, cô càng vui hơn khi thấy Tuấn Phong đã thay ví mới, chiếc ví của cô tặng
anh. Chả có gì vui bằng việc người mình thích dùng đồ của mình tặng.