Trước trung tâm thương mại
V ở quận A, dưới ánh nắng của buổi xế chiều, trong lúc dòng người đang hối hả
di chuyển trên đường, thì một anh chàng lại đang điềm tĩnh ngồi ăn kem. Anh
mang áo sơ mi trắng, chiếc quần âu màu đen, ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế
đá nằm ở vỉa hè.
Giống như hơn chục năm qua, anh chàng vừa nhâm nhi cây
kem ốc quế, vừa ngắm nhìn quan cảnh xung quanh. Tuy không còn trẻ nhưng thân
hình anh vẫn săn chắc như năm nào, gương mặt vẫn điển trai như xưa, mặc dù bây
giờ có thêm lia tia ria mép và trán xuất hiện thêm vài nếp nhăn. So với những
người cùng tuổi thì anh vẫn trẻ hơn họ rất nhiều. Có khi người ta còn nhầm tưởng
anh mới chừng ba mươi. Anh chính là Vương Tuấn Kiệt, chủ tịch tập đoàn V lớn nhất
thời bấy giờ.
Sau lưng Tuấn Kiệt là một cửa hàng bán kem, thật ra là
chiếc xe bán kem di động là đúng nhất. Chiếc xe màu hồng, bán nhiều loại kem ốc
quế với các mùi khác nhau. Chủ cửa hàng kem mini này là bác Năm, bác năm nay
khoảng chừng sáu mươi tuổi. Vỉa hè mà bác đứng bán, hiện đang thuộc quyền sở hữu
của trung tâm thương mại V, nhưng vì Tuấn Kiệt cho phép nên bác mới được bán ở
đây.
Nhiều người
bán hàng khác thấy vậy liền đẩy xe vào, nhưng họ không ngờ lại bị một nhóm bảo
vệ mời đi. Bác Năm bỗng nhiên trở thành độc quyền và người mua kem của bác lúc
nào cũng đông nghịt. Vì không có bàn ghế nên bác Năm chỉ bán mua mang về, hoặc là
mang ra các dãy ghế đá màu đen của trung tâm thương mại để ngồi thưởng thức.
Tuấn Kiệt quen bác Năm cách đây rất lâu rồi, vì thương
xót cho tình cảnh của bác nên anh mới giúp đỡ. Trải qua bao nhiêu năm, mỗi lần
anh tới ăn kem thì chả bao giờ bác Năm chịu lấy tiền. Tuấn Kiệt biết rõ nguyên
do vì sao nhưng anh không thích điều đó chút nào. Nếu không phải vì kem của bác
ngon thì anh đã bỏ đi mất dép từ lâu rồi.
“Cô thú nhồi bông kìa.” Một anh chàng đang ăn kem gần đó
nói.
Một chàng trai khác đáp lại. “Hải Minh ơi.”
Đang mải mê ăn kem thì Tuấn Kiệt bất ngờ thấy một cô nhóc
mang bộ đồ thú nhồi bông đi tới, bộ đồ chú gấu bunny màu nâu. Cô nhóc cầm chiếc
mũ to lớn ngồi bạch xuống bên cạnh Tuấn Kiệt. Đang ngạc nhiên thì Tuấn Kiệt lại
hoảng hồn khi thấy cô nhóc đột nhiên bật khóc um sùm.
Mình quen nhau
không, Tuấn Kiệt nói thầm trong đầu.
Tuấn Kiệt tiếp tục choáng váng tập hai khi thấy mọi người
gần đó xúm ánh mắt nhìn về phía mình. Anh quay qua rồi quay lại, anh thấy ai ai
cũng nhìn anh cả. Anh có làm gì đâu, chỉ là ngồi ăn kem thôi mà. Cuối cùng, để
người ta khỏi nghi ngờ, Tuấn Kiệt liền giả ngơ nhìn thẳng ra đường và thưởng thức
cây kem đang ăn dở.
Tiếng khóc tiếp tục vang lên và tiếng xầm xì bắt đầu nhiều
hơn. Tuấn Kiệt muốn đi sang chỗ khác ngồi nhưng thấy đã hết chỗ. Quay qua cô
nhóc, anh chợt điếng người, nhìn gương mặt cô nhóc, anh lại sực nhớ đến Thanh
Vân lúc xưa. Anh nhìn xuống cây kem và chả còn muốn ăn nữa. Mắt anh tự nhiên đỏ
hoe lên, đã nhiều năm trôi qua và anh không thể quên được hình bóng của họ.
“Chú có điện thoại không? Cho con mượn chút.” Cô nhóc đột
nhiên lên tiếng.
Tuấn Kiệt quay sang và hơi bất ngờ. “Con mượn điện thoại
của chú?” Anh chỉ ngón trỏ vào ngực mình.
“Chẳng lẽ con mượn điện thoại của con.” Cô nhóc thút thít
rồi đưa tay lên quẹt nước mắt.
Tuổi trẻ bây giờ thật
là, Tuấn Kiệt nghĩ thầm rồi móc điện thoại ra. “Đây.” Anh chỉ muốn trả lại
không gian yên tĩnh cho mình nên đành đưa đại điện thoại.
Cô nhóc lấy điện thoại rồi bấm nhanh một loạt số. Một vài
giây sau. “Tới trước trung tâm thương mại V chở con về với.” Một vài giây sau.
“Nhanh nha.” Cô nhóc ấn nút kết thúc rồi đưa lại cho Tuấn Kiệt. “Cảm ơn chú
nha.”
Đút điện thoại vào túi, Tuấn Kiệt chợt thấy cô nhóc nhìn
hai cây kem của mình, nó đang đựng trong cái ly ở trên ghế. “Muốn ăn kem không?”
“Muốn.” Cô nhóc gật đầu rồi đưa cặp mắt long lanh nhìn Tuấn
Kiệt.
Vừa mới quay lưng ra sau định kêu bác Năm thì Tuấn Kiệt
chợt thấy cô nhóc thò tay qua lấy nhanh cây kem đưa lên miệng. Chưa kịp ú ớ thì
cô nhóc đã ăn ngấu nghiến với bộ mặt thản nhiên như không có chuyện gì.
Chú định kêu kem
mà. Sao nhóc lại ăn cây kem của chú, Tuấn Kiệt buồn bã.
“Chị gái kia.” Một cô nhóc khác lao ra chống nạnh. “Sao
chị lại ăn kem của chú Kiệt?”
Tuấn Kiệt nhanh chóng lên tiếng. “Thôi được rồi bé Ủn.”
“Chú này cho chị mà.” Cô nhóc không biết chuyện gì đang xảy
ra.
Tuấn Kiệt quay ra sau nhìn bác Năm. “Bác Năm cho cháu cây
kem khác đi.” Rồi anh nhìn xuống bé Ủn. “Chị ấy không biết, bé Ủn đừng trách chị.”
Bé Ủn liếc mắt nhìn cô nhóc hứ lên một tiếng rồi đi vào
phụ ông nội mình. Tuấn Kiệt vừa quay sang thì lại thấy cô nhóc tiếp tục ăn nốt
cây kem còn lại. Chỉ có điều lần này, cô nhóc vừa ăn, vừa khóc. Tuấn Kiệt thấy
mặt mày cô nhóc lấm lem nên liền rút khăn giấy bên cạnh ra đưa.
“Này nhóc.” Tuấn Kiệt đưa khăn qua.
Cô nhóc lấy khăn lau miệng. Thấy cô nhóc chưa hiểu ý, anh
liền đưa tờ khăn giấy tiếp theo. Cô nhóc vẫn lau miệng. Tờ thứ ba, cô nhóc nhìn
chằm chằm vào Tuấn Kiệt nhưng vẫn rồi lau miệng.
Tuấn Kiệt lấy tờ thứ tư. “Lau nước mắt.” Anh nói nhanh
khi cô nhóc liếc mắt qua.
Lần này thì cô nhóc hiểu ý, cô lau nước mắt rồi hỷ mũi.
“Cảm ơn chú.”
“Sao nhóc lại khóc?” Tuấn Kiệt cảm thấy tò mò. Anh không
biết điều gì khiến cho một cô nhóc xinh đẹp như vậy lại bật khóc.
“Cũng chả có gì.” Cô nhóc ôm chặt chiếc mũ gấu vào lòng.
Tuấn Kiệt nhếch môi cười. “Chả có gì thì sao lại khóc.”
“Khóc vu vơ thôi.” Cô nhóc vừa nói, vừa nhu miệng ra.
“Chắc thất tình chứ gì.” Tuấn Kiệt ngầm đoán.
Cô nhóc nhìn sang Tuấn Kiệt với ánh mắt ngạc nhiên. “Sao
chú biết?”
“Đoán thôi.” Tuấn Kiệt nhìn xa xăm.
Cô nhóc tò mò. “Chú thất tình hồi nào chưa?”
Tuấn Kiệt thở dài rồi ngẩng mặt lên trời. “Tất nhiên là rồi.”
Anh khẽ cười. “Bị bồ đá à?”
Cô nhóc lắc đầu. “Nếu có bồ thì tốt rồi.”
Tuấn Kiệt như hiểu ra. “Yêu đơn phương hay tỏ tình mà bị
từ chối?” Anh lại đoán tiếp.
“Yêu đơn phương.” Cô nhóc nói thầm.
Tuấn Kiệt chỉ biết khẽ cười. Yêu đơn phương, anh cũng đã
từng yêu đơn phương và gần hai mươi năm qua, nỗi đau đó vẫn còn dằn vặt anh mỗi
ngày. Không phải là anh không vứt bỏ được, mà là vì anh không muốn quên.
“Có cách gì để người ta đáp trả lại tình cảm của mình
không chú?” Cô nhóc muốn biết.
Tuấn Kiệt gật đầu. “Có.” Anh khẽ cười. “Trừ khi người ta
cũng có cảm tình với nhóc.”
“Nếu không?” Cô nhóc hỏi nhanh.
“Nếu không.” Tuấn Kiệt nhìn cô nhóc nhíu mày. “Thì nhóc
phải làm cho người ta thích mình.”
Cô nhóc lại cúi mặt xuống rồi vò tay mình lại. “Anh ta
không thích con.”
“Ca này khó.” Tuấn Kiệt khuyên nhủ. “Vậy thì nhóc hãy quên
cậu trai đó đi và yêu một người khác.”
Cô nhóc nhìn Tuấn Kiệt. “Nếu là chú, thì chú có quên được
không?”
Tuấn Kiệt cười trong đau khổ. “Không.”
“Nếu vậy thì chú khuyên bảo tôi làm gì.” Cô nhóc cảm thấy
hụt hẫng.
Tuấn Kiệt nói thật. “Vì muốn nhóc không như chú. Phải đau
khổ và dằn vặt bản thân mấy chục năm qua.”
Cô nhóc hơi bất ngờ, thái độ của cô chuyển sang thương hại.
“Tội nghiệp chú nhỉ.”
Bé Ủn mang kem ra cho Tuấn Kiệt. Anh nhận lấy rồi mỉm cười
cảm ơn. Sau đó anh bất chợt thấy cô nhóc nhìn mình. Mà không, là đang nhìn cây
kem của anh mới đúng. “Ăn nữa không?”
Cô nhóc gật đầu. “Nữa.”
Vậy luôn, Tuấn
Kiệt cảm thấy thua. “Ngon không?” Thấy cô nhóc gật đầu nên anh cũng vui.
“Ngày mai con sẽ trả tiền lại cho chú.” Cô nhóc thản
nhiên nói. “Cô con bảo không nên mắc nợ người ta.”
“Xem như là chú khao con ăn kem đi.” Tuấn Kiệt không muốn
câu nệ như vậy.
Cô nhóc lắc đầu. “Không.” Cô phồng má lên.
Nhiều phút trôi qua và Tuấn Kiệt vẫn ngồi nhìn xa xăm với
ánh mắt thấm đượm nỗi sầu. Tình yêu xem ra là thứ gì đó quá lớn mà anh không thể
hiểu được. Anh ước gì nếu như năm đó, tình yêu của Thanh Vân cũng thực dụng như
giới trẻ bây giờ, thì có lẽ tốt biết mấy.
“Chú ơi.” Cô nhóc đột nhiên tò mò. “Mình phải làm gì để
người ta thích mình?”
Tuấn Kiệt quay sang khẽ cười. “Khi người ta đã không có
tình cảm với mình. Thì dù mình có làm gì đi chăng nữa, cũng trở nên vô hình
trong mắt người ta.”
“Thuốc độc còn có thuốc giải. Chẳng lẽ chuyện tình của
con không có cách nào cứu chữa.” Cô nhóc bặm môi lại.
“Chỉ còn một cách là nhóc khiến người ta yêu mình.” Tuấn
Kiệt an ủi.
“Bằng cách nào?” Cô nhóc không biết.
Tuấn Kiệt gượng cười. “Chú không biết. Cái đó nhóc phải hỏi
lấy chính mình.”
“Cũng như không.” Cô nhóc đấm liên tục lên đầu con gấu. Rồi
cô tò mò. “Năm nay chú bao nhiêu tuổi?”
Tuấn Kiệt ầm ờ rồi nói láo. “Chú năm nay hai mươi chín.”
Nói xong anh cảm thấy ngượng khi phải hạ tuổi mình xuống mười năm.
“Hai chín.” Cô nhóc ngạc nhiên. “Mà sao mặt chú già vậy?”
Tuấn Kiệt cảm thấy như ai đó vừa tát thẳng vào mặt mình.
“Già trước tuổi.”
Cô nhóc gật gật đầu. “Ờ ha.” Cô chợt nhận ra. “Nếu vậy
thì anh hơn tôi có bao nhiêu tuổi đâu.” Cô nhẩm tính trong đầu. “Có tám tuổi chứ
mấy. Mà thôi kêu anh là chú đi. Mặt già như vậy mà kêu anh thì mắc công người
ta bảo tôi mất dạy.”
Tuấn Kiệt nghe mà sựng cả người.
Đang trò chuyện thì tiếng còi vang lên, một chiếc xe hiệu
Audi dừng ngay trước mặt hai người. Cô nhóc đứng dậy chào tạm biệt Tuấn Kiệt rồi
lao đi. Xe lăn bánh, Tuấn Kiệt vẫn ngồi đó, chả biết tự lúc nào mà anh đã đút
hai tay vào túi quần. Anh cũng không biết vì sao nãy giờ mình lại trò chuyện một
cách thản nhiên với cô nhóc. Anh không biết có phải vì gương mặt cô nhóc gợi
cho anh nhớ đến ai đó không. Đang thơ thẫn thì Tuấn Kiệt thấy bác Năm bán kem
đi tới ngồi bên cạnh. Bác ngồi đối lưng ngược lại với anh.
“Lâu rồi tôi mới thấy cậu vui như vậy.” Bác Năm khẽ cười.
Tuấn Kiệt giả vờ nói láo. “Đâu có đâu bác. Chỉ là nói
chuyện vu vơ với cô nhóc đó thôi.”
Bác Năm lắc đầu. “Tôi quen cậu hơn chục năm qua. Chưa bao
giờ tôi thấy cậu cười như lúc nãy.”
“Con cười hoài mà. Chẳng qua là bác không thấy thôi.” Tuấn
Kiệt chống chế cho mình.
Bác Năm bĩu môi. “Đúng là cậu cười nhiều, cười vui hơn.”
Ông nhìn Tuấn Kiệt. “Nhưng toàn là những nụ cười gượng gạo và miễn cưỡng.”
Tuấn Kiệt đan tay lại với nhau. “Chắc tại con đồng cảm với
cô nhóc ấy.”
Bác Năm đặt một tay lên vai Tuấn Kiệt. “Vậy tôi ước gì cậu
gặp nhiều trường hợp đồng cảm như vậy hơn.” Ông thổ nhẹ lên vai anh hai cái.
“Hãy vui lên, con trai.”
Tuấn Kiệt khẽ cười như muốn thay lời cảm ơn. Sau đó anh chào
từ biệt rồi lên xe đi về nhà. Chiếc xe của anh vừa lăn bánh thì có hai chiếc xe
khác chạy theo sau. Ba chiếc xe nhãn hiệu Bentley màu đen vút nhanh trên đường
giữa trời chập tối.
“Mẹ con đâu rồi dì Ba?” Vừa bước vào nhà thì Tuấn Kiệt liền
mở lời.
Dì Ba đang lau bàn thì đứng dậy chào hỏi. “Cậu chủ mới về.”
Bà chỉ tay lên phía trên lầu. “Mẹ cậu chủ đang ngủ trong phòng. Cậu chủ đói bụng
chưa? Để tôi hâm nóng thức ăn lại.” Dì là người giúp việc trong nhà.
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Chút nữa con xuống ăn sau ạ.” Dứt lời
anh liền lao đi.
Mở cửa phòng ra, anh bước vào nhìn mẹ mình đang nằm thiếp
đi trên giường. Khẽ tiến tới đặt một nụ hôn lên trán của bà, anh ngồi xuống bên
cạnh và lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt thân thương của mẹ mình. Gương mặt nhăn
nhúm theo thời gian của tuổi già và bệnh tật. Gương mặt xinh đẹp năm xưa của mẹ
anh, giờ đây đã không còn nữa.
“Bà chủ mới ngủ đó cậu.” Dì Lan bước vào. “Hôm nay bà chủ
nhắc cậu hai với cô hai nhiều lắm.” Dì là hộ lý chăm sóc đặc biệt mà Tuấn Kiệt
thuê về từ lâu.
Tuấn Kiệt tò mò. “Mẹ con còn nói gì nữa không?”
“Bà nói cô hai đang ở đâu. Sao lâu rồi mà bà không thấy
cô hai.” Dì Lan nói giọng buồn bã.
“Sức khỏe của mẹ con có đỡ hơn chút nào không?” Tuấn Kiệt
lo lắng.
Dì Lan lắc đầu. “Sức khỏe của bà ngày càng yếu hơn. Thời
gian gần đây bà chủ ngủ rất lâu mới thức dậy.” Dì Lan an ủi. “Cậu chủ cũng đừng
lo quá. Cậu ăn uống gì chưa?”
Tuấn Kiệt gượng cười. “Dạ chút nữa con ăn. Mà dì Lan cũng
nghỉ chút đi. Cả ngày nay dì cũng vất vả lắm rồi.”
Sau khi tắm rửa xong, Tuấn Kiệt đi sang phòng của Tuấn
Phong và Thanh Vân. Anh ngồi xuống trên giường và đưa tay lấy cây đàn gác ở bên
cạnh. Một thói quen mỗi đêm của anh suốt mấy chục năm qua.
“Em đàn cho anh chị nghe nha.” Tuấn Kiệt gãi vài nhịp. “Bài
cũ nhé.”
Tuấn Kiệt căn chỉnh lại dây đàn và chuẩn bị hát bài
“Không Tên #1” của ca sĩ Andiez. Một bài hát khá phù hợp với tâm trạng và nỗi
lòng của anh.
“Phải chi em biết rằng, anh đã như thế nào. Anh đã phải cố
gắng để sống, một cuộc sống mới. Phải chi em biết rằng, anh đã luôn đợi chờ. Để
được nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, cùng giọng nói ấm êm.” Tuấn Kiệt ngân nga.
Anh bắt đầu nhớ lại những ký ức xưa, những ký ức mà anh
cùng Thanh Vân đi học. Những lúc cô cười và anh chỉ lén thầm nhìn từ phía sau.
Lúc Thanh Vân đau khổ khi Tuấn Phong mất và anh đau đớn đến tận cùng khi cô lìa
xa.
“Có hay không tận cùng cô đơn. Chắc anh đang tận cùng cô
đơn. Vì chẳng tìm cho mình được cách để quên một người. Anh biết cố chấp chỉ
mình anh đau. Nhưng em ơi anh lỡ tin phép màu. Sẽ mang cho anh một lần sau cuối.”
Tuấn Kiệt cảm thấy cay mắt khi nhập tâm vào bài hát.
Anh nhớ lại những tháng ngày đau khổ rồi lại nghĩ tới những
ngày tươi đẹp xưa kia. Anh ước gì mình vào phòng Thanh Vân sớm hơn, hoặc anh ước
gì tất cả chỉ là giấc mơ. Khi đó anh thức dậy và Thanh Vân ở bên cạnh anh.
“Được bên em, xoa dịu nỗi nhớ người. Để nụ hôn nói thay,
những khoảng cách ngăn tình ta. Nếu như anh biết, mình sẽ yêu người đến thế. Đường
em đi, anh sẽ đi ngược lại. Thì hôm nay, anh chẳng đau thế này.” Tuấn Kiệt ngân
những lời cuối cùng.
Tiếng đàn vừa dứt thì bất chợt điện thoại của Tuấn Kiệt
rung lên. Anh nhìn vào màn hình và thấy một dãy số lạ. Gió bên ngoài thổi mạnh
khiến những tấm màn phảng phất bay.
Sáng hôm sau, Tuấn Kiệt lật đật bước sang phòng của Tuấn
Phong. Anh mở tủ quần áo và lấy ra một chiếc áo sơ mi màu trắng. “Cho em mượn
nha.” Câu nói quen thuộc của anh.
Suốt bấy nhiêu năm qua, Tuấn Kiệt vẫn vậy, anh vẫn mang đồ
của Tuấn Phong. Từ quần áo đến giày dép hay những vật dụng khác, mọi thứ của Tuấn
Phong sau khi mất đều giữ nguyên và được anh trưng dụng. Giờ thì Tuấn Kiệt đã
hiểu vì sao anh mình lại thu hẹp bản thân hoặc có những sở thích quái dị.
Giống như
ba anh, ông Tuấn Anh, sau khi em trai mình mất, ba anh trở nên lạnh lùng và ít
khi mỉm cười. Tuấn Phong cũng vậy, sau khi ông nội qua đời, mọi thói quen hay
phong cách của ông nội, Tuấn Phong đều bắt chước nguyên si. Giờ đây Tuấn Kiệt
cũng như vậy, anh cũng lạnh lùng và bắt chước mọi thứ của Tuấn Phong.
Đơn giản
là khi người chúng ta yêu thương nhất qua đời, chúng ta chả còn động lực để sống
nữa. Mọi thú vui trên đời dường như trở nên tẻ nhạt trong mắt của bản thân.
Anh bước
sang phòng mẹ mình, thấy bà Kim Xuân đang ngủ, anh lẳng lặng đặt một nụ hôn lên
trán bà. Tuấn Kiệt bước xuống phòng ăn, dì Ba liền đem điểm tâm sáng ra cho anh
dùng.
“Cái này
là của cậu hai, cái này là của cô hai.” Dì Ba đem dĩa thứ ba ra. “Cái này là của
cậu chủ.”
Tuấn Kiệt
khẽ cười. “Cảm ơn dì Ba.” Anh nhìn sang dĩa thức ăn bên cạnh mình và nhìn sang
chỗ ngồi của Thanh Vân lúc xưa, anh như muốn nói mời hai người dùng bữa.
Một hình ảnh
quen thuộc của Tuấn Kiệt khi ăn. Tất cả mọi thứ từ cái bánh, dĩa cơm, thức ăn,
hay thức uống đều được chia ra làm ba phần nhỏ như nhau. Tuấn Kiệt dùng xong phần
của mình thì dùng sang hai phần kia. Một thói quen mà anh bắt chước theo Thanh
Vân, lúc cô hay làm khi Tuấn Phong mới mất.
Sở dĩ
không có dĩa thứ tư dành cho ông Tuấn Anh, là vì ông căn dặn không muốn Tuấn Kiệt
làm như vậy. Nhiều năm sau khi Tuấn Phong và Thanh Vân mất, mẹ anh lâm bệnh nặng,
ba anh cũng chìm vào men rượu để quên đi mọi nỗi sầu. Sau đó ba anh qua đời, mẹ
anh càng tuyệt vọng hơn và nhanh chóng trở nên đãng trí. Một mình Tuấn Kiệt phải
chống chọi với sự bi thương của gia đình, không biết bao nhiêu đêm, anh phải
khóc thầm trong nỗi đau đớn đến tận trời.
Tuấn Kiệt
ăn xong thì bước ra xe đi tới văn phòng làm việc. Một anh chàng to lớn nhanh
chóng xuống xe mở cửa cho anh. Chiếc xe lao đi và hai chiếc khác lăn bánh theo
sau. Họ là đội ngũ cận vệ mà Tuấn Kiệt thuê về làm cho mình.
Gần hai
chục năm qua, với một cuộc sống bất hạnh như vậy nhưng Tuấn Kiệt vẫn chèo lái tập
đoàn V ngày càng phát triển to lớn hơn và bỏ xa mọi đối thủ khác để đứng đầu đất
nước. Nhắc đến tập đoàn V, không ai có thể phủ nhận sự cường thịnh và sức ảnh
hưởng của tập đoàn này đối với nền kinh tế quốc gia. Chính vì lẽ đó nên sự an
toàn của Tuấn Kiệt luôn được ban trợ lý đặt lên hàng đầu.
Sau khi
Tuấn Phong qua đời, ban trợ lý chuyển sang hỗ trợ cho Tuấn Kiệt. Giống như những
gì Tuấn Phong từng nói với ban trợ lý, Tuấn Kiệt em trai anh thông minh và tài
giỏi hơn anh gấp nhiều lần. Do vậy, nên chỉ trong một thời gian, Tuấn Kiệt đã bắt
kịp được công việc Tuấn Phong. Lúc đó thì ông Tuấn Anh vẫn giữ chức chủ tịch tập
đoàn nên mọi cuộc thương thảo và gặp gỡ truyền thông thì ông đều đứng ra đại diện.
Tuấn Kiệt lúc này đã được định hướng giấu kín bản thân nên anh không bao giờ lộ
diện trước công chúng.
Tuấn Kiệt
có một phòng truyền thông và công việc của phòng này là hạn chế, ngăn ngừa,
đánh sập thông tin hoặc điều hướng thông tin sang một ngã khác. Tất cả để nhằm
tránh những tác động xấu đến tập đoàn V nói chung và gia đình anh nói riêng.
Sau khi
ông Tuấn Anh qua đời, ban trợ lý cũng đã được tái lập lại bằng những người kế
thừa trẻ tuổi và tài giỏi hơn. Chức vụ chủ tịch lúc này được mẹ anh là bà Kim
Xuân nắm giữ, mặc dù người điều hành xưa nay vẫn là anh. Khi mẹ anh bắt đầu lâm
bệnh, hội đồng quản trị được triệu tập kín và anh tạm giữ “quyền chủ tịch” để
tiếp tục điều hành tập đoàn. Trên pháp lý, về mặt giấy tờ thì mẹ anh vẫn là chủ
tịch, còn anh vẫn tiếp tục ẩn mình giữa hàng triệu luồng ý kiến của dư luận. Mọi
vấn đề về truyền thông, thông cáo báo chí hay gặp gỡ mọi người, đều được đại diện
truyền thông, phát ngôn viên hay bộ phận ngoại giao sẽ ra mặt đảm nhận.
Chính
vì thế nên rất nhiều năm qua, Tuấn Kiệt luôn là một đề tài nóng hổi với cánh
báo chí và người dân. Người ta luôn tò mò và muốn biết mặt con trai của chủ tịch
tập đoàn V là như thế nào. Người được gắn biệt danh “người vô hình trong thế giới
hữu hình” hay “gã nắm giữ quyền lực tối cao” ra sao. Và “kẻ biến thái” là cái nickname
dễ thương mà giới trẻ đặt cho anh, vì những vụ việc biến thái được thêu dệt lên
trên mạng.