Sau khi viết xong hai bức
thư, Thanh Vân lẳng lặng để chúng trên bàn. Thay bộ quần áo mới, bộ quần áo mà
Tuấn Phong mua tặng cô vào ngày sinh nhật năm xưa.
Thanh Vân
leo lên giường nằm, cô cầm chú chim cánh cụt nhồi bông đặt trước ngực. Cô nở một
nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện. Những giọt nước mắt lăn nhẹ xuống từ khuôn mặt
xinh đẹp của cô.
“Em đến với
anh đây, chàng ngốc của em. Đợi em nhé.” Thanh Vân mỉm cười.
Đôi mắt của
cô nhắm lại, cũng giống như chuyện tình của cô kết thúc theo đó. Một chuyện
tình đầy bi thương và nước mắt.
Trong cuộc
sống, chúng ta có rất nhiều thời gian để thương yêu và bên cạnh nhau. Nhưng nếu
chúng ta không trân quí tình yêu của mình, chúng ta có thể đánh mất nó. Và khi
nhận ra được mọi việc, thì liệu có còn kịp cho chúng ta nữa hay không.
Đừng để sự
vị kỷ của mình, những suy nghĩ ngốc nghếch của ta, mà đánh mất đi một tình yêu
đẹp đẽ của đôi lứa.
Hãy trân
trọng thời gian bên nhau, vì chúng ta đâu biết rằng, hôm nay có thể là ngày cuối
cùng ta được gặp nhau.