“Anh xe ôm xấu xí.” Mỹ Hạnh thấy Duy Thanh đứng bên cạnh chiếc xe Cup thì liền buông lời trêu chọc. Duy Thanh liếc mắt sang. “Nói gì đó?” “Có nói gì đâu.” Cô lẩm bẩm trong miệng. “Đã xấu xí rồi, mà còn xấu tính nữa.” Anh giả vờ ho nhẹ. “Tôi nghe rõ lắm đó nha.” Cô bật cười. “Sún không nói gì hết.” Duy Thanh mỉm cười. “Đi nào.” Anh leo lên xe và nổ máy. “Lu chở Sún đi đâu vậy?” Cô tò mò. “Chở đi bán.” Anh đáp nhanh. “Ờ.” Cô nghiến răng. “Bán được thì bán đi.” Cô bếu nhẹ bụng anh. Giật mình tỉnh dậy và trở lại với hiện thực, Mỹ Hạnh giờ mới nhận ra tất cả chỉ là giấc mơ. Từ khi qua đây, không đêm nào là cô có thể ngủ được yên giấc. Không phải vì trái múi giờ, không phải vì xa gia đình, cũng chả phải vì thời tiết, hay chỗ lạ, mà vẫn chỉ là vì một chữ “yêu”. Những ký ức của cô và Duy Thanh cứ gợi lên mãi không ngừng, dù là từ hiện thực hay cho đến trong mơ. Anh thật sự như chiếm cả con người và ăn sâu đến từng ngóc ngách trong tâm hồn của cô. Bởi vậy việc mất anh, cô