Chuyển đến nội dung chính

Chương 37

“Nào, chuẩn bị tới giờ rồi.” Quốc Hùng hớn hở.
Hôm nay là ba mươi Tết, vì anh và Mỹ Hạnh không về nước, nên mẹ anh đã bay sang tận đây. Mọi người hoãn lại tất cả mọi việc, canh đúng giờ “giao thừa” ở quê hương và đón mừng năm mới ở bên này. Tuy không có các món “ẩm thực quê nhà” nhưng anh và Mỹ Hạnh cũng chuẩn bị và sửa soạn mọi thứ rất linh đình. Bà Thúy Nga thấy vậy cũng rất mừng, vì thấy hai đứa chả khác gì vợ chồng thực thụ.
“Sao mẹ còn đứng đó?” Quốc Hùng chỉ tay lên ghế. “Mẹ tới ngồi đây đi.”
Thế là bà lắc đầu rồi bước tới ngồi giữa hai đứa nhóc. Mọi người chờ đến đúng giờ và bắt đầu hò hét chúc mừng nhau. Đây là cái Tết đầu tiên Quốc Hùng cảm thấy hạnh phúc thật sự, hạnh phúc khi ở bên cạnh người anh yêu.
Mỹ Hạnh cũng đón nhận cái Tết đầu tiên xa nhà của mình và cũng là cái Tết đầu tiên, cô thấy như mọi ngày bình thường. Có lẽ niềm vui của cô giờ đây đang vui vẻ bên một người khác, mà cô quên mất, anh đã được ra tù đâu.
Từ khi qua đây, thỉnh thoảng cô hay trò chuyện với gia đình mình qua mail. Cô thì không nói, chỉ có bé Dung phải chạy ra tiệm net để liên lạc. Giờ thì cô cũng không còn giận em mình nữa, vì người có lỗi có phải là em cô đâu, mà cho dù có lỗi đi chăng nữa, thì nó vẫn là em gái của cô, và cô cũng không thể giận nó được. Hơi rắc rối nhưng nói chung là cô cũng đã tha thứ cho em mình. Lâu lâu cô còn mail hỏi Mỹ Dung dạo này thế nào, có cần cô giúp hoặc mua gì không. Cô nghĩ chắc em cô vẫn còn ngại, vì nó luôn thoái thác bảo không cần.
“Con thế nào rồi?” Bà Thúy Nga tranh thủ dọn dẹp với Mỹ Hạnh thì hỏi. Từ lúc qua đây tới giờ, lúc nào thằng con bà cũng kè kè bên cạnh, nên bà chả thể tâm sự riêng tư với cô nhóc.
“Dạ, vẫn bình thường cô.” Mỹ Hạnh khẽ cười.
“Còn đau không?” Bà đi thẳng vào vấn đề.
Mỹ Hạnh mặc dù vẫn thấy nhói trong tim nhưng vẫn giả vờ. “Dạ không.” Cô lắc đầu và cười gượng.
Bà Thúy Nga tất nhiên vẫn chưa tin lắm. “À, bữa trước cô có gặp mẹ con.” Bà nghĩ mình nên chuyển chủ đề.
“Ủa vậy hả cô.” Mỹ Hạnh cảm thấy dễ chịu hơn khi nói về vấn đề này. “Mẹ con có nói gì không?”
“Hỏi con sống bên này thế nào, rồi nhờ cô giúp đỡ này kia.” Bà khẽ cười.
“Hai người đang nói gì vậy?” Quốc Hùng bất ngờ xuất hiện.
Bà Thúy Nga quay lại. “Nói xấu thằng con mất dạy của tôi.”
Quốc Hùng giả vờ buồn. “Năm mới nha mẹ.”
“Ở bên Tây, người ta không có kiêng cử.” Bà đáp lại ngay lập tức.
Thời gian qua đi, Mỹ Hạnh vẫn tiếp tục ôm chặt nỗi đau của mình. Tất nhiên, dù không nói thành lời, nhưng cả cô và Quốc Hùng đều hiểu, chuyện tình cảm của cả hai bây giờ là điều không thể.
Quốc Hùng vẫn là “bà mẹ khó tính” của cô. Luôn cằn nhằn khi cô làm sai và nhắc nhở khi cô quên gì đó. Chả biết anh suy nghĩ gì, nhưng càng ngày anh càng biến thành người “phụ nữ của gia đình”, khi từ cái ăn đến việc dọn dẹp, anh đều bao tất. Tất nhiên nói anh giỏi thì không phải, dọn dẹp nhà sạch cũng không luôn, chỉ là anh siêng gì mà siêng dữ, siêng hộ luôn phần của cô.
Cảm thấy mình không nên làm phiền và chây ì ra nữa, thế là cô quyết định phân chia công việc hằng ngày với anh. Tất nhiên lúc đầu anh không chịu, về sau anh đồng ý, rồi lại cũng lén âm thầm làm luôn phần nhiệm vụ của cô. Mọi việc thế là dần dần hoàn nguyên lại như lúc ban đầu.
Thỉnh thoảng cô cũng hay nghe Quốc Hùng kể về Duy Thanh ở những bữa cơm. Mặc dù biểu cảm như không quan tâm, nhưng thực chất trong lòng cô vẫn muốn biết nhiều hơn những gì Quốc Hùng kể. Ngoài việc cô Thúy Nga đang giúp anh sớm ra tù, thì cô chả còn nghe được gì thêm.
Về công việc ở cửa hàng cà phê, ngoại trừ lần đầu tiên xót lòng khi thấy các cặp tình nhân “tay trong tay”, thì về sau cô quen dần và cảm thấy bình thường hơn. Cô đã từng cùng anh như vậy, cùng anh nắm tay bước vào cửa hàng, cùng nhau chọn thức uống và cùng nhau trò chuyện. Nhiều lúc cô tự hỏi bản thân, có khoảnh khắc nào trong số đó, anh đối xử với cô thật lòng không. Hay tất cả chỉ là vở kịch, và cô bị cuốn theo như một khán giả bị hấp dẫn bởi tài năng của một “bậc thầy” như anh.
Tại sao con người luôn thay đổi khi lớn lên. Tại sao anh không phải “Lu ngốc nghếch” như xưa, luôn bảo vệ và ở bên cạnh che chở cho cô. Mà hóa ra, cô đặt tên anh là Lu, với hy vọng anh sẽ luôn yêu thương, quấn quít không rời xa mình. Nhưng rồi như thể cái tên “Lu” đó, lại dường như dành cho chính cô vậy, luôn chạy theo hình bóng của anh, mà không hề suy nghĩ.
Những lời nói yêu thương của anh, đó là sự “thả thính” dành riêng cho cô, hay với nhiều người con gái khác nữa, bao gồm cả Mỹ Dung. Thật sự là anh ngây ngô, hay đó chỉ là sự giả vờ của anh để đánh lừa và qua mắt những người con gái như cô. Nếu nói anh là “sở khanh” thì có vẻ quá tầm thường, “bậc thầy lừa tình” mới đủ để diễn tả được trình độ của anh.
Cô nhớ lại chuyện ngày xưa, lúc đó đang trong thời gian ôn thi đại học. Chiều hôm đó theo thói quen, anh lại chạy xe qua chở cô đi chơi. Không ra bờ sông quen thuộc, lần này anh lại chở cô tới nơi mới, trường tiểu học cũ.
“Đố Sún đây là đâu?” Duy Thanh quay lại khẽ cười.
Cô lúc này đang cùng anh đi dạo trong sân trường. “Trường cấp một hồi xưa chứ đâu.” Sao lại hỏi cô như vậy, ngốc nghếch là có thật.
“Không.” Duy Thanh nói. “Đây là nơi anh gặp em.”
Tất nhiên lúc đó cô nghe xong thì liền đứng hình. Đúng thật là vậy, đây chính là địa ngục mà cô vô tình gặp phải ác ma. Xem ra những gì trước kia cô đấu tranh tư tưởng là đúng, lẽ ra cô không nên phát sinh tình cảm với anh.
Cứ gặm nhắm nỗi đau như vậy, cô ngày càng ít cười và ít nói hơn trước.
Thế rồi cái Tết tiếp theo cũng đến, và như những dự định trước đó của cô với Quốc Hùng, hai người sắp xếp mọi việc để bay về nước. Chỗ làm của cô cũng khá thân thiện nên “boss” đồng ý cho cô nghỉ, mà không gây bất cứ một khó khăn nào. Chưa kể “boss” của cô còn thưởng thêm một khoản nhỏ nữa. Tất nhiên là cô nhận lấy cho “boss” vừa lòng, chứ thật sự thì từ khi được cô Thúy Nga chu cấp, cô có thiếu cái gì đâu.
Sau nhiều giờ bay, về tới thành phố khi trời chập tối, vì phải mua quà biếu gia đình nữa, nên sau khi vừa đặt chân xuống, cô và Quốc Hùng phải đánh xe thêm một vòng nữa trước khi về nhà.
Kéo vali vào sân, còn quà thì Quốc Hùng xách hộ, cô thấy mọi thứ vẫn vậy, vẫn chả có gì thay đổi, ngoại trừ ngôi nhà đã được quét vôi lại toàn bộ. Vẫn là khoảng sân, vẫn là dây phơi quần áo và vẫn là những chậu cây thuốc nam, ngôi nhà vẫn y nguyên như trong ký ức của cô, mặc dù thành viên trong gia đình đã thay đổi. Dưới ánh đèn chiếu sáng trong nhà, cô có thể thấy rõ em gái mình đang bế con trên tay.
“Chị.” Mỹ Dung ngạc nhiên khi thấy chị mình về nhà. Mặc dù đã liên lạc với nhau từ trước nhưng Mỹ Dung vẫn ngạc nhiên. Có lẽ vì thần thái, hay phong cách ăn mặc của chị cô thay đổi chăng.
“Con gái mình về em ơi.” Chú Tân từ dưới bếp đi lên nói lớn.
Quốc Hùng đi vào. “Dạ con chào chú.” Anh nhìn Mỹ Dung. “Chào em.”
“Dạ anh.” Mỹ Dung khẽ cười.
“Con về rồi hả?” Bà Thùy Trang đang chuẩn bị thức ăn tối.
Cô đáp. “Dạ.”
Quốc Hùng lại chào. “Con chào cô.”
“Ở lại ăn cơm luôn con.” Bà Thùy Trang mỉm cười. “Cô mới nấu xong.”
“Dạ thôi cô.” Quốc Hùng khẽ cười. “Để bữa khác ạ. Giờ con phải về nhà có chút việc.” Anh quay sang Mỹ Hạnh. “Hùng về nha.”
Cô ừm một tiếng rồi nói với mẹ mình. “Để con giúp mẹ.” Tự nhiên cô cảm thấy khó chịu khi ở gần Mỹ Dung.
“Thôi, con mới về mệt nên cứ ngồi nghỉ đi.” Bà vừa nói, vừa đi xuống bếp.
Một lát sau. “Thời tiết bên đó thế nào con?” Chú Tân bắt đầu mở chuyện khi mọi người ngồi quây quần bên nhau ăn cơm.
Cô trả lời đại. “Dạ, cũng bình thường chú.” Chỉ còn cô là vẫn còn kêu chú Tân bằng “chú”.
Bà Thùy Trang tò mò. “Con ở chung nhà với thằng Hùng à?”
Cô thấy những chuyện này, cô đều nói cho mọi người từ lâu rồi mà. “Dạ.”
Bà gắp thức ăn vào chén Mỹ Hạnh. “Hai đứa sống chung như vậy được không?” Thật ra thì bà rất muốn hai đứa “ăn cơm trước kẻng” kia.
“Dạ bình thường mẹ.” Cô vừa ăn, vừa nói. “Phòng ai, nấy ở nên cũng như ở trọ vậy thôi.” Cô đã giải thích ngay trong bức mail đầu tiên gởi về nhà, là vì sao cô không thích ở trong ký túc xá do trường sắp xếp rồi mà.
“Chị vẫn còn đi làm thêm hả?” Mỹ Dung hỏi.
Cô chỉ ừm một tiếng.
Tối đó, sau khi ăn cơm xong, cô vào lại phòng mình, thỉnh thoảng cô nhắn tin trò chuyện với Quốc Hùng và chủ yếu là gởi mail cho lũ bạn để hỏi thăm. Đã rất lâu rồi cô mới lại được nằm trên chiếc giường cũ đầy kỷ niệm này. Vui có, buồn có, cười cũng không ít và khóc cũng rất nhiều.
“Chị đang làm gì vậy?” Mỹ Dung bế Duy An đi vào.
Cô liếc mắt sang. “Gởi mail cho bạn.”
Mỹ Dung ngồi xuống giường. “Chị mới mua máy tính hả?” Cô nàng tò mò khi thấy chiếc máy tính màu trắng mới tanh.
“Laptop của anh Hùng cho chị.” Cô đáp.
“Ồ.” Mỹ Dung khen ngợi. “Anh Hùng tốt chị ha.” Thấy chị mình im lặng không nói gì, Mỹ Dung ầm ờ. “À, anh Thanh ra tù rồi đó chị.” Cô hy vọng chị sẽ nói chuyện với mình khi nghe về vấn đề này.
Mỹ Hạnh bắt đầu khó chịu. “Chị biết rồi.” Cô đã nghe Quốc Hùng nói. Nhưng rồi cô chợt nghĩ, việc Duy Thanh ra tù thì liên quan gì tới cô nữa. Em cô có ý gì đây.
Mỹ Dung thấy chị mình rất khác và đôi phần lạnh nhạt hơn trước. Trong mail chị cô nói đã bỏ qua mọi chuyện, chứ nếu không thì cô đâu dám bước tới gần. “Em thấy hình như chị mập ra thì phải?”
“Chị vẫn vậy mà.” Cô ngồi dậy. “Bé vẫn khỏe chứ?” Cô khẽ nắm tay Duy An.
“Dạ khỏe chị.” Mỹ Dung mừng rỡ. “Chị bồng cháu đi.” Mỹ Dung nói với con mình. “Con qua dì bồng nha.”
“Thôi.” Mỹ Hạnh từ chối nhưng khi thấy em mình đưa con qua, cô đành miễn cưỡng bồng lấy. “Chị đâu biết chăm em đâu.”
Mỹ Dung khẽ cười. “Nó ngoan lắm, chị đừng lo.” Cô đứng dậy. “Chị bồng giúp em một chút, em đi pha sữa cho nó.”
Mỹ Hạnh bế Duy An trên tay, hai dì cháu nhìn nhau và dường như có sự liên kết vô hình của huyết thống, thằng bé cứ nhìn cô mỉm cười và không ngừng nũng nịu.
“Chu choa xem ai kìa.” Bà Thùy Trang bước vào phòng. “Thấy dì bồng là nịnh liền.”
Nịnh, đó có phải là “gien” di truyền hoặc là huyết thống của anh không. “Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh”, có phải Duy An cũng như ba nó, cũng chỉ giỏi nịnh nọt cô những lúc khi cần và sẵn sàng chà đạp vứt bỏ cô đi khi không cần nữa.
Biết đâu những cảm xúc khó chịu nãy giờ của cô, không phải là vì Mỹ Dung, mà chính là vì Duy An thì sao. Biết đâu cô khó chịu khi nhìn thấy thằng bé, vì nó làm cô liên tưởng đến thằng cha. Hay biết đâu cô khó chịu vì cả hai.
Cứ ngỡ sau bao nhiêu thời gian, cô có thể quên và vứt bỏ được quá khứ, nhưng ai ngờ khi đối diện với thực tế thì mới biết là không. Hóa ra, yêu và hận đều có một điểm chung, đó là nhớ. Chỉ có lãng quên mới là điều cô cần nhất vào lúc này.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giải mã cái kết: Chỉ Là Anh Giấu Đi

Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.             Đầu tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư, Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.             Cái kết tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại. Thật ra có rất nhiều hướng để kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người, bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết. Tất nhiên việc ấn định Duy Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết dễ chịu nhất kh...

Chương 60 - Hết

Nhiều năm sau. “Mẹ.” Duy Thanh hớn hở chạy đến. Lúc này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo. Cô ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.” Duy Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?” Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.” “Sao mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ. Sau tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh. “Mọi việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình. Anh gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.” Cô khoác tay chồng mình. Duy Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy ba?” “Siêu nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ người khác. Dù có khó k...

Chương 58

Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng kinh doanh bên công ty thời trang. Từ tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện. “Anh không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc Hùng ở phòng khách. “Không.” Lúc đó anh hơi ngạc nhiên. Việc anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng. “Mà sao em?” Quốc Hùng hỏi. Mỹ Dung nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào bếp. Trở lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” “Dạ.” Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được có vậy. Anh ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?” Cô không muốn giấu anh. “Dạ.” “...

Chương 59

“Chú Hùng.” Duy An hớn hở mỉm cười. “Á.” Quốc Hùng ngồi xuống. “Mít Thúi của chú.” Anh thắc mắc. “Ba Thanh đâu?” Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào. “Anh Thanh tới sau anh.” Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất. “Chị em đâu rồi anh?” Mỹ Dung khẽ cười. “Chị em đang chuẩn bị ở bên trong.” Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh. Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người. Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn. “Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày.” Anh khen chú rể. Quốc Hùng bắt tay từng người. “Anh Đức với thằng Sơn đâu?” “Tụi nó đang tới.” Khánh Long đáp. Văn Hàn nói đùa. “Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể.” Quốc Hùng chậc lưỡi. “Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất ...

Giải Mã ABED: Cái Kết

Đầu tiên nói về cái kết của Ngọc Hân: Thật sự thì Ngọc Hân có gặp được Văn Vũ tại thế giới huyền ảo đó không. Thật ra đó chỉ là cái “thức” của Ngọc Hân. Nên khi chết, Ngọc Hân đã bị kẹt trong chính cái thức của chính mình. Nếu các bạn để ý một chút, các bạn sẽ nhận ra được. . Thứ nhất, Văn Vũ luôn thích màu đen và không bao giờ mang áo quần màu trắng. . Thứ hai, màu trắng là màu ưa thích của Ngọc Hân. => Do vậy, cái “thức” của Ngọc Hân đã biến Văn Vũ mang áo quần theo màu sắc mà cô ưa thích. Tiếp theo, những lời nói mà Ngọc Hân nói với Văn Vũ, tất cả cũng do cái “thức” khi còn sống của cô mà tạo thành. Những câu hỏi lặp đi, lặp lại rằng, anh có yêu em không, anh có bỏ em đi nữa không. Tất cả đều do “thức” của cô tạo ra cả. Vì khi còn sống, Ngọc Hân đã đọc được bức thư của Văn Vũ gởi cho Ngọc Lan. Do đó, cô sợ Văn Vũ sẽ đi tìm Ngọc Lan, chứ không phải ở lại đợi cô. Nói về cái kết của Ngọc Lan: Mình viết cái kết của Ngọc Lan cho các bạn, là một cái kết mở. Cò...

Chương 52

“Mọi chuyện sao rồi con?” Bà Thúy Nga hỏi Duy Thanh. Anh lúc này rất trầm mặc. “Dạ con đang sắp xếp cho mọi người tạm thời im lặng. Đợi mọi chuyện qua rồi tính tiếp.” Bà thở dài. “Con tìm ra kẻ nào tố cáo chưa?” “Dạ chưa mẹ.” Anh cũng đang đau đầu vì vụ này. “Thằng Long bảo người gởi là ẩn danh.” Bà chậc lưỡi. “Hết vụ thuế má, giờ đến vụ này.” “Thuyền to thì sóng lớn mà mẹ.” Anh gượng cười cho giải tỏa bớt không khí. Bề ngoài giả vờ vui vẻ như vậy để làm yên lòng mẹ Nga thôi, chứ thật ra anh đang rất đau đầu và sốt ruột. Hôm đó gặp Khánh Long, anh thật sự không thể tin những gì mình vừa nghe được. “Có chuyện gì vậy mày?” Anh hỏi ngay khi thấy Khánh Long bước vào xe. Địa điểm, thời gian, giọng điệu, anh cảm thấy tình hình như có vẻ rẩt nghiêm trọng và bí hiểm. Khánh Long liếc mắt sang, sau khi đóng cửa xe một cách rất mạnh. “Có người gởi đơn tố cáo mày.” Anh nhìn Khánh Long. “Tố cáo gì?” “Tao nên gọi mày là gì đây?” Khánh Long nhếch môi. “Đại ca, bố già hay ông tr...

Chương 51

Có một điều Quốc Hùng luôn thắc mắc trong lòng rằng, liệu Mỹ Hạnh đã gặp Duy Thanh chưa. Anh không dám hỏi, vì anh sợ nếu cô chưa biết, thì anh chính là người “khơi mào” ra mọi chuyện. Còn nếu biết rồi thì liệu cô có nói thật với anh không. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thì anh mới nhận ra, cái đêm anh mới về nước, cái đêm anh cùng lũ bạn của mình đánh nhau, phải chăng là do Duy Thanh sai đàn em tới kiếm cớ gây sự. Có thể lắm, vì quán bar đó thuộc quyền quản lý của hắn kia mà. “Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Mỹ Hạnh thấy Quốc Hùng lái xe trông rất khổ sở. “Có đâu.” Anh giả vờ chối. Cô chợt nhớ. “Ủa sao mọi người ở công ty đồng loạt nghỉ việc vậy anh?” Anh nhân tiện dò hỏi. “Anh tưởng chuyện này em phải biết rõ chứ.” Ngụ ý của anh là chẳng lẽ Duy Thanh không nói với em. Cô thấy anh như bị khùng. “Sao em biết được, em ở phòng kinh doanh, chứ có phải ở phòng nhân sự đâu.” “Thế phòng em không có ai nghỉ hả?” Cái này thì thật, vì anh cũng không biết rõ số lượng nhân viên Duy Than...

Chương 53

Sau vụ Hoàng Sơn, Duy Thanh tiếp tục bị vướng phải chuyện Quốc Hùng. Có điều không như Hoàng Sơn, anh chả thể giúp đỡ gì được cho Quốc Hùng, ngoài việc cắt cử người theo bảo vệ. Dự án bên phía tây bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy xuất phát chậm hơn những đối thủ khác, nhưng dự án của Quốc Hùng lại được săn đón nhiều hơn. Đi cùng cái thuận lợi thì tất nhiên cũng sẽ có khó khăn. Khó khăn thứ nhất là Quốc Hùng vướng vào sự lùm xùm đất đai, khi dự án mới bắt đầu đã vấp phải việc giấy tờ giả, tranh giành quyền sử dụng và kiện cáo bắt đầu nổ ra liên miên. Bạn E, người được Quốc Hùng giao phó nhiệm vụ đã “non tay” mua phải những miếng đất bị làm giả giấy tờ. Nhiều miếng trong số đó là đất nông nghiệp, chưa được chuyển đổi mục đích sang đất thổ cư. Một số khác thì bị vướng vào việc tranh chấp, kiện tụng. Chỉ 1/3 trong tổng số đất bạn E mua là đủ điều kiện pháp lý để làm dự án. Chưa kể, chính vì dự án quá nổi nên các đối thủ cạnh tranh đã nhanh tay tóm lấy cơ hội “dìm hàng”...

Anh Bỏ Em Đi

Tác phẩm: Anh Bỏ Em Đi Tác giả: M MT Thể loại: Tình cảm Giới thiệu: Văn Vũ, một chàng trai xuất thân nghèo khổ. Ngọc Hân, một cô gái được sinh ra từ một gia đình giàu có. Hai người gặp nhau và tình yêu bắt đầu chớm nở. Chưa được bao lâu thì nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra. Văn Vũ liên tục bỏ đi và Ngọc Hân luôn vì anh mà tìm đến. Liệu rằng cuối cùng họ có đến được với nhau và hạnh phúc có mỉm cười. Truy cập facebook để biết thêm chi tiết: https://www.facebook.com/tacgiammt Thời gian dự kiến ra mắt: 17/09/2018

Giải mã ABED: Ngọc Hân

                        Tên:    Trương Ngọc Hân             Tuổi:    25             Quê quán:       Thành phố H             Trình độ học vấn:      Đại học - Tốt nghiệp đại học R với loại xuất sắc.             Màu sắc ưa thích:      Màu trắng             Sở thích:         Thích tụ tập với bạn bè.             Giới thiệu vài nét:    Ba mẹ ly thân từ lúc cô đang học cấp 3. Được mệnh danh là “nữ hoàng bạc tình”, vì quen rất nhiều chàng t...