Sáng chiếu nhẹ qua khung cửa, Văn Vũ bật dậy với mắt nhắm, mắt mở. Nói đúng ra thì hôm nay anh làm ca tối nhưng vì mẹ Bích Ngọc gọi điện bảo có việc đột xuất, thế là anh đành phải gật đầu đồng ý đổi ca. Tối hôm qua về muộn, sáng nay phải dậy sớm đi làm, bước vào trong phòng tắm thì tự nhiên anh lại muốn chửi thề.
Hì hục đạp mãi nhưng xe không nổ máy, Văn Vũ cười khẩy vì
tối qua đi về gặp trời mưa. Gắng thêm vài phát nữa thì xe cũng nổ, có điều phải
trả giá bằng việc mệt thở không ra hơi. Vẫn con đường cũ, Văn Vũ vút nhanh trên
đường với suy nghĩ sợ trễ giờ làm. Tới nơi thì thấy vẫn còn sớm năm phút nên anh
ung dung bước vào phòng thay đồ.
“Trông anh Vũ sáng nay không vui vậy.” Quốc Bảo khoác tay
lên vai Văn Vũ. “Tối nhậu anh.”
“Mấy giờ em.” Văn Vũ vừa cài bảng tên vừa nói.
“Giờ cũ, chỗ cũ nha anh.” Quốc Bảo đi ra thì quay đầu lại.
“À anh, sáng nay có một bất ngờ mới dành cho anh.”
Văn Vũ chưa kịp hỏi là gì thì cậu ta đã ra khỏi phòng. Lắc
đầu mỉm cười nghĩ về điều gì khiến anh sẽ bất ngờ đây. Hôm nay đâu phải sinh nhật
anh, càng không phải là ngày lễ lộc gì, hôm nay chỉ là một ngày bình thường như
mọi ngày thôi.
Để xem là gì nào,
trêu anh mày, mà anh mày trêu lại thì đừng hối hận, Văn Vũ thầm nghĩ rồi nở
một nụ cười nham hiểm.
“Sướng ha, được trai đẹp rủ đi nhậu cái là tươi hẳn lên
ha.” Hữu Kim nói giọng điêu ngoa. “Thứ mê trai.”
Văn Vũ phì cười rồi vỗ mông Hữu Kim. “Tối nhậu không em.”
“Đừng có lợi dụng người ta. Có trai đẹp rồi còn thả thính
tôi nữa làm gì.” Hữu Kim giả vờ giận hờn.
Văn Vũ quay lại nghiêm mặt. “Tưởng em rãnh nên anh rủ.”
Sau đó Văn Vũ quay đi và nói lớn. “Em bận rồi thì thôi vậy.”
Hữu Kim chạy theo mỉm cười. “Mấy giờ anh, chỗ nào vậy.”
“Tối có gì anh nhắn tin em.” Văn Vũ đáp lại.
Liếc nhìn đồng hồ đã đến giờ làm, Văn Vũ lặng lẽ tiếp tục
tiến về khu B như hôm nào. Nhưng đột nhiên anh lại thấy Quốc Bảo đang chuẩn bị
đồ trong tủ phục vụ. Sực tỉnh trong vòng năm giây, Văn Vũ nhớ lại là sáng nay
mình đổi ca với Bích Ngọc.
Bà mẹ, sáng nay
mình đứng khu A ư, Văn Vũ giật mình trong suy nghĩ.
“Anh Vũ, bất ngờ chưa.” Quốc Bảo vừa làm, vừa nhìn lên
như đoán được Văn Vũ đang nghĩ gì.
Hậm hực quay về khu A, Văn Vũ vừa sửa soạn, vừa chửi thầm
rằng sẽ không bao giờ đổi ca nữa, nếu mà anh lại làm cái khu đáng ghét này.
Ông trời ơi, sao ông lại đối xử với con như
vậy, Văn Vũ vừa làm vừa oán trách trong đầu mình.
Chuẩn bị
xong mọi thứ, Văn Vũ đứng nghiêm chỉnh tại vị trí của mình, hôm nay anh chỉ phục
vụ có bốn bàn mà thôi.
“Anh Vũ, khu B có đến mười hai bàn mà sao lúc nào em cũng
thấy anh an nhàn vậy.” Quốc Bảo đứng khu B nói vào đàm.
“Người ta là bậc thánh thần mà anh Bảo không biết sao. Tối
nhậu quán nào vậy anh đẹp trai.” Hữu Kim đứng ở khu C chọc ghẹo Quốc Bảo.
“Có cần anh mày qua giúp không.” Đức Hùng đứng khu B nói
vào đàm.
Đức Hùng năm nay hai mươi mốt tuổi, hiện đang học đại học
K. Đức Hùng là người của thành phố C, đã làm việc ở đây được gần hai năm, một
trong những người làm lâu nhất ở cửa hàng. Là một tay sát gái có tiếng, với
thân hình to con lực lưỡng nhờ tập gym, học vị cao và lại có gương mặt điển
trai, nên không ít cô nàng vào cửa hàng phải điêu đứng tán tỉnh.
“Cùng làm khu B với nhau thì qua hỗ trợ nhau đi, còn đứng
đó hỏi tới hỏi lui.” Thùy Dương đứng khu C trách móc.
Thùy Dương năm nay hai mươi mốt tuổi, cũng học đại học K,
cô nàng thầm thương trộm nhớ cậu Đức Hùng nhưng không dám nói. Cả cửa hàng ai
cũng biết nên đã nhiều lần tác thành cho đôi lứa nhưng đều không thành.
“Sao em lại nỡ nói anh như vậy. Anh đâu thể tự tiện động
chạm vào công việc của người ta, anh phải xin phép đàng hoàng chứ.” Đức Hùng dịu
dàng nói.
“Chỗ này là chỗ làm việc nha. Không phải nơi để thả
thính.” Hữu Kim lại điêu ngoa.
Văn Vũ khẽ cười rồi lợi dụng tình hình. “Hay là mình đổi
vị trí cho nhau đi.”
“Anh Vũ nói hay ghê. Mình đổi đi, trừ anh Vũ ra.” Hữu Kim
cố tình chọc tức Văn Vũ.
Sau một hồi tám chuyện thì khách cũng bắt đầu bước vào,
không khí im lặng trong bộ đàm lại trỗi dậy. Mọi người nhanh chóng bắt đầu
nghiêm túc phục vụ khách. Khu C và B lần lượt gần full bàn, khu A của Văn Vũ vẫn
chưa có khách nào. Đơn giản đây là khu vực dành cho khách VIP, mà có khi là
VVIP thì đúng hơn. Bàn ở đây có bốn cái thì đều được đặt chỗ từ trước. Hai cái
bàn ngay trực diện Văn Vũ là hai cái bàn được đặt chỗ theo tháng, chứ không phải
theo ngày hay theo tiếng như các bàn kia.
Bốn vị khách đầu tiên của khu Văn Vũ cũng đã tới, họ là một
gia đình trẻ. Sáng nào họ cũng kéo cả gia đình, gồm hai vợ chồng và hai đứa con
nhỏ tới đây ngồi. Nhanh chóng cúi chào, anh đưa thực đơn cho họ. Sau một lúc
thì anh bắt đầu ghi order món lên giấy.
Tới đây
thì Văn Vũ mới bực mình, anh nghĩ đã sắm được cái bộ đàm rồi, mà công ty lại
không sắm được cái tablet như các hệ thống khác được sao. Sau khi đưa order giấy
cho thu ngân, Văn Vũ tiếp tục quay về vị trí của mình.
“Anh Vũ, gái xinh tới.” Đức Hùng khẽ nói vào đàm.
“Thấy gái cái là tơm hớp. Anh Vũ không thích gái xinh
đâu, ảnh chỉ thích trai đẹp như anh Bảo thôi.” Đức Kim lại giễu cợt.
Văn Vũ không đáp lại trong đàm, anh chỉ khẽ cười đi tới
và bất ngờ thấy cô ta. Từ lúc Văn Vũ vô tình hỏi Quốc Bảo về mấy cô nàng này
thì anh đã thầm để ý Ngọc Hân. Có lúc thì buổi sáng, lúc thì buổi tối, Văn Vũ
thấy Ngọc Hân vẫn ngồi bàn đó ở khu A. Anh thấy Ngọc Hân rất xinh đẹp, nhất là
khi cô cười hay những lúc cô vắn tóc của mình lên. Văn Vũ thấy mình thật biến
thái nhưng vì Ngọc Hân đẹp quá nên anh không thể không nhìn.
Mà Văn
Vũ nghĩ mình nhìn lén chứ bộ, lâu lâu anh mới đánh mắt qua nhìn thôi. Bộ anh thích
đơn phương cũng không được sao, pháp luật đâu có cấm đâu. Anh chỉ nhìn và tối về
mơ mộng thôi, dù sao thì anh cũng tự biết mình không có cửa rồi.
Cái chạm
mặt đầu tiên, Ngọc Hân nhìn Văn Vũ như muốn toạt cả mắt. Cô bất ngờ khi thấy lần
đầu tiên anh đứng phục vụ ngay khu vực của cô.
Tôi biết mình là quái thú rồi, có cần phải
nhìn với ánh mắt như vậy không, Văn Vũ nghĩ thầm rồi khẽ cười. Mặc dù trong
lòng anh đang muốn nhào tới móc đôi mắt kia. Hên là tôi đang thích em đấy,
Văn Vũ lại hằn học trong đầu.
Ngọc
Hân lặng lẽ bước tới chỗ ngồi quen thuộc của cô, nó rất gần chỗ anh đứng. Khoảng
khắc Văn Vũ nhìn cô, tim cô như muốn văng ra ngoài, cô dường như chết lặng ngay
lúc ấy.
Sau khi đưa menu, Văn Vũ đứng bên cạnh bàn để chờ mọi người
gọi món. Nhóm tiểu thư này gồm bốn người, số tiền mỗi người họ bỏ ra mỗi ngày
thì cũng hơn tiền công làm tám tiếng của anh. Văn Vũ cảm thấy đôi khi ông trời
thật trớ trêu.
Đã nhiều phút trôi qua, ba vị tiểu thư đã chọn xong, còn
một vị nữa đang nhìn chăm chú vô menu nước, đó là Ngọc Hân. Văn Vũ khẽ đưa mắt
nhìn qua và anh thấy họ đúng là giàu có thật, xinh đẹp nữa, hèn gì mà mấy cha
trong cửa hàng xúm lại tranh nhau đứng khu này.
Vậy tại sao sáng nay lại không dành. Mà
thôi, dù sao cũng được ngắm nhìn em gần hơn kia mà, Văn Vũ lại vọng lên những
suy nghĩ.
Ngọc
Hân cảm thấy khó thở nơi ngực, tựa như có cái gì đó cấn lại trong tim cô. Khi
đám bạn đã chọn món xong, cô vẫn cắm đầu nhìn vào menu. Mặc dù sáng nào cô cũng
uống cà phê sữa nhưng cô lại cứng họng không nói được.
Chọn xong chưa tiểu thư ơi, chứ đứng gần mấy
chị là con lại có những suy nghĩ không hay, Văn Vũ nghĩ ngợi.
Bất ngờ
Ngọc Hân nhìn thẳng vào Văn Vũ, như bảo rằng cô đang đọc được suy nghĩ của anh.
Văn Vũ nhìn kỹ thì thấy đôi mắt của cô trông rất đẹp, đôi môi đỏ hồng, gương mặt
thì xinh không thể nào tả được.
Gái đẹp chính là
yêu quái. Không nên, không nên, Văn Vũ chợt dặn lòng rồi nói. “Mình dùng gì
vậy chị.” Anh khẽ cười thảo mai đến phát sợ.
“Cho tôi… ly cà phê này.” Ngọc Hân ngập ngừng rồi chỉ tay
vào menu.
Vì bị cận, mà Văn Vũ lại không thích mang kính nên anh phải
cúi mặt nhìn xuống menu. Một mùi hương thoảng qua mũi, Ngọc Hân nghe rất là
thơm dịu. Mặc dù nhanh thôi, nhưng chừng đó cũng đủ để Ngọc Hân nhìn rõ lỗ tai
của Văn Vũ đẹp như thế nào. Văn Vũ xin phép lấy lại menu, sau đó bước đi.
Chọn nãy giờ, rồi
cuối cùng chỉ là cà phê sữa. Có cần hành con đứng lâu như thế không vậy má, hên
là má đẹp đấy, Văn Vũ nghĩ thầm điêu ngoa trong từng chữ.
Ngọc
Hân nảy ra ý làm sao để tiếp cận Văn Vũ nhiều hơn. Hiếm khi nào mới được anh đứng
bên cạnh nên cô liền uống nhanh ly nước. Ngọc Hân ngồi chờ giây phút anh ấy đến
gần mình nhưng khổ nỗi anh bước nhẹ tới nên làm cô giật mình.
“Dạ,
cho em xin phép ạ.” Văn Vũ khẽ cười nhìn Ngọc Hân.
Anh rót
nước vào ly cô. Thấy Ngọc Hân giật mình nhìn mình, Văn Vũ nghĩ anh vừa làm phiền
và cắt ngang câu chuyện của cô.
Ngọc
Hân sựng người trước nụ cười của Văn Vũ, cái nụ cười làm cô mất ăn mất ngủ nhiều
năm. Có điều anh kêu cô bằng chị nên cô không thích.
Bộ tôi già lắm sao, Ngọc Hân muốn hét
lên trong đầu.
Ngọc
Hân nốc nhanh ly nước thứ hai. Y như cô dự đoán, Văn Vũ liền tiến tới rót nước.
Lúc này cô không dám ngước nhìn anh, người cô đột nhiên run lên, cô phải nắm chặt
tay mình lại để cho bớt run khi anh đang rót nước.
Văn Vũ chưa thở được thì lại thấy bàn mấy vị tiểu thư trước
mặt lại hết nước. Sợ làm Ngọc Hân giật mình như lúc nãy, nên anh châm nước vào
ly của tiểu thư đối diện để ngầm báo hiệu rằng chuẩn bị đến lượt cô. Vừa đưa
bình nước qua rót thì Văn Vũ lại bắt gặp ánh mắt ấy, hơn thế nữa, anh thấy tay cô
đang nắm chặt lại.
Rớt mồ hôi, Văn Vũ quay về trong sợ hãi. Chưa bao giờ anh
phải phục vụ trong tình cảnh này. Trước giờ thì phong cách của hệ thống là mỗi
khi nước dưới nửa ly là phải tới rót, vậy mà hôm nay là lần đầu tiên anh thấy
mình như là cục đất cản trở và làm phiền họ.
“Anh Vũ, sao mặt anh lại ủ rũ thế. Anh mệt sao.” Hữu Kim
lo lắng nên nói vào đàm.
Văn Vũ nhìn qua khu C mỉm cười. “Không có em, chắc hồi tối
anh ngủ không đủ giấc.”
“Nếu mệt thì anh cứ vô nghỉ một chút đi, em qua đứng thế
cho.” Hữu Kim dặn dò.
Trở lại
với Ngọc Hân, cô muốn nhìn Văn Vũ nhưng giờ phải làm sao mới nhìn chính diện được.
Ngọc Hân nhìn vào ly nước rồi liền nảy ra ý tưởng. Uống nhanh ly nước thứ ba,
cô quay qua nhìn anh. Nhân tiện Văn Vũ đang nhìn nơi khác nên cô không kêu mà
tranh thủ ngắm.
Văn Vũ quay qua nhìn Hữu Kim gật đầu, anh sợ nói vào đàm
mãi thế này thì có vẻ không hay. Đúng y như vậy, vừa quay đầu lại thì anh đã thấy
cô tiểu thư cà phê sữa nhìn chằm chằm vào mình. Giả vờ đảo mắt sang những bàn
khác để né sự chú ý của Ngọc Hân, anh cảm thấy chả lúc nào lại cần sự thảo mai
như lúc này.
“Anh ơi, cho tôi ly nước.” Ngọc Hân nói lớn.
Văn Vũ nhận ra là cô tiểu thư cà phê sữa đang kêu mình. Mỉm
cười gật đầu, anh quay ra sau lấy bình nước rồi đi tới, đây là lần thứ ba anh
rót nước cho cô.
“Uống gì mà uống lắm vậy bà.” Một tiểu thư trong bàn lên
tiếng. “Bộ nhà bà thiếu nước à.”
“Đúng rồi, sáng giờ nó nốc phải ba, bốn ly nước.” Một cô
chem vào.
Đúng rồi đó, chửi
cô ta đi. Sáng giờ mới có mấy phút mà đã uống cạn ba ly rồi. Là người hay là
cái máy vậy, Văn Vũ cảm thấy mình bỉ ổi trong suy nghĩ.
“Tại sáng tao đi tập gym về khát nước chứ bộ.” Ngọc Hân
chống chế. “Nước của tụi bay à.”
Đanh đá, quá là
đanh đá. Đẹp vậy mà sao thấy dữ quá, Văn Vũ tiếp tục tự thưởng cho mình
trong suy nghĩ.
Đang nhìn vu vơ, bỗng nhiên một cô nhóc tới giựt ống quần
của Văn Vũ. Nhìn xuống, anh nhận ra đó là cô bé của anh chị hay ngồi bên khu B.
Văn Vũ vui vẻ quỳ xuống nựng vào má cô nhóc.
“Sao, kiếm anh có việc gì.” Văn Vũ mỉm cười.
“Chú xấu xí, sao hôm nay chú qua đứng đây vậy.” Cô nhóc
kéo tay áo của Văn Vũ. “Chú qua đây chơi với con đi.”
Văn Vũ cảm thấy mình già đi sau lời của cô nhóc. Đâu đó
tiếng cười vang lên, hình như trong rất là quen. Thôi hiểu rồi, là của cô tiểu
thư cà phê sữa chứ gì. Văn Vũ mỉm cười bế cô nhóc lên tay rồi đi qua khu B. Tới
bàn của ba mẹ cô nhóc đang ngồi, anh thả cô nhóc xuống đất rồi bước đi nhưng cô
nhóc lại chạy theo. Thế là anh lại phải dắt về.
“Chú đứng đây đi, chú đừng qua đó nữa.” Cô nhóc ngước
nhìn Văn Vũ.
“Anh phải
đi làm việc rồi. Bữa khác anh chơi với em nha.” Văn Vũ nựng má cô nhóc.
Sau đó anh
nhờ Quốc Bảo trông nom giúp, rồi anh quay lại vị trí của mình. Văn Vũ đảo mắt
nhìn vào bàn các vị tiểu thư thì thấy lần này các ly nước chưa hết. Tiếp tục
nhìn những bàn khác thì anh thấy mình phải đi châm.
Thời gian trôi qua, Văn Vũ đứng im và nghe những cuộc tám
chuyện vô nghĩa xung quanh. Lúc đầu là chuyện về mua sắm và nhãn hiệu quốc tế
gì đó, vì ngu tiếng anh nên anh không hiểu. Sau đó là về vấn đề tình yêu, Văn
Vũ chả thích chút nào, cứ toàn là anh này, chàng nọ. Sau đó lại nghe về vấn đề
phim ảnh, cái này thì anh khá thích. Những buổi tối rãnh rỗi thì anh thường lên
mạng xem phim nên cũng khá am hiểu. Cuối cùng lại quay về chuyện nói xấu nhau, Văn
Vũ ước gì mình có thể đóng lỗ tai của mình lại. Tiếng nói chuyện vẫn vang vào
tai, mặc dù tiếng nhạc mở khá lớn. Cái Văn Vũ mong chờ nhất là tiếng nói của Ngọc
Hân nhưng anh lại chẳng nghe được gì.
Tự nhiên Văn Vũ lại thấy nhớ khu B. Khách bên đó đa số đã
trạc tuổi, đã có gia đình hoặc là doanh nhân. Lúc nào đứng phục vụ thì anh cũng
nghe họ bàn về tình cảm gia đình, có khi nghe được các cuộc thảo luận về kinh tế,
chính trị hay xã hội. Đôi lúc anh hay gặp những vị khách tới đây để học hoặc
làm việc nên dường như rất yên tĩnh. Có bữa anh nghe hai anh nhân viên kinh
doanh bàn luận với nhau về tiền ảo gì đó. Vì ngu tiếng anh nên Văn Vũ chả hiểu
tên của nó là gì và đọc ra sao. Bởi vậy mới nói việc học hành quan trọng như thế
nào.
Đặc biệt
hơn hết là khi đứng khu B, Văn Vũ có thể nhìn lén Ngọc Hân, còn giờ đứng cạnh
cô như thế này, đến thở mạnh anh cũng không dám nữa, huống hồ là đưa mắt nhìn
cô. Tự nhiên anh thấy mình nhát gái dễ sợ.
Ngọc Hân
thì đang ngồi suy nghĩ, nước thì cô cũng uống rồi, giờ mà uống ly nữa thì có họa
chọc người ta chửi. Không khéo cô lại hành Văn Vũ nữa. Tự nhiên cô cảm thấy mắc
tiểu, chưa bao giờ mắc tiểu mà khiến cô vui như thế này.
“Anh ơi, nhà vệ sinh ở đâu vậy.” Ngọc Hân hỏi. Thật ra
thì cô biết nhà vệ sinh ở đâu rồi, chỉ là thêm một cơ hội nhìn anh mà thôi.
Đang mơ màng suy nghĩ, thì Văn Vũ giật mình tỉnh lại, anh
thấy cô cà phê sữa đang nhìn mình. “Chị đi thẳng vào đó rồi rẽ trái.” Văn Vũ chỉ tay ra phía sau.
“Uống cho lắm vô rồi đi tiểu.” Một tiểu thư chọc ghẹo.
Uống nước nhiều mà
đi tiểu là bình thường, uống lâu rồi mà hỏi nhà vệ sinh ở đâu mới là chuyện lạ,
Văn Vũ nghĩ thầm. Nhưng mà lỡ trước
giờ người ta chưa đi bao giờ thì sao, có lẽ là vậy. Sao mình nhiều chuyện vậy
nhỉ.
Tiếp tục rót nước và dọn dẹp các bàn khác, Văn Vũ vừa
quay lưng thì va phải Ngọc Hân đang đi tới. Cả mâm ly đổ ầm xuống đất, nước bắn
lên người anh tung tóe, những mảnh vỡ văng ra khắp nơi.
“Xin lỗi anh.” Ngọc Hân đang mải mê nghe điện thoại nên
không chú ý.
Văn Vũ ráng nhịn rồi khẽ nở nụ cười. “Dạ, không sao.” Bà mẹ ơi, mất một ngày công rồi, Văn Vũ
buồn bã suy nghĩ.
Vì khu C chỉ còn vài bàn nên Hữu Kim nhanh chóng chạy qua
giúp Văn Vũ. Ngọc Hân định ngồi xuống giúp nhưng Văn Vũ liền lắc đầu không chịu.
Một lúc sau thì anh với Hữu Kim đã dọn dẹp xong.
Ly nước của Ngọc Hân lúc này đã gần cạn, Văn Vũ tiếp tục
tới châm thêm. Khẽ đánh ánh mắt nhìn quanh, Văn Vũ lại bắt gặp ánh mắt của bà thím
cà phê sữa, cô nhìn anh nhíu mày vì lo lắng. Văn Vũ thấy sợ nên vội nhìn sang
nơi khác.
Chắc là anh ghét
tôi lắm, Ngọc Hân buồn bã.
Cô cầm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó. Ngọc Hân nghĩ
tự nhiên làm Văn Vũ không có ấn tượng tốt về mình, thì làm sao cô có thể tiến tới
với anh được.
Văn Vũ thấy đứng trước Ngọc Hân khiến anh rất ngại, anh
chả hiểu vì sao lại không có thần thái tự nhiên như bên khu B hay khu C. Anh thấy
cô đang cúi mặt vào điện thoại, anh không biết cô đang xem gì nhưng mà nhìn rất
căng thẳng và đưa tay lên cắn.
Chắc không phải là
xem ấy đâu, Văn Vũ suy nghĩ biến thái.
Ly nước bên cạnh Ngọc Hân đã cạn, anh lại tiến tới rót nước.
Lúc đi ra, vô tình Văn Vũ ngước nhìn vào điện thoại của Ngọc Hân. Anh không nhịn
được cười nên vội lui ra nhanh.
Xem danh bạ điện thoại mà căng thẳng thế sao,
Văn Vũ muốn bật cười ha hả trong đầu.
Bất ngờ
thấy Ngọc Hân nhìn qua, sống lưng của Văn Vũ đột nhiên lạnh toát, giống như anh
vừa làm việc vụng trộm gì đó mà bị bắt gặp. Văn Vũ liền khởi động giây thần
kinh nghiêm túc, nụ cười của anh ngay lập tức được thu vô.
Ngọc Hân
định xin lỗi Văn Vũ nhưng vừa nhìn lên thì thấy anh đang cười. Bắt gặp ánh mắt
của cô, anh liền lạnh lùng trở lại. Ngọc Hân nghĩ chắc Văn Vũ cực ghét cô. Hết
cách, Ngọc Hân quay qua đám bạn để nói đi về. Cô hy vọng anh sẽ quên nhanh chuyện
sáng nay.
“Tính tiền anh ơi.” Ngọc Hân nói lớn.
Văn Vũ vội gật đầu rồi tới quầy thu ngân rồi mang hóa đơn
trở lại đưa cho Ngọc Hân. Không cần nhìn, cô đưa cho anh một cái thẻ.
Tiểu thư có khác, ước gì tôi là một công tử
nhỉ, mua đồ khỏi phải trả giá, Văn Vũ thầm ước.
Đưa lại thẻ cho Ngọc Hân, anh mỉm cười tiễn khách rồi dọn
dẹp. Trưa đó anh ăn qua loa rồi lại ra làm việc, Văn Vũ đột nhiên được yêu cầu
đổi vị trí.
“Anh Vũ, cho em đổi với vị trí với anh được không.” Đức
Hùng đi bên cạnh nói.
Văn Vũ
liền gật đầu không suy nghĩ. “Được em.”
Giọng Hữu Kim lại vang lên. “Sao anh Hùng không qua khu C
mà lại đổi sang khu A.”
“Vậy em có muốn sang khu A không. Để anh sang khu C đứng
với Dương.” Đức Hùng mỉm cười.
Hữu Kim hét lên. “Không. Mơ đi cưng.”
Sau khi về lại nhà thì Ngọc Hân vô cùng bực bội. Một nỗi
buồn đột nhiên xâm chiếm toàn thân cô. Ngọc Hân không biết tại sao cô lại bực
như vậy. Suy nghĩ rồi vò đầu bứt tai một hồi thì cô bất ngờ nảy ý đến gặp Văn
Vũ để tạ lỗi. Cô muốn lợi dụng cơ hội này để có thể hẹn Văn Vũ đi chơi riêng.
Ngọc Hân không ngờ trong cái rủi lại có cái may, cô tức tốc suy nghĩ sẽ nói gì
để Văn Vũ đồng ý. Cô nghĩ với tính cách lạnh lùng như vậy thì rất dễ Văn Vũ sẽ
khước từ.
Buổi
chiều, Ngọc Hân nhanh chóng chạy xe tới quán, lòng cô hớn hở hẳn lên. Khi Ngọc
Hân bước vào thì Văn Vũ không còn đứng khu vực đó nữa, cô thấy anh đã đổi sang
khu vực khác. Ngọc Hân đành hít một hơi thật sâu rồi bước qua chỗ Văn Vũ. Tới
đây thì cô mới thấy mình dại dột, cô nghĩ tại sao lại rủ mấy đứa bạn đi cùng để
rồi bọn chúng chỉ đòi ngồi tại một chỗ. Nếu cô đi một mình thì có phải cô tự do
lựa chọn chỗ ngồi gần anh hay không.
Sao bây giờ mình mới nghĩ ra nhỉ. Không sao,
thời gian còn dài kia mà, Ngọc Hân nghĩ.
Văn Vũ đang say sưa làm việc thì lại bắt gặp một ánh mắt quen
thuộc. Bà thím cà phê sữa. Sao bà thím
hôm nay lại qua khu B. Mới uống đó, giờ lại tới uống nữa. Tôi thấy bà thím là
tôi lại sợ, mất một ngày công rồi. Bộ bà thím muốn tôi tháng này làm không công
luôn sao, Văn Vũ đau khổ khi suy nghĩ.
Vì thấy
Văn Vũ đang bận nên Quốc Bảo tới order thay. Xong việc thì Văn Vũ liền thì thầm
trong đàm muốn đổi vị trí với Quốc Bảo, anh muốn quản sáu bàn bên trái, Quốc Bảo
sẽ quản sáu bàn bên phải, nơi có bà thím đang ngồi.
Văn Vũ khẽ đưa mắt nhìn qua Ngọc Hân, chiều nay cô mang một
bộ quần áo mới, chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần ngắn màu nâu. Mái tóc dài
xõa trên vai, nhìn rất mượt và óng ả.
Tim Ngọc
Hân đập mạnh khi cô nảy ý muốn quay lại nhìn Văn Vũ. Đánh liều một phen, cô
quay lại và thấy anh đang nhìn chỗ khác.
Nói về đá mắt, không ai nhanh hơn tôi đâu,
Văn Vũ mừng thầm khi anh tránh được ánh mắt của Ngọc Hân.
Lúc
sau, Quốc Bảo đem lên cho bà thím ly sinh tố dâu rồi khẽ cười quay về. “Khách
VIP của quán đấy anh.” Quốc Bảo nhìn Văn Vũ thì thầm. “Xinh cực nha.”
Xinh đấy mà dữ lắm,
Văn Vũ thầm nghĩ rồi nói. “Đẹp bằng em Nhi không.” Anh lôi người yêu cũ của Quốc
Bảo ra ghẹo.
Quốc Bảo nhăn mặt “Anh này, cứ chọc em hoài.”
“Anh ơi.” Ngọc Hân quay ra sau nhìn.
Khựng lại ba giây, Văn Vũ thấy Quốc Bảo đang trầm tư nên
đành đi tới. Đổi vị trí rồi mà còn không yên. Giật giây cười lên, Văn Vũ khẽ bước
đến. “Dạ chị cần gì ạ.”
Bộ tôi già lắm sao,
Ngọc Hân nhìn xuống ly sinh tố. “Anh cho tôi xin thêm chút đường.”
Văn Vũ
vừa khẽ đưa tay cầm ly sinh tố thì Ngọc Hân nói nhanh. “À khoan, lúc sáng tôi lỡ
đụng vai anh. Anh không sao chứ.” Ngọc Hân sợ vụt mất cơ hội.
Văn Vũ ngạc nhiên trong hai giây. “Dạ không sao thưa chị.”
“Cho tôi xin lỗi nha.” Ngọc Hân nắm chặt tay Văn Vũ khi
thấy anh rút tay lại. “Hay tôi mời anh đi uống nước để tạ lỗi.” Cuối cùng thì
cô cũng đã mở được lời.
Văn Vũ ngạc nhiên mở to mắt khi nghe thấy Ngọc Hân nói.
“Dạ không sao chị ơi. Không có gì đâu.”
“Anh không đi tôi cảm thấy có lỗi lắm.” Ngọc Hân dùng tuyệt
chiêu cuối cùng với bộ mặt năn nỉ sắp khóc. “Đi đi, anh không đi, tôi ngủ không
được.”
Văn Vũ thấy lời mời chả ăn nhập gì với hành động. “Đau,
đau chị ơi.” Văn Vũ chỉ xuống cánh tay mình đang bị bóp chặt. Xương không chứ đâu có thịt đâu mà bóp ghê vậy,
Văn Vũ cảm thấy đau nhức.
Ngọc Hân rút tay lại rồi khẽ cười. “Đi đi anh. Tối nay
nha, tôi năn nỉ anh á.”
“Không được chị ơi.” Văn Vũ thấy ánh mắt Ngọc Hân cụp xuống
buồn bã nên anh cũng chột bụng. Người ta
đã có lòng thì tại sao mình không lại có dạ. Người ta mời mình kia mà, chả phải
mình cũng thích người ta hay sao, Văn Vũ nghĩ ngợi rồi nói. “Tối nay em bận
đi nhậu rồi. Bữa khác được không chị.” Văn Vũ nói xong thì cảm thấy mình ngu. Vướng vào chi cho mệt vậy trời. Chắc do vẻ đẹp
khó cưỡng nên mình đã bị mê hoặc. Cảm thấy sắc đẹp thật đáng sợ, Văn Vũ lại
nói thầm.
“Vậy tối mai được không.” Ngọc Hân nở nụ cười thật tươi. Vậy là do anh bận chứ không phải là anh ghét
tôi. Nhưng mà tôi ghét anh kêu tôi bằng chị.
Đúng là sắc đẹp có
thể khiến người ta trở nên ngu si mà, Văn Vũ nghĩ thầm rồi nói. “Dạ được ạ.”
Văn Vũ khẽ bưng ly sinh tố đi tới quầy pha chế rồi mang lại
cho Ngọc Hân. Về lại chỗ, Văn Vũ đang nghĩ đến hàng trăm ngàn cảnh tượng mà anh
sẽ gặp phải vào đêm mai.
“Chuyện gì mà nói lâu vậy anh.” Quốc Bảo nhìn Văn Vũ.
Giật mình khỏi suy nghĩ, Văn Vũ vội khẽ trả lời. “Chuyện
lúc sáng ấy mà. Chị ta va phải anh nên giờ xin lỗi.”
“Sao anh không nhân tiện chuyện này mà xin số điện thoại
làm quen với chị ấy.” Quốc Bảo khẽ cười. “Đẹp như vậy kia mà.”
“Đẹp bằng Hà của em không.” Văn Vũ lại lôi người yêu khác
của Quốc Bảo ra chống chế.
“Không kể chuyện cho anh nữa.” Quốc Bảo giận hờn. “Chọc
người ta hoài.”
Cuối
cùng thì cũng đã thành công. Ngọc Hân vô cùng mừng rỡ, đến nỗi khi Văn Vũ bưng
ly sinh tố ra lại, cô nhấp uống mà chả thấy vị gì. Bấm điện thoại một hồi thì
cô sực nhớ, làm sao để cô hẹn anh đi chơi. Ngọc Hân chả có thông tin liên hệ gì
về Văn Vũ cả. Cô chợt nhớ đến chị Ngân quản lý ở đây nhưng chi bằng cô đi hỏi
anh vậy. Ngọc Hân nán lại đến khi Văn Vũ tan ca. Đợi trong xe mãi thì cô cũng
thấy anh đi về. Cô vội chạy tới nhưng chỉ dám đứng đằng sau nhìn ngắm.
Một cơn gió thổi nhẹ qua, Văn Vũ bỗng ngửi thấy một mùi
hương quen thuộc, quen lắm, hình như là mùi hương sáng nay.
Bà mẹ, lẽ nào lại là bà thím, Văn Vũ giật
mình.
Quay lại phía sau, Văn Vũ thấy Ngọc Hân đang đứng chằm chằm
nhìn mình. Đúng lúc ấy, một cơn gió khác thoảng qua, mái tóc Ngọc Hân phảng phất
bay lên. Tự nhiên Văn Vũ lại muốn chửi thề về cái đẹp.
“Có chuyện gì không vậy chị.” Cuối cùng thì Văn Vũ cũng mở
lời được sao khi đứng sựng.
Lại chị, bộ tôi già
lắm sao, Ngọc Hân khẽ cười. “Anh quên không đưa số điện thoại của anh cho
tôi.” Ngọc Hân cúi mặt xuống rồi khẽ vắn tóc của mình qua một bên. “Mà anh hình
như cũng chưa có số điện thoại của tôi.”
“Ấy quên mất. May
mà chị lại nhớ.” Văn Vũ gãi mũ bảo hiểm trên đầu. Anh tưởng mình cứ im như vậy
thì bà thím sẽ quên.
Ngọc Hân đưa điện thoại cho Văn Vũ. “Anh bấm số điện thoại
của anh đi.”
Má ơi, điện thoại
nó đẹp làm sao. Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu tiên con được chạm vào
cái điện thoại như thế này. Cũng chỉ là quả táo thôi mà, sao lại đắt đến hàng
chục ngàn lần quả táo của con mua thờ ông địa kia chứ, Văn Vũ nghĩ ngợi rồi
bấm số của mình.
Ngọc Hân nhận lại điện thoại rồi khẽ cười. “Tạm biệt anh,
hẹn gặp lại.”
Sau khi Ngọc Hân lao đi, Văn Vũ vẫn đứng ngây người ra
nhìn. Một hồi sau thì anh mới bình tĩnh lại và nổ máy xe chạy về phòng.
Suốt thời gian đó cho tới bữa nhậu cùng với Quốc Bảo và Hữu
Kim, trong đầu Văn Vũ cứ nghĩ ngợi liên hồi về đêm mai. Nghĩ đến những cảnh bị
lôi ra làm trò cười, anh giặt phắng mình lên rồi nốc cạn ly bia.
“Anh, em đây đang rất buồn nhưng cũng đâu có nốc bia như
hạm vậy đâu.” Quốc Bảo bù lu bù loa nhìn Văn Vũ.
Nãy giờ Quốc Bảo đang kể chuyện tình buồn của mình, đang
suy nghĩ nên Văn Vũ chẳng chú ý, chỉ biết sơ sơ rằng cậu ta bị đá. “Anh buồn
giúp em. Đường đường đẹp trai như vậy mà cũng bị bồ đá.” Văn Vũ vội bao biện
cho hành động của mình.
“Đẹp trai có mài ra ăn được không.” Hữu Kim bĩu môi. “Người
ta cần vật chất chứ đâu cần đẹp.”
“Ý mày nói tao nghèo chứ gì.” Quốc Bảo trợn mắt lên.
“Ba má ơi, đến giận mà cũng toát lên vẻ đẹp trai nữa.” Hữu
Kim đặt hai tay dưới cằm nhìn Quốc Bảo đắm đuối.
“Hữu Kim, sao em không nói gì về chuyện tình cảm của em
đi.” Văn Vũ vừa rót bia vừa nhìn cậu ta.
Hữu Kim chau mày. “Thôi, một người buồn tình được rồi,
đâu cần phải đến cả hai.”
Văn Vũ
khẽ cười rồi tiếp tục rót bia mời hai người họ. Tiếng tranh cãi, cười đùa lại
vang lên trong đêm. Văn Vũ tiếp tục thẫn thờ ngồi nhìn ra đường.