Cuối cùng sau bao nhiêu
năm, Ngọc Hân cũng không ngờ mình gặp lại Quốc Hưng. Cô thấy anh vẫn như vậy, vẫn
làn da trắng hồng hào, đôi môi đỏ quyện như đánh son, hai lúm đồng tiền hiện ra
mỗi khi anh cười, anh vẫn khiến bao nhiêu người con gái đứng hình và bị hút hồn
bởi vẻ đẹp trai của mình.
Từ khi gặp lại Quốc Hưng thì cô và anh cũng đã đi chơi lại
với nhau nhiều lần. Lúc thì đi ăn, lúc thì đi bar. Cảm giác của Ngọc Hân mỗi
khi kề bên Quốc Hưng vẫn như vậy, vẫn thổn thức, tim đập nhanh và e thẹn mỗi
khi anh nhìn cô. Mỗi lần đi với anh, biết bao cô gái nhìn cô cũng phải đố kỵ ra
mặt và cô vô cùng hãnh diện vì điều đó. Vừa nhìn gương trang điểm, Ngọc Hân vừa
mỉm cười hạnh phúc.
“Chị lại đi chơi với anh Hưng sao.” Ngọc Lan bước vào
phòng nhìn chị mình.
Ngọc Hân khẽ cười. “Ừm, tối nay chị hẹn anh ấy đi xem
phim.”
Ngọc Lan tỏ vẻ không thích. “Chị không đi với anh Vũ sao.”
“Ảnh bận
đi làm rồi.” Ngọc Hân nhìn em mình qua gương.
Ngọc
Lan hứ lên một tiếng. “Chị làm như vậy mà không thấy bất công với anh Vũ sao.”
“Chị làm gì mà bất công với không bất công.” Ngọc Hân dừng
đánh phấn lại. “Chị đi chơi với anh Hưng bộ không được hay sao.”
“Mấy bữa nay, lúc nào em cũng thấy chị toàn đi với anh
Hưng. Chị quên anh Vũ là người yêu của chị sao.” Ngọc Lan nhìn Ngọc Hân với ánh
mắt bực bội.
Ngọc Hân quay sang nhìn em mình. “Thời gian qua chị rủ
anh ta đi chơi thì lúc nào anh ta cũng bảo bận làm, không thì bận cái khác. Vậy
sao em không thấy bất công giúp chị đi.” Cô nói lớn. “Nếu mà anh ấy cảm thấy
khó chịu khi chị đi chơi với bạn hay với anh Hưng, thì chị không cần những người
như vậy.”
Ngọc Lan thở dài. “Thì ra là vậy. Em chút nữa là quên mất.
Giờ em xâu chuỗi lại mọi chuyện mới biết rằng.” Cô liếc mắt nhìn chị mình. “Anh
Hưng là mối tình đầu của chị kia mà.”
Ngọc Hân nhếch môi. “Thì sao.”
“Sở dĩ chị thích anh Vũ cũng chỉ bởi anh ấy có nét giống
với anh Hưng, nhất là nụ cười.” Ngọc Lan khoanh tay lại trước ngực. “Đó là lý
do ngay từ đầu mà chị thích anh Vũ. Chị đem tình cảm của mình dành cho anh Hưng
gán ghép lên anh Vũ, rồi gắng ép mình yêu anh ấy.” Cô cười khẩy chị mình. “Anh
Vũ giống như là một sự lựa chọn an toàn, một người khiến cho chị an tâm, không
phải lo lắng về việc bỏ chị đi mất.”
Ngọc Hân bỗng tức giận. “Em biết gì mà nói. Cảm xúc chị
dành cho anh ấy là thật.”
Ngọc Lan nhếch môi cười. “Vâng, cảm xúc của chị là thật
nhưng sự thật là không phải dành cho anh Vũ, mà lại là anh Hưng. Chả ngạc nhiên
gì khi chị có thể yêu anh Vũ một cách nhanh chóng như vậy. Ngay cả lúc chị đau
khổ vì anh Vũ né tránh chị, thì chẳng qua cũng chỉ là cảm giác giống như anh
Hưng rời bỏ chị mà thôi.”
“Em không biết thì đừng nói.” Ngọc Hân tức giận hơn.
“Em nói không đúng sao. Những tình cảm của chị, những lời
nói ngôn tình hoa mỹ của chị dành cho anh Vũ, chẳng qua đó là những thứ chị ấp ủ
biết bao nhiêu năm qua để dành cho anh Hưng mà thôi. Làm gì có ai mà lại phát
triển tình cảm nhanh đến mức như vậy. Nếu anh Vũ biết được bấy lâu qua, mình chỉ
là một hình bóng thay thế thì như thế nào nhỉ.” Ngọc Lan nói nhanh. “Tại sao
anh bước vào đời em để rồi anh bước đi.” Cô hứ lên một tiếng. “Nếu em không lầm
thì chị định nói câu này với anh Hưng là đúng nhất.”
Ngọc Hân trợn mắt nhìn em mình. “Em có im đi không. Em
thì biết gì về tình yêu kia chứ.”
Ngọc Lan cười khẩy. “Vâng, em chả biết gì về tình yêu cả.
Nhưng em biết rõ cảm xúc và con người của chị.” Ngọc Lan quay lưng đi ra mà
không quên buông lại một câu. “Em thấy anh Vũ thật đáng thương.”
Một lúc sau thì Ngọc Hân vẫn còn thơ thẫn bởi những lời
nói của em mình. Đúng thật Quốc Hưng là mối tình đầu của cô, là người đem lại
cho cô cảm giác yêu như thế nào, hạnh phúc là gì, tổn thương là gì và cảm giác
bị bỏ rơi là gì.
Cô biết Quốc Hưng lúc năm mười bảy tuổi. Cô tình cờ gặp
anh vào lúc hai gia đình ăn cơm với nhau tại một nhà hàng. Cả cô và anh đều cảm
thấy ngột ngạt nên đã đi dạo cùng nhau. Đó là lúc cô có cảm giác thích một người
con trai và đó cũng là lần đầu tiên cô thấy anh mỉm cười, nụ cười khiến cô phải
thổn thức nhiều năm.
Sau đêm đó thì cô đã liên lạc và đi chơi với anh rất nhiều.
Tính tình Quốc Hưng rất ôn hòa, anh rất giỏi đánh đàn và giỏi thơ văn. Chính vì
vậy trong thời đi học, Quốc Hưng rất được nhiều bạn gái theo đuổi. Cô thì chả
được như anh, tính tình cô xốc nổi, ghét văn, lại chả hiền dịu, tính khí mạnh
bao chả khác gì con trai.
Thời gian dần trôi qua, cô ngày càng yêu Quốc Hưng hơn,
cô cố gắng cắm đầu mình vào đọc những cuốn truyện tình cảm, rồi xem phim hay đọc
thơ văn các kiểu, tất cả cũng chỉ vì cô muốn cùng anh trò chuyện, muốn cùng anh
trải qua những giây phút lãng mạn của tình yêu và hơn hết là muốn cạnh tranh với
những người con gái khác.
Khi cô nghe hai gia đình sẽ hứa hôn cho hai đứa thì cô vô
cùng mừng rỡ. Cô lao nhanh đến nhà của Quốc Hưng để ngầm báo cho anh biết. Tuy
nhiên, khi đến nơi thì cô lại thấy anh đang ở cùng với một người con gái khác.
Cô bỗng hụt hẫng, bực tức nhưng vẫn cố kìm nén bước tới. Để rồi Quốc Hưng giới
thiệu cô gái kia là bạn gái của mình. Cô cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra, mặc
kệ trời mưa, cô lao chạy ra khỏi nhà. Quốc Hưng chạy theo nhưng cô chả thèm
đoái hoài. Leo lên xe, tài xế đưa cô về nhà trong một nỗi buồn vây kín.
Chẳng lâu sau thì Quốc Hưng đi du học, anh cũng chia tay
người bạn gái đó. Khi cô nhận được tin thì đã quá muộn màng, anh đã rời đi và để
lại cho cô biết bao nhiêu trống vắng trong tim. Anh đã nhẫn tâm rời bỏ cô đi mà
không hề nói một lời xin lỗi. Tại sao anh lại nhẫn tâm bước vào cuộc đời cô để
rồi anh lại bước đi. Câu nói này cô đã nghĩ trong đầu biết bao nhiêu lần, chỉ để
muốn nói với anh. Cô muốn anh cho cô một lời giải thích, rốt cuộc anh xem cô là
gì. Cô đau khổ qua bao nhiêu thời gian, cố quen nhiều chàng trai khác chỉ để muốn
quên hình bóng của Quốc Hưng, quên những kỷ niệm giữa hai người.
Đến khi
giờ gặp lại Quốc Hưng, cô đã mạnh dạn hỏi anh điều đó vào buổi đi chơi đầu tiên
của hai người.
“Rốt cuộc ngày xưa anh xem em là gì.” Ngọc Hân nhìn Quốc Hưng
với khuôn mặt tỉnh bơ.
“Chuyện đã lâu lắm rồi, em hỏi lại làm gì.” Quốc Hưng khẽ
cười.
“Em vẫn muốn biết.” Ngọc Hân lạnh lùng nói.
“Chỉ tiếc là lúc đó anh đã có bạn gái rồi. Nếu không thì anh
đã ngỏ lời với em.” Quốc Hưng xoay ly nước trên bàn rồi nhìn cô. “Anh xin lỗi
vì đã không nói lời nào cho em mà đã bỏ đi. Em hãy tha lỗi cho anh, lúc đó còn
quá nhỏ nên anh cũng chưa hiểu chuyện.”
“Nếu anh thấy có lỗi, vậy những năm sau thì sao.” Ngọc
Hân nhếch môi cười.
Quốc Hưng thở dài. “Lúc qua đó rồi anh mới nhận ra là
mình yêu em rất nhiều. Nhưng anh thật sự không có dũng khí để liên lạc với em.
Với lại nghe em cũng đã có bạn trai rồi nên anh cũng ngại không muốn làm phiền.”
“Em có
bạn trai sao.” Ngọc Hân nhìn Quốc Hưng cười khẩy. “Vâng, em quen rất nhiều người,
tất cả cũng chỉ muốn làm xóa nhòa hình bóng của anh mà thôi.”
Quốc Hưng đặt tay lên bàn. “Anh xin lỗi. Anh biết khó có
thể để em thứ lỗi cho anh nhưng anh vẫn muốn em biết rằng, tình cảm của anh
dành cho em lúc xưa là thật, chứ không phải là lừa dối em.”
Ngọc Hân hứ lên một tiếng. “Làm sao em có thể biết được
nó có thật hay không. Anh đã có bạn gái mà vẫn tán tỉnh em đấy thôi.”
“Là em tán tỉnh anh mà.” Quốc Hưng khẽ cười. “Nhưng dù
sao chuyện cũng đã qua rồi, thời ấy chúng ta còn ngây ngô nên chưa biết phân định
rõ con tim mình. Giờ thì anh không phải là lớn nhưng anh biết rõ con tim anh muốn
gì.”
“Vậy giờ con tim anh muốn gì.” Ngọc Hân khẽ cười.
“Con
tim anh bảo rằng nếu chúng ta vẫn còn hình bóng của nhau, tại sao chúng ta
không bắt đầu lại một lần nữa.” Quốc Hưng nắm tay Ngọc Hân mỉm cười.
Tiếng
chuông điện thoại vang lên kéo Ngọc Hân về lại thực tại. Định thần lại, thoát
ra những suy nghĩ, cô cầm điện thoại lên và thấy Quốc Hưng đang gọi. Đã tới giờ
hẹn đi xem phim, cô vội bắt máy rồi vội vàng trang điểm sơ lại.