Đang cài những hàng nút áo
cuối cùng thì tiếng gõ cửa vang lên. Văn Vũ khẽ quay mặt ra nhìn rồi khẽ cười.
Cánh cửa vừa mở ra thì Ngọc Lan đã hét lên. “Anh rể.”
Văn Vũ thấy cô nhóc mặc chiếc quần jean đen, áo sơ mi trắng
bên trong và chiếc áo khoác kaki đen bên ngoài. Anh nhăn mặt nhìn cô nhóc. “Sao
hôm nay em lại lên sớm vậy.”
“Anh không mời em vào sao.” Ngọc Lan mỉm cười.
Biết thừa là cô nhóc đánh trống lảng nên Văn Vũ chỉ khẽ
cười. “Sao em biết trên này lạnh mà lại mang áo khoác.” Anh giả vờ hỏi, chứ anh
thừa biết cách đây mấy ngày thì cô nhóc đã hỏi thời tiết trên này như thế nào rồi.
“Bữa trước em hỏi thì anh bảo trên này lạnh lắm.” Ngọc
Lan đứng đung đưa tay mình nhìn anh. “Nên em chuẩn bị trước để mang theo.” Ngọc
Lan chỉ ngón trỏ về phía Văn Vũ. “Anh biết trước là em lên rồi đúng không.”
Văn Vũ lắc đầu giả ngơ. “Anh đâu biết gì đâu. Hồi tối anh
thấy có cuộc gọi nhỡ nên anh điện lại. Người ta hỏi hôm nay anh làm tối à. Anh
trả lời đúng rồi. Thế là hết.”
“Anh biết em lên rồi mà còn giả vờ. Anh ghê thật.” Ngọc
Lan lao tới bếu vào bụng anh.
Văn Vũ á lên một tiếng. “Trời này bếu đau lắm em biết
không.” Anh bếu má Ngọc Lan một cái nhẹ. “Em hỏi như vậy thì làm sao anh biết
em đang ở đâu được.”
“Vậy sao anh lại hỏi em là em ăn gì chưa. Rồi em ngủ cẩn
thận nha. Rõ ràng là anh đoán được rồi mà còn giả vờ.” Ngọc Lan chắp tay sau
lưng nhìn anh.
Văn Vũ
lái sang chuyện khác. “Thôi mình đi ăn đi.”
Ngọc
Lan khẽ cười rồi cùng anh đi ra. Chưa kịp gì thì cô nhóc đã chạy ra đường đứng
trước đợi anh. Văn Vũ nhìn Ngọc Lan có vẻ rất vui. Anh khóa cửa phòng lại rồi dắt
xe đi. Ngọc Lan giơ hai tay ngang vai rồi ngẩng mặt lên trời, giống như cô đang
tận hưởng bầu không khí ở đây vậy.
“Thích thật.” Ngọc Lan nói.
Văn Vũ nhìn cô khẽ cười rồi mới sực nhớ. “Mũ len em đâu.
Găng tay nữa.”
Ngọc Lan nhíu mày nhìn anh. “Em quên mất rồi.”
“Thôi để anh dẫn em ra chợ mua.” Văn Vũ liếc mắt tỏ vẻ
không thích.
“Thôi.” Ngọc Lan
xua tay rồi nói. “Giờ mình đi chơi đi. Chút ra chợ mua sau.”
Văn Vũ lắc đầu ngán ngẫm. “Tới đây nào.” Anh cởi mũ len của
mình ra rồi đội lên đầu cô nhóc. Sau đó anh xoa đầu cô. “Ấm chưa.”
Ngọc Lan đỏ mặt nhìn anh ngượng nghịu. “Găng tay anh đâu.”
“Anh không có thói quen mang găng tay.” Văn Vũ chống chế
cho qua chuyện.
Rồi anh cởi khăn choàng cổ của mình ra nhưng Ngọc Lan
không chịu. Ép buộc không được nên Văn Vũ đành chở cô đi ăn sáng. Cô ngồi sau đạp
đôi với anh. Lâu lâu lại đứng lên ôm anh như đứa con nít. Mỗi lần như vậy thì
Văn Vũ cứ sợ cô nhóc gặp nguy hiểm. Chở Ngọc Lan tới quán ăn quen thuộc, anh và
cô ăn hai tô hủ tiếu cay thật là cay, anh nhìn cô hít hà trông rất là tội.
Sau đó Văn Vũ chở Ngọc Lan về lại hostel rồi thuê một chiếc
xe máy để đi lên đồi T ngắm cảnh. Ngọc Lan ngồi phía sau xe máy còn quậy hơn cả
trên xe đạp. Vì Văn Vũ dặn trước không được đứng lên nên cô nhóc lại nghĩ ra
trò mới, giơ tay phá phách đủ kiểu sau người anh, rồi lại hét lên “anh rể” liên
tục. Phải đến khi anh nói ngồi im thì cô nhóc mới ôm chặt lấy anh không cựa quậy
nữa. Người đi đường nhìn hai người như một cặp tình nhân hạnh phúc.
Văn Vũ
chợt nhận ra rằng mình và Ngọc Lan như đang mang đồ cặp, từ quần đen, áo khoác
kaki đen, đến đôi giày cũng đen nốt. Hèn gì đợt trước lên thăm anh, cô nhóc cứ
mở tủ quần áo ra ngắm một lúc rõ lâu. Sau đó thì cô liên miệng nói cái áo này
giống cái áo của cô, cái quần này trùng màu với quần của cô. Anh nghĩ lại thấy
thật đáng sợ.
Một lúc sau thì hai người tới nơi, trên này có rất nhiều
khách du lịch khác. Ngọc Lan hớn hở cầm điện thoại chụp liên tục, rồi cô nàng lại
đi ngược để chụp anh. Thấy Văn Vũ lắc đầu tỏ vẻ không thích, Ngọc Lan liền chạy
tới trước anh để chụp ảnh chung. Ngắm cảnh một hồi, Ngọc Lan nắm lấy tay Văn Vũ
dẫn đi đâu đó, vô tình anh nhận thấy tay cô lạnh ngắt.
Văn Vũ kéo Ngọc Lan đứng lại rồi cầm đôi tay của cô đưa lên
đưa trước miệng mình để hà hơi vào cho ấm. Ngọc Lan cúi xuống e thẹn rồi ngước
mắt lên nhìn anh. Đôi má của cô đỏ lên, đôi môi thì đang bặm chặt lại.
“Lần này thì em phải nghe lời anh.” Văn Vũ tức giận tháo
khăn len của mình ra rồi quàng lên cổ Ngọc Lan. “Lúc nãy anh đã bảo em mang vào
rồi. Em cứ không chịu là sao.”
“Tại anh ngồi phía trước nên anh cần mang hơn em mà.” Ngọc
Lan cúi mặt xuống.
Văn Vũ giả vờ chống chế. “Áo khoác anh có cổ cao nên
không sợ gió. Còn áo em cổ thấp nên em phải mang vào.” Anh quàng xong thì khẽ
cười. “Rồi đó, thấy ấm chưa.”
Ngọc Lan nhìn Văn Vũ, cô cứ bặm môi mình lại rồi đột
nhiên ôm chằm lấy anh. “Ấm thật.” Ngọc Lan khẽ nói.
Văn Vũ vô thức mỉm cười ôm Ngọc Lan rồi cúi xuống hôn lên
đỉnh đầu của cô. Ngọc Lan ôm một lúc thì buông tay ra, còn Văn Vũ vẫn ôm chặt lấy
cô. Vài giây sau, khi chợt nhận ra mọi chuyện thì Văn Vũ mới buông tay. Anh trở
lại với thực tại.
“Tháng sau em khỏi cần lên thăm anh nữa.” Văn Vũ khẽ cười.
Ngọc Lan sửng sốt nhìn lên. “Tại sao vậy.” Mặt cô dịu xuống.
Văn Vũ biết cô đang nghĩ gì nên liền nói nhanh. “Tháng
sau anh bị điều về lại thành phố H rồi. Công ty không cho anh ở lại đây nữa.”
“Anh nói thật chứ.” Ngọc Lan mừng rỡ.
“Thật, anh xin ở lại tiếp nhưng công ty không chịu. Người
ta bảo ở thành phố chuẩn bị khai trương cửa hàng mới, nên cần anh về đó hơn là ở
trên này.” Văn Vũ xoa đầu cô nhóc.
Chiều đó hai người tiếp tục vi vu những điểm du lịch khác,
rồi tối đến thì đi chợ đêm. Văn Vũ và Ngọc Lan đi mua găng tay, mũ và khăn
choàng len để mang. Có điều là mua cho anh chứ không phải cho cô. Ngọc Lan bảo
thích mũ với khăn của anh, nên cô xin anh nhường lại.
Cuối cùng sau một lúc lựa đồ, Ngọc Lan mua cho Văn Vũ chiếc
mũ và khăn choàng mới, hai cái đều màu nâu. Riêng găng tay thì Ngọc Lan lựa hai
cặp giống nhau, loại găng tay một ngón với hai màu trắng và xanh nhạt. Sau đó
hai người đi mua một đống xiên nướng rồi mang về hostel. Sau khi soạn đồ ra
trên bàn, hai người bắt đầu khưi bia uống. Hôm nay là một ngày đặc biệt.
“Chúc mừng sinh nhật anh rể.” Ngọc Lan cầm chai bia cụng
với Văn Vũ.
Văn Vũ mỉm cười. “Cảm ơn em.”
“Em nói đúng mà. Anh biết em lên, nên ngày hôm nay xin
off đúng không.” Ngọc Lan nhìn anh với ánh mắt ngờ vực.
Văn Vũ giả vờ đáp. “Anh không biết thật mà. Em không lên
thì ngày hôm nay anh cũng xin nghỉ thôi.” Anh xoa đầu cô. “Cảm ơn quà sinh nhật
của em nha.” Anh nhìn xuống khăn choàng như thay lời muốn nói.
Hai người nhậu với nhau vài chai thì Ngọc Lan bắt đầu đỏ
mặt, cô sắp say nữa thì phải. Sợ hôm nay đi chơi nhiều sẽ mệt nên Văn Vũ liền bảo
cả hai nên đi ngủ sớm để lấy sức mai còn đi tiếp.
“Em có thể ôm anh được không.” Ngọc Lan nhìn anh.
Văn Vũ nghĩ chỉ là ôm thôi nên anh liền gật đầu. “Tất
nhiên là được.”
Anh vừa dang tay ra định ôm Ngọc Lan, thì cô nhóc nhốn
chân lên hôn vào môi anh. Sau đó thì cô chạy nhanh vào hostel mà không nói lời
nào. Lắc đầu như muốn nói cạn lời, Văn Vũ leo lên xe chạy về phòng.
Vì sinh nhật Văn Vũ sát lễ giáng sinh nên những ngày sau
đó anh và Ngọc Lan quấn quít bên nhau đi chơi lễ, lần đầu tiên trong đời anh
đón noel cùng với người khác, mặc dù anh chả thích noel chút nào.
Nhìn
gương mặt Ngọc Lan lúc nào cũng ửng hồng nên Văn Vũ vô cùng thích bếu má cô
nhóc, anh thích lắm luôn. Văn Vũ lấy hai tay bếu hai má của Ngọc Lan, lúc đó
nhìn gường mặt cô rất dễ thương. Cứ mỗi lần anh bếu như vậy thì cô nhóc lại gục
đầu vào ngực anh nũng nịu.
Những
ngày này là những ngày hạnh phúc nhất của hai người, nhưng chưa được bao lâu
thì Ngọc Lan nhận được một cú điện thoại, Ngọc Hân đã nhập viện vì bị tông xe.
Vì còn vài ngày nữa là đến lúc Văn Vũ về lại thành phố H
nên anh xin phép được off luôn một thể để về cùng với Ngọc Lan. Anh thật sự rất
lo lắng khi nghe tin Ngọc Hân nhập viện. Ngọc Lan thì hoảng sợ hơn cả Văn Vũ,
cô cứ khóc thút thít cả một quãng đường dài vì lo lắng cho chị mình. Văn Vũ chả
biết làm sao để an ủi Ngọc Lan, anh chỉ biết để đầu cô nhóc tựa vào vai mình.
Lúc
này Văn Vũ mới biết rằng, bấy lâu nay Ngọc Lan lên thăm anh là do chị Ba tài xế
chở lên. Thế mà anh cứ tưởng cô bắt xe lên một mình, làm anh lo lắng vô cùng.
Văn Vũ cũng chả hỏi Ngọc Lan về những ngày lên chơi với anh, thì chị Ba làm gì
và ở đâu. Giờ anh chỉ bận tâm về một người duy nhất, đó là Ngọc Hân. Tiếng thở
dài của anh vang lên trong xe.