Đã gần một tháng trôi qua
và Ngọc Hân chưa gặp lại Văn Vũ. Chuẩn bị đến tết rồi và cô không biết lúc này anh
đang làm gì. Ngọc Hân giả dụ như nếu cô và Văn Vũ còn quen nhau thì sao nhỉ, cô
sẽ cùng Văn Vũ đi mua sắm áo quần và thay những vật dụng mới ở trong phòng anh.
Trang trí một chút gì đó, có thể cô mua một chậu hoa trưng Tết chẳng hạn.
Cô sẽ cùng Văn Vũ đón chờ thời khắc giao thừa, rồi chúc anh
năm mới vui vẻ. Biết đâu cô và Văn Vũ làm những chuyện biến thái cùng nhau nữa
thì sao. Rồi cô sẽ dẫn Văn Vũ về ra mắt gia đình, cô sẽ công khai muốn cưới hắn
và hai người có thể sống chung với nhau dưới một mái nhà.
“Đến giờ rồi em.” Quốc Hưng khẽ nói.
Ngọc Hân giật mình thoát khỏi suy nghĩ và nhìn Quốc Hưng khẽ
cười. Cô chợt nhận ra rằng tất cả những thứ đó đều là ảo tưởng. Từ lúc gặp nhau
ở nhà hàng đó, Ngọc Lan cũng chẳng tâm sự nhiều với cô nữa. Ngọc Hân nhếch môi
cười và đi lên máy bay, cô và Quốc Hưng sẽ sang Hàn Quốc đón năm mới.
Sau một thời gian thì hai người tới nơi. Vừa mới xuống
sân bay thì đã có xe tới rước. Quốc Hưng đã sắp xếp và chuẩn bị tất cả mọi thứ,
từ việc đi lại, ăn uống hay khách sạn mà hai người ở. Lúc đầu khi Quốc Hưng ngỏ
ý mời thì Ngọc Hân đắn đo suy nghĩ, phải đợi đến khi anh bảo là ở hai phòng
riêng thì cô mới gật đầu.
Những ngày sau đó, cô và Quốc Hưng đi thăm những điểm nổi
tiếng. Nói về tài chụp ảnh của anh thì khỏi phải nói. Việc đụng máy ảnh ngay từ
nhỏ đã khiến Quốc Hưng có một tay nghề phải nói rất là tuyệt. Quốc Hưng từng
nói với cô rằng, sau này việc làm mà anh muốn nhất, đó chính là nhiếp ảnh gia.
Đang tạo dáng thì hình ảnh của Văn Vũ ôm Ngọc Lan lại hiện
lên trong đầu của Ngọc Hân. Cách Văn Vũ cười rồi choàng khăn cho em cô, cách hắn
nắm hai tay của Ngọc Lan đưa lên miệng, tất cả những hình ảnh đó tựa như dao cắt
vào trái tim.
Ngọc
Hân chả thể phản kháng và làm được gì, cô chỉ biết tuyệt vọng và thù hận Văn Vũ.
Bởi vì Ngọc Lan là em gái cô, nhìn em mình hạnh phúc và vui vẻ như vậy, chẳng lý
nào cô lại tước đoạt đi điều đó.
Cô nghĩ
Ngọc Lan xứng đáng được hạnh phúc nhưng cô lại không muốn em mình hạnh phúc với
Văn Vũ. Cô không biết là vì sợ Văn Vũ lừa gạt em mình, hay chỉ tại vì cô muốn
mình là Ngọc Lan, được Văn Vũ quan tâm yêu thương như vậy.
“Sao vậy em.” Quốc Hưng hạ máy ảnh xuống.
Ngọc Hân biết mình đang biểu hiện một cảm xúc lạ thường
nên vội giả vờ nhăn nhó hơn. “Em cảm thấy đau bụng. Chắc là vì do thức ăn lạ.”
Quốc Hưng chạy tới. “Vậy để anh đưa em về.”
Tối đó Ngọc Hân và Quốc Hưng ăn xong thì đi dạo một chút,
sau đó về lại khách sạn. Trong lúc ở trong thang máy, Quốc Hưng bỗng đặt một nụ
hôn lên má làm cô phải đỏ mặt vì e thẹn. Sau đó Quốc Hưng cùng cô vào phòng, vừa
đóng cửa lại thì anh ôm lấy cô từ phía sau. Quốc Hưng để cô dựa vào cửa rồi nhẹ
nhàng hôn cô. Tay anh bắt đầu sờ soạng xuống chân cô, rồi lại tiến dần lên ngực.
Ngọc Hân bất ngờ đẩy Quốc Hưng ra. “Em xin lỗi.”
Quốc Hưng khẽ nói trong e ngại. “Do anh nôn nóng quá sao.”
“Không phải.” Ngọc Hân cúi mặt xuống. “Là tại em.” Cô
nhìn anh với ánh mắt xin lỗi. “Em cảm thấy hôm nay không được khỏe.”
“Vậy em nghỉ sớm đi. Anh về phòng trước đây.” Dứt lời Quốc
Hưng khẽ cười bước đi.
Ngọc Hân đi tới nằm xấp trên giường. Chả phải cô mệt, mà
là vì cô nhớ Văn Vũ. Cô biết làm như vậy sẽ khiến Quốc Hưng cảm thấy ngại và buồn.
Nhưng cô không thể ôm ấp và hôn Quốc Hưng, trong khi đầu cô luôn nghĩ về Văn Vũ
.
Ngọc
Hân mở điện thoại lên và lướt những tấm hình chụp chung với Văn Vũ. Cô bật khóc
khi nhớ về những lúc bên cạnh anh. Giờ đây thì cô không bao giờ có thể được như
vậy nữa. Cô nhớ cái nắm tay của Văn Vũ, cô nhớ cách Văn Vũ lau miệng cho mình. Cô
nhớ những lần hôn anh. Cô thật sự nhớ anh vô cùng.
Những ngày tiếp theo thì Ngọc Hân cũng mang tâm trạng như
vậy. Chỉ những lúc bắt gặp ánh mắt của Quốc Hưng thì cô mới gượng cười che dấu
nỗi đau. Quốc Hưng cũng không còn vào phòng cô nữa. Cô nghĩ chắc là vì anh vẫn
còn ngại vụ trước.
Vài ngày sau thì hai người bay về lại thành phố H. Lúc Quốc
Hưng lái xe chở cô về nhà, thì cô bỗng thấy Văn Vũ và Ngọc Lan đang đứng trước
cổng. Ngọc Hân thấy Văn Vũ nhìn Ngọc Lan mỉm cười, rồi lúc anh đưa tay sờ mặt
Ngọc Lan. Ngọc Hân chưa bao giờ được Văn Vũ sờ mặt mình như vậy. Nén cơn đau
đang trỗi dậy trong lòng, cô bước ra xe.
“Anh có muốn vào nhà chơi không.” Ngọc Hân nhìn Quốc
Hưng.
Quốc Hưng khẽ cười. “Thôi để mai anh ghé. Nhìn em cũng mệt
rồi nên em tranh thủ ngủ sớm cho khỏe.” Dứt lời thì anh tiến tới hôn Ngọc Hân tạm
biệt.
Ngọc Lan thấy được nên liền giả ngơ. Leo lên phòng, Ngọc
Hân thả vali đại trên sàn rồi lao vào phòng tắm. Lát sau cô qua phòng em mình,
Ngọc Lan đang nằm trên giường. Mặc dù đã tắm xong nhưng người Ngọc Lan vẫn toát
lên mùi bia rượu.
“Em mới uống bia về sao.” Ngọc Hân ngồi xuống trên giường.
Ngọc Lan quay qua nhìn chị mình. “Em mới uống rượu.”
“Với ai.” Ngọc Hân giả vờ hỏi.
Ngọc Lan khẽ cười. “Với anh rể.”
Đến nước này rồi mà
còn giấu nữa sao, Ngọc Hân nghĩ ngợi rồi nói. “Người yêu hiện giờ của chị
là anh Hưng. Hắn ta đâu còn là bạn trai của chị nữa.” Cô muốn khẳng định như vậy
cho Ngọc Lan thấy.
“Đối với em thì anh ấy vẫn là anh rể.” Ngọc Lan nhếch môi
cười. “Mà em đâu có nói anh ấy là người yêu của chị đâu.”
Ngọc Hân hít một hơi thật sâu như muốn kìm lại cơn tức giận.
“Mấy bữa tết này em vui không.”
“Trừ ngày hôm nay ra, còn lại thì chả có gì vui.” Ngọc
Lan lại mỉa mai. “Em đâu được như chị, được đi du lịch cùng với người yêu.”
“Em ngưng nói khía chị đi được không.” Ngọc Hân nói lớn.
Ngọc Lan quay mặt đi chỗ khác. “Em quá thất vọng về chị.
Em mệt rồi. Em đi ngủ trước đây.”
Ngọc Hân tức giận nhưng không thể nói gì, cô mệt mỏi về lại
phòng. Chẳng lẽ Ngọc Lan phải đợi cô nói toạt ra mọi chuyện hay sao. Phải để cô
nói thẳng ra mình đã chứng kiến Văn Vũ và nó ôm ấp nhau trên đồi sao. Cô đã nhiều
lần công khai rằng, cô và Văn Vũ không còn một mối quan hệ nào nữa, nhưng tại
sao Ngọc Lan lại cứ giấu cô làm gì.
Văn Vũ
liệu có đang đau khổ như cô không. Từ khi chia tay Văn Vũ, không lúc nào là cô
không nhớ về hắn ta, không đêm nào là cô không khóc vì hắn ta. Cô phải đã mượn
đỡ hình bóng Quốc Hưng để quên Văn Vũ. Cô đã cố tỏ ra mạnh mẽ để rồi sao. Ngọc
Hân cảm thấy quá mệt mỏi.
Những ngày tiếp
theo, Ngọc Hân hoặc là đi chơi với bạn mình, hoặc là cô gọi Tuấn Thanh đi giải
sầu, có lúc thì Tuấn Thanh đi với Hữu Kim, lúc thì Tuấn Thanh đi một mình. Nhắc
đến Hữu Kim thì cô mới nhớ, cô thấy Hữu Kim và Ngọc Lan rất thân với nhau.
“Hân đang nghĩ gì vậy.” Tuấn Thanh đi tới nói lớn.
Ngọc Hân giật mình trở lại thực tại. “Hôm nay không đi với
Kim sao.”
“Kim bận đi làm rồi. Những ngày này Kim hay tăng ca nhiều.”
Tuấn Thanh nhìn cô. “Nhìn Hân vẫn chả khác gì lúc trước.”
Ngọc Hân thắc mắc. “Là sao.”
“Vẫn còn đau buồn vì anh ta sao.” Tuấn Thanh lắc đầu. “Vậy
anh chàng đẹp trai tên Hưng đó là tạm bợ à. Thanh tưởng Hân quen anh ta thật chứ.”
Ngọc Hân nhếch môi cười. “Muốn quên nhưng mà lại cứ nhớ.”
“Vậy sao Hân không tìm anh ta và nói rõ mọi chuyện đi.”
Tuấn Thanh khuyên nhủ cô.
Ngọc Hân bật cười nhưng trong lòng cô lại đau đớn vô
cùng. “Thanh đang nói gì vậy. Bảo Hân đi tranh giành người yêu với em gái mình
sao.”
Tuấn Thanh nhíu mày. “Hân đừng nói với Thanh, là Hân tin
anh ta quen bé Lan chứ.”
Ngọc Hân gật đầu. “Chẳng lẽ là không.”
Tuấn Thanh nốc cạn ly rượu. “Vậy thật ra đến giờ thì Hân
vẫn không hiểu được anh ta.” Thấy cô liếc mắt nên Tuấn Thanh lắc đầu khẽ cười.
“Đêm đó ngồi tại nhà hàng. Trước lúc Hân tới thì anh ta rất vui.” Tuấn Thanh ngừng
lại nhìn cô. “Đến khi Hân tới thì anh ta mang một cảm xúc khác. Miệng thì cố gượng
cười nhưng trong lòng lại đang kìm hãm nỗi buồn tha thiết. Đến cả việc nhìn Hân
mà anh ta cũng né tránh nữa. Suốt buổi chỉ dán mặt vào việc nốc bia.”
Ngọc Hân tò mò vì không hiểu. “Ý Thanh muốn nói là gì.”
Tuấn Thanh mỉm cười như muốn chê Ngọc Hân không hiểu gì.
“Ý Thanh là anh ta vẫn yêu Hân.”
Ngọc Hân bật cười. “Nhảm nhí.”
Tuấn Thanh cụng ly với cô rồi uống một hớp. “Bé Lan thích
anh ta thật. Nhưng anh ta chỉ xem Lan như em gái mình thôi.” Tuấn Thanh chống cằm.
“Giữa hai người họ vẫn đối xử có chừng mực với nhau. Không ai vượt quá giới hạn
của ai đâu.”
“Thanh đang nói gì vậy. Có anh em nào mà lại ôm nhau rồi
hôn nhau kia chứ.” Ngọc Hân bực mình nói thật rồi nốc cạn ly rượu.
Tuấn Thanh rót rượu lại cho hai người. “Hân quên một điều
rằng là bé Lan thích anh ta, nên nhất thời Lan sẽ vô tình thể hiện tình cảm của
mình. Lan lại giống Hân, việc anh ta ôm Lan cũng chỉ tưởng nhầm là Hân thôi.”
“Thì sao chứ. Giờ Hân chỉ hận hắn ta đến tận xương tủy.”
Ngọc Hân bóp chặt cái ly như muốn nó vỡ ra.
Tuấn Thanh khẽ cười. “Càng hận thì càng nhớ.”
Càng hận
thì cô càng nhớ. Nếu vậy thì cô muốn mình hận Văn Vũ đến suốt đời. Cô muốn đời
này, kiếp này mình sẽ luôn hận anh, dù cho trời sáng hay trời tối, lúc ăn cơm
hay uống nước, đang đi chơi hay nằm ngủ, từ giấc mơ hay cho đến hiện thực, cô sẽ
mãi mãi hận anh đến không ngừng.