Chương 1:
Lần đầu Ngọc Hân nhìn thấy Văn Vũ: Thoạt
nhìn thì chả có gì nhưng khi nhìn kỹ thì Ngọc Hân mới nhận ra rằng, anh ta là
nhân viên mới và nụ cười của anh trông rất là quen, rất quen là đằng khác.
Nụ cười của Văn Vũ giống Quốc Hưng: Vào
một hôm khác, Ngọc Hân bất ngờ đi vào và thấy anh chàng đó đứng bên kia đang cười
với khách, vẫn là nụ cười khiến cô phải thổn thức.
Chương
10:
Giống như việc Quốc Hưng rời bỏ: Giờ thì tôi lại rơi vào cảm giác đau khổ, cảm
giác bị bỏ rơi và tổn thương, một lần nữa, Ngọc Hân tự trách mình.
Chương
11:
Những từ ngữ Ngọc Hân ấp ủ định nói với Quốc
Hưng: Ngọc Hân nhìn anh nói một câu, mà có lẽ cô nghĩ sẽ không bao giờ dám
thốt ra trước mặt anh, hay là anh ấy. “Vì tôi yêu anh.”
Ngọc
Hân có thể cảm nhận được dường như Văn Vũ đang cố kìm cảm xúc của mình lại. Cô
thấy anh sắp khóc nên cô liền buộc miệng nói ra những lời mà cô đã suy nghĩ từ
lâu. “Tại sao anh luôn một mực từ chối em lần này đến lần khác. Sao anh lại bước
vào cuộc đời em, khiến em vui vẻ, gieo cho em biết bao suy nghĩ và ảo tưởng về
những tháng ngày hạnh phúc.” Ngọc Hân ngập ngừng nhìn Văn Vũ. “Để rồi giờ anh lạnh
lùng bước đi và bảo rằng anh lừa em.” Cô cúi mặt xuống. “Anh đối xử với em như
vậy, thì liệu anh có thấy mình độc ác và nhẫn tâm với em không.”