Tiếng chuông điện thoại
vang lên, nhìn vào màn hình thì Ngọc Hân thấy Quỳnh Hương đang điện, cô bắt máy
bảo Quỳnh Hương chờ mình ít phút. Từ đêm đó, cái ngày mà cô biết Văn Vũ đùa giỡn
với tình cảm của mình, cái ngày mà anh thẳng chân chà đạp mọi sự chân thành của
cô, không đêm nào là cô có thể yên giấc.
Có phải là tôi ngốc lắm không, nên tôi mới
đâm đầu đi yêu một thằng như anh. Hay đây là cái quả, mà tôi đáng phải nhận lại
do thú vui chơi bời của mình những ngày trước. Chả phải tôi cũng đã thẳng tay vứt
bỏ nhiều anh chàng trước đây hay sao.
Giờ thì tôi lại rơi vào cảm giác đau khổ, cảm giác bị bỏ rơi và tổn thương, một
lần nữa, Ngọc Hân tự trách mình.
Hình ảnh của Văn Vũ cứ liên tục hiện lên trong đầu Ngọc
Hân, nhiều khi cô chỉ muốn hét toáng lên rằng tại sao, tại sao cô lại cứ u sầu
về anh, về một thằng đàn ông không đáng để cô nghĩ đến.
Ngọc
Hân mở tủ áo quần ra, chiếc áo sơ mi sọc xanh mà cô mặc đi chơi với Văn Vũ lần
đầu tiên, nó hiện chình ình ngay trước mặt. Bực tức, Ngọc Hân nhét nó vào sâu
trong tủ để khỏi phải chướng mắt. Thay đồ xong, Ngọc Hân bước xuống nhà, Quỳnh
Hương đang đợi cô trước cổng.
Từ khi chia tay thì Ngọc Hân chẳng còn thói quen đánh xe
chở tụi bạn đi cà phê nữa. Cô cứ nằm ì ra trên giường mà chả muốn đi đâu. Cho đến
một buổi tối, trong lúc say thì cô vô tình chuốc hết tâm sự với Quỳnh Hương, cô
kể cho Quỳnh Hương nghe mọi chi tiết, mọi vấn đề, chỉ có tên và ảnh của Văn Vũ
là cô giấu đi.
Từ khi
biết chuyện thì ngày nào Quỳnh Hương cũng qua rủ cô đi chơi đây đó cho khuây khỏa,
Quỳnh Hương cũng giấu kín chuyện của cô không cho mấy người khác biết. Nhiều
lúc mọi người thắc mắc vì sao cô như người mất hồn với thất tình, thì Quỳnh
Hương đáp thay là vì chuyện gia đình. Một lý do khỏa lấp được tất cả, vì mọi
người thừa biết rằng gia đình cô xào xáo như thế nào.
“Làm gì lâu vậy bà.” Hồng Loan ngồi sau chồm lên hỏi.
Thoát ra những suy tư, Ngọc Hân vội nói. “Mắc đi vệ sinh
nên lâu.” Thật ra là vì cô cứ thẫn thờ ngồi trước gương suy nghĩ.
“Thôi đi đón nhỏ Vân nào.” Quỳnh Hương nhấn chân ga lướt
đi.
Những ngày qua thì Ngọc Hân luôn kiếm cớ trốn tránh không
muốn tới quán Văn Vũ làm. Bữa thì cô bảo muốn đổi không khí, bữa thì cô bảo uống
hoài cảm thấy ngán. Tất cả là vì cô không muốn gặp anh nên mới như vậy.
Vì sao,
vì sao cô lại trốn mặt Văn Vũ, vì cô ghét anh nên không muốn nhìn anh, vì cô
căm giận nên muốn anh biến mất trước mặt mình. Hay thật sự là vì cô đã thích
Văn Vũ, cô sợ mình lại vỡ òa lên, sợ tim mình lại đau nhói và sợ sẽ không kìm
được lòng mình. Ngọc Hân muốn quên Văn Vũ càng nhanh càng tốt. Cô sợ mình lại yếu
lòng mỗi khi nhìn thấy anh, sợ những cảm giác xưa cũ lại tràn về.
“Hây, không phải lúc này.” Quỳnh Hương thúc vào cánh tay
Ngọc Hân.
Ngọc Hân vội gật đầu như hiểu ý, cô đưa tay lên lau nước
mắt. Để xóa tan bầu không khí và để đánh tan sự nghi ngờ của Hồng Loan, nên Quỳnh
Hương bỗng bật lớn nhạc và chọn những bài sôi động.
Lúc sau
thì Thảo Vân cũng lên xe. “Đi nào.” Thảo Vân hớn hở.
“Qua quán R đi.” Hồng Loan vừa bấm điện thoại vừa nói.
“Ừm, qua quán R đi mấy bà. Tôi thấy những quán khác quá tệ,
chỉ tổ tốn tiền mà thôi. Chưa kể toàn gặp mấy cha háo sắc, háo tiền không.” Thảo
Vân gật đầu.
Ngọc Hân giật phắng mình lên. “Ủa, chứ trước đây ai nói
là uống hoài một quán nên thấy chán.”
“Thì chán thật mà nhưng lâu lâu đổi một ngày thôi.” Hồng
Loan ngưng bấm điện thoại. “Chứ mấy ngày không tới rồi. Cảm thấy nhớ mấy anh
thiếu gia bàn bên.”
“Xem ai mê trai kìa.” Quỳnh Hương nhìn qua gương. “Không
chui đầu vô mấy truyện ngôn tình nữa sao.”
Hồng Loan hứ lên một tiếng. “Vốn dĩ cuộc đời của tôi đã
như một cuốn truyện ngôn tình rồi.” Hồng Loan hất tóc mình lên. “Tôi chỉ đang
chờ chàng hoàng tử bước vào cuộc đời của mình thôi.”
“Đời này làm gì mà có hoàng tử.” Ngọc Hân bĩu môi. “Quanh
đi quẩn lại chỉ toàn loại vô ơn bạc tình, khốn nạn và tính khí như đàn bà
thôi.”
Thảo Vân ồ lên một tiếng. “Xem ai nói kìa. Anh chàng thơ
của bà sao rồi. Có khi nào anh ta…”
Chưa để Thảo Vân nói hết câu thì Quỳnh Hương đã nhảy vào.
“Hôm qua người ta còn đi chơi với nhau kia mà. Mấy bà chuẩn bị tiền mừng cưới
đi.”
Hồng Loan khẽ cười. “Ê bà, khi nào thì bà dắt anh ta tới
cho tụi tôi xem mắt thử. Tôi cũng tò mò anh ta là người như thế nào, mà lại
đánh cắp được trái tim của nàng công chúa bạc tình đây.”
“Đùng đó bà.” Thảo Vân đồng tình.
Chỉ có Quỳnh Hương là yên lặng và nhìn Ngọc Hân đầy vẻ
thông cảm. Cô lại thoáng nghĩ rằng, nếu cô và Văn Vũ vẫn quen nhau, thì chắc có
lẽ cô đã giới thiệu anh với mọi người. Ồ mà có khi là không, lỡ bọn nó cướp mất
anh thì sao. Ngọc Hân hứ lên một tiếng trong vô thức khiến Quỳnh Hương nhìn qua.
Đến lúc nào rồi mà mình vẫn còn mơ tưởng đến
anh ta kia chứ, Ngọc Hân nghĩ thầm.
Tới quán, Ngọc Hân cùng bạn mình bước vào trong. Chiếc
bàn cô hay ngồi vẫn còn đó, chỉ có khác là anh đang đứng bên cạnh.
“Anh
Vũ, buồn ghê.” Hữu Kim nói trong đàm.
Văn Vũ
ngạc nhiên khi thấy Ngọc Hân bước tới. Anh cảm thấy hờn khi sớm không đến, trễ
không đến, lại đến ngay vào lúc này. Văn Vũ khẽ mắt nhìn Ngọc Hân nhưng cô vội
né sau lưng bạn mình.
Ngọc
Hân bỗng thấy nhói lên trong tim, tự nhiên mắt cô cay xòe khi Văn Vũ nhìn sang.
Cúi mặt núp sau lưng Quỳnh Hương, cô tiến tới trong việc né tránh ánh mắt của
Văn Vũ.
Ngồi xuống
ghế, Ngọc Hân giờ mới lén nhìn, cô thấy gương mặt Văn Vũ xanh xao hơn lúc trước,
lần đầu tiên cô thấy anh xõa tay áo xuống. Ngọc Hân nắm chặt hai bàn tay, hai
hàm răng cô nghiến lại khi Văn Vũ bước tới. Cô thấy điệu bộ của anh rất lạ, anh
khẽ chậm nhấc chân và đưa menu bằng một tay.
“Sao hôm nay trong anh căng thẳng vậy.” Hồng Loan lên tiếng.
“Dạ không có gì ạ.” Văn Vũ nhẹ giọng đáp lại.
Ngọc Hân thì thầm vào tai Thảo Vân ở bên cạnh. “Bà chọn
giúp tôi ly cà phê sữa nha. Tôi vô nhà vệ sinh cái.”
Thảo
Vân chỉ kịp ừm một tiếng là Ngọc Hân lao nhanh đi. Bật vòi nước lên, Ngọc Hân
thấy mình đang rơi nước mắt khi nhìn qua gương.
Ngọc
Hân nhếch môi cười khẩy, loại đàn ông đó
cũng đáng để mình rơi nước mắt sao. Ngọc Hân cất bước ra và thấy Văn Vũ
đang chậm rãi tiến tới quầy thu ngân. Dáng
vẻ thanh thoát của anh mọi hôm đâu rồi. Hay là mỗi tối anh phải tốn quá nhiều sức,
nên giờ mới yểu xiều như vậy. Tôi khinh bỉ loại người như anh, Ngọc Hân sân
lên trong lòng.
Cô lôi điện thoại ra lướt mạng xã hội và tám chuyện với bạn
mình để khỏi phải vướng bận đến Văn Vũ. Đang trò chuyện thì cô nghe thấy tiếng
con nít vang lên. Ngọc Hân lén nhìn sang thì lại thấy cô nhóc hôm bữa đang bám
víu lấy Văn Vũ. Cô thấy hình như cô nhóc đòi bồng nhưng Văn Vũ lại từ chối.
Trông anh ít cười hơn mọi bữa, hay là anh chỉ
đang giả vờ lạnh lùng để thu hút sự quan sát của cô nàng nào đó, như cái cách
mà tôi đã bị mắc lừa bởi anh tạo ra, Ngọc Hân lại hờn lên trong đầu.
Ngọc Hân đột nhiên muốn xem thử Văn Vũ sẽ giả bộ được bao
lâu. Cô đợi Văn Vũ tới rót nước cho bàn của mình.
Anh cầm bình nước bên tay trái, anh ngừa
phòng tôi sẽ nắm lấy tay anh ư, anh nghĩ quá xa rồi đó, Ngọc Hân chợt nghĩ.
Vì tay
phải bị thương nên Văn Vũ phải cầm bình nước bên tay trái, mà cánh tay này lại
không được khỏe, nên khi châm nước, tay anh bỗng run lên bần bật. Quỳnh Hương
thấy vậy nên ngạc nhiên.
“Sao lại run vậy anh trai.” Quỳnh Hương khẽ cười.
Thì ra là anh cố
tình tạo sự chú ý ư, sao càng ngày tôi càng thấy anh thô bỉ và vô liêm sĩ như vậy
nhỉ. Giờ anh mới lòi ra bản chất thật sự của mình sao, Ngọc Hân tức giận
trong lòng.
“Dạ.” Văn Vũ khẽ cười rồi ráng đưa tay phải vịn vào tay
trái cho đỡ run.
Đến lượt Văn Vũ châm nước cho ly Ngọc Hân, anh cố tình nhìn
thẳng vào bình nước, anh sợ ngại phải nhìn cô. Ngọc Hân thấy Văn Vũ như đang khinh
mình nên cô tự nhiên tức giận, máu cô sùng sục xôi lên như muốn nhào tới tát
anh mấy cái bạt tai.
Rót nước
xong, Văn Vũ liền quay đi. Ngọc Hân vội nhanh chóng nắm chặt lấy tay phải của
anh lại, cô bóp mạnh hết sức mình. Ngọc Hân có thể cảm nhận được những móng tay
của mình đang cắm sâu vào da thịt Văn Vũ, tựa như anh bóp vỡ trái tim của cô vậy.
Văn Vũ lúc
này cảm thấy đau đớn tột cùng. Anh có thể cảm nhận được từng thới da trên tay
mình đang bung vỡ liên hồi. Văn Vũ phải kìm chế lắm mới thốt ra được một tiếng
á không vỡ tung ngôi nhà. Anh nghiến chặt hai hàm răng lại để nén chặt cơn đau.
Móng tay của Ngọc Hân hằn sâu vào tay anh gần như toát máu. Từng giây phút qua
đi, là từng giây phút anh đau đớn đến nghẹt thở.
Ngọc Hân thấy Văn Vũ giật phắng người lại và nhìn cô trừng
trừng như muốn nuốt sống. Ngọc Hân siết mạnh hơn, cô muốn xem thử, liệu anh có
dám đánh cô không.
“Có
chuyện gì không chị.” Văn Vũ cố gắng nói một cách bình thường nhất.
Ngọc
Hân lại thấy sự bực tức tràn đầy qua những từ ngữ Văn Vũ nói. “Cho tôi ly nước ấm.”
Cô trợn mắt nhìn lại anh. Tôi mà sợ anh
sao, Ngọc Hân thách đố.
Văn Vũ thấy Ngọc Hân trợn mắt nhìn mình, những hình ảnh hận
thù tràn ngập trong mắt cô, như thể cô muốn giết anh. “Dạ được.” Văn Vũ đáp lại
rồi nhìn xuống cánh tay mình, như anh muốn nói Ngọc Hân bỏ tay ra.
Ngọc Hân nhếch môi cười xòa rồi buông tay. Quỳnh Hương
nhìn cô sửng người nhưng cô chả quan tâm lắm. Ngọc Hân liếc mắt nhìn thấy Văn
Vũ đang đi vào trong, anh khẽ nói gì đó trong đàm. Hữu Kim từ khu B chạy qua
nhìn Ngọc Hân sừng sững rồi lao đi.
Trưa hôm đó, Ngọc Hân rầu rĩ nằm trên giường xem ảnh của
Văn Vũ trong điện thoại. Những bức ảnh cô và anh chụp chung lúc đi chơi. Ngọc
Hân mệt mỏi nên vứt điện thoại đi. Ngọc Lan bước vào ngồi bên cạnh.
“Này chị, em nhờ người ta sửa xong rồi đó.” Ngọc Lan đưa
cho Ngọc Hân chiếc đồng hồ báo thức. “Lần sau chị đừng đập phá đồ đạc nữa nha.
Nếu chị tức thì chị ra sân golf đánh cho bỏ hờn.” Ngọc Lan thở dài nhìn cô. “Chứ
đồ đạc đâu có tội gì đâu mà chị lại trút bỏ lên nó.”
Ngọc Hân cầm chiếc đồng hồ mới sực nhớ, sáng hôm kia vì tức
giận nên cô đã phang nó thật mạnh vào tường, khiến vỡ ra thành nhiều mảnh.
Ngọc
Hân khẽ cười rồi bếu má Ngọc Lan. “Chị biết rồi.”
Ngọc Lan nằm xuống ôm chị mình. “Chị còn buồn không. Thôi
chị đừng buồn nữa. Không có anh này thì có anh khác.”
Ngọc Hân gõ nhẹ lên trán em mình. “Nhóc này, còn nhỏ mà
bày đặt.”
“Em nhỏ nhưng em cũng biết yêu chứ bộ.” Ngọc Lan nhìn chằm
chằm vào Ngọc Hân. “Chắc gì chị đã biết yêu hơn em.”
“Nhóc yêu ai, nói chị nghe coi.” Ngọc Hân gặng hỏi.
“Em yêu bạn trai em chứ ai. Em đang chờ anh ấy đến với
mình.” Ngọc Lan khẽ cười.
Thì ra là nó nhái lại
lời hôm đó giữa mình và anh ta ư, Ngọc Hân như hiểu ra. “Chọc chị ư. Dám chọc
chị ư.” Cô cù lét em mình.
Ngọc Hân nghĩ rằng, buồn cũng chả có gì đáng sợ. Văn Vũ bỏ
cô nhưng gia đình và bạn bè vẫn ở bên cạnh cô. Dù có thế nào đi chăng nữa thì họ
vẫn không đùa giỡn, không chà đạp tình cảm của cô như cái cách anh đã từng. Ngọc
Hân cảm thấy yêu gia đình mình nhiều hơn, nhất là nhỏ em gái, người luôn bên cạnh
lắng nghe mọi tâm sự buồn vui của cô, mà không hề có phản ứng phiền hà nào.
Buổi tối, đột nhiên Quỳnh Hương điện thoại rủ Ngọc Hân đi
quán bar C giải sầu. Đây là một quán bar dành cho giới thượng lưu, với không
gian được thiết kế tinh tế đến từng chi tiết, tiếng piano văng vẳng nhẹ nhàng
bên tai, nhiều loại rượu đắt tiền và quý giá, những điều đó khiến giá thành của
bar C cao gấp mấy chục lần so với những quán bar khác. Khách chủ yếu của bar C
chủ yếu là các thiếu gia, tiểu thư và giới doanh nhân thành đạt.
Tới
nơi, ngoài Ngọc Hân và Quỳnh Hương ra, thì còn có Hồng Loan với Thảo Vân. Tiếng
nhạc du dương bên tai nhưng vẫn không thể nào đánh tan đi sự im lặng khó chịu
đang nằm trong tâm hồn của Ngọc Hân. Nốc nhanh những ly rượu, cô cảm thấy mình
vẫn còn quá tỉnh.
Đúng là say men chẳng bằng say tình, Ngọc
Hân cười khẩy.
Ngọc
Hân chợt thấy Hữu Kim, cậu ta đang đi vào cùng với bạn. Đây cũng chả phải lần đầu
cô gặp cậu ta. Thật ra thì cô đã gặp Hữu Kim từ trước rồi, chính cô là người giới
thiệu cậu ta với chị Ngân quản lý để xin vào làm việc.
Một lúc
sau thì Hữu Kim thấy Ngọc Hân, cậu ta vội đưa ly rượu lên như ý muốn nói cụng
ly. Ngọc Hân cũng khẽ rồi đưa lên nốc một hơi cạn sạch.
“Ê bà, bộ muốn đốt dạ dày hay sao mà uống rượu như uống
nước vậy.” Thảo Vân nhìn Ngọc Hân.
“Mấy bà sợ tốn tiền ư. Cùng lắm là chầu này tôi trả được
chưa.” Ngọc Hân liếc mắt nhìn họ.
“Nghĩ sao bà nói câu đó. Chẳng qua là tụi này lo cho bà
nên mới nói như vậy thôi.” Hồng Loan chau mày. “Chuyện gia đình thì đúng là buồn
thật nhưng bà cũng đừng nên hành hạ mình như vậy chứ.”
“Gì mà hành hạ. Tao chẳng qua là nhâm nhi chút rượu thôi
mà.” Ngọc Hân đặt ly lại xuống bàn. “Có gì đâu mà tụi bay nói quá lên vậy.” Cô
bực trong người.
Quỳnh Hương suỵt lên một tiếng. “Thôi nào, cụng ly đi
nào.”
Thảo Vân uống xong thì nhìn Ngọc Hân. “Chuyện dù sao cũng
đã rồi. Bà có đau buồn thì ba mẹ bà cũng đâu có quay lại được.”
“Con này nói hay mày.” Quỳnh Hương giả vờ. “Cụng ly tiếp
mày.” Quỳnh Hương khẽ cười. “Vui lên
nào.”
Ngồi được một lát thì Hữu Kim tiến tới chỗ Ngọc Hân. Mỉm
cười chào mọi người, Hữu Kim nhìn cô với ánh mắt như có điều gì muốn nói. Hiểu
ý nên Ngọc Hân ra hiệu cho cậu ta qua bàn trống bên cạnh để nói chuyện.
“Có gì muốn nói với chị sao.” Ngọc Hân khẽ cười. Hay là anh ta bảo cậu tới làm thuyết khách.
“Thật ra thì em chả đủ tư cách, cũng chả muốn xen vào
chuyện của anh chị.” Hữu Kim tỏ vẻ nghiêm túc. “Chị và anh ra sao thì đó là
chuyện của hai người.”
Ngọc Hân cướp lời Hữu Kim. “Vậy ý em muốn nói là gì.”
Hữu Kim thở dài. “Chị muốn nói gì, hay nghĩ gì về anh ấy
cũng được, em không quan tâm. Cái em muốn là xin chị đừng làm đau anh ấy được
không.”
Đau ư, tôi mới là
người đau đây thưa cậu. Anh ta đã nói gì với cậu, mà cậu lại nói những lời này
với tôi, nghĩ thầm giây lát rồi Ngọc Hân nói. “Chị có làm gì đâu, mà em bảo
chị làm đau anh ta.” Ngọc Hân giả vờ không biết gì.
Hữu Kim lắc đầu thở dài, hình như cậu đang say. “Chị mắng
anh ấy gì cũng được. Chỉ là chị đừng đụng đến anh ấy.”
Đụng cái gì, cậu
nghĩ tôi sẽ thuê người đánh anh ta ư. Hay là anh ta cảm thấy sợ tôi, nên mới nhờ
cậu chuyển lời như vậy. Anh ta hèn hạ vậy sao, Ngọc Hân hậm hực rồi tiếp tục
giả ngơ. “Chị có làm gì đâu mà em bảo đụng.”
Hữu Kim vuốt đầu mình như vẻ bực tức. “Chị không đụng sao.
À há.” Hữu Kim nhìn Ngọc Hân với ánh mắt van xin. “Chị đừng nắm tay anh ấy như
lúc sáng được không.”
Nắm tay, là sao, em
ghen à. Khoan, em nói đừng làm đau ảnh. Chị đừng nắm tay, chẳng lẽ nào là mình,
Ngọc Hân bật ra khỏi suy nghĩ rồi nhìn sững Hữu Kim. “Em nói nắm tay là
sao. Chị không hiểu, em nói kỹ hơn đi.”
Hữu Kim lắc đầu rồi đứng dậy. “Không có chuyện gì đâu. Chỉ
là chị đừng động tay động chân vào anh ấy là được.”
Ngọc Hân vội kéo tay Hữu Kim lại không cho bước đi.
“Không, em phải nói cho rõ. Có phải chị làm anh ấy bị thương đúng không.”
Hữu Kim dịu mặt xuống. “Em biết chị vô tình nên mới tới
đây nói cho chị biết.” Ánh mắt Hữu Kim đỏ hoe. “Không phải chị làm anh ấy bị
thương, mà anh ấy đã bị thương trước rồi.”
Tay Ngọc Hân bỗng rớt xuống, mắt cô tự nhiên cay xòe lên,
rồi thản nhiên chảy ào ra. Ngọc Hân biết mình đã vô tình làm Văn Vũ đau đớn, cô
thấy tim mình bóp thắt lại.
Ánh mắt anh lúc ấy, cách anh nghiến chặt hai
hàm răng lại, phải chăng anh đang chịu đựng sự đau đớn mà mình gây ra. Anh vẫn
thản nhiên nói với mình, mà trong khi đang đau đớn như vậy sao, Ngọc Hân thầm
nghĩ.
Ngọc
Hân vẫn ngồi đó trầm tư, những oán hận bao ngày qua của cô dành cho anh, bây giờ
đã chuyển hóa thành sự thương nhớ. Cô đã cư xử như một đứa khốn nạn. Thật sự
thì bây giờ cô chỉ muốn chạy đến ngay bên Văn Vũ và ôm anh vào lòng.