Sau
bao nhiêu ngày hẹn hò thì cuối cùng Ngọc Hân cũng quyết định đi đến hôn nhân với
Quốc Hưng. Cả nhà cô ai cũng vui mừng vì việc đó, họ nói rốt cuộc thì cũng đã tống
cổ được cô ra khỏi nhà. Cô nghe thấy mà phát oán.
Hôm nay là ngày cô và Ngọc Lan đi thử
áo cưới ở tiệm L, một studio chuyên cung cấp áo cưới và chụp hình nổi nhất Việt
Nam. Ngọc Hân bàn với Quốc Hưng rằng sẽ làm lễ đính hôn trước, sau đó thì mới tổ
chức lễ kết hôn. Cô muốn mình tập dượt trước khi hành lễ chính thức.
Sau một hồi thử hết tất cả áo cưới ưa thích tại cửa hàng thì
Ngọc Hân cũng chọn được một bộ. Ngọc Lan nhìn cô khẽ cười như ưng ý. Nhìn cô
nhóc vui hơn mọi bữa nên Ngọc Hân cũng thấy mừng.
“Thấy chị bị tống cổ đi.” Ngọc Hân
nhìn em mình. “Chắc em vui lắm nhỉ.”
Ngọc Lan mỉm cười. “Chị có biết là
em chờ ngày này lâu lắm rồi không.”
Ngọc Hân há hốc ngạc nhiên. “Em mong
chị bị đuổi đi đến mức vậy sao.”
“Em mong chị hạnh phúc mà.” Ngọc Lan
đứng dậy ôm chị mình từ phía sau. “Em chờ ngày chị kết hôn với anh Hưng lâu lắm
rồi.”
Ngọc Hân nhìn Ngọc Lan qua tấm gương
phía trước. “Chị kết hôn rồi thì em cũng lo lấy chồng đi. Chị muốn nhìn thấy em
lên xe hoa.”
Ngọc Lan thở dài. “Em đợi chị kết
hôn xong thì sẽ đi du lịch một chuyến.”
“Em đi đâu.” Ngọc Hân sực nghĩ. “Em
đi tìm cậu ta sao.”
Ngọc Lan khẽ cười. “Dạ, em sẽ đi tìm
anh ấy.”
Ngọc Hân nhíu mày thắc mắc. “Em vẫn
quyết định không trút bỏ hình ảnh của cậu ta ra khỏi người mình sao.”
“Dạ, em yêu anh ấy. Em sẽ đi tìm và ở
cạnh bên anh ấy.” Ngọc Lan rơi nước mắt. “Dù cho anh ấy ở phương nào hay ở bất
cứ đâu, em sẽ luôn vì anh ấy mà tìm đến.”
Ngọc Hân thở dài thương xót cho em
mình. “Chị hy vọng em sẽ hạnh phúc với những gì mình chọn.”
Sau đó hai người đi ăn lót bụng rồi
về nhà. Tối nay Ngọc Hân sẽ đi chơi với nhóm bạn mình để mừng ngày Hồng Loan từ
Pháp trở về. Đúng như hẹn, cô được Quỳnh Hương đánh xe tới rước rồi sau đó qua
đón Thảo Vân. Nhân vật chính là Hồng Loan sẽ tới sau.
Tới nhà hàng C quen thuộc, Ngọc Hân và hai người bạn ngồi nhấp
rượu đợi Hồng Loan. Mọi người kể về những chuyện xưa kia, rồi bàn về chuyện hôn
nhân của cô sắp tới. Đang say sưa nói chuyện rôm rả thì Hồng Loan bước vào, cô bận
bộ váy màu xanh dương, mái tóc được búi cao lên, khuôn mặt trang điểm nhẹ
nhàng, nhìn Hồng Loan chả khác gì tiên nữ giáng trần.
“Đù.” Quỳnh Hương thốt lên. “Lâu
ngày không gặp đẹp dữ vậy bà.”
Hồng Loan lạnh lùng bĩu môi. “Đừng
nên nói điêu như vậy.” Hồng Loạn bật cười. “Tôi nhớ mấy bà quá.”
Thế là bốn người ôm nhau rồi hò hét
vang cả phòng. Hồng Loan bắt đầu kể về cuộc sống thời gian qua của mình ở bên
Pháp. Những chuyện mà Hồng Loan không nhắc tới trong lúc nhắn tin với mọi người.
Rồi Hồng Loan hỏi thăm về mọi người, từng người, từng người kể cho nhau nghe về
chuyện của mình.
Rượu vào thì lời ra, mọi người say
sưa nói chuyện quên cả đất trời. Thảo Vân thì sang năm sẽ cưới chồng. Quỳnh
Hương thì sau vụ chia tay người yêu, đến giờ thì vẫn đang hẹn hò với một doanh
nhân trẻ tuổi, tên là Thái. Hồng Loan thì về đây và chuẩn bị cưới một cậu trai
nhỏ hơn Hồng Loan đến hai tuổi, cậu ta là du học sinh, lúc ở bên Pháp thì hai
người tình cờ gặp nhau và tình yêu chớm nở từ đó. Ngọc Hân thì kể vài tuần nữa
sẽ đính hôn với Quốc Hưng, mối tình đầu của cô lúc trước.
Nhậu đến khi say khướt thì Hồng Loan
ôm Ngọc Hân. “Chúc mừng bà nha.” Hồng Loan nhìn với ánh mắt đỏ hoe. “Cuối cùng sau
bao nhiêu năm thì bà cũng tìm được hạnh phúc cho mình.” Hồng Loan thút thít. “Kể
từ khi chồng bà đi, thì tôi luôn cầu nguyện cho bà sẽ sống thật vui vẻ.”
Ngọc Hân ngạc nhiên. “Bà vừa nói cái
gì, chồng tôi đi là sao.”
Quỳnh Hương chem vào. “Nó say rồi
nên nói bậy ấy mà.”
“Ý bà Loan nói là từ khi anh Hưng bỏ
bà đi á. Nên nó luôn cầu mong cho bà sống hạnh phúc. Giờ anh Hưng quay lại rồi
đó.” Thảo Vân nói lớn.
Ngọc Hân nhìn qua ánh mắt của bọn họ,
cô biết họ đang giấu cô chuyện gì đó. Hồng Loan ngưng khóc và quay sang uống rượu
tiếp. Quỳnh Hương thì đang cố đánh lạc hướng sang chuyện khác. Ngọc Hân nghĩ rốt
cuộc là sao, cô nhìn thấy vẻ mặt Hồng Loan đang e sợ, giống như vừa dại miệng
nói tuột ra chuyện gì đó. Không lý nào mà tự nhiên bọn họ lại hùa nhau nói với
cô như vậy, Ngọc Hân nghĩ mình cần tìm hiểu mọi việc cho bằng được, cô thấy ánh
mắt của ai cũng đầy sự giả dối.