Chuyển đến nội dung chính

Chương 5

           Càng ngày thì càng gần đến thời gian hội thao diễn ra. Mọi học sinh đăng ký thi đấu đều lo chăm chỉ luyện tập, chính vì vậy mà khu thể thao của trường lại đông hơn bao giờ hết.
           Khác với mọi bữa, giờ ra chơi hôm nay Tuấn Phong dẫn Thanh Vân vào nhà thi đấu để nhìn mọi người tập luyện. Tuấn Kiệt bận đi với bạn cùng lớp nên không thể đi cùng với hai người. Mở nhanh chai nước rồi đưa cho cô nhóc uống, Tuấn Phong tiếp tục chăm chú quan sát bên dưới.
          “Sao mấy bữa nay em thấy anh ít đi chơi với chị Nhi vậy.” Thanh Vân nắm chặt chai nước trong tay. Rốt cuộc thì cô đã hỏi được thắc mắc mấy hôm nay của mình.
            Tuấn Phong khẽ cười. “Chị Nhi mắc bận luyện tập cầu lông để thi đấu.”
            Thanh Vân khẽ nhìn sang Tuấn Phong. “Sao anh không đăng ký thi đấu cùng chị ấy.”
           “Anh cũng muốn lắm nhưng không được.” Tuấn Phong nhìn sang Thanh Vân. “Em đánh cầu lông giỏi như vậy nhưng sao không đăng ký thi đấu cùng với Kiệt.”
            Vì em chỉ muốn đánh cùng với anh, Thanh Vân nghĩ thầm rồi khẽ cười. “Em đánh có hay đâu, anh chọc em hoài.”
            “Em đánh hay hơn anh mà.” Tuấn Phong lấy sợi tóc rụng vương trên mặt cô nhóc.
          Thanh Vân ngại ngùng vén tóc lên. “Do anh nhường em chứ bộ. Chứ sao em đánh hay hơn anh được. Tuấn Kiệt còn đánh thua anh nữa là.” Cô e thẹn.
          “Thật mà, em đánh hay hơn anh đó.” Tuấn Phong bếu nhẹ má cô nhóc.
          Hai người tiếp tục trò chuyện rồi về lại lớp học. Tiết học tiếp theo của Tuấn Phong là môn sinh, đang ngơ ngác thì anh lại bị cô Liên kêu tên.
            “Anh yếu sinh lý lên trả bài.” Cô Liên nói lớn.
          Tuấn Phong giật mình rồi nhăn nhó bước lên bảng. Kể từ lúc vụ khủng long thì anh đã bị cô Liên gọi bằng cái biệt danh “yếu sinh lý”. Một cái biệt danh làm trò cười cho cả lớp.
            “Đọc đi.” Cô Liên nhếch môi cười.
            Tuấn Phong gãi đầu. “Dạ thưa cô, em chưa học bài ạ.”
           Cô Liên liếc mắt. “Anh giỡn mặt với tôi hả.” Thấy Tuấn Phong xụ mặt xuống nên cô thở dài. “Học bài thì không, giảng bài thì không chịu nghe, sau này anh định chạy xe ôm kiếm sống sao.”
            “Em xin lỗi ạ.” Tuấn Phong thì thầm nói khẽ.
            Cô Liên nhìn vào vở ghi chép của anh. “Dù sao thì cũng chép bài đầy đủ. Tôi tạm châm chước cho anh vậy.” Cô đưa vở cho anh. “Anh biết có nhiều thầy cô khen anh lắm không.”
           Tuấn Phong đang nghĩ đến những lời khen có cánh, anh tò mò nên khẽ cười. “Khen gì vậy cô.”
          “Khen anh giỏi mơ mộng, giỏi nói láo chứ sao.” Cô Liên trợn mắt. Cả lớp lại được một tràng cười hả hê.
            Vừa đi về ngồi xuống bàn thì Tuấn Phong thấy Phương Nhi quay lại nhìn mình, ánh mắt cô nhìn anh đầy lo lắng. Vừa mới khẽ cười thì anh lại bị cô Liên rêu bếu.
            “Vui lắm sao mà anh còn cười.” Cô Liên đứng dậy nhìn Tuấn Phong. “Giỏi chọc gái quá ha. Để yên cho các bạn khác học.”
               “Khủng long ơi, ta với mày có thù hằn gì với nhau không.” Tuấn Phong lẩm bẩm một mình.
            Nhật Thanh nghe được nên lại đá xéo. “Anh chỉ được cái mơ mộng là giỏi.” Cậu đánh ánh mắt đưa tình nhìn sang Tuấn Phong. “Mọi ngày anh có mơ đến tôi hay không.”
            Tuấn Phong giả vờ giật mình hoảng hốt. “Tía má ơi.” Anh run lên bần bật.
            Cuối cùng thì những tiết học cũng kết thúc. Tuấn Phong lại ra về trong bộ dạng hớn hở. Đứng trước cổng trường chờ cô nhóc, anh khẽ cười trong vô thức rồi suy nghĩ vu vơ, đến nỗi Tuấn Kiệt và Thanh Vân bước tới bên cạnh mà anh không cũng hề hay biết.
             “Anh trai có gì mà vui vậy.” Tuấn Kiệt vỗ vai anh mình.
             Tuấn Phong giả vờ lắc đầu. “Mới bị cô Liên mắng.”
            “Bị mắng làm anh vui lắm sao.” Tuấn Kiệt nhếch môi. “Em giao chị Vân lại cho anh đó. Em đi về với bạn đây.” Tuấn Kiệt đút tay vào trong túi quần. “Ước gì mình cũng được anh trai chở như người ta nhỉ.”
           Tuấn Phong mỉm cười rồi lấy mũ bảo hiểm đội cho Thanh Vân. “Hôm nay học vui không em.”
        “Dạ vui anh.” Thanh Vân đung đưa đôi tay. Sau một thời gian thì cô không còn ngại những người xung quanh nữa.
            “Anh dẫn em đi ăn chè nhé.” Tuấn Phong đạp nổ xe máy.
            Thanh Vân hớn hở. “Dạ được anh.”
            Nhật Thanh vô tình chở Phương Nhi lướt tới bên cạnh. “Hai anh em đi đâu vậy.”
            “Đi về.” Tuấn Phong đáp nhanh.
            Nhật Thanh ngỏ lời. “Hay mình đi ăn cái gì rồi về đi.”
            Phương Nhi chem vào. “Nhi thấy cũng hay. Mình đi ăn kem đi.”
            Tuấn Phong quay lại nhìn Thanh Vân. “Em ăn kem được không.”
            “Dạ được.” Thanh Vân đáp nhanh. Cô không muốn anh bị khó xử. Mặc dù trong đầu cô đang nghĩ tới chè.
           Thế là bốn người chạy xe tới quán kem cách đó không xa. Kêu món xong thì Nhật Thanh kể lại chuyện của Tuấn Phong cho Thanh Vân nghe. Cô nhóc nghe xong che miệng cười tủm tỉm. Phương Nhi thấy Tuấn Phong đổ mồ hôi nên cô liền lấy khăn giấy thấm giúp anh. Nụ cười của Thanh Vân liền vụt mất trong nháy mắt.
            “Ba mẹ Vân làm nghề gì.” Nhật Thanh vô tình hỏi.
            Tuấn Phong nghe được nên liền nhanh trí. “Ba mẹ Vân đi làm ăn xa ở nước ngoài.”
            Thanh Vân nhìn sang Tuấn Phong với ánh mắt buồn bã nhưng không phải buồn vì câu hỏi của Nhật Thanh. Tuấn Phong khi đó lại tưởng cô nhóc buồn vì câu hỏi của Nhật Thanh nên liền vội lái sang chuyện khác.
            Nhật Thanh nói móc. “Tụi mình học chung với nhau bao nhiêu năm, mà tôi vẫn chưa biết nhà ông Phong ở đâu. Bà Nhi có biết không.”
            Phương Nhi lắc đầu. “Nhi cũng không biết.”
           Ánh mắt Nhật Thanh bỗng sáng lên. “Hay là mình tới nhà ông Phong tổ chức ăn uống cho vui đi.”
           “Thôi.” Tuấn Phong nhanh nhảu từ chối. “Nhà Phong nhỏ lắm nên không được đâu. Hay là qua nhà Thanh đi.”
            “Ông chơi khăm tôi hả.” Nhật Thanh liếc mắt. “Ông biết nhà tôi sống ở chung cư mà.”
            Tuấn Phong biết mình nói hớ nên giả vờ lắc đầu. “Giờ Phong mới biết luôn đó.”
            Nhật Thanh hoảng hồn. “Bạn thân của tôi đây sao.” Anh đưa tay lên trán. “Không ngờ vậy luôn.”
            “Hay qua nhà Nhi đi.” Phương Nhi khẽ cười. “Nhiều bạn cũng biết nhà Nhi. Với lại sắp ra trường rồi, Nhi cũng muốn tình cảm chúng ta thân thiết hơn và có nhiều kỷ niệm hơn để sau này còn nhắc lại.”
            “Được nha.” Nhật Thanh liếc mắt nhìn sang Tuấn Phong. “Đâu phải như ai kia. Giấu nhà như mèo giấu cức.”
            Phương Nhi nhìn Thanh Vân. “Bé Vân cũng qua nhà chị chơi luôn nha.”
            Thanh Vân e ngại. “Em cũng được mời hả chị.”
            “Em gái cũng Phong thì cũng như là em gái của chị. Có gì mà em phải ngại.” Phương Nhi thản nhiên nói.
          Thanh Vân thì lại nghĩ khác, cô nghĩ những lời nói của Phương Nhi giống như là lời nói của chị dâu đối với mình. Cô nắm chặt tay lại với nỗi đau đáu trong lòng.
            Tối về đang đọc sách thì Tuấn Phong sực nhớ lại chuyện lúc chiều. Anh nhớ lại hình ảnh buồn bã của Thanh Vân, đôi mắt cô nhóc cụp xuống như sắp khóc. Thở dài vì lo lắng cho cô nhóc, anh liền chạy xe đi mùa chè, anh hy vọng có thể khiến cô nhóc vui.
            Đang nằm ủ rũ trên giường, Thanh Vân vừa nhìn con chim cánh cụt, vừa nghĩ đến Tuấn Phong. Nếu sau này anh lấy Phương Nhi thì cô có chấp nhận được sự thật đó không. Cô nghĩ mình sẽ cố gắng chúc phúc cho anh, cô thích anh nên cô muốn anh được hạnh phúc. Anh không thể nào che chở mãi cho cô được. Dù sao thì ít nhất cô vẫn được ở bên cạnh anh.
            “Vân ơi.” Tuấn Phong gõ nhẹ lên cửa. “Vân ơi Vân.”
            Thanh Vân nghe tiếng của Tuấn Phong nên bật dậy. “Sao anh.” Cô mở cửa ra.
            “Anh mua cho em này.” Tuấn Phong đưa bịch chè chuối lên.
            Thanh Vân ngạc nhiên. “Anh đi mua cho em sao.”
            Tuấn Phong gật đầu. “Xuống nhà ăn với anh.”
            Thanh Vân vui mừng theo anh đi xuống. Cô ngồi trên ghế đợi Tuấn Phong đổ ra chén. Vừa ăn, cô vừa cười tít mắt. Tuấn Phong thấy cô như vậy nên rất vui.
             “Chiều mắc ăn kem với mọi người, nên anh không dẫn em đi ăn chè được.” Tuấn Phong vừa ăn, vừa nói. “Nên giờ anh mới mua về bù lại cho em.”
            Thanh Vân vén tóc mình qua một bên. “Không sao mà anh. Chiều em ăn kem cũng được rồi.”
           “Em đâu thích kem đâu. Em bảo anh kem vừa lạnh, vừa làm miệng em ê buốt. Với lại.” Tuấn Phong định nói tiếp nhưng anh sực nhớ, Thanh Vân không thích kem bởi vì cây kem cuối cùng mà cô ăn, là cây kem ba mẹ mua cho cô trước khi bị tai nạn. Tuấn Phong liền nhanh trí. “Với lại anh hứa với em rồi mà.”
            Thanh Vân vui mừng trong lòng. “Anh vẫn còn nhớ những lời em nói lúc nhỏ sao.”
           “Nhớ chứ sao không. Anh nhớ hết mọi chuyện của em luôn đấy.” Tuấn Phong mỉm cười đầy tự hào.
            Anh có nhớ, anh nói sẽ mãi ở bên cạnh em hay không. Mà anh không nhớ cũng không sao, em sẽ mãi ở bên cạnh anh là được rồi, Thanh Vân chợt nghĩ.
            Những ngày tiếp theo thì càng cận kề đến ngày khai mạc hội thao. Đây là dịp thi đấu cuối cùng của mọi người trước khi ra trường, do vậy ai nấy đều chăm chỉ luyện tập. Duy chỉ Tuấn Phong là nhởn nhơ như không chuyện gì.
             Trái lại với anh, Tuấn Kiệt đăng ký hai môn cầu lông và bơi lội nên cu cậu rất chăm chỉ luyện tập với bạn bè. Cầu lông thì Tuấn Kiệt sẽ luyện tập ở nhà thi đấu, còn bơi lội thì cậu sẽ tập một mình ở hồ bơi bên ngoài.
           Nói đến khu thể thao của trường thì Tuấn Kiệt lại nhớ, lần đầu tiên bước vào tham quan thì anh rất bất ngờ. Khu thể thao được chia làm hai nơi, một là nhà thi đấu, nơi tổ chức đại hội thể thao, các cuộc thi đấu và một số buổi học thể dục. Các môn thể thao như bóng rổ, cầu lông, bóng chuyền, bóng bàn sẽ được tổ chứ tại đây, nơi có những khán đái rộng lớn ở hai bên.
Bóng đá, kéo co, chạy bền, nhảy xa và những môn khác nữa sẽ được tổ chức ở khu thi đấu ngoài trời, nơi thứ hai của khu thể thao của trường. Bơi lội sẽ được tổ chức ở phòng bơi của trường. Cờ tướng và cờ vua thì tổ chức tại một số lớp học gần khu thể thao.
           Chỉ trong một thời gian đi học nhưng danh tiếng của Tuấn Kiệt nổi như cồn, có khi là hơn cả Tuấn Phong. Đẹp trai, ga lăng, thông minh và hài hước, không ít người phải thầm thương trộm nhớ cậu.
Có một lần cách đây không lâu, một hôm Tuấn Kiệt đang ngồi trong lớp nói chuyện với bạn, thực chất là anh đang giữ Thanh Vân như từ trước đến giờ. Đang mải mê cười đùa thì một bạn nữ từ lớp khác đi vào tặng quà cho anh.
            Bình tĩnh khẽ cười, Tuấn Kiệt cảm ơn lòng thân thiện của bạn nữ nhưng anh không thể nhận. Sau đó anh tiếp tục nói chuyện với bạn mình như chưa có gì. Bạn nữ đó thấy ngượng nên liền tiếp tục tấn công.
            “Sao anh lại không nhận quà của em.” Cô gái tặng quà nhăn nhó.
          Tuấn Kiệt tỉnh bơ. “Hôm nay chả phải sinh nhật mình. Mình cảm ơn nhưng mình không thể nhận.”
           “Cần gì phải là sinh nhật. Em thích anh nên muốn tặng anh thôi.” Cô gái mạnh dạn tiếp tục tấn công tới.
           “Của biếu của lo, của cho của nợ.” Tuấn Kiệt khẽ cười. “Ba mẹ mình dạy như vậy.” Anh muốn kết thúc nên lạnh lùng nói. “Mình nghĩ chúng ta hãy cứ như người chưa từng biết.”
            Thanh Vân quan sát nãy giờ nên quay lại. “Kiệt ghê ha. Tối Vân về sẽ nói lại anh Phong.”
          “Đừng mà chị.” Tuấn Kiệt vội năn nỉ. Thần thái lạnh lùng của anh đã tan đi nhanh như gió. “Anh Phong sẽ chọc ghẹo em đó.”
            Thanh Vân quay người lại. “Chị sẽ nói cho anh ấy biết.”
         Giờ Tuấn Kiệt cứ nghĩ đến chuyện này thì lại nhếch môi cười trong đau khổ. Anh phải dẫn Thanh Vân và Tuấn Phong đi ăn để nhằm bịt miệng, thế là rốt cuộc Thanh Vân đã báo được thù.
            Cũng chính vì lý do Tuấn Kiệt cứ ở mãi bên Thanh Vân nên nhiều lời bàn tán lại bắt đầu. Mặc dù các bạn trong lớp biết Kiệt với Vân là chị em nhưng những bạn khác lớp thì không nghĩ như vậy.
           Nhiều lúc Tuấn Kiệt tạm thời không ở bên cạnh thì Thanh Vân ngay lập tức nhận lấy những cái liếc mắt, những lời bàn tán không hay, có khi cô còn bị cản đường lại để hù dọa. Cứ mỗi lần như vậy thì Thanh Vân không dám nói với Tuấn Phong và Tuấn Kiệt. Cô sợ hai người sẽ làm lớn chuyện lên. Cứ nghĩ đến việc lúc xưa Tuấn Kiệt đánh bạn xịt máu mũi, chỉ bởi vì anh chàng kia chọc cô là đồ mồ côi, thì Thanh Vân lại ớn lạnh cả xương sống. Cô không biết bây giờ Tuấn Kiệt sẽ như thế nào, có khi cậu ta đánh người ta gãy răng cũng có.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giải mã cái kết: Chỉ Là Anh Giấu Đi

Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.             Đầu tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư, Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.             Cái kết tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại. Thật ra có rất nhiều hướng để kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người, bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết. Tất nhiên việc ấn định Duy Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết dễ chịu nhất kh...

Chương 60 - Hết

Nhiều năm sau. “Mẹ.” Duy Thanh hớn hở chạy đến. Lúc này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo. Cô ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.” Duy Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?” Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.” “Sao mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ. Sau tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh. “Mọi việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình. Anh gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.” Cô khoác tay chồng mình. Duy Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy ba?” “Siêu nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ người khác. Dù có khó k...

Chương 58

Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng kinh doanh bên công ty thời trang. Từ tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện. “Anh không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc Hùng ở phòng khách. “Không.” Lúc đó anh hơi ngạc nhiên. Việc anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng. “Mà sao em?” Quốc Hùng hỏi. Mỹ Dung nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào bếp. Trở lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” “Dạ.” Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được có vậy. Anh ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?” Cô không muốn giấu anh. “Dạ.” “...

Chương 59

“Chú Hùng.” Duy An hớn hở mỉm cười. “Á.” Quốc Hùng ngồi xuống. “Mít Thúi của chú.” Anh thắc mắc. “Ba Thanh đâu?” Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào. “Anh Thanh tới sau anh.” Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất. “Chị em đâu rồi anh?” Mỹ Dung khẽ cười. “Chị em đang chuẩn bị ở bên trong.” Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh. Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người. Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn. “Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày.” Anh khen chú rể. Quốc Hùng bắt tay từng người. “Anh Đức với thằng Sơn đâu?” “Tụi nó đang tới.” Khánh Long đáp. Văn Hàn nói đùa. “Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể.” Quốc Hùng chậc lưỡi. “Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất ...

Giải Mã ABED: Cái Kết

Đầu tiên nói về cái kết của Ngọc Hân: Thật sự thì Ngọc Hân có gặp được Văn Vũ tại thế giới huyền ảo đó không. Thật ra đó chỉ là cái “thức” của Ngọc Hân. Nên khi chết, Ngọc Hân đã bị kẹt trong chính cái thức của chính mình. Nếu các bạn để ý một chút, các bạn sẽ nhận ra được. . Thứ nhất, Văn Vũ luôn thích màu đen và không bao giờ mang áo quần màu trắng. . Thứ hai, màu trắng là màu ưa thích của Ngọc Hân. => Do vậy, cái “thức” của Ngọc Hân đã biến Văn Vũ mang áo quần theo màu sắc mà cô ưa thích. Tiếp theo, những lời nói mà Ngọc Hân nói với Văn Vũ, tất cả cũng do cái “thức” khi còn sống của cô mà tạo thành. Những câu hỏi lặp đi, lặp lại rằng, anh có yêu em không, anh có bỏ em đi nữa không. Tất cả đều do “thức” của cô tạo ra cả. Vì khi còn sống, Ngọc Hân đã đọc được bức thư của Văn Vũ gởi cho Ngọc Lan. Do đó, cô sợ Văn Vũ sẽ đi tìm Ngọc Lan, chứ không phải ở lại đợi cô. Nói về cái kết của Ngọc Lan: Mình viết cái kết của Ngọc Lan cho các bạn, là một cái kết mở. Cò...

Chương 52

“Mọi chuyện sao rồi con?” Bà Thúy Nga hỏi Duy Thanh. Anh lúc này rất trầm mặc. “Dạ con đang sắp xếp cho mọi người tạm thời im lặng. Đợi mọi chuyện qua rồi tính tiếp.” Bà thở dài. “Con tìm ra kẻ nào tố cáo chưa?” “Dạ chưa mẹ.” Anh cũng đang đau đầu vì vụ này. “Thằng Long bảo người gởi là ẩn danh.” Bà chậc lưỡi. “Hết vụ thuế má, giờ đến vụ này.” “Thuyền to thì sóng lớn mà mẹ.” Anh gượng cười cho giải tỏa bớt không khí. Bề ngoài giả vờ vui vẻ như vậy để làm yên lòng mẹ Nga thôi, chứ thật ra anh đang rất đau đầu và sốt ruột. Hôm đó gặp Khánh Long, anh thật sự không thể tin những gì mình vừa nghe được. “Có chuyện gì vậy mày?” Anh hỏi ngay khi thấy Khánh Long bước vào xe. Địa điểm, thời gian, giọng điệu, anh cảm thấy tình hình như có vẻ rẩt nghiêm trọng và bí hiểm. Khánh Long liếc mắt sang, sau khi đóng cửa xe một cách rất mạnh. “Có người gởi đơn tố cáo mày.” Anh nhìn Khánh Long. “Tố cáo gì?” “Tao nên gọi mày là gì đây?” Khánh Long nhếch môi. “Đại ca, bố già hay ông tr...

Chương 51

Có một điều Quốc Hùng luôn thắc mắc trong lòng rằng, liệu Mỹ Hạnh đã gặp Duy Thanh chưa. Anh không dám hỏi, vì anh sợ nếu cô chưa biết, thì anh chính là người “khơi mào” ra mọi chuyện. Còn nếu biết rồi thì liệu cô có nói thật với anh không. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thì anh mới nhận ra, cái đêm anh mới về nước, cái đêm anh cùng lũ bạn của mình đánh nhau, phải chăng là do Duy Thanh sai đàn em tới kiếm cớ gây sự. Có thể lắm, vì quán bar đó thuộc quyền quản lý của hắn kia mà. “Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Mỹ Hạnh thấy Quốc Hùng lái xe trông rất khổ sở. “Có đâu.” Anh giả vờ chối. Cô chợt nhớ. “Ủa sao mọi người ở công ty đồng loạt nghỉ việc vậy anh?” Anh nhân tiện dò hỏi. “Anh tưởng chuyện này em phải biết rõ chứ.” Ngụ ý của anh là chẳng lẽ Duy Thanh không nói với em. Cô thấy anh như bị khùng. “Sao em biết được, em ở phòng kinh doanh, chứ có phải ở phòng nhân sự đâu.” “Thế phòng em không có ai nghỉ hả?” Cái này thì thật, vì anh cũng không biết rõ số lượng nhân viên Duy Than...

Chương 53

Sau vụ Hoàng Sơn, Duy Thanh tiếp tục bị vướng phải chuyện Quốc Hùng. Có điều không như Hoàng Sơn, anh chả thể giúp đỡ gì được cho Quốc Hùng, ngoài việc cắt cử người theo bảo vệ. Dự án bên phía tây bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy xuất phát chậm hơn những đối thủ khác, nhưng dự án của Quốc Hùng lại được săn đón nhiều hơn. Đi cùng cái thuận lợi thì tất nhiên cũng sẽ có khó khăn. Khó khăn thứ nhất là Quốc Hùng vướng vào sự lùm xùm đất đai, khi dự án mới bắt đầu đã vấp phải việc giấy tờ giả, tranh giành quyền sử dụng và kiện cáo bắt đầu nổ ra liên miên. Bạn E, người được Quốc Hùng giao phó nhiệm vụ đã “non tay” mua phải những miếng đất bị làm giả giấy tờ. Nhiều miếng trong số đó là đất nông nghiệp, chưa được chuyển đổi mục đích sang đất thổ cư. Một số khác thì bị vướng vào việc tranh chấp, kiện tụng. Chỉ 1/3 trong tổng số đất bạn E mua là đủ điều kiện pháp lý để làm dự án. Chưa kể, chính vì dự án quá nổi nên các đối thủ cạnh tranh đã nhanh tay tóm lấy cơ hội “dìm hàng”...

Anh Bỏ Em Đi

Tác phẩm: Anh Bỏ Em Đi Tác giả: M MT Thể loại: Tình cảm Giới thiệu: Văn Vũ, một chàng trai xuất thân nghèo khổ. Ngọc Hân, một cô gái được sinh ra từ một gia đình giàu có. Hai người gặp nhau và tình yêu bắt đầu chớm nở. Chưa được bao lâu thì nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra. Văn Vũ liên tục bỏ đi và Ngọc Hân luôn vì anh mà tìm đến. Liệu rằng cuối cùng họ có đến được với nhau và hạnh phúc có mỉm cười. Truy cập facebook để biết thêm chi tiết: https://www.facebook.com/tacgiammt Thời gian dự kiến ra mắt: 17/09/2018

Giải mã ABED: Ngọc Hân

                        Tên:    Trương Ngọc Hân             Tuổi:    25             Quê quán:       Thành phố H             Trình độ học vấn:      Đại học - Tốt nghiệp đại học R với loại xuất sắc.             Màu sắc ưa thích:      Màu trắng             Sở thích:         Thích tụ tập với bạn bè.             Giới thiệu vài nét:    Ba mẹ ly thân từ lúc cô đang học cấp 3. Được mệnh danh là “nữ hoàng bạc tình”, vì quen rất nhiều chàng t...