Điều gì đến cũng đến, sáng hôm nay Tuấn Phong phải lật
đật dậy sớm để cùng Thanh Vân đi dự lễ khai mạc hội thao của trường. Điểm tâm
sáng được đem ra, Tuấn Phong không dám ăn nhanh vì sợ ảnh hưởng đến cô nhóc.
Thanh Vân thì lại không dám ăn vội, vì sợ Tuấn Phong phải ăn nhanh theo. Duy chỉ
Tuấn Kiệt thì vẫn bình tĩnh chẳng nghĩ ngợi, tốc độ ăn điểm tâm của anh vẫn bình
thường như mọi bữa.
Vài
phút sau thì cũng đã ăn xong, Tuấn Phong nhanh chóng chở Thanh Vân đến trường,
may là anh vẫn đến kịp. Buổi lễ bắt đầu, thầy hiệu trưởng với mái tóc bạc đứng
trước bục đầy uy nghi đọc diễn văn và tuyên bố khai mạc hội thao.
Vì
môn cờ tướng là một môn nhỏ nên phải thi sau, những môn khác sẽ được ưu tiên
thi trước, nên Tuấn Phong đành phải ở lại cổ vũ cho lớp với vẻ mặt nhăn nhó chả
mấy vui vẻ. Trước giờ anh luôn ghét những dịp như thế này, không phải anh ghét
hội thao, mà là anh ghét cái cổ vũ chẳng đúng mục đích này.
Thường
thì người ta sẽ cổ vũ cho cả đội tuyển, họ hy vọng đội mình sẽ chiến thắng. Còn
bây giờ thì mọi người chỉ cổ vũ cho những chàng trai, cô gái xinh đẹp, những
người có nhan sắc nổi bật. Thậm chí họ còn cổ vũ cho cả những đối thủ, hay cho những
lớp đối địch. Tuấn Phong thấy chả ra làm sao cả, anh thấy thật bất công cho những
người khác, những người chơi thể thao hay, những bạn cống hiến thầm lặng cho đội
tuyển, mà họ chẳng được ca ngợi hay nhớ đến.
Sắc đẹp, đôi khi cũng làm tăng thêm sự bất
công cho xã hội, Tuấn Phong nghĩ thầm.
“Phong
đang nghĩ gì mà trầm tư vậy.” Phương Nhi đứng bên cạnh nhìn Tuấn Phong thắc mắc.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Phong có nghĩ gì đâu. Mà chiều nay Nhi thi đúng không.”
Phương
Nhi ừm một tiếng. “Chiều nay Nhi thi. Phong nhớ cổ vũ cho Nhi đó nha.”
“Tất nhiên là có rồi.” Tuấn
Phong khẽ cười. “Cố lên nha Nhi.” Anh bặm môi lại và đưa nắm đấm lên ngang ngực
như minh họa cho sự quyết tâm.
Buổi
chiều đi học mà Tuấn Phong cứ nghĩ lại chuyện lúc sáng. Vào lớp, anh nhanh
chóng mượn Nhật Thanh lịch thi đấu của lớp rồi đem xuống căn tin của trường để
photo. Anh dùng bút dạ quang tô đậm những ngày thi đấu của Phương Nhi để cho dễ
nhớ, anh sợ mình lỡ quên thì lại nguy.
Chiều
nay lớp chỉ học có ba tiết đầu. Những dịp hội thao như thế này thì nhà trường
luôn ưu tiên cho các lớp có thời gian thi đấu trùng với lịch học được nghỉ. Sau
khi hội thao kết thúc thì mọi người sẽ học bù lại những tiết đã nghỉ đó, đây
cũng là một nguyên nhân mà Tuấn Phong không thích. Cứ nghĩ đến lịch học bù là
anh lại muốn chửi ai đó.
Ba tiết
đầu cũng đã trôi qua, cả lớp Tuấn Phong ồ ạt lao xuống nhà thi đấu để dự khán.
Chiều nay lớp Tuấn Phong sẽ thi ba môn cùng lúc, cầu lông, bóng chuyền và chạy
bền. Cầu lông sẽ thi trước, rồi sau đó sẽ đến bóng chuyền. Vì những bạn nam chỉ
đăng ký môn bóng rổ và bóng đá, nên môn bóng chuyền chỉ có những bạn nữ tham
gia.
Dưới sân thi đấu thì công
tác chuẩn bị đang được tiến hành. Tuấn Phong thấy Phương Nhi đang khỏi động bên
dưới, bên cạnh cô là Nhật Thanh, hai người sẽ thi đấu đôi như những năm trước.
Cùng lúc thi môn bóng chuyền
thì môn chạy bền diễn ra, do vậy lớp anh sẽ chia ra để cổ vũ. Nói vậy thôi chứ
Tuấn Phong thừa biết, những bạn chơi với nhau sẽ ra cổ vũ cho nhau, hoặc là những
bạn muốn ra ngắm nhìn những người mình thầm thích, những thần tượng điển trai
hay xinh gái của trường mà bấy lâu nay họ để ý.
Nghĩ đến đây thì Tuấn Phong
lại sực cười, cậu Tuấn Kiệt em trai của anh, dù chỉ mới vào trường nhưng đã được
liệt vào danh sách nổi tiếng. Với biệt danh là “hoàng tử lạnh lùng”, Tuấn Kiệt
em anh còn có một cả hội fan riêng của mình.
Phương Nhi ở dưới sân vẫy
tay chào, Tuấn Phong thấy được nên cũng vẫy tay mỉm cười đáp lại. Anh thấy Nhật
Thanh đang nhìn mình bĩu môi nên đành thu dần tay lại.
Cuộc thi đấu bắt đầu, trọng
tài thổi còi ra hiệu. Quả cầu được đánh qua hai bên liên hồi, những điểm số nhảy
liên tục. Lớp của Tuấn Phong đang dẫn trước với tỷ số cách biệt. Phương Nhi và
Nhật Thanh di chuyển liền hồi, những giọt mồ hôi thấm đầy trên áo của họ. Tuấn
Phong cảm thấy lo lắng mỗi khi Phương Nhi cố gắng cứu cầu, anh sợ cô sẽ bị trượt
ngã.
Trận đấu kết thúc, Tuấn
Phong cũng thở phào nhẹ nhõm. Không nằm ngoài dự đoán của mọi người, phần thắng
thuộc về lớp của anh. Cầu lông thi đấu xong thì đến lượt môn bóng chuyền. Sân
thi đấu được trang bị lại để cho phù hợp với bộ môn. Nếu như bóng rổ là nơi hội
tụ của các bạn nam điển trai, thì đội bóng chuyền của lớp Tuấn Phong là nơi hội
tụ của các bạn nữ xinh đẹp.
Tiếng
reo hò vang lên liên tục, các bạn nam trên khán đài bắt đầu trổ tài huýt sáo.
Phương Nhi bước đến chỗ của Tuấn Phong, anh thấy người cô nhễ nhại mồ hôi. Vội
mời chai nước đã mua từ trước, anh khẽ cười đưa cho cô.
“Cám
ơn Phong nha.” Phương Nhi khẽ cười.
Tuấn
Phong đáp lại. “Hôm nay Nhi đánh hay lắm.”
Phương
Nhi ngại ngùng. “Phong chọc Nhi hoài.”
“Phong
nói thật, Nhi đánh hay lắm.” Tuấn Phong khẳng định với cô.
“Vậy
tôi đánh không hay sao.” Nhật Thanh lên tiếng.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Không, Thanh đánh không hay. Để Phong đánh cùng với Nhi mới
hay.” Anh muốn chọc cậu ta.
“Vậy
sao lúc đầu không chịu đăng ký đi. Để rồi giờ nói tôi không biết điều.” Nhật
Thanh nói móc.
Sáng
hôm sau, Tuấn Phong bật dậy và chạy nhanh đến trường, hôm nay là ngày anh thi
môn cờ tướng. Vội nhìn phòng thi ở trên bảng thông báo, Tuấn Phong lao đi tìm
và làm thủ tục đăng ký. Đối thủ vòng đầu tiên của anh là một cậu lớp dưới.
Không như mấy môn khác, những môn cờ vua và cờ tướng thì nam nữ đều có thể thi
chung với nhau. Lý do là chẳng có nhiều lớp đăng ký thi đấu nên trường cho gộp
lại.
Ván đấu
đầu tiên trôi qua nhanh chóng, Tuấn Phong dễ dàng đánh bại cậu nhóc mang kính cận.
Được nghỉ giải lao một chút trước khi vào vòng tiếp theo, Tuấn Phong đi ra khỏi
phòng và tiến về tủ đồ của mình. Mở tủ ra, anh lấy chai nước tu một hơi cho đã
cơn khát.
Vòng
hai, vòng tiếp theo, Tuấn Phong đấu với một anh chàng học cùng khối. Không như
ván đầu, ván này Tuấn Phong mất nhiều thời gian hơn. Vì được ở bên cạnh ông nội
nên Tuấn Phong thừa hưởng và được truyền dạy môn cờ tướng ngay từ lúc nhỏ. Anh
và ông nội thường xuyên đánh cờ với nhau khi rãnh, có khi anh còn được đấu với
những người bạn già của ông nội. Vậy mà mới đó mà đã mấy năm anh không đụng lại
những con cờ này. Từ khi ông nội mất thì anh cũng bỏ chơi cờ tướng theo. Mà
không, nói đúng ra thì anh bỏ chơi hẳn những môn thể thao và học võ.
Sau
nhiều phút căng thẳng, Tuấn Phong tiếp tục đánh bại đối thủ. Bước vào vòng tiếp
theo, ván thứ ba, đối thủ của anh là một bạn nữ học dưới một lớp. Tuấn Phong
nhìn em đối thủ này thấy rất quen, rồi anh cũng nhận ra đây là cô gái anh hay bắt
gặp ở thư viện.
Thực
chất thì Tuấn Phong đi thư viện chỉ để lựa sách giúp cho Phương Nhi. Lúc đó anh
đang lúi cúi đi tìm thì va phải cô gái này, vội xin lỗi rồi anh tiếp tục lao đi.
Chứ thư viện của nhà anh thì chả thiếu gì sách, mà nếu anh muốn đọc truyện đi nữa
thì chỉ cần nhích điện thoại là có người giao tới.
Những
lần tiếp theo thì anh cũng hay gặp cô gái này ở thư viện. Không như những bạn
khác, anh thấy cô gái này hay đọc những cuốn sách viết về lịch sử phương tây hoặc
triết học phương đông. Anh cảm thấy cô gái rất thú vị và cá tính.
“Anh
đẹp trai. Mới chỉ nước thứ hai mà anh có cần suy nghĩ nhiều như vậy không.” Cô
gái gọi anh.
Tuấn
Phong giật mình ra khỏi suy nghĩ và trở lại với ván đấu. Anh vội chống chế.
“Sai một ly, đi một dặm. Anh cần phải tính toán cho thật kỹ.” Anh liếc nhìn tấm
bảng trận đấu bên cạnh và thấy tên cô gái là Đặng Nguyễn Bích Hân.
“Vậy
anh tính xong chưa.” Bích Hân khẽ cười.
Tuấn
Phong cầm quân tượng di chuyển. “Xong rồi, thưa tiểu thư.”
Bích
Hân không nhìn mà đi nhanh quân mã. “Em chả phải là tiểu thư nên anh đẹp trai đừng
xưng hô em như vậy.”
Tuấn
Phong mỉm cười. “Học ở trường này thì ai lại không là tiểu thư hay công tử.”
Anh đi nước tiếp theo.
“Vậy
anh cũng là một công tử.” Bích Hân nhếch môi.
Tuấn
Phong biết ý cô ta đang chê trách nên gật đầu. “Anh là một công tử hạng xoàng.
Hay nói cách khác là anh học đòi làm công tử.” Anh nháy mắt với cô. “Tới lượt
em.”
Bích
Hân ầm ừ rồi nhíu mày. “Rất biết cách tự tâng bốc mình. Anh không phải là loại
tầm thường như những anh chàng khác.” Cô nháy mắt lại. “Đến lượt anh.”
“Thế
anh là loại gì.” Tuấn Phong tò mò muốn biết.
Bích
Hân đi nước tiếp theo. “Em nghĩ anh phải tự biết kia chứ.”
“Sao
anh có thể biết được em nghĩ gì.” Tuấn Phong nghĩ ngợi giây lát. “Lãng tử hào
hoa, ý em nói anh như vậy đúng không.”
“Đúng
rồi, anh đẹp trai ạ.” Bích Hân nhếch môi.
Tuấn
Phong di chuyển quân xe. “Sao em lại nói anh như vậy.” Anh thật sự rất muốn biết
cô gái này nghĩ gì về mình.
Bích
Hân nhìn Tuấn Phong bĩu môi. “Vì em thấy anh như vậy.” Cô thấy vẻ mặt Tuấn Phong
như không hiểu nên liền thở dài. “Có ai vào thư viện chỉ để ngắm gái không.”
Ý cô nói tôi vào thư viện không đọc sách mà
lo nhìn gái chứ gì, Tuấn Phong giờ mới hiểu. “Em gái, anh vào thư viện với
bạn. Mà bạn anh đọc sách, chứ anh không đọc. Anh không ngắm nhìn xung quanh thì
chả lẽ anh ngủ ở đó.” Anh di chuyển quân tiếp quân xe.
“Nếu
anh không đọc thì anh đi vào thư viện gì cho mệt. Hay đó là bạn gái của anh.”
Bích Hân di chuyển quân pháo rồi mỉm cười.
“Đúng
rồi.” Tuấn Phong mừng thầm vì cô đã hiểu. “Tới lượt em.”
Bích
Hân nghiêng đầu rồi gật bĩu môi ra. “Xem ra anh có vẻ chiều bạn gái mình nhỉ.”
Tuấn
Phong hớn hở. “Thật ra cũng không phải như vậy. Anh có tìm sách nhưng không có
thể loại anh muốn đọc.”
Bích
Hân tò mò muốn biết Tuấn Phong thích đọc loại gì mà thư viện không có. “Anh đọc
sách gì.”
“Ừm,
kinh tế, luật, hay các thể loại về kinh doanh.” Tuấn Phong nói ra các cuốn mình
hay đọc.
Bích
Hân bật cười. “Anh đọc sách luật làm gì, định sau này làm luật sư hay sao.”
“Không.”
Tuấn Phong khoanh tay lại trên bàn rồi nhìn chằm chằm vào mắt Bích Hân. “Anh học
luật để muốn bắt nhốt em vào giam giữ trong trái tim của anh.”
Bích
Hân sựng người trước câu nói đó. “Em tội gì mà anh phải bắt. Mà muốn bắt người
thì liên quan gì đến luật.” Cô chống chế ngay sau khi lấy lại sự bình tĩnh.
Tuấn
Phong vẫn như nguyên thần thái như vậy. “Anh học để nắm rõ luật. Để biết em đã
phạm luật mà tới bắt em.”
“Em
phạm luật gì.” Bích Hân tò mò.
“Cố ý
gây thương nhớ và đánh cắp trái tim của anh.” Tuấn Phong di chuyển quân mã.
Bích
Hân nhếch môi cười vì Tuấn Phong đã mắc mưu. Anh đã lộ sơ hở khi di chuyển quân
mã. “Vậy để em đánh cắp quân xe của anh.” Cô mừng thầm trong lòng vì Tuấn Phong
đã mải mê nói chuyện nên không tập trung vào ván đấu.
Tuấn
Phong há hốc ngạc nhiên. “Ồ vậy sao.” Anh di chuyển quân pháo. “Chiếu tướng.”
“Vẫn
cố ư.” Bích Hân xuống sĩ.
Tuấn
Phong lắc đầu sang một bên, một tiếng rắc vang lên. Anh di chuyển quân mã xuống
chiếu tướng. Bích Hân lên tướng để thoát. Anh tiếp tục đưa xe xuống chiếu bí.
Ván cờ vậy là kết thúc.
Bích Hân đưa tay ôm đầu vì
cô không ngờ mình sẽ thua. Trước giờ cô luôn tự hào về môn cờ tướng, mọi bạn
trong lớp đều không phải là đối thủ của cô. Chưa kể hội thao năm ngoái cô còn
là nhà vô địch. Vậy mà năm nay cô phải dừng lại ở vòng ba. Trước một đối thủ mà
cô đánh giá là hạng tầm thường.
Em nghĩ anh là gì vậy. Giả vờ đánh lạc hướng anh sao, lợi dụng
sắc đẹp của mình để dụ anh sao. Xin lỗi em nhưng anh rất tiếc, anh có bạn gái rồi, Tuấn Phong đọc thầm trong đầu.
Bích Hân ngước mắt nhìn anh.
“Đúng là anh không phải là loại tầm thường.” Cô chống chế cho việc thua trận của
mình.
Tuấn Phong khẽ cười. “Em vẫn
chưa trả lời anh. Em có phải là một tiểu thư hay không. Và tại sao em lại hay đọc
những cuốn triết học và văn hóa như vậy.” Anh muốn cho Bích Hân biết rằng, anh
có thể vừa nói chuyện, vừa tập trung đánh cờ. Đơn giản là bộ não anh có thể làm
được nhiều việc cùng một lúc.
“Để khi nào có dịp gặp lại.
Em sẽ trả lời cho anh.” Bích Hân đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng. Cô bắt đầu thắc
mắc về việc vì sao Tuấn Phong biết cô hay đọc những loại sách nào.
Thế là buối thi đấu sáng nay
của Tuấn Phong tạm chấm dứt. Anh tạm nghỉ một ngày rồi sẽ thi đấu tiếp. Đường đến
trận chung kết đang mở rộng ra với anh. Lái xe vi vu về nhà, Tuấn Phong chuẩn bị
ăn cơm rồi đi học.
Một
lúc sau đến lớp, vừa ngồi vào chỗ thì Nhật Thanh đã nhìn anh soi mói. Biết rõ ý
cậu ta nên anh chỉ khẽ cười đáp lại. Anh lôi lịch thi đấu ra xem, anh muốn biết
xem thử ngày mai có những trận đấu nào diễn ra.
“Sáng
Phong thi được không.” Phương Nhi quay xuống khẽ cười. “Tại sáng Nhi bận luyện
tập nên không thể tới cổ vũ cho Phong được.”
“Bà tới
làm gì. Ông Phong chỉ đăng ký thi cho vui thôi.” Nhật Thanh lại nói khía. “Nhìn
mặt ổng là biết sáng nay đánh thua rồi.”
Phương
Nhi nhăn mặt. “Thanh này.” Cô nhìn sang Tuấn Phong. “Sáng Phong đánh thắng hay
thua.”
“Sáng
Phong thắng.” Tuấn Phong khẽ cười.
Nhật
Thanh chem vào. “Thắng mấy trận.”
“Ba
trận.” Tuấn Phong đáp nhanh.
“Có
ba trận mà tưởng gì.” Nhật Thanh bỗng giật mình. “Thắng ba trận thì chả phải
ông lột vào gần đến trận chung kết rồi sao.”
Tuấn
Phong gật đầu. “Ừm, còn vài trận nữa là vào chung kết.”
Nhật
Thanh liếc mắt. “Ông nói thật hay đang giả vờ vậy.”
“Thật.”
Tuấn Phong khẳng định.
Phương
Nhi vội mừng. “Chúc mừng Phong nha. Phong giỏi quá à.” Cô tỏ vẻ tiếc nuối. “Tiếc
nhỉ, sáng Nhi không đi cổ vũ cho Phong được.”
“Ủa
mà sao Thanh biết thắng ba trận là gần vào chung kết.” Tuấn Phong thắc mắc.
Nhật
Thanh lấy tay vỗ ngực. “Ông nghĩ chức vụ của tôi là gì. Chưa kể tôi còn nằm
trong ban tổ chức. Lịch ông đang cầm trên tay là có sự tham gia sắp xếp của tôi
nữa đó.”
“Thanh
giỏi quá. Giờ Phong mới biết.” Tuấn Phong giả dạng điệu bộ thục nữ của mấy bạn
trong lớp.
Nhật
Thanh thấy vậy nên không thích. Phương Nhi thì mỉm cười. Tiếng trống báo hiệu
vào lớp vang lên. Nghe thấy tiếng trống mà Nhật Thanh càng ghét hơn. Nhật Thanh
từ khi vào học đã không thích tiếng trống này, đường đường là một ngôi trường
có cơ sở vật chất hiện đại bậc nhất nhưng lại đánh trống báo hiệu. Nhật Thanh
thắc mắc tại sao nhà trường lại không cho reo chuông, như vậy có phải là hay
không.
Tuấn Phong thì lại nghĩ khác,
anh nghĩ nhà trường giữ lại tiếng trống, vì nhà trường không muốn đánh mất bản
sắc và truyền thống bấy lâu nay. Trống vừa mang sự báo hiệu, vừa mang một ý
nghĩa thiêng liêng và cao cả. Nếu như vào lễ khai giảng, thì các bậc quan chức
chính phủ sẽ đánh trống hay là nhấn chuông. Chuông có thể là một phát kiến hay
nhưng không thể thay thế được tiếng trống.
Chiều nay lớp Tuấn Phong sẽ
thi bóng rổ và bóng bàn. Do vậy lớp anh tiếp tục được nghỉ hai tiết cuối. Mọi
người bắt đầu đổ xô về nhà thi đấu, nơi những anh tài và đặc biệt các bạn nam đẹp
trai hội ngộ. Cũng giống như một số môn, chỉ có bóng rổ nam, còn bóng rổ nữ thì
không được nhà trường tổ chức vì không đủ số lượng lớp đăng kí.
Lúc này thì Tuấn Phong đang
ngồi trên khán đài quan sát. Anh nhìn quanh xem thử Tuấn Kiệt và Thanh Vân đang
ở đâu nhưng lại không thấy. Chỉ trách cái nhà thi đấu này lớn quá, anh nhìn đến
mức lòi cả con mắt nhưng vẫn không tìm được.
Tiếng reo hò vang lên, hai đội
thi đấu bắt đầu ra sân. Tình cờ là lớp của Tuấn Phong đấu với lớp của Tuấn Kiệt.
Bỗng Tuấn Phong thấy dáng một người rất quen, người đó là Tuấn Kiệt, cậu nhóc
đang mặc áo thi đấu.
Tại sao nó lại thi đấu nhỉ. Nó nói với mình là chỉ đăng ký
môn bơi lội và cầu lông thôi mà, Tuấn Phong thắc mắc trong lòng.
Anh thấy đội thi đấu của Tuấn
Kiệt đang đứng đùa giỡn với những khán giả. Lúc này thì anh mới hiểu thì ra lớp
của Tuấn Kiệt ngồi dự khán gần sân thi đấu. Vội mừng rỡ, Tuấn Phong tìm Thanh
Vân xem thử đang ở đâu. Rốt cuộc thì anh cũng đã thấy cô nhóc đang ngồi bên đám
bạn.
“Phong nhìn gì mà hớn hở vậy.”
Phương Nhi ngồi bên cạnh thắc mắc.
Tuấn Phong giả vờ nói láo.
Anh chỉ tay xuống sân thi đấu. “Nhi thấy ai đó không.”
Phương Nhi nhìn một lúc thì
cũng nhận ra. “Tuấn Kiệt ư. Sao Nhi nghe Phong nói Tuấn Kiệt chỉ tham gia cầu
lông với bơi lội thôi.”
“Phong
cũng chẳng biết nữa. Phong cũng ngạc nhiên giống như Nhi vậy đó.” Tuấn Phong
cũng bất ngờ khi thấy vậy.
Tiếng
còi của trọng tài vang lên, hai đội bước vào chào hỏi và thi đấu. Mỗi lần Tuấn
Kiệt hay những chàng đẹp trai nhận bóng thì những cô gái lại ré vang. Tuấn
Phong chả hiểu vì sao họ lại cuồng như vậy. Anh bất chợt nhìn qua Phương Nhi
thì thấy nét mặt của cô cũng hớn hở chả khác gì.
Dáng
người của Tuấn Kiệt khá cao so với những bạn cùng lứa, anh chỉ thua Tuấn Phong
có vài phân. Với việc hằng ngày đều chăm chỉ tập gym nên thân thể của Tuấn Kiệt
khá săn chắc. Mỗi lần cu cậu di chuyển là mỗi lần các cô gái lại hét toáng lên.
Tuấn
Phong chợt thấy Thanh Vân, cô nhóc vẫn ngồi im đó, nét mặt thì đối lập lại với
tất cả mọi người. Một nỗi buồn chất chứa tràn đầy trong thân tâm. Tuấn Phong chợt
nghĩ sẽ xuống gặp cô nhóc vào giờ nghỉ giữa hiệp. Chỉ còn vài phút nữa thôi và
lớp anh đang bị dẫn tỷ số, một tỷ số khá chênh lệch. Tuấn Phong nghĩ không biết
mình nên vui hay buồn.
Tiếng
còi báo hiệu hiệp đấu kết thúc, Tuấn Phong quay sang nói với Phương Nhi một tiếng
rồi đi xuống. Anh xin phép trọng tài rồi lao qua khán đài bên kia. Tuấn Phong
thấy Tuấn Kiệt vừa uống nước, vừa đang bàn chiến thuật gì đó.
“Thằng
nhóc này.” Tuấn Phong vỗ đầu em mình.
Tuấn
Kiệt quay lại đầy bất ngờ. “Sao anh lại ở đây.”
“Sao
em không nói với anh là em có thi bóng rổ.” Tuấn Phong giả vờ nhăn nhó.
“Anh.”
Thanh Vân nói lớn.
Tuấn
Phong vẫy tay ra hiệu. “Chờ anh một chút.”
Tuấn
Kiệt gãi đầu rồi thanh minh cho mình. “Em đâu giấu anh đâu. Chẳng qua một thằng
của lớp em bị tai nạn đột xuất nên em phải xung phong vào thế chỗ.”
Tuấn
Phong nhìn em mình với ánh mắt đầy hoài nghi. “Em xạo với anh đúng không.”
“Cũng
không phải như vậy.” Tuấn Kiệt phì cười. “Bạn em bị tai nạn thật.” Tuấn Kiệt
nhìn anh mình. “Sao anh không thi bóng rổ. Lúc nhỏ anh chơi hay lắm mà.”
Tuấn
Phong nhếch môi. “Anh đâu có nói láo như nhóc.”
“Anh
chọc em hoài.” Tuấn Kiệt nhăn nhó.
Tuấn
Phong chợt hiểu ra. “Em tưởng anh thi bóng rổ nên mới giấu đúng không.”
“Em muốn
làm anh bất ngờ thôi. Chứ anh chơi sao bằng em được.” Tuấn Kiệt ngẩng đầu nhìn
lên như đang tỏ vẻ ngạo mạn.
Tuấn
Phong ừm một tiếng. “Vậy sao. Anh thì cũng bỏ chơi lâu rồi. Nhưng nếu chơi lại
thì cũng không đến nổi tệ.” Tuấn Phong nhìn em mình. “Em muốn làm thử một ván
hay không.”
“Bây
giờ luôn sao.” Tuấn Kiệt ngạc nhiên.
Tuấn
Phong mỉm cười. “Mắc công em lại nói anh cố tình bào mòn sức em nữa.” Anh muốn
bước tới gặp Thanh Vân. “Thôi để bữa khác đi.”
“Anh xạo
vừa thôi.” Tuấn Kiệt nhếch môi cười.
Tuấn
Phong chỉ vẫy tay ra hiệu mà không quay ra sau. Anh thấy cô nhóc đang nhìn mình
mỉm cười. Vì chỗ ngồi bên cạnh đã kín nên Tuấn Phong chỉ có thể đứng trước mặt
cô nhóc nói chuyện.
“Nãy
giờ em xem vui không.” Tuấn Phong khẽ cười.
Thanh
Vân đáp nhanh. “Dạ vui anh.” Mắt cô nhắm tít lại nhưng vẫn thấy rõ hình bóng của
anh.
“Em
khát nước không.” Tuấn Phong chả biết phải nói gì.
Thanh
Vân lắc đầu. “Dạ không.” Cô giơ chai nước của mình lên. “Anh khát nước không.”
Tuấn
Phong nghĩ ngợi một giây. “Có.” Anh lấy chai nước của cô nhóc tu một hơi.
“Anh
là anh Phong mà mọi người đồn đó sao.” Cô bạn ngồi bên Thanh Vân lên tiếng.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Anh là Tuấn Phong. Anh của Thanh Vân.” Tuấn Phong không muốn
nhận mình là người như những lời đồn kia. Anh chỉ muốn là chính anh.
“Anh
có người yêu chưa.” Một cô gái khác lên tiếng.
Tuấn
Phong nhanh trí. “Anh có người yêu rồi. Cô ấy đang chờ anh tới.”
Những
cô gái nghe được liền ồ lên. Một cô chem vào. “Anh cũng ngôn tình ghê ha. Những
lời đồn quả không sai.”
Tiếng
còi lại vang lên. Tuấn Phong chào Thanh Vân đi về lại chỗ của lớp mình. Cô nhóc
nhìn anh quyến luyến chẳng rời. Khi đi ngang qua sân thi đấu, anh vỗ mông của
Tuấn Kiệt. Cậu nhóc nhìn anh nhăn nhó.
“Phong
có biết chơi bóng rổ không.” Phương Nhi tò mò.
Tuấn
Phong ngồi xuống khẽ cười. “Chỉ biết chút chút à.”
“Vậy
sao Phong không đăng ký thi đấu với mấy bạn.” Phương Nhi thấy ngạc nhiên.
Tuấn
Phong chỉ biết cười. “Phong chơi đâu được hay nên vào đội chỉ tổ làm phiền thôi
à.”
Nhật
Thanh ngồi phía sau Tuấn Phong. Anh chồm người xuống. “Phong chỉ giỏi ngu gái
thôi.”
“Tưởng
Thanh nói Phong ngu trai chứ.” Tuấn Phong quay đầu lại.
“Bí ẩn,
quá là bí ẩn. Cần phải tìm hiểu thêm.” Nhật Thanh lắc đầu.
“Nhi
có khát nước không để Phong đi mua.” Tuấn Phong khẽ cười.
Phương
Nhi lắc đầu. “Nhi không khát. Phong khát không để Nhi đi mua cho.”
Tuấn
Phong chưa kịp trả lời thì Nhật Thanh lại chồm xuống. “Tôi khát này.”
“Bà
khát thì tự bà đi mua đi.” Phương Nhi đáp lại ngay lập tức.
Ba
người tiếp tục trò chuyện với nhau. Rồi trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về
lớp của Tuấn Kiệt, lớp Tuấn Phong thua với tỷ số quá cách biệt. Mọi người dần rời
khỏi nhà thi đấu. Lớp Tuấn Phong vẫn ở lại, chút nữa họ sẽ tiếp tục thi bóng
bàn.