Thế là Văn Vũ và Ngọc Hân
đã ra đi, giờ đây thì Ngọc Lan đang cô đơn giữa ngôi nhà đầy hiu quạnh và lạnh
lẽo. Cô ngồi trong phòng và bắt đầu lôi cuốn sổ tâm sự của mình ra viết.
Ngọc Lan bật khóc khi đang suy nghĩ, cô chẳng biết mình sẽ
phải viết gì. Lần đầu tiên gặp Văn Vũ thì cô đã biết mình yêu thầm anh. Ngọc
Lan không thể kìm chế lại được tình cảm của mình. Cô biết rằng đó không phải là
một thứ tình cảm đúng đắn và cô cảm thấy có lỗi với chị mình.
Ngọc Lan nhớ lại những kỷ niệm của cô với Văn Vũ, từ những
chuyến đi chơi ở thành phố Đ và cả những lần gặp nhau ở thành phố H. Cô biết rằng
Văn Vũ luôn yêu chị mình và cô cũng chỉ muốn mình yêu anh đơn phương vậy thôi.
Ngọc Lan luôn hy vọng rằng Văn Vũ và chị của cô sẽ đến được với nhau, rồi sống
hạnh phúc đến cuối đời.
Nhưng mọi việc đâu có ai ngờ, Ngọc Lan ước gì cô thật ích
kỷ thì tốt biết bao. Cô dự định sẽ ra thành phố N thăm Văn Vũ, nhưng rồi khi
nghe chị mình từ chối lời cầu hôn của Quốc Hưng, thì cô quyết định từ bỏ hạnh
phúc của mình. Ngọc Lan ước rằng giá như, giá như lúc đó cô không nhường Văn Vũ
cho chị mình, thì có lẽ giờ đây anh vẫn còn sống và cô có thể đang ở bên cạnh
anh.
Khi nghe tin chị mình nói đã tìm được Văn Vũ và hai người
đang sống hạnh phúc. Lúc đó trái tim Ngọc Lan như muốn vỡ nát, cô đã òa khóc và
đau đớn trong lòng biết bao nhiêu. Cô cố gượng và kìm hãm nỗi đau của mình lại
và thật lòng chúc phúc cho hai người họ.
Lúc tại phòng của hai người, cô bật khóc ngay lần đụng
đũa đầu tiên. Không phải là vì thức ăn cay, cô biết rằng Văn Vũ đã chống chế
giúp mình. Cô bật khóc là vì cô nghĩ đến những bữa ăn mà Văn Vũ nấu cho cô ở
thành phố Đ. Cô biết rằng từ bây giờ thì niềm hạnh phúc đó đã không còn nữa.
Ngọc Lan rất bực tức khi mẹ cô quyết định giấu chuyện của
Văn Vũ. Nhưng Ngọc Lan nghĩ rằng, nếu chị cô không biết, nếu chị cô vẫn còn sống,
thì cô sẽ đi gặp Văn Vũ và cô sẽ ở bên anh, mà không phải tranh giành với chị
mình. Do vậy nên Ngọc Lan mới chấp nhận thực hiện những gì mẹ cô nói.
Để rồi khi nghe tin mộ Văn Vũ bị san lấp, cô vô cùng đau
buồn và hờn trách Ngọc Hân. Cô cũng đã chạy đi tìm ba mình và ba cô cũng vô
cùng ngỡ ngàng giống như cô. Ba cô cứ nghĩ rằng bên dự án sẽ lo chu đáo mọi việc,
mộ của Văn Vũ sẽ được dời đi nơi khác, nhưng ông không ngờ bọn họ lại làm như vậy.
Sau đó Ngọc Lan biết chị mình sắp kết hôn với Quốc Hưng. Mặc
dù ba cô không đồng ý tán thành chuyện đó. Ba cô bảo rằng Quốc Hưng không phải
là người đàn ông tốt và Quốc Hưng không xứng với chị cô. Nhưng Ngọc Lan lại rất
vui mừng, vì cô biết rằng mình sắp có thể gặp lại Văn Vũ.
Ngọc
Lan sợ rằng, nếu cô đi gặp Văn Vũ trước khi Ngọc Hân kết hôn, thì cô sẽ làm chị
mình đình lại chuyện đám cưới, chị cô sẽ phải quá tuổi. Ngọc Lan phải đợi chị
cô kết hôn xong, lúc đó thì cô sẽ đi tìm Văn Vũ mà không ảnh hưởng đến ai cả.
Cô có thể an tâm mà ra đi.
Ngọc
Lan ước gì mình ích kỷ, cô chỉ cần ích kỷ một lần cho bản thân thôi, thì cô
không phải ngồi đây bật khóc trong đau đớn như vậy. Việc Ngọc Hân, chị cô mất
đi, đã làm cho mọi ao ước của cô tan theo mây gió. Tại sao, Ngọc Lan đã nhiều lần
hét lên là tại sao, tại sao cô luôn là người đến trễ. Tại sao cô và Văn Vũ phải
hẹn đến kiếp sau, tại sao cô luôn đến sau chị mình.
Nguyện chết để người yêu mình hạnh phúc là một điều không
quá khó. Nhưng phải sống và nhìn người yêu mình chết là một điều đau đớn đến tận
cùng thân tâm.
Giờ đây Ngọc Lan biết rằng mình không thể đi theo Văn Vũ
được nữa. Vì cô biết rằng chị mình đang ở dưới đó cùng anh. Ngọc Lan không thể
đi theo và giành Văn Vũ với chị mình được. Cô phải tiếp tục sống và tiếp tục nhớ
đến Văn Vũ trong nỗi niềm đau thấu tâm can.
Cô vẫn hay mang áo của Văn Vũ trên người, đến những nơi
mà anh và cô thường hay đi. Ngồi những quán ăn hay những quán cà phê mà hai người
từng đến. Cô bắt đầu ghi những dòng tâm sự của mình, cô hy vọng anh có thể tới
thăm cô và đọc những lời đó. Ngọc Lan cũng đi lên lại thành phố Đ, cô đi qua những
đoạn đường mà cô với anh thường đi. Cô vẫn đứng dưới chỗ đợi xe buýt, vẫn ăn những
tô hủ tiếu cay, vẫn đạp xe dạo quanh góc phố, vẫn lên đồi T để ngắm cảnh, nhưng
chỉ là một mình. Mọi nơi, mọi nẻo đường in dấu chân của cô và Văn Vũ, Ngọc Lan
đều đi lại và không ngừng bật khóc.
Ngọc Lan nhớ lại lời Văn Vũ từng nói với cô, khi nào thì
cô dẫn người yêu ra mắt anh. Ngọc Lan bật khóc không ngừng khi nhớ lại câu nói
đó. Khi nào, khi mà tình yêu của cô đã theo anh mà đi.
Ngọc Lan không biết liệu rằng Văn Vũ có dõi theo cô hay
không. Như những gì Văn Vũ hứa với cô ở trên thành phố Đ, rằng anh sẽ mãi theo
sau cô, đến khi nào cô không cần nữa thì mới thôi.
“Em nhớ anh vô cùng.” Ngọc Lan viết vào cuốn sổ. “Anh sẽ
đợi em chứ.”
Ngọc Lan ngưng bút, cô đặt cuốn sổ bên chậu hoa nhỏ. Cô
thấy ngoài trời đang âm u và chuẩn bị mưa. Cô đứng dậy và định đi ra khỏi
phòng. Bất ngờ Ngọc Lan thấy lưng mình như đang có gió thổi vào. Ngọc Lan quay
lại và thấy những ngọn gió đang thổi nhẹ qua, chúng làm lật những trang giấy của
cuốn sổ, hình ảnh giống như ai đó đang lật từng trang ra xem.
Cảm ơn trời đất đã
tạo ra gió. Vì em đã biết anh đến với mình, Ngọc Lan mỉm cười khi nước mắt
đang rơi, những giọt nước mắt chứa đầy hạnh phúc.
Ngọc
Lan biết Văn Vũ đã đến và cô biết mình sẽ không còn cô đơn nữa. Vì cô biết anh
đang đợi cô.