Kể từ lúc thấy Quốc An, tên thị tiền của ban đại diện
học sinh cười đùa với Phương Nhi thì Tuấn Phong cảm thấy rất bực bội. Người anh
giống như đang có một dòng chảy nham thạch luôn muốn tuôn trào ra bên ngoài.
Suy
cho cùng thì Tuấn Phong biết tất cả mọi việc đều do anh cả. Nếu như anh tới nhà
Phương Nhi tham gia bữa tiệc đó thì mọi chuyện đâu có xảy ra như vậy. Tuấn
Phong chợt cảm thấy anh chả có đủ tư cách để buồn bực, chả phải anh cũng hay cười
đùa với những cô gái khác đó sao. Vậy thì sao anh phải ghen tuông khi thấy
Phương Nhi trò chuyện với người con trai khác.
Những ngày tiếp theo, nếu có
lịch học bù buổi sáng thì Tuấn Phong vẫn vào căn tin ăn cơm, ăn xong thì anh lại
lên thư viện ngồi cho đến giờ vào lại lớp. Hôm nay vẫn vậy, Tuấn Phong dẫn
Thanh Vân xuống căn tin của trường, còn Tuấn Kiệt thì đi chơi với bạn.
Vừa mới ăn được vài thìa thì
Tuấn Phong thấy Nhật Thanh và Phương Nhi đi tới ngồi chung bàn. Hai người họ ngồi
cùng hàng với Thanh Vân. Tuấn Phong ngạc nhiên khi những lần trước họ đều ngồi
khác bàn, vậy thì cớ sao hôm nay lại phải ngồi chung.
Nhật Thanh khẽ cười chào
Thanh Vân, cô nhóc cũng chào lại cậu ta và nhân tiện chào luôn Phương Nhi. Tuấn
Phong vẫn lạnh lùng cắm mặt vào ăn cơm. Khi đang cố gắng dằn lòng thì Tuấn
Phong liếc thấy Bích Hân đi tới. Cô nhóc thư viện đặt khay cơm xuống và ngồi
bên cạnh anh.
“Em
chào anh Thanh.” Bích Hân khẽ cười. “Em chào chị Nhi.”
Tuấn
Phong vẫn cúi mặt xuống. “Hôm nay em lại học bù nữa sao.”
Bích
Hân hớn hở. “Đúng rồi.” Bích Hân nhìn sang Thanh Vân. “Vân, em đọc xong cuốn
sách chị nói chưa.”
Thanh
Vân vén tóc lên. “Dạ sắp xong rồi chị.”
“Hai
người có vẻ thân nhau quá nhỉ.” Tuấn Phong dừng đũa lại.
Kể từ
khi Thanh Vân biết Tuấn Phong ngại gặp Phương Nhi thì mỗi bữa cơm cô đều ráng
ăn nhanh. Tuấn Phong thấy vậy nên không đồng ý. “Em cứ từ từ ăn đi. Đừng ăn vội
làm gì, như vậy sẽ không tốt cho dạ dày đâu.” Tuấn Phong lấy khăn giấy lau miệng
cho cô nhóc.
Lúc
này thì Nhật Thanh mới lên tiếng. “Sao ông không ăn nữa. Cơm còn cả khay kìa.”
“No rồi.”
Tuấn Phong lạnh lùng nói.
Nhật
Thanh hiểu chuyện nên nhếch môi cười. “Tùy ông thôi.” Nhật Thanh nói khía. “Chắc
cơm ở đây tệ quá nên thiếu gia nhà ta ăn không vào.”
“Kệ
anh ấy. Anh lo ăn cơm của mình đi.” Bích Hân chem vào.
Nhật
Thanh hơi ngạc nhiên. “Xem bộ chưa gì mà em đã bảo vệ cho anh ta rồi sao.”
Bích
Hân cười khẩy. “Em muốn lắm chứ nhưng anh ta không chịu thôi.”
Phương
Nhi nghe thấy nên ngước mắt nhìn Bích Hân. Thanh Vân thấy nét mặt Tuấn Phong rất
khó chịu nên cô nhanh trí buông đũa. Cô nghĩ mình không nên ăn nữa thì Tuấn
Phong mới có thể đi ra khỏi đây.
“Em
ăn xong rồi.” Thanh Vân nói khẽ.
Tuấn
Phong lo lắng. “Em đã ăn gì đâu mà bảo ăn xong rồi.” Anh thấy khay cơm của cô
nhóc chả khác gì anh.
Thanh
Vân giả vờ nói láo. “Em thấy bụng khó chịu nên không muốn ăn nữa.”
Tuấn
Phong thở dài vì biết tất cả là do mình. “Vậy thôi mình đi.” Anh dắt cô nhóc đi
mua hai hộp sữa rồi lên thư viện ngồi.
Sự
khó chịu biểu hiện rõ trên mặt Phương Nhi. Mối quan hệ giữa cô và Tuấn Phong ngày
càng xa cách hơn. Đã nhiều ngày trôi qua và Tuấn Phong không còn liên lạc với
cô nữa. Phương Nhi đang nghĩ về những về những chuyện có thể xảy ra và tất cả đều
mang một hình ảnh chung, chia tay.
Tuấn
Phong dẫn Thanh Vân lên thư viện như mọi bữa. Cái thư viện to lớn với hàng ngàn
quyển sách và đầy đủ những trang thiết bị tiện nghi để phục vụ cho học sinh.
Anh dẫn cô nhóc tới một chiếc bàn trống, thư viện hôm nay có vẻ vắng người hơn
mọi hôm.
Tuấn
Phong đưa hộp sữa cho Thanh Vân. “Anh xin lỗi nha. Vì anh mà em không ăn cơm được.”
“Đâu
có đâu. Tại em chướng bụng nên ăn không được thôi.” Thanh Vân giả vờ nói láo.
Tuấn
Phong bĩu môi. “Bữa nay cô nhóc dám nói láo anh luôn ha.”
Thanh
Vân đỏ mặt. “Em nói thật mà.” Cô cúi mặt xuống.
“Anh
chọc em á.” Tuấn Phong khẽ cười. “Chiều đi học về anh dẫn em đi ăn chè chuối
nha.”
“Dạ
được anh.” Thanh Vân cười tít mắt khi nghe đến việc ăn món cô thích. Hơn nữa là
lại với người cô thầm yêu.
Hai
người đang trò chuyện thì Bích Hân đi tới. “Thấy em tới hai người không vui
sao.”
Tuấn
Phong bĩu môi. “Sao em cứ thích đi theo anh vậy.”
“Vì
em thích anh.” Bích Hân đáp nhanh.
Tuấn
Phong nhếch môi cười. “Tự nhiên sao lại thích anh.”
Bích
Hân nói thật. “Ai bảo anh đánh cờ thắng em.”
“Thế
ai đánh thắng em thì em thích người đó sao.” Tuấn Phong cảm thấy lời nói của cô
chẳng đâu vào đâu cả.
“Anh
là người đặc biệt.” Bích Hân mỉm cười. “Anh tuyệt vời như vậy thì sao em không
thích cho được.”
Thanh
Vân chem lời vào. “Chị biết anh Phong có người yêu rồi mà. Vậy sao chị lại còn
thích anh ấy.” Cô thấy một mình Phương Nhi là đủ lắm rồi.
“Chả
phải anh ấy với chị Nhi đang giận nhau hay sao.” Bích Hân nhìn thẳng vào mắt Tuấn
Phong. “Với lại anh có người yêu rồi thì làm sao chứ. Em vẫn thích anh vậy
thôi. Biết đâu em giành được trái tim anh về mình thì sao.”
Tuấn
Phong cười khẩy. “Anh nhớ là em đâu có đọc mấy cuốn sách ngôn tình.”
“Thích
anh đã là một điều ngôn tình. Mỗi ngày trôi qua là mỗi chương em viết lên chuyện
tình của chúng ta. Kết thúc có hậu hay không thì tất cả phụ thuộc vào anh, hỡi
người em thích.” Bích Hân chậm rãi nói lên những suy nghĩ của mình.
“Khùng.”
Tuấn Phong buông một từ xanh rờn. Anh nhìn qua Thanh Vân. “Em thấy tác hại của
việc đọc truyện chưa.”
Thanh
Vân cố tình chọc Tuấn Phong. “Anh cũng đọc mà.”
“Ờ
thì.” Tuấn Phong há hốc không nói nên lời. Anh liếc mắt nhìn cô nhóc. “Em ở phe
anh hay phe của cô ta.”
Thanh
Vân khẽ cười. “Em là con gái mà, tất nhiên em phải cổ vũ cho chị Hân chứ.” Thật
ra thì cô thích những lời nói của Bích Hân, cô cũng đơn phương Tuấn Phong và cô
cũng muốn viết nên một cuốn truyện có hậu.
Ba
người trò chuyện vui vẻ với nhau rồi lại vào học như mọi khi. Tuấn Phong cảm thấy
hết vui khi đặt bước chân đầu tiên vào lớp. Anh hít một hơi thật sâu rồi tiến
nhanh về chỗ. Nhật Thanh chống cằm nhìn anh như muốn soi mói đến từng tế bào.
“Ông
định lơ tôi đến khi nào.” Nhật Thanh nhíu mày.
Tuấn
Phong lấy vở ra để trên bàn. “Phong có lơ gì Thanh đâu.”
“Vậy
thái độ này là thái độ gì. Mấy bữa nay ông còn chả thèm nói chuyện với tôi.” Nhật
Thanh hơi tức giận nhưng vẫn cố nói nhỏ lại.
Là anh không nói chuyện với tôi, Tuấn
Phong nghĩ ngợi rồi nhếch môi. “Phong vẫn bình thường mà.”
Nhật
Thanh nói thẳng. “Ông vẫn còn giận tôi chuyện hôm bữa sao.”
“Chuyện
hôm bữa là chuyện gì.” Tuấn Phong giả ngơ.
“Thôi
bỏ qua chuyện tôi đi.” Nhật Thanh chỉ tay lên Phương Nhi. “Ông định như vậy với
bà Nhi đến khi nào.”
Tuấn
Phong lại giả ngơ. “Như vậy là sao. Thanh nói gì Phong không hiểu.”
“Ông đừng
chọc điên tôi lên nha.” Nhật Thanh tức giận trước cách nói chuyện của Tuấn
Phong. “Ông định im lặng với bà Nhi cho đến bao giờ.” Nhật Thanh nói toạc ra mọi
thứ.
Tuấn
Phong quay qua nhìn Nhật Thanh. “Phong im lặng ư. Phong đã nhiều lần gọi điện
và nhắn tin cho Nhi. Và rốt cuộc thì sao, Nhi không thèm hồi đáp lại một thứ
gì. Vậy là do Phong im lặng sao.”
“Bà
Nhi là con gái mà. Ông là con trai mà sao ích kỷ nhỏ nhen vậy. Bà ấy giả vờ giận
thôi, ông phải năn nỉ chứ.” Nhật Thanh cảm thấy ngao ngán khi Tuấn Phong nghĩ
như vậy.
Tuấn
Phong biết là thế nhưng anh cảm thấy mệt mỏi. “Có gì tối cà phê nói chuyện tiếp.
Thầy vào rồi.”
Đúng
như hẹn, Tuấn Phong chạy tới quán cà phê R để chờ Nhật Thanh. Vào ngồi trước, anh
nhân tiện kêu nước luôn cho cậu ta. Tuấn Phong vừa lướt mạng xã hội, vừa nhấm
nháp tách cà phê sữa. Anh lại vào trang cá nhân của Phương Nhi, vẫn là những
hình ảnh Phương Nhi chụp với Quốc An, vẫn những dòng trạng thái viết về những
ngày đau buồn và tự hứa với mình phải vui lên. Tuấn Phong vẫn đọc lại tất cả
như mọi hôm, anh thở dài mệt mỏi rồi chợt nhớ lại chuyện xưa.
Anh
nhớ lại lúc gặp Phương Nhi, lúc đó là vào năm lớp mười. Anh đã thầm thích cô
ngày lần chạm mặt đầu tiên, khi cô bắt đầu thống kê danh sách các bạn để vẽ sơ
đồ lớp. Kể từ lúc đó thì anh luôn nhìn lén cô và chủ yếu là từ sau lưng.
Những dịp hội thao và văn
nghệ diễn ra nhưng vì không thích nên anh không có cơ hội tiếp cận được cô như
những người con trai khác. Vì Phương Nhi xinh đẹp nên cô có rất nhiều bạn nam
theo đuổi. Đã không ít lần anh bắt gặp những chàng trai chạy tới xin số điện
thoại rồi tán tỉnh cô này nọ. Học kỳ một của năm lớp mười trôi qua nhanh chóng
và anh càng ngày thích Phương Nhi nhiều hơn. Trái lại, Phương Nhi chả có ấn tượng
mấy về một anh chàng lãnh đạm, ít nói và hay ngủ gật trong lớp như anh.
Nói đúng ra thì Tuấn Phong chả
phải ngủ gật, anh chỉ nằm suy nghĩ về những chuyện khác thôi. Một buổi đi học,
buổi còn lại phải đi học việc ở công ty, thời gian rãnh thì chơi thể thao, tối
về thì thức khuya đọc sách hoặc tài liệu. Cho nên thời gian trên lớp là quãng
thời gian anh có thể chiêm nghiệm hoặc suy nghĩ về những việc mình mới tiếp thu
được.
Đến học
kỳ hai, Tuấn Phong vẫn tàng hình trong mắt mọi người và đặc biệt là trong mắt
Phương Nhi. Anh vẫn thích cô đơn phương như vậy, cái cảm giác đơn phương ấy khiến
anh rất thích thú. Anh có thể thoải mái mơ tưởng về Phương Nhi, tưởng tượng ra
những cảnh hai người đi chơi với nhau, rồi cười đùa ở một nơi nào đó.
Đơn phương là khi rất thích
người ta nhưng lại chẳng dám nói, chỉ muốn giữ sâu trong lòng. Mỗi lần gặp họ
thì bên trong muốn nhào tới nói chuyện, cười đùa, nhưng bên ngoài thì lại là một
vỏ bọc lạnh lùng và chả thèm quan tâm.
Tuấn Phong y như vậy, mỗi lần
anh tiếp xúc với Phương Nhi thì luôn giả vờ thờ ơ, thậm chí giả ngơ như kiểu, bạn
là ai, chúng ta quen nhau sao, mình rất ghét bạn. Trái lại với anh, Phương Nhi
vẫn cư xử với anh như bao người bạn bè khác, điều đó gây cho Tuấn Phong một suy
nghĩ, anh chả đặc biệt và có một chút ấn tượng nào cả, hình như đẹp trai cũng
chẳng có thể cứu vãn được tình hình.
Tuấn Phong bắt đầu tự đi xe
máy tới trường. Quãng thời gian này là một cơn ác mộng đối với anh, ông nội mất
và cả thế giới của anh như đã sụp đổ. Chiếc xe máy mà anh đang đi là chiếc xe
máy của ông nội, chiếc xe mà ông hay chở anh đi dạo khắp nơi và cùng nhau vi vu
tới văn phòng làm việc. Nhưng có lẽ mọi người không hiểu như vậy, họ chỉ nghĩ
anh là một người muốn làm màu hoặc làm mình nổi bật hơn. Và Tuấn Phong bắt đầu
có biệt danh là “lãng tử hòa hoa”, một biệt danh mà các cô gái đặt cho anh.
Đến năm lớp mười một, cuối
cùng điều gì đến cũng đến, trong một lần học thể dục, Phương Nhi vì mải mê trò
chuyện với bạn nên không chú ý trước mặt, cô chạy đâm sầm vào người Tuấn Phong
và bật ngửa ra. May lúc đó anh nhanh tay nên đã quay lại đỡ lấy cô, hai người
nhìn nhau chằm chằm và tình yêu của hai người bắt đầu chớm nở từ đó.
Vì cú va chạm khiến chân
Phương Nhi bị đau nên anh ngỏ ý muốn đưa cô về. Nhân tiện lợi dụng cơ hội để
làm quen. Để cảm ơn, Phương Nhi đã mời anh đi uống nước. Vốn dĩ đã thích cô từ
lâu nên anh liền gật đầu.
Buổi nói chuyện đầu tiên
trôi qua và Phương Nhi cảm thấy choáng ngợp trước vốn hiểu biết của Tuấn Phong.
Mỗi lúc anh cười thì tim cô lại đập loạn xạ. Rồi hai người nói chuyện với nhau
trên lớp nhiều hơn, đi chơi với nhau nhiều hơn. Mọi người bắt đầu bàn tán về mối
quan hệ của hai người khi anh chở cô đi học. Và Tuấn Phong gọi cú va chạm năm
đó là, cú va chạm của tình yêu.
Năm lớp
mười một của Tuấn Phong trôi qua vui vẻ và hạnh phúc. Tình cảm của anh và Phương
Nhi tiến triển một cách vượt bậc. Anh vẫn có thói quen ngắm nhìn phía sau cô. Mỗi
khi Phương Nhi quay lại thì hai người lại nhìn nhau tủm tỉm cười.
“Ông
tới lâu chưa.” Nhật Thanh bước tới nói lớn.
Tuấn
Phong trở lại với thực tại. “Phong cũng mới tới.”
Nhật
Thanh cầm ly nước của mình lên uống rồi đặt xuống. “Ông biết vì sao bà Nhi lại
giận ông không.”
Tuấn
Phong nhếch môi cười. “Tất nhiên là có thể đoán ra được.”
“Vậy
sao ông còn như vậy.” Nhật Thanh trách móc. “Sao ông không làm lành với bà Nhi
đi. Ông là con trai thì ông phải mở lời trước chứ.”
Tuấn
Phong thở dài. “Phong đã mở lời rất nhiều lần rồi. Là do Nhi không chịu làm
lành với Phong.”
“Sao
ông biết là bà Nhi không chịu.” Nhật Thanh hỏi vặn lại.
“Vậy
sao Nhi không trả lời mà lại im lăng.” Tuấn Phong nói thẳng suy nghĩ của mình.
“Nhi im lặng như vậy thì được, còn Phong im lặng thì không được sao.”
Nhật
Thanh nhăn mặt. “Nhiều khi tôi không biết ông là con trai hay con gái nữa.” Nhật
Thanh nhíu mày. “Ông nói thật cho tôi nghe, vì sao ông lại như vậy.”
Tuấn
Phong đành thở dài rồi nói thật. “Phong biết Phong sai, Phong có lỗi. Phong đã
nhiều lần xin lỗi Nhi và rủ cô ấy đi chơi để làm lành. Nhưng Nhi chả nói gì cả.
Thậm chí lên lớp, mỗi lần thấy Phong thì Nhi lại tránh né sang chỗ khác. Phong
cũng mệt lắm chứ bộ.”
Nhật Thanh chậc một tiếng. “Vậy sao hôm bữa tiệc
ở nhà bà Nhi thì ông lại không đến.”
Phong không muốn Nhi khó xử, Tuấn Phong
giả vờ nói láo. “Phong bận việc nên không thể tới được.”
“Việc
gì, có quan trọng bằng việc làm hòa với bạn gái không.” Nhật Thanh liếc mắt.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Thanh nghĩ sao vậy. Cho dù Phong có tới dự tiệc cũng vậy thôi,
đâu phải Phong tới là có thể làm hòa được với Nhi. Nếu Nhi muốn làm hòa thì mọi
chuyện đã khác rồi.”
Nhật
Thanh lắc đầu ngao ngán. “Nhưng ông không đến thì đồng nghĩa mối quan hệ của
hai người sẽ dần xa cách hơn. Ông không hiểu à.” Nhật Thanh chợt nhận ra. “Hay
là ông không thích bà Nhi nữa.”
Tuấn
Phong giật mình. “Thanh nói bậy cái gì vậy.”
Nhật
Thanh hứ lên một tiếng. “Tôi thấy ông với con Hân đó có vẻ hơi thân thiết với
nhau.” Nhật Thanh nhớ lại chuyện lúc trưa.
“Thanh
nghĩ gì vậy. Chỉ là Phong trò chuyện xã giao với cô nhóc đó thôi.” Tuấn Phong
không muốn cậu ta hiểu lầm.
Nhật
Thanh bĩu môi. “Trò chuyện xã giao. Tôi quen ông bao nhiêu năm nay, ngoại trừ
bà Vân và bà Ý ra thì ông có bao giờ nói chuyện với người con gái khác đâu. Trừ
khi là ông thích con nhỏ đó, như bà Nhi.”
“Không.”
Tuấn Phong nghiêm mặt lại. “Phong không có thích cô nhóc đấy.”
Nhật
Thanh khẽ cười. “Ông làm lành lại với bà Nhi đi.”
Tuấn
Phong không đáp mà chỉ mỉm cười. Không phải là anh không muốn làm lành với
Phương Nhi, nhưng những lúc anh cố gắng tiếp cận thì cô lại đẩy anh đi xa. Tuấn
Phong đoán rằng, có thể cô chỉ muốn chọc tức anh nên mới giả vờ cười đùa và đi
chơi với tên Quốc An, nhưng cô đâu hề biết rằng, cô càng làm như vậy thì càng làm
anh tổn thương.
Vì trong tình yêu thì người
con trai rất ích kỷ. Khi họ yêu ai mãnh liệt và sâu nặng, thì họ chỉ muốn người
đó là của họ và họ không muốn người mình yêu cười đùa, hay có những cử chỉ thân
thiết với những người con trai khác.
Ngày
hôm sau đi học, Tuấn Phong tiếp tục có lịch học bù và đây là buổi học bù cuối
cùng của anh. Vì sợ Tuấn Phong buồn bực nên từ sáng sớm, Thanh Vân đã thức dậy
và nấu cơm để mang theo. Tuấn Phong biết được nên hoàn toàn bất ngờ, không phải
là vì thấy Thanh Vân nấu ăn, vì cô nhóc ngày nào cũng vào bếp cùng với mẹ. Anh
bất ngờ là vì cô nhóc nghĩ cho anh, lo lắng cho anh nên mới làm như vậy. Tuấn
Phong cảm thấy mình thật đáng trách, vì anh mà cô nhóc phải dậy sớm, mà anh thì
lại không đủ tư cách để đón nhận việc đó.
Tuấn
Phong vừa chở cô nhóc đi học, anh vừa tự trách mình. “Anh xin lỗi em nha. Vì
anh mà em phải vất vả như vậy.”
“Xin
lỗi gì chứ.” Thanh Vân nói nhanh. “Em thích như vậy mà. Với lại đây là buổi học
bù cuối cùng rồi. Em đâu còn cơ hội để nấu cho anh ăn nữa.”
Tuấn
Phong khẽ cười. “Phải là anh không còn cơ hội được em nấu ăn cho nữa. Chứ anh
phải có phước lắm mới được ăn cơm em nấu.”
Thanh
Vân vui mừng hết cỡ. “Vậy thì ngày nào em cũng nấu cho anh ăn hết.”
“Vậy
thì anh sướng nhất rồi. Anh là người may mắn nhất cái quả đất này.” Tuấn Phong
nói lớn.
Sau
khi học xong, Tuấn Phong cùng hai em mình đi tới nhà thi đấu để ăn cơm. Ngoài
anh ra thì ở đây cũng có rất nhiều học sinh khác tới đây để nghỉ ngơi hoặc ăn
trưa giống anh.
Tuấn
Kiệt vừa ăn, vừa tấm tắc khen. “Chị Vân nấu ăn ngon thật ấy. Ngon hơn cả mẹ nấu
nữa.”
“Mẹ dạy
cho Vân nấu mà.” Thanh Vân khẽ cười.
Tuấn
Kiệt cảm thấy mình khen lố, cậu nhìn qua anh trai mình rồi đánh sang chuyện
khác. “Sao anh không nói mà cứ ăn hoài vậy.”
“Thức
ăn ngon như vậy, em cứ lo nói chuyện đi.” Tuấn Phong nhai ngấu nghiến miếng thịt
kho.
Tuấn
Kiệt há hốc ngạc nhiên rồi đẩy nhanh tốc độ để ăn nhanh hơn anh trai mình.
Thanh Vân thì nhìn Tuấn Phong mỉm cười, cô rất hạnh phúc khi được nấu ăn cho
anh. Mặc dù ngày nào cô cũng vào bếp phụ mẹ nhưng ý nghĩa và tính chất của lúc
đó không giống như bây giờ.
Trên
đường đi về lại lớp thì Tuấn Phong nhìn thấy Phương Nhi đang đi cùng với Quốc
An. Thấy hai người đang vui vẻ trò chuyện với nhau, Tuấn Phong liền đổi hướng
đi đường vòng, anh không biết vì sợ ngại hay vì lòng đau thắt, mà anh lại né mặt
như vậy.
Tuấn
Phong nhớ lại chuyện xưa, lúc đó anh cũng hay dẫn Phương Nhi đi dạo khắp trường
mỗi lúc ra chơi. Vừa đi, anh vừa chọc ghẹo cô cười, anh phải công nhận một điều
rằng, mỗi khi cô cười trông rất đỗi xinh đẹp. Nhưng bây giờ thì có lẽ cô không
cần anh nữa.
“Trưa
nay ông đi đâu vậy.” Nhật Thanh thắc mắc khi Tuấn Phong đang ngồi xuống bàn.
“Sao tôi không thấy ông xuống căn tin ăn cơm.”
Tuấn
Phong gượng cười. “Phong ăn cơm với em ở nhà thi đấu.”
“Ông
mang cơm theo à.” Nhật Thanh tò mò.
Tuấn
Phong lắc đầu. “Cơm của bé Vân nấu.”
“Bé
Vân biết nấu ăn sao.” Nhật Thanh ngạc nhiên khi nghe xong.
“Rất
ngon nữa là đằng khác.” Tuấn Phong nhếch môi cười.
Giờ học
lại bắt đầu, tiết đầu tiên là của thầy Quang. Sau khi ổn định lại lớp thì thầy
đi ra đứng trước bục giảng. “Thầy thông báo với lớp một tin. Sau khi xin ban
giám hiệu nhà trường về chuyến đi chơi của lớp ta.” Thầy Quang giả vờ buồn rầu.
“Thì nhà trường quyết định rằng.” Thầy Quang im lặng giây lát. Thấy cả lớp nhốn
nháo nên thầy liền khẽ cười. “Đã đồng ý cho chúng ta đi chơi.”
Tiếng
reo hò vang lên ngập tràn. Tuấn Phong chả bận tâm mấy, anh lại chống cằm nhìn
ra cửa sổ. Nhật Thanh quay sang thấy được nên lắc đầu ngán ngẫm. Tuấn Phong có
cảm giác ai đó đang nhìn mình nên quay lại. Thấy vẻ mặt của Nhật Thanh, anh liền
bặm môi rồi giả vờ giơ tay lên như muốn tát mấy bạt tai.
“Vậy
thì như kế hoạch dự định mới nhất. Lớp chúng ta sẽ đi chơi trong ba ngày. Thứ
sáu tuần sau, chúng ta sẽ xuất phát lên thành phố Đ.” Thầy Quang nói lớn.
Hết
tiết, Tuấn Phong đợi thầy Quang đi ra khỏi lớp thì anh chạy theo thưa chuyện.
“Dạ thầy ơi.” Tuấn Phong chắp tay phía trước lễ phép. “Dạ em có chuyện muốn xin
thầy.”
Thầy
Quang khẽ cười. “Vậy thầy trò mình vừa đi, vừa nói chuyện.”
“Dạ,
em muốn xin thầy về việc đi chơi với lớp ạ.” Tuấn Phong không biết liệu thầy có
đồng ý hay không.
Thầy
Quang thắc mắc. “Em muốn xin việc gì.” Thầy ngầm đoán. “Nếu xin không đi thì thầy
không chấp nhận đâu.”
“Dạ
không phải như vậy ạ.” Tuấn Phong không muốn thầy Quang hiểu lầm. “Chủ nhật tuần
sau em có việc gia đình. Nên em muốn xin thầy, sáng chủ nhật cho em về trước được
không ạ.”
Thầy
Quang hơi ngạc nhiên nhưng cũng đành đồng ý. “Cũng được nhưng em nhớ phải đi về
cẩn thận đó nha.” Thầy tò mò. “Mà em đi xe khách về hay sao.”
“Dạ
em đi xe của gia đình về ạ.” Tuấn Phong mừng rỡ.
Tuấn
Phong hớn hở về lại lớp. Chủ nhật tuần sau là sinh nhật của cô nhóc và anh không
muốn lỡ mất ngày vui đó. Chưa năm nào anh bỏ lỡ cả và năm nay cũng vậy, anh
không muốn cô nhóc phải đón sinh nhật với gia đình, mà lại thiếu vắng anh.