Nắng chiếu nhẹ qua những tán cây, những giọt sương
trên các phiến lá khẽ rơi xuống, hàng lớp sương mù mờ ảo vây kín trong không
gian, Tuấn Phong cảm thấy buổi sáng ở thành phố Đ thật đẹp.
Không
như ngày hôm qua, do vừa mới di chuyển lên nên mọi người chưa cảm nhận sâu sắc
thời tiết ở trên này. Giờ sau một đêm thì ai nấy đều khoác những lớp áo khoác
dày cộm. Tuấn Phong nhấp nhẹ một chút cà phê sữa nóng hổi mới pha, anh mặc chiếc
áo khoác kaki đen, chiếc áo khoác mà cả ba anh em được mẹ mua cho. Bất chợt anh
thấy hơi thở của mình phà trong không khí.
Hèn gì mùa này người ta thích lên đây như vậy.
Có cơ hội thì mình sẽ dẫn cô nhóc lên đây chơi mới được. Cô nhóc đã biết mùa
đông trên này như thế nào đâu. Ước gì mưa nữa thì tốt, Tuấn Phong nghĩ ngợi.
“Hưởng
thụ sướng ha.” Nhật Thanh đi tới bên cạnh rồi nhìn anh. “Ông thích màu đen lắm
sao.”
Tuấn
Phong hiểu ý khẽ cười. “Áo sơ mi của Phong màu trắng mà.”
“Trừ
cái áo đó ra.” Nhật Thanh soi mói cả người Tuấn Phong. “Giày đen, quần đen, áo
khoác đen. Còn cái gì màu khác nữa không.”
Tuấn
Phong nhìn xuống chân mình. “Tất trắng này.”
“Còn
gì nữa.” Nhật Thanh nhếch môi.
Tuấn
Phong nở nụ cười nham hiểm. “Còn quần lót màu xám.”
Nhật
Thanh nhăn mặt. “Cái ông biến thái này. Mới sáng mà đã nói chuyện dở hơi rồi.”
“Ai bảo
Thanh hỏi làm gì.” Tuấn Phong nháy mắt.
“Lúc
tối ông nói chuyện gì mà ôm điện thoại mãi vậy.” Nhật Thanh thắc mắc.
Tuấn
Phong ầm ờ. “Thì nói chuyện với bé Vân.”
Những
lúc buồn tình, nó hay khiến người ta có cảm giác quan tâm và chăm sóc những người
thân mình hơn.
Đang
nói chuyện thì mọi người khác bắt đầu ra khỏi phòng. Thầy Quang bắt đầu tập hợp
mọi người để lên xe. Rút kinh nghiệm ngày hôm qua, thầy Quang và cô Tuyết quyết
định bắt cả lớp đi chung với nhau, không cho chia tách thành từng nhóm nữa. Vừa
không quản lý được, lại vừa không truyền bá những kiến thức tại mỗi điểm cho mọi
người.
Sau
khi ăn sáng xong thì mọi người được đưa đến đồi chè nổi tiếng của thành phố. Đi
dọc theo những lối đi, thầy Quang chỉ giới thiệu sơ qua cho mọi người, vì kiến
thức của thầy lẫn cô Tuyết ở điểm này đều không nắm được nhiều. Rồi mọi người
được cho tản ra trong bán kính khoảng 20m để chụp hình.
Tuấn
Phong vừa giơ máy ảnh lên thì vô tình thấy Phương Nhi, cô đang nghe điện thoại.
Anh định chụp cô nhưng nghĩ đây đâu phải máy ảnh của mình nên đành thôi. Trong
lúc Nhật Thanh đang tìm cảnh để tạo dáng thì Tuấn Phong lại nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Chè xanh bên dưới bầu trời, em đẹp rạng ngời
khi ở bên anh, Tuấn Phong nghĩ thầm.
Những
điểm đến tiếp theo thì cả lớp vẫn đi chung như vậy. Thỉnh thoảng Tuấn Phong thấy
Phương Nhi nói chuyện điện thoại với ai đó khá lâu. Mặc dù tự hứa với lòng sẽ
làm hòa với Phương Nhi, nhưng khi chuẩn bị chạm mặt thì anh lại vòng đi chỗ
khác, hoặc lại kiếm cớ đi tụt lùi lại phía sau. Anh tìm đủ mọi cách có thể để
không đối mặt với cô.
Cái cảm
giác này khiến Tuấn Phong rất khó chịu. Anh cũng chẳng biết tại sao lại như vậy.
Anh thích Phương Nhi thật nhưng mỗi lần gần cô thì anh lại bực bội ra mặt, anh
chỉ muốn đứng từ xa nhìn tới mà thôi. Tuấn Phong cảm thấy bản thân anh đang rất
mâu thuẫn, lòng thì nói thích nhưng ngoài mặt lại biểu hiện một trạng thái cảm
xúc khác. Phải chăng là anh không thích Phương Nhi thật sự như anh nghĩ. Cảm
giác của anh lúc này, liệu đó có phải là cảm giác của sự tổn thương và bị phản
bội hay không. Có khi nào anh ghét Phương Nhi hay không. Tuấn Phong nghĩ mình cần
nên tìm hiểu nhanh loại trạng thái cảm xúc này là gì.
Buổi
chiều, lớp Tuấn Phong đi làng Đ, một công trình kiến trúc độc đáo và đầy tính
nghệ thuật của thành phố. Cô Tuyết bắt đầu giới thiệu cho mọi người trong lúc đang
dạo bộ tham quan.
Đang
mải mê chụp hình thì bất ngờ Tuấn Phong va chạm với Phương Nhi. Do không biết
nên Tuấn Phong định quay lại xin lỗi và anh thấy cô đang nhìn mình với ánh mắt
ngạc nhiên. Luống cuống, Tuấn Phong gật đầu khẽ cười rồi quay đi. Anh vẫn cảm
nhận rằng Phương Nhi vẫn đứng đó và đang nhìn chằm chằm vào anh. Hít một hơi thật
sâu, Tuấn Phong quyết định quay lại để bắt chuyện thì lúc này Phương Nhi đã
quay mặt bước đi. Lúc người ta cần thì anh chẳng có. Lúc anh có thì người ta lại
chả cần.
Tối đến,
mọi người được thầy Quang và cô Tuyết cho tự do tham quan chợ đêm, với điều kiện
phải về hostel trước 9h và phải bảo đảm tuyệt đối an toàn cho bản thân. Tuấn
Phong chả hứng thú nên anh về lại hostel một mình. Nhật Thanh biết được nhưng
cũng không thể năn nỉ anh đi cùng.
Về tới
nơi, Tuấn Phong mua một ít bia và một ít đồ khô để làm mồi nhắm. Anh tự đốt lửa
lên và ngồi giải sầu một mình. Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại anh khẽ
reo lên, là cô nhóc điện cho anh.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Alo.”
“Anh
đang làm gì vậy.” Thanh Vân nói trong điện thoại.
Tuấn
Phong thản nhiên đáp. “Anh đang ngồi bên ngọn lửa đang cháy và nhấm nháp vài
chai bia.”
“Ngày
hôm nay anh đi chơi vui không.” Thanh Vân khưi chuyện để nói.
Tuấn
Phong ừm một tiếng. “Cũng vui nhưng chẳng vui bằng bữa chúng ta nhậu say.” Anh
nhắc lại chuyến đi chơi vừa rồi với cô nhóc.
Thanh
Vân nói lớn trong điện thoại. “Anh cứ chọc em hoài.”
“Anh
có chọc gì đâu. Anh nói thật mà, bữa đó anh rất vui.” Tuấn Phong khẳng định.
Thanh
Vân ầm ờ giây lát. “Nếu vậy thì bữa nào chúng ta đi tiếp.” Cô ngại ngùng khi ngỏ
ý rủ Tuấn Phong đi chơi.
Tuấn
Phong mừng rỡ. “Em nói rồi đó nha. Bữa nào anh rủ, mà em từ chối đi.”
Hai
người trò chuyện một hồi lâu thì Nhật Thanh bước tới. Tuấn Phong và Nhật Thanh
nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Anh không biết vì sao cậu ta lại về sớm như vậy. Nhật
Thanh thì ngạc nhiên nhìn Tuấn Phong như một thằng tự kỷ ngồi nhậu một mình. Để
im cho Tuấn Phong nói chuyện, Nhật Thanh tự khưi bia ngồi uống.
Tuấn
Phong cất điện thoại sau khi tạm biệt cô nhóc. “Sao Thanh lại về sớm vậy.”
“Chả
có ai chụp hình cho nên về.” Nhật Thanh nhếch môi.
Rồi
những bạn khác cũng bắt đầu xuất hiện và ngồi chung với hai người. Những câu
chuyện rôm rả bắt đầu vang lên, ai cũng có chuyện để kể, riêng Tuấn Phong thì
chả có kỷ niệm gì với mọi người nên đành ngồi im một cục. Những tưởng sẽ được
yên thân, ai dè anh bị lôi ra làm chủ đề.
“Học
với ông ba năm, tôi chỉ nói chuyện với ông được vào hai dịp.” Ngọc Quỳnh nhìn
Tuấn Phong bĩu môi. “Một là chuyện của lớp, hay là chuyện tiền quỹ.”
“Bà
như vậy còn đỡ. Tôi học với ông ta bốn năm cấp hai. Tôi với ông ấy còn
không nói với nhau một lời nào.” Nhật
Thanh chê bai Tuấn Phong.
Tuấn
Phong vội thanh minh cho mình. “Do mọi người có bắt chuyện với Phong đâu.”
Nhật
Thanh nói lớn. “Do cái bản mặt khó ưa của ông nên ai dám tới bắt chuyện. Mà ông
cũng có thèm bắt chuyện với những người khác đâu.”
Tuấn
Phong cố gắng chống chế. “Phong có nói chuyện với mọi người xung quanh mà.”
“Trừ
tôi và hai bà ngồi ở bàn phía trước thì ông có nói chuyện với ai nữa không.” Nhật
Thanh nhếch môi cười.
Bích
Ly chem vào. “Ly có nói chuyện với ông Phong vài lần này.”
Tuấn
Phong được nước. “Thấy chưa.”
“Ủa nếu
hồi đó hai người không nói chuyện.” Thúy An thắc mắc. “Thì sao lên cấp ba lại
chơi thân với nhau.”
Tuấn
Phong khẽ cười. “Thì hồi mới nhập học, Phong thấy Thanh nên tới bắt chuyện. Rồi
hai người chơi thân với nhau từ đó.” Tuấn Phong nhìn sang Nhật Thanh nói khía.
“Phong cũng hòa đồng lắm chứ bộ.”
Một
lúc sau thì những người khác đi về. Tuấn Phong thấy Ngọc Quyên đi một mình, anh
thắc mắc vì sao Phương Nhi không về chung. Chưa kịp hỏi thì Ngọc Quyên đã lên
tiếng trước.
“Ủa
Nhi đâu.” Ngọc Quyên khẽ cười.
Thúy
An ngạc nhiên. “Nhi đi với bà mà.”
“Đâu
có, lúc nãy Nhi bảo có việc nên đi về từ lâu rồi mà.” Ngọc Quyên bất ngờ.
Nhật
Thanh thở dài. “Thì mấy bà gọi cho bà Nhi đi. Có gì đâu mà phải um sùm như vậy.”
Ngọc
Quyên lấy điện thoại ra điện rồi ngẩn ngơ nhìn mọi người. “Không liên lạc được,
bà ấy khóa máy hoặc hết pin rồi.”
“Chắc
Nhi đi dạo đâu đó thôi. Mọi người chờ thêm chút nữa xem sao.” Ngọc Quỳnh muốn
khuyên nhủ mọi người bình tĩnh.
Đã
qua giờ giới nghiêm mà thầy Quang ấn định cho lớp và chỉ còn một mình Phương
Nhi là chưa thấy về. Mọi người không dám làm động đến thầy cô nên vẫn giả vờ giấu
chuyện. Khi thầy Quang điểm danh thì Ngọc Quỳnh liền lên tiếng bảo Phương Nhi
đi mua chút đồ ăn vặt.
Tuấn Phong
có cảm giác bất an về Phương Nhi, anh nôn nóng muốn lao đi tìm nên liền bảo mọi
người chia nhau ra cho dễ bề hoạt động. Ngọc Quỳnh tới xin thầy Quang và cô Tuyết
cho mọi người đi ra đầu đường mua chút đồ về ăn khuya. Thấy đông người nên thầy
Quang cũng đành miễn cưỡng chấp nhận.
“Phong.”
Thầy Quang kêu Tuấn Phong. “Em nhớ quán xuyến mấy bạn đi lại an toàn nha.”
Tuấn
Phong biết thầy đang tin tưởng mình nên liền khẽ cười. “Dạ vâng ạ.”
Thế
là sáu người gồm Tuấn Phong, Nhật Thanh, Ngọc Quyên, Ngọc Quỳnh, Thúy An và
Bích Ly chia nhau ra đi tìm Phương Nhi. Mọi người sợ thầy cô biết được sẽ không
hay nên đành giấu diếm. Tuấn Phong thì nghĩ rằng không nên, hàng chục người đi
tìm sẽ nhanh hơn sáu người. Cuối cùng sau một hồi thảo luận ở bên ngoài hostel,
thì mọi người hẹn gặp nhau ở tại đây sau ba mươi phút nữa. Nếu lúc đó vẫn chưa
tìm thấy Phương Nhi thì mọi người sẽ thông báo cho thầy Quang và cô Tuyết biết.
Tuấn
Phong bắt đầu chạy ra chợ đêm rồi tìm những khu vực lân cận gần đó. Sự an nguy
của Phương Nhi khiến anh rất lo lắng. Sau một hồi tìm kiếm không thấy, Tuấn
Phong liền quay lại vị trí đã định như lúc đầu, anh nghĩ phải báo cho thầy
Quang biết thôi. Bất ngờ Tuấn Phong thấy Phương Nhi, cô đang mỉm cười với một
chàng trai khác, Quốc An.
Quốc An lên tận trên này để đi chơi với Nhi
sao. Thì ra nãy giờ là Nhi đi chơi Quốc An, chứ không phải là đi lạc, Tuấn
Phong đau đớn trong suy nghĩ.
Nắm
chặt bàn tay lại để cố kìm lại cơn tức giận, Tuấn Phong hít một hơi thật sâu rồi
ngoảnh mặt bước đi. Anh cảm thấy lồng ngực nhói đau và mắt thì cay xòe. Nhếch
môi cười khẩy, Tuấn Phong cảm thấy chả cần thiết để làm hòa với Phương Nhi nữa.
Một
lúc sau, Nhật Thanh điện thoại cho Tuấn Phong. “Ông đang ở đâu vậy.” Nhật Thanh
nói đầy lo lắng.
“Phong
đang ngồi làm chút bia. Thanh cứ đi ngủ trước đi.” Tuấn Phong muốn nói mình vẫn
an toàn, anh không có đi lạc như ai kia.
“Ông
nhậu ở đâu, tôi ra nhậu cùng.” Nhật Thanh cảm thấy không an tâm.
Tiếp
tục nốc bia liên tục, rồi Tuấn Phong cũng thấy Nhật Thanh lật đật bước ra khỏi
taxi. Vừa mới ngồi vào bàn thì Nhật Thanh đã cầm ly bia của anh uống cạn một
hơi.
“Sao
ông lại ra đây nhậu một mình. Đang nhậu vui ở trong kia mà.” Nhật Thanh giả vờ
hỏi chuyện khi chị chủ quán đem ly ra cho anh.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Nhậu ở đây có cái thú riêng của nó.” Tuấn Phong chỉ tay qua
phía quầy thức ăn. “Thanh muốn ăn gì thì tới nói người ta nướng cho. Đủ loại cả.”
Nhật
Thanh thở dài. “Ông thấy bà Nhi đi với thằng An rồi đúng không.”
“Nhi
về rồi sao.” Tuấn Phong đưa bộ mặt giả ngơ như không biết gì.
“Còn
giả vờ nữa ư.” Nhật Thanh liếc mắt rồi nói thật. “Tụi tôi tìm không thấy. Về lại
hostel thì thấy thằng An bước vào xe hơi. Bà Nhi thì mỉm cười vẫy tay tạm biệt
với nó. Tụi tôi tức giận nên đi tới quát lớn lên.” Nhật Thanh cười khẩy. “Bà ấy
nói điện thoại của mình hết pin.”
Tuấn
Phong nốc cạn ly bia. “Rồi sao nữa.”
“Câu
đó tôi phải hỏi ông mới đúng.” Nhật Thanh cũng nốc cạn ly bia của mình.
Tuấn
Phong thở dài trong đau khổ. “Lúc Phong về thì cũng thấy như Thanh vậy đó. Thật
may là Phong vẫn chưa mở lời làm hòa với Nhi. Nếu không thì chả biết có đau hơn
nữa không.”
“Ông
quên bà Nhi đi. Loại người như bà ấy không đáng để ông yêu.” Nhật Thanh tức giận
khuyên nhủ.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Thanh đừng nói Nhi như vậy. Là Phong sai khi cố tình im lặng,
Nhi nghĩ Phong muốn chia tay nên quen với người khác thôi.”
“Tôi
không phải bênh ông. Nhưng từ lúc ở căn tin là tôi thấy bà ấy cười đùa với tên
An đó rồi.” Nhật Thanh ngao ngán khi nhắc lại chuyện cũ.
“Thế
sao Thanh còn bắt Phong quay lại với Nhi.” Tuấn Phong thắc mắc.
Nhật
Thanh ừm một tiếng. “Thì tôi muốn ông quen với bà Nhi. Tôi vẫn hy vọng là mọi
chuyện còn có thể cứu vãn được.” Nhật Thanh thắc mắc. “Mà đến giờ tôi vẫn không
hiểu, vì sao ông lại cư xử như vậy với bà Nhi.” Nhật Thanh mỉm cười. “Hỏi vui
thôi nha, thích thì trả lời, không thì thôi.”
“Nhi
im lặng nên Phong im lặng theo. Lúc Phong định mở lời thì thấy Nhi cười đùa với
An. Rồi đi chơi với hắn ta.” Tuấn Phong khẽ cười. “Càng lúc thì càng nhiều hơn,
Phong thấy vậy nên đành câm nín. Đến tối hôm nay thì có lẽ Phong nghĩ mình chia
tay là đúng rồi.”
Nhật
Thanh gặng hỏi. “Vì sao lại đúng.”
Tuấn
Phong nói thật. “Phong là một người ích kỷ và rất khó chịu trong tình yêu.
Phong không chấp nhận người yêu mình như vậy, hễ một chút là giận rồi đi chơi với
người con trai khác.” Tuấn Phong nghiêm mặt lại nhìn Nhật Thanh. “Thay vì giận
hờn, Nhi có thể tới mắng Phong hoặc giải bày cho Phong hiểu kia mà. Yêu là phải
vì nhau mà sửa đổi, phải chấp nhận tính cách của nhau, phải cùng nhau đi qua mọi
khó khăn, giông bão chứ.”
Nhật
Thanh mỉm cười. “Vậy thì ông không yêu bà Nhi rồi.”
Tuấn
Phong ngạc nhiên. “Vì sao.”
“Vì
như ông nói đó, yêu nhau phải chấp nhận tính cách của nhau. Ông biết tính bà
Nhi như vậy nhưng lại không chấp nhận điều đó.” Nhật Thanh nháy mắt. “Vậy có phải
là ông không yêu bà Nhi đúng không.”
Lúc
này thì Tuấn Phong mới sực tỉnh, giờ anh mới biết rằng, bấy lâu nay anh không
phải yêu Phương Nhi. Vậy tình cảm của anh, cảm xúc của anh giành cho Phương Nhi
là gì, phải chăng mới dừng lại chữ thích hoặc là cảm nắng. Hay là anh ích kỷ và
chỉ nghĩ về lợi ích với cảm xúc của bản thân.
Khi
hai người yêu nhau xảy ra mâu thuẫn và người thứ ba xuất hiện, đó là lúc chuyện
tình sẽ vỡ tan. Không, nếu hai người thật sự yêu nhau, thì cho dù người thứ tư,
thứ năm xuất hiện cũng vậy thôi. Không có gì có thể thay đổi tình yêu của họ
dành cho nhau, trừ khi là chính bản thân họ.
Chỉ
có thể là hết yêu hoặc trước giờ chưa yêu, cho nên chúng ta mới có thể thay đổi
cảm xúc nhanh như vậy. Chứ nếu yêu thật sự và yêu đậm sâu thì chúng ta phải mất
một thời gian rất dài mới quên đi được hình bóng của người kia.
Sáng
sớm hôm sau, Tuấn Phong bật dậy và sửa soạn hành lý. Đúng như những gì anh xin
thầy Quang, sáng hôm nay anh sẽ về lại thành phố H. Lớp của anh thì nán lại tới chiều rồi sẽ về
sau. Nhật Thanh cũng thức dậy và thấy Tuấn Phong đang cắm cúi thu xếp đồ đạc.
Vài
phút sau thì mọi thứ đã xong, Tuấn Phong sợ đánh thức thầy Quang dậy sớm nên
anh đành đi ra pha cà phê uống trước. Vẫn như sáng hôm qua, Tuấn Phong nhấm nháp
tách cà phê rồi nghĩ ngợi lung tung. Anh thấy Nhật Thanh cũng đi tới bên cạnh cầm
tách sữa nóng. Khẽ mỉm cười như muốn chê bai, Tuấn Phong thấy Nhật Thanh liếc
mình như muốn nuốt sống.
Cuối
cùng thì thầy Quang cũng dậy, Tuấn Phong mừng rỡ đi tới và thấy Phương Nhi cũng
đang từ phòng bước ra. Cố tính làm ngơ, Tuấn Phong tiếp tục tiến thẳng tới thầy
mình.
“Dạ
em chào thầy. Em muốn báo với thầy một tiếng trước khi đi về ạ.” Tuấn Phong khẽ
cười.
Thầy
Quang mỉm cười đáp lại. “Ừm em, nhưng nhớ phải cẩn thận đó nha.”
“Dạ
vâng ạ.” Tuấn Phong chào thầy rồi bước vào phòng lấy hành lý.
Phương
Nhi nhìn Tuấn Phong đầy ngạc nhiên khi thấy anh đeo ba lô bước đi. Vẫn cố gắng
bình tĩnh, Tuấn Phong bước ra khỏi hostel và thở phào nhẹ nhõm. Đút hai tay vào
túi quần, Tuấn Phong chờ tài xế của mình tới đón. Anh đã sắp xếp chuyện này trước
khi lên đây, tất cả là vì muốn tạo bất ngờ cho cô nhóc.
“Đi về
sao.” Nhật Thanh nói lớn.
Tuấn
Phong quay lại và ngạc nhiên khi thấy Nhật Thanh cũng đang mang ba lô. “Thanh
cũng đi về sao.”
Nhật
Thanh ừm một tiếng. “Có thể cho tôi ké khúc về nhà được không.”
“Tất
nhiên là được.” Tuấn Phong nhíu mày. “Mà sao Thanh lại về.”
“Phòng
có hai đứa. Một đứa đi về thì đứa còn lại ở với ai.” Nhật Thanh nhếch môi.
Tuấn
Phong chợt nhận ra. “Có phải Thanh biết trước sáng nay Phong sẽ đi về đúng
không.”
Nhật
Thanh mỉm cười. “Lúc tối tôi tới xin thầy đi ra nhậu với ông. Thầy bảo đừng
chơi khuya quá, mai ông còn phải về sớm. Thế là tôi hỏi thầy và xin về cùng
luôn.”
“Sao
Thanh không ở lại với lớp rồi chơi đến chiều về.” Tuấn Phong không muốn vì mình
mà Nhật Thanh bỏ cuộc vui.
“Hỏi
hoài vậy ông.” Nhật Thanh giả vờ tức giận. “Có cần thiết không.”
Tuấn
Phong ngẩn người rồi quay mặt đi trong sợ hãi. Vài phút sau thì tài xế đánh xe
tới, Tuấn Phong và Nhật Thanh ngồi ở ghế sau. Cảm thấy cũng chả còn bao nhiêu
thời gian nữa nên Tuấn Phong đành hỏi.
“Thanh
có muốn về nhà Phong chơi không.” Tuấn Phong khẽ cười.
Nhật
Thanh ngạc nhiên. “Sao hôm nay lại có nhã ý tốt bụng vậy.”
“Với
một điều kiện là Thanh phải giữ bí mật cho Phong. Đừng kể với ai về gia thế của
Phong được không.” Tuấn Phong muốn cậu ta phải giữ bí mật cho mình.
Nhật
Thanh bĩu môi. “Nhà ông buôn lậu hay sao, mà bí với chả mật.”
Tuấn
Phong quay mặt đi. “Nếu không muốn thì thôi vậy. Đây cũng chả ép làm gì.”
“Nhà
ông có nước ngọt không với bánh kẹo không. Có thì tôi sẽ giữ bí mật cho.” Nhật
Thanh phải giả vờ mình thèm bánh kẹo để đồng ý giao kèo với Tuấn Phong, chứ thật
sự thì anh vô cùng tò mò.
Xe vi
vu trên quốc lộ một thời gian thì cũng về tới thành phố H. Tài xế chở Tuấn
Phong về lại nhà. Nhật Thanh phải há miệng trầm trồ liên tục khi thấy khu phố
mà Tuấn Phong sống. Nhật Thanh phải thốt lên khu phố của Tuấn Phong sang trọng
gấp mấy lần khu của Phương Nhi.
Xe dừng
trước cổng, Nhật Thanh bước ra và phải lé mắt hơn nữa. Anh không ngờ bấy lâu
nay Tuấn Phong sống trong căn biệt thự to lớn như thế này. Trước giờ anh cứ
nghĩ Tuấn Phong đi xe máy, rồi ăn mặc đơn giản, anh nghĩ gia thế của Tuấn Phong
chắc cũng bằng nhà anh là cùng. Giờ khi chứng kiến được sự thật thì anh mới biết
rằng, Tuấn Phong thực chất không như gì mình tưởng tượng.
Bước
vào trong, Nhật Thanh di chuyển qua khoảng sân rất rộng lớn. Nơi anh đang thấy
nhiều người đang tỉa và chăm sóc cây cảnh. Những tiếng chào bắt đầu vang lên và
Nhât Thanh ngạc nhiên khi thấy Tuấn Phong dặn dò mọi người giữ bí mật cho việc
anh về.
Đúng
như lời hứa của Tuấn Phong, bánh kẹo bắt đầu được đem lên, toàn là những loại
bánh kẹo đắt tiền. Thắc mắc không chịu nổi, Nhật Thanh liền hỏi thật Tuấn
Phong.
“Ê
ông kia, trước giờ ông không cho mọi người tới nhà ông là vì sao.” Nhật Thanh
liếc mắt nhìn.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Phong muốn mọi người chúng ta cư xử bình thường. Phong không
muốn họ biết nhà Phong như thế này, rồi lại cư xử không hay với Phong.”
“Ông sợ
người ta biết nhà ông giàu như thế này thì sẽ xa lánh ông.” Nhật Thanh ngầm
đoán.
Tuấn
Phong gật đầu. “Đúng rồi.”
Nhật
Thanh xùy một tiếng. “Có ông mới bị điên á. Nếu họ mà biết nhà ông như thế này
thì họ sẽ càng bu lấy ông.” Nhật Thanh chợt nghĩ đến Phương Nhi.
“Nếu
vậy thì Phong càng không thích. Phong chỉ muốn một tình bạn không tính toán, một
tình bạn chân thật.” Tuấn Phong không muốn vật chất quyết định tình cảm.
“Thế
sao bây giờ ông mới dẫn tôi về nhà.” Nhật Thanh hỏi vặn lại. “Hay là ông nghĩ tôi
là hạng người tham phú phụ bần, thấy sang bắt quàng làm họ.”
“Không
phải.” Tuấn Phong đáp nhanh. “Phong sợ Thanh thấy Phong giàu, rồi Thanh không
chơi với Phong nữa.” Anh nhớ lại chuyện của Nhật Thanh hồi cấp hai. Khi cậu ta
nghỉ chơi với hàng loạt người vì gia thế cách biệt.
Nhật
Thanh bĩu môi. “Miệng lưỡi không thể tin được.” Nhật Thanh nhìn xung quanh. “Mà
nhà ông giàu thật. Mà không, siêu giàu mới đúng.”
Rồi
Tuấn Phong dẫn Nhật Thanh đi tham quan nhà của mình. Từ phòng khách, đến nhà bếp,
phòng đọc sách, phòng ngủ cho đến gara xe. Nhật Thanh phải trầm trồ liên tục vì
sự xa hoa và sang trọng của ngôi biệt thự.
“Tôi
thật không ngờ.” Nhật Thanh tò mò. “Nhìn cách ông ăn mặc như vậy nhưng không ngờ
lại là một thiếu gia.”
“Do
Phong bị ảnh hưởng bởi ông nội.” Tuấn Phong khẽ cười. “Mà do Thanh không để ý
thôi. Chứ Tuấn Kiệt em Phong ăn mặc toàn những áo quần hàng hiệu không mà.”
“Tôi
tưởng đó là hàng nhái.” Nhật Thanh nói thật. “Bà Nhi có biết nhà Phong không.”
Tuấn
Phong hiểu ý của Nhật Thanh. “Không. Mà thôi chúng ta đi dạo đi.”
Tuấn
Phong dắt chiếc xe 67 của mình ra, anh chở Nhật Thanh đi dạo quanh thành phố,
đi vào trung tâm thương mại mua quà cho cô nhóc, rồi chở Nhật Thanh về lại nhà,
nhân tiện anh lên thăm luôn cho biết.
Nhật
Thanh ở chung cư bên quận B, khu chung cư này thuộc quyền sở hữu của nhà Tuấn
Phong. Bước lên tầng mười một, Tuấn Phong bước vào trong quan sát. Mặc dù biết
Nhật Thanh sống với mẹ từ lâu nhưng nhìn khung ảnh treo trong phòng Nhật Thanh,
anh mới cảm thấy cay đắng làm sao.
“Sao,
thấy nhà tôi nghèo như vậy thì liệu còn muốn chơi với tôi nữa không.” Nhật
Thanh giả vờ chọc ghẹo.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Thanh nghĩ Phong là ai vậy. Phong chỉ sợ Thanh không chơi với
Phong nữa thôi.”
“Nhà
ông giàu như vậy thì ngu gì tôi không chơi với ông.” Nhật Thanh nhếch môi cười.
Trò
chuyện một hồi thì Tuấn Phong chạy về nhà. Đã gần bảy giờ tối và anh không thấy
ai cả. Hỏi bác Ba thì anh mới biết mọi người tối nay kéo nhau đi chơi cả rồi. Cảm
thấy mình ngu ngốc khi giấu bí mật như vậy, Tuấn Phong lủi thủi đi về lại
phòng. Đọc sách một lúc rõ lâu thì anh thấy ánh đèn xe phía dưới sân. Tuấn
Phong thấy cả nhà anh đang đi vào. Cô nhóc của anh ôm một đống quà sinh nhật.
Nhẩm tính thời gian, mười phút sau thì Tuấn Phong rón rén qua phòng cô nhóc gõ
cửa.
“Ngạc
nhiên chưa.” Tuấn Phong mỉm cười nhưng khi thấy khuôn mặt buồn rầu của cô nhóc
thì anh lại mất vui.
Bất
ngờ vì sự xuất hiện của Tuấn Phong, Thanh Vân mừng hết lớn. “Anh.” Cô định nhào
tới ôm nhưng may là kìm lại được.
“Chúc
em sinh nhật vui vẻ.” Tuấn Phong giơ hộp quà của mình lên.
Thanh
Vân nhận quà. “Em cám ơn anh.” Cô thắc mắc. “Nhưng sao anh bảo tối mai mới về.
Thôi anh vào phòng em ngồi đi.”
Tuấn
Phong ngồi bệt dưới đất. “Anh xin về lúc chiều kia nhưng muốn làm em bất ngờ
nên anh giấu. Sinh nhật của em sao anh quên được.”
Thanh
Vân cũng ngồi xuống đất. “Sao anh về mà không đi chơi với cà nhà.”
Tuấn
Phong khẽ cười. “Lúc anh đi mua quà về thì nghe nói cả nhà đi ăn rồi. Nghĩ cũng
muộn nên anh đành ở trong phòng chờ em.” Anh hối cô nhóc. “Em mở quà ra đi.”
Thanh
Vân chợt khóc vì vui sướng. “Dạ.”
Tuấn
Phong hoảng hốt. “Sao em lại khóc.” Anh lấy tay gạt nước mắt trên mặt cô nhóc.
“Em
vui quá.” Thanh Vân cúi mặt xuống mở quà.
“Cô
nhóc ngốc nghếch này.” Tuấn Phong khẽ cười.
Thanh
Vân lấy ra một cây bút và hai cặp tất chân màu trắng có thêu những hình ngộ
nghĩnh. Cô cười trong vui sướng, hai mắt cô nhắm tít lại trong rất dễ thương.
Tuấn Phong không kìm được nên lấy tay bếu nhẹ má cô nhóc.
“Em cảm
ơn anh.” Thanh Vân bếu lại má Tuấn Phong.
Tuấn
Phong mở to mắt. “Dám bếu anh luôn.”
Thanh
Vân nhìn Tuấn Phong. “Anh đi chơi vui không.”
“Chả
vui. Còn em thì sao, hôm nay sinh nhật em vui không.” Tuấn Phong quan tâm cô
nhóc.
Thanh
Vân nghĩ ngợi giây lát. “Dạ vui anh.” Thật ra thì cô chỉ mới vui cách đây vài
phút. Cả ngày hôm nay cô lúc nào cũng buồn rầu, ngay cả ở trên công ty với mẹ để
học việc thì cô cũng chẳng nở được một nụ cười.
Tuấn
Phong kể cho cô nhóc nghe về chuyến đi chơi của mình, những điều mà anh chưa kể
cho cô nhóc qua điện thoại. Riêng việc anh dự định dẫn cô nhóc lên thành phố Đ chơi
thì giấu kín trong lòng. Anh đợi năm sau sẽ dẫn cô đi, anh lại muốn làm cô bất
ngờ.