Ta đang ở đâu đây, Đỗ
Bá Phương thầm nghĩ.
Sau khi mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập
vào mắt y là túp lều được làm bằng lá cói. Họ Đỗ lật đật bước ra bên ngoài, ánh
sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt, nó khiến y cảm thấy chói. Y đưa tay phải lên
che mặt và bỗng ngửi thấy mùi thảo mộc phảng phất bay đâu đó.
Đây
là đâu, y tiếp tục nghĩ ngợi.
Phía trước mặt y là một cái hồ lớn, y định
tới đó để uống nước, y cảm thấy rất khát. Khập khiễng bước đi, y cảm thấy đau
nhức toàn thân, nhất là trước ngực, nơi mũi tên cắm vào.
“Tiểu tử ngươi dậy rồi sao.” Tiếng ai
nói vọng tới.
Tiếng
ai vậy ta, có khi nào ta nghe nhầm không, họ Đỗ nghĩ bụng
rồi tiếp tục nhìn quanh nhưng chả thấy ai.
“Ta ở trên này mà. Ngươi nhìn đi đâu vậy.”
Tiếng nói tiếp tục cất lên.
Rồi họ Đỗ cũng thấy một lão nhân đang đứng
trên cành cây đa nhìn xuống mình. Cái cây đa mới thật lớn làm sao, tán lá xòe
ra, thân cây phải mấy người ôm mới đặng. Còn lão nhân thì mặc y phục trắng tinh,
râu tóc của lão nhân cũng đều đã bạc trắng hết cả.
Đỗ Bá Phương chậm rãi bước tới. “Lão tiên
sinh, ngài làm gì trên đó vậy.”
“Đứng nhìn ngươi chứ sao.”
Đỗ Bá Phương khẽ cười. “Tiểu hạ biết rồi,
ý tiểu hạ hỏi là trước khi tiểu hạ ra đây kia.”
Lão nhân ngồi trên cành. “Thì ta đứng
nhìn thiên địa, nhìn quan cảnh.”
Họ Đỗ thấy cách nói chuyện của lão nhân
rất lạ nên mới hỏi tiếp. “Là tiên sinh đã cứu mạng tiểu hạ sao.”
Lão nhân khẽ cười. “Không phải ta thì
còn ai vào đây nữa. Nếu ta tới chậm một khắc thì liệu ngươi còn có nhìn thấy được
ánh dương không.” Dứt lời, lão nhân phi thân xuống đất, cái cách ông ta phi
thân đáp xuống, nhìn nhẹ tựa như lông vũ. Đỗ Bá Phương nhìn thấy phải ồ lên một
tiếng.
Trên
đời này, ta nhìn thấy thân thủ của Trần huynh đã đầy uy lực tuyệt đỉnh ra sao,
thì so với lão tiên sinh này chả là gì cả, họ Đỗ nghĩ.
Lão nhân bèn tới gốc cây cầm ấm đất rót
nước ra chén. Sau đó ông đưa cho Đỗ Bá Phương, trông nước ấy như là thuốc.
“Uống đi tiểu tử.” Lão nhân ra lệnh.
Họ Đỗ cung kính nhận rồi uống một hớp cạn
hết thuốc. Thì ra là thuốc của lão nhân nấu,
hèn gì ta thấy mùi thảo mộc, Đỗ Bá Phương nghĩ thầm.
Lão nhân nhìn y. “Ngươi đã hôn mê đến
ba ngày rồi đó. Ta tưởng ngươi không qua khỏi. Ai ngờ mạng ngươi cũng lớn đấy.”
Đỗ Bá Phương nghe xong liền chắp tay
cung kính. “Đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh. Không biết danh xưng của ngài là
gì, để cho tiểu hạ tiện xưng hô.”
Lão nhân ngồi xuống. “Ta có rất nhiều
danh xưng, Bạch Lão, Bạch Tiên, Nguyên Quân, Hồng Y, Bạch Y… rất nhiều. Nên nhà
ngươi cứ xưng hô như nãy giờ là được.”
Đỗ Bá Phương thắc mắc. “Ủa sao tiên
sinh lại biết tiểu hạ ở đó mà tới cứu. Nếu tiểu hạ nhớ không nhầm thì tiểu hạ
đã rớt xuống vực...”
Chưa nói hết lời thì lão nhân đã chen lời
nói tiếp. “Cái gì mà vực, tiểu tử nhà ngươi chỉ rớt xuống một cái hố đất thôi.
Nếu đó là vực thì ngươi mất xác rồi.” Sau đó lão nhân ngước mặt lên trời. “Nếu
ta nói, ta đoán trước được ngươi sẽ bị thương ở đó thì tiểu tử ngươi sẽ nghĩ gì.”
“Tiểu hạ không tin.” Họ Đỗ nói nhanh.
“Thật ra ta đã được báo rằng, trước gì
tiểu tử ngươi cũng sẽ ở đó. Ta đã chờ tiểu tử nhà ngươi rất lâu rồi. Cứ nói là
cơ duyên của ta và nhà ngươi đi cho dễ hiểu.” Lão nhân gãi mặt nói.
Đỗ Bá Phương nghe hai từ cơ duyên, y cảm
thấy không tin. “Cơ duyên sao ạ, tiểu hạ không hiểu. Chưa kể, ngài lại chờ một
thời gian rất lâu để cứu mạng một kẻ như tiểu hạ. Liệu tiểu hạ có đáng không.”
“Cứ nghĩ rằng thiên địa muốn tiểu tử ngươi
sống đi. Ngươi có số mệnh phải thực hiện nhiều cơ sự theo sự sắp xếp của thiên
địa mà ta không thể nói ra. Ngay từ lúc tiểu tử ngươi còn chưa sinh ra, ngươi
đã được chấm định để làm những việc gì đó.”
Đỗ Bá Phương càng bần thần và ngây người
ra khi nghe xong lão nhân nói. Gì mà cơ
duyên hay cơ sự của thiên địa. Lão tiên sinh này là ai và có khi nào ta chết rồi
không. Có khi nào đây chỉ là một thực tại nào đó không, họ Đỗ nghĩ thầm.
Thấy mặt y đăm chiêu, lão nhân liền nói.
“Ngươi không phải là người đầu, cũng chả phải là người cuối ta cứu. Trước khi
ta cứu tiểu tử ngươi, ta cũng có cứu mạng một tên tiểu tử khác. Có điều không
như ngươi, y nài nỉ nói ta đừng nên cứu mạng y.”
“Ủa người nào mà kì lạ vậy.” Họ Đỗ ngạc
nhiên.
Lão nhân chậm rãi kể tiếp. “Y lớn hơn
ngươi vài tuổi, lúc ta cứu mạng y, thì y rớt xuống vực rồi trôi nổi trên mặt
sông. Sau khi chữa trị cho y mấy tuần trăng liên tiếp, y cũng tỉnh dậy. Rồi câu
đầu tiên y nói là sao ta lại cứu mạng y, cứ để mặc cho y chết.”
“Rồi sao nữa thưa tiên sinh.”
“Thì tất nhiên là ta kệ tiểu tử hắn nói
gì, ta vẫn chữa thương thôi. Rồi một thời gian sau, khi y bắt đầu bước đi được
thì y lại đi tự tử.” Nói đoạn, lão nhân ngừng lại một chút, ông chỉ tay cho Đỗ
Bá Phương nhìn theo. “Tiểu tử ngươi có thấy cái cành cây trên kia không. Tiểu tử
hắn quăng vải lên đó để treo cổ tự tử.”
Đỗ Bá Phương nhìn theo. “Thế rồi huynh
ta chết không.”
Lão nhân cười lớn. “Tất nhiên là không,
mảnh vải bị đứt, y rớt xuống. Thế là ta phải mất vài ngày nữa để chữa thương
cho y. Nếu thiên địa muốn y chết, thì lúc y rớt xuống vực đã chết không toàn
thây rồi. Đâu phải để trôi nổi trên sông chờ ta tới cứu.” Lão nhân nhìn mặt Đỗ
Bá Phương nhíu mày. “Sinh tử là chuyện của thiên địa. Mọi chuyện ta làm đều dựa
vào lẽ đó. Số mệnh ta sắp đặt phải cứu tiểu tử ngươi nhưng với điều kiện tiểu tử
ngươi được phép sống. Còn nếu thiên địa đã an bài cho tiểu tử ngươi chết, thì
ta có bấm độn hay tìm kiểu gì cũng không bao giờ gặp được.”
“Thế tiên sinh đã từng không cứu được
ai chưa.”
“Rất nhiều rồi, ta đã tìm mọi phương
pháp để chữa trị nhưng rồi họ cũng ra đi. Có lúc ta được báo sẽ phải ở nơi đó
chờ tiểu tử kia nhưng rồi chờ mãi không thấy. Đến khi ta phải đi cứu một tiểu nữ
khác thì thấy y đã nằm đó chết tự bao giờ. Bởi vậy ta mới nói, thiên địa đã an
bài tiểu tử ngươi phải làm cơ sự gì đó, nên mới để ta cứu sống tiểu tử ngươi.”
Đỗ Bá Phương suy nghĩ hồi lâu. “Vậy phải
chăng ngài là thần tiên giáng thế.”
Lão nhân nhìn họ Đỗ cười lớn. “Gì mà thần
tiên hay thần thánh.”
“Tiểu hạ vẫn không hiểu, thiên địa muốn
tiểu hạ sống để làm gì.” Đỗ Bá Phương thắc mắc.
Lão nhân chỉ khẽ cười. “Tới lúc đó tiểu
tử ngươi ắt sẽ tự biết. Còn bây giờ, ta phải làm nốt cho xong việc. Tiểu tử
ngươi muốn học võ công không.”
“Tiên sinh định truyền võ công cho tiểu
hạ ư.” Họ Đỗ há hốc ngạc nhiên.
Lão nhân đứng dậy chắp hai tay ra sau
lưng. “Không, ta đâu biết võ công thì làm sao mà truyền cho tiểu tử nhà ngươi
được. Ta sẽ chỉ dạy, còn việc tập luyện thành thục không thì phải dựa bản lĩnh,
năng lực và sự luyện tập của tiểu tử nhà ngươi.”
Nghe xong, Đỗ Bá Phương liền quỳ xuống
chắp tay đầy cung kính. “Xin tiên sinh hãy nhận một lạy của đệ tử.”
Chưa kịp lạy thì lão nhân đã đưa tay ra
đỡ. “Cái gì mà đệ tử, ta có nhận tiểu tử nhà ngươi làm đồ đệ hồi nào kia chứ. Với
lại, đây chả phải là võ công của ta. Và ta cũng không muốn nhận đồ đệ.”
“Không phải của tiên sinh thì là của
ai.”
“Là của thiên địa.”
Nói xong, lão nhân dẫn y đi tới bờ sông
rồi nhặt một cục đá nhỏ ném xuống mặt hồ. Đỗ Bá Phương ngạc nhiên vì chẳng hiểu
lý do.
“Tiểu tử ngươi thấy gì.” Lão nhân hỏi.
“Ném đá xuống mặt hồ, làm nước văng
lên.”
Lão nhân nghe xong, ông tiếp tục nhặt cục
đá khác to hơn rồi ném mạnh xuống, lần này nước văng lên to hơn. Lão nhân nhìn
họ Đỗ hỏi tiếp. “Rồi tiểu tử ngươi thấy gì.”
Đỗ Bá Phương gãi đầu. “Thì cũng như vậy
mà nước văng lên to hơn.”
Lão nhân tiếp tục nhặt một cục đá khác
nhưng lần này là đá nhỏ và dẹp hơn. Sau đó, lão nhân tiếp tục ném xuống mặt hồ,
có điều lần này ông ném ngang lại. Viên đá bay xuống chạm trên mặt hồ ba lần.
Lão nhân ném xong quay sang nhìn Đỗ Bá
Phương. “Lần này thì sao.”
“Cũng là ném đá xuống mặt hồ nhưng lần
này khác hai lần trước. Viên đá bay xa hơn và chạm…”
Chưa đợi Đỗ Bá Phương nói hết, lão nhân
đã cướp lời. “Đấy là điều ta muốn nói. Võ công trên đời này đều bắt nguồn là một.
Ví như cục đá ném xuống mặt hồ. Mỗi người có mỗi cách ném khác nhau, mỗi lực
khác nhau và mỗi viên đá khác nhau, rất rất nhiều trường hợp khác nhau. Điều đó
ví như cách mỗi người từ một võ công, rồi thi triển ra nhiều võ công khác, ra
những chiêu thức khác nhau. Quyền pháp, thì tất cả loại quyền pháp trên đời này
dù cho đó là Hàn Long quyền, Thiên Long quyền, Đại Hải quyền… thì đều là quyền pháp.
Chỉ có điều người thực hiện nó vận lực khác nhau, chiêu thức thi triển khác
nhau. Rồi họ dựa vào sở kiến võ công của mình, để tạo lập nên cái danh xưng chiêu
thức của riêng họ.”
Lúc này nghe xong, Đỗ Bá Phương mới ngỡ
hiểu ra nhiều điều. Không ngờ lão tiên
sinh lại có kiến thức uyên thâm về võ học như vậy, họ Đỗ nghĩ.
Thấy họ Đỗ ngơ ngẩn, lão nhân nhíu mày.
“Quan trọng là người dụng võ như thế nào. Nếu mục đích của người dụng võ xuất
phát từ đức tính tốt, cứu người trợ dân, ra tay trượng nghĩa khi họ gặp hoạn nạn.
Trong lúc luyện tập thì tâm tư suy nghĩ đều không vọng tà đạo, luôn luôn hướng
về cái thiện, không nghịch lại thiên địa, dựa theo lẽ thiên địa mà hành võ, thì
lúc đó mới gọi là võ học chân chính, mới có thể quần thảo thiên hạ.”
“Là người học võ bấy lâu, tiểu hạ là kẻ
có mắt mà như mù. Không hiểu được căn nguyên lý lẽ từ đầu của võ học.”
Lão nhân vuốt râu. “Bây giờ ta sẽ chỉ dạy
cho ngươi khẩu quyết, tâm pháp của loại võ công này.”
Đỗ Bá Phương thắc mắc. “Võ công tên gì
vậy thưa tiên sinh.”
Lão nhân nhíu mày. “Ta cũng không biết,
ngươi thích đặt tên gì thì đặt. Thiên Địa hay Sơn Hà gì đó tùy tiểu tử nhà
ngươi.” Nói đoạn, lão nhân ngừng lại nhìn Đỗ Bá Phương. “Tiểu tử nhà ngươi hình
như học quyền pháp phải không.”
“Thưa tiên sinh, đúng rồi ạ.”
“Ta biết lâu rồi, chẳng qua hỏi vui
thôi. Vậy thì ta sẽ dạy cho ngươi quyền pháp.” Lão nhân khẽ cười.
Họ Đỗ gật đầu. “Kiến thức võ học của
tiên sinh thật uyên thâm. Chắc võ công của ngài vô địch thiên hạ không địch thủ.”
Lão nhân nghe xong liền tỏ vẻ ngạc
nhiên. “Ta làm gì biết võ công.”
“Tiên sinh cứ đùa giỡn với tiểu hạ. Nếu
ngài không biết võ công mà sao kiến thức của ngài uyên thâm như vậy. Tiên sinh
mà không biết võ công, vậy chứ ngài biết gì.”
Lão nhân khẽ cười. “Ta biết pháp thuật.”
Pháp
thuật ư, họ Đỗ nghĩ thầm rồi nói. “Tiên sinh lại đùa với tiểu hạ
hoài.”
“Ngươi không tin ta ư.”
Đỗ Bá Phương lắc đầu không tin, lão
nhân liền đưa hai ngón tay trỏ và giữa lên trán họ Đỗ. “Vậy sao.” Lão nhân mỉm
cười. “Ngủ đi.”
Tức thì, Đỗ Bá Phương ngã rầm ra phía
sau. Hai mắt y nhắm tự lúc nào không hay. Nhìn mặt y hình như đang ngủ thật.
Lão nhân đứng bên cạnh nhìn lên trời mỉm cười. Một lúc sau, Đỗ Bá Phương đã bị
treo ngược lên cành cây. Sau một hồi y cũng tỉnh dậy.
Nóng
quá, sao nóng thế nào, Đỗ Bá Phương nghĩ rồi nói. “Thiên
địa ơi cứu mạng.” Họ Đỗ hét lớn.
Thì ra y bật dậy vì sức nóng từ ngọn lửa
đang đốt dưới đất. Lửa bén lên làm xém đốt tóc của y. Họ Đỗ hét liên tục vì sức
nóng của ngọn lửa.
“Lão tiên sinh, sao ngài lại làm như vậy
với tiểu hạ.”
Lão nhân đứng cách xa nơi đó. “Ta muốn
xem tiểu tử ngươi sẽ trốn thoát bằng cách nào.”
Họ Đỗ đưa mắt đảo quanh để tìm lão
nhân, rồi y cũng thấy được nên liền nói lớn. “Sao mà tiểu hạ thoát được. Lão
tiên sinh tha cho tiểu hạ đi, lửa sắp lớn lên rồi. Không khéo tiểu hạ bị nướng
chín bây giờ.”
“Tiểu tử ngươi không biết dùng lực và sợi
dây để đong đưa à.”
Nghe xong Đỗ Bá Phương hiểu ý nên liền
vận lực đẩy mình ra phía trước, rồi vận lực đẩy ngược lại ra sao. Cứ thế sau một
lúc thì y tạo ra được đà, y vận lực mạnh một phát ra phía sau rồi lấy đó làm đà
để vận mạnh về phía trước. Tức thì người y được đôi lên, nhanh chóng y dùng hai
tay ôm được cành cây.
Ta
làm được rồi, họ Đỗ thầm nghĩ.
Lão nhân nhíu mày như tỏ vẻ không bằng
lòng. “Tiểu tử ngươi là một tên thảm bại thật sự.”
Đỗ Bá Phương nghe thấy liền quay sang
nhìn lão nhân thắc mắc. “Sao lại thảm bại, tiểu hạ không hiểu.”
“Thứ nhất, tiểu tử ngươi bị hoàn cảnh
nhất thời trước mặt tác động, mà hoảng loạn quên mất bản thân mình có thể làm
được gì. Không bình tĩnh để xuy xét tình thế để tìm ra giải pháp cho hành động.
Thứ hai, là ngươi bị ngoại cảnh bên ngoài tác động vào mà nghe theo, do đó
ngươi không có chính kiến, tâm địa dễ bị dụ dỗ, sai lạc. Thứ ba, chưa gì đã vội
mãn nguyện với hoàn cảnh hiện tại. Tiểu tử ngươi tốn biết bao nhiêu sức để rồi
kết quả mang lại chả có gì.”
Dứt lời, lão nhân liền quơ nhẹ tay phải,
ngọn lửa bỗng tắt ngay. Đỗ Bá Phương há hốc ngạc nhiên ồ lên một tiếng, y không
phải ngạc nhiên vì những lời lão tiên sinh nói, mà y ngạc nhiên vì đứng ở một
khoảng cách xa như vậy, lão tiên sinh chỉ quơ nhẹ cánh tay mà ngọn lửa lớn như vậy
tắt lịm ngay. Phải chăng lão tiên sinh hoặc là võ công quá siêu quần hoặc là
ông biết pháp thuật thật sự. Bất thình lình, lão nhân quơ tiếp tay trái, ngọn lửa
lập tức bùng lên lại. Đỗ Bá Phương tiếp tục ngạc nhiên nhìn lão nhân. Mắt y mở
to ra, miệng thì há rộng.
Họ Đỗ chưa kịp nói gì thì đã có cảm
giác như ai đó đang đứng sau lưng mình. Y quay lại thì bất ngờ lão nhân đã đứng
phía sau tự bao giờ. Suýt chút nữa thì y đã giật mình rồi xém bị rớt xuống lại.
“Giờ tiểu tử ngươi nghe ta đây, nghe kỹ
từng chữ, từng lời một. Đây là tâm pháp, khẩu quyết để tiểu tử ngươi vận dụng
vào võ công của mình.”
“Dạ tiểu hạ rõ rồi thưa tiên sinh.”
Lão nhân bắt đầu đọc tâm pháp, Đỗ Bá
Phương chăm chú nghe theo từng chữ, từng lời. Ngọn lửa vẫn còn đang cháy bên dưới
nhưng hình như họ Đỗ không còn quan tâm đến sức nóng của nó tạo ra nữa.
Điều bây giờ y quan tâm là sự chỉ giáo
của lão tiên sinh. Những lời chỉ dạy, những tâm pháp truyền lại cho y. Đỗ Bá
Phương không biết đây có phải là một trong các thực tại hay không. Có khi nào
đây chỉ là thức của họ Đỗ và y thật sự đã chết rồi. Tất cả chỉ là sự huyền ảo của
thiên địa mà họ Đỗ mắc phải khi chết.
Nếu đúng như vậy thì có lẽ Đỗ Bá Phương
cũng chẳng muốn thức tỉnh, bởi vì ở trần thế, y chẳng còn gì để lưu luyến cả.