Vẫn mặc bộ áo quần đi học như hôm nào, áo sơ mi trắng
và quần đen, Tuấn Phong mang đôi giày đen đi xuống nhà. Tối nay, đêm đại hội
văn nghệ của trường sẽ diễn ra, cái đêm mà mọi người háo hức chờ đợi bấy lâu. Tuấn
Phong cũng vậy, anh tò mò không biết cô nhóc sẽ đánh đàn và hát bài gì.
Vừa mới
bước xuống cầu thang, Tuấn Phong đã thấy Thanh Vân đang đứng trong phòng khách.
Cô nhóc mang chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần giả váy màu đen. Mái tóc của cô
nhóc được cột lại và xõa một bên vai.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Xem ai kìa.”
Thanh
Vân nghe thấy nên quay lại, hai má cô ửng hồng, đôi môi thì đỏ thắm, gương mặt
cô càng nổi bật và xinh đẹp hơn khi được mẹ trang điểm. Tuấn Phong phải như chết
lặng trong vài giây, anh không ngờ Thanh Vân lại xinh đẹp đến mức như vậy. Tim
anh bỗng đập nhanh hơn bình thường, người anh bỗng run rẩy và nín thở khi Thanh
Vân mỉm cười.
“Anh.”
Thanh Vân cười tít mắt.
Cố gắng
lấy lại bình tĩnh, Tuấn Phong ầm ờ rồi ngập ngừng nói. “Ờ, em xong rồi sao.”
“Dạ.”
Thanh Vân thấy sắc mặt của Tuấn Phong hơi lạ. “Anh sao vậy. Bị đau ở chỗ nào
sao.”
Tuấn
Phong nói nhanh. “Đâu có đâu.” Anh lái sang chuyện khác. “Kiệt đâu rồi.” Đau tim thì có, Tuấn Phong nghĩ thầm
trong đầu.
Thanh
Vân khẽ cười. “Kiệt bảo sẽ xuống giờ.”
“Đây,
em đây. Làm gì mà nôn nóng vậy.” Tuấn Kiệt đi xuống cầu thang nói lớn. Cậu cũng
mang quần đen với áo sơ mi trắng như anh mình.
Vì
văn nghệ có thể kéo dài tới gần khuya, cộng với việc ăn mặc chỉnh chu, nên Tuấn
Phong góp ý cả ba người nên đi taxi cho tiện. Bác Ba tài xế muốn ngỏ ý đưa đi
nhưng Tuấn Phong muốn để bác ở với gia đình nên anh từ chối khéo. Taxi đến,
bình thường thì ba người sẽ ngồi chung băng ghế sau, nhưng hôm nay Tuấn Phong vội
mở cửa rồi ngồi ở ghế trước. Anh sợ tim mình lại nhảy vọt ra ngoài.
Đại hội
văn nghệ được tổ chức tại hội trường nằm ở khu nhà nghệ thuật. Với sức chứa lên
đến gần ngàn người, hội trường trông rất to lớn. Tuấn Phong tạm chia tay với
hai em mình, anh bước lên chỗ ngồi ở khu vực dành cho lớp mình. Khối mười hai của
anh sẽ ngồi trên cùng và khối lớp mười sẽ ngồi những dãy ghế đầu tiên, nó nằm ở
phía sau những dãy ghế dành cho các khách mời VIP, thầy cô và ban giám khảo.
Tuấn
Phong bắt đầu lấy máy ảnh nhãn hiệu C ra ngắm thử, đã lâu rồi anh cũng chưa chụp
ảnh lại nên anh cần phải thao tác lại cho quen. Gắn ống “lens” vào, Tuấn Phong
đưa máy lên ngắm và điều chỉnh lại cho phù hợp. Nhân tiện anh chụp luôn hình cô
nhóc đang ngồi ở dưới. Tuấn Phong thở dài khi anh chỉ chụp được sau lưng và nửa
khuôn mặt của Thanh Vân.
Nhật
Thanh hớn hở. “Woah, máy ảnh xịn ghê ta.” Nhật Thanh vỗ vai Tuấn Phong. “Chút nữa
nhớ chụp tôi đẹp đẹp nha.”
“Tất
nhiên rồi.” Tuấn Phong hạ máy ảnh xuống và bấm nút để xem hình mới chụp.
“Mà
ông ngồi xa như vậy thì chụp có tới không.” Nhật Thanh thắc mắc.
Tuấn
Phong quay sang nhìn rồi đưa máy ảnh. “Thanh nhìn thử là biết liền à.”
Nhật
Thanh khẽ cười. “Rõ ghê ta. Tôi không ngờ luôn ấy.”
“Nhìn
cái lens dài như vậy thì biết rồi, chứ cần gì mà phải hỏi.” Như Ý ngồi bên cạnh
Tuấn Phong chọc ghẹo.
“Có cần
nói gắt vậy không.” Nhật Thanh liếc mắt nhìn Như Ý.
Sau một
lúc ổn định chỗ ngồi thì đại hội văn nghệ cũng bắt đầu. Người dẫn chương trình
là thầy dạy thể dục và cô dạy mỹ thuật. Hai người họ bắt đầu giới thiệu và mời
hiệu trưởng của trường lên phát biểu.
Tất
nhiên là mọi học sinh đều chả quan tâm đến phần này, họ chỉ đang mong chờ đến
các tiết mục biểu diễn mà thôi. Và thầy hiệu trưởng nắm rõ tâm lý học sinh của
mình nên ông chỉ nói ngắn gọn và tuyên bố buổi văn nghệ được bắt đầu.
Các
tiết mục lần lượt diễn ra, từ đơn ca nam đến song ca nữ, từ múa đơn hay múa tập
thể, những tiếng vỗ tay và hò hét ngập tràn cả khán phòng. Nhiều lớp còn chuẩn
bị băng rôn rồi vẽ ký hiệu lên mặt để cổ vũ. Mỗi lần một tiết mục hết, là mỗi lần
khán giả ào lên sân khấu để tặng hoa. Nhiều lúc Tuấn Phong phải bật cười vì sự
ngây ngô của mọi người, mà anh quên mất mình cũng đang ở trong lứa tuổi đó.
Đến
lượt Nhật Thanh lên biễu diễn, Tuấn Phong bắt đầu lia máy lên sân khấu. Những
ánh đèn flash liên hồi vang lên, Tuấn Phong chụp liên tục hàng chục bức hình.
Tiết mục của Nhật Thanh kết thúc, cả lớp anh đứng dậy hò hét, duy chỉ Tuấn
Phong là vẫn ngồi im, anh đang mở xem lại những tấm hình mình vừa bắt được. Dù
mọi người có vỡ ào lên, hay mọi thứ náo nhiệt vang động cả đất trời, thì anh vẫn
im lặng ngồi đó, như một bức tượng đặt giữa khu chợ đông đúc và nhộn nhịp người
qua lại.
Sau một
vài tiết mục, trong đó có tiết mục múa và song ca của lớp anh, thì đến tiết mục
cuối cùng, màn đơn ca nữ của Phương Nhi, người được mong chờ nhất đêm nay, cô
nàng đạt quán quân giọng ca học đường hai năm liên tiếp. Tuấn Phong thấy Phương
Nhi bước ra sân khấu trong một bộ váy trắng tinh, mái tóc cô được búi cao lên
so với mọi ngày.
Phương
Nhi cúi chào mọi người và bắt đầu ngân nga giọng hát của mình. Tuấn Phong sực
nhớ lại văn nghệ năm ngoái, lúc đó anh chưa quen Phương Nhi, anh cũng ngồi xem
cô hát như thế này. Lúc đó anh không mang máy ảnh, điều mà về sau anh hối tiếc
vì không chụp được tấm hình nào của cô. Giờ thì anh đã mang máy ảnh, anh định
đưa lên chụp nhưng lại sực nhớ ra.
Mình còn là gì của nhau nữa đâu và anh chụp
cho em với tư cách là gì, Tuấn Phong nói thầm trong đầu.
Tiếng
hát của Phương Nhi vẫn đang ngân vang, nó lôi cuốn mọi người theo từng nhịp, từng
lời mà cô hát. Tuấn Phong tự nhiên bật cười khi nghe thấy nội dung trong câu từ.
Em vì anh mà đau đớn đến không ngừng, Tuấn
Phong ngẫm lại trong đầu.
Tuấn
Phong nghĩ chắc từ “anh” trong câu đó, chắc không phải là anh. Tiếng hát của
Phương Nhi vừa dứt thì tiếng vỗ tay và hò hét vang lên. Rồi Tuấn Phong thấy rất
nhiều người đứng dậy chạy lên sân khấu tặng hoa. Tuấn Phong chợt nghe ai đó nói
lớn Phương Nhi hãy làm người yêu của anh ta, rồi hãy về với đội anh, mình yêu
nhau đi, đủ các kiểu lời tán tỉnh vang lên bên tai Tuấn Phong.
Những
tiết mục tiếp theo diễn ra, trong đó có một vài giọng ca nữ nhưng chẳng ai có
thể lung lây được ví trí của Phương Nhi trong lòng người hâm mộ. Tuấn Phong cảm
thấy hình như mọi người đã chọn Phương Nhi tiếp tục làm quán quân năm thứ ba
thì phải.
Tiết
mục mà Tuấn Phong mong đợi nhất, cuối cùng cũng đã tới anh đưa máy ảnh lên chụp
liên tục. Tuấn Kiệt và Thanh Vân đang từ trong cánh gà bước ra. Cô nhóc cúi mặt
xuống vì ngại đám đông, còn Tuấn Kiệt thì rạng ngời trước ánh đèn sân khấu. Hai
người cúi chào mọi người rồi bắt đầu màn biễu diễn của mình.
Đây
có lẽ là tiết mục đầu tiên của đại hội văn nghệ mà không cần nhạc “beat” hay thầy
cô đánh đàn đệm nhạc hỗ trợ. Thanh Vân đi đến cây đàn piano và ngồi xuống, cô bắt
đầu gõ những nốt đầu tiên. Cả khán phòng bắt đầu rì rào, đâu đó là tiếng huýt
sáo. Sân khấu bỗng tắt lịm, chỉ còn duy nhất một ánh đèn đang chiếu vào Tuấn Kiệt
và Thanh Vân. Tuấn Kiệt đút một tay vào túi quần, tay kia cầm micro, anh đứng
bên cạnh cây đàn piano và nhắm mắt lại.
Mặc
dù biết hai cô câu sẽ hát “mashup” nhưng Tuấn Phong không biết là những bài gì.
Tuấn Kiệt bắt đầu ngân giọng của mình, tiếng đàn được đệm theo. Cả hội trường
im bặt để cảm nhận.
Tuấn
Kiệt hát về nội dung một người con trai, anh ta xem người con gái mình yêu là tất
cả. Nhưng rồi chàng trai vẫn như vậy, vẫn trống vắng và sợ phải chia ly. Chàng
trai đã dành cả đời để yêu cô gái, nhưng tất cả chỉ còn là giấc mơ.
Thanh
Vân bắt đầu chuyển nhạc và cô bắt đầu ngân những lời đầu tiên của mình. Nội
dung những câu hát kể về người con gái không biết vì sao mà lại chia ly. Người
con gái chỉ nhớ về những kỷ niệm đẹp, về một chàng trai của quá khứ. Cô gái
không muốn nhắc đến người con trai đó nữa, để cô khỏi phải lạc lõng và đau khổ.
Dù đã cố gượng cười để che giấu nỗi buồn nhưng cô gái vẫn bật khóc khi mơ thấy chàng
trai đó.
Tuấn Phong có thể cảm nhận giọng
hát của Thanh Vân hay nhiều hơn lúc trước. Anh nghĩ chỉ có thể Thanh Vân dồn hết
tâm trí vào bài hát, thì mới khiến cho người nghe cảm nhận được sự da diết và
đau buồn đến như vậy.
Đoạn “mashup” tiếp tục được
chuyển và Tuấn Kiệt tiếp tục làm tan chảy nhiều trái tim cô gái bằng giọng ca của
mình. Bài hát tiếp theo của anh có nội dung kể về người con trai đánh đổi tất cả,
chỉ để muốn được bên cạnh người con gái. Chàng trai cứ nghĩ may mắn khi được ở
bên nhau, chuyện tình yêu của anh sẽ tồn tại mãi mãi, nhưng mọi thứ lại không
phải như vậy. Chàng trai tự trách mình ngây thơ, khi anh cứ đợi cô gái quan tâm
mình, anh đâu biết rằng, anh chỉ đứng sau rất nhiều điều trong cuộc sống của cô
gái.
Tuấn Phong bỗng nhiên sững
người khi thấy gương mặt Thanh Vân trong máy ảnh, cô nhóc của anh đang đánh đàn
với đôi mắt đỏ hoe. Không gian trong hội trường vẫn im bặt, tất cả đều nín lặng
để nghe những lời tâm trạng từ tiết mục mang tới.
Thanh Vân tiếp tục hát lên
tâm trạng của một cô gái quen biết một chàng trai từ lâu. Cô yêu thầm anh ta
nhưng lại chẳng dám nói lên tiếng yêu. Vì cô sợ chàng trai biết được sẽ bỏ cô đi
mất. Rồi cô gái chỉ biết câm lặng khi thấy chàng trai có người yêu và dần xa
cách cô, điều mà chàng trai đâu hề hay biết. Cuối cùng cô gái đành chấp nhận rời
xa và mong chàng trai sẽ luôn vui.
Tuấn Phong vẫn nhìn Thanh
Vân qua gọng kính máy ảnh. Nếu không nhờ cái máy này thì anh không thể nào biết
được những biểu cảm đau khổ và buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt của cô nhóc. Lúc
Thanh Vân nhắm mắt và nhập tâm vào lời bát hát, Tuấn Phong có thể cảm nhận những
ca từ mà cô hát ra, những tâm trạng được cô ẩn chứa trong đó, nó chẳng khác gì
những mũi kim đâm thấu anh đến tận tim gan phèo phổi.
Khi nỗi buồn đang vây kín khắp
hội trường thì Tuấn Kiệt tiếp tục khơi thêm những sầu não. Bài hát kể về chàng
trai đang rất đau khổ, chỉ muốn buông bỏ tình cảm của mình, vì chả có ai biết đến
sự tồn tại của anh. Dù lời chia tay có buồn đến mấy thì cũng chả thể làm chàng
trai tuyệt vọng hơn. Chỉ là tổn thương của chàng trai sâu thêm một chút nữa
thôi.
Tuấn Kiệt vừa dứt lời, Thanh
Vân tiếp tục chuyển nhạc, những ngón tay của cô di chuyển liên hồi, những đoạn
nhạc đầy da diết nỗi buồn vang lên. Tuấn Phong cảm thấy toàn thân mình run rẩy
và lạnh toát khi Thanh Vân bắt đầu hát. Cô nhóc tiếp tục ngân lên những lời sầu
não chạm đến từng ngóc ngách của người nghe.
Bài hát nói về tình yêu của
cô gái với chàng trai, hai người rất hợp nhau nhưng lại không phải là tình yêu.
Thanh Vân rơi nước mắt khi hát đến đoạn, cô gái hỏi chàng trai rằng hai người
là như thế nào. Và cô gái chết lặng khi nghe được câu trả lời từ chàng trai, rằng
anh chỉ xem cô là em gái.
Tuấn Phong chụp những tấm cuối
cùng, anh hạ máy ảnh xuống và anh không biết nước mắt mình rơi lúc nào. Anh lén
lau nhanh nước mắt vì tưởng chừng tiết mục sẽ hết nhưng tiếng đàn vẫn được
đánh. Giơ máy ảnh lên, lúc này Tuấn Phong bất ngờ khi thấy Tuấn Kiệt cũng rơi
nước mắt.
Tuấn Kiệt đang cùng với
Thanh Vân song ca, ngân lên bài hát kể về hai người sai lầm khi gặp nhau và họ không
ngờ rằng người kia đã có người yêu. Nghẹn ngào chấp nhận cuộc sống không cần
nhau. Hai người chỉ biết lặng im đứng nhìn người ta quay đi và lòng chợt thắt lại
khi nghĩ đến việc sẽ không gặp lại được nhau.
Tiếng đàn piano vừa dứt, ánh
đèn sân khấu được bật sáng lại, cả hội trường đều đồng loạt đứng dậy vỗ tay ầm
ĩ. Tuấn Phong cũng đứng lên, anh thấy rất nhiều người bật khóc sau khi nghe
xong tiết mục. Nhiều người bắt đầu đổ ào lên sân khấu để tặng hoa. Đâu đó là tiếng
hét to lên bảo tiết mục quá xuất sắc, rồi bạn nữ hát quá hay, bạn nam đẹp trai
quá.
Tuấn Phong cảm thấy lo lắng
cho Thanh Vân khi thấy Tuấn Kiệt ngăn cản dòng người chạy lên tiếp cận cô. Tuấn
Phong cất mảy ảnh vào túi rồi liền nhanh chân chạy xuống, anh sực nhớ cô nhóc
ngại đám đông.
Tuấn Kiệt sợ mọi người quá
khích nên anh liền bảo Thanh Vân chạy vào trong, còn anh thì giơ tay cản lại.
Các thầy cô giáo bắt đầu nói mọi học sinh bình tĩnh, đừng biểu hiện tình yêu
thương quá cuồng nhiệt như vậy. Tuấn Phong sau một hồi chen lấn, anh cũng nhảy
lên được sàn. Chạy vào trong cánh gà bên trái của sân khấu. Đối diện là cánh gà
bên phải, nơi đám đông đang tụ tập quanh Tuấn Kiệt và cây đàn piano.
“Vân.” Tuấn Phong nói lớn
khi thấy cô nhóc.
Thanh Vân quay lại. “Anh.”
Cô mừng rỡ khi thấy Tuấn Phong.
Tuấn Phong chạy tới. “Em
không sao chứ.”
“Dạ không.” Thanh Vân nhìn
anh với đôi mắt lấm lem vì khóc.
“Đi với anh.” Tuấn Phong dẫn
cô nhóc ra khỏi hội trường.
Cảm thấy cũng không cần thiết
phải ở lại. Tuấn Phong gọi cho Tuấn Kiệt bảo mình đưa Thanh Vân về trước. Sau
đó anh dẫn cô nhóc đi dọc hành lang trường để ra cổng chính. Sợ cô khát nên anh
dẫn đi về phía tủ đồ để lấy nước uống. Vì hai người ngại ngùng nên Tuấn Phong
đi trước, còn Thanh Vân thì đi theo sau.
Bỗng ánh đèn vụt tắt, Thanh
Vân hoảng hốt khi bóng tối bao trùm xung quanh. Cô thấy chiếc áo trắng của Tuấn
Phong nên liền nói lớn. “Anh.”
Tuấn Phong liền đi tới ôm
Thanh Vân. “Anh đây, em đừng sợ gì cả.”
Thanh Vân nói khẽ. “Em không
sợ.” Có anh ở bên, em không sợ gì cả, Thanh
Vân nghĩ thầm.
Tuấn Phong khẽ cười. Vài
giây sau thì toàn bộ đèn của tòa nhà được bật lại. Tuấn Phong mừng rỡ. “Chắc
khu nhà bị mất điện đột xuất ấy mà.” Tuấn Phong vô thức nắm tay Thanh Vân dắt
đi. “Mình đi nào.”
Tuấn Phong dắt cô nhóc về tủ
đồ của mình lấy nước uống. Rồi anh tiếp tục dẫn Thanh Vân ra cổng trường. Xe
taxi chở hai người lao đi, Tuấn Phong ngồi cùng với Thanh Vân ở ghế sau, cảm thấy
ngại ngùng nên anh cũng chẳng dám mở lời. Thỉnh thoảng anh nhìn lén qua thì thấy
cô cúi mặt xuống hoặc nhìn ra đường.
“Đẹp quá ha.” Thanh Vân nhìn
ra đường khẽ nói.
Tuấn Phong nghe thấy nên
quay sang. “Cái gì đẹp em.”
“Khu phố của mình ấy anh.”
Thanh Vân nhìn Tuấn Phong khẽ cười.
Tuấn Phong lại cảm thấy tim
mình đập loạn xạ. “Nếu em thích thì mình đi bộ ngắm. Đằng nào thì cũng gần tới
nhà rồi.”
“Vậy mình xuống tản bộ đi
anh.” Thanh Vân mừng rỡ.
Tuấn Phong bảo tài xế dừng
xe, anh muốn nắm tay cô nhưng lại ngại nên thôi. Hai người cứ vừa đi, vừa bàn
luận về quan cảnh xung quanh, những ánh đèn, những hàng cây sưa trổ hoa nhuộm
vàng cả khu phố.
Tuấn Phong sợ Thanh Vân mệt
nên liền nói. “Em mỏi chân không.”
“Dạ không.” Thanh Vân lắc đầu.
“Thôi leo lên đây, anh cõng
cho.” Tuấn Phong khom người xuống.
Thanh Vân ngại ngùng rồi
cũng leo lên, vì cô thích được như vậy. Tuấn Phong đỏ mặt khi cõng Thanh Vân
trên người, đây chả phải là lần đầu anh cõng cô nhưng chưa bao giờ anh lại ngại
ngùng như lúc này.
“Anh mệt không.” Thanh Vân
lo lắng.
Tuấn Phong khẽ cười. “Không,
anh chả thấy mệt.” Tuấn Phong nói thật lòng mình. “Em hát hay lắm.”
Thanh Vân ngượng ngùng. “Anh
chọc em hoài.”
“Anh nói thật, cả buổi tối
anh ngồi nghe thì chỉ có em là hát hay nhất.” Tuấn Phong thắc mắc. “Mà sao em
không cho anh xem em với Kiệt luyện tập.”
Thanh Vân khẽ cười. “Em ngại.”
Tuấn Phong cõng cô nhóc đi
thêm một quãng đường nữa thì tới nhà. Anh cảm thấy sao hôm nay mình lại đi
nhanh như vậy, hay là do nhà anh dịch chuyển lại gần, anh ước gì nhà anh xa
thêm chút nữa thì hay.
Tắm rửa thay đồ xong, Tuấn
Phong xuống phòng khách ngồi đợi Tuấn Kiệt về. Anh tranh thủ xem lại những tấm
hình mình mới chụp. Từng khung ảnh anh chụp đều hiện lên vẻ đẹp tuyệt đỉnh của
Thanh Vân, ngay cả những bức hình cô khóc khi đang hát cũng khiến người xem
nhìn mãi chẳng rời.
“Kiệt chưa về hả anh.” Thanh
Vân bất ngờ đi xuống.
Tuấn Phong vội tắt máy ảnh
ngay lập tức, điệu bộ của anh giống như đang làm gì đó phạm pháp mà bị bắt gặp.
Tuấn Phong ngập ngừng nói. “Kiệt chưa về em.” Anh cảm thấy mặt mình nóng bừng
lên khi nhìn sang cô nhóc.
“Anh cho em xem hình với.”
Thanh Vân ngồi xuống bên cạnh.
Tuấn Phong đưa máy ảnh cho
cô nhóc mà chẳng dám nhìn mặt. “Em xem đi.” Anh giả vờ lấy điện thoại ra lướt mạng
xã hội.
Thanh
Vân khẽ cười khi xem hình trong máy ảnh. “Tấm này đẹp quá anh ha.” Cô nhìn sang
Tuấn Phong và thấy anh đang lướt điện thoại. “Anh tính mua nhà sao.”
“Nhà gì.” Tuấn Phong giật
mình.
Thanh Vân chỉ tay vào điện
thoại của Tuấn Phong. “Thì cái nhà anh đang xem đây này.”
Tuấn Phong ầm ờ nói láo. “À
không, anh chỉ muốn tham khảo về bất động sản ấy mà.” Sao mình ngơ ngơ như người mất hồn vậy ta, Tuấn Phong nghĩ thầm.
Vài phút sau thì Tuấn Kiệt
đi về. “Hai người sướng quá ha. Có biết em mệt như thế nào không.”
“Em về rồi sao.” Tuấn Phong
mừng rỡ khi có người cứu cánh.
Tuấn Kiệt ngồi xuống uống cạn
ly nước của anh mình. “Mọi người ở hội trường la lối quá trời.”
“Sao lại la.” Tuấn Phong thắc
mắc.
Tuấn Kiệt nhìn sang Thanh
Vân. “Thì họ không thấy chị Vân lên nhận thưởng.”
“Ủa mình được đạt giải sao.”
Thanh Vân ngạc nhiên.
Tuấn Kiệt gật đầu. “Giải nhất
song ca.”
“Còn mấy giải kia thì sao
em.” Tuấn Phong tò mò.
“Nhất đơn nam thì thuộc về
Nhật Thanh, đơn nữ thì chị Nhi, múa thì thuộc về lớp mười một nào đó.” Tuấn Kiệt
bĩu môi. “Nói chung em cũng chả nhớ nữa.” Tuấn Kiệt đưa cúp lưu niệm và cờ cho
Thanh Vân xem. “Của chị này.” Rồi Tuấn Kiệt nhìn sang anh mình. “Anh biết
không, lúc trao giải ấy, cả hội trường chả thèm quan tâm những người khác, họ
chỉ chờ chị Vân lên nhận thưởng thôi à.” Tuấn Kiệt bật cười. “Đến khi biết chị ấy
không có mặt thì ai nấy đều hứ và xùy lên vui lắm.”
Tuấn Phong mỉm cười. “Vậy
thì em và Vân bữa nay nổi tiếng rồi.”
“Em thì nổi tiếng lâu rồi.” Tuấn
Kiệt đưa tay ra. “Cho em xem hình anh chụp với.” Mở máy ảnh ra xem, Tuấn Kiệt
trầm trồ. “Thằng nào mà đẹp trai dữ vậy ta.” Anh tự khen lấy mình. “Không biết nó
con nhà ai nhỉ.”
Tuấn Phong chọc em mình.
“Anh cũng chả biết nữa, thấy thằng đó khóc thì tự nhiên anh lại mắc cười.”
Tuấn Kiệt trợn mắt nhìn anh
mình. “Đấy gọi là nhập tâm, em hát với tất cả cảm xúc của mình như vậy, anh còn
đòi hỏi gì nữa.”
“Ủa thằng đó là em à.” Tuấn
Phong giả vờ ngạc nhiên để tiếp tục chọc ghẹo Tuấn Kiệt.
Cả ba người bắt đầu đùa giỡn
vang cả phòng, Tuấn Phong chọc Tuấn Kiệt mãi không ngừng, còn Thanh Vân nhìn
hai người mà bật cười liên tục. Sau đó Tuấn Phong về phòng ngủ, anh nhắm mắt lại
thì hình ảnh của Thanh Vân lại hiện lên trong đầu. Anh chợt nhận ra rằng, tình
cảm của anh dành cho Thanh Vân không còn đơn thuần như anh nghĩ nữa.