Lại
nói về Đinh Nguyệt Hàn, lúc này ở trên Hùng Sư đường, người người đang hối hả
chuẩn bị tư trang giắt lên ngựa. Đâu đó trong sân là những tên đang mặc áo giáp
bằng da thú màu nâu lên người, một loại áo giáp có trọng lượng nhẹ nhưng lại
giúp bản thân người mặc đỡ một phần nguy hiểm từ vũ khí gây ra, nhất là những
chỗ tử huyệt.
Cả Hùng Sư đường rộng lớn giờ bỗng
đông chật người và ngựa. Bọn họ đang hối hả để lên đường ứng cứu Thần Vương
phái. Ngoài giắt bên mình là thanh đao, môn khí của Hùng Sư đường, thì họ còn
giắt dao dưới chân hoặc cột dao bên cạnh tay hay giấu trong người, mỗi người một
kiểu. Một số người khác thì kiểm tra lại yên ngựa và dây cương. Một kẻ lôi ra một
mảnh giấy, mọi người xung quanh nhìn theo và nghe sự chỉ dẫn của y.
Đinh Nguyệt Hàn cũng xuất hiện, vì y phục
đã bị rách nên hôm nay họ Đinh mặc tạm y phục của Hùng Sư đường. Trưởng môn
nhân Hùng Quang Hưng biết ý nên sai người đưa cho y một bộ y phục trắng hoàn
toàn với viền áo màu đỏ. Y cột thắt lưng và mang đôi hài màu đen, giắt sau lưng
thanh Thần Vương côn như khi nào.
Sau khi hôm qua gặp Trương Duy Nghĩa
thuật lại mọi chuyện, y giao thanh côn cho họ Trương nhưng lạ thay, họ Trương lại
lắc đầu khẽ cười rồi từ chối.
Trương Duy Nghĩa đặt tay lên vai họ
Đinh. “Duy Nghĩa ta, mặc dù là hiền tử của Trương trưởng môn và cũng đồng thời
là người của Thần Vương phái. Dù ta có chết đi thì ta vẫn là người của họ
Trương, của Thần Vương phái. Tuy nhiên, ta không thể đảm nhận trọng trách giữ
Thần Vương côn được.”
Đinh Nguyệt Hàn thắc mắc. “Nếu Trương đại
hiệp không đủ trọng trách thì còn ai vào đây nữa.”
“Là tiểu tử ngươi, Đinh Nguyệt Hàn à.”
Họ Đinh càng ngạc nhiên hơn, y không hiểu
lời của Trương Duy Nghĩa nói nên mới vặn hỏi lại. “Sao lại là tiểu hạ được. Tiểu
hạ đâu phải là người của Thần Vương phái, cũng chả phải đồ đệ của Trương trưởng
môn thì làm sao đủ tư cách phẩm giá để giữ Thần Vương côn.”
Trương Duy Nghĩa khẽ cười. “Đinh nhi cứ
giữ thanh côn đi, chỉ có con mới đủ tư cách và chỉ có con mới giữ được nó.
Thanh côn là của Đinh nhi.” Dứt lời xong, họ Trương đi ra khỏi phòng.
Tại
sao lại là mình kia chứ, Đinh Nguyệt Hàn nghĩ.
“Đinh nhi cảm thấy khỏe hơn chưa. Vết
thương thế nào rồi.” Đang suy nghĩ nhớ lại chuyện hôm qua thì bất ngờ Trương
Duy Nghĩa đại hiệp bước tới nói lớn.
Họ Đinh bỗng giật mình trở lại với thực
tại rồi quay sang cung kính. “Tiểu hạ đã cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi. Đa tạ
Trương đại hiệp đã quan tâm.”
Hai người đang đối thoại thì trưởng môn
nhân Hùng Quang Hưng đi tới cất tiếng. “Mọi việc sao rồi Duy Nghĩa.”
Trương Duy Nghĩa quay sang cung kính.
“Bẩm nhạc phụ, mọi người đang chuẩn bị tư trang để hạ sơn. Mọi việc vẫn đang tiến
triển theo như kế hoạch.”
Hùng Quang Hưng trưởng môn khẽ cười,
ngài đứng trên bậc thềm chắp tay ra sau lưng rồi nhìn xuống quan sát người của
mình bên dưới. Hôm nay Hùng trưởng môn mang y phục Hùng Sư đường bên trong và bộ
giáp bên ngoài. Bộ giáp được làm hoàn toàn bằng sắt, đây là giáp phục của Hùng
Sư đường bấy nhiêu năm qua dành cho trưởng môn nhân. Sau lưng Hùng trưởng môn
có hai người đang đứng, một người đang cầm Hoàng Kim đao, vũ khí trấn môn của tệ
phái và người kia cầm chiếc mũ giáp, trên đỉnh mũ có đính một chiếc lông vũ màu
trắng.
Bỗng Hùng trưởng môn nói. “Chúng ta điều
động tổng cộng bao nhiêu người vậy Duy Nghĩa.”
Họ Trương nghe thấy liền bước tới. “Bẩm
nhạc phụ, tổng cộng có hai trăm linh bốn người xuất chinh và hai mươi hai người
ở lại trấn giữ gia môn ạ.”
Xưa
nay, việc huy động nhiều nhân lực như thế này chỉ có đi đánh đuổi những kẻ tà
bang ngoại quốc xâm lược biên cương hay trấn giữ biên ải. Nay là lần đầu tiên
ngoại lệ đi ứng cứu Thần Vương phái. Gia tiên ở trên nhìn xuống không biết sẽ
nghĩ sao đây, Hùng trưởng môn suy nghĩ.
Sau một hồi sửa soạn chuẩn bị tư trang
thì mọi người cũng xong, người người đứng nghiêm chỉnh nhìn Hùng trưởng môn chờ
lệnh, người thì hớn hở vui vẻ, người thì đăm chiêu, mỗi người một vẻ.
Hùng trưởng môn phất tay, mọi người thấy
thế liền tức tốc lên ngựa. Đinh Nguyệt Hàn cũng nhảy lên theo, y cầm ngọn
thương chĩa xuống đất. Trương Duy Nghĩa cũng lên ngựa cầm thanh côn rồi rảo ngựa
đi tới đôn thúc, hô hào mọi người phía trước. Hùng trưởng môn đội mũ giáp lên
ngựa xong, ngài giơ tay ra, một người cầm thanh Hoàng Kim đao đi tới đưa cho
ngài.
Hoàng Kim đao, thanh đao dài hơn hai
thước, với lưỡi đao dài gần một thước, được chạm khắc tinh tế trên bề mặt với
tám chữ “Tận Trung Báo Quốc, Tận Nghĩa
Anh Hùng”, mỗi bên mặt đao khắc bốn chữ. Ánh sáng phản chiếu vào, khiến
thanh đao càng óng ánh nổi bật hơn. Cán đao thì được chạm trổ tinh tế từ đuôi
cán cho đến phần đầu cán giáp với lưỡi đao.
Hùng trưởng môn cầm thanh đao rồi thúc
ngựa đi tới. Sau lưng ngài, Đinh Nguyệt Hàn cũng rảo ngựa theo. Từng lớp người
phi ngựa ra khỏi môn phái, tiếng vó ngựa vang lên khắp Hùng Sư đường, người người
mặc giáp cầm đao, khí thế dâng ngút trời. Đinh Nguyệt Hàn nhìn dòng người rảo
ngựa mà phải ồ lên mấy tiếng.
Nhìn
quan cảnh thật hào hùng, không ngờ cũng có ngày Đinh Nguyệt Hàn này được sánh
vai cùng mọi người, họ Đinh nghĩ thầm. Nhìn mặt họ Đinh
toát lên vẻ vui tươi mà quên đi vết thương mình đang mang trên người.
Đoàn người lần lượt phi ngựa ra khỏi
gia môn, họ đi theo hàng lối thẳng tắp, giống như những gì được huấn luyện. Một
vài cưỡi ngựa chạy bên ngoài hàng, trên tay họ là tấm cờ hiệu màu trắng, với
dòng chữ “Hùng Sư Đường” màu đen ở
chính giữa. Nhìn ngọn cờ tung bay phảng phất trông như khí thế của đoàn người.
Qua khỏi làng Hòa Sơn thì đoàn người bỗng rẽ sang một hướng khác.
Ủa
họ đang đi đâu đây, đường này đâu phải xuống Thần Vương phái, họ
Đinh thầm nghĩ. Mặc dù không nói nhưng y vẫn phi ngựa theo đoàn người.
Tức thì đoàn người bỗng tăng tốc phi
nhanh hơn. Đinh Nguyệt Hàn cũng tức tốc thúc ngựa phi nhanh theo. Đoàn người tiếp
tục rẽ phải ra khỏi đoạn đường chính rồi phi nhanh trên đoạn đường đất tới đâu
đó. Đinh Nguyệt Hàn sau khi rẽ xong, y nhìn tới phía trước thấy một ngôi gia
trang rộng lớn đang nằm giữa khu rừng, cố gắng nhìn kỹ thì y thấy bảng hiệu
treo trên cổng của ngôi gia trang.
Bạch
Hổ đường, họ vào đây để làm gì, họ Đinh nghĩ.
Bất ngờ tiếng hét của ai đó vang lên, mọi
người cũng hét theo. Đinh Nguyệt Hàn bỗng giật mình. Những người cầm cờ hiệu
lúc nãy, từng người, từng người phi tới đôn đốc đoàn người.
“Sát.” Đoàn người hét lớn, ai nấy đều
rút vũ khí ra lăm lăm trên tay. Càng gần tới gia trang nhưng đoàn người vẫn
thúc ngựa phi nhanh hơn.
Họ
định làm gì vậy, không phải đây là lúc họ nên thắng ngựa lại sao, Đinh
Nguyệt Hàn nghĩ bụng.
Vừa mới dứt suy nghĩ thì họ Đinh thấy người
người phía trước phi nhanh tới. Họ bắt đầu đứng trên yên ngựa, rồi lợi dụng sức
ngựa làm đòn bẩy để phi thân lộn người qua tường cổng. Cảnh tượng nhìn thật đẹp
mắt, họ Đinh phải ngạc nhiên ồ lên một tiếng.
Thì
ra là họ lợi dụng tốc độ của ngựa để lấy đà phi vào bên trong, họ
Đinh thầm nghĩ rồi cũng nhìn đó làm theo.
Gần tới sát bờ tường, y bắt đầu lấy
thăng bằng đứng trên yên ngựa rồi phi thân bay qua. Có điều do phía trước cấn
những hàng ngựa của những người phi trước để lại, nên chú ngựa của y bỗng dừng
lại sớm hơn so với dự tính.
Mình
quên mất là cấn mấy con ngựa phía trước, họ Đinh nghĩ thầm
trong lúc phi thân.
Đà tạo ra không đủ để họ Đinh bay qua,
nên y nhanh chóng vận lực đạp lên yên ngựa bên dưới rồi mới phi thân lên lại để
nhảy qua tường. Y đáp mạnh xuống đất, ngực y đau nhói, y chợt quên mất mình
đang bị thương.
Quan cảnh bên trong lúc này là đám người
Hùng Sư đường đang ồ ạt hạ sát người Bạch Hổ đường. Đang lom khom đứng dậy, cảm
thấy hoa mắt, chưa kịp định hình gì thì Đinh Nguyệt Hàn bị một tên chạy tới
vung kiếm. Lưỡi kiếm lao nhanh tới người y. Trong phút chốc chưa kịp trở tay, y
liền quay lưng lại, lấy tay chổng thanh côn lên đỡ.
Thanh kiếm vung tới chạm vào thanh côn
đang giắt sau lưng họ Đinh nên bật ngược ra lại. Do lúc phi thân y lỡ tay đôi
cây thương tới, không có thương, y liền nhanh trí lấy thanh côn giắt sau lưng
ra phản công, y mạnh dạn thi triển chiêu thức của mình.
Thanh côn với kình lực cuồn cuộn táng mạnh
xuống đầu tên Bạch Hổ đường. Hắn ta nhanh tay đưa kiếm đỡ nhưng thanh côn đánh
vào thanh kiếm rồi táng thẳng vào đầu, hắn ta chết ngay sau đó. Cảm thấy nhói,
Đinh Nguyệt Hàn đưa tay lên ngực. Vết thương chưa lành nên khi y thi triển võ
công đã làm tái phát.
Lúc này mọi người vẫn đang giao chiến, Hùng
Sư đường quá mạnh và đông nên chẳng mấy chốc cả gia trang toàn xác người của Bạch
Hổ đường. Đinh Nguyệt Hàn nhìn cảnh người người vung kiếm, máu thì văng khắp
nơi, tiếng la hét đầy rẫy vang lên.
Rồi họ Đinh đưa mắt nhìn qua trái, y thấy
Hùng trưởng môn đang đi tới giữa khuôn viên, xung quanh ông có đến tám, chín
người cầm đao hộ tống hai bên. Y loạng choạng bước tới, tay trái ôm ngực, còn
tay phải cầm thanh côn.
Một kẻ văng qua mặt, Đinh Nguyệt Hàn
đưa mắt nhìn theo, y chưa kịp đứng dậy thì bị một tên phi ngựa tới vung đao hạ
sát. Họ Đinh vẫn hoa mắt, đã dụi nhiều lần nhưng vẫn không đỡ hơn chút nào.
Người
Hùng Sư đường cưỡi ngựa vào khi nào vậy ta, Đinh Nguyệt Hàn
nghĩ ngợi.
Họ Đinh tiếp tục đi tới, được vài bước thì
y rẽ sang phải. Bên cạnh y, người người đang cưỡi ngựa chạy trên thềm nhà. Một gã
đang ở bậc tam cấp vung đao giao chiến với nhiều người bên dưới. Gã bị những
tên Bạch Hổ đường phi thân tới đẩy nhào ra khỏi ngựa. Một tên nhanh chóng leo
lên, cưỡi đi được một vài bước thì bị một ngọn đao phóng tới cắm thẳng ngay ngực.
Mãi nhìn không lo chú ý, một lưỡi đao
vung tới ngay mặt Đinh Nguyệt Hàn. Họ Đinh giật mình rồi nhanh chóng ngã người
ra sau né. Chưa kịp đứng dậy, chỉ mới ngước mắt nhìn lên thì họ Đinh thấy một
người đang cưỡi ngựa tới chuẩn bị vung đao hạ thủ mình. Bất ngờ một người Hùng
Sư đường phi thân tới chắp hắn ta ra khỏi ngựa. Hai người bay xuống đất, tên
Hùng Sư đường đang lọ mọ đứng dậy thì tên Bạch Hổ đường rút dao ra đâm tới. Thấy
thế Đinh Nguyệt Hàn liền bật dậy rồi phóng thanh côn táng thẳng vào lưng hắn
ta.
“Huynh đài không sao chứ.” Đinh Nguyệt
Hàn nhặt thanh côn lên lại.
Người đó đứng dậy, gật đầu đa tạ họ
Đinh vừa cứu mạng, rồi y nhanh chóng đi lượm một thanh đao khác đang nằm trên đất
để chạy đi giao chiến tiếp.
Sau một hồi giao tranh, người của Hùng
Sư đường bắt đầu rút đi, để lại Bạch Hổ đường hàng loạt xác người nằm la liệt
khắp nơi. Ra khỏi bản trang, Đinh Nguyệt Hàn rảo ngựa tìm Trương Duy Nghĩa đại
hiệp, sau một hồi y cũng tìm thấy.
Họ Đinh té ngựa đi bên cạnh. “Sao Hùng
Sư đường lại tấn công Bạch Hổ đường vậy Trương đại hiệp.”
Họ Trương, lúc này máu văng đầy mặt liền
quay sang. “Nếu muốn ứng cứu Thần Vương phái thì đầu tiên phải trừ mối hiểm họa
Bạch Hổ đường. Bọn chúng sẽ thừa cơ chúng ta đi ứng cứu mà sẽ đánh úp gia môn. Do
vậy Hùng nhạc phụ của ta mới đi trước một bước. Với lại xưa nay bọn chúng đã
nhiều lần chèn ép, ức hiếp dân chúng, làm tay sai cho bọn ngoại đạo, thậm chí
gây sự với chúng ta, nên trước sau gì Hùng Sư đường cũng phải dọn dẹp thôi.”
Nghe xong, họ Đinh như hiểu ra nên khẽ
cười. Hai người tiếp tục đối thoại, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Một thời gian sau, lúc này tại Sóc Sơn,
Thần Vương phái. Một đám người mặc y phục trắng nhảy qua tường rồi chạy tới mở
cổng. Đoàn người tay lăm lăm vũ khí chạy vào lục soát khắp nơi. Họ lục soát từng
phòng, từng dãy nhà, từng khuôn viên, ngõ ngách mọi nơi của gia môn.
Họ chia thành từng phân đội, nhóm lục
soát, nhóm cảnh vệ cẩn mật xung quanh, nhóm cơ động đứng ở những nơi cổng ra
vào. Mọi người đều hoạt động di chuyển và làm việc đều theo quy tắc, khuôn khổ.
Quan cảnh Thần Vương phái lúc này hoản toàn bị bao trùm bởi Hùng Sư đường.
Sau một lúc kiểm tra lục soát, họ báo
cáo lại với Trương Duy Nghĩa. Họ Trương nghe xong rồi tiến tới chỗ Hùng trưởng
môn. Lúc này Hùng trưởng môn đang đứng giữa khuôn viên trước chính phòng.
“Bẩm nhạc phụ, chúng ta đã tìm kiếm mọi
nơi nhưng không thấy tung tích, dấu vết gì về người của Thần Vương phái.”
Hùng Quang Hưng trưởng môn ngước mặt
lên trời. “Chúng ta đã đến muộn rồi sao.” Mặt ông toát lên vẻ u sầu, bất chợt
ông thở dài.
Đinh Nguyệt Hàn đứng bên cạnh cũng lo lắng
không kém. Y lo sợ Trương trưởng môn và mọi người bị tên tạp chủng Lê Duy Hiếu
đó hạ sát. Mọi người còn đang bần thần chưa biết làm gì thì tiếng còi thổi vang
lên khắp nơi. Ngay lập tức mọi người đều chạy tới trước Hùng trưởng môn lập đội
hình bảo vệ.
Chuyện
gì đang xảy ra vậy, tiếng còi đó đang báo động điều gì. Phải chăng chúng ta bị
bọn ma đạo đó bao vây phục kích. Rất có thể là vậy, Đinh
Nguyệt Hàn vừa nghĩ, vừa cầm thanh côn thủ thế.
Từ lúc y cầm thanh côn ở Bạch Hổ đường vung
chiêu thì y đã cầm luôn nó cho đến bây giờ. Y không biết tự bao giờ y lại vứt bỏ
cây thương và cầm thanh côn. Hình như y đã thích thanh Thần Vương côn thì phải.
Lúc này tại Hùng Sư đường, một đám áo
đen bịt mặt bắt đầu tiến vào với sát khí đầy mình. Bọn chúng ngạc nhiên vì
không thấy ai canh giữ ở cổng ra vào. Tiếp tục tiến vào trong, qua nhiều dãy
nhà, nhiều trang viên, thậm chí ngay cả chính phòng của Hùng Sư đường, bọn
chúng đã lục soát, kiểm tra khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
Sau một hồi thảo luận, bọn chúng tiếp tục
tiến vào hậu viên, nơi duy nhất chưa kiểm tra. Vừa mở cửa ra, chuẩn bị tới từ
đường phía trước mặt, thì hàng loạt tên áo đen gục xuống, đám còn lại nhốn nháo
hẳn lên. Trên các mái nhà tứ phía, người người mặc y phục trắng xuất hiện, họ
giương cung nỏ bắn liên tục. Hàng chục mũi tên từ tứ phía bay tới, đám áo đen
nhanh chóng bị thất thủ. Một vài tên vung kiếm để đỡ nên may mắn thoát chết.
Biết không thể cầm cự lâu, một tên áo
đen thổi còi ra hiệu, cả bọn chạy ngược ra lại. Đám người trên mái nhà thấy vậy
liền ngưng bắn, bọn chúng ngồi xuống, một vài tên vẫn đứng, không ai có dấu hiệu
đuổi theo.
Chạy ra được khỏi cổng, đám áo đen lao
nhanh về phía bìa rừng nhằm lên ngựa tẩu thoát. Bỗng tên tiếp tục được bắn ra, đám
áo đen bị hạ sát tại chỗ, chỉ còn hai tên sống sót được chạy thoát. Một tên áo
trắng trên cây định gương cung lên nhưng tên đứng bên cạnh liền giơ tay ngăn lại.
Trở lại với Thần Vương phái, bỗng Hùng
trưởng môn xoay nhẹ thanh Hoàng Kim đao. Những người khác căng thẳng cầm chặt
vũ khí quan sát xung quanh. Không khí trở nên ngột ngạt.
“Các hạ là ai, mau lộ diện đi.” Hùng
trưởng môn nói lớn.
Tức thì một bóng đen từ đâu nhảy xuống,
y đáp nhẹ nhàng xuống sân đến nỗi họ Đinh phải ồ lên. Tên áo đen bịt mặt từ từ
tiến tới chỗ Hùng trưởng môn. Đoàn cảnh vệ phía trước tay lăm lăm ngọn đao chuẩn
bị trực chiến. Xung quanh tên áo đen, mọi người bắt đầu tiến tới bao vây thu hẹp
lại. Giờ đây hắn ta đang đứng giữa vòng tròn lớp người Hùng Sư đường.
Tên áo đen ngước nhìn xung quanh xong,
y vẫn nhẹ nhàng bước thêm vài bước. “Tại hạ kính chào Hùng trưởng môn.” Y mở bịt
mặt ra rồi chắp tay cung kính.
Hùng trưởng môn nhìn y rồi thu đao lại.
Sau đó ông khẽ cười. “Thì ra là ngài Phạm Công Dũng của Sát Thiên. Không biết
ngài tới đây có việc gì.” Đám người xung quanh cảm thấy dễ thở hơn, đao của họ cũng
dần hạ xuống.
“Tại hạ muốn nhờ Hùng trưởng môn ra lệnh
cho đệ tử của mình, cho phép người của tại hạ vào trong.”
Hùng trưởng môn nghe xong liền đáp.
“Theo ý ngài.” Sau đó ông giơ tay lên, một người Hùng Sư đường hiểu ý nên liền
lấy còi giắt bên hông lên thổi.
Tiếng còi vang lên ba hồi. Sau đó Hùng
trưởng môn giao thanh đao cho một tên bên cạnh rồi chậm rãi bước tới. “Lâu rồi
tại hạ không gặp chủ nhân của Sát Thiên. Ngài dạo này vẫn khỏe chứ. Bao lâu rồi
kể từ ngày chúng ta ở Ải Nam quan nhỉ.”
Gương mặt họ Phạm đã hiện nhiều nếp
nhăn và sẹọ. Nhìn ông cũng khoảng trạc tuổi Hùng trưởng môn. “Tại hạ vẫn khỏe.
Chúng ta cũng phải mấy năm rồi mới gặp lại nhỉ. So với xưa kia thì lần gặp lại
hôm nay có vẻ tốt đẹp hơn.” Hai người liền phá lên cười rồi ôm nhau.
Ngài
Phạm Công Dũng đó là ai. Lần đầu tiên mình mới nghe tới tên Sát Thiên. Nhìn
Hùng trưởng môn với ngài đó hình như rất thân tình, Đinh
Nguyệt Hàn nghĩ thầm.
Đang băn khoăn suy nghĩ thì họ Đinh thấy
những người Hùng Sư đường đột nhiên quay
ra sau lưng. Đối mặt họ lại là những tên hắc y bịt mặt đang bước tới. Hùng trưởng
môn thấy thế liền ra lệnh, đoàn người nhanh chóng nghe theo rồi đứng dạt ra hai
bên, một lối đi từ cổng vào khuôn viên được mở ra. Đám hắc y bước vào sân rồi
nhanh chóng tiến tới chỗ ngài Phạm Công Dũng.
Đột nhiên đám hắc y tách thành hai
hàng, một lão nhân mang y phục màu đen viền đỏ chậm rãi bước tới, sau lưng ông
là hàng chục người mang y phục màu đen khác. Nhìn ông có vẻ tiều tụy, trên ngực
phải của ông có thêu ba chữ “Thần Vương
Phái” màu đỏ. Râu tóc của ông nhìn rất
rối bời.
Hùng trưởng môn vội bước tới chắp tay.
“Trương trưởng môn ngài không sao chứ.”
Vừa mới dứt lời, Trương Duy Nghĩa bỗng
vứt thanh côn chạy tới nói lớn “Phụ thân.”
Cả đoàn người vỡ ào lên, người người mỉm
cười nhẹ nhõm, ai nấy cũng bắt đầu hạ vũ khí, mặt hớn hở hơn không còn nghiêm
trọng như trước nữa. Đinh Nguyệt Hàn cũng thấy vui, y mở miệng cười.
Thần
Vương phái được cứu rồi, họ Đinh nghĩ.
Sau khi đoàn tụ, mọi người bắt đầu tản
ra nghỉ ngơi. Trương trưởng môn được mọi người đỡ vào phòng. Một lúc sau màn
đêm buông xuống, Thần Vương phái được người của Hùng Sư đường bảo vệ xung
quanh.
Trong chính phòng lúc này, ngài Trương
Duy Đức trưởng môn Thần Vương phái ngồi ở giữa. Lúc này ông đã thay y phục mới,
ông mang lên mình trang phục của trưởng môn nhân như khi nào, y phục đen viền đỏ,
trên ngực thêu ba chữ “Thần Vương phái” màu đỏ. Ngoài ông ra còn
có Hùng Quang Hưng, trưởng môn của Hùng Sư đường. Trương Duy Nghĩa, hiền tử của
ngài Trương trưởng môn và là hiền tế của Hùng trưởng môn. Và cuối cùng là Đinh
Nguyệt Hàn.
Mọi người đang thắc mắc vì sao Trương
trưởng môn được cứu và mọi chuyện thời gian qua như thế nào, ai đã cứu ông, những
tên ma đạo kia đâu cả rồi.
Trương trưởng môm nhấp ngụm trà rồi chậm
rãi kể. “Sau khi lão phu bị tên Lê Duy Hiếu làm phản thì lão phu và mọi người bị
nhốt chung vào trong kho phòng của Thần Vương phái. Ngày qua ngày, bọn chúng chỉ
đưa thức ăn và nước uống có hai lần. Bọn chúng bộc lộ rõ ý đồ muốn thanh Thần
Vương côn.” Trương trưởng môn vừa nói, vừa nhìn thanh côn để trên bàn của Đinh
Nguyệt Hàn. “Bọn chúng biết rằng, chỉ có trưởng môn nhân mới đọc được yếu quyết
khắc trên thanh côn, nên bọn chúng mới để lão phu sống. Rồi nghe đâu chúng thất
bại trong việc đoạt lại thanh côn nên chúng mới lấy vải trùm đầu lão phu và mọi
người lại rồi dẫn đi đâu đó.” Trương trưởng môn nhìn họ Đinh hỏi tiếp. “Đinh
nhi và mọi người như thế nào. Kể cho lão phu nghe về chuyện của Đinh nhi đi.”
Đinh Nguyệt Hàn nghe hai tiếng Đinh nhi
từ Trương trưởng môn thì thấy hơi lạ nhưng y vẫn kệ. Rồi y thuật lại mọi chuyện
cho Trương trưởng môn nghe, từ lúc cầm thanh côn ở Thần Vương phái, rồi ba người
chia nhau ra để thoát thân, sau đó lên Hùng Sư đường và xuống lại cứu Thần
Vương phái.
Trương trưởng môn nghe xong gật gật đầu,
mặt ông toát lên vẻ tự hào. “Thế Trần thiếu hiệp và Đỗ thiếu hiệp đâu. Đinh nhi
có nghe tin gì về họ chưa.”
Đinh Nguyệt Hàn nghe xong thì buồn rầu.
“Từ khi chúng tiểu hạ chia nhau ra đến bây giờ, tiểu hạ vẫn chưa nghe tin tức
gì về bọn họ.”
Hùng trưởng môn khẽ cười. “Thế Trương
trưởng môn bị bắt đi đâu, ngài được cứu như thế nào. Ngài Phạm đó sao lại đi
chung với ngài.”
Trương trưởng môn nghe xong liền u sầu.
“Lão phu bị trùm mặt nên không biết là đang bị đưa đi đâu. Trong lúc di chuyển
thì tự nhiên đám người dừng lại, tiếng còi vang lên khắp nơi, rồi ám khí, cung
tên từ mọi nơi phóng tới. Tiếng la hét, tiếng kiếm chạm nhau vang lên một hồi
liên tục. Nhiều người bị đánh va vào xe ngựa của lão phu đang ngồi. Đến khi ai
đó tới tháo khăn trùm đầu ra, lão phu bước ra khỏi xe ngựa rồi mới thấy người tới
giải cứu là ngài Phạm Công Dũng.”
Trương Duy Nghĩa nghe xong liền tức giận.
“Thế còn tên Lê Duy Hiếu thì sao, thưa phụ thân.”
Trương trưởng môn khẽ đáp. “Sau khi người
của ngài Phạm cởi trói cho tất cả mọi người, thì ngài Phạm mới tới nói với lão
phu.” Trương trưởng môn ngừng lại rồi lắc đầu. “Mọi người không biết quan cảnh lúc
đó như thế nào đâu. Ngài Phạm Công Dũng nói lão phu đừng bận tâm đến những gì thuộc hạ ngài ấy làm. Tên Lê Duy Hiếu bị người
của ngài Phạm xuyên cây giáo qua ngực rồi cắm mạnh xuống đất. Xác y bị đóng cọc
trên thanh giáo cùng với tên Phục Ma phái nào đó. Còn bọn phản loạn của Thần
Vương phái thì bị cắt tóc, cạo da đầu rồi treo ngược lên cây. Sau đó ngài Phạm
mới nói với lão phu, người Sát Thiên đã án binh bên ngoài Thần Vương phái lâu rồi.”
Hùng trưởng môn khẽ nói. “Trưởng trưởng
môn có biết bọn nào gây ra chuyện này không. Ngài Phạm Công Dũng có nói manh mối
gì thêm không.”
Trương trưởng môn đăm chiêu một hồi. “Cuộc
tấn công Thần Vương phái lần này, ngoài Phục Ma phái thì còn có Quan Yên phái
và Thanh Phong phái. Ngài Phạm Công Dũng nói lão phu cứ về ổn định lại Thần
Vương phái, có gì thì ngài ấy sẽ cho người tới báo tin tức.”
Trương Duy Nghĩa liền nói. “Vậy hai tên
Triệu Hải, Triệu Sơn và Quan Yên phái, chẳng lẽ chúng ta để bọn chúng được yên ổn
sao.”
Trương trưởng môn nhìn Duy Nghĩa. “Duy
Nghĩa yên tâm, hai tên họ Triệu cũng bị đóng trên ngọn giáo cùng với những tên
kia. Còn về việc phản công lại Quan Yên phái, ngài Phạm Công Dũng nói bọn họ
đang chuẩn bị tấn công.”
Đinh Nguyệt Hàn khẽ nói vào. “Vậy còn
Phục Ma phái.”
“Chuyện này ngài Phạm bảo với lão phu
phải về tính toán với chủ nhân đã.”
Hùng trưởng môn liền tiếp lời. “Chuyện
này phải suy tính thật kỹ, vì tấn công Phục Ma phái không phải đơn giản. Nhất
là ngoài Quan Yên phái thì liệu còn ai câu kết với bọn chúng nữa không.” Trương
trưởng môn nhìn Hùng trưởng môn gật đầu như ý ông cũng tán thành với việc đó.
Sau một lúc đàm luận thì mọi người cũng
bắt đầu cáo từ lui về phòng, Trương trưởng môn vẫy tay kêu Đinh Nguyệt Hàn ở lại.
Họ Đinh hiểu ý nên tới ngồi bên cạnh Trương trưởng môn.
Họ Đinh cung kính. “Thưa Trương trưởng
môn, cho tiểu hạ gởi lại thanh Thần Vương côn của tệ phái.”
Trương trưởng môn đưa tay như bảo ngừng
lại. “Khoan, chuyện đến lúc này rồi, với lại không còn thời gian nữa nên lão
phu phải nói cho Đinh nhi một chuyện.”
“Là chuyện gì, thưa Trương trưởng môn.”
“Thật ra lão phu là ngoại tổ phụ của
Đinh nhi. Duy Nghĩa là cửu cửu[1],
sư đệ của mẫu thân Đinh nhi.”
Đinh Nguyệt Hàn nghe xong liền há hốc
ngạc nhiên. Chuyện gì vậy, làm sao có thể
như thế được, họ Đinh nghĩ rồi nói. “Trương trưởng môn chắc ngài nhầm lẫn
gì đó rồi, sao có thể như vậy được.”
Trương trưởng môn cầm tay họ Đinh. “Là
sự thật Đinh nhi à. Sư huynh ta, Đào Huyền Sơn cũng biết chuyện này, huynh ấy
là người đã nuôi nhận Đinh nhi lúc nhỏ. Trương Thị Luyến, hiền nữ của ta là mẫu
thân của Đinh nhi.”
“Không, không thể nào. Đào sư phụ nói với
tiểu hạ rằng, phụ mẫu của tiểu hạ đã bị bọn ngoại đạo hại chết. Sư phụ sau đó
đem tiểu hạ về nuôi dưỡng. Sao tiểu hạ có thể là ngoại tôn của Trương trưởng
môn được.” Đinh Nguyệt Hàn lắc đầu không tin. Giọng y đầy hoài nghi trong từng
câu chữ.
Trương trưởng môn thấy thế liền nói.
“Ngày mai, ta và Đinh nhi hãy đi tới Huyền Thương phái, Đào sư huynh có thể nói
sự thật cho Đinh nhi. Giờ thì Đinh nhi hãy cầm thanh côn này rồi về phòng nghỉ
đi.”
Họ Đinh cáo từ rồi lui ra, y vẫn không
tin được những chuyện mình vừa nghe. Mặt y toát lên vẻ sợ hãi. Bấy lâu nay y cứ
nghĩ rằng mình là kẻ cô độc không thân quyến, được Đào sự phụ đem về nuôi dưỡng
rồi truyền dạy võ công.
Lẽ ra y phải kêu Đào sư phụ là thái sư
phụ[2] nhưng
vì Đào trưởng môn nhận y là đệ tử nên vai vế y lại ngang bằng với các vị Lê,
Trương trưởng lão. Mặc dù xưa nay y vẫn gọi họ là sư thúc. Đêm nay đối với y có
lẽ đêm khó ngủ nhất, y vừa nằm, vừa cầm thanh côn nhìn ngắm rồi lại suy nghĩ sực
nhớ tới những điều mà Trương trưởng môn nói và Trương đại hiệp nói.
Trở lại Hùng Sư đường, quan binh bắt đầu
được cử đến thẩm định hiện trường. Nhiều người mặc quan phục màu xanh lam bắt đầu
đi kiểm tra. Sau đó họ ghi gì đó vào một cuộn giấy. Một người Hùng Sư đường
nhét một túi gì đó như là ngấn xuyến cho một tên đang đứng, hắn ta là đội trưởng
của đội quan binh này. Sau một hồi khám nghiệm hiện trường, tên đội trưởng ra lệnh
cho đám người quan nhu chạy vào thu dọn các thi thể kéo về.
“Bọn quan sai nào vậy.” Một tên áo trắng
đứng trên cây nhìn xuống ngạc nhiên hỏi.
Tên bên cạnh đáp lại. “Là bọn tội phạm,
bọn chúng được điều động làm mấy việc công ích này để giảm bớt tội trạng. Nhiệm
vụ của chúng là tới thu dọn các thi thể kéo về. Sau đó hoặc là mai táng, hoặc
là hỏa thiêu.”
“Tập thể hả huynh.”
“Nếu không có thân nhân tới nhận thì sẽ
tập thể. Giống như chúng ta lúc trước.” Y nói với giọng buồn bã.
Dưới chỗ y đứng, đám quan sai bắt đầu
chất các thi thể lên xe kéo.
Sáng hôm sau tại Thần Vương phái, khi mọi
người vừa tỉnh giấc, ánh mặt trời vừa chiếu xuống thì Đinh Nguyệt Hàn và Trương
trưởng môn cáo từ mọi người để lên đường tới Huyền Thương phái. Trên đường đi,
họ Đinh không dám mở miệng nói lời nào với Trương trưởng môn. Nhìn mắt y có vẻ
sụp xuống, hình như đêm qua y không ngủ.
Không lâu sau, hai người cũng tới Huyền
Thương phái. Sau đó hai người vào chính phòng gặp Đào trưởng môn. Khi gặp lại
Trương trưởng môn và Nguyệt Hàn, Đào trưởng môn mặt hớn hở vui vẻ lên.
Sau đó, mọi người mới thuật lại chuyện
cho Đào trưởng môn nghe. Và chuyện quan trọng mà hôm nay họ gặp nhau là chuyện
về thân phận của Đinh Nguyệt Hàn. Lúc này, Đào trưởng môn mới thuật lại chuyện
xưa cho họ Đinh nghe. Rằng ông đã cùng với Trương trưởng môn đồng ý giấu họ
Đinh về bí mật này. Đợi đến một dịp thích hợp thì mới kể cho y nghe.
Đinh Nguyệt Hàn nghe xong mới tin đó là
sự thật. Sự thật rằng y là ngoại tôn của Trương trưởng môn, rằng mẫu thân của y
là Trương Thị Luyến và phụ thân của y là Đàm Văn Sơn. Vốn dĩ Thần Vương phái
không chấp nhận mối quan hệ giữa phụ mẫu y nên đã khai từ ra khỏi gia môn. Giống
như việc Thần Vương phái khai từ Đào Huyền Sơn trưởng môn ra khỏi bản phái. Nên
khi phụ mẫu y bị bọn sát thủ sát hại thì y được Đào trưởng môn đem về nuôi.
Y hận bọn sát thủ một thì y hận Thần
Vương phái mười phần. Y bất giác nói. “Tại sao Thần Vương phái lại khai từ phụ
mẫu của Nguyệt Hàn.”
Trương lão nhân nhìn thấy y u sầu nên
đáp. “Cũng giống như việc Thần Vương phái khai từ Đào sư huynh vậy thôi.”
Đào trưởng môn vuốt râu rồi nhìn Đinh
Nguyệt Hàn. “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Thần Vương phái đã có luật lệ
như vậy thì khi Đinh nhi vi phạm phải bị trừng trị, dù Đinh nhi có là ai đi
chăng nữa.”
Đinh Nguyệt Hàn tức giận. “Chẳng lẽ việc
yêu đương, hôn nhân lại quan trọng như vậy sao.”
Đào trưởng môn thở dài. “Xưa nay tiền
nhân đã quy định như vậy, ắt phải có lý do của họ. Ví như phụ mẫu thấy hiền tử
của mình lại có tình cảm với bọn tà ma ngoại đạo thì ai lại chấp nhận kia chứ.
Dù rằng họ không biết được bản tính của người kia như thế nào. Chính vì thế nên
Trương sư đệ khi lên làm trưởng môn nhân đã thay đổi rất nhiều luật lệ. Đinh
nhi thấy điều gì bất cập, cổ hủ, Đinh nhi cũng có thể thay đổi.”
“Làm sao đồ nhi lại thay đổi được.”
Đinh Nguyệt Hàn nói
Trương trưởng môn nhìn họ Đinh. “Đinh
nhi sẽ phải làm trưởng môn nhân của Thần Vương phái.”
Đinh Nguyệt Hàn nghe vậy liền ngạc
nhiên lắc đầu, chưa kịp nói thì Đào trưởng môn đã lên tiếng trước. “Đúng vậy,
Đinh nhi phải bắt buộc lên làm trưởng môn nhân. Thần Vương côn đã chọn Đinh nhi
thì rất khó để Đinh nhi chối từ.”
Đinh Nguyệt Hàn đáp lại. “Thế còn
Trương cửu cửu, lẽ ra cửu cửu phải làm trưởng môn nhân mới đúng chứ.”
Trương trưởng môn khẽ cười. “Duy Nghĩa
phải làm trưởng môn nhân của Hùng Sư đường rồi. Đinh nhi phải thông cảm cho ta,
tình hình lúc này quá nguy cấp nên ta với Đào sư huynh mới bắt buộc nói ra bí mật
này.
Vì
sao Thần Vương côn lại chọn mình, mình không hiểu gì cả. Mình phải làm trưởng
môn nhân của Thần Vương phái sao, mình chưa biết gì về võ học của bản phải mà,
Đinh Nguyệt Hàn nghĩ thầm.
Nhìn mặt họ Đinh rất đăm chiêu nhưng y
đâu biết rằng, võ học của Huyền Thương phái lại bắt nguồn từ Thần Vương phái,
ngay cả y phục cũng vậy.