Thành Đại La, nắng chiếu xuống làm mọi
người cảm thấy oai bức, những giọt mồ hôi bắt đầu toát ra trên mặt. Mặt trời
đang dần lên cao. Mùa hạ năm nay có vẻ nóng hơn mọi năm.
Khắp nơi, người người đang đổ dồn về thành
Đại La, từ những đoàn giao thương, cho đến du khách và đặc biệt là các bang
phái từ tứ phương tụ về. Đại hội Võ Lâm năm nay sẽ được tổ chức tại đây.
Mỗi lần đến kì đại hội, năm năm sẽ được
tổ chức một lần. Đó là dịp để dân sinh buôn bán, những đoàn giao thương, những
tửu lầu và chốn khuê các, thậm chí là quan phủ hay quân binh trấn giữ ngụ tại
đó, đều được hưởng lợi một phần lớn từ đại hội mang lại. Đại hội năm nay được tổ
chức sớm hơn mọi năm, mới chỉ có khoảng ba năm.
Đại hội cũng là dịp các bang phái tuyển
dụng thêm nhân lực, những thanh niên, thiếu niên, nam nhân hay nữ giới, nếu muốn
tu học võ công thì đây là lúc họ chọn lựa con đường võ học của riêng mình. Có
những bang phái tuyển người rất dễ và cũng có những bang phái có những tiêu chí
tuyển người rất cao. Những người muốn được thu nạp làm đệ tử hoặc thành viên, thì
sau khi đăng kí tuyển dụng, họ sẽ trải qua nhiều thử thách mới được thu nạp
chính thức.
Nhiều bang phái dễ dãi thì họ chỉ cần
người ta đăng kí là thu nhận ngay, tất nhiên những bang phái đó không nằm trong
“Tam Đại Danh Môn Chính Phái” hoặc “Thất Đại Môn Phái” nổi tiếng trong giới võ
lâm.
Đặc biệt nhất ở các kì đại hội mà du
khách khắp nơi đổ về là do hai điều. Một là cuộc thi đấu giữa các bang phái nhằm
tìm ra “Đệ Nhất Cao Thủ Võ Lâm”. Hai
là cuộc bầu chọn cho vị trí “Minh Chủ Võ
Lâm”. Đây là lúc mọi người được tận mắt nhìn thấy các cao thủ, các hiệp
khách võ lâm, các nhân tài xuất chúng về võ học ở khắp nơi thi triển chiêu thức
võ công của mình.
Nhưng đó là đối với mọi người muốn chiêm
ngưỡng, còn đối với những bang phái lần này tụ hợp về, thì điều quan trọng mà họ
quan tâm, đó là những cuộc thanh trừng vừa rồi, những bọn hắc y bịt mặt.
Tuy nhiên, không phải bang phái nào
cũng được tham dự. Họ phải nằm trong “Liên
Đoàn Võ Lâm” mới được nhận thư mời. Liên Đoàn này được lập ra với nhiều quy
định, nguyên tắc dành cho các bang phái tuân theo. Những ai bất tuân thì sẽ bị
trừng phạt đích đáng, những ai vi phạm sẽ bị loại bỏ và tất nhiên khi họ không
nằm trong Liên Đoàn, họ sẽ bị coi như là thù địch. Những ai nằm trong Liên Đoàn
sẽ được nhiều ưu đãi, nhất là sự hợp pháp dưới con mắt của triều đình.
Khi Đại Hội được tổ chức, tất cả những
bang phái trong Liên Đoàn đều phải cử người tới tham dự. Nếu không thì họ cũng
sẽ bị gạch tên. Do vậy, với sự xuất hiện của Phục Ma phái đang tiến vào thành, điều
đó khiến cho một số người rất ngạc nhiên. Trong số đó là Trần Văn Chí, đường chủ
của Phi Sát bang.
“Báo ngay cho Đoàn trưởng lão biết. Phục
Ma phái đã xuất hiện.” Trần Văn Chí quay sang nói với một tên thuộc ha.
Họ Trần đang ngồi trên lầu ba của một tửu
lầu, nó nằm ở cổng phía nam thành Đại La, Vạn Gia tửu lầu. Đây là một trong các
hệ thống tửu lầu lớn nhất ở thời này, cùng với Đệ Nhất Tửu Lầu, họ mở ra nhiều
tửu lầu ở nhiều thành trì hay thành trấn, thậm chí là ở các làng mạc hay ngoại
ô, mọi nơi đều có mặt. Trần Văn Chí đang ở tửu lầu với một tên thuộc hạ. Nhiệm
vụ của y lần này đó là quan sát những ai sẽ tham dự đại hội kỳ này.
Dưới y, ở lầu hai cũng có hai người
đang ngồi quan sát. Một kẻ mang y phục trắng đang ngồi nhấp tửu và một kẻ mang
y phục xanh lam ngồi đối diện.
“Ta không ngờ Phục Ma phái lại đến sớm
như vậy. Mà lại đến sớm nhất nữa chứ.” Gã mang y phục xanh lam nói. Nhìn gã trạc
tuổi tam tuần, dáng người cao, da ngăm đen, trên mặt có một vết sẹo dài từ mắt trái
kéo xuống cằm.
“Bộ ngươi nghĩ bọn họ không đến sao. Họ
đâu có ngu mà muốn mình nằm trong danh sách Tử Lệnh của minh chủ.” Gã y phục trắng
đáp lại với giọng mỉa mai. Tuổi tác của y cũng ngang bằng gã y phục xanh lam.
Thân hình y đô con lực lưỡng hơn. Tóc y rối tung, râu thì mọc lởm chởm.
“Ngươi không định xuống chào hỏi họ một
tiếng sao.” Gã y phục xanh lam nói khía lại. Y nở một nụ cười xảo trá.
“Liên quan gì nhau mà phải chào.” Gã y
phục trắng bĩu môi. Y liên tục rót tửu uống.
“Hà Khánh Chân, ngươi lại dối lòng mình
sao. Ngươi nghĩ Khúc Quang Thiên này sẽ không biết sự tình ư.”
Họ Hà không đáp, y tiếp tục rót tửu nhấm
nháp rồi nhìn xuống cổng thành quan sát. Người của Xích Nguyệt phái đang bắt đầu
tiến vào cổng. Người rảo ngựa đi vào đầu tiên là Vũ Đại Sơn, bang chủ của Xích
Nguyệt phái. Đoàn người mang y phục màu xanh lam, với chữ “Xích Nguyệt Phái” màu đen thêu trên ngực trái. Vũ khí của họ là đoản
kiếm và dao. Vũ Đại Sơn cưỡi ngựa đi ngang qua tửu lầu thì nhìn lên Hà Khánh
Chân nhếch môi cười khiêu khích. Họ Hà thì ngược lại, y chả đoái hoài gì đến Vũ
Đại Sơn.
“Xích Nguyệt cũng đến rồi sao, trông có
vẻ yên ổn nhỉ. Mối nguy lớn nhất của họ là Tam Sơn hội đã bị triệt tiêu. Nay
làm vương đất Đằng Châu thì còn ai ngoài họ.” Khúc Quang Thiên nhìn xuống. Thấy
ánh mắt của Vũ Đại Sơn nhìn Hà Khánh Chân, họ Khúc liền thắc mắc. “Nhà ngươi với
họ Vũ có ân oán gì không. Mà sao ta thấy hắn nhìn ngươi đầy khiêu khích vậy.”
“Đã từng giao đấu vài lần.” Hà Khánh
Chân nói ngắn gọn.
“Hắn ta vẫn còn thở như vậy. Lẽ nào nhà
ngươi đã nương tình.” Họ Khúc vừa sờ cằm, vừa nhìn Hà Khánh Chân.
“Nếu ngươi giết mấy chục thuộc hạ của
ta. Sau đó ngươi thấy sai trái. Rồi khi ta đến tìm ngươi trả thù. Liệu nhà
ngươi có giết ta không, hay là sẽ tha mạng.” Hà Khánh Chân nói một cách u sầu.
“Tất nhiên là có.” Họ Khúc đáp nhanh đầy
quyết đoán. Nhìn thấy ánh mắt của họ Hà, y liền nói tiếp. “Thứ nhất, khi ta đã hạ
thủ ai, ta sẽ không bao giờ chất vấn lương tâm của mình về việc đó. Thứ hai, nếu
ai đã tới tìm ta hạ sát, thì dù rằng có là ai đi chăng nữa, ta cũng sẽ kết liễu
tên đó. Một cách nghiêm túc và đau đớn nhất.”
“Nếu người đó là ta thì sao.” Hà Khánh
Chân khẽ cười.
“Thì nhà ngươi sẽ là kẻ kế tiếp nằm trong
danh sách những người bị ngài lãng tử Khúc đẹp trai này giết.” Họ Khúc đáp lại
mạnh mẽ từng chữ.
Hà Khánh Chân nhếch miệng cười rồi rót
tửu tiếp tục uống. Dưới cổng thành, tiếp tục một đoàn người khác tiến vào. Cờ
hiệu ghi ba chữ “Chấn Phong Phái”,
đoàn người mang y phục màu nâu, thêu ba chữ “Chấn Phong Phái” màu trắng trước ngực trái. Chấn Phong phái tọa lạc
tại vùng Bình Kiều, một tòa thành kiên cố và có vị trí quân sự quan trọng. Vật
phẩm nổi tiếng của xứ này đó là giáp phục làm bằng da thú.
“Chấn Phong phái tới rồi. Món nợ của
ngươi với họ như thế nào, Khúc Quang Thiên.” Hà Khánh Chân nhìn họ Khúc nói mỉa
mai lại.
“Tất nhiên là chưa giải quyết xong rồi.
Biết đâu tối nay ta sẽ trả nợ lẫn gốc lẫn lãi cho họ.” Họ Khúc cười nhạo.
“Ngươi không sợ gây sự ở đây, ở cái thời
điểm này thì sẽ bị Võ Lâm Quân tới hỏi thăm ư.”
“Ta há gì mà phải sợ. Cứ tới đi, rồi ta
sẽ tiễn cả lũ xuống gặp Diêm Vương luôn một thể.” Khúc Quang Thiên há miệng cười.
Cả hai tiếp tục nhìn xuống quan sát.
Võ Lâm Quân, một binh đoàn dưới trướng
chỉ huy của minh chủ. Binh đoàn này tụ hợp những người đầy ưu tú và xuất chúng
trong võ lâm. Những người làm thành viên của binh đoàn này, ai nấy đều có võ
công thượng thừa. Họ được tạo lập ra với mục đích thực hiện các mệnh lệnh của minh
chủ, như bắt nhốt, tiêu diệt những ai nằm trong Tử Lệnh và bảo vệ, hộ tống những
người được giao phó.
Võ Lâm Quân được triều đình chấp thuận
như một binh đoàn quân sự thực thụ. Họ có nhiều quyền hành khi vào các thành
trì hay thị trấn. Có thể kêu gọi sự giúp đỡ từ quân binh trấn giữ địa phương.
Họ là những người duy trì sự hòa bình
trong võ lâm. Những ai hạ sát thành viên của Võ Lâm Quân thì xem như họ chống lại
cả thể chế của Liên Đoàn và họ sẽ bị truy sát trên mọi miền hay ngóc ngách.
Rất khó để trở thành người của Võ Lâm
Quân nhưng một khi đã trở thành người của họ, thì có nhiều ưu đãi dành cho mình
và thân quyến. Hằng năm Võ Lâm Quân đều mở ra các cuộc tuyển dụng thêm thành
viên và có rất nhiều người đăng kí. Tuy nhiên những người được thu nạp lại đếm
trên đầu ngón tay. Cứ hàng chục người đăng kí thì chỉ một người được nhận.
Bất ngờ cả tửu lầu ngạc nhiên nhìn xuống,
Võ Lâm Quân xuất hiện, họ mang y phục trắng, áo choàng trắng khoác sau lưng, trên
ngực trái thêu ba chữ “Võ Lâm Quân”
màu đen. Kẻ giắt kiếm ngang hông, người giắt đao sau lưng, một vài người thì
tay lăm lăm chiếc cung trên tay. Và họ đang tiến tới tửu lầu.