Tại
một khu rừng bên ngoài Thần Vương phái. Đinh Nguyệt Hàn đang cầm thanh Thần
Vương côn luyện tập. Nhiều cây tre xung quanh bị ngã rạp và gãy đôi, một vài chỗ
trên mặt đất có những hố đất lớn. Tất cả là do chiêu thức y thi triển tạo nên.
Võ
công Huyền Thương phái bắt nguồn từ Thần Vương phái, họ Đinh nghĩ thầm
trong lúc thi triển võ công.
Y nhớ lại lời của Trương ngoại công nói
với mình, khi ông đang truyền dạy võ công cho y. Cũng đúng thôi khi Đào trưởng
môn của Huyền Thương phái, vốn là đệ tử của Thần Vương phái. Do ông lâm vào
chuyện tình cảm yêu đương nên bị trục xuất khỏi gia môn. Từ đó ông phiêu bạc khắp
nơi rồi lập ra Huyền Thương phái. Mọi quy định, nguyên tắc, võ học, cho đến y
phục, ông đều lấy y nguyên từ Thần Vương phái, duy chỉ môn khí là ông dùng
thương.
Vốn căn bản hai võ học gần như nhau
nên chẳng mấy chốc Đinh Nguyệt Hàn đã thi triển khá thành thục. Toàn bộ võ học
của Thần Vương phái gồm mười hai chiêu thức. Sáu chiêu đầu là hạ thừa, sáu
chiêu sau là thượng thừa. Theo như lời của tên Lê Duy Hiếu thì khẩu quyết bí
truyền võ học của Thần Vương phái được khắc trên thanh côn. Nhưng sự thật thì
không phải như vậy. Những dòng chữ đó chỉ là bài hịch nhằm muốn những trưởng
môn đời sau nắm vững.
Thiên
Địa Vạn Hợp Nhất. Thần Vương Vạn Hợp Nhân. Võ Học Vạn Hợp Quy. Trưởng Môn Vạn Hợp
Lực, Đinh Nguyệt Hàn đọc thầm trong bụng.
Chỉ vì mấy câu thơ này mà Lê Duy Hiếu
tưởng là khẩu quyết võ học, dẫn đến phản bội gia môn, đẩy Thần Vương phái vào cảnh
sắp bị tuyệt duyệt.
Trương trưởng môn lúc này từ phía
sau chậm rãi bước tới. “Đinh nhi cảm thấy có vấn đề gì không.”
Bỗng nghe tiếng từ sau vọng tới,
Đinh Nguyệt Hàn thu chiêu rồi xoay người lại. “Thưa tổ phụ, Hàn nhi cảm thấy
ngày càng thi triển thành thục hơn rồi ạ.”
“Người sử dụng Thần Vương côn thì phải
có khí khái nghĩa hiệp. Phải nắm vững tâm pháp thật sự, đó là không phải nằm
trong con đường võ lực, mà là con đường nhân đạo.”
Lát sau, vừa đi về phòng, họ Đinh vừa
nghĩ đến chuyện mình phải làm Trưởng môn nhân tương lai của Thần Vương phái. Y
chả hiểu cái câu Thần Vương côn đã chọn con, điều mà mọi người hay nói với y.
Thần Vương phái qua vụ việc vừa rồi thì
không còn nhiều đệ tử nữa. Hiện tại ngoài Đinh Nguyệt Hàn và Trương trưởng môn
ra, chỉ còn khoảng bốn chục đệ tử và gia đinh. Những người trung thành thà chết
chứ không phản bội Thần Vương phái. Nghĩ đến việc may mắn là hơn trăm người bị
Phi Sát bang treo ngược lên cây vì tội phản bội, họ Đinh cảm thấy Thần Vương
phái vẫn được thiên địa chiếu cố. Nếu không, thì không biết chừng nào bọn đó lại
phản nghịch hoặc làm tha hóa đi môn phái mà tiền nhân cất công xây dựng.
Tại một nơi khác, lúc này ở Huyền
Thương phái. Đào trưởng môn đang bận y phục trưởng môn nhân ngồi giữa chính
phòng. Ông bưng ly trà nhấp vài ngụm rồi đặt lại xuống bàn.
Lê Tam trưởng lão tiến tới cung kính. “Có
việc gì mà trông sư phụ u sầu vậy. Có phải là chuyện của Đinh nhi không.”
Đào trưởng môn ừm một tiếng. “Ta nhớ
Đinh nhi. Không biết bây giờ nó có khỏe không. Nó luyện võ như thế nào rồi.”
Lê Tam hiểu cái cảm giác của sư phụ
mình nên ông cũng chỉ biết thở dài. Sư phụ đem Đinh nhi về từ lúc nhỏ, nuôi nấng
dạy bảo, chăm sóc như hiền tử. Giờ bắt buộc phải để Đinh Nguyệt Hàn ra đi, bảo
sao sư phụ lại không thấy u sầu. Lê Tam nhớ lại cái cảnh mà họ Đinh nằng nặc
không chịu đi. Y chỉ muốn ở lại Huyền Thương phái, y không muốn xa sư phụ. Phải
vất vả lắm sư phụ mới khuyên bảo được y. Để rồi lúc họ Đinh từ biệt, nước mắt,
nước mũi y chảy thành dòng, trông rất đỗi tội nghiệp. Khó lắm y mới chấp nhận
được sự thật Trương trưởng môn là ngoại tổ phụ của mình.
“Sư phụ đừng lo. Ít bữa nữa Đinh nhi lại
về thăm ấy mà. Đinh nhi hứa rồi còn gì.” Lê Tam ân cần nói.
“Chưa hiểu được gì thì lại gánh một trọng
trách lớn như vậy trên vai. Lão và Trương sư đệ định chờ tuổi nó tới khoảng tam
tuần, lúc đó chững chạc rồi thì mới tiết lộ sự thật. Ai dè sự việc xảy ra như vậy
nên đành phải tiết lộ sớm hơn.” Đào trưởng môn chậm rãi nói.
“Sư phụ yên tâm, Đinh nhi vốn là đứa
ham học và giỏi giang từ nhỏ. Nên chẳng mấy chốc là Đinh nhi sẽ đảm nhận được
thôi. Vả lại Trương trưởng môn còn bên cạnh, ngài ấy sẽ dạy bảo thêm cho Đinh
nhi mà.” Lê Tam khẽ cười.
“Ta cũng mong vậy. Chứ điều quan trọng
là bọn Phục Ma phái có để yên cho Đinh nhi và Thần Vương phái hay không.”
“Với sự thanh trừng vừa rồi của Phi Sát
bang. Đệ tử nghĩ bọn chúng sẽ không dám bén mảng nữa đâu.”
Đào trưởng môn gật đầu khẽ cười rồi ông
thầm nghĩ, hay là ta liên hệ Phi Sát bang
để hỏi tin tức nhỉ.
Vừa nghĩ, Đào trưởng môn vừa bưng tách
trà nhấm nháp. Vị trà bỗng không thấy đắng nữa. Trà loãng hay vì tình cảnh hiện
giờ đã quá đắng rồi nên ông không cảm nhận được. Ông bỏ tách trà xuống lại bàn,
tay vuốt râu nghĩ về những chuyện sắp tới.
Lại nói về Phi Sát bang, sau khi triệt
tiêu xong Quan Yên phái, bọn họ nhận lệnh tụ tập lại trên núi Thanh Sơn, cách
thành Tế Giang vài chục dặm về phía tây. Lúc này, hàng trăm người mặc áo đen bịt
mặt xếp thành nhiều hàng dài trên đỉnh. Hàng lối thẳng tắp, ai nấy đều nghiêm
chỉnh đứng chờ lệnh. Đứng trước những hàng người, có bốn người cũng mặc áo đen
khoanh tay trước ngực. Họ đang nhìn gã áo đen thủ lĩnh đang đứng trước vực thẳm.
Bất ngờ một tên áo đen trong bốn gã bước
lên nhìn tên thủ lĩnh. “Thưa chủ nhân, người dự định làm gì tiếp theo. Tấn công
ngay bây giờ hay là án binh bất động.”
Tên chủ nhân liền đáp. “Phục Ma phái có
động tĩnh gì không, Lê Nhân trưởng lão.”
“Bẩm chủ nhân, hiện tại không thấy động
tĩnh gì của bọn chúng. Kể cả những bang phái khác trong danh sách cũng vậy. Chủ
nhân có muốn biết tin tức gì về những người kia không.” Lê Nhân đáp.
“Cũng muốn biết. Nói ta xem nghe thử.”
Nghe xong, Lê Nhân liền quay đầu lại
nhìn ba gã phía sau. Hình như họ Lê vừa buột miệng nói bậy thì phải. Ba gã áo
đen phía sau bỗng phản ứng rồi thì thầm với nhau, như muốn nói rằng ai bảo Lê
Nhân tự nhiên nhắc tới.
Hoảng hốt, Lê Nhân vội rụt rè thưa.
“Thưa chủ nhân, bọn chúng vừa từ Hoàng Sơn trấn rút về. Hiện tại đi đâu thì
chưa biết rõ ạ.”
“Chuyện đó thì ta được báo lâu rồi.
Ngài có tin tức gì mới hơn không.” Tên chủ nhân mỉa mai.
“Dạ không.” Lê Nhân ngập ngừng. “Mà có ạ,
những lần di chuyển gần đây không thấy ngài ấy. Có thể ngài ấy bị bệnh hoặc mất
tích như mấy năm trước.”
Khi nghe xong, tên chủ nhân chợt quay lại.
Họ Lê chắc đã nói đụng phải gì đó, mà tên chủ nhân phản ứng một cách bất bình
thường. Y chậm rãi bước tới chỗ Lê Nhân rồi nhìn thẳng vào mặt.
“Mấy năm trước. Ngài nói là hắn ta mất
tích như mấy năm trước.”
Lê Nhân run sợ. “Thuộc hạ chỉ phỏng
đoán như vậy. Vì theo tin tức báo về, thuộc hạ được bảo rằng hầu như… À không tất
cả những lần gần đây, ngài ấy đều không có mặt. Ngay cả việc phân đội của ngài
Đặng Quý Phủ di chuyển, cũng không thấy ngài ấy góp mặt. Do vậy, hoặc là ngài ấy
mất tích, hoặc ngài ấy bị bệnh. Còn không ngài ấy lại như mấy năm trước, độc
hành làm nhiệm vụ gì đó.”
Tên chủ nhân nghe xong liền thay đổi sắc
mặt, hình như gã hiểu được vấn đề gì đó. Gã ngập ngừng nhìn Lê Nhân. “Mất tích
thì không thể nào. Bệnh ư, hắn ta chưa bao giờ biết bệnh là gì. Độc hành sao, mấy
năm trước. Rất có thể, đa tạ ngài Lê Nhân.” Tên chủ nhân như đang nói với chính
mình.
Nói xong, tên chủ nhân đi tới, đi lui
thì thầm trong miệng gì đó. Lê Nhân bị ba người áo đen phía sau lôi lại trách
móc. Tự dưng lại khai ra chuyện mà chả ai dám động đến. Lê Nhân liên miệng bảo
nhầm và van xin những người ấy bỏ qua.
Đang to nhỏ thì tên chủ nhân quay lại
hét lớn. “Mọi người nghe lệnh.”
Tức thì cả đám người quỳ xuống nhanh
chóng, chắp tay rồi đồng thanh hô lớn. “Dạ rõ.”
Gã chủ nhân liền trợn mắt nhìn, khi cả
đám người quỳ xuống hô to, thì một tên áo đen lại đứng chổng chơ ra đó như vốn
dĩ không biết gì. Đám người đang quỳ bỗng nhìn thấy nên liền nhanh tay rút vũ
khí ra chĩa vào mặt hắn ta. Định bỏ chạy nhưng hàng loạt mũi kiếm, mũi dao đã
chĩa thẳng vào mặt, kề vào cổ, khiến y phải bất động giữa vòng tròn đám áo đen xung
quanh. Khi tên chủ nhân cất tiếng, thì việc y đứng im, chứng tỏ y là kẻ giả mạo.
Vì nghi thức đơn giản như vậy mà không biết, thì chắc chắn y đã trà trộn vào đây.
Tên áo đen giả mạo bỗng giơ hai tay lên
trời, đầu cứ gật gật. Một tên tới giở bịt mặt của y ra. Vừa nhìn thấy, cả đám
đang bu quanh chĩa vũ khí vào y, bỗng thu vũ khí lại rồi quỳ xuống.
“Xin ngài thứ lỗi cho thuộc hạ.” Cả
đoàn liên tiếp hô vang.
Nhìn biểu hiện ai nấy đều run sợ. Họ cảm
thấy sợ hãi khi làm hành động như vậy. Tên áo đen vẫn đứng đó giơ tay, miệng thì
khẽ cười liên tục.
Thấy mọi người vẫn còn đang quỳ, y liền
cất tiếng. “Không sao, mọi người đứng lên đi.” Thấy không ai đứng lên, y liền
nghiêm mặt hét lớn. “Bây giờ có đứng lên không.”
Đám người rầm rập đứng dậy, ai nấy đều
không dám nhìn vào y. Thấy thế y liền tranh thủ cơ hội đi lui để trốn thoát.
Tên chủ nhân biết ý định nên hét lớn cho mọi người bắt y lại. Nhưng lạ thay, họ
lại ngập ngừng, không dám thực hiện. Một bên nếu không làm thì bất tuân lệnh, một
bên nếu làm thì lại bất kính. Chẳng mấy chốc y lùa người qua được đám áo đen rồi
thoát chạy.
Khi chưa ai dám đuổi theo, thì một tên
áo đen phi thân tới ngay trước mặt hắn ta hòng chặn lại. Y né sang một bên, rồi
tiếp tục chạy tới nhằm trốn thoát.
“Quân ca.” Tên chủ nhân cất tiếng, y là
người chạy tới.
Nghe tiếng nói vang lên, tên áo đen
đang chạy bỗng ngừng lại. Mặt y lúc này không mỉm cười như trước nữa. Thay vào
đó sự ngạc nhiên sửng sốt. Y quay lại nhìn vào tên chủ nhân.
“Chào chủ nhân.” Mặt y thể hiện rõ sự
nghiêm túc.
Trở lại với Thần Vương phái, Đinh Nguyệt
Hàn đang ngồi nhiếp tâm bên ngoài từ đường, nơi bên trong thờ ngài Xung Thiên.
Nằm trên đỉnh ngọn Sóc Sơn, cách thành Yên Lạc khoảng vài chục dặm về phía
đông. Thần Vương phái được bao quanh bởi những cách rừng tre xanh dài ngút. Có
một tấm bảng màu đen với viền đỏ xung quanh, bên trong ghi ba chữ màu đỏ “Thần Vương Phái” được treo trên cổng
vào. Trước cổng có hai bức tượng đá tạc hình hai người đang mang giáp phục cầm thanh
côn, mỗi tượng cao gần khoảng hai thước.
Sau khi vào cổng là đến nhiều khuôn
viên và dãy nhà của tiền viên, nơi chúng đệ tử cư ngụ rồi mới đến chính phòng.
Bên trong chính phòng là nơi trưởng môn nhân cùng với những người khác đàm luận,
với những tấm bàn ghế được làm từ tre, không như những nơi khác được làm từ gỗ
cây khác. Sau lưng chính phòng là trang viên của trưởng môn nhân. Rồi đến từ đường,
sau cùng là đến hậu viên, nơi các dãy trang viên của các gia đinh và vườn cây
ươm thuốc của bản phái.
Lúc trước khi còn hưng thịnh thì Thần
Vương phái cắt cử đệ tử đi tuần tra hoặc canh giữ rất đông. Nay với tình thế
như vậy, họ chỉ cử một vài nhóm nhỏ đi tuần. Đinh Nguyệt Hàn sau khi nói chuyện
với Trương trưởng môn thì đã cho người xây cất thêm nhiều căn chòi cao, đóng ở
các vị trí trọng yếu, chúng đệ tử sẽ thay phiên nhau trèo lên trên này để quan
sát. Cứ hai người một đội, nếu thấy điều gì khả nghi hoặc có xâm nhập thì lập tức
đánh trống báo hiệu. Với việc thay đổi như vậy đã khiến cho hệ thống phòng thủ
của Thần Vương phái nâng cao hơn, hiệu quả hơn và giảm được nhiều nhân lực đi
tuần, khi mà tình hình hiện tại không cho phép.
Sau khi ngồi nhiếp tâm luyện tâm pháp,
Đinh Nguyệt Hàn liền đi ra phía trước nhằm quan sát chúng đệ tử tập luyện. Khi
qua những căn chòi cao, họ Đinh liền hô lớn hoặc chắp tay chào. Một biểu hiện
dường như trước giờ không có. Nó khiến khoảng cách giữa trưởng môn nhân với
chúng đệ tử thu hẹp một cách rõ ràng.
Tiếng hô hào trong quá trình tập luyện
vang lên. Đinh Nguyệt Hàn sau khi tới nơi thì lặng lẽ chăm chú quan sát. Sân
luyện võ nằm trong khuôn viên trước phòng trưởng môn nhân. Thay vì lúc trước nó
nằm trước chính phòng. Mục đích của việc kéo về phía sau cũng là ý kiến của
Đinh Nguyệt Hàn. Sau khi về Thần Vương phái, họ Đinh đã thay đổi nhiều thứ,
Trương trưởng môn thấy vậy rất thích, ông tin rằng ngoại tôn của mình đã trưởng
thành thật sự và hơn hết là Thần Vương phái sẽ ngày càng mạnh mẽ và phát triển
hơn so với thời của ông.
Thấy Đinh Nguyệt Hàn đang đứng trên bậc
thềm nhìn xuống, các đệ tử đang tập luyện bỗng ngưng rồi chắp tay chào, một số
là đệ tử cũ, một số mới gia nhập. Đinh Nguyệt Hàn vẫy tay bảo thôi, họ Đinh
không muốn câu nệ quá trong việc lễ tiết. Sau đó họ Đinh cũng bước xuống chỗ mọi
người để cùng tập luyện. Vừa chỉ bảo, vừa thị phạm, các đệ tử vây xung quanh họ
Đinh gật đầu khẽ cười.
Trương trưởng môn đứng từ xa nhìn tới
khẽ cười. Ông vừa vuốt râu, vừa ngước mặt nhìn lên trời. Trời hôm nay sáng hơn
mọi bữa, Thần Vương phái sáng hơn mọi lúc về trước.