Lúc
này tại trụ sở của Liên Đoàn đóng tại thành Đại La, một ngôi trang viên rộng lớn
nằm ở trung tâm nội thành, với hai ngọn cờ hiệu cao gần ba thước được cắm trước
cổng ra vào. Nơi hàng chục Võ Lâm Quân đang canh giữ khắp nơi. Ai không có phận
sự đều không được tiếp cận.
Ai muốn vào trong thì đều phải khai báo
với người của Võ Lâm Quân. Tất cả đều phải có lệnh bài do Liên Đoàn ban phát.
Qua mỗi cổng, sẽ có mỗi vòng an ninh kiểm tra lệnh bài.
Tại một chính phòng nằm giữa trang
viên, ngôi phòng này rộng phải bằng ba, bốn phòng của các trang viên khác cộng
lại. Bên trong, hàng chục người đang an tọa. Những dãy ghế được xếp ngang dọc
theo hình chữ nhật với nhiều lớp. Bọn họ đang la lối ầm ĩ, một vài người thì đứng
dậy giơ tay hét lớn, đâu đó là tiếng đập bàn. Một nam nhân đang đứng ở giữa
phòng, giơ tay bảo mọi người bình tĩnh. Đây mới là đại hội thật sự, nơi mọi đại
diện của các bang phái tụ lại hội họp lại để bàn bạc vấn đề quan trọng, cuộc
thanh trừng giữa các bang phái vừa rồi.
“Ngài nói vậy nghĩa là sao.” Một nam
nhân mang y phục của Minh Long phái đứng dậy hét lớn.
“Võ Lâm Quân lúc đó ở đâu kia chứ.”
Nam nhân mang y phục của Tiêu Bang gân cổ lên.
“Ngươi tưởng Thuận Thiên phái của
mình lớn lắm sao.” Nam nhân mang y phục Thiên Việt bang tức giận đập bàn.
Tiếng tranh cãi vẫn vang lên khắp
trong phòng. Người thì nói về vấn đề này, kẻ thì to tiếng về vấn đề kia. Tầng tầng
lớp lớp những cuộc tranh luận không giống nhau. Nhìn cả căn phòng nhốn nháo chả
khác gì ngoài chợ. Nam nhân đứng ở giữa, mặc dù khuyên mọi người bình tĩnh
nhưng chẳng hề có tác dụng, nam nhân đó chính là minh chủ Lê đại hiệp.
Tức giận, Lê đại hiệp liền vận lực rồi
hét lớn. “Tất cả im lặng nào.” Ngài dậm chân xuống sàn.
Miếng sàn gỗ gãy vụn xụp xuống, kình
lực từ tiếng hét của họ Lê xung tỏa ra khắp phòng, nó giống như một con kình
long gào thét vùng vẫy. Mọi người đang tranh cãi thì bỗng im lặng quay sang
nhìn họ Lê. Không khí bắt đầu nhỏ dần xuống rồi im bặt luôn sau đó.
Lê đại hiệp nhìn quanh rồi nhẹ nhàng
nói. “Các vị đường đường là những bậc trưởng môn, bang chủ của các bang phái,
mà lại tranh cãi chả khác gì những kẻ phàm phu tục tử.” Thấy nét mặt mọi người
có vẻ xấu hổ, ông liền nói tiếp. “Đại hội lần này là để chúng ta giải quyết vấn
đề lộn xộn vừa rồi. Người nào có ý kiến gì thì cứ giơ tay, lần lượt sẽ được thảo
luận.”
Thấy nhiều cánh tay giơ lên, Lê đại
hiệp gọi người gần mình nhất. Một nam nhân đứng dậy khẳng khái nói, nam nhân
mang y phục của Phục Thiên phái, trưởng môn Lương Văn Hòa.
“Trong thời gian xảy ra những cuộc
thanh trừng vừa rồi. Liên Đoàn ở đâu, Võ Lâm Quân ở đâu, xin minh chủ nói cho tại
hạ biết.”
“Cuộc thanh trừng vừa rồi như quý vị
đã biết. Bọn chúng hành động quá nhanh chóng và bất ngờ. Khi Liên Đoàn biết được
sự việc thì đã cử người tới điều tra. Tuy nhiên, làm sao Liên Đoàn biết ngay được
bọn chúng sẽ tấn công ai, mà để có kế hoạch đối phó chứ.” Lê đại hiệp chậm rãi
đáp.
“Ngài nói như vậy là không được. Ngay
lúc đầu sự việc xảy ra, ngài phải cho người báo tin tới mọi người. Ngài phải cắt
cử Võ Lâm Quân tới tuần hành mới phải chứ. Nếu như không nhờ người Phi Sát
bang, thì liệu có chắc chúng tôi còn ngồi đây được hay không?” Họ Lương quơ tay
nói, cả phòng liền ồ lên như đồng tình quan điểm.
“Vấn đề đó thì tại hạ biết. Liên
Đoàn đã cử người tới đề nghị kết hợp với quân binh, quan phủ khắp nơi để rà
soát và đề phòng cẩn mật. Tuy nhiên câu trả lời nhận được là không. Tình hình
hiện nay rất hỗn loạn, nhất là sau khi Thiên Sách Vương mất thì càng hỗn loạn
hơn. Quân binh khắp nơi đều nổi lên chống lại triều đình. Mỗi quân tướng của
quân đoàn hay quân binh trấn giữ tại mỗi vùng đều không muốn can dự vào chuyện
thanh trừng. Họ đều muốn tích trữ, phòng thủ, bảo vệ lấy lợi ích của họ. Do vậy…”
Lê đại hiệp nhìn quanh, nét mặt ngài hiện rõ sự buồn bã.
“Tại sao họ không muốn hỗ trợ Liên
Đoàn. Chẳng lẽ họ muốn khắp nơi đổ máu hay sao.” Vũ Đại Sơn, trưởng môn của
Xích Nguyệt phái cướp lời nói.
“Như tại hạ đã nói khi nãy, thời thế
bây giờ rất loạn lạc, họ không muốn hao binh tổn lực. Như các vị đã biết, khi lệnh
tổng động viên được truyền ra, thì chúng ta đều sẽ phải gia nhập vào quân đoàn.
Tuy nhiên, giờ khắp nơi nổi loạn chống lại triều đình như vậy, thì khi lệnh tổng
động viên ban hành, chúng ta sẽ như là một nguồn quân lực dồi dào. Do đó, hà cớ
gì họ giúp ta, để rồi chúng ta sẽ đối mặt với họ trên chiến trường.” Lê đại hiệp
ngập ngừng rồi nói tiếp. “Thay vào đó, họ cứ để chúng ta tự tàn sát lẫn nhau,
như thế sẽ giảm bớt đi nhiều mối nguy hại cho họ. Đó là lý do chính, mà bọn họ
không muốn tham gia vào chuyện này. Mặt khác, vẫn có nhiều thành trì đưa quân
binh ra trấn giữ cho một vài bang phái như thành Phong Châu hay Thuận Thành trấn.”
“Tại sao lại chỉ giúp một vài bang
phái kia chứ. Mọi người đều ở trong Liên Đoàn kia mà.” Hồ Bảo Phong, trưởng môn
Minh Long phái nói lớn.
“Vì những bang phái đó đã lập một giao
ước với những người đứng đầu quân đoàn ngụ ở đó. Khi có lệnh tổng động viên ban
hành thì họ sẽ gia nhập quân đoàn mà họ giao ước.” Lê đại hiệp đáp lại.
“Họ muốn chống lại triều đình sao?”
Yên Phong công tử giả vờ lên tiếng.
“Đều sát cánh bên nhau chiến đấu
trong cuộc khởi quốc. Bây giờ lại quay sang giao chiến, hạ sát lẫn nhau. Thật
tình là lão phu không ngờ tới.” Ngài Chu Quang Minh, trưởng môn nhân của Việt
Quang phái thở dài.
Việt Quang phái, một bang phái nằm
trong thất đại môn phái của võ lâm. Nằm ở thành Đằng Châu, một trong những vùng
kinh tế trọng điểm của thời bấy giờ. Khác với những nơi khác, thành Đằng Châu nằm
ở một đồng bằng rộng lớn, không có núi rừng hay vùng biển giáp biên trong phạm
vi của thành trì. Nơi đây nổi tiếng với trái nhãn lồng, một loại trái cây được
nhiều người ưa thích. Y phục của Việt Quang phái là màu xanh lam, trên ngực
trái thêu chữ “Việt Quang Phái” màu
đen. Việt Quang phái nổi tiếng với bộ võ học Việt Quang kiếm pháp. Ngoài ra họ
còn có một thanh kiếm nằm trong thập đại binh khí, Việt Quang kiếm.
“Bọn chúng cứ suốt ngày mở miệng ra là
khởi quốc, khởi quốc. Liệu được mấy ai từng đứng trên chiến trường hay đã trực
tiếp tham gia vào chiến đấu chưa, mà lại to miệng nói như vậy. Không biết nhục
là gì ư.” Hùng Lạc Thiên, bang chủ của Thái Chân phái mỉa mai.
Bên cạnh họ Hùng là Đinh Nguyệt Hàn.
Trần Ngọc Phi thì ngồi sau lưng họ Đinh, y đang lặng lẽ quan sát. Y đã nhìn thấy
gương mặt của tên Đinh Mẫn, kẻ đã đả thương y.
Đinh Mẫn đang ngồi bên cạnh gã Đinh Hiếu
Văn, suốt nãy giờ Phục Ma phái vẫn chưa lên tiếng. Đinh Mẫn bỗng quay sang thì
bắt gặp ánh mắt của họ Trần, nhìn mặt Đinh Mẫn bỗng thay đổi sắc khí. Trần Ngọc
Phi cúi xuống thì thầm vào tai Đinh Nguyệt Hàn, họ Đinh nghe xong liền đưa mắt
nghiêm nghị nhìn Đinh Mẫn.
“Cho dù là chuyện đó có như vậy, thì
Liên Đoàn vẫn không hề có động thái gì đả động đến sao. Vậy thì dẹp cái gọi là
Liên Đoàn Võ Lâm đi.” Lương Văn Hòa tiếp tục đả kích. Tiếng ồ vang lên khắp nơi
cùng với tiếng vỗ tay.
“Lương trưởng môn, ngài phải biết rằng
Võ Lâm Quân không đủ nhân lực để cắt cử đi bảo vệ mọi bang phái được. Trong thời
gian qua, số lượng gia nhập Liên Đoàn cũng tăng lên, số việc mà Võ Lâm Quân đảm
nhận cũng rất nhiều. Lão phu đã chỉ đạo tuyển thêm nhân lực để hành việc cho
Liên Đoàn. Lão phu cũng đã cắt cử Võ Lâm Quân tới đóng chốt tại một số bang
phái để cảnh vệ. Tất nhiên là phải ưu tiên những bang phái nhỏ, bang phái mới
thành lập còn non yếu, hoặc những bang phái không đủ thực lực để phòng thủ những
đợt tấn công của bọn ma đạo. Do vậy có những bang phái lớn thì Võ Lâm Quân chưa
kịp điều động tới. Không thể nào mà một lúc điều động được một lực lượng lớn
ngay được.”
“Các vị cứ liên hồi đả kích Liên
Đoàn về mấy chuyện đã qua. Việc bây giờ chúng ta cần bàn, là cần có một giải
pháp để ngăn ngừa chuyện này xảy ra trong tương lai. Và ai là kẻ đứng sau những
việc này, có thật sự là chỉ có Quan Yên phái và Linh Vương phái hay không.”
Ngài Trần Chí Quân, trưởng môn nhân của Hưng Quân phái khẳng khái nói.
Hưng Quân phái, một bang phái ở
thành trấn Đường Lâm. Y phục của Hưng Quân phái là màu đỏ, trên ngực trái thêu
chữ “Hưng Quân Phái” màu đen. Môn khí
của họ là đao. Họ cũng là một trong thất đại môn phái của võ lâm.
“Lão phu nghe rằng Phục Ma phái đứng
sau chuyện này. Vậy có đúng không ngài Đinh Hiếu Văn?” Ngài Đào Huyền Sơn, trưởng
môn của Huyền Thương phái vuốt râu nói. Ông ngồi bên cạnh Đinh Nguyệt Hàn.
“Sao ngài lại nói Phục Ma phái của tại
hạ đứng sau chuyện này?” Đinh Hiếu Văn chau mày đáp lại.
“Đinh trưởng môn không nghe Đào tiên
sinh nói sao. Giang hồ đồn thổi như vậy mà.” Thái Quang Huy, trưởng môn của Thuận
Thiên phái đá xéo. Y ngồi sau lưng ngài Hùng Quang Hưng, trưởng môn của Hùng Sư
đường.
“Chuyện này không thể nói ngoa như vậy
được. Phải có bằng chứng cụ thể đàng hoàng. Không khéo lại dẫn đến xung đột nội
bộ Liên Đoàn.” Ngài Chu Quang Minh chem vào.
“Xác
của Đinh Cát Bân được đóng trên cọc giáo thì sao.” Ngài Trần Chí Quân lên tiếng.
Cả hội phòng bắt đầu tiếng thì thầm, nhốn nháo cả lên.
Thấy tình hình không ổn. Đinh Hiếu
Văn liền đanh lại. “Đúng là xác của Đinh đại trưởng lão của bản phái bị đóng
trên cọc giáo. Nhưng không thể vì thế mà vu oan cho Phục Ma phái đứng sau chuyện
này được. Ngay cả Lê trưởng lão của Thần Vương phái cũng kết giao với bọn họ
Triệu kia mà. Nói vậy có đúng không, Đinh trưởng môn?” Đinh Hiếu Văn nhìn Đinh
Nguyệt Hàn.
Đinh Nguyệt Hàn nghe hắn nhắc tên
mình liền quay sang nhìn. “Đúng vậy, thưa Đinh trưởng môn. Nhưng Thần Vương
phái không nằm cùng quan điểm như Phục Ma phái. Tại hạ nghĩ Phục Ma phái không
phải đứng sau chuyện này đâu.” Đinh Nguyệt Hàn nhếch môi cười khích Đinh Hiếu
Văn.
Đinh
huynh nói hay quá, Trần Ngọc Phi nghĩ thầm.
“Đúng là Phục Ma phái không đứng sau
chuyện này đâu. Phải còn một lũ cẩu tặc nào đó đứng sau nữa kia.” Hùng Lạc
Thiên thì thầm nói khẽ.
“Theo như Liên Đoàn điều tra được
thì Quan Yên phái và Linh Vương phái là những kẻ chủ mưu. Bọn chúng câu kết với
những bang phái khác gây ra những cuộc thành trừng lần này. Liên Đoàn cũng có một
phần sai sót, không kịp nhận định tình hình để lập kế hoạch đối phó. Tuy nhiên,
kể từ bây giờ, Liên Đoàn sẽ không để những chuyện này xảy ra nữa. Chúng ta phải
lập một kế hoạch mới để ứng phó nào.” Lê đại hiệp cảm thấy nên vào chủ đề chính.
“Minh chủ, ngài nói như hay lắm. Vậy
vì sao trong lúc đại hội diễn ra, lúc Võ Lâm Quân ngập tràn trong thành nhưng vẫn
có nhiều cuộc hạ sát xảy ra. Chấn Phong phái và Tích Lịch phái bị hạ sát lúc giữa
đêm. Ngài nói cho mọi người biết đi.” Trần Chí Quân tiếp tục lên tiếng. Cả căn
phòng lại ồn ào.
“Minh chủ, ngài nên từ chức đi.” Tiếng
ai đó vọng lên.
Sắc mặt của Lê đại hiệp bỗng thay đổi.
Đinh Nguyệt Hàn thì thầm với Đào trưởng môn. Trần Ngọc Phi thì bàn luận với
Hùng Lạc Thiên. Hai đại trưởng lão của Tiên Tử phái cũng thì thầm với nhau, nãy
giờ họ cùng nhiều người khác chỉ yên lặng theo dõi.
“Chuyện này Liên Đoàn đang điều tra.
Kẻ hạ thủ không để lại dấu vết gì. Rất khó để tìm ra nên phải cần có thêm một
chút thời gian. Theo như lão phu được báo cáo lại thì Chấn Phong phái có gây hấn
với một vài kẻ đang ở tửu lầu trong thành. Võ Lâm Quân đã được điều động tới mời
họ về khảo tra. Tuy nhiên bọn họ đã biến mất.” Lê đại hiệp nói tiếp.
“Xem ra cuộc thảo luận hôm nay sẽ
kéo dài hơn dự tính rồi.” Đào trưởng môn nói với Đinh Nguyệt Hàn.
Lúc này, ở một tửu lầu tại cổng phía
nam. Khúc Quang Thiên và Hà Khánh Chân đang ngồi trò chuyện thì một đám người
mang y phục trắng bước vào.
“Chủ công muốn gặp tam công tử.” Một
tên lên tiếng.
“Biến đi trước khi còn kịp.” Hà
Khánh Chân nghiến răng.
“Chừng nào tam công tử đồng ý thì tiểu
nhân sẽ đi.” Tên kia đáp lại.
Vừa dứt lời thì Hà Khánh Chân vung
tay tới bóp cổ y, nhanh đến nổi y chưa kịp nhìn thấy gì. Họ Hà bóp mạnh, mặt y
bắt đầu đỏ lên, y ngẹt thở nên liền gỡ tay của họ Hà ra nhưng không được. Những
bọn đứng sau không dám bước tới. Hà Khánh Chân thả buông tay, y liền thở dốc,
nước mắt nước mũi chảy ra, y ho khụ khụ mấy tiếng.
“Biến.” Hà Khánh Chân trợn mắt nói.
Dứt lời cả đám bảo nhau lui ra. Hà
Khánh Chân tiếp tục rót tửu uống. Một nữ nhân mang y phục đen, cài trâm trên đầu
bước tới. Ả ta tiến tới ngồi cạnh bên họ Hà. Khúc Quang Thiên thấy dung nhan của
ả liền mở to mắt.
“Tam sư huynh, có cần phải nóng tính
phải không.” Cô nương ta đặt tay lên vai họ Hà.
“Sư muội, đây không phải lúc đùa.”
Hà Khánh Chân khẽ đáp.
“Sư muội này chỉ muốn ghé qua thăm hỏi
huynh một tiếng thôi. Huynh gặp tứ đệ chưa. Chắc là rồi. Huynh có biết dạo này
tứ đệ đang kết giao với ai không?”
“Chuyện đó của tứ đệ, ta không quan
tâm.” Hà Khánh Chân thản nhiên đáp.
“Có thật là huynh không quan tâm không?”
“Cô nương xinh đẹp đây ơi, hắn ta
không thèm nói chuyện với cô. Thôi thì cô nương qua đây nói chuyện với ta.”
Khúc Quang Thiên bẽn lẽn.
Nữ nhân mang y phục đen liền liếc mắt
qua rồi điêu ngoa đáp. “Liệu chừng cái cổ của nhà ngươi đó.” Nói dứt, cô nương
ta phi ra khỏi lầu.
“Xinh đẹp như thế, mà sao lại hung tợn
quá đỗi.” Khúc Quang Thiên nhìn theo nói.
“Ngươi không có cửa với sư muội đâu.
Muội ta đã thầm thương trộm nhớ kẻ khác rồi.” Hà Khánh Chân nhếch môi cười.
“Vậy thì dễ thôi. Ta sẽ giết hắn ta
để rồi thế chỗ.” Khúc Quang Thiên bình tĩnh sờ cằm đáp. Cả hai cùng phá lên cười
rồi rời đi.
Một lúc sau tại quảng trường, mọi người
đều đã ngồi đông kín khán đài. Dòng người vẫn đang kéo đến. Võ Lâm Quân chia
thành từng nhóm để phân chia vị trí canh giữ. Sau nhiều buổi thi đấu, trên tấm
bảng lúc này đã có hàng chục tấm thẻ ghi tên những ai lọt vào vòng trong. Gã
thư ký tiếp tục bước lên sàn đấu hô lớn.
“Trận thứ hai mươi chín, Huỳnh Trần
Nguyên của Phục Thiên phái… đấu với… Lưu Thế Quyền của Minh Long phái.”
Huỳnh Trần Nguyên cởi áo choàng đen
khoác sau lưng rồi bước lên sàn đấu. Đối diện với y, Lưu Thế Quyền cũng đang cầm
kiếm bước lên. Hai bên chào nhau rồi bắt đầu lao vào giao đấu. Huỳnh Trần
Nguyên vung kiếm liên hồi, chiêu thức vô cùng biến hóa. Lưu Thế Quyền cũng
không vừa, y tung chiêu đối kiếm hóa giải hết những đường kiếm kia.
“Ngươi chọn ai?” Khúc Quang Thiên hỏi.
“Phục Thiên phái.” Hà Khánh Chân khẽ cười.
“Đây là lần thứ hai mươi chín. Ta và
ngươi chọn giống nhau. Vậy đến khi nào chúng ta mới đánh cược được.” Họ Khúc bực
tức.
“Nếu ngươi thích, ngươi có thể lựa gã
Minh Long phái.” Hà Khánh Chân giễu cợt.
Hai người tiếp tục quan sát, dưới sàn đấu
lúc này, hàng loạt chiêu thức đã được thi triển. Họ Huỳnh vung kiếm áp đảo, y
phục của Lưu Thế Quyền đã tươm máu ra vài chỗ. Dĩ nhiên, nhìn sơ qua cũng đã biết
đây là trận đấu không ngang tài ngang sức. Với nội công mạnh mẽ, chiêu pháp biến
hóa vô cùng của họ Huỳnh, Lưu Thế Quyền không phải là đối thủ. Y dần dần đuối sức,
những đường kiếm vung ra không còn mạnh mẽ như trước nữa, y cũng không đủ phát
chiêu tấn công liên hồi, y đang co cụm lại vung kiếm đỡ chiêu. Chẳng mấy chốc,
Huỳnh Trần Nguyên đánh bật cây kiếm của y. Gã thư ký hô to tên Phục Thiên phái.
Cả khán đài vỗ tay, la lối ầm ĩ.
“Quang Tuấn đâu, sao không thấy nhỉ?”
Đinh Nguyệt Hàn hỏi Trần Ngọc Phi.
“Tại hạ cũng không biết nữa. Chắc là
chuẩn bị ứng thí. Mà sao vậy Đinh huynh?” Họ Trần thắc mắc.
“Do tại hạ ít khi nào thấy Võ đệ đi
với chúng ta.”
“Quang Tuấn còn trẻ mà. Đệ ấy thích
đi khắp nơi là điều hiển nhiên. Tại hạ và Đinh huynh cũng thế còn gì.” Trần Ngọc
Phi khẽ cười.
Hai người tiếp tục trò chuyện với
nhau. Kể từ khi gặp lại, hai người luôn quấn quýt bên nhau trò chuyện. Lúc thì
chuyện kia, lúc thì chuyện đại hội, nhiều khi là trao đổi về võ học hay chiêu
thức của các bang phái tham dự cuộc thi đấu. Hai người vừa xem, vừa bàn luận,
chẳng mấy chốc nhiều cặp đấu đã lần lượt thi qua.
Thần Vương phái cũng cử đệ tử tham
gia nhưng đã bị loại ngay từ đầu. Đinh Nguyệt Hàn phải an ủi đệ tử mình đừng buồn
rầu. Trần Ngọc Phi cũng khuyên bảo vài câu để cho cậu đệ tử khỏi phải tủi thân.
Chưa đầy ba chiêu mà cậu ta đã bị đánh bại, vừa xuống sàn đấu đã khóc nức nở,
Đinh Nguyệt Hàn thấy mà thương.
Đang mải mê bàn luận, đột nhiên Trần
Ngọc Phi ngạc nhiên nhìn lên sàn đấu. Cặp tiếp theo là cuộc giao đấu giữa Phạm
Đinh của Tiên Tử phái, với Phùng Chân Hoàng của Thuận Thiên phái.
Phạm
sư huynh của Lê cô nương đây mà, họ Trần nghĩ bụng rồi lướt nhìn qua chỗ Tiên
Tử phái để tìm Lê cô nương.
Trần Ngọc Phi thấy Lê cô nương đang
đứng sau Phùng đại trưởng lão. Lê cô nương đang nhìn Phạm Đinh mỉm cười. Trên
sàn đấu Phạm Đinh và Phùng Chân Hoàng bắt đầu ra chiêu. Ngay từ lúc đầu, họ Phạm
đã tung những chiêu mạnh tấn công gã Thuận Thiên phái. Kình lực tạo ra nhưng cuồng
phong bão tố kéo đến vù dập lên gã họ Phùng.
“Thôi chắc khỏi nói. Ngươi chọn gã
Tiên Tử phái chứ gì?” Khúc Quang Thiên lắc đầu nhìn họ Hà.
Dười quảng trường, Đinh Nguyệt Hàn
nói với Trần Ngọc Phi. “Kiếm pháp nhìn thật ảo diệu. Lúc cương, lúc nhu, chiêu
thức thay đổi liên tục. Trần huynh thấy sao?”
“Tại hạ nghĩ chưa gì mà đã thi triển
những chiêu thức cao siêu rồi. Vào vòng trong thì Phạm Đinh đó sẽ dùng gì.” Trần
Ngọc Phi đáp.
Trên sàn đấu, nhanh chóng Phạm Đinh
vung kiếm, lưỡi kiếm liếc ngang qua ngực Phùng Chân Hoàng, y dính chiêu văng ra
sau mấy thước. Ngực y toát máu phun ra, Phạm Đinh nhanh chóng kề kiếm ngay vào cổ.
Gã thư ký tiếp tục hô to tên Tiên Tử phái.
Trận tiếp theo là cuộc thi đấu bất ngờ
giữa Võ Quang Tuấn và Tô Đại Phong của Tiêu Bang phái. Trần Ngọc Phi liền khẽ
cười. Ở vòng đấu trước, họ Trần và Đinh Nguyệt Hàn ngạc nhiên khi thấy Quang Tuấn
đăng kí tham gia thi đấu. Nhanh chóng chưa đầy ba chiêu, họ Võ đã đánh gục đối
phương. Nhìn thân thủ của họ Võ, Đinh Nguyệt Hàn nói với Trần Ngọc Phi không thể
xem thường.
Đối thủ của Võ Quang Tuấn đến từ
Tiêu Bang phái, một bang phái đóng ở thành Đại La, nổi tiếng với bộ quyền pháp
Tiêu Bang quyền. Người Tiêu Bang phái mang y phục màu xanh lam, với chữ “Tiêu Bang” màu đen thêu trên ngực trái.
Hai người bắt đầu giao đấu. Tô Đại
Phong nhanh chóng lao tới tung quyền, trái và phải, liên tục những chiêu thức
tung ra từ hai tay. Võ Quang Tuấn nhanh chóng nghiêng người né, đồng thời giơ
tay lên đỡ chiêu.
“Nhìn thân pháp và chiêu pháp của Võ
đệ, thì Trần huynh nghĩ võ học của đệ ấy thuộc bang phái nào?” Đinh Nguyệt Hàn
quay lưng nhìn Trần Ngọc Phi.
“Tại hạ cũng chưa biết. Chỉ mới nhìn
đệ ấy tung quyền chưa được năm chiêu nên chưa dám nhận xét. Lúc trước thì tại hạ
đã từng thấy đệ ấy dùng dao rất điêu luyện. Mà nghĩ cũng lạ, đệ ấy lúc nào cũng
giắt thanh kiếm đó sau lưng, nhưng tại hạ chưa hề bao giờ thấy đệ ấy dùng.” Họ
Trần vừa sờ cằm, vừa phân tích.
“Cách đệ ấy tung quyền, nó chẳng giống
những bang phái từng thi triển mà tại hạ đã chứng kiến. Trần huynh không ngạc
nhiên về xuất thân của đệ ấy ư?” Họ Đinh thắc mắc.
“Không, Đinh huynh à. Vì đệ ấy là bằng
hữu của Lê cô nương. Với lại cô nương ấy từng nói rằng, Lê lão bà cũng biết đệ ấy
nên vì vậy tại hạ cũng yên tâm.”
Trên sàn đấu, Võ Quang Tuấn vừa đưa
tay trái đỡ chiêu thì y tung tay phải phát chiêu. Tô Đại Phong lùi lại vài bước.
Tức giận, họ Tô đá văng miếng gỗ sàn đang nằm lăn lóc bay tới. Họ Võ liền nhanh
ý, nhảy sang bên phải né chiêu. Miếng gỗ sàn tiếp tục lao tới chỗ khán đài, Yên
Phong công tử đang ngồi đó liền tung cước cản lại. Miếng gỗ bị đánh văng lên trên
khôn rồi rớt lại xuống đất.
May mắn là nhờ gã Yên Phong, nếu không
thì nó đã tới chỗ khán đài, nơi nhiều người đang ngồi. Mọi người một phe hú
vía, mặt mày ai nấy đều toát mồ hôi. Gã thư ký cũng thay đổi sắc mặt.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Võ Quang
Tuấn liền đứng dậy nói lớn. “Tô huynh, chỉ là giao đấu tỷ thí, có cần phải tung
chiêu hạ sát như vậy không?”
“Tiểu tử câm miệng. Đã là giao đấu thì
sinh tử là chuyện bình thường.” Tô Đại Phong lớn tiếng đáp lại.
“Nhà ngươi không thấy dân chúng đang dự
khán xung quanh sao? Lỡ khiến họ bị thương thì thế nào?” Họ Võ tức giận quát lớn.
“Mặc xác họ, ta không quan tâm.” Dứt lời,
họ Tô liền lao tới tung chưởng.
Nhanh chóng, Võ Quang Tuấn lao tới tung
quyền liên tiếp từ hai tay. Mặt Võ Quang Tuấn lúc này trợn mắt, phẫn nộ vô
cùng. Trần Ngọc Phi và Đinh Nguyệt Hàn quan sát cũng há hốc ngạc nhiên.
Cả khán đài im bặt, gương mặt của gã
thư ký còn sợ hãi hơn trước, y sợ họ Võ sẽ hạ sát đối phương. Tô Đại Phong mặc
dù vận lực tung chiêu đối lại nhưng hình như chỉ là vô nghĩa, y dính một quyền
nên bị đánh bật ra sau. Đang loạng choạng đứng dậy thì y bọ ho Võ tung một cước
ngay mặt. Sau đó họ Võ ngồi lên lưng Tô Đại Phong và bẻ gãy cổ hắn ta ngay tức
khắc.
Võ Quang Tuấn lạnh lùng nhanh chóng rời
sàn đấu. Gã thư ký im lặng mà chưa thốt lên lời nào. Mọi người bắt đầu bàn tán
to nhỏ. Trần Ngọc Phi nhìn chiêu thức của Võ Quang Tuấn mà nhíu mày. Đinh Nguyệt
Hàn thì chống tay lên trán thở dài. Một đám người Võ Lâm Quân nhanh chóng lên
sàn, họ khiêng xác họ Tô ra ngoài.
Tạ Thiên Mỹ, trưởng môn nhân của Tiêu
Bang phái đứng dậy la lối, quát tháo ầm ĩ. Họ Tạ đòi xông tới lấy mạng Võ Quang
Tuấn nhưng bị Võ Lâm Quân cản lại. Lê đại hiệp nhanh chóng đi tới khuyên giải Tạ
Thiên Mỹ. Lần đầu tiên ở một kỳ đại hội, cuộc tỷ thí có người tử vong. Mặc dù
lúc đầu mọi người đều tỏ vẻ sợ hãi nhưng sau đó thì lại hào hứng vô cùng. Tiếng
cá cược ăn thua bắt đầu vang lên khắp nơi. Chuyện tử vong trong lúc giao đấu đã
khiến người xem thỏa mãn hơn bao cuộc vui khác. Trận đấu tiếp theo vẫn tiếp tục
được diễn ra.
“Xem ra mọi chuyện ngày càng hay rồi.”
Hà Khánh Chân nhìn xuống chau mày.
“Đúng là vậy. Bây giờ chúng ta cược ai
là người sẽ chết nào.” Khúc Quang Thiên nhếch môi cười.
Cuộc thi đấu diễn ra vài trận nữa thì tạm
kết thúc. Đợi mọi người ra hết quảng trường. Liên Đoàn nhanh chóng sai người
vào sửa lại sàn thi đấu. Họ nhanh chóng thắp đuốc lên để soi sáng. Sau đó đám
người bắt đầu tháo tấm trải thảm ra khỏi sàn. Tháo những tấm sàn gỗ đang bị bật
tung, thay vào đó những tấm khác, rồi trải tấm thảm mới lên lại. Chẳng mấy chốc,
sàn thi đấu lại trông như mới. Từ hôm thi đấu đến giờ, họ đã thay sửa sàn thi đấu
rất nhiều lần.
Đại La thành về khuya nhìn rất nhộn nhịp,
trên các dãy phố, hàng loạt đèn lồng đủ màu được treo lên khắp nơi. Tiếng reo
bán, tiếng trò chuyện bao trùm cả không gian, nhìn khung cảnh nhộn nhịp chả
khác gì ban ngày.
Trên một con đường vắng, một nam nhân mặc
y phục trắng đã ẩn mình trong hẻm tối từ lâu. Gã ta khoanh tay cầm kiếm trước
ngực, gã đang đợi một người. Tiếng bước chân bắt đầu vang lên. Ngày càng rõ
hơn, chứng tỏ hắn ta đang đi về phía gã. Một tiếng cách bỗng vang lên.
Ám
hiệu đây rồi, gã thầm nghĩ rồi bước ra.
Trước mặt gã là một đám người mang y phục
trắng, y phục của Phục Ma phái. Gã khẽ nhép môi cười nhạo. Đám người bỗng nhiên
thấy gã bước ra chặn đường nên liền khựng lại. Tên đi đầu tiên bỗng đưa tay về
sau lưng thủ thế. Đám người theo sau cũng sờ tay lên kiếm.
“Lâu ngày không gặp. Đinh Mẫn đại hương
chủ.” Gã bất ngờ lên tiếng.
“Hóa ra là ngươi. Không biết thiếu hiệp
có chuyện gì không?” Đinh Mẫn đáp lại rồi cười nhạo.
“Thì
chờ tên cẩu tặc nhà ngươi chứ làm gì.” Dứt lời, Trần Ngọc Phi rút kiếm chĩa xuống
đất.
Hắn
ta làm gì vậy. Hắn ta không biết là đang trong lúc đại hội sao. Hắn không sợ Võ
Lâm Quân sẽ chạy tới bắt cả bọn về trụ sở ư, Đinh Mẫn nghĩ thầm.
Thấy không yên ổn, y liền quay sau định
chạy thoát. Thì bất ngờ một nam nhân mang y phục đen với viền đỏ bước ra chặn
đường, nam nhân đó là Đinh Nguyệt Hàn.
“Đi đâu vậy Đinh đại hương chủ?”
Đinh Nguyệt Hàn lên tiếng. Y lấy thanh côn giắt sau lưng ra rồi chĩa xuống đất.
“Ngay cả Đinh trưởng môn của Thần
Vương phái cũng tham gia vào chuyện này ư.” Đinh Mẫn mỉa mai rồi cười lớn.
“Ngươi quên rằng có tới ba người mặc
y phục đen hôm đó sao.” Đinh Nguyệt Hàn khẳng khái đáp lại.
Thì
ra đêm đó có ba bóng đen, thì ra là hai tiểu tử này. Tên còn lại sao không thấy.
Nguy rồi, ta phải về báo cho bang chủ, Đinh Mẫn nghĩ thầm trong bụng. Mặt y
bắt đầu toát ra mồ hôi.
“Trần huynh, hắn ta là của huynh. Những
người còn lại để cho tại hạ lo.” Đinh Nguyệt Hàn nói lớn.
“Đa tạ Đinh huynh đã nhường cho tại
hạ.” Trần Ngọc Phi đáp lớn.
“Các ngươi nghĩ ta dễ ăn lắm sao.” Rồi
Đinh Mẫn quay lưng sang thuộc hạ hét tiếp. “Giết hết bọn chúng.”
Trần Ngọc Phi cầm kiếm lao tới, Đinh
Nguyệt Hàn xoay tròn thanh côn trên tay đi tới. Đám thuộc hạ Phục Ma phái chia
ra làm hai nhóm rồi lao về hai hướng. Đinh Nguyệt Hàn đôi thanh côn tới, thanh
côn đánh vào ngực một tên rồi văng lại. Y phi thân tới chắp lấy thanh côn rồi
tiếp tục vung chiêu. Kình lực tựa như
ánh trăng chiếu xuống. Không như lúc trước, nội công lúc này của Đinh Nguyệt
Hàn đã lên tới vượt bậc, một luồng khí mạnh đánh xuống bao quát cả một vùng,
làm hai tên đang lao tới trúng côn văng ra sau, miệng ai nấy đều phun máu ra khắp
nơi.
Bên kia, Trần Ngọc Phi chém thẳng
vào ngực một tên. Nhanh chóng trở người rồi đảo kiếm xuất chiêu, một tên nữa gục
xuống. Chưa đầy một khắc mà mười một người Phục Ma phái đã nằm gục trên mặt đất.
Mặt Đinh Mẫn lúc này tái nhợt không còn một giọt máu. Mồ hôi vã ra liên tục. Một
vài tiếng rên la của những kẻ còn sống đang nằm trên đất vang lên.
“Ngươi còn chờ gì nữa. Chọn đi, ta hay là
Đinh huynh phía sau?” Trần Ngọc Phi vừa nói, vừa kết liễu những tên đang nằm
trên đất.
Thấy điệu bộ của Trần Ngọc Phi khiêu
khích, họ Đinh liền chạy tới tung quyền. Phía sau y, Đinh Nguyệt Hàn đang đứng
nhìn. Trần Ngọc Phi vừa nghiêng người né, vừa phát kiếm tấn công. Hai bên thi
triển hàng loạt chiêu thức. Ánh kiếm biến hóa liên tục, hành loạt ảnh kiếm tạo
ra xoay tròn như những bông hoa, lúc thì một, lúc thì mười ánh kiếm quần lấy
người họ Đinh.
Đinh Mẫn nghiêng người né những vẫn bị
kiếm chém trúng tay trái, máu phun ra. Y liền vận lực vào tay phải tung quyền.
Họ Trần thu kiếm đưa lên đỡ rồi lùi ra sau mấy bước.
Biết không còn cơ hội để né tránh, Đinh
Mẫn liền vận hết công lực ra để tử chiến. Lợi dụng né kiếm, họ Đinh lộn mấy
vòng rồi nhặt nhanh thanh kiếm trên mặt đất. Trần Ngọc Phi ngắm ngay yết hầu của
gã đâm thẳng kiếm tới, họ Đinh đưa kiếm lên gạt sang một bên rồi đồng thời tung
cước vào họ Trần.
Trần Ngọc Phi bị đánh văng ra vài bước.
Tiếp tục đi tới, họ Trần vung kiếm chém, lợi dụng sơ hở, y tung một cước đánh
văng họ Đinh ra xa. Thấy không còn cơ hội nào tốt hơn, họ Trần phi thân tới cắm
thẳng mũi kiếm xuống. Đinh Mẫn lúc này đang nằm gục trên đất, thấy thế liền xoay
người qua né kiếm. Mũi kiếm họ Trần cắm thẳng xuống đất.
Biết đâm hụt, Trần Ngọc Phi liền vung
kiếm chém tiếp. Đinh Mẫn giơ kiếm lên đỡ nhưng chưa kịp phản công lại, thì y bị
họ Trần trở kiếm đánh bật thanh kiếm của mình bay đi. Dù cố xoay người để tẩu
thoát nhưng Đinh Mẫn vẫn không thể thoát được lưỡi kiếm của họ Trần xả xuống. Trần
Ngọc Phi sau đó bình tĩnh vung kiếm kết liễu họ Đinh. Vứt kiếm xuống đất, y
quay lại nhìn Đinh Nguyệt Hàn.
“Trần huynh không sao chứ?” Đinh Nguyệt
Hàn đi tới ân cần hỏi.
“Tại hạ không sao. Đa tạ Đinh huynh.” Họ
Trần khẽ cười.
“Chúng ta đi làm vài chum tửu nào.” Họ
Đinh khoác vai Trần Ngọc Phi dắt đi.
Tuy nhiên, vừa đi được vài bước thì họ
nhận thấy luồng khí lạ đang ở sau lưng. Hai người quay lại thì thấy một nam
nhân bịt mặt mang y phục trắng đang tung quyền vào một tên. Hắn ta rớt xuống đất
chết ngay tức khắc. Nam nhân y phục trắng đứng trên mái nhà nhìn xuống hai người.
Trần Ngọc Phi nhìn gã đang nằm dưới đất thì liền biết đó là Võ Lâm Quân.
Hắn
ta dám hạ sát người của Võ Lâm Quân ư. Hắn có phải là kẻ đã gây ra các vụ thảm
sát những đêm vừa rồi hay không, họ Trần nghĩ bụng.
Chưa kịp định hình thì tên nam nhân
trên mái nhà phi thân xuống trước mặt hai người. Y gỡ bịt mặt ra. Gương mặt hai
người Đinh và Trần liền tỏ vẻ ngạc nhiên, mắt mở to ra như hết cỡ, miệng thì há
hốc không nói được.
“Chào Đinh huynh và Trần huynh. Lâu
ngày không gặp.” Nam nhân khẽ cười.
“Đỗ huynh.” Đinh Nguyệt Hàn và Trần Ngọc
Phi đồng thanh hét lên.
Dứt lời, hai người lao vào ôm chằm Đỗ
Bá Phương, họ vừa ôm, vừa cười. Cả ba người không ngờ, sau bao nhiêu thời gian,
giờ họ mới gặp lại nhau. Niềm vui sướng không thể tả. Sau đó ba người bảo nhau
về tửu lầu gần đó làm vài chum tửu để hàn huyên tâm sự.
Tại một nơi khác, một ngôi gia trang lớn
ở gần cổng phía tây của thành Đại La. Xác người nằm la liệt khắp nơi, họ mang y
phục của Tiêu Bang phái. Tạ Thiên Mỹ gục chết trên thành lầu, có một vết chém
dài trên cổ của y. Ngôi gia trang đó chính là bản môn của Tiêu Bang phái.
Võ Lâm Quân đang ồ ạt
kéo đến, họ nhanh chóng phong tỏa khu vực xung quanh gia trang. Bên trong Tiêu
Bang phái, nhiều người của Võ Lâm Quân đang xem xét các thi thể, họ bắt đầu kiểm
tra hiện trường. Đâu đó là tiếng kêu thất thanh bảo có người còn sống. Bên
ngoài, dân chúng hiếu kỳ bu quanh lại thì thầm to nhỏ. Cả khu vực bỗng rực sáng
lên bởi ánh đèn đuốc.