Tại
trụ sở Liên Đoàn ở thành Đại La, mọi người bên trong vẫn tiếp tục tranh luận to
tiếng. Không khí nặng nề hơn nhiều những cuộc họp diễn ra vừa rồi. Những lời hậm
hực ngày càng nhiều, tiếng đập bàn, dậm chân xuống sàn cũng không kém.
Minh chủ Lê đại hiệp mặc dù tay giơ,
miệng nói nhưng vẫn không kiềm chế được mọi người bình tĩnh hơn. Đinh Nguyệt
Hàn, Trần Ngọc Phi và Hùng Lạc Thiên thì tụm lại bàn chuyện riêng. Phía bên
kia, Hùng Quang Hưng trưởng môn của Hùng Sư Đường, cùng Thái Quang Huy và Yên
Phong công tử của Yên Phong bang đang thì thầm to nhỏ.
“Minh chủ, ngài giải quyết chuyện
này như thế nào đây?” Đinh Hiếu Văn bỗng nhiên nói lớn. Cả hội phòng bỗng im lặng
lại.
“Đinh bang chủ, chuyện đại hương chủ
Đinh Mẫn bị hạ sát ngay trong thành, đó không còn là chuyện riêng của Phục Ma
phái nữa, mà đó là chuyện chung của cả Liên Đoàn này.” Lê đại hiệp khẳng khái
nói lớn. “Không thể để cho tình trạnh lộng hành này xảy ra trong lúc đại hội diễn
ra được. Chưa kể đêm qua, hàng chục Võ Lâm Quân cũng bị giết.”
“Những kẻ nào lại to gan như vậy?”
Ngài Chu Quang Minh cất tiếng.
“Vậy Liên Đoàn đã có kế hoạch gì
chưa?” Đào trưởng môn vuốt râu nói.
“Trong suốt thời gian vừa qua diễn
ra đại hội, đã có vô số người bị hạ sát. Tích Lịch phái, Chấn Phong phái, rồi Tiêu
Bang phái và giờ thì đến Võ Lâm Quân. Những kẻ thủ ác gây ra những việc này dám
khinh thường luật lệ của Liên Đoàn. Thì làm sao chúng tôi có thể yên ổn ngồi ở
đây, mà không sợ mình là nạn nhân tiếp theo được chứ.” Ngài Trần Chí Quân nói
lên suy nghĩ của mình.
“Ý Trần trưởng môn là gì?” Lê đại hiệp
thắc mắc.
“Ý của tại hạ là nếu bọn chúng đã
dám hạ sát ngay trong nội thành, nơi có hàng ngàn Võ Lâm Quân tuần hành, thì
làm sao tại hạ có thể yên ổn ngồi ở đây mà không sợ mình là nạn nhân tiếp theo.
Chưa kể biết đâu bọn chúng lợi dụng chúng ta tới đây tham dự đại hội để rồi
đánh úp bản phái chúng ta thì sao.” Ngài Trần Chí Quân đứng dậy chắp tay sau
lưng. Cả hội phòng ồ lên.
“Trần trưởng môn yên tâm. Lão phu đã
cắt cử Võ Lâm Quân án ngữ ở các bang phái tới đây tham dự đại hội rồi.” Lê đại
hiệp đáp.
“Ngài cử bao nhiêu người. Ở đây có
hàng ngàn Võ Lâm Quân còn không thể kiểm soát được, thì liệu bao nhiêu cho đủ để
giữ an toàn cho các bản phái.” Lương Văn Hòa mỉa mai.
Tiếng xì xầm tiếp tục vang lên. Hùng Lạc
Thiên trưởng môn lắc đầu ngao ngán. Đinh Nguyệt Hàn thì vẫn đang bàn bạc với
Đào trưởng môn. Trần Ngọc Phi thì nhìn qua gã Đinh Hiếu Văn nhếch môi. Hai đại
trưởng lão của Tiên Tử phái là Phùng Bích Liên và Phan Văn Nam vẫn im lặng quan
sát mà không hề có ý kiến gì.
“Suốt quá trình đại hội tới giờ, tại hạ
chỉ toàn thấy tranh cãi những vấn đề không đâu. Quy chung lại thì các vị muốn
điều gì?” Ma Thanh Vũ, bang chủ Thanh Nghị bang bất ngờ lên tiếng.
Thanh Nghị bang, một bang phái nằm ở
Cẩm Khê trấn. Người của Thanh Nghị bang rất nổi tiếng trong giới võ lâm bởi
tính cương nghị của họ. Trong cuộc khởi quốc, Thanh Nghị bang là một trong những
bang phái tham gia chiến đấu và hy sinh anh dũng nhiều người. Ở Cẩm Khê trấn,
dân chúng rất tôn sùng họ. Môn khí của họ là đoản kiếm. Y phục của bang phái là
màu xanh lam với chữ “Nghị” màu đen
thêu trước ngực.
“Ma bang chủ, ngài có ý kiến gì
không?” Yên Phong công tử chem lời vào.
“Theo sở kiến của tại hạ, việc thanh
trừng vừa rồi diễn ra thì không thể nào Liên Đoàn đối phó được, điều đó tại hạ
tạm chấp nhận. Tuy nhiên, nếu để việc hạ sát xảy ra trong thời điểm này thì đấy
là lỗi của Liên Đoàn. Minh chủ Lê đại hiệp, ngài phải cho tại hạ một giải pháp.
Việc ngài Trần Chí Quân lo sợ cũng đúng nhưng.” Ma bang chủ nhìn qua ngài Trần
rồi nói tiếp. “Việc lo sợ ấy đáng lẽ là thuộc về các bang phái nhỏ như tại hạ.
Chứ Hưng Quân phái thì làm gì đến mức phải sợ. Cuối cùng, tại hạ có một thắc mắc,
nếu những vụ việc này xảy ra liên tiếp như vậy thì ai sẽ là người có lợi?”
Cả căn phòng nghe xong liền ồ lên vỗ
tay tán thành. Không khí bắt đầu nhẹ hơn. Trần Ngọc Phi nhìn sang Ma Thanh Vũ
khẽ cười. Trông họ Ma chỉ tầm hơn Trần Ngọc Phi vài tuổi. Mà với chừng độ tuổi
đó, Ma Thanh Vũ đã nắm giữ chức vị bang chủ của Thanh Nghị bang, chứng tỏ y
không phải tầm thường. Ma Thanh Vũ nhìn sang Đinh Nguyệt Hàn khẽ chép môi cười.
“Ma bang chủ thiếu hiệp nói rất hay.
Lão phu cũng phải nể phục. Ai sẽ là người có lợi trong những cuộc thanh trừng
này. Bọn chúng làm vậy nhằm mục đích gì?” Lê đại hiệp hớn hở.
“Bọn tà phái ư?” Tống Văn Cường,
bang chủ của Thiên Việt bang sờ cằm.
Thiên Việt bang, một bang phái ngụ ở
vùng Bình Kiều. Họ nổi tiếng trong võ lâm với việc quy tập thuộc hạ đông đảo và
hiếu chiến nhất. Từng nổi tiếng trong việc giao chiến với hàng loạt bang phái
khác vì mẫu thuẫn lợi ích. Nếu không có sự can thiệp của Liên Đoàn thì họ đã
gây chiến khắp võ lâm. Tuy nhiên người của Thiên Việt bang vẫn còn tuân thủ luật
lệ nên họ vẫn được tham dự vào Liên Đoàn.
“Ai là tà phái? Ai là chính phái?”
Ngài Hùng Quang Hưng đáp lại.
“Ý của Tống bang chủ là những ai
trong Liên Đoàn là chính phái, những ai không nằm trong Liên Đoàn là tà phái.”
Ngài Chu Quang Minh chem lời vào.
“Ta thấy bọn tự xem mình là chính
phái còn ác độc hơn cả những kẻ bị gọi là tà phái. Ta thà giao du với bọn tà
phái còn hơn.” Hùng Lạc Thiên thì thầm với Trần Ngọc Phi.
“Theo Hùng trưởng môn thì làm thế nào để
phân biệt chính tà.” Trần Ngọc Phi thắc mắc.
“Làm sao để phân biệt chính tà ư. Tiền
nhân khi xưa lập ra Liên Đoàn để nhằm mục đích cơ đồ khởi quốc. Thứ nhất là nhằm
được xem hợp pháp dưới con mắt của bọn triều đình. Sau nữa những ai gia nhập
vào Liên Đoàn thì sẽ cùng chung lưng đấu cật, cùng một chí hướng như nhau. Những
ai không gia nhập thì chứng tỏ họ là bọn phản quốc, là bọn ma đạo. Họ mượn chức
danh Liên Đoàn để xin phép triệt hạ những kẻ đó nhằm mục đích thanh tẩy cho xã
hội, để dễ bề hoạt động phản chiến. Nên từ đó mới có cái gọi là chính tà. Sau
này khởi quốc xong rồi, bọn chúng nó lại tha hóa Liên Đoàn sang một lợi ích phe
phái. Chính tà ư, ai phụng sự tổ quốc, phụng sự bách tính là chính. Kẻ nào đi
ngược lại là tà.” Hùng Lạc Thiên tức giận.
“Nghe Hùng trưởng môn nói thì tại hạ mới
hiểu. Thì ra mục đích lập ra Liên Đoàn là vì thế. Vậy tại sao Liên Đoàn bây giờ
lại rẽ sang một hướng khác?” Trần Ngọc Phi gặng hỏi.
“Con người tha hóa thì xã hội tha hóa
theo. Năm xưa, tất cả cùng nhau vì một lợi ích chung. Bây giờ thì vì lợi ích cá
nhân của nhau, đó là lý do của việc tha hóa Liên Đoàn. Ban đầu, Liên Đoàn chỉ
chọn những bang phái gia nhập dựa theo sự trung nghĩa nên chỉ có mười bang
phái. Giờ thì Trần thiếu hiệp xem đi, hai mươi lăm cái tên cùng ngồi nơi đây,
hơn một nữa là mang điều tiếng xấu. Khỏi phải kể thì Trần thiếu hiệp cũng biết
ai chứ.” Hùng Lạc Thiên bĩu môi.
Trong hội phòng, mọi người vẫn tranh
cãi. Lương Văn Hòa tiếp tục đả kích. “Vậy Phi Sát bang là tà phái và họ đã cứu cái
võ lâm này. Điều mà những cái tên chính phái không làm được.”
“Mọi người quên rằng chúng ta được
ngồi đây là một phần nhờ Phi Sát bang hay sao?” Hùng Quang Hưng nói lớn. “Điều
lão phu nói chính là sự tự do trong thời thanh bình này.”
“Hùng trưởng môn nói đúng. Tuy
nhiên, loại trừ Phi Sát bang ra. Trên võ lâm, chúng ta có đến hàng chục bang
phái lớn nhỏ không nằm trong Liên Đoàn. Liệu họ có liên thủ lại với nhau để phá
hoại chúng ta không. Câu hỏi ai sẽ được lợi trong vụ việc này, mấy vị thử nghĩ
xem. Có khi Ma bang chủ nói đúng, việc hoảng loạn, xung đột nội bộ của Liên
Đoàn lúc này, biết đâu đó là mục đích của chúng.” Lê đại hiệp nói lớn.
“Đúng là vậy. Minh chủ nói đúng. Việc
chúng ta cứ ngồi đây tranh cãi, xung đột nội bộ, há chẳng phải chúng ta tự tiếp
tay theo mưu đồ phá hoại của bọn chúng ư.” Ngài Chu Quang Minh đứng dậy nhìn
quanh khán phòng. Cả hội phòng đứng dậy hò hét.
“Việc bây giờ là chúng ta phải đoàn
kết lại. Chúng ta cần phải tìm ra ai đứng sau những chuyện này.” Lê đại hiệp
nói lớn. “Việc hạ thủ của bọn chúng thường diễn ra giữa đêm khuya. Vậy theo như
lão phu đề nghị, khi đêm đến các vị nên ở yên trong bản doanh. Võ Lâm Quân sẽ
tuần hành bên ngoài, những ai bị phát hiện đang đi giữa đêm khuya sẽ bị đưa về
trụ sở tra khảo. Các vị thấy thế nào?”
Mọi người vỗ tay rồi ầm ừ đồng ý.
Tuy nhiên, Đinh Hiếu Văn bỗng đứng dậy
nói lớn. “Lỡ như tại hạ nói những kẻ gây ra những vụ hạ sát này, đang nằm trong
Liên Đoàn, đang ngồi ở trong đây thì sao?” Đinh Hiếu Văn nhìn Đinh Nguyệt Hàn
và Trần Ngọc Phi.
“Đấy cũng là điều ta đang nghĩ tới.”
Hùng Lạc Thiên vỗ tay rồi thì thầm với Trần Ngọc Phi.
Thấy Hùng trưởng môn vỗ tay, Đinh Hiếu
Văn liền nhíu mày. “Hùng trưởng môn, ngài muốn nói điều gì ư?”
“Đinh bang chủ nói rất đúng. Biết
đâu những kẻ đó đang ngồi trong căn phòng này thì sao.” Hùng Lạc Thiên khẽ cười
rồi mỉa mai đáp lại. “Việc ở yên trong bản trang thì liệu có giúp được việc
tránh bị hạ sát hay không. Chấn Phong phái hay Tiêu Bang phái cũng ở yên trong
bản trang và rồi sao. Điều quan trọng là phải tìm ra bọn nào gây ra những việc
này.”
“Làm sao có thể tìm ra được. Bọn
chúng bịt mặt, tới và đi nhanh như một cơn gió. Quá trình hạ thủ của bọn chúng
chỉ kéo dài vài khắc. Dù tiếng đánh nhau vang lên thì Võ Lâm Quân hay các bang
phái đồn trú gần đó cũng không thể ứng cứu kịp.” Hồ Bảo Phong, trưởng môn của
Minh Long phái phát biểu. “Theo tại hạ nghĩ, thì cứ như lời của minh chủ nói.
Chúng ta cứ tạm thời phòng vệ cẩn mật. Võ Lâm Quân sẽ tuần hành bên ngoài.
Chúng ta nên hạn chế cho đồ môn ra ngoài. Võ Lâm Quân sẽ bắt nhốt bắt cứ ai có
dấu hiệu khả nghi. Như vậy sẽ kéo dài thêm một chút thời gian cho Liên Đoàn điều
tra những kẻ thủ ác.”
“Hồ trưởng môn nói đúng. Tại hạ tán
thành việc đó. Chúng ta nên dừng tranh cãi ở đây đi.” Ngài Chu Quang Minh vỗ
tay.
“Vậy chúng ta biểu quyết nào.” Lê đại
hiệp nhìn quanh mọi người. “Mời các vị.”
Đại diện của hai mươi hai bang phái
thuộc Liên Đoàn, trừ ba đại diện là Tích Lịch phái, Chấn Phong phái và Tiêu
Bang phái, còn lại tất cả đều phải biểu quyết tán thành hay phản đối bằng cách
giơ tay. Nếu tán thành thì giơ tay phải lên, không tán thành thì không giơ. Việc
biểu quyết ý kiến phải có sự tán thành của số đông ủng hộ thì mới được thông
qua. Lần lượt cả thảy hai mươi hai cánh tay đều giơ lên. Một số vui vẻ giơ tay,
số khác thì hùa theo số đông và một số thì không thích lắm nhưng vì ngán không
muốn tranh cãi nên đành miễn cưỡng.
Minh chủ Lê đại hiệp thông báo nghị
lệnh mới được thông qua, thời gian tiến hành bắt đầu ngay từ bây giờ. Sau đó,
ngài tiếp tục tuyên bố đại hội tạm kết thúc. Mọi người chuẩn bị ra quảng trường
để tiếp tục dự khán việc thi đấu. Dòng người bắt đầu đổ ra khỏi phòng.
Tại một tửu lầu phía nam thành Đại
La, Khúc Quang Thiên tiếp tục đối tửu cùng Hà Khánh Chân. Hai người bắt đầu đối
thoại về việc hạ sát những đêm qua. Mặc dù không quan tâm lắm đến chuyện đó,
nhưng vì Chấn Phong phái có liên quan đến Khúc Quang Thiên, nên dù sao họ cũng
sợ bị nghi vấn.
“Ngươi sợ bị người ta hiểu lầm sao,
Lãng Tử Kiếm?” Hà Khánh Chân mỉa mai.
“Tất nhiên là không rồi. Chẳng qua
ta không muốn kiếm mình phải bị vấy máu bởi những lý do không đâu.” Khúc Quang
Thiên cười nhạo.
“Giết người mà cũng phải chọn đối tượng
ư.” Họ Hà bĩu môi phê phán.
“Không phải là chọn. Mà chỉ muốn giết
những kẻ đáng giết. Còn giờ người ta hiểu lầm mà mình phải giết họ, không đáng
lắm nhưng mà cứ muốn hiểu lầm thì cứ nhào tới.” Họ Khúc ngẩng mặt lên cười lớn.
“Ta thật sự không hiểu tích cách con
người của nhà ngươi.” Hà Khánh Chân lắc đầu cười khẩy.
“Ngươi không nghe câu… lòng người
khó đoán à.” Khúc Quang Thiên ngập ngừng nghĩ rồi nói.
“Xem ai kìa.” Hà Khánh Chân lắc đầu
ra hiệu nhưng họ Khúc không hiểu ý. Thấy vậy Hà Khánh Chân liền nói tiếp. “Sau
lưng nhà ngươi.”
Khúc Quang Thiên nghe vậy liền quay
lại. Trước mặt y, một nam nhân mặc bộ y phục màu trắng đang bước tới. Gã nam
nhân ung dung ngồi xuống, mặc cho ánh mắt ngạc nhiên của hai người nhìn chằm chằm
vào y. Sau đó gã nam nhân móc ra một tờ giấy đưa cho họ Hà.
Đọc xong thì Hà Khánh Chân đưa cho Khúc
Quang Thiên, vẻ mặt họ Hà lúc này bỗng trầm ngâm hẳn. Khúc Quang Thiên đọc xong
rồi đưa lại cho gã nam nhân. Thấy sắc mặt hắn ta như có vẻ không quan tâm, họ
Khúc liền vò tờ giấy lại bỏ vào miệng nhai rồi nuốt xuống cái ực.
Thấy hai người há hốc nhìn mình,
Khúc Quang Thiên liền giơ tay bảo mọi người bình tĩnh. “Chúng ta không thể để mọi
chuyện sơ suất được. Làm như vậy mới bảo đảm được tính bảo mật.”
Một lúc sau tại quảng trường Đại
Hùng, không khí đại hội lúc này náo nhiệt hơn hẳn mọi hôm, cuộc tỉ thí đang đến
dần hồi kết. Những ngày vừa qua, những cao thủ, hiệp khách, các anh hùng đăng kí
cuộc ứng thí đã thay nhau thi triển mọi võ học của mình. Mọi người đều được tận
mắt chứng kiến những chiêu thức, những đường kiếm tuyệt đỉnh vô song, mà bấy
lâu nay họ chỉ nghe giang hồ đồn thổi. Một số người thì hầu như đã tìm được môn
phái mà mình muốn gia nhập.
Gã thư ký tiếp tục đứng giữa sàn đấu
hô lớn. “Trận bốn mươi sáu…Võ Quang Tuấn đến từ Hoa Lư… đấu với…Đường Quốc Linh
của Hưng Quân phái.”
Cả khán đài reo hò và vỗ tay vang cả
trời. Dưới khu vực của bang phái, Đinh Nguyệt Hàn và Trần Ngọc Phi đang vỗ tay
khích lệ Quang Tuấn. Họ Võ nhìn xuống trông thấy liền khẽ cười vẫy tay chào. Ở
vòng trước, sau khi hạ sát tên Tô Đại Phong của Tiêu Bang phái, Võ Quang Tuấn lọt
vào vòng sau. Tuy nhiên ở lượt đấu kế tiếp, vì lẻ một người nên sẽ có đặc cách
một người vào vòng tiếp theo mà không cần phải giao đấu. May mắn là Quang Tuấn
là kẻ được đặc cách đó. Họ Võ tiếp tục mang y phục đen viền trắng và giắt thanh
kiếm sau lưng.
Đối thủ của y là Đường Quốc Linh, một
nam nhân nhìn trạc hơn y vài tuổi. Với dáng người cao, lưng hơi khòm, ria mép mọc
lởm chởm, họ Đường mang y phục của Hưng Quân phái cầm thanh đao bước lên sàn đấu.
Bộ y phục đỏ với chữ “Hưng Quân Phái” màu
đen thêu trước ngực.
Đường Quốc Linh là một trong các ứng cử
viên cho danh hiệu “Võ Lâm Đệ Nhất Cao Thủ”.
Ở vòng trước, Đường Quốc Linh đã khui đao đánh bật cây kiếm của Mã Nhật Khôi,
người đoạt danh hiệu “Đệ Nhị Cao Thủ”
của kỳ đại hội trước. Trận đấu diễn ra nhiều hồi, Mã Nhật Khôi và Đường Quốc
Linh phải thay nhiều thanh kiếm, thanh đao liên tiếp để tiếp tục giao đấu. Mặc
dù đấu thua nhưng Mã Nhật Khôi vẫn mỉm cười chúc mừng họ Đường. Một hình ảnh
thân thiện hiếm thấy ở các vòng liền kề, khi mà việc nhiều người tiếp tục bị tử
vong trong lúc tỉ thí, kể từ lúc Quang Tuấn sát hại người đầu tiên.
Thấy Quang Tuấn giơ tay chào, Trần
Ngọc Phi và Đinh Nguyệt Hàn cũng giơ tay đáp lại. Những cuộc đối tửu, những buổi
đàm luận thâu đêm suốt sáng, càng ngày, mối thâm tình giữa bọn họ càng sâu đậm
hơn.
“Trần huynh có nghĩ rằng Quang Tuấn
sẽ vô địch trong đại hội lần này không?” Đinh Nguyệt Hàn thắc mắc.
“Tại hạ cũng đã nghĩ đến điều đó.
Quang Tuấn đệ ấy chưa thi triển võ công thực thụ của mình mà. Tại hạ đang thắc
mắc về kiếm pháp của đệ ấy như thế nào?” Rồi Trần Ngọc Phi nhìn Đinh Nguyệt Hàn.
“Cũng giống như việc tại hạ thắc mắc việc Đinh huynh dùng côn như thế nào?”
“Chả phải là tại hạ đã thi triển côn
pháp cho Trần huynh thấy rồi sao.” Đinh Nguyệt Hàn ngước mặc lên đầy vẻ ngạc
nhiên.
“Cái đêm đó tại hạ chỉ nhìn được một
vài đường côn cơ bản. Còn thực sự những chiêu thượng thừa của Thần Vương côn
thì tại hạ đã nhìn thấy đâu.” Trần Ngọc Phi quơ tay thanh minh.
“Tại hạ cũng đã nhìn thấy Trần huynh
thi triển bộ thượng thừa của Bích Phong kiếm đâu.” Họ Đinh đáp lại.
Bỗng tiếng ồ vang lên. Trần Ngọc Phi
và Đinh Nguyệt Hàn nhìn lên sàn đấu thì bỗng ngạc nhiên ú ớ. Trên sàn, Võ Quang
Tuấn bị Đường Quốc Linh tung quyền đánh gục. Họ Võ nằm im trên sàn, còn Đường
Quốc Linh thì đứng im chưa biết làm gì. Nãy giờ nói chuyện, hai người Đinh và
Trần không để ý đến trận đấu. Họ không ngờ Võ Quang Tuấn lại bị đánh bại dễ
dàng như vậy. Gã thư ký đứng chồm về phía sàn đấu, hai mắt mở to ra nhìn, gã
chưa biết phải nên hô kết thúc trận đấu hay không. Quang Tuấn đứng dậy rồi tiến
tới chỗ Đường Quốc Linh cúi xuống chắp tay.
“Tiểu đệ thua rồi.” Họ Võ ngước mắt
lên nhìn.
Đường Quốc Linh không biết chuyện gì
đang xảy ra. Thấy Võ Quang Tuấn chắp tay chào, gã cũng miễn cưỡng chắp tay đáp
lại lấy lệ. Võ Quang Tuấn nói xong thì rời sàn đấu. Gã thư ký buộc miệng phải
hô lớn Đường Quốc Linh thắng. Tấm thẻ nhanh chóng được đặt lên trên bảng. Đường
Quốc Linh vẫn đứng đó gãi đầu không hiểu vì sao.
Lúc nãy khi trận đấu bắt đầu. Võ
Quang Tuấn tiến tới đề nghị nên đánh quyền để hạn chế gây thương vong cho người
dự khán. Đường Quốc Linh lúc đầu không hiểu, vì do y dùng đao pháp, còn họ Võ
trước giờ toàn đánh quyền, há chẳng phải là y bị rơi vào thế lỗ hay sao. Tuy
nhiên Võ Quang Tuấn lại bảo rằng mình dùng kiếm pháp chứ không phải quyền pháp.
Vốn chả bao giờ tin lời tiểu tử họ
Võ, tuy nhiên Đường Quốc Linh cũng chẳng muốn giao đấu nữa. Vì tình thế bắt buộc
nên y phải đại diện cho bản phái tham dự kỳ đại hội lần này. Sư huynh y mới thực
sự là người phải tham gia, nhưng do sư phụ sai đi làm một nhiệm vụ cẩn mật gì
đó, nên y mới được gán vào vị trí này. Cảm thấy tổn thương nên y chả thiết tha
cho lắm. Giờ đột nhiên Võ Quang Tuấn đề nghị như vậy, y miễn cưỡng phải đồng ý,
y muốn thua cuộc.
Rồi khi hai bên tung những quyền đầu
tiên, Võ Quang Tuấn bị y đấm vào ngực văng ra sau. Y bất ngờ vì chiêu thức đơn
giản như vậy, nhìn sơ là có thể thủ thế hoặc phá chiêu được nhưng họ Võ lại bị
trúng quyền. Giờ y đứng trên sàn nhìn xuống Võ Quang Tuấn đang bước đi ra khỏi
quảng trường với vẻ mặt cười khẩy, y đã hiểu ra sự việc. Võ Quang Tuấn cũng muốn
như y, họ Võ muốn thua cuộc.
Gã thư ký tiếp tục hô to trận kế tiếp
giữa Trác Nghiêm Hồng của Việt Quang phái và Từ Bảo Phương, đệ nhất cao thủ võ
lâm của đại hội trước.
Trác Nghiêm Hồng mang y phục của Việt
Quang phái, màu xanh lam với chữ “Việt
Quang” đen thêu trước ngực. Việt Quang kiếm pháp là bộ võ học nổi tiếng khắp
võ lâm với nhiều chiêu thức vô cùng biến hóa. Trước khi vào vòng này, Trác
Nghiêm Hồng đã đánh bại Phạm Đinh của Tiên Tử phái. Giống như những gì Trần Ngọc
Phi nói, họ Phạm đã tung hết những chiêu thức cao nhất của mình, thì vào những
vòng trong sẽ khó lòng mà đánh bại được đối thủ.
Họ Trác chỉ cần chưa tới mười chiêu đã
đánh bật cây kiếm của Phạm Đinh. Đối thủ tiếp theo của họ Trác là Nguyễn Đình
Chi, họ Nguyễn bị Trác Nghiêm Hồng vung kiếm hạ sát ngay trên sàn. Tiếp tục hạ
sát người của Phục Thiên phái ở vòng đấu tiếp, Trác Nghiêm Hồng khiến cho mọi
bang phái rất giận dữ và đòi giết. Trái lại với vẻ tức giận của các bang phái,
dân chúng ở khán đài lại tỏ ra vô vùng phấn khích.
Về phía Từ Bảo Phương, đệ nhất cao
thủ võ lâm của kỳ đại hội trước. Họ Từ là anh hùng đăng kí tự do, không thuộc
bang phái nào cả. Từ Bảo Phương nhanh chóng đánh bại các đệ tử đến từ Tiên Tử
phái, Thánh Sơn phái, những bang phái nổi tiếng của võ lâm, trước khi bước đến
vòng này. Từ Bảo Phương mang bộ y phục trắng tinh, tay cầm thanh kiếm, người
toát ra vẻ lãng tử hào hoa khiến những nữ nhân đang nhìn phải trầm trồ hò hét.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, hai
bên chào nhau xong liền lao vào vung kiếm. Kình lực vung ra ngập cả khán đài,
âm thanh vũ khí chạm nhau vang lên liền hồi. Sau khi hụt hẫng ở cuộc đấu trước,
cặp đôi này đã tạo ra không khí náo nhiệt hơn cho người xem.
“Theo ngươi thì ai chết?” Khúc Quang
Thiên ngồi tên mái nhà gần đó nhìn xuống.
“Gã Việt Quang là người thắng và tên
kia sẽ chết.” Hà Khánh Chân lạnh lùng đáp.
“Đây là lần thứ mấy chục và ta với
người vẫn chưa đánh cược được một lần.” Họ Khúc lắc đầu ngao ngán. “Ta nghĩ rằng
ta với ngươi nên kết hôn phu thê thì chắc là tâm đầu ý hợp lắm.”
Hà Khánh Chân phun tửu trong miệng
ra rồi chau mày nói lớn. “Đồ biến thái bệnh hoạn. Sau nhà ngươi lại có thể nảy
ra được ý nghĩ đó.”
“Hà đại hiệp, sao đại hiệp lại có
thái độ như vậy.” Khúc Quang Thiên giả giọng nữ nhân.
Dưới quảng trường, Đinh Nguyệt Hàn
quay sau lưng nói với Trần Ngọc Phi. “Trần huynh nghĩ gì về gã họ Trác đó?”
“Tại hạ nghĩ rằng tại hạ nên giết hắn.”
Trần Ngọc Phi khẳng khái nói.
“Có thể cho Nguyệt Hàn này biết vì
sao không?”
“Những cuộc giao đấu trước, tình thế
đâu đến nỗi phải ra tay hạ sát đối phương. Thế mà hắn ta lại tàn nhẫn giết chết
họ.” Trần Ngọc Phi giơ tay phân tích.
“Ừm có thể. Có thể chúng ta nên giết
hắn.” Đinh Nguyệt Hàn nháy mắt với họ Trần.
Lại nói về Võ Quang Tuấn, sau khi đi
ra khỏi quảng trường, họ Võ nhanh chóng chạy về phái cổng thành phía Tây. Rảo
qua nhiều dãy nhà, nhiều đoạn đường, Quang Tuấn chạy vào một con hẻm nhỏ. Đảo mắt
nhìn quanh không thấy ai, Quang Tuấn tiếp tục đi nhanh tới phía trước.
“Tìm ai vậy huynh đài?” Một giọng
nói vang lên phía sau Võ Quang Tuấn.
Khựng người rồi quay ngược lại ra
sau, Quang Tuấn nhìn gã nam nhân mang y phục trắng đang bước ra khỏi hẻm nhỏ. “Chả
tìm ai cả. Có khi là huynh đây đang tìm tiểu tử này thì phải?” Võ Quang Tuấn nhếch
môi cười.
“Đang thi đấu thì vội bỏ cuộc. Sau
đó lao nhanh đến đây. Không tìm ai cả. Bộ tại hạ giống mấy đứa tiểu nhi lắm
sao?” Nam nhân mỉa mai đáp lại.
“Nếu đã vậy thì tiểu tử này cũng nói
thẳng. Mặc xác tiểu tử này. Thích thì nhào vô kiếm ăn.” Võ Quang Tuấn lạnh lùng.
“Sao chưa gì lại vội nóng tính như vậy.
Chẳng qua là tại hạ muốn hỏi huynh đài đang kiếm ai, biết đâu tại hạ có thể gợi
ý.”
“Tiểu tử này và huynh đây chẳng nặng
nợ gì nhau. Gợi ý ư, tiểu tử chả tin cái tình bằng hữu thoáng qua đó đâu.” Võ
Quang Tuấn bĩu môi.
“Thôi như vậy là đủ rồi.” Gã nam
nhân nói rồi quay lưng đi.
Đủ
ư, đủ cái gì mới được chứ, Võ Quang Tuấn nghĩ bụng rồi nói. “Đủ cái gì vậy
huynh đài? Sao đang đàm luận mà huynh lại bỏ đi.” Quang Tuấn giả vờ thắc mắc.
“Đủ thời gian để cho người mà huynh
đài muốn tìm đi xa.” Gã nam nhân giơ tay lên chào.
Thì
ra nãy giờ gã cố tình câu dài thời gian để cho hắn ta tẩu thoát ư. Mình bị gã này
lừa rồi, Võ Quang Tuấn tức giận trong suy nghĩ.
Nảy ý bám theo gã nam nhân, Võ Quang
Tuấn liền lén đi theo sau. Được dẫn qua nhiều dãy nhà và con đường. Võ Quang Tuấn
theo gã nam nhân về một gia trang nằm ở phía nam thành. Ngôi gia trang nhỏ, nằm
khuất sau những dãy tửu lầu và Hồng Khuê Các. Thấy hắn ta đẩy cửa đi vào bên
trong, họ Võ liền đi tới sát bờ tường rồi phi thân nhảy vào. Bên trong là gia
trang chỉ có một gian phòng nằm ở giữa khuôn viên, hai bên tả hữu thì trồng những
hàng rau nhỏ và phía trước mặt gian phòng là khoảng sân lát gạch đá khá rộng.
“Theo tại hạ về đến đây luôn sao?”
Gã nam nhân bất ngờ lên tiếng.
Hắn
ta biết mình theo sau hắn ư, Võ Quang Tuấn nghĩ thầm rồi nói. “Huynh đài biết
tiểu tử này đi theo luôn sao?” Vừa nói, họ Võ vừa bước ra giữa sân.
“Không biết thiếu hiệp theo tại hạ về
đây để làm gì?” Gã nam nhân quay lại nhìn Võ Quang Tuấn mỉm cười. Y không sợ
hãi một chút nào.
“Tiểu tử thấy tò mò nên đi theo.” Họ
Võ gãi đầu mỉm cười. Y không biết vì sao gã lại để mình đi theo.
“Huynh ấy là ai vậy Phương huynh?” Nữ
nhân bước ra khỏi phòng nhìn gã nam nhân thắc mắc.
“Người lạ từng quen. Muội nghỉ ngơi
đã khỏe hơn chưa?” Gã nam nhân bước tới ân cần hỏi.
“Tiểu Lan có làm gì đâu mà mệt với
khỏe. Phương huynh sao không mời huynh ta vào đây dùng trà?” Nữ nhân nhìn gã
nam nhân trách móc.
“Ấy chết, xin lỗi muội.” Nói xong,
gã nam nhân quay sang nhìn Võ Quang Tuấn. “Đã tới rồi, thôi thì thiếu hiệp vào
đây ngồi dùng trà với phu thê tại hạ.” Y muốn xem họ Võ sẽ giở trò gì.
Võ Quang Tuấn miễn cưỡng chấp nhận
đi tới ngồi cùng với hai người họ. Chiếc bàn gỗ với bốn chiếc ghế nhỏ ở trước
phòng. Quang Tuấn lễ phép xin hai người được phép ngồi xuống. Tiểu Lan cô nương
khẽ cười rồi bảo đừng quá câu nệ lễ tiết.
“Tại hạ là Đỗ Bá Phương, còn thiếu
hiệp đây là?” Gã nam nhân nhìn Quang Tuấn hỏi.
Nhấp nhanh ngụm trà mà Tiểu Lan mới
rót, họ Võ nhanh nhảu đáp. “Tiểu tử là Võ Quang Tuấn. Còn tỷ tỷ đây là?”
“Tỷ ấy là Vương Ngọc Lan. Hiền thê của
Đỗ Bá Phương này.” Họ Đỗ mỉm cười rồi nói tiếp. “Sao Võ thiếu hiệp lại theo tại
hạ về đây?”
“Đỗ huynh cứ gọi Quang Tuấn là đệ được
rồi. Nghe từ thiếu hiệp thấy sao sao ấy.” Uống tiếp ngụm trà, họ Võ mới nói thật.
“Đệ tò mò muốn biết huynh là ai nên mới đi theo.”
“Trước khi tại hạ trả lời, Võ đệ hãy
cho Đỗ huynh này biết, đệ là ai?”
“Tiểu đệ vốn là hiền tử của một gia
đinh trong Bạch Vân gia trang.”
Khi nghe mấy chữ “Bạch Vân gia trang”,
vẻ mặt Đỗ Bá Phương liền thay đổi, y trợn mắt ngạc nhiên nhìn Võ Quang Tuấn, đến
nỗi họ Võ phải kinh ngạc.
Bạch
Vân gia trang ư, Võ đệ này là người của Bạch Vân gia trang, họ Đỗ nghĩ ngợi
rồi nói. “Võ đệ nói mình là người của Bạch Vân gia trang sao?”
“Đúng rồi. Sao Đỗ huynh lại ngạc
nhiên vậy?” Võ Quang Tuấn chau mày.
“Đỗ Bá Phương này cũng là người của
Bạch Vân gia trang đây. Thân mẫu của tại hạ là một gia nhân ở trong gia trang.
Lúc xảy ra chuyện thì thân mẫu đã bị hạ sát cùng những người khác.”
“Danh xưng thân mẫu của Đỗ huynh là
gì?” Họ Võ hỏi.
“Thân mẫu của Đỗ Bá Phương tên là
Nguyễn Thị Cẩm.”
“Nguyễn bá mẫu sao. Vậy huynh có biết
bá mẫu tên Nguyễn Thị Luyến không?”
“Tất nhiên là có. Thân mẫu của tại hạ
sống cùng gian phòng với Nguyễn bá mẫu mà.” Đỗ Bá Phương hớn hở.
“Vậy Đỗ huynh có nhớ Tiểu Mai không?
Tiểu muội người nhỏ nhỏ ấy.” Võ Quang Tuấn hồi hộp.
“Võ Thị Phương Mai đúng không? Tại hạ
và muội ấy lúc nhỏ hay nô đùa với nhau. Vậy thì phụ mẫu của Võ đệ tên là gì?”
“Cái này thì tiểu đệ không nhớ nữa.
Lúc ấy tiểu đệ còn nhỏ quá.” Võ Quang Tuấn gãi đầu rồi nói tiếp. “Ấy, nhưng mà
Đỗ huynh có gặp lại mọi người không? Đỗ huynh có gặp Tiểu Mai không?”
“Trước giờ tại hạ không biết tin tức
gì về mọi người hết. Vậy đệ thì sao?” Đỗ Bá Phương buồn rầu.
“Đệ mới gặp Tiểu Mai cách đây không
lâu. Tiểu muội ấy trú ngụ nơi Hồng Khuê Các ở Thuận Thành trấn.”
Sau đó hai người tiếp tục hàn huyên
về chuyện quá khứ rồi những gì mình trải qua. Thoáng một chốc sau, Võ Quang Tuấn
xin cáo lui ra về để Đỗ Bá Phương và Vương Ngọc Lan nghỉ ngơi. Lúc đi về thì họ
Đỗ có hỏi Võ Quang Tuấn ở đâu. Khi được nghe trả lời đang ở bản doanh của Thần
Vương phái thì Đỗ Bá Phương ngạc nhiên. Họ Đỗ bảo rằng mình và Trần Ngọc Phi với
Đinh Nguyệt Hàn là huynh đệ vào sinh ra tử. Cảm thấy bất ngờ rồi vui mừng khôn
xiết, Võ Quang Tuấn định nán lại để tâm sự thêm nữa nhưng nhìn sắc mặt của
Vương cô nương không được khỏe nên y đành cáo từ.
Trên đường quay về lại quảng trường,
Võ Quang Tuấn bắt gặp đoàn người ồ ạt đi hướng ngược lại. Đại hội đã tạm chấm dứt.
Giống như những gì Hà Khánh Chân dự đoán, Trác Nghiêm Hồng sau khi giao đấu qua
hai mươi chiêu đã hạ sát Từ Bảo Phương. Cả khán đài reo hò vỗ tay ngút trời. Đứng
trên sàn, họ Trác giơ hai tay ngang vai rồi ngẳng mặt lên trời mỉm cười đầy đắc
ý. Mọi bang phái tham dự đều tức giận ra mặt.
Trận đấu tiếp theo là cuộc tỉ thí giữa
Thẩm Thiên Phụng của Hắc Vệ phái và Lương Trung Đình của Thái Chân phái. Trận đấu
diễn ra đến vài chục hồi thì Lương Trung Đình bị Thẩm Thiên Phụng dùng kích đả
thương rớt xuống sàn. Mặc dù vết thương không nặng lắm, tuy nhiêm Thẩm Thiên Phụng
vẫn toát mặt hoảng sợ lao tới đỡ họ Lương đứng dậy. Sau đó cả hai ôm nhau đầy hòa
khí. Trưởng môn của Hắc Vệ phái phải qua xin Hùng Lạc Thiên lượng thứ. Hình ảnh
mà Hưng Quân phái không bao giờ thể hiện.
Cuộc thi đấu tạm dừng, ngày mai lại
tiếp tục với hai trận tiếp theo để dành quyền vào vòng đấu cuối. Nhìn đoàn người
bàn luận trên đường, Võ Quang Tuấn đã nắm được ai là kẻ thắng và người thua. Thấy
đại hội tan, họ Võ liền đổi ý quay về bản trang của Thần Vương phái. Từ lúc
theo chân Trần Ngọc Phi, y cùng họ Trần đi theo Đinh Nguyệt Hàn tới đây. Cùng
nhau bàn luận rồi chia sẽ quá khứ, Võ Quang Tuấn xem hai người như là sư huynh,
hiền huynh của mình.
Về lại tư trang, Võ Quang Tuấn nhanh
chóng vào chính phòng, nơi hai người Trần và Đinh đang ngồi. Thấy họ Võ đang đi
vào, hai người liền tạm dừng đối thoại rồi quay qua nhìn y.
“Đệ đi đâu giờ mời về vậy?” Trần Ngọc
Phi hỏi.
“Tiểu đệ mới đi gặp một người về.”
Võ Quang Tuấn cầm tách trà của Trần Ngọc Phi bưng lên uống. “Mà huynh ấy cũng
biết hai huynh.”
“Huynh ấy là ai vậy?” Đinh Nguyệt
Hàn khẽ cười thắc mắc.
“Huynh ấy là Đỗ Bá Phương.”
“Sao Võ đệ biết Đỗ huynh?” Trần Ngọc
Phi nhanh nhảu hỏi.
Quang Tuấn ngồi xuống đối diện họ Trần.
“Đỗ huynh và tiểu đệ vốn lúc xưa ở chung một gia trang. Nhưng sau vì thảm họa xảy
ra rồi chia ly. Giờ đệ bắt gặp huynh ấy ở thành Đại La này.”
“Thì ra là vậy. Mà sao đệ lại giả vờ
nhanh chóng thúc thủ trong trận giao đấu vậy.” Đinh Nguyệt Hàn khẽ cười.
“Tiểu đệ vốn chỉ định tham gia cho
vui thôi, chứ đánh đấm cái gì. Những đại cao thủ và người có võ công cao cường
thật sự thì họ đâu có tham gia kia chứ.” Võ Quang Tuấn nhìn hai người Đinh và
Trần cười lớn.
Trở lại với Đỗ Bá Phương, lúc này họ Đỗ đang
cùng Vương Ngọc Lan dùng bữa, mọi thứ đều do Vương cô nương nấu nướng. Đỗ Bá
Phương nhìn chịu không nổi nên lén dùng tay bốc ăn vụng, Vương cô nương thấy được
nên mỉm cười.
“Đúng là mọi chuyện trên đời này đều
do duyên số sắp đặt cả.” Đỗ Bá Phương vừa ăn, vừa nói.
“Huynh nói về chuyện gặp Võ đệ sao?”
Vương cô nương vừa gắp thức ăn cho Đỗ Bá Phương.
Họ Đỗ ừm một tiếng. “Không ngờ huynh
lại gặp được đệ ấy vào lúc này.”
“Nhưng mà muội thấy huynh có vè chả
nhớ gì về đệ ấy. Ngược lại Võ đệ lại rất nhớ rất kỹ từng người, từng chi tiết một
của Bạch Vân gia trang. Mà ngạc nhiên cái là lại không nhớ phụ mẫu mình.”
“Thật sự lúc xưa huynh còn là một tiểu
nam, lúc đó ở gia trang có nhiều gia đinh lắm. Mà phận làm người hầu thì chỉ được
quanh quẩn trong một khu vực nhỏ thôi, nên huynh không được tiếp xúc với nhiều
người. Huynh cũng ngạc nhiên là vì sao đệ ấy biết nhiều như vậy. Có thể đệ ấy
là hiền tử của quản gia hoặc người hầu cận của lão gia và phu nhân, nên đệ ấy
được đi nhiều nơi trong gia trang.” Đỗ Bá Phương ngừng ăn nhìn Vương cô nương.
“Hoặc có thể đệ ấy là hiền tử của
lão gia và phu nhân.” Vương cô nương khẽ cười.
“Cũng có thể. Tuy nhiên, huynh nhớ
là công tử lúc ấy nhỏ hơn huynh vài tuổi và hình như đã bị hạ sát cùng lão gia
và phu nhân. Nếu đúng là công tử còn sống thì cũng trạc tuổi bằng đệ ấy.”
“Vậy lúc xưa thì huynh đã gặp công tử
lần nào chưa?” Vương cô nương thắc mắc.
“Cũng vài lần huynh có chơi đùa cùng
công tử và Tiểu Mai nhưng thật sự huynh chả nhớ nhiều về ký ức hồi ấy.” Đỗ Bá
Phương nghĩ ngợi một lúc rồi nói. “Nhưng mà khoan. Đệ ấy nói mình là Võ Quang
Tuấn, lão gia cũng là họ Võ, vậy không chừng thì đệ ấy có thể là công tử cũng
nên.” Họ Đỗ ngẩng mặt lên trời nói tiếp. “Ấy mà cũng chưa chắc. Tiểu Mai tên thật
là Võ Thị Phương Mai, cũng là họ Võ. Ở gia trang có nhiều người họ Võ lắm, như
quản gia lão bá tên là Võ Quang Chân, rồi lão thúc nữa.”
“Thôi vậy là được rồi, huynh ăn
nhanh kẻo thức ăn nguội mất.” Vương cô nương khẽ cười gắp tiếp thức ăn cho Đỗ
Bá Phương.
Họ Đỗ thấy thế liền mặt mừng hớn hở,
nhanh chóng ăn ngấu nghiến. Từ khi cùng Vương Ngọc Lan gặp họ Dương trên đường
lộ. Hai người đã cùng họ Dương và Trần cô nương rảo ngựa qua nhiều thành trấn rồi
mới tới thành Đại La này. Rồi Đỗ Bá Phương gặp lại Nguyễn Phong Sơn, người được
mệnh danh là Yên Phong công tử đang trên đường vào thành tham dự đại hội. Sau
đó thì họ Đỗ gặp tiếp Thái Quang Huy tại một tửu lầu. Tất cả đều hội ngộ tại đại
hội lần này, một kỳ đại hội nhiều tai tiếng.
Thành Đại La về khuya, lúc này quan
cảnh không còn yên ả như mọi bữa nữa, Võ Lâm Quân đang tuần hành khắp nơi trong
thành. Tiếng bước chân, tiếng thì thầm của những người dân tò mò và đâu đó là
tiếng quát lớn của Võ Lâm Quân bảo mọi người đi ngủ. Đúng như những gì đại hội
thông qua, Võ Lâm Quân sẽ tuần hành suốt đêm trong những ngày còn lại của đại hội
nhằm đảm bảo an ninh trật tự. Mọi người thuộc các bang phái bắt buộc phải ở yên
trong bản doanh của mình. Nếu bị phát hiện lang thang trong giờ giới nghiêm, họ
sẽ bị đưa về trụ sở để tra khảo.
Dù vậy nhưng Trần Ngọc Phi và Đinh
Nguyệt Hàn vẫn thản nhiên rảo bộ trên đường. Hai người giắt theo binh khí, vừa
đi, vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Và rồi một toán Võ Lâm Quân đi hướng ngược lại,
hai người vẫn dửng dưng như không có gì.
“Đinh trưởng môn, ngài đang đi đâu
giữa đêm khuya thế này?” Một tên Võ Lâm Quân chặn đường hỏi.
“Tại hạ cùng bằng hữu đây đang đi tới
tửu lầu làm vài chum tửu.” Họ Đinh mỉm cười đáp lại.
“Đinh trưởng môn nên đi nhanh cho.
Đã tới giờ giới nghiêm rồi, ngài cứ đi trên đường như vậy thì rất làm khó cho
chúng tiểu hạ.”
Đinh Nguyệt Hàn chắp tay đa tạ rồi rảo
bộ đi tiếp. Được một đoạn thì hai người dừng quay lại nhìn lui.
Thấy điệu bộ của họ khả nghi nên Đinh
Nguyệt Hàn mới thì thầm với Trần Ngọc Phi. “Trần huynh có thấy gì lạ không?”
“Đinh huynh nói đúng như những gì tại
hạ nghĩ.” Trần Ngọc Phi quay sang nhìn Đinh Nguyệt Hàn. “Chúng ta bám theo chứ.”
Đinh Nguyệt Hàn gật đầu rồi hai người
liền bám theo đám Võ Lâm Quân. Thấy bọn chúng rẽ phải qua con đường nhỏ, hai
người nép sát mép tường nhìn theo. Đám Võ Lâm Quân đi một đoạn thì gặp một đám
Võ Lâm Quân khác đi ngược tới. Hai đám đứng lại trao đổi rồi nhập chung lại
thành một toán lớn. Đám Võ Lâm Quân tiếp tục rẻ sang hướng trái đi tiếp và
không quên đảo mắt nhìn lại sau.
Tiếp tục theo dõi, hai người cảm thấy
không an toàn nên phi thân trèo lên mái nhà để dễ bề quan sát. Đám Võ Lâm Quân
tiếp tục đi tới một ngôi gia trang nằm ở cổng thành phía tây. Ngôi gia trang rộng
lớn với ba gian phòng, gồm gian ở giữa và hai bên tả hữu. Trước cổng gia trang
có treo hai ngọn cờ hiệu lớn.
“Chấn Hưng bang. Võ Lâm Quân tới đây
làm gì?” Đinh Nguyệt Hàn thắc mắc.
“Họ đang bảo vệ chăng.” Trần Ngọc
Phi thì thầm đáp lại.
“Không phải vậy đâu, bọn họ đang rút
binh khí kìa.” Đinh Nguyệt Hàn trầm ngâm nhìn đám Võ Lâm Quân bên dưới.
Tại một nơi khác, ở cổng thành phía
bắc. Một đám người mang y phục trắng đang cầm kiếm lao vào một gia trang, nơi
Hưng Yên bang đang đóng bản doanh. Biết rằng tình thế rất hiểm nguy nên Hưng
Yên bang luôn cho bang chúng canh gác cẩn mật. Dù vậy nhưng họ vẫn nhanh chóng
bị đám y phục trắng dùng nỏ bắn gục, từ những người đang canh cổng đến những
người cảnh vệ trước những gian phòng.
Tiếng hét vang lên.
Người Hưng Yên bang đồng loạt thức dậy
rồi cầm vũ khí lao ra khỏi phòng. Tiếp tục bị phục binh nỏ trên những mái nhà bắn
xuống. Chưa kể hàng loạt tên đang lao vào từ cổng chính. Hưng Yên bang đã bị
triệt tiêu một cách nhanh chóng. Một tên ú ớ kêu lên mấy chữ Võ Lâm Quân liền bị
hạ sát ngay lập tức. Đám người sau đó nhanh chóng rút đi.
Tại cổng thành phía nam, một gã nam
nhân mang y phục Võ Lâm Quân bịt mặt đang phi thân lên mái nhà một gia trang, nơi
bản doanh của Thiên Việt bang cư ngụ. Gã nhanh chóng đu người lộn xuống lầu hai
của gian nhà ở giữa, nơi phòng ngủ của bang chủ Thiên Việt bang. Rón rén mở cửa
vào trong, thấy không có người, gã liền hiểu rằng tên bang chủ chưa lên phòng.
Núp sau tấm bình phong nằm ở góc phải của phòng, gã đứng im chờ đợi.
Một lúc sau, bang chủ Thiên Việt
bang là Tống Văn Cường bắt đầu đi vào. Cùng với y là một nữ nhân xinh đẹp. Gã
nam nhân đang ẩn mình tự đoán rằng, nữ nhân kia chắc chắn thuộc Hồng Khuê Các.
Tống Văn Cường đang loay hoay cởi y phục thì thấy mặt nữ nhân đang ve vút mình
bỗng tái mặt lại.
Biết chuyện không hay, họ Tống quay lại
thì liền bị chém phăng đầu. Nữ nhân thấy vậy liền toan hét lớn. Gã nam nhân
chĩa kiếm vào mặt cô bảo im lặng. Sợ hãi, nữ nhân toát mồ hôi, nước mắt chảy đầm
đìa. Cô nàng loạng choạng đi lui rồi ngồi xuống bên giường, hai tay ôm chặt miệng
ghì tiếng lại. Biết cô nương ta hiểu ý nên gã nam nhân bước ra khỏi phòng.
Nhưng không may thay, tiếng hét của
cô ta đã đánh động mọi thứ, người của Thiên Việt bang cầm đao hùng hục chạy lên
phòng bang chủ. Nhanh tay vung kiếm hạ sát hai tên đang chạy tới, sau đó gã tiếp
tục đâm kiếm xuyên qua bụng tên thứ ba. Gã dùng chân hất thanh đao nằm dưới đất
lên không trung rồi chắp lấy. Nghiêng người né, đồng thời vung đao xả ngược lên,
tên thứ tư bị hạ gục.
Phi thân ra khỏi lầu đáp xuống đất. Gã lộn
tới trước mấy vòng rồi vung đao, tên thứ năm bị hạ sát. Định chạy về phía cổng
thì thấy một đám người dày đặc đang lao tới. Gã nam nhân liền xoay ngang thanh
đao lại rồi liếc mạnh tới. Thanh đao lượn tới đám người Thiên Việt bang, một
vài kẻ nhanh chóng hụp xuống né, một kẻ khác thì đưa đao lên đỡ liền bị dội ra
sau. Cả đám đứng dậy thì gã nam nhân đã lợi dụng thời cơ phi thân trốn thoát.
Nhanh chóng chạy vào con hẻm nhỏ, gã
nam nhân liền thản nhiên rảo bộ tới phía trước. Kế hoạch đã thành công, khuôn mặt
y nở một nụ cười mãn nguyện. Quay sau không thấy ai, đảo mắt nhìn quanh cũng vậy,
y ung dung tháo bỏ bộ y phục của Võ Lâm Quân ra vứt bên đường.
“Tứ đệ, có vẻ nhiệm vụ tối nay quá dễ
dàng so với đệ nhỉ.” Tiếng một nữ nhân bất ngờ vang lên. Nữ nhân mang y phục
đen, thắt đai lưng màu đỏ, cài một cây trâm trên đầu.
“Đại tỷ, lại là đại tỷ đó sao?” Gã
nam nhân mỉa mai.
Nữ nhân từ góc tối bên kia đường bước
ra. “Chẳng qua người làm đại tỷ này muốn hỏi thăm tứ đệ thôi mà.” Nữ nhân đặt
tay trái lên vai trái gã nam nhân rồi nói tiếp. “Dạo này tứ đệ thế nào? Mối
nhân tình của đệ tiến triển ra sao rồi?”
“Đại tỷ vẫn không thay đổi gì nhỉ.
Chỉ giỏi ăn hiếp thằng tiểu đệ này thôi.” Gã nam nhân nhếch môi.
“Gì mà ăn hiếp. Sao tứ đệ cứ làm quá
mọi chuyện lên vậy.” Nữ nhân khẽ cười.
“Thôi kệ tỷ. Tiểu đệ này phải đi
đây.” Dứt lời gã nam nhân bước tới.
Nữ nhân liền khoanh tay trước ngực
nói lớn. “Thiếu công tử cẩn thận nha.”
Trở lại với Trần Ngọc Phi và Đinh
Nguyệt Hàn. Đám Võ Lâm Quân rút vũ khí ra rồi đồng loạt mở cửa xông vào. Đám
người Chấn Hưng bang đang đứng canh gác liền ngạc nhiên hô lớn vì sao lại vào
đây. Một tên giơ thẻ bài lên rồi nói thao thao gì đó, sau đó gã bất ngờ rút dao
đâm gục tên Chấn Hưng bang đối diện. Những người bên cạnh cũng nhanh chóng bị hạ
gục. Đám Võ Lâm Quân đồng loạt xong vào các dãy phòng hạ sát người Chấn Hưng bang.
Trần Ngọc Phi và Đinh Nguyệt Hàn đứng
trên mái nhà quan sát liền bàng hoàng không tin vào mắt mình. Đinh Nguyệt Hàn vận
lực vào thanh côn nhưng liền bị Trần Ngọc Phi giơ tay chạm vào như muốn bảo ngừng
lại.
“Tại hạ nghĩ chúng ta nên quan sát
thêm. Chuyện này ắt phải có một nguyên do nào đó.” Trần Ngọc Phi đưa mắt nhìn họ
Đinh.
Cảnh hạ sát vẫn tiếp diễn, tiếng la
hét, tiếng vũ khí chạm nhau, người Chấn Hưng bang vẫn gắng gượng chống trả một
cách yếu ớt. Số lượng Võ Lâm Quân quá đông và họ tập kích quá bất ngờ. Bọn
chúng sau đó nhanh chóng rời đi sau khi hạ thủ hết tất cả. Trần Ngọc Phi và
Đinh Nguyệt Hàn thấy vậy liền bám theo.
Sau khi rảo qua nhiều đoạn đường, đám
Võ Lâm Quân chui vào một góc vắng rồi đồng loạt cởi y phục ra. Một vài tên
khiêng những chiếc chiếc chậu lớn ra đặt ở giữa rồi châm lửa lên. Đám người vứt
y phục vào đốt.
“Bọn chúng giả mạo người của Võ Lâm
Quân.” Đinh Nguyệt Hàn bất thần không tin vào mắt mình.
“Không xong rồi, như vậy còn nguy
hơn vụ việc giả mạo Phi Sát bang.” Trần Ngọc Phi ngã người ra sau.
Đám người sau khi bỏ y phục vào tiêu
hủy thì liền tẩu thoát, từng nhóm như vậy rời đi theo những lối khác nhau. Trần
Ngọc Phi và Đinh Nguyệt Hàn đang không biết phải theo nhóm nào, dưới đất đám
người vẫn đang cởi bỏ y phục. Phân vân chả biết chọn ai thì Đinh Nguyệt Hàn bảo
nên chia ra, mỗi người theo đại một nhóm rồi hẹn nhau gặp lại ở bản doanh của
Thần Vương phái.
Trần Ngọc Phi theo sau một nhóm gồm
bảy người, nhóm này đang đi về phía quảng trường. Tiếp tục leo lên mái nhà, họ
Trần theo sau một hồi thì thấy nhóm người vào trong Hồng Khuê Các. Biết rằng
vào đây thì khó lòng sẽ theo dõi vì một mình y không thể nào theo dõi cả bảy
người. Đang phân vân suy nghĩ có nên vào hay không, thì y cảm nhận tiếng bước chân
ai đó đang lao tới. Hụp người xuống núp rồi khẽ đưa mắt nhìn, dưới đất là một
toán Võ Lâm Quân đang cầm đuốc lao nhanh về phía trước
Lại
là Võ Lâm Quân, làm sao để phân biệt thật giả bây giờ, họ Trần nghĩ.
Cảm thấy mông lung, họ Trần liền nảy
ý chạy tới quảng trường Đại Hùng. Nơi gần đó có một tửu lầu Vạn Gia cao đến năm
lầu, đứng trên đó có thể quan sát rõ hơn. Tới nơi, họ Trần liền phi thân trèo lên
rồi đứng trên mái nhìn xuống. Mặc dù không thể bao quát hết quan cảnh của nội
thành, nhưng chừng đó cũng đủ cho Trần Ngọc Phi ngạc nhiên.
Khắp nơi, ánh đèn đuốc, màu y phục của
Võ Lâm Quân đang tràn ngập khắp nơi. Một hình ảnh khiến Trần Ngọc Phi nghĩ rằng
nhiều bang phái đã bị tấn công, hình ảnh gợi nhớ đến sự thanh trừng vừa rồi.
Cảm thấy lao đao trong người, Trần
Ngọc Phi liền quay về bản trang. Trên đường đi, đột nhiên y cảm nhận một luồng
khí lạ đang ở phía sau mình. Biết có người theo dõi, y vẫn ung dung bước tiếp.
Rẽ vào một con hẻm nhỏ, nhanh chóng núp vào vách tường bên trái, y đứng chờ kẻ
theo dõi mình bước tới. Đúng như y nghĩ, một y phục đen dần dần lộ diện và đó
là một nữ nhân. Không thấy bóng dáng của y, nữ nhân liền đứng lại quan sát.
Rón rén bước ra, Trần Ngọc Phi đứng
phía sau nữ nhân rồi lên tiếng. “Cô nương tìm tại hạ sao?”
Nữ nhân quay lại mỉm cười. “Thật
không hổ danh là đệ tử của Lý tiên sinh. Không ngờ lại bị thiếu hiệp phát hiện.”
“Tại sao cô nương lại theo dõi tại hạ?”
Trần Ngọc Phi bĩu môi.
“Ai bảo là ta theo dõi huynh.” Nữ
nhân mỉm cười như thách đố.
“Cô nương là ai?” Trần Ngọc Phi lạnh
lùng.
“Là ai thì huynh hỏi làm gì?” Nói
xong, nữ nhân liền đi lui.
Biết cô ta định trốn thoát nên họ Trần
liền đi tới. “Vậy sao cô nương lại thoái chạy?”
“Thì sao chứ.” Dứt lời nữ nhân đột
nhiên lao tới tung quyền.
Bất ngờ bị tấn công, Trần Ngọc Phi
liền nghiêng người né rồi đưa tay đỡ chiêu. Nữ nhân tung chiêu định bóp cổ họ
Trần. Nhanh chóng lắc đầu né sang trái, họ Trần liền lấy tay phải đánh xuống
tay nữ nhân, rồi đồng thời tung tay trái đánh thẳng vào ngực ả. Hai bên quần
nhau liên tiếp mấy hồi nhưng vẫn chưa phân định được thắng thua.
Trần Ngọc Phi vẫn chưa xuất hết công lực,
nữ nhân kia cũng vậy, hai người cứ vờn nhau từ quyền này sang chiêu khác. Thấy
tiếng chân lao tới, đoán rằng là Võ Lâm Quân, nữ nhân liền tung quyền rồi nhảy lộn
người về phía sau. Họ Trần định lao tới thì nữ nhân rút cây trâm trên đầu phóng
tới. Nhanh mắt thấy được ám khí, Trần Ngọc Phi nghiêng người rồi đưa tay chắp lấy.
Định hét lên thì thấy nữ nhân đã phi thân mất hút vào bóng đêm.
Cô
nương ta là ai. Sao lại đưa cho mình cây trâm này?, họ Trần nghĩ bụng.
Khi thấy nữ nhân phóng cây trâm tới,
họ Trần liền ngạc nhiên bởi vì đấy là một cú phóng của một nữ nhân bình thường
không biết võ công. Không có một chút khí lực nào theo nó, ngay cả người bình
thường cũng có thể chắp lấy. Cảm thấy khó hiểu, y đưa cây trâm lên nhìn. Bỗng
nhiên Trần Ngọc Phi thay đổi sắc mặt, y đưa mắt nhìn vào khoảng không phía trước,
mắt nhìn xa xăm, mặt đăm chiêu buồn bã.
Cô
nương ta, họ Trần nghĩ thầm.
Tiếng chân ngày càng gần hơn, bình tâm
lại, Trần Ngọc Phi quay lưng thì thấy Võ Lâm Quân đang lao đến. Y liền tức tốc
phi thân trốn thoát. Về tới bản doanh Thần Vương phái, họ Trần liền giấu cây
trâm vào y phục. Bước vào trong thì đã thấy Đinh Nguyệt Hàn đang ngồi cùng với
Võ Quang Tuấn.
“Trần huynh thế nào rồi? Huynh có
theo dõi được tin tức gì không?” Đinh Nguyệt Hàn đứng dậy nhìn họ Trần.
Trần Ngọc Phi lắc đầu rồi ngồi xuống.
“Tại hạ theo bọn chúng về tới Hồng Khuê Các thì mất dấu. Còn Đinh huynh thì sao?”
“Tại hạ cũng theo chúng về tới tửu lầu
Thiên Tửu. Sau khi vào trong ngồi quan sát thì thấy bọn chúng thay một bộ y phục
khác rồi đi ra cửa sau nhằm tẩu thoát. Tại hạ vội dí theo thì bọn chúng lại tiếp
tục rẽ sang các hướng khác nhau. Bám theo một tên thì tên đó lại vào một Hồng
Khuê Các và rồi cũng mất dấu từ đó.” Đinh Nguyệt Hàn chậm rãi kể lại.
“Chuyện này tại hạ thấy càng lúc
càng nguy hiểm. Không khéo nó chả khác gì chuyện vừa rồi.” Trần Ngọc Phi trầm
ngâm. “Liệu Phục Ma phái có đứng sau lưng nữa không?”
“Bọn chúng dám cả gan giả mạo Võ Lâm
Quân rồi hiển nhiên rảo bước trong thành hạ sát mọi người. Chuyện này e rằng ngày
càng khó đối phó.” Đinh Nguyệt Hàn thổ nhẹ tay lên thành ghế.
“Lúc nãy tại hạ đứng trên cao quan
sát chỉ toàn thấy Võ Lâm Quân. Vậy quân binh trấn giữ đâu cả rồi?” Trần Ngọc
Phi hậm hực nói.
“Quân binh đã công khai đứng bên
ngoài những chuyện này rồi, Trần huynh không biết sao?” Võ Quang Tuấn đột nhiên
lên tiếng.
Trần Ngọc Phi nhìn sang họ Võ thắc mắc.
“Sao Võ đệ lại biết?”
“Kể từ khi vụ thanh trừng diễn ra. Tất
cả quân binh trấn giữ mọi nơi đều công khai đứng ngoài không dính líu đến nữa.
Nhiều nơi trong số đó là được tác động bởi Phi Sát bang. Ngay cả bây giờ và ở
đây, quân binh đã nhận được lệnh án binh bất động. Đó là lý do huynh không thấy
quân binh nào cả.” Võ Quang Tuấn khẽ cười.
“Sao Võ đệ lại biết những chuyện
này. Huynh nghĩ chỉ những người tham gia các buổi đại hội vừa rồi mới nắm rõ chứ.”
Đinh Nguyệt Hàn ngạc nhiên.
“Chuyện này đâu phải chỉ mình tiểu đệ
biết. Các đợt tấn công vừa rồi của Phi Sát bang diễn ra, quân binh đều đã được
báo trước. Sau khi Phi Sát bang rút đi, quân binh mới tới xử lý hiện trường. Chỉ
cần huynh tìm hiểu một chút là biết được ngay.”
“Phi Sát bang có tầm ảnh hưởng rộng
đến thế cơ à.” Trần Ngọc Phi ngạc nhiên.
Võ Quang Tuấn mỉm cười giải thích. “Trước khi
Phi Sát bang được thành lập, thì tiền thân của họ chính là các quân đoàn khởi
quốc năm xưa. Sau khi giải ngũ, họ mới gia nhập giang hồ và lập ra Phi Sát
bang. Do vậy nên chả ngạc nhiên gì khi họ vẫn còn tầm ảnh hưởng đối với các quân
binh mọi nơi.”
“Vậy là quân binh đã công khai đứng
ngoài chuyện này. Liên Đoàn thì đang đau đầu tìm cách đối phó ngăn ngừa các cuộc
tấn công. Võ Lâm Quân thì bị giả mạo. Những kẻ gây ra những chuyện này thì vẫn
còn là một ẩn số. Liệu rằng có còn cơ hội nào cho chúng ta sống sót đây.” Trần
Ngọc Phi thở dài.
“Tại sao Phi Sát bang lại ra lệnh
cho quân binh đứng ngoài. Liệu Phi Sát bang có tham gia vào chuyện lần này
không? Hay là ta nên nhờ Phi Sát bang giải quyết hoặc tìm hiểu ai là người đứng
sau những cuộc tấn công này nhỉ.” Đinh Nguyệt Hàn đứng dậy.
“Phi Sát bang không tham gia vào
chuyện này đâu. Chẳng qua là bọn nào điên khùng mới lôi họ vào chuyện thanh trừng
lúc trước thôi. Giờ mọi việc cũng đã xong, thời gian qua họ cũng không đả động
đến nữa. Nếu hai huynh muốn nhờ họ thì nên nhờ vả một cách riêng tư. Liên Đoàn
trước giờ không coi họ ra gì, chưa kể là việc họ không nằm trong Liên Đoàn đã
là một cái cớ nữa. Chuyện vừa rồi Phi Sát bang can dự kịp thời đã làm vỡ mặt
Liên Đoàn. Họ không muốn bị vỡ mặt lần nữa đâu.” Võ Quang Tuấn mỉm cười.
“Võ đệ nói đúng, tại hạ nghĩ nên nhờ
vả riêng tư thì hay hơn, Trần huynh thấy sao?” Đinh Nguyệt Hàn hớn hở.
“Mọi chuyện cứ như Đinh huynh nói.
Còn tại hạ thì nghĩ Võ đệ rất là am tường mọi việc của võ lâm thì phải.” Trần
Ngọc Phi nhìn họ Võ cười.
“Trần huynh nói đúng. Võ đệ am hiểu
nhiều thật.” Họ Đinh cười lớn.
“Hai huynh cứ vậy hoài. Chẳng qua là
tiểu đệ lăn lộn nhiều năm trong giang hồ nên mới biết chút chuyện. Chứ tiểu đệ
có tài giỏi gì đâu.” Võ Quang Tuấn đỏ mặt.
Hai người Đinh và Trần nghe xong liền
phá lên cười. Họ Võ thấy thế cũng cười theo. Không khí quanh gian phòng bỗng
vui hẵng lên, nó phá tan cái bầu không khí ảm đạm, ngột ngạt và đầy chết chóc ở
phía bên ngoài.
Võ Lâm Quân vẫn đang hùng hục chạy
khắp nơi. Từng đoàn người bủa đi tứ phía. Hàng loạt bang phái đã bị tấn công, mọi
người nhốn nháo khắp nơi. Trên tường thành, quân binh đang trấn giữ nhìn xuống.
Đúng như những gì Võ Quang Tuấn nói, họ đã được lệnh đứng yên bên ngoài.