Tại
Yên Phong trấn, một thành trấn rộng lớn nằm gần lưu vực của sông Yên Nguyệt.
Ban đầu, Yên Phong trấn chỉ là những vùng làng mạc nhỏ ở ven sông. Dân chúng sinh
sống bằng việc cung cấp một số lượng nhỏ thủy sản cho thành Tiên Du gần đó. Trải
qua nhiều năm, số lượng dùng thủy sản ngày càng tăng cao nên làng mạc ngày càng
được mở rộng để đáp ứng nhu cầu đó.
Nhiều vùng làng mạc khác được tạo lập
nên để dân chúng kéo về sinh sống. Rồi dần dần, giống như những vùng khác, Yên
Phong trấn được thành lập, các đoàn thương hội cũng kéo đến nhiều hơn. Chẳng mấy
chốc, từ những làng mạc nhỏ, Yên Phong trấn đã vươn lên như những một trong các
thành trấn lớn nhất thời bấy giờ.
Yên Phong trấn, tên gọi được lấy dựa
trên những điều kiện thời tiết của nơi đây, quanh năm bốn mùa ôn hòa. Người dân
ở đây cũng rất hiền hậu, mặc dù dân tứ xứ kéo về ngày càng một nhiều. Nhiều
bang phái cũng được tạo lập và càng ngày cạnh tranh càng khốc liệt hơn. Đã từng
có lúc các bang phái phải tự chủ và tự quản lấy Yên Phong trấn thay cho quân
binh trấn giữ, đó là thời kỳ quân binh bị điều động đi hết tới thành Tiên Du. Bang
phái duy nhất và lớn nhất ở Yên Phong trấn mà người dân có thể trông cậy, đó chính
là Yên Phong bang.
Đây là bang phái được thành lập vào những
ngày đầu Yên Phong trấn bắt đầu được tạo lập. Bang chủ hiện giờ của Yên Phong
bang là Nguyễn Phong Quý, người rất được dân chúng kính nể bởi sự uy nghi và
trung nghị của mình. Tuy nhiên những năm gần đây ngài bị lâm bệnh và mọi việc
giao lại cho trưởng tử là Nguyễn Phong Sơn, người được mệnh danh là “Yên Phong
công tử”.
Ngay từ nhỏ, Nguyễn Phong Sơn đã thể
hiện sự lém lỉnh, thông minh của mình. Nếu văn giỏi một thì Phong Sơn giỏi võ đến
mười. Khi những đứa tiểu nam cùng tuổi đang bận phải đọc kinh thư, thì Phong
Sơn đã luyện xong bộ cơ bản của Yên Phong kiếm pháp. Thời gian về sau, với niềm
đam mê không ngừng nghỉ của mình, Nguyễn Phong Sơn đã lĩnh hội được toàn bộ kiếm
pháp của bản bang. Chưa kể là việc thường xuyên đi giao đấu để tích lũy thêm kiến
thức võ học. Tham gia vào các cuộc tiễu trừ sơn tặc, thổ phỉ cùng quân binh, khiến
cho danh tiếng Yên Phong công tử lan rộng khắp Yên Phong trấn và khi đó y chưa
đầy hai mươi tuổi.
Sớm đảm nhận mọi việc của phụ thân
mình, Yên Phong công tử không ngừng phát triển Yên Phong bang rộng lớn hơn. Dám
thay đổi y phục mà không cần xin ý kiến của Liên Đoàn.
Theo quy định của Liên Đoàn, mọi bang
phái đều phải thêu danh xưng của mình trước ngực trái. Những ai không thêu thì
phải trình bày với Liên Đoàn và phải được sự cho phép của Liên Đoàn thì mới được
thiết kế y phục. Nguyễn Phong Sơn đã tự động thay đổi y phục của Yên Phong
bang. Bộ y phục gồm hai lớp, lớp trong màu trắng, phủ bên ngoài là lớp vải màu
xanh lam và tất nhiên không thêu bất kỳ kí hiệu gì trên đó.
Khi được Liên Đoàn hỏi tội, Nguyễn
Phong Sơn chỉ viết lại một bức thư với một nội dung đơn giản, đó là Huyền
Thương phái và Thánh Sơn phái có bộ y phục như vậy thì tại sao Yên Phong bang lại
không được. Tất nhiên Liên Đoàn đành làm ngơ. Câu chuyện đó vẫn được lưu truyền
đến bây giờ bởi sự lém lỉnh của công tử Nguyễn Phong Sơn.
Yên Phong công tử còn nổi tiếng với
việc tiêu diệt hang ổ của bọn trộm cướp ngoài thành Gia Bình. Một mình y, cùng Thái
Quang Huy và Đỗ Bá Phương, ba người hợp sức lại hạ thủ gần hơn hai mươi kẻ đang
ở sào huyệt. Cũng qua chuyện này, ba người được người dân thành Gia Bình đặt một
biệt hiệu mới, đó là “Bộ Ba Bất Thủ”,
ý nói ba người không bị đánh bại.
Trong lúc đang đàm đạo với bang
chúng Yên Phong bang thì y nhận được thư mời tham đại hội. Nguyễn Phong Sơn cấp
tốc ra lệnh cho mọi người chuẩn bị lên đường. Vì sợ phải bị tấn công như đợt
thanh trừng hỗn loạn mới xảy ra, Nguyễn Phong Sơn chỉ dẫn những thuộc hạ mới
gia nhập bổn bang và các hương chủ đi tới thành Đại La, tổng cộng là bốn mươi
người.
Đang rảo ngựa tiến vào cổng thành,
Nguyễn Phong Sơn chợt nhận thấy tiếng động lạ ở phía trước. Họ Nguyễn liền giơ
tay lên bảo đoàn người dừng lại. Bên phải y, một nam nhân cùng một nữ nhân cưỡi
trên một con ngựa đang rảo tới.
“Tội cho chú ngựa khi phải cõng hai
người to lớn trên mình.” Nguyễn Phong Sơn khẽ cười. “Đỗ huynh ơi, tội đày đọa động
vật cũng là một tội lớn lắm đấy.” Họ Nguyễn lắc đầu.
“Yên Phong công tử. Lâu ngày không gặp,
vẫn miệng lưỡi như ngày nào.” Đỗ Bá Phương đáp lại.
Thế là hai người cùng phá lên cười rồi
họ Đỗ cùng với Yên Phong công tử tiến vào thành. Yên Phong bang thuê một ngôi
gia trang nhỏ nằm ở cổng thành phía nam nên Nguyễn Phong Sơn muốn ngỏ ý họ Đỗ về
ngụ cùng. Tuy nhiên Đỗ Bá Phương từ chối và nói rằng mình đã thuê một căn khác cũng
nằm ở phía nam thành Đại La.
Biết không thể khiên cưỡng nên Nguyễn
Phong Sơn đành cáo biệt. Sau đó họ Nguyễn hẹn gặp Đỗ Bá Phương ở một tửu lầu nhỏ
nằm ở phía tây thành. Đang rảo bước bộ lên thì thấy trên lầu có tiếng cãi nhau.
Tò mò nên họ Nguyễn bước lên. Lúc này trên lầu, một đám Võ Lâm Quân đang uy hiếp
một nữ nhân, đám người định bắt nữ nhân đưa đi.
Nghe ngóng một hồi thì Nguyễn Phong Sơn
lên tiếng.“Võ Lâm Quân sao lại đi uy hiếp một nữ nhân chân yếu tay mềm?”
“Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của
Võ Lâm Quân?” Một tên trong đám trợn mắt.
“Ta là ai thì sao.” Nguyễn Phong Sơn
đáp lại.
“Ngươi là ai. Không biết tụi ta là
Võ Lâm Quân ư.”
“Thì ta là ai. Ngươi hỏi hoài vậy.”
Họ Nguyễn chống chân phải lên ghế rồi đưa tay lên ngoái mũi.
“Tiểu tử dám xấc xược với bọn tao ư.”
Một tên tức giận quát lớn.
“Ngươi hỏi tên, thì ta đáp lại. Thế
sao lại nổi nóng như vậy. Định bắt ta ư?” Nguyễn Phong Sơn thu chân xuống lại rồi
đưa tay lên nắn khớp. “Trước giờ chưa biết cảm giác giết một Võ Lâm Quân ra
sao? Giờ thì có vẻ cơ hội đến rồi.” Nguyễn Phong Sơn lắc đầu qua lại.
“Tiểu tử ngươi không sợ bị đánh tên
vào Tử Lệnh ư?” Tên Võ Lâm Quân nhếch môi cười.
“Tiểu tử hắn thì ta không biết nhưng
tiểu tử đi bên cạnh ta thì đếch sợ đâu.” Một nam nhân mang y phục trắng bước tới
nói lớn.
Nguyễn Phong Sơn quay lại thì thấy
người nói là Thái Quang Huy. “Thái huynh tới rồi sao?”
“Các ngươi dám ăn hiếp hiền thê của
ta.” Đỗ Bá Phương lên tiếng quát. Kình lực phát ra khiến mọi người chói tai.
Thấy thân hình hắn ta to con lực lưỡng,
đám Võ Lâm Quân biết rằng mình không phải là đối thủ nên liền bảo nhau rút.
Thì ra lúc nãy Đỗ Bá Phương đang ngồi với
Vương Ngọc Lan chờ Nguyễn Phong Sơn tới. Đang ở trên lầu thì họ Đỗ thấy Thái
Quang Huy đang rảo bộ bên dưới. Họ Đỗ liền chạy xuống tìm Thái Quang Huy. Lúc
đó đám Võ Lâm Quân đang ngồi bàn bên liền xòa tới chọc ghẹo Vương cô nương. Bị
phản ứng lại, bọn chúng liền ra vẻ thị uy rồi đòi bắt cô về trụ sở. Vô tình
Nguyễn Phong Sơn bước lên chứng kiến rồi sự việc xảy ra như vậy.
Sau khi đối tửu không thấy đường về.
Nguyễn Phong Sơn tới tham dự đại hội mà đầu đau như búa bổ. Người y vẫn còn
toát ra mùi men tửu. Ngáp lên ngáp xuống nghe những lời tranh cãi, y lắc đầu tỏ
vẻ không thích. Ngồi sau Thái Quang Huy cùng với Hùng Quang Hưng trưởng môn, họ
Nguyễn tranh thủ đàm luận về những chủ đề khác, trong đó có cuộc thanh trừng vừa
rồi. Y biết được Phục Ma phái đứng sau mọi chuyện, bất ngờ nhìn qua Đinh Hiếu
Văn, y thấy họ Đinh nhìn lại mình với ánh mắt nghi hoặc. Y mỉm cười.
Chuyện
đến lúc vui rồi đây, Nguyễn Phong Sơn nghĩ.
Những ngày đại hội tiếp theo đối với
Nguyễn Phong Sơn diễn ra vô cùng buồn chán. Hết những cuộc tranh cãi vô vị ở đại
hội thì đến những cuộc tranh tài chả kém phần chán ngắt. Mọi chuyện trở nên hào
hứng đối với y kể từ khi Võ Quang Tuấn lần đầu tiên hạ sát đối thủ. Chứng kiến
Trác Nghiêm Hồng liên tục hạ sát đối phương, Nguyễn Phong Sơn cảm thấy mình cần
phải dạy cho tên này bài học.
Đồng tình với y, Thái Quang Huy cũng
có thái độ tương tự, vô tình lỡ chiêu nó khác với việc cố tình hạ sát đối
phương. Nhìn rõ thái độ khiêu khích của họ Trác, Thái Quang Huy nhiều lần không
kìm nén được cảm xúc. Họ Thái định lao lên sàn đấu mấy lần nhưng bị Nguyễn
Phong Sơn giơ tay cản lại.
Vào đêm xảy ra chuyện thảm sát ở
trong thành, Nguyễn Phong Sơn đang cùng ngồi với Thái Quang Huy tại tửu lầu Vạn
Gia.
“Tại sao Phong Sơn nhà ngươi lại cản
ta giết tên họ Trác?” Thái Quang Huy tức giận.
“Ta làm gì có cản nhà ngươi.” Nguyễn
Phong Sơn đáp lại tỉnh queo.
“Ngươi còn bảo không nữa. Chả phải
lúc đó ta định chạy lên thì ngươi giơ tay cản lại.”
“Thì đúng rồi.” Thấy nét mặt của họ
Thái trừng mắt nhìn mình, Nguyễn Phong Sơn liền nói. “Ý của ta là không nên giết
hắn ta vào thời điểm đấy, chứ ta đâu có cản ngươi giết hắn. Đợi khi cuộc ứng
thí kết thúc, lúc đó ta và ngươi tìm hắn cũng chưa muộn.” Nhấp ngụm tửu xong, họ
Nguyễn nói tiếp. “Mà tại sao tên họ Võ đó cũng hạ sát người thì ngươi không tức.
Còn tên họ Trác thì ngươi lại nổi giận đùng đùng. Có khi nào là do ngươi tức Việt
Quang phái không?”
“Tiểu tử họ Võ đó hạ sát tên Tiêu
Bang phái vì thái độ xấc xược của hắn ta. Còn tên họ Trác đó giết người vì sở
thích, hắn muốn trêu ngươi mọi người. Còn việc ta ghét Việt Quang phái ư. Ta
ghét cả Hưng Quân phái, Quan Yên phái, Linh Vương phái, ghét cả Tiên Tử phái và
Thánh Sơn phái.” Thái Quang Huy quơ tay nói lớn.
“Mấy phái kia thì ta hiểu được nhưng
còn Tiên Tử và Thánh Sơn. Ta hơi ngạc nhiên đấy.” Nguyễn Phong Sơn nhếch môi thắc
mắc.
“Ngươi nghĩ xem, suốt những sự việc
xảy ra đến giờ, Tiên Tử và Thánh Sơn ở đâu và làm gì. Họ chỉ ngồi nghe rồi đưa
mắt nhìn quanh. Họ chẳng có một hành động nhỏ nàogọi là quan tâm đến thế sự hoặc
đến võ lâm.”
“Xưa nay Tiên Thanh Tử và Kim Thanh
Đạo Nhân đã quy ẩn giang hồ rồi. Mấy kỳ đại hội gần đây họ chỉ phái đệ tử xuống
tham dự. Ngươi cũng biết là sau khởi quốc có nhiều chuyện xảy ra lắm mà.” Nguyễn
Phong Sơn mỉm cười.
“Chuyện họ quy ẩn thì ta biết. Vấn đề
ta muốn nói là họ phải truyền lệnh xuống cho đệ tử, đồ tôn của mình tham gia giải
quyết chứ. Chẳng lẽ họ đợi bọn tà ma ngoại đạo đó tới gõ cửa như Thần Vương phái
sao.” Thái Quang Huy chau mày.
“Dù sao họ cũng là tam đại danh môn
chính phái, họ chắc có lý lẽ riêng gì đó mà ta và ngươi chưa biết thì sao. Tiên
Tử thì ta không rõ, còn Thánh Sơn thì đã từ lâu, ta đã thấy họ không muốn dính
đến ân oán võ lâm nữa rồi. Họ chỉ muốn tập trung vào việc tu đạo của mình thôi.”
Đang mải mê đối tửu đàm luận thì bên
dưới bắt đầu nhốn nháo cả lên. Võ Lâm Quân chạy khắp nơi, người người la hét bảo
tới chỗ này hay chỗ kia. Hai người ngồi trên lầu nhìn xuống liền biết rằng chuyện
không hay đã xảy ra. Tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra, hai người vội phi
nhanh ra khỏi tửu lầu, men theo Võ Lâm Quân, họ được dẫn tới một ngôi gia
trang, bản doanh của Minh Long phái.
Bị Võ Lâm Quân cản lại, hai ngươi liền
đưa thẻ bài của mình ra. Thẻ bài được Liên Đoàn phát cho những đại diện của các
bang phái đến tham dự hội nghị. Tên Võ Lâm Quân nhìn thẻ bài thì biết họ đến từ
Thuận Thiên phái và Yên Phong bang, gã liền quay sau bảo thuộc hạ cho họ vào.
Hai người bước vào trong, trên sân là hàng loạt thi thể của Minh Long phái,
trong đó có Hồ Bảo Phong, trưởng môn của Minh Long phái. Họ Hồ tử vong do vết
chém ngay cổ làm đứt động mạch.
“Kẻ nào gây ra những chuyện này?”
Thái Quang Huy nhìn thi thể của Hồ Bảo Phong.
Nguyễn Phong Sơn lau máu trên tay
lên y phục của Hồ Bảo Phong rồi đứng dậy. “Cùng những kẻ gây ra những vụ thảm
sát vừa rồi.”
Thái Quang Huy liền quay sang một
tên Võ Lâm Quân đang đứng gần đó. “Huynh đài có thể cho tại hạ biết, có dấu vết
gì từ bọn sát thủ không?”
“Hiện tại bộ phận kiểm tra hiện trường
chưa tới nên tại hạ cũng chưa biết được gì. Theo tại hạ nghĩ thì các vị nên
quay về bản doanh cho an toàn. Rất nhiều bang phái đã bị tấn công đêm nay.” Tên
Võ Lâm Quân đáp lại.
“Rất
nhiều bang phái sao. Ý huynh đài là không những Minh Long phái mà còn nhiều
bang phái khác nữa?” Thái Quang Huy ngạc nhiên.
“Đúng là như vậy. Hiện tại khắp nơi
trong thành đều bị tấn công. Võ Lâm Quân đang lùng sục khắp nơi để tìm bọn sát
thủ.”
Nghe xong thì Thái Quang Huy liền
quay lại định nói gì đó với Nguyễn Phong Sơn nhưng không thấy gã nữa. Đảo mắt
nhìn quanh thì thấy gã đang quan sát những thi thể khác nằm trên sân. Nghĩ rằng
gã đang tìm manh mối nên Thái Quang Huy cũng không kêu. Họ Thái từ từ tiến tới
thì thấy Nguyễn Phong Sơn đang mở y phục ra xem các vết thương trên thi thể.
“Ngươi tìm được gì chưa?” Thái Quang
Huy khom lưng xuống hỏi.
“Tìm gì?” Nguyễn Phong Sơn ngước mắt
lên đáp.
“Ủa, chứ không phải nhà ngươi đang
tìm hiểu các vết thương để truy hung thủ sao?”
“Ai nói là ta đang tìm hung thủ.”
“Thế nhà ngươi đang làm gì vậy?”
Thái Quang Huy nói lớn.
“Nhìn vết thương.” Thấy họ Thái trợn
mắt nhìn mình nên Nguyễn Phong Sơn liền nói. “Các vết thương này hầu hết đều ở
trước ngực, có nghĩa là bọn hung thủ phải giao chiến trực diện. Một vài tên còn
đang mang y phục lót, có nghĩa là đang ngủ thì nghe thấy tiếng báo động nên liền
chạy ra. Dám đường đường xông vào chứ không phải lén lút. Rốt cuộc bọn này là
ai mới được?”
“Chắc gì suy luận của nhà ngươi đã đúng.”
Thái Quang Huy mỉa mai.
Nguyễn Phong Sơn ừm một tiếng rồi
nói. “Thế nhà ngươi hỏi ta làm gì?”
Hai người sau đó đi về lại bản doanh
của mình. Sáng hôm sau tham dự đại hội, Nguyễn Phong Sơn cảm thấy không khí
không còn chán nản như mọi bữa nữa. Hàng loạt câu hỏi được đặt ra cho minh chủ.
Nhìn Lê đại hiệp toát mồ hôi để đáp lại, họ Nguyễn chỉ cười khì khì.
Nguyễn Phong Sơn đảo mắt nhìn qua
Đinh Nguyệt Hàn thì thấy y đang thì thầm với Hùng Lạc Thiên. Trần Ngọc Phi đang
ngồi sau họ Đinh bỗng nhìn lại mình, Nguyễn Phong Sơn liền nháy mắt với họ Trần.
“Thái Quang Huy nhà ngươi có quen gã
ngồi sau họ Đinh đấy không?” Nguyễn Phong Sơn nhướng người tới hỏi.
“Ai? Gã đệ tử Lý tiên sinh ấy hả?”
Thấy họ Nguyễn gật đầu, Thái Quang Huy nói tiếp. “Có nghe phong phanh vài chuyện,
mà sao?”
“Không, hỏi vậy thôi. Do ta thấy hắn
hay nhìn nhà ngươi.” Nguyễn Phong Sơn ngồi thẳng dậy rồi nhìn sang họ Trần. Thấy
họ Trần vẫn đang nhìn mình, y liền nhe hai hàm răng ra cười.
Đại hội tan rã mà vẫn không tìm được
giải pháp. Chán nản không muốn dự khán xem thi đấu, Nguyễn Phong Sơn tiếp tục rủ
Thái Quang Huy đi tìm Đỗ Bá Phương làm thêm vài chum tửu giải sầu. Hai người tới
gia trang rồi đẩy cửa vào trong. Kêu tên họ Đỗ liên hồi nhưng không thấy ai đáp
lại, hai người tiếp tục đi vào. Một nữ nhân mở cửa đi ra mỉm cười.
“Đỗ tỷ, có Đỗ huynh ở đây không?”
Thái Quang Huy mỉm cười.
“Đỗ huynh đã đi rồi nhưng huynh ấy sắp
về nơi. Hai huynh cứ ngồi đây dùng ít trà đợi huynh ấy.” Vương cô nương chỉ tay
vào bàn ghế bên cạnh.
Hai người liền mỉm cười bước tới ngồi.
Đang cười nói với nhau thì hai nam nhân khác bỗng bước vào. Hai người liền đưa
mắt nhìn ngạc nhiên.
Vương cô nương đang rót nước châm trà
thì khẽ cười. “Trần huynh và Đinh huynh, hai huynh tìm Phương huynh ư?”
“Vâng, thưa Vương cô nương.” Trần Ngọc
Phi đáp.
“Không ngờ lại gặp Thái trưởng môn
và Yên Phong công tử ở đây.” Đinh Nguyệt Hàn chắp tay chào.
“Đinh trưởng môn và huynh đài đây
cũng quen biết Đỗ huynh sao?” Thái Quang Huy đứng dậy chắp tay cung kính đáp lại.
“Tại hạ, Trần huynh và Đỗ huynh từng
bên nhau xông pha qua nhiều hiểm nguy.”
“Dù sao cũng đều quen biết nhau cả.
Các huynh ngồi xuống đi.” Nguyễn Phong Sơn ngồi trên ghế đưa tay nói.
Sau đó mọi người giới thiệu với nhau
rồi kể lại cho nhau nghe những khoảnh khắc xung đột, tả hữu với nhau qua nhiều
hiểm nguy. Rồi bốn người dần dần có cảm tình với nhau, họ có chung cùng một chí
hướng, lý tưởng, rồi lòng căm phẫn trước những vụ thảm sát của bọn ma đạo. Họ bắt
đầu bàn luận với nhau về Phục Ma phái.
“Trần huynh có nghĩ rằng Phục Ma
phái cũng đứng sau chuyện này không?” Nguyễn Phong Sơn nhìn họ Trần.
“Rất có thể là như vậy. Theo những
gì tại hạ nghĩ, những cuộc thảm sát liên hoàn vừa rồi, nó rất giống cái phương
cách của bọn Phục Ma phái làm lúc trước. Đó là giả mạo.” Trần Ngọc Phi khẳng
khái nói.
“Nếu là như vậy thì rất khó để tìm bằng
chứng kết tội bọn chúng.” Thái Quang Huy chem lời vào.
“Thay vì đi bằng tìm bằng chứng.
Chúng ta dùng chiêu gậy ông đập lưng ông đi.” Đinh Nguyệt Hàn gợi ý.
“Tại hạ chỉ sợ sau lưng Phục Ma phái
còn nhiều người nữa. Không khéo bứt dây lại động rừng. Nghĩ đến đây mới nhớ, tại
sao Phi Sát bang lại nôn nóng triệt hạ như vậy để rồi Phục Ma phái vẫn tồn tại.”
Nguyễn Phong Sơn thắc mắc.
“Nguyễn huynh nói chí phải. Tại hạ
cũng từng nghĩ như vậy.” Trần Ngọc Phi khẽ cười.
“Vậy tại sao các huynh không tới Phi
Sát bang hỏi.?” Đỗ Bá Phương bất ngờ nói vọng vào.
Nãy giờ mọi người đối thoại nên
không hề hay biết họ Đỗ đã về. Vương cô nương nhanh chóng kéo một chiếc ghế
khác trong phòng ra đưa cho Đỗ Bá Phương. Họ Đỗ khẽ cười đa tạ rồi ngồi chung
vào bàn với mọi người.
“Đỗ huynh đi đâu về vậy?” Đinh Nguyệt
Hàn thắc mắc.
“Tại hạ vừa đi gặp một tiểu đệ.” Đỗ
Bá Phương đáp.
“Võ đệ hả?” Trần Ngọc Phi cười.
“Vâng, tại hạ mới đi gặp Võ Quang Tuấn
về.”
Đỗ
huynh biết Võ Quang Tuấn ư, Thái Quang Huy nghĩ rồi nói. “Đỗ huynh biết tiểu
tử đột nhiên bỏ cuộc thi đấu ấy sao?.” Họ Thái giả vờ như không biết.
“Đúng là đệ ấy. Tại hạ và đệ ấy vốn khi
xưa ở cùng Bạch Vân gia trang.” Đỗ Bá Phương khẽ cười.
Thì
ra là vậy, Thái Quang Huy nghĩ thầm rồi gặng hỏi. “Vậy Võ đệ đâu. Sao huynh
không mời về đây?”
“Đệ ấy về lại bản doanh Thần Vương
phái rồi.” Đỗ Bá Phương bưng tách trà uống nhanh. Nãy giờ y cảm thấy khát nhưng
bị hỏi liên tục nên chưa được uống.
“Ủa, tiểu tử ấy là người của Thần
Vương phái sao Đinh huynh?” Nguyễn Phong Sơn lên tiếng.
“Không phải đâu Nguyễn huynh, Võ đệ
vốn dĩ đi cùng tại hạ. Sau đó tại hạ tới gặp Đinh huynh, rồi cùng Đinh huynh đi
tham dự đại hội. Do vậy nên Võ đệ mới ở bản doanh của Thần Vương phái.” Trần Ngọc
Phi cướp lời nói.
“Nãy giờ mọi người chờ tại hạ về làm
gì vậy?” Đỗ Bá Phương ngơ ngác nhìn mọi người.
“Muốn tìm Đỗ huynh để đi giải sầu.”
Nguyễn Phong Sơn nói.
Đồng thời lúc đó Đinh Nguyệt Hàn
nói. “Muốn gặp huynh để bàn luận vài chuyện.”
Thấy mặt Đỗ Bá Phương nhìn mọi người
ngơ ngác nên Trần Ngọc Phi mới lên tiếng. “Thôi thì huynh đệ chúng ta đã gặp
nhau ở đây thì cùng bàn luận chung một thể. Dù gì chúng ta đều có cùng suy nghĩ
chung mà.”
“Suy nghĩ gì vậy?” Đỗ Bá Phương thắc
mắc.
“Đỗ huynh có biết những vụ việc xảy
ra mấy đêm hôm vừa rồi không?” Thấy Đỗ Bá Phương gật đầu, họ Trần liền nói. “Tại
hạ và mấy vị đây đang muốn bàn luận về chuyện đó. Phải có cách nào đó để ngăn
căn những vụ việc này chứ.”
“Tại hạ và Trần huynh cũng đã đi gặp
người của Phi Sát bang.” Thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người nhìn mình, Đinh
Nguyệt Hàn nói tiếp. “Phi Sát bang bảo họ không muốn dính vào chuyện này và
Liên Đoàn đã bị xâm nhập từ lâu rồi.”
“Xâm nhập, ý Đinh huynh là sao?”
Thái Quang Huy nói lớn.
“Ý của Phi Sát bang là những kẻ ma đạo
xâm nhập cả vào hệ thống Liên Đoàn rồi.” Đinh Nguyệt Hàn đáp.
Trần Ngọc Phi thở dài. “Nghĩa là
không chỉ có Phục Ma phái, mà còn rất nhiều bang phái hậu thuẫn phía sau nữa.”
“Làm sao Phi Sát bang biết được chuyện
đó?” Thái Quang Huy thắc mắc.
“Họ có nói tên cho các huynh biết
không?” Nguyễn Phong Sơn đệm vào.
“Họ không nói thêm bất cứ thông tin
gì nữa.” Đinh Nguyệt Hàn lắc đầu.
“Vây thì chả khác nào họ trêu ngươi
chúng ta. Nói vậy thì ai nói lại chả được.” Thái Quang Huy tức giận.
“Có khi họ không biết những ai tham
gia. Họ chỉ đoán được vậy thôi.” Đỗ Bá Phương thở dài.
Không khí bắt đầu chìm xuống, mọi
phương cách cứu vãn đều không có. Giờ đây lại nghe thêm tin Liên Đoàn bị xâm nhập,
mọi người càng u sầu hơn. Vương cô nương đứng ngoài nghe chuyện cũng chả biết
phải làm gì. Cô chỉ đứng lặng lẽ ở đó nhìn Đỗ Bá Phương lo lắng.
Sau một hồi suy nghĩ thì Nguyễn
Phong Sơn sờ cằm. “Có khi Phi Sát bang nói đúng. Phục Ma phái vẫn ung dung có
chân trong Liên Đoàn thì chuyện đó đâu phải là tưởng bở.”
“Câu hỏi đặt ra là mục đích của bọn
chúng là gì?” Đinh Nguyệt Hàn thổ nhẹ tay lên bàn.
“Bọn chúng muốn kiểm soát võ lâm
chăng.” Thái Quang Huy đáp.
“Gây chiến khắp nơi nhưng bọn chúng
vẫn có một sự liên thủ với nhau lại. Nói không chừng thì đúng như Thái huynh
nói, mục đích của bọn chúng e rằng là muốn kiểm soát võ lâm, làm bá chủ thiên hạ.”
Trần Ngọc Phi nói.
“Câu hỏi đặt ra phải là chúng ta phải
làm gì để ngăn cản những chuyện này. Chẳng lẽ cứ đến đêm khuya thì nơm nớp lo sợ
mình sẽ bị tấn công. Những bang phái lớn thì không nói nhưng những bang phái nhỏ
thì sao. Mà cũng chưa chắc những bang phái lớn cũng sẽ yên ổn. Thiên Việt bang
có đông bang chúng như vậy, bọn chúng chỉ cần hạ sát Tống Văn Cường là xong. Luật
Liên Đoàn quy định rằng, nếu bang chủ hay trưởng môn bất ngờ bị hạ sát thì giải
thể luôn bang phái đó. Chứng tỏ bọn chúng đã nắm rất kỹ luật lệ. Chưa kể việc
giả mạo Võ Lâm Quân là một mưu kế rất hay, ngoại trừ triều đình và minh chủ ra,
chả có ai đủ quyền hành để hạch sách hay kiểm tra Võ Lâm Quân cả.” Nguyễn Phong
Sơn quơ tay trình bày ý kiến của mình.
Nghe gã Yên Phong công tử giải
thích, mọi người đều ầm ừ tán thành ý kiến của gã. Trần Ngọc Phi không ngờ những
tiếng đồn xa của Nguyễn Phong Sơn không chỉ là lời nói thêu dệt. Từng chữ họ
Nguyễn nói ra đều chứng tỏ sự am hiểu tường tận của mình, không chỉ về luật của
Liên Đoàn, mà còn am hiểu về mưu kế chiến lược.
Liên Đoàn quy định rằng nếu bất ngờ
bang chủ hay trưởng môn bị hạ sát thì giải thể luôn bang phái đó. Luật ban ra
như vậy nhằm hạn chế việc cài gián điệp để hạ thủ, sau đó lên nắm quyền của các thế lực đối
địch. Bang phái lúc đó hoặc sẽ giải thể, hoặc sẽ được quy tập lại nhưng phải
theo sự giám sát và quy định thành lập bang phái mới của Liên Đoàn ban ra. Tuy
nhiên đấy là lúc luật ban hành khi xưa nhằm mục đích cơ đồ, còn bây giờ thì
chính điều luật này đã gây ra nhiều nguy hiểm cho mọi bang phái, nhất là những
bang phái thuộc Liên Đoàn.
“Vậy chỉ còn cách chúng ta liên thủ
hợp sức lại để phòng vệ rồi tấn công lại bọn chúng.” Đinh Nguyệt Hàn nhíu mày.
“Đinh huynh nói đúng nhưng nếu sau
khi đại hội tan rã thì sao. Yên Phong bang ở tận Yên Phong trấn, Thuận Thiên
phái thì ở Thuận Thành trấn và Thần Vương phái thì ở tận Yên Lạc thành. Nước xa
không thể cứu được lửa gần.” Thái Quang Huy lắc đầu trong vô vọng.
“Nếu chúng ta hợp sức thêm nhiều
bang phái khác nữa mọi chuyện sẽ khác.” Thấy ánh mắt mọi người có vẻ nghi hoặc
nên Nguyễn Phong Sơn tiếp tục. “Nghĩa là chúng ta phải tách khỏi Liên Đoàn và lập
ra một Liên Đoàn khác.” Thấy mọi người trố mắt ngạc nhiên, họ Nguyễn mỉm cười.
“Nghe giống như làm phản nhỉ.”
“Nguyễn huynh nói cũng có lý. Tại hạ
thấy đó cũng là một ý kiến hay. Bởi vì hiện tại Liên Đoàn cũng đã tha hóa nên
vì thế mà Liên Đoàn chẳng có động thái gì để giúp chúng ta cả. Mọi việc họ làm chỉ
là cố tình tranh cãi để kéo dài thêm thời gian cho mưu đồ thất đức của mình.”
Trần Ngọc Phi bưng tách trà uống một hớp.
Mọi người tiếp tục bàn luận cho đến
tận khuya để nhằm tìm ra giải pháp đối phó với vụ việc lần này. Tất cả đều sớm
đi vào ngõ cụt hoặc là nhiều sự nghi vấn dấy lên. Trời bắt đầu vào đêm, bóng tối
bắt đầu ngập tràn mọi nơi. Võ Lâm Quân tuần hành dày đặc trong nội thành và ai
mới là Võ Lâm Quân thật sự.
Những tưởng mọi chuyện sẽ xuôi theo
một chiều hướng khác, ít nhất là nằm trong sự suy nghĩ của mình nhưng Nguyễn
Phong Sơn dường như đã lầm. Vào ngày cuối cùng của đại hội, cái ngày bế mạc và
chuẩn bị lên đường về lại bản phái, Nguyễn Phong Sơn không ngờ đó là cái ngày hãi
hùng nhất của y. Đó là một viễn cảnh mà y không bao giờ nghĩ tới được.
Tiếng la hét khắp nơi, tiếng gào lên vì
đau đớn. Hỗn loạn là tất cả những gì y có thể nghĩ tới. Loạng choạng đứng dậy
sau khi bất ngờ bị một thanh gỗ đánh tới. Đầu óc y quay cuồng, hình ảnh lúc thì
nhòe, lúc thì rõ, tai thì bị ù bởi chấn động vừa rồi. Đổ nát, chết chóc, máu
me, một nữ nhân tay ôm đứa tiểu nhi gào thét vì căm phẫn. Tiếng kêu thất thanh
vang tới, ai đó đang hét to. Đó chính là Thái Quang Huy, họ Thái đang cầm kiếm
hét to tên y, “Nguyễn Phong Sơn”.