Tại
bìa rừng gần Đông Thượng, một nam nhân mang y phục đen viền trắng ung dung rảo
bộ tới phía trước, nơi người Hưng Quân phái đang đứng. Y giắt thanh kiếm sau
lưng và miệng ngậm bông hoa gì đó.
Thấy y đi tới, đám người quay lại lạnh
lùng nhìn. Tên Trần Chí Quân cầm thanh đao quay lại đưa mắt cảnh giác. Mặt họ
Trần biểu hiện rõ sự ngạc nhiên xen lẫn tò mò.
“Thiếu công tử, điều gì khiến công tử
phải lặn lội tới đây?” Trần Chí Quân khẽ cười. Nụ cười biểu hiện rõ sự lo lắng.
“Tại hạ đi thi hành nhiệm vụ cho
nghĩa phụ.” Cảm thấy nói bị hớ nên tên thiếu công tử nói tiếp. “À quên, cho chủ
công mới đúng chứ.”
“Nhiệm vụ gì vậy?” Trần Chí Quân dò
hỏi.
“Cũng chả có gì lớn lắm. Chỉ là tiễn
Trần trưởng môn đi một đoạn thôi.” Tên thiếu công tử nhếch môi cười. Vẻ mặt
trông đầy nham hiểm.
Tiễn
một đoạn ư. Ngươi nghĩ mình có đủ tư cách sao, Trần Chí Quân nghĩ thầm rồi
nói. “Tại hạ có thể tự đi, không cần phải làm phiền đến thiếu công tử.” Họ Trần
mỉm cười.
“Trần trưởng môn, chúng ta đều là những
người hiểu chuyện. Thay vì vòng vo, sao chúng ta không vào luôn chủ đề chính
đi.” Thiếu công tử lắc đầu qua lại, những tiếng rắc vang lên. “Trần trưởng môn
muốn ra đi nhẹ nhàng hay là sao.”
Tên
cẩu tặc đó muốn hạ sát ta để trục lợi ư. Nhà ngươi đánh giá ta quá thấp rồi đấy.
Ngươi nghĩ cái quái gì mà lại sai một đứa vắt mũi chưa sạch tới đây đòi giết
ta. Ngươi khinh thường Trần Chí Quân này quá, họ Trần nghĩ thầm rồi tức giận
quát lớn. “Muốn giết ta ư. Giỏi thì nhào tới đây.” Trần Chí Quân quay sau hét lớn.
“Giết nó.”
Vừa ra lệnh xong, đám đệ tử Hưng
Quân phái liền cầm đao xông tới. Nhưng được vài bước thì bị hàng loạt cung tên
bắn tới hạ gục. Võ Lâm Quân cầm cung nỏ chạy tới bao vây, chưa kể là những tên
đệ tử Hưng Quân phái đột nhiên trở đao quay lại hạ sát đồng môn của mình. Trần
Chí Quân thấy tình cảnh mà kinh ngạc trợn mắt, mồ hôi trên trán y bắt đầu toát
ra, tay y bắt đầu rung nhẹ. Những biểu hiện của y không qua mắt được tên thiếu
công tử đang đứng đối diện.
Trần Chí Quân không ngờ mình bị cài người
trong môn phái, càng không ngờ mình bị Hùng Thiên hội phản bội, lại càng không
ngờ tới chuyện mình sẽ phải bị hạ sát. Nếu như trong hội nghị bí mật vừa rồi
triển khai kế hoạch giai đoạn hai, Hưng Quân phái của y sẽ làm những việc gì, sẽ
phải giết những ai, nhưng trong đó không hề có một chi tiết nào nói y sẽ bị triệt
hạ như vậy. Phải chăng bao năm qua, số phận y đã được định đoạt sẵn.
Trần Chí Quân đảo mắt nhìn quanh chứng
kiến lần lượt những đệ tử mình bị hạ sát, tiếng la hét thảm thiết và van xin
tha mạng. Có điều vẫn chưa ai lao vào tấn công y, y đứng trơ trọi ở giữa như
người vô hình, như chẳng ai thèm bận tâm lấy y.
“Ngạc nhiên sao Trần trưởng môn?
Không tin rằng sẽ bị chủ công phản bội ư.’ Thiếu công tử khẽ cất tiếng. Thấy họ
Trần trợn mắt tức giận, y liền nói khích tiếp. “Ngay từ đầu thì ngài phải biết
mình sẽ có kết cục như ngày hôm nay chứ.” Thiếu công tử mỉm cười nháy mắt. “Đến
lượt chúng ta rồi, Trần Chí Quân.”
Trần Chí Quân tức giận cực độ nên liền
vận hết công lực phi thân tới vung một đao, đao khí cuồn cuộn đánh xuống tựa
như thác đổ. Tên thiếu công tử chỉ mỉm cười lộn người sang trái né chiêu, sau
đó liền rút kiếm sau lưng phi thân tới tung chiêu đáp trả.
Hai bên lao vào đánh nhau, hàng loạt
chiêu thức được tung ra, những người khác đều lui ra xa quan sát. Kình lực liên
tục xung tỏa, những âm thanh ầm ĩ liên tục vang lên đánh động cả một không gian
rộng lớn.
Phía xa nơi đó, ngài Hùng trưởng môn
và Chu Quang Minh bỗng cảm nhận được đang có một cuộc giao chiến kinh thiên động
địa xảy ra. Hùng trưởng môn nhìn ngài Chu dó xét nhưng chẳng nhìn được gì. Chu
trưởng môn thì đã biết trước mọi việc nên chả có gì ngạc nhiên. Mối thâm tình của
lão là tên Trần Chí Quân sẽ bị hạ sát, nên lão sẽ ngăn chặn những ai có thể quấy
rối cuộc giao chiến đó. Mục đích ngay từ đầu của lão là ngăn cản Hùng trưởng
môn bước qua cây cầu để chạy tới can thiệp, chứ không phải là đuổi theo Yên
Phong công tử.
Sau khi giao đấu một hồi, hàng chục
chiêu thức được tung ra, giờ đây cả hai người, Trần Chí Quân và tên thiếu công
tử đã thấm mệt. Y phục của hai người đã thấm đẫm mồ hôi và bị toát máu.
Thiếu công tử vận lực xuất chiêu vung
kiếm liên tục. Trần Chí Quân vung đao đỡ liên hồi khiến cánh tay phải rã rời.
Trong một lúc sơ hở, họ Trần bị lưỡi kiếm quét ngang cánh tay trái, máu phụt
ra. Chưa kịp bàng hoàng thì tên thiếu công tử tiếp tục phi thân lên chém kiếm
xuống. Chiêu thức vung ra tựa như sấm
sét đánh xuống, ánh sáng lóe lên, thanh đao trong tay họ Trần gãy đôi khi đưa
lên đỡ, lưỡi kiếm tiếp tục đánh xuống bả vai của y.
Trần Chí Quân bị thương quá nặng, nằm
gục trên mặt đất, y chống hai tay gượng dậy. “Không ngờ kiếm pháp của ngươi
đã…đạt đến mức này.” Giọng nói y đứt quãng.
Thiếu công tử thở dài. “Nhẹ nhàng
thì không chịu. Phải để làm mất hòa khí như vậy ư.” Thiếu công tử ngồi xuống
nhìn họ Trần lắc đầu. “Không ngờ phải rơi vào tình cảnh này sao. Để tiểu tử này
nói cho Trần trưởng môn biết.” Thiếu công tử đứng dậy. “Ngài là cái tên đầu
tiên để ta trở thành thiếu công tử.”
“Ngươi nói gì ta không hiểu.” Trần
Chí Quân thắc mắc.
“Đã bao giờ ngài nghe đến danh xưng
Vô Danh công tử chưa?” Thấy vẻ mặt họ Trần dường như hiểu ra vấn đề, tên thiếu
công tử liền mỉm cười rồi vung kiếm. Trần Chí Quân chưa kịp mở miệng thì đã bị
hạ sát.
Sau đó tên Vô Danh công tử liền quay
lưng bước đi, mặc cho những ánh mắt sợ hãi đang nhìn y. Đám người nhanh chóng
rút đi hướng khác, đến khi Hùng trưởng môn chạy tới thì chẳng còn gì ngoài những
thi thể, bụi, cát và những hàng cây.
Vừa rảo bộ, Vô Danh vừa mỉm cười
nghĩ vu vơ về quá khứ. Kể từ khi thực hiện hạ sát những tên trong danh sách mà
Thái Quang Huy đưa cho mình, đến khi hạ sát xong Đông Việt bang, Vô Danh trên
đường đang rảo ngựa thì bắt gặp một lão nhân. Lão bày tỏ muốn thương lượng với
y. Nếu y chịu khó gia nhập Hùng Thiên hội và làm thiếu công tử, y sẽ được tiếp
cận với những cái tên chủ mưu năm xưa mà không ai hề biết tới.
Lúc đó y còn tư lự và phân vân, thì lão
nhân đó, người mà y phải kêu là nghĩa phụ nói rằng, nếu y làm thiếu công tử, lão
sẽ đưa cho y cái tên Trần Chí Quân và Tống Văn Cường. Ngoài ra, y sẽ được hứa hẹn
nhiều cái tên khác nữa. Chưa kể nếu y gia nhập, y sẽ được một nguồn lực lớn ở
sau lưng hậu thuẫn và trợ giúp. Đổi lại thì y phải làm những nhiệm vụ mà tên nghĩa
phụ giao phó. Lúc đó khi thấy những cái tên trùng với bản danh sách thì y đồng
ý và bắt đầu mang danh thiếu công tử.
Sau khi nhậm chức, người đầu tiên
trong Hùng Thiên hội mà y thấy thân tình là tam công tử Hà Khánh Chân. Họ Hà
lúc này sau khi bị một tên đánh tơi bời thì bỗng thoái lui và không liên lạc với
mọi người nữa. Nhiều lần y tìm đến theo lệnh của nghĩa phụ với mục đích năn nỉ
họ Hà quay lại nhưng không được. Bù lại, Vô Danh thỉnh thoảng nghe họ Hà thuật
lại những chuyện năm xưa và mỉm cười thích thú.
Không những trong Hùng Thiên hội, ngay
cả võ lâm đều biết cái tên Vô Danh tượng trưng cho sự báo thù của mình. Chính
vì điều đó nên y luôn được nghĩa phụ thương yêu và cân nhắc, nhất là sau khi
tam công tử bỏ đi. Bởi vậy khi thấy sự thiên vị, tên đại công tử rất ganh ghét,
đố kỵ và luôn có những cái nhìn hiềm khích mỗi khi gặp nhau.
Vô Danh cũng chả thích tên này, có
lúc y từng mở lời với nghĩa phụ, nếu đại cuộc hoàn thành, y chỉ muốn thêm phần
thưởng là tính mạng tên đại công tử này. Nghĩa phụ chỉ mỉm cười và nói tùy y muốn
xử lý.
Trở lại với thực tại, Vô Danh sực nhớ
mình còn một chuyện phải làm nên liền vào lại thành Đại La, nơi vừa xảy ra một
cuộc thảm sát, mà y là một trong những kẻ chủ mưu.
Lại nói về Trần Ngọc Phi và Đinh
Nguyệt Hàn, hai người ngồi ở tửu lầu thám thính đến tận đêm nhưng vẫn chưa biết
thêm tung tích gì, ngoài chuyện Xích Nguyệt phái và Nhật Nguyệt bang vừa bị hạ
sát. Cảm thấy mệt mỏi, Trần Ngọc Phi đứng trên thành lầu nhìn xuống quan cảnh để
thư giãn đầu óc. Trầm ngâm một hồi thì y bỗng mở mắt ngạc nhiên khi thấy một
bóng đen vừa mới lướt qua con hẻm bên dưới, nữ nhân mang y phục đen.
Ngọc
Trân tiểu muội, Trần Ngọc Phi chợt nghĩ.
Họ Trần liền nảy ý nhảy xuống đuổi
theo và giả vờ nói với họ Đinh là mình cần về lại bản doanh Thần Vương phái hôm
bữa để lấy một ít tư trang. Nói xong, y lao đi mất hút. Đinh Nguyệt Hàn ngồi một
mình cảm thấy trống vắng nên cũng liền nảy ý tới bản doanh.
Họ Trần lao theo một hồi thì cũng đuổi
kịp, y phi thân ra chặn đường nữ nhân lại. Thấy Trần Ngọc Phi nhảy tới chặn đường
mình, nữ nhân liền ngạc nhiên ấm ớ. Chưa hiểu gì thì nữ nhân bỗng run lên sau
tiếng nói của họ Trần.
“Ngọc Trân, là muội đấy ư>” Trần
Ngọc Phi khẽ nói.
Đứng lặng một chút rồi nữ nhân cũng
khẽ đáp. “Nhận ra tiểu muội này rồi sao.” Cô chưa kịp mở miệng nói câu thứ hai
thì đã bị Trần Ngọc Phi đã lao tới ôm chặt vào lòng.
Đã từ rất lâu rồi, cô mới lại được một
người nam nhân ôm như vậy. Rốt cuộc suốt bao nhiêu năm qua thì đây chính là điều
cô vẫn hằng mong ước. Cô thoải mái gục đầu trên vai họ Trần mà không hề động đậy.
Một lúc sau thì Ngọc Trân liền cựa
quậy. “Thả muội ra nào.” Thấy Trần Ngọc Phi tỏ vẻ buồn bã nên cô liền nói tiếp.
“Y phục của huynh hôi quá.” Ngọc Trân khẽ cười.
Giơ tay lên ngửi y phục, Trần Ngọc
Phi liền gãi đầu. “À, do huynh phải giả dạng nên mới mang y phục này.” Thấy vẻ
nũng nịu của Ngọc Trân nên họ Trần mỉm cười. “Bấy lâu qua muội đã ở đâu, ta tìm
muội mãi. Muội học võ vông khi nào? Mấy năm qua muội sống ra sao? Giờ đây muội
đang làm gì? Muội ở đâu? Sao muội không đi tìm huynh?” Trần Ngọc Phi hỏi liên tục
mà không để Ngọc Trân mở miệng. Có lẽ vì y quá vui mừng nên cuống cả lên.
Ngọc Trân đưa tay che miệng mỉm cười
rồi lao tới ôm Trần Ngọc Phi, mặt họ Trần đỏ lên vì e ngại. Sau đó Ngọc Trân
thuật lại sự tình. Từ lúc cô được đưa về nhà thầy lang chữa bệnh. Sau khi họ Trần
bỏ đi mà không thấy quay lại, thì mấy ngày sau có một nam nhân trung niên tới
ngỏ ý trả nợ thay rồi mang cô theo.
Lúc đầu thì cô cương quyết không đi
nhưng vì bệnh tình ngày càng nặng mà thầy lang lại không thể chữa được, nên họ
chờ đến lúc cô ngất đi thì liền mang tới một nơi khác để chữa trị. Lúc khỏe lại
thì cô nằng nặc đòi đi tìm y, lão gia đó cũng đồng ý cùng cô quay lại ngôi miếu
hoang và nhà thầy lang nhưng không có tin tức gì về y cả. Rồi lão gia đó hứa hẹn
với cô sẽ cho người đi tìm, bù lại trong thời gian đó cô sẽ phải quay về tiếp tục
chữa bệnh.
Thời gian qua đi, ngày càng không có
tin tức gì, cô cảm thấy nghi ngờ về lời hứa hẹn của lão gia đó, lúc này ngài ấy
đã trở thành nghĩa phụ của cô. Định tự mình đi tìm thì nghĩa phụ bảo cô nên học
võ công, như vậy sẽ dễ dàng hơn trong việc độc hành tìm họ Trần. Cứ mỗi lần cô
luyện thành thục một chiêu thức thì nghĩa phụ sẽ cho người cùng cô đi tìm trong
ba ngày. Ngọc Trân đã luyện qua không biết bao nhiêu bộ kiếm pháp và quyền
pháp, rốt cuộc vẫn không tìm thấy Trần Ngọc Phi. Đến cách đây vài năm thì cô chợt
nhận ra, sở dĩ cô không tìm thấy là vì nghĩa phụ muốn như vậy. Lúc này, thì cô
mới ngừng nhờ sự trợ giúp từ nghĩa phụ. Bởi vì cô đã biết rằng, nếu tìm được họ
Trần thì nghĩa phụ sẽ giết y, đơn giản y là đệ tử của Lý tiên sinh.
Sau đó, Ngọc Trân tiếp tục kể cho Trần
Ngọc Phi về Hùng Thiên hội, một bang hội bí mật ẩn mình trong võ lâm suốt một thời
gian dài. Là bọn đứng sau bày ra mọi âm mưu, kế hoạch đẫm máu cả thời gian qua.
Cô nói rằng Liên Đoàn đã bị xâm nhập bởi người của Hùng Thiên hội. Cô gia nhập
từ lúc bắt đầu nhận lão gia đó là nghĩa phụ, người đứng đầu của Hùng Thiên hội.
Dưới nghĩa phụ, lúc đầu chỉ có tam vị
công tử và tam vị tiểu thư là những người thân cận. Ngoài ra còn rất nhiều nhân
vật khác nhưng cô chưa hề được gặp mặt. Cô không biết danh xưng thật của họ, trừ
tam công tử là Hà Khánh Chân. Trong sáu người đó, nghĩa phụ ân sủng và tin tưởng
nhất là tam huynh nhưng sau khi bị một tên nào đó đả thương, tam huynh đã thay
đổi tâm tính và từ bỏ Hùng Thiên hội. Nghĩa phụ lúc đó rất buồn, tên đại huynh
ngỏ ý muốn giết tam huynh nhưng liền bị nghĩa phụ ngăn cản.
Cả Hùng Thiên hội chỉ biết rằng vì bị
đánh bại nên tam huynh nản chí muốn quy ẩn. Sau đó nghĩa phụ thu nhận thêm thiếu
công tử, là tứ đệ của cô. Kể từ đó, nghĩa phụ luôn thiên vị tứ đệ, đến nỗi đại
huynh phải ganh tỵ ra mặt. Trừ việc tam huynh quy ẩn rồi, thì những người còn lại,
duy chỉ tứ đệ là khiến cô phải e sợ và lo lắng. Không ai có thể hiểu được đệ ấy
đang mưu tính hay suy nghĩ điều gì.
Khi Trần Ngọc Phi hỏi tam vị tiểu
thư đó là ai, thì Ngọc Trân bảo mình là đại tỷ, nhị muội thì đang ở đâu đó gần
thành Tế Giang, còn tam muội thì trước giờ vẫn chưa hề gặp mặt. Ngọc Trân kể tiếp
là bọn họ đang có rất nhiều âm mưu đáng sợ, vụ việc thảm sát ở đại hội vừa rồi
là một trong những âm mưu đó. Khi họ Trần hỏi kế hoạch tiếp theo, Ngọc Trân chỉ
thở dài lắc đầu, cô bảo rằng Hùng Thiên hội luôn phân chia nhỏ các kế hoạch ra,
mỗi người một nhiệm vụ và không ai có thể biết được người kia đang nắm giữ mảnh
kế hoạch nào. Những vị công tử và tiểu thư chỉ làm những nhiệm vụ riêng mà
nghĩa phụ giao phó. Cuối cùng, cô chỉ biết người đứng sau vụ thảm sát vừa rồi
là đại huynh và tứ đệ.
“Đứng đây không khéo sẽ bị phát hiện.
Ngọc ca, chúng ta phải đi chỗ khác tâm sự thôi.” Ngọc Trân nhìn họ Trần nhắc nhở.
Nghe hai từ “Ngọc ca”, Trần Ngọc Phi
liền mỉm cười. “Muội biết bản doanh vừa rồi của Thần Vương phái không? Mình tới
đó đi.”
Ngọc Trân gật đầu khẽ cười. “Vậy huynh
đi trước đi. Muội sẽ tới sau.”
Đoán Ngọc Trân chắc có việc gì đó
nên Trần Ngọc Phi liền gật đầu ưng thuận rồi chạy đi. Vừa chạy, họ Trần vừa
ngoái đầu lại mỉm cười, một nụ cười như muốn nói rằng huynh nhớ muội.
Rảo qua nhiều đoạn đường và dãy nhà,
họ Trần cũng tới bản doanh Thần Vương phái lúc tham dự đại hội. Vẫn quan cảnh
như vậy, họ Trần khẽ đẩy cửa vào thì thấy Đinh Nguyệt Hàn và Võ Quang Tuấn đang
đứng trong khuôn viên. Ngạc nhiên nhìn hai người, Trần Ngọc Phi rảo bộ tới.
Họ Trần nhìn Đinh Nguyệt Hàn. “Sao lại
trùng hợp như vậy.” Sau đó quay qua Võ Quang Tuấn. “Sao Võ đệ lại ở đây? Mấy
hôm qua đệ ở đâu?”
“Tại hạ ở đó một mình buồn quá nên mới
đến đây. Lúc tới thì đã thấy Võ đệ từ trong bước ra.” Đinh Nguyệt Hàn đáp.
Võ Quang Tuấn mỉm cười. “Sau khi đại
hội xong thì đệ về lại đây nhưng không thấy các huynh. Không biết tìm đâu nên
nán ở lại vài hôm để nghe tin tức. Các huynh quay lại đây làm gì vậy?” Họ Võ
đưa mắt nhìn hai người. “Tìm đệ sao?”
Đúng
là lúc xảy ra giao chiến, Võ đệ đang cùng Phan trưởng môn giao đấu với bọn sát
thủ, Trần Ngọc Phi đang nghĩ thầm thì nghe thấy tiếng động sau lưng.
Ngọc Trân bình tĩnh tiến vào nhìn ba
người. “Tứ đệ, không ngờ lại gặp đệ ở đây.” Ngọc Trân nhếch môi nhìn Võ Quang
Tuấn.
Nghe thấy vậy, Trần Ngọc Phi liền
quay lại nhìn họ Võ. Y không tin vào mắt mình, y không thể ngờ. “Võ đệ, đệ là
tên tứ công tử ư?”
Đinh Nguyệt Hàn vẫn ngạc nhiên không
biết gì. Võ Quang Tuấn thì không đáp, chỉ đứng cúi mặt xuống nhếch môi cười.
Không khí yên lặng bao trùm cả vạn vật.
Ngọc Trân tiến tới bên cạnh Trần Ngọc
Phi. “Người mà gây ra những vụ thảm sát vừa rồi. Người mà đứng sau lưng bày ra
mọi chuyện, là người đang đứng cạnh các huynh đó, tứ công tử hay còn gọi là Vô
Danh công tử mà giang hồ đồn đại.”: Ngọc Trân nhếch môi cười nhìn họ Võ. “Đại tỷ
nói có đúng không, tứ đệ?”
Lúc này Đinh Nguyệt Hàn dường như hiểu
ra một phần câu chuyện diễn ra. Mặc dù y không biết nữ nhân đang nói là ai, sao
cô ta đi cùng Trần huynh và sao cô ta lại biết mọi chuyện. Nhưng Đinh Nguyệt
Hàn biết rằng, Vô Danh công tử là cái tên mà võ lâm đồn thổi trong một thời
gian dài.
Võ Quang Tuấn biết rằng không thể chối
cãi nên khẽ cười. “Đại tỷ nói rất đúng, vậy thì sao? Giỏi thì nhào vô kiếm ăn.”
Họ Võ rút thanh kiếm sau lưng ra.
Bất ngờ về hành động đó, sở dĩ Đinh
Nguyệt Hàn chưa biết làm gì thì hành động vừa rồi của Võ Quang Tuấn đã khiến y
đưa ra quyết định nhanh chóng. Họ Đinh giơ tay lấy thanh côn định tung chiêu
thì bất ngờ Trần Ngọc Phi giơ tay bảo ngừng.
Khi Võ Quang Tuấn rút thanh kiếm ra, họ
Trần khẽ đưa mắt nhìn thanh kiếm, một đường rãnh lớn ở giữa lưỡi kiếm, ánh
trăng xuyên qua đường rãnh rồi rọi xuống mắt đất làm cho thanh kiếm rực sáng. Cùng
với viên ngọc thạch được khảm nạm ở chuôi kiếm mà bấy lâu họ Trần thấy, đây
chính là hình ảnh họ Trần không bao giờ quên.
“Trần huynh?” Đinh Nguyệt Hàn ngạc
nhiên.
“Đệ ấy là người đã cứu mạng tại hạ ở
bìa rừng, lúc bị Đinh Mẫn đánh trọng thương.” Trần Ngọc Phi đưa đôi mắt đỏ hoe
nhìn họ Võ. “Tại sao đệ.” Họ Trần liền sửa lại câu nói. “Tại sao nhà ngươi lại
cứu mạng ta vào đêm đó?”
“Sau này huynh ắt sẽ tự hiểu.” Tay cầm
kiếm của Võ Quang Tuấn khẽ rung.
“Ngươi đi đi. Ta nợ ngươi một mạng,
xem như đêm nay ta đã trả.” Trần Ngọc Phi quay đầu nhìn sang hướng khác.
Võ Quang Tuấn tra kiếm lại vào võ rồi
bước tới ngang Ngọc Trân. “Không ngờ là đại tỷ.” Họ Võ lắc đầu mỉm cười. “Suốt
bấy năm qua thật không ngờ.” Dứt lời y phi thân mất hút vào bóng đêm.
Ba người đứng ngây ra một lát rồi Ngọc
Trân bèn ngỏ ý sang một nơi khác, cô nương ta sợ họ Võ sẽ kéo người tới đánh
úp. Ba người bèn quyết định tới bản doanh của Huyền Thương phái thuê lúc đại hội.
Khẽ quan sát không thấy ai, ba người bước vào trong chính phòng rồi thắp đèn ngồi.
Trần Ngọc Phi vẫn ngây người ra ngồi đó, Đinh Nguyệt Hàn thì trầm ngâm nhìn ánh
đèn và Ngọc Trân thì nhìn họ Trần đầy lo âu. Không khí im lặng bao trùm cả gian
phòng, đến nỗi Ngọc Trân còn có thể nghe thấy tiếng dế kêu từ ngoài sân vọng
vào.
“Huynh là Đinh Nguyệt Hàn?” Ngọc
Trân giả vờ hỏi để đánh tan bầu không khí.
Giật mình, họ Đinh quay sang nhìn
Lương cô nương đáp. “Đúng rồi, tại hạ chính là Đinh Nguyệt Hàn. Còn cô nương
là?”
“Tiểu nữ là Lương Thị Ngọc Trân.
Là…” Ngọc Trân không biết phải xưng hô về mối quan hệ của mình và họ Trần như
thế nào. Cô ngại ngùng cúi mặt xuống.
Đúng lúc ấy thì Trần Ngọc Phi lên tiếng
thay cho Ngọc Trân. “Ngọc Trân là hôn thê của tại hạ.”
Giọng nói ngượng ngùng của họ Trần cất
lên khiến Lương cô nương đỏ mặt. “Muội là hôn thê của huynh khi nào.” Lương cô
nương đưa tay bếu vào bụng họ Trần.
“Trước giờ tại hạ chưa bao giờ nghe
Trần huynh nói về Lương tỷ.” Đinh Nguyệt Hàn khẽ cười.
Trần Ngọc Phi lấy tay xoa xoa bụng rồi
nói. “Trước giờ Đinh huynh có hỏi tại hạ về hôn thê đâu.” Họ Trần u sầu. “Không
ngờ bấy lâu qua huynh đệ mình lại ở cùng với tên đó.”
Lúc này Đinh Nguyệt Hàn mới thắc mắc
thì được Trần Ngọc Phi thuật lại những lời Ngọc Trân nói với mình. Họ Đinh nghe
xong liền bàng hoàng ngây người ra thở dài.
“Ấy, huynh sực nhớ ra. Muội đã biết huynh
lâu vậy thì tại sao bây giờ mới xuất hiện.” Trần Ngọc Phi nắm tay Ngọc Trân.
Ngọc Trân khẽ đáp. “Muội đã đi tìm
huynh từ lâu nhưng lại chả biết huynh với sư phụ Lý tiên sinh đang ở đâu. Đến
khi nghe tin huynh đang cùng Thần Vương phái tới Đại La tham dự đại hội võ lâm
thì muội rất vui mừng. Nhưng ở Đại La này, muội bị người Hùng Thiên hội bám sát
quá kỹ nên chưa thể đi gặp huynh được.”
“Lương tỷ nhận nhiệm vụ gì ở đại hội?”
Đinh Nguyệt Hàn thắc mắc.
“Không như đại huynh và tứ đệ, muội
và nhị muội đa phần chỉ nhận những nhiệm vụ thám thính. Muội được lệnh tới đây
để quan sát nhất cử nhất động của người Phi Sát bang.”
“Nãy giờ huynh không hề nghe muội nhắc
đến nhị huynh. Hắn ta là ai?” Trần Ngọc Phi hỏi.
Ngọc Trân mỉm cười. “Cách đây không
lâu nhị huynh đã bị giết. Hùng Thiên hội cật lực cử người đi điều tra nhưng
không vẫn không thu được tin tức gì.”
“Nếu không gặp huynh thì muội định
làm gì?” Trần Ngọc Phi cười.
“Nếu như không có đêm nay thì muội vẫn
phải là đại tỷ của Hùng Thiên hội. Sở dĩ trong lúc đại hội muội không tới gặp
huynh là vì tứ đệ. Muội sợ không khéo huynh sẽ nói mọi chuyện cho đệ ấy, nên cứ
lén lút vờn nhau với huynh vậy thôi. Giờ đây mọi việc đã bại lộ, muội xem như
đã nhận án tử.” Ngọc Trân u sầu nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.
“Huynh sẽ không để ai bắt muội đem
đi nữa đâu.” Họ Trần đưa tay sờ lên má của Ngọc Trân.
“Lương tỷ có thể đoán được kế hoạch
nào sẽ xảy ra không? Một manh mối nào đó cũng được.” Đinh Nguyệt Hàn cất tiếng.
“Nếu mà tứ đệ đang ở đây, chứng tỏ tứ
đệ đang thi hành nhiệm vụ. Nhị muội thì đang ở thành Tế Giang. Đại huynh thì muội
không biết.” Ngọc Trân suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp. “Muội chỉ biết là giai đoạn
hai này vẫn là cuộc thanh trừng những bang phái, những ai không chịu phục tùng
Hùng Thiên hội.” Ngọc Trân “á” lên một tiếng. “Đáng lẽ Đinh huynh phải biết Thần
Vương phái cũng nằm trong mục tiêu tấn công chứ.”
“Muội yên tâm, chuyện đó Đinh huynh
đã sắp xếp cả rồi nên mới thản nhiên ngồi đây.” Trần Ngọc Phi khẽ cười.
“Thánh Sơn phái và Tiên Tử phái liệu
có nằm trong mục tiêu của bọn chúng không?” Đinh Nguyệt Hàn gặng hỏi.
“Thánh Sơn phái thì có thể không,” Thấy
hai người ngạc nhiên nên Ngọc Trân mỉm cười. “Ngay từ giai đoạn một họ đã không
nằm trong kế hoạch. Cũng giống như Phi Sát bang vậy, chả ai dám đụng đến họ
đâu. Vả lại họ cũng công khai không thèm màng đến thế sự nữa rồi.” Ngọc Trân trầm
ngâm. “Có điều Tiên Tử phái thì có thể.”
“Vậy chúng ta có nên lên Tiên Tử
phái không?” Đinh Nguyệt Hàn chau mày nhìn họ Trần.
“Tại hạ nghĩ chúng ta nên về lại Huyền
Thương phái để báo tin cho Đào trưởng môn rồi hẵng tính tiếp. Tại hạ sợ Đào trưởng
môn sẽ lo lắng nếu không biết chúng ta đi đâu.” Trần Ngọc Phi mỉm cười.
“Trần huynh nói chí phải. Từ đây về
lại bản phái cũng chả xa cách bao nhiêu.” Đinh Nguyệt Hàn khẽ cười đáp lại.
Thế là ba người tiếp tục trò chuyện
và quyết định không về lại tửu lầu nữa. Riêng về Trần Ngọc Phi và Ngọc Trân thì
suốt đêm họ không ngủ, cách xa bao nhiêu lâu nên họ có rất nhiều điều để thổ lộ.
Đinh Nguyệt Hàn chả mấy chốc đã lăn ra ngáy khò khò.