“Alo.” Tuấn Kiệt nói vào
điện thoại.
Uyên Phương hét lên. “Ông chú.” Cô hớn hở nói lớn. “Tôi
biết anh ta làm việc ở đâu rồi.”
“Thế cậu ta làm việc ở đâu?” Tuấn Kiệt không biết vì sao Uyên
Phương lại thông báo cho mình. Nhưng rồi anh cũng chả quan tâm, anh cảm thấy rất
vui khi được nghe giọng của cô nhóc.
“Anh ta làm việc ở công ty tài chính V.” Uyên Phương mừng
rỡ.
Tuấn Kiệt ngừng nhìn tài liệu, anh ngã người ra sau ghế.
“Công ty tài chính V?” Anh thắc mắc. “Sao nhóc biết?”
“Bí mật.
Tôi không nói với chú đâu.”
Tuấn Kiệt
tò mò. “Thế cậu ta tên gì?”
Uyên
Phương đọc rõ từng chữ. “Lê Quốc Bình.”
“Vậy thì
chúc mừng nhóc.”
“Chúc mừng
cái gì. Tôi còn phải nộp hồ sơ xin vào đó làm nữa. Lúc đó được nhận thì chú hãy
chúc mừng sau.”
Lúc thì chú, lúc thì ông chú, Tuấn Kiệt
nghĩ thầm rồi nói. “Vậy thì nhóc nộp hồ sơ đi. Biết đâu người ta nhận thì sao.”
“Chiều
nay tôi định đi nộp đây.”
Tuấn Kiệt
ừm một tiếng.
Uyên
Phương ngập ngừng. “Chiều nay chú đi ăn kem với tôi không?”
“Chiều
nay chú sợ bận việc rồi.”
“Sao chú
bận hoài vậy. Mấy bữa nay tôi có thấy chú đến ăn kem đâu.” Uyên Phương nói giọng
buồn bã.
Ủa mấy bữa nay nhóc con này tới bác Năm ăn
kem à, Tuấn Kiệt nghĩ rồi ầm ờ. “Chú không có nhiều tiền, nên lâu lâu mới
ghé ăn kem ủng hộ bác Năm thôi.”
“Tưởng
gì. Chiều nay chú tới chỗ bác Năm đi. Tôi khao chú ăn kem. Vậy nha, tạm biệt
chú.” Uyên Phương cúp máy ngay sau đó.
Cô nhóc này, Tuấn Kiệt cười một mình.
Tiếp tục
cắm cúi làm việc, một lát sau thì Tuấn Kiệt chợt nhận ra một điều. Anh liền nhanh
chóng ấn nút trên điện thoại bàn.
“Hoàng
Dũng, cậu vào gặp tôi có chút chuyện.” Tuấn Kiệt nói.
“Dạ.” Một
giọng nam vang ra từ điện thoại.
Một giây
lát sau, một anh chàng bước vào phòng. “Dạ chủ tịch kêu em.”
Tuấn Kiệt
nhìn Hoàng Dũng. “Cậu tìm cho tôi thông tin của nhân viên tên.” Anh lục lọi lại
trí nhớ. “À, Lê Quốc Bình, làm việc ở bên công ty tài chính V.”
Hoàng
Dũng gật đầu. “Dạ vâng.” Anh là trợ lý đảm nhận về mảng quản lý nhân sự của tập
đoàn.
Tuấn Kiệt
khẽ cười. “Xong rồi, cảm ơn cậu.”
“Dạ em xin
phép chủ tịch.” Hoàng Dũng lễ phép lui ra.
Tuấn Kiệt
ngồi trên ghế và tủm tỉm cười một mình khi nhớ lại chuyện hôm trước. Lúc đó anh
ngầm đoán Uyên Phương là cháu gái của Bích Hân nên liền điện thoại để hỏi.
Bích Hân
bắt máy. “Hi, Kiệt.”
“Chào bà
chị xinh đẹp.” Tuấn Kiệt khẽ cười đáp lại.
“Điện cho
Hân có việc gì vậy. Rủ đi ăn à?”
Tuấn Kiệt
nói. “Không, Kiệt điện chỉ hỏi một chuyện ấy mà.”
“Chuyện
gì?” Bích Hân tò mò.
“Hân có một
người cháu nào tên Uyên Phương không?”
Bích Hân
ngạc nhiên. “Có. Mà sao Kiệt?”
Tuấn Kiệt
ầm ờ. “Chiều nay Kiệt mới gặp cô nhóc. Thấy gương mặt hơi giống Hân nên liền điện
cho Hân để hỏi đây.”
“Sao Kiệt
lại gặp được nó?” Bích Hân nói. “Mà nó có biết Kiệt là bạn của Hân không?”
Tuấn Kiệt
khẽ cười. “Chuyện dài lắm. Kiệt giả vờ nói láo mình tên Quốc Anh. Làm nghề tài
xế. Hình như cô nhóc không biết Kiệt là ai thì phải.”
“Sao lại
nói láo? Muốn lừa tình cháu tôi à?” Bích Hân bật cười.
Tuấn Kiệt
đáp nhanh. “Không phải.”
“Hân biết
rồi, chẳng qua Hân đùa thôi.”
Nói chuyện
thêm một lúc rõ lâu, Tuấn Kiệt kể lại mọi chuyện cho Bích Hân nghe và anh cũng
được Bích Hân kể lại nhiều chuyện. Té ra, Uyên Phương là cô nhóc mà Tuấn Kiệt
hay bồng bế lúc xưa, khi anh tới nhà Bích Hân. Tuấn Kiệt cảm thấy thời gian
trôi nhanh thật, xem vậy chứ cũng đã mười mấy năm. Bích Hân còn nói sẽ giữ bí mật
của Tuấn Kiệt với Uyên Phương. Còn việc anh và cô nhóc như thế nào, Bích Hân
không quan tâm. Tuấn Kiệt nghe xong mà cảm thấy há hốc nói không nên lời. Làm
như anh đang tán tỉnh cô nhóc không bằng.
Trở lại với
thực tại, buổi chiều đúng như lời hẹn, Tuấn Kiệt hớn hở đi gặp cô nhóc. Ba chiếc
xe tiếp tục vi vu trên đường. Vừa lái xe, cận vệ Duy An vừa ngân nga ca hát những
bài yêu đời. Tuấn Kiệt thấy anh chàng cũng phải bật cười.
“Có chuyện
gì vui vậy Duy An?” Tuấn Kiệt tò mò.
“Dạ em mới
hẹn được bạn gái đi chơi.” Duy An thành thật.
Tuấn Kiệt
hỏi. “Khi nào đi?”
“Dạ cô ấy
bảo em tối nay và tối mai rãnh. Em có thể chọn một trong hai ngày.” Duy An nhìn
chủ tịch qua gương.
Tuấn Kiệt
khẽ cười. “Tối nay với tối mai cậu nghỉ đi.”
“Ấy dạ
thôi.” Duy An tỏ vẻ sợ hãi.
“Sao lại
thôi?” Tuấn Kiệt nhíu mày.
Quốc Anh
quay người lại. “Mấy hôm nay chủ tịch đã cho tụi em nghỉ nhiều rồi. Thằng An mà
nghỉ nữa thì nguy mất.”
Tuấn Kiệt
nhếch môi. “Nguy gì mà nguy. Các cậu cứ làm quá lên hoài à.”
Duy An
chem vào. “Dạ thôi chủ tịch ơi. Mấy hôm nay đội cận vệ chỉ còn có sáu người. Em
mà nghỉ nữa thì chết thật đó.”
“Tôi thấy
vẫn còn đông mà.” Tuấn Kiệt không muốn mình vướng bận quá nhiều đến cuộc sống của
mọi người.
“An toàn
của chủ tịch là trên hết. Tụi em biết chủ tịch thương tụi em. Nhưng việc cắt giảm
cận vệ sẽ gây ra rất nhiều nguy hiểm.” Quốc Anh nói ra những suy nghĩ của mình.
Tuấn Kiệt cương quyết. “Các cậu nghe lời tôi
đi. Tối nay và ngày mai cứ cho Duy An nghỉ.” Anh chống chế. “Đang trong giai đoạn
khó khăn, tôi cần phải cắt giảm chi tiêu. Cậu ta nghỉ hai hôm, thế là tôi đỡ phải
mất cả đống tiền.”
Đội cận vệ
này do ban trợ lý tuyển dụng, họ đa phần là những người không vướng bận chuyện tình
cảm và gia quyến. Mục đích là để toàn tâm, toàn ý bảo vệ cho Tuấn Kiệt. Ban
ngày thì sẽ luôn có mười hai cận vệ túc trực. Ban đêm thì sẽ có bốn người tá
túc lại nhà của anh. Qua mỗi đêm thì sẽ luân phiên thay đổi các cận vệ với
nhau. Nhưng nhiều năm trở lại đây, Quốc Anh, Văn Bình và Duy An đã tá túc luôn
tại nhà của Tuấn Kiệt, thế nên không cần thay phiên nữa. Dù vậy nhưng Tuấn Kiệt
thường xuyên cho các cận vệ nghỉ ngơi, anh muốn họ dành thời gian cho cuộc sống
cá nhân của mình. Và đây chính là điều mà mọi người lo lắng.
Nói về
các cận vệ thì Quốc Anh là người thân nhất với Tuấn Kiệt. Do lớn lên ở trong cô
nhi viện, nên Quốc Anh là người thường xuyên ở bên Tuấn Kiệt nhất so với những
người khác.
Xe dừng lại, Tuấn Kiệt bước tới chỗ Uyên
Phương đang ngồi. Hôm nay cô nhóc mang áo sơ mi màu xám và quần dài màu đen. Tuấn
Kiệt nghĩ bụng chắc cô nhóc mới đi xin việc về. Vừa thấy Tuấn Kiệt thì Uyên
Phương vội mừng rỡ vẫy tay.
Tuấn Kiệt
đi ngang qua xe kem, anh giơ tay lên chào bác Năm và bé Ủn. “Sao rồi?” Tuấn Kiệt
ngồi xuống. “Đi xin việc rồi người ta nói sao?”
Uyên
Phương vừa ăn kem, vừa nói. “Người ta mới nhận hồ sơ của tôi. Họ bảo khi nào hồ
sơ trúng tuyển thì họ sẽ điện đi phỏng vấn.”
“Ngày nào
nhóc cũng ăn kem ở đây hả?” Tuấn Kiệt tò mò.
Uyên
Phương gật đầu. “Tôi còn kêu bạn bè mình tới ủng hộ cho bác Năm nữa đó.”
Tuấn Kiệt
cảm thấy lo lắng. “Ăn kem nhiều không tốt lắm đâu.”
“Tôi biết
mà.” Uyên Phương khẽ cười.
“Biết rồi
mà sao vẫn ăn.” Tuấn Kiệt ngạc nhiên.
Uyên
Phương thản nhiên đáp. “Vì thích.” Cô khẽ cười. “Cũng giống như việc tôi thích
anh ấy vậy thôi. Biết đau nhưng vẫn cố đâm đầu vào.”
Tuấn Kiệt
bật cười. “Sao bữa nay nhóc tâm trạng vậy?” Anh định nói “sến” nhưng mà thôi.
“Hôm nay
là ngày vui của tôi mà.” Uyên Phương nhìn Tuấn Kiệt. “Ông chú làm việc ở đâu vậy?”
Tuấn Kiệt
cảm thấy ngờ ngợ. “Ủa, chiều nay rủ tôi đi ăn kem là để phanh phui chuyện này
à.” Anh không biết vì sao mình lại thay đổi cách xưng hô.
Uyên
Phương quay sang lắc đầu. “Không phải.”
Tuấn Kiệt
lúc này mới nhìn kỹ gương mặt của cô nhóc. Đôi mắt, cặp môi, làn da trắng mịn
màng, mái tóc đen đang được búi cao. Rồi anh vô thức hướng ánh mắt xuống phía
dưới ngực.
“Ông chú
sao vậy?” Uyên Phương nhíu mày.
Biến thái, biến thái quá đi, Tuấn Kiệt
giật mình rồi giả vờ đưa tay lên ho nhẹ vài tiếng. “Té ra mình bị lợi dụng.”
“Đã bảo
là không phải rồi mà.” Uyên Phương đánh nhẹ vào vai Tuấn Kiệt. Cô lạnh lùng
đánh mặt đi. “Không nói thì thôi.”
Tuấn Kiệt
đáp nhanh. “Tôi làm ở trụ sở tập đoàn V.” Anh không hiểu nỗi bản thân của mình
lúc này. Sao tự nhiên lại đi nói thật kia chứ.
“Ý.” Uyên
Phương hớn hở. “Vậy là ông chú làm cùng chỗ với anh Quốc Bình rồi.” Cô khẽ cười.
“Ít bữa nữa, tôi cũng được làm chung với anh ấy.”
Tuấn Kiệt
lắc đầu. “Đâu cùng chỗ.”
“Cùng chỗ
mà.” Uyên Phương khẳng định. “Anh ấy làm ở công ty V, thì nằm trong trụ sở tập
đoàn V rồi còn gì.”
Tuấn Kiệt
giả vờ nói láo. “Cậu ta làm ở văn phòng. Tôi làm tài xế phải đứng ở ngoài đường.
Cùng chỗ là thế nào.”
Uyên
Phương thở dài thành tiếng. “Ông chú rõ là ngớ ngẫn rồi. Ý tôi nói là hai người
cùng làm tại một tập đoàn. Chứ có nói hai người cùng làm với nhau ở trong phòng
đâu.”
“Kem của
cậu này.” Bác Năm đi tới.
Tuấn Kiệt
quay lại. “Ủa bé Ủn đâu rồi bác?”
Bác Năm
khẽ cười. “Nó mới đi chơi với ba nó rồi.” Ông nói nhanh. “Cậu ngồi chơi nha.
Tôi phải làm kem cho khách nữa.”
Tuấn Kiệt
gật đầu. “Dạ.”
Hai người
nói chuyện với nhau thêm một lát nữa thì đi về. Tuấn Kiệt ngồi đợi cô nhóc đi hẳn
rồi mới bước tới xe. Mặt anh xụ xuống hẳn so với lúc mới tới. Quốc Anh quay lại
thấy được nhưng không dám hỏi. Duy An cầm kem hối hả không kịp ăn, anh bắt đầu
nổ máy đạp ga vút xe đi. Được vài phút thì điện thoại của Tuấn Kiệt vang lên.
“Nghe đây
cậu nhỏ.” Tuấn Kiệt nói vào
Thành Mỹ
nói trong điện thoại. “Nhậu đại ca ơi.”
Tuấn Kiệt
cảm thấy buồn nên liền đồng ý. “Mấy giờ?”
“Giờ
luôn. Ở nhà hàng C nha đại ca.” Thành Mỹ chốt hẹn.
“Ok, tôi
tới đây.” Tuấn Kiệt cúp máy rồi nhìn Duy An. “Chạy qua nhà hàng C nha An.”
Duy An tò
mò. “Nhậu với Thành Mỹ hả chủ tịch?”
Tuấn Kiệt
gật đầu. “Ừm, mà sao cậu biết?”
Duy An tự
hào về bản thân. “Theo ngài bao nhiêu năm. Chẳng lẽ không biết biệt danh của
anh Mỹ là cậu nhỏ sao.”
“Thế mà
có người không biết đó.” Tuấn Kiệt cố tình chọc ghẹo.
Quốc Anh
mặt đỏ bừng. “Coi chừng xe kìa.” Anh giận cá chém thớt. “Không lo tập trung
chuyên môn. Lo chuyện đâu đâu không.”
Duy An nhếch
môi cười. “Thế ai đó có muốn lo không?”
“Có người
cũng đâu có lo chuyên môn của mình.” Tuấn Kiệt nói theo.
Quốc Anh
câm bặt không nói gì nữa.
Tới nhà
hàng C, cận vệ Hải Minh xông pha đầu tiên. Cậu đi qua từng ngõ ngách, quan sát
từng đối tượng trong bán kính gần khu vực của mình. Cảm thấy an toàn và không
có đối tượng khả nghi, Hải Minh thông báo tình hình cho mọi người.
“An toàn
các anh ơi.” Hải Minh nói vào đàm. Một thiết bị tinh vi và hiện đại được gắn
trong hốc tai của các cận vệ.
Quốc An
ngồi trong xe. “Thành Nhân, tình hình thế nào em?”
Thành
Nhân đáp lại trong đàm. “Có một đối tượng khả nghi anh ơi.”
Nhịp tim
của Quốc Anh bỗng đập nhanh. “Nói rõ tình hình đi em.”
“Dạ.”
Thành Nhân bước nhẹ tới chỗ người đàn ông đang ngồi. “Đối tượng rất quen. Chúng
ta đã gặp qua nhiều lần. Em nghĩ đối tượng này rất nguy hiểm đó anh.”
“Mô tả
ngoại hình đối tượng và các đặc điểm khả nghi.” Quốc Anh ra lệnh. Mặt anh chàng
trở nên lạnh lùng đầy băng giá.
Tuấn Kiệt
ngồi sau xe nghe rõ từng chi tiết. Anh móc điện thoại ra định điện cho Thành Mỹ
để hủy cuộc nhậu. Bất chợt, anh thấy nét mặt Duy An có gì đó gian xảo, anh ngầm
hiểu ý nên lại cất điện thoại lại vào trong túi áo.
Thành
Nhân bưng cốc bia của người đàn ông uống một hơi. “Đối tượng là nam giới, trẻ
tuổi, đẹp trai nhưng lại không mê gái.”
Quốc Anh
không hiểu. “Là sao?”
“Nói gì vậy.”
Thành Mỹ liếc mắt.
Âm thanh
lọt vào trong đàm, Quốc Anh nghe rõ từng chữ và chợt nhận ra. “Cái thằng khùng
này.”
“Anh mắng
em hay mắng đối tượng?” Thành Nhân bật cười.
Mọi cận vệ
khác đều bật cười ha hả vì lừa Quốc Anh được một vố. Tuấn Kiệt cũng không chịu
nổi cái trò đùa ác ý này. Chỉ có Quốc Anh là như muốn vỡ òa cảm xúc, không phải
vì bị trêu đùa, mà là vì chuyện này không thể đùa được. Mọi sơ xuất có thể dẫn
đến nguy hiểm cho Tuấn Kiệt nên anh cần phải cẩn thận từng chút một.
Quốc An bực
tức trong đàm. “Chuyện này đâu có thể đùa.”
Thành
Nhân nói thật. “Tụi em có muốn đùa đâu. Chẳng qua muốn anh với chủ tịch vui lên
một chút thôi. Chứ nếu có đối tượng khả nghi là em đã nhắn anh gọi đội an ninh
tới rồi.”
Tuấn Kiệt
tuy không nghe được cuộc hội thoại trong đàm, nhưng anh thấy nét mặt của Quốc
Anh nên mới chem vào vài lời. “Tôi còn biết tụi nó đùa mà. Do cậu lo tập trung
chuyên môn quá thôi. Vào nhậu thôi.”
“Dạ.” Quốc
Anh lúc này mới hạ lửa.
Tuấn Kiệt
bước lên lầu cùng với những cận vệ. Người ngoài nhìn họ chả khác gì dân văn
phòng đi nhậu, quần đen, áo sơ mi trắng, một số cận vệ thì khoác thêm chiếc áo
vest đen. Trên lầu có bốn chiếc bàn nằm ở bốn phía. Ở giữa nhà hàng là một khoảng
không rộng lớn với chùm đèn trang trí được gắn ở trên trần cao.
Nếu như ở
tầng trệt được bày bố rất nhiều bàn, thì ở trên tầng hai và tầng ba, mỗi tầng
chỉ có bốn bàn và những bàn này là bàn VIP. Bàn của Thành Mỹ và Thành Nhân đang
ngồi, hiện nằm ở trên tầng ba. Đối diện với họ là một bàn khác đang tổ chức tiệc
sinh nhật. Thành Nhân vừa ngồi ăn đậu phộng rang, vừa chăm chú quan sát cử chỉ
của từng người. Tuy cách một khoảng không nhưng Thành Nhân có thể nhìn rõ từng
biểu hiện của họ. Mặc dù thích đùa giỡn nhưng khi vào công việc thì mọi người đều
rất nghiêm túc.
Tuấn Kiệt
bước tới ngồi ở đầu bàn. Hải Minh định ngồi đối diện với Thành Mỹ nhưng nhanh
chóng rời đi chỗ khác. Thành Mỹ thấy Quốc Anh đi tới thì liền tỏ vẻ không
thích.
“Thằng
kia đi đâu vậy?” Thành Mỹ nhìn Hải Minh.
“Em qua
ngồi với Thành Nhân.” Hải Minh đáp nhanh.
Thành Mỹ
chỉ tay qua phía đối diện mình. “Sao không ngồi ở đây?”
“Chỗ đó
dành cho Quốc Anh.” Tuấn Kiệt khẽ cười.
“Tại sao?”
Thành Mỹ nhíu mày.
Tuấn Kiệt
nhìn mọi người. “Vì cậu ấy cần phải chăm sóc đối tượng khả nghi.” Anh đã hình
dung được ai là đối tượng mà các cận vệ đùa với nhau.
Duy An bật
cười. “Chủ tịch quả là xuất sắc.”
“Đối tượng
khả nghi nào? Đại ca nói gì vậy?” Thành Mỹ không biết mình bị đem ra làm trò
đùa.
Tuấn Kiệt
hất đầu qua bên phải. “Em hỏi Quốc Anh đi.”
Thành Mỹ
liếc mắt sang rồi hứ lên một tiếng. “Chuyện gì vậy Duy An?”
Duy An
nhanh nhảu. “Em không biết. Đối tượng này chỉ có anh Quốc Anh mới trị được.”
“Im đi thằng
kia.” Quốc Anh giơ tay lên giả vờ hù đánh.
“Thứ đàn
ông bạo lực.” Thành Mỹ như bắt được cơ hội để dìm hàng.
Quốc Anh
thu nhanh tay lại rồi nhìn sang Thành Mỹ. “Nếu để bảo vệ người anh yêu, mà cần
dùng đến bạo lực, thì anh sẽ làm người bạo lực nhất thế giới.”
“Sến.”
Thành Mỹ đỏ mặt nốc cạn ly bia.
Mọi người
bật cười ha hả, duy chỉ Thế Hải là lạnh lùng quan sát xung quanh. Tuấn Kiệt hối
thúc mọi người rót bia để nâng ly. Thức ăn được mang lên, mọi người bắt đầu trò
chuyện hăng say, từ chuyện công việc sang chuyện cá nhân. Mọi chuyện chả có gì cho
đến khi món tôm hấp xuất hiện.
Quốc Anh
cẩn thận bóc vỏ tôm rồi thản nhiên đưa sang cho Thành Mỹ. “Này.”
Thành Mỹ
chết lặng.
Mọi người
đang ăn uống liền dừng lại ngay tức khắc. Tất cả ánh mắt đều quay về một hướng.
Tuấn Kiệt cũng ngưng thở. Giống như một đoạn video được bấm nút “pause” để tạm
ngưng.
“Đâu cần.”
Thành Mỹ giả vờ lạnh lùng. “Tôi có tay, tôi tự làm được.”
“Vấn đề
là Anh muốn làm cho Mỹ.” Quốc Anh nuốt nước bọt.
Thành Mỹ
cúi mặt xuống. “Không cần.”
“Thành Mỹ
không thích ăn tôm. Thành Mỹ chỉ thích bóc vỏ tôm thôi.” Thế Hải nói một câu
xanh rờn.
Mọi người
tiếp tục bật cười, duy chỉ Quốc Anh và Thành Mỹ là e thẹn ngượng ngùng nói
không nên lời. Quốc Anh đành im lặng đến hết buổi. Thành Mỹ liên tục nốc bia
như muốn nhanh say để quên đi mọi chuyện. Tuấn Kiệt vô thức nhìn sang bàn đối
diện, anh chợt thấy cô gái bên đó rất giống một người, đó là cô nhóc, Uyên
Phương.