“Lần này thì có quên mua
quà cho em nữa không?” Tuấn Kiết nhếch môi.
Tuấn Phong khẽ cười. “Nhớ rồi nhóc con.” Anh quay sang ba
mẹ. “Con đi nha ba mẹ.”
“Nhớ gọi điện về cho mẹ đó nha.” Bà Kim Xuân dặn dò con
mình.
Ông Tuấn Anh khẽ cười. “Con gái ba đi chơi vui vẻ nha.”
“Dạ.” Thanh Vân tới ôm ba mẹ mình. “Con đi nha ba mẹ.” Cô
quay sang Tuấn Kiệt. “Vân đi nha Kiệt.”
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Chị nhớ nhắc ai kia mua quà cho em
đó.”
“Vân sẽ nhắc giúp Kiệt.” Thanh Vân khẽ cười.
Sau một thời chạy xe thì cũng tới nơi và thành phố Đ đón
chào hai người bằng một trận mưa rào. Thanh Vân hớn hở liên tục mỉm cười nhìn
ra cửa, còn Tuấn Phong thì gắng nở nụ cười trên môi. Anh biết sức khỏe của mình
ngày càng yếu đi và việc ngồi lâu lái xe khiến anh càng mệt mỏi hơn.
Tuấn Phong vẫn tới hostel C ở lại như lúc trước. Sau khi
cất hành lý, hai người bắt đầu thuê xe máy để vi vu tới các điểm du lịch. Vẫn
là những chỗ trước kia anh đi với lớp, anh dẫn cô nhóc đi lại thêm một lần nữa.
Vừa nắm tay, anh vừa chỉ và giới thiệu cho Thanh Vân về điểm du lịch mình đến.
Khoảnh khắc lúc chạy xe là khoảnh khắc mà Tuấn Phong
thích nhất, anh có thể lái chiếc xe chạy tới nơi mình muốn, anh có thể điều khiển
nó theo ý mình thích và Thanh Vân luôn ôm chặt anh ở phía sau. Cái cảm giác đó
không chỉ biểu hiện như sự tự do, mà còn mang nhiều hàm ý khác. Tuấn Phong ước
cuộc đời của mình cũng như vậy, để anh có thể cùng Thanh Vân đi tới nơi hai người
muốn và hơn hết là anh có thể điều khiển cuộc đời của mình, anh có thể sống lâu
hơn và không bị gọi tên bởi tử thần.
Nước mắt
của Tuấn Phong khẽ rơi, anh mỉm cười vì cuộc đời chả như mơ. Cắn chặt môi, anh
lái xe một tay, còn tay trái thì nắm lấy tay Thanh Vân đang ôm mình. Anh cầm
tay cô đưa lên miệng hôn nhẹ rồi nắm chặt tay cô để trước ngực mình. Có thể khoảnh
khắc này chỉ tồn tại trong một quãng thời gian và anh muốn mình sẽ cảm nhận và
đắm chìm trong từng giây, từng phút đó.
Anh yêu em, Tuấn Phong nói thầm trong đầu.
Nhớ lại lời
Tuấn Kiệt, Tuấn Phong cùng Thanh Vân đi chợ đêm để mua quà cho cu cậu. Hai người
lựa chọn một hồi rồi quyết mua cho Tuấn Kiệt một chiếc áo len hai màu, trắng và
xanh dương. Sau đó hai người đi ăn vặt, bất cứ thứ gì thì hai người chỉ mua một,
vì cả hai muốn cùng nhau thưởng thức chung.
Tuấn
Phong mua cây kem, anh cắn một miếng nhỏ rồi đưa sang cho Thanh Vân. Cô vừa há
miệng ra thì anh lại đưa lên miệng mình. Anh tiếp tục chọc cô như vậy thêm một
lần nữa và bị cô phát hiện. Tuấn Phong cầm cây kem vừa chạy và vừa ăn. Thanh
Vân mếu máo đuổi theo đòi đánh anh cho bằng được.
Sáng hôm
sau, Tuấn Phong lúc này đã ăn mặc chỉnh tề. “Hôm nay chúng ta lên đồi T nha.”
“Không.”
Thanh Vân ngồi trên giường phồng má lên.
Tuấn
Phong ngạc nhiên đứng nhìn cô nhóc. “Sao vậy?”
Thanh Vân
lắc đầu. “Em không muốn đi.”
Tuấn
Phong năn nỉ. “Đi đi mà.”
“Không.”
Thanh Vân tiếp tục phồng má lên.
Tuấn
Phong bếu nhẹ má Thanh Vân rồi cúi xuống mang tất cho cô. Thanh Vân ngồi trên
giường vui sướng, cô đung đưa đôi chân không cho Tuấn Phong mang tất và đạp vào
người anh. Rồi cô lại nghịch tóc anh, xoa xoa đầu, khiến tóc anh rối bời lên chả
khác gì ổ rơm.
“Yên cho
anh mang nào.” Tuấn Phong nói.
Mang tất
xong thì anh mang giày vào cho cô, rồi cột luôn dây giày lại. Anh lấy áo khoác
của Thanh Vân, chiếc áo khoác màu đỏ đô mà hai người mua giống nhau ở thành phố
H. Thanh Vân tiếp tục chọc phá, thọt tay vào bụng Tuấn Phong khi anh đang kéo
khóa dây lên giúp cô.
“Xong rồi,
đi nào.” Tuấn Phong hớn hở.
Thanh Vân
đá liên tiếp vào chân của Tuấn Phong. “Xong này, xong hả này.”
Tuấn
Phong khẽ cười rồi đội mũ bảo hiểm lên giúp cô nhóc. Thanh Vân leo lên xe ôm chặt
Tuấn Phong chẳng muốn rời. Hai người tiếp tục tham quan những điểm du lịch còn
lại trước khi về lại thành phố H.
Sau vài
ngày ở thành phố Đ thì Tuấn Phong và Thanh Vân trở về nhà. Người mong chờ hai
người nhất chính là ba mẹ. Ngoài ra còn phải kể đến “kẻ hay đòi quà” nữa. Mà nhận
được quà rồi cũng lên tiếng vì sao chiếc áo quá xấu. Tuấn Phong chả biết phải xử
lý thằng em mình như thế nào, anh chỉ biết lắc đầu mỉm cười chịu thua.
Cứ mỗi
chuyến đi chơi xong thì sức khỏe của Tuấn Phong lại giảm đi rất nhiều. Mỗi ngày
anh phải uống rất nhiều thuốc, ngoài thuốc bổ mà ba mẹ anh đưa, thì anh còn lén
uống thêm thuốc giảm đau. Anh sợ ba mẹ và Thanh Vân biết được sẽ không cho anh
tự do nữa, sẽ phải bắt anh vào viện và anh chả thích điều đó chút nào. Tất
nhiên là anh không thể kháng cự mãi, người anh ngày càng xanh xao hơn, gương mặt
anh hốc lại và mình mẩy ê ẩm nhiều hơn. Nhiều buổi sáng anh không thể gượng dậy
được, phải mất một lúc và phải gắng nhiều sức lực thì anh mới có thể ngồi lên.
Chiều nay
Thanh Vân muốn ngỏ ý đi chùa và anh gắng mỉm cười vui vẻ để chở cô nhóc đi. Tới
ngôi chùa bên quận B mà gia đình anh hay đi, bước vào trong, Tuấn Phong và
Thanh Vân quỳ xuống thành tâm đảnh lễ cầu nguyện.
Hai người
sau đó bỏ tiền vào thùng phước sương, sau đó đi ra bên ngoài chánh điện nói
chuyện với chú tiểu như mọi lúc. Bất ngờ thấy Tuấn Kiệt đi vào, Tuấn Phong dấy
lên trong lòng nhiều sự tò mò.
Chú tiểu
bất ngờ lên tiếng. “Em anh lại đến nữa rồi.”
Tuấn
Phong ngạc nhiên. “Em con hay đến chùa lắm hả thầy.”
Chú tiểu
gật đầu. “Ngày nào cũng đến, có ngày đến hai, ba lần. Anh ấy vào trong lạy Phật
rất nhiều. Nhiều lúc em thấy anh ấy lạy rất lâu, có lúc đứng lên không nổi.”
Thì ra tối nào Kiệt cũng về muộn, người thì
biểu hiện mệt mỏi. Phải chăng là vì việc này, Tuấn Phong nghĩ thầm rồi chào
chú tiểu bước đi.
“Kiệt, em
đi đâu vậy?” Tuấn Phong nói.
Tuấn Kiệt
ngạc nhiên. “Sao anh chị lại đến đây?”
“Em hay đến
đây lắm sao?” Tuấn Phong nói thật.
Tuấn Kiệt
khẽ đáp. “Dạ.”
Tuấn
Phong không muốn thấy em mình khổ. “Em đừng nói với anh, là em đến chùa cầu xin
cho anh hết bệnh chứ.”
“Cũng gần
như vậy.” Tuấn Kiệt cúi mặt xuống với đôi mắt đỏ hoe.
Tuấn Phong bực tức. “Em vốn biết rõ, đó là điều
không thể mà.”
“Em không
phải cầu xin cho anh hết bệnh. Em chỉ muốn xin cho anh được sống lâu hơn. Được
kéo dài thời gian thêm một chút nữa thôi.” Tuấn Kiệt bất ngờ khóc.
Tuấn
Phong ôm em mình. “Anh cảm ơn em, nhưng đừng hành hạ mình vì anh như vậy được
không?”
Tuấn Kiệt
cũng ôm chặt lấy Tuấn Phong. “Em biết, nhưng đây là điều nhỏ bé duy nhất, mà em
có thể làm được cho anh.”
Thanh Vân
chỉ biết rưng rưng nước mắt khi chứng kiến hai anh em như vậy. Cô chả biết mình
phải làm gì và nên làm gì. Sau đó Tuấn Phong ngỏ ý chở cô đi tới cây ước nguyện,
cũng đã lâu rồi anh và cô chưa đến. Tới nơi, Tuấn Phong ngồi dựa lưng vào cây,
còn Thanh Vân thì ngồi dựa vào anh.
Tuấn
Phong khẽ nắm bàn tay của Thanh Vân vút ve rồi đưa lên miệng hôn nhẹ. “Em nhớ
lúc xưa chúng ta hay đến đây không?”
“Dạ có.”
Thanh Vân khẽ đáp.
“Anh
thích lúc đó dễ sợ.” Tuấn Phong khẽ cười.
Thanh Vân
tò mò. “Vì sao?”
Tuấn
Phong thản nhiên đáp. “Vì lúc đó anh chưa biết mình chết và anh còn rất nhiều
thời gian.”
“Em không
thích lúc đó. Vì lúc đó chỉ có mỗi em thích anh, còn anh lại chả thích em.”
Thanh Vân phụng phịu nói.
Tuấn
Phong mỉm cười rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cô nhóc. “Lúc đó anh cũng thích
em, chỉ có điều anh không nói ra thôi.”
Thanh Vân
thổ nhẹ vào ngực Tuấn Phong. “Anh đừng có nói điêu.”
“Thật
mà.” Tuấn Phong nhớ lại. “Em nhớ cái lúc mà em hỏi anh thích gì không? Lúc đó
anh định nói thích em nhưng anh ngại nên mới nói.”
Thanh Vân
cướp lời Tuấn Phong. “Anh nói, anh giữ bí mật ấy hả?”
Tuấn
Phong gật đầu. “Đúng rồi, lúc đó đó. Anh biết mình thích em từ cái đêm văn nghệ
kia.”
Thanh Vân
nhăn mặt lại. “Chỉ tại anh là đồ ngốc, mà chúng ta mất biết bao nhiêu thời
gian.” Cô lại đánh vào ngực Tuấn Phong. “Sao anh thích người ta mà không nói?”
Tuấn
Phong liên tục van xin Thanh Vân tha lỗi, một người trách mắng, một người van
xin đến khi trời chập tối thì ra về. Vẫn như thói quen cũ, Thanh Vân tắm xong
thì ngồi trên giường lau khô tóc mình. Cô định rủ Tuấn Phong đi ăn chè chuối
nhưng thấy anh ngủ say, nên cô định bụng chờ thêm một lúc nữa. Cô vừa lau khô
tóc, vừa nhìn anh tủm tỉm cười.
Lau tóc
xong, Thanh Vân nằm xuống bên cạnh chống tay nhìn Tuấn Phong, cô thấy cả lúc ngủ
mà anh cũng đẹp trai nữa. Tới lúc ngứa ngáy tay chân, cô bắt đầu nghịch ngợm chọc
phá. Cô chống hai ngón trỏ và ngón giữa xuống bụng anh, rồi giả làm đôi chân
người đi, cứ thế cô đi từ bụng lên tới cổ thì ngừng lại. Rồi lại thêm cái kiểu
gõ nhẹ ngón tay lên đầu mũi Tuấn Phong, bóp mũi anh lại không cho thở. Phá
phách đủ kiểu nhưng Tuấn Phong vẫn không thức dậy, cô đành nảy ý khác.
Thanh Vân
lay người Tuấn Phong. “Anh ơi, dậy chở em đi chè chuối đi.” Thấy anh vẫn không
nhúc nhích nên cô lay mạnh hơn. “Anh ơi.”
Cảm thấy
bất an, Thanh Vân ngồi bật dậy. “Anh ơi, đừng chọc em nữa. Em đói bụng rồi, anh
chở em đi ăn đi.”
Tuấn
Phong vẫn nhắm mắt như vậy.
“Anh ơi.”
Thanh Vân đưa tay lên mũi Tuấn Phong và thấy nhịp thở có vấn đề. “Anh.” Cô lay
người Tuấn Phong mạnh hơn nhưng vẫn không đánh thức được anh.
Thanh Vân
hoảng hốt chạy sang phòng ba mẹ la lớn. Xe cứu thương chạy tới và Tuấn Phong được
đưa vào bệnh viện V của tập đoàn. Ngồi bên cạnh băng ca, Thanh Vân bật khóc
trong lo lắng. Nhìn cái cảnh Tuấn Phong thở oxy, rồi các bác sĩ, y tá quây quần
bên người anh, tất cả mọi thứ khiến cô chỉ muốn gào thét lên xin trời đất đừng
mang anh đi.
Một lúc
sau.
Đây là đâu, Tuấn Phong nói thầm khi vừa
mở mắt ra.
Trước mặt
anh là những bức tường phông nền màu trắng, rồi anh cảm nhận được mùi khử trùng
nồng nặc, cái mùi đặc trưng của bệnh viện. Anh thấy Thanh Vân bên cạnh mình, cô
nhóc ngồi trên ghế và gục đầu lên giường anh ngủ thiếp đi. Tuấn Phong cảm thấy
toàn thân mình ê ẩm khi anh định đưa cánh tay lên. Rồi anh chợt nhận ra mình
đang được truyền thứ dung dịch nào đó vào người.
Mình ghét phải ở bệnh viện, Tuấn Phong
nghĩ thầm.
Tuấn
Phong không thích ở bệnh viện, anh ghét cay, ghét đắng nó. Đến cả cái mùi của bệnh
viện anh còn ghét không muốn ngửi nữa chả là. Ghét của nào, trời trao của ấy,
câu nói đó rất đúng vào trường hợp này và Tuấn Phong cũng phải thừa nhận.
Sở dĩ anh
ghét bệnh viện cũng bởi vì anh từng chứng kiến nhiều cuộc chia ly, sự đau khổ
khi nhìn người thân của mình ra đi. Và hơn hết anh ghét bệnh viện vào lúc này,
là vì nó giống như sự báo hiệu rằng anh sắp chết. Thà như anh tự do ở bên
ngoài, anh sẽ không biết cái chết đến với mình lúc nào.
Tuấn
Phong không muốn đánh thức Thanh Vân, anh chỉ lẳng lặng nằm nhìn cô như vậy.
Anh định đưa tay sờ vào tóc cô nhưng lại sợ làm cô thức giấc. Nhìn cô ngủ trong
rất thư thái, anh ước gì sau khi anh chết thì cô cũng sẽ vậy, an nhiên trong cuộc
sống của mình.
Thanh Vân
bất ngờ tỉnh dậy, cô dụi mắt nhìn Tuấn Phong. “Anh dậy rồi sao?” Cô hớn hở khẽ
cười.
“Anh dậy
lâu rồi.” Tuấn Phong đưa tay bếu má cô nhóc.
“Sao anh
không kêu em dậy?” Thanh Vân nhăn nhó.
Tuấn
Phong giả vờ chống chế. “Anh muốn nhìn em ngủ.”
Một lát
sau thì ba mẹ Tuấn Phong bước vào, bà Kim Xuân lo lắng đến nỗi bật khóc. Ông Tuấn
Anh thì gượng cười nhìn cậu con trai mình. Tuấn Kiệt cũng chạy đến, cậu nhăn
nhó la mắng, trách móc anh trai vì làm mọi người hết hồn.
“Con
không ở bệnh viện đâu. Con muốn về nhà.” Tuấn Phong nhăn mặt lại tỏ vẻ không
thích.
Bà Kim
Xuân quát. “Về nhà làm gì. Bác sĩ bảo con ở đây để điều trị cho tốt. Sức khỏe của
con ngày càng yếu đi rồi.” Bà định nói nữa nhưng lại bật khóc.
“Con ở
đây tịnh dưỡng cho khỏe rồi về lại nhà.” Ông Tuấn Anh khuyên nhủ.
“Ở đây
chán lắm.” Tuấn Phong nói chả khác gì đứa con nít.
Tuấn Kiệt
chem vào. “Mọi người sẽ ở đây với anh mà.”
Thanh Vân
nhìn Tuấn Phong. “Anh ở đây đi.” Cô đánh anh mấy cái. “Nói thì nghe đi, về cái
gì mà về.”
“Sao em
đánh anh?” Tuấn Phong mếu máo.
“Im đi, ở
đây, không nói nhiều nữa.” Thanh Vân trợn mắt ra lệnh.
Cuối cùng
Tuấn Phong phải chào thua. Mọi người trò chuyện với nhau một lúc thì đi về. Giờ
chỉ còn Thanh Vân và Tuấn Phong ở trong phòng. Nảy ý muốn chọc ghẹo cô nhóc, Tuấn
Phong quay lưng nằm xoay mặt vào tường, cô nhóc hỏi gì anh cũng không trả lời.
“Anh giận
em hả?” Thanh Vân ngồi trên giường lay người Tuấn Phong.
“Em đánh
anh.” Tuấn Phong khẽ đáp.
Thanh Vân
khẽ cười. “Vậy là anh giận em à?”
Tuấn
Phong ừm một tiếng. “Anh giận.”
“Đừng giận
em nữa.” Thanh Vân thấy Tuấn Phong vẫn vậy nên đành nói. “Em phải làm gì thì
anh mới hết giận?”
Tuấn
Phong quay qua nở một nụ cười nham hiểm. “Hôn anh đi.” Anh chỉ tay lên môi
mình. “Anh sẽ không giận em nữa.”
“Đồ biến
thái.” Thanh Vân tiếp tục đánh Tuấn Phong.
“Đi mà.”
Tuấn Phong nắm tay cô nhóc năn nỉ.
Thanh Vân
khẽ cười rồi cúi đầu xuống, cô chưa kịp hôn thì Tuấn Phong đã chồm người lên
hôn cô. Sau đó hai người nằm trên giường ôm nhau trò chuyện. Dường như mọi cơn
đau của Tuấn Phong đều tiêu tan khi anh được nhìn thấy nụ cười của Thanh Vân.
Chắc có lẽ anh quên mất mình đang ở trong bệnh viện và các bác sĩ có khi cho
anh một liều giảm đau.
Nhật
Thanh nghe được tin nên tới bệnh viện cùng với Tuyết Vân và Như Ý. “Ông khỏe
chưa?”
Tuấn
Phong ngạc nhiên khi thấy hai cô bạn mình đi vào. “Vân, Ý, hai người cũng tới
sao?” Bữa cà phê anh đã dặn Nhật Thanh đừng nói với ai nhưng xem bộ đã công cốc.
Như Ý bật
khóc. “Sao Phong lại giấu mọi người? Phong có xem Ý với Vân là bạn nữa không?”
“Phong
đáng ghét lắm.” Tuyết Vân chem vào.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Phong vẫn xem mọi người là bạn mà.”
“Vậy sao
Phong không nói. Nếu Thanh không kể thì liệu Vân với Ý có biết không.” Tuyết
Vân tiếp tục trách móc.
Tuấn
Phong nói thật. “Phong không muốn mọi người biết chuyện.”
“Ông nghĩ
gì vậy?” Như Ý lại bù loa lên.
Tuấn
Phong giả vờ lái sang chuyện khác. “Thanh hứa may quần áo cho Phong với Vân
đâu?”
Nhật
Thanh bĩu môi. “Đây ông cụ.” Anh chàng lôi thước dây từ trong túi xách ra. “Đứng
dậy tôi lấy số đo nào.”
Nhật
Thanh vừa đo, vừa đọc cho Như Ý ghi chép. Nhật Thanh bỗng bật khóc, anh có thể
nhận thấy căn bệnh đã khiến Tuấn Phong gầy gò đi rất nhiều. Thân thể cường
tráng năm xưa của Tuấn Phong, giờ chỉ một mớ da bọc lấy xương. Đây là lần đầu
tiên, cũng là lần cuối cùng Nhật Thanh được may quần áo cho Tuấn Phong. Những cảm
xúc đó khiến anh chàng nghẹn ngào và không cầm được nước mắt.
“Bữa nay
có vụ lấy số đo, khuyến mãi thêm nước mắt à?” Tuấn Phong giả vờ trêu chọc.
“Ông im
đi.” Nhật Thanh liếc mắt.
Tuấn
Phong đáp. “Sao lại la mắng bệnh nhân. Công ty thời trang V không dạy nhân viên
cách ứng xử sao?”
Thanh Vân
bật cười. “Anh đừng chọc anh Thanh nữa.”
Lấy số đo
hai người xong, Nhật Thanh hỏi thật. “Bệnh tình của ông sao rồi? Bác sĩ bảo còn
bao nhiêu thời gian nữa?”
“Bác sĩ
không nói.” Tuấn Phong khai thật.
Thanh Vân
chem vào. “Bác sĩ chỉ nói với ba mẹ em, họ không nói với anh Phong.”
“Công việc của Ý với Vân thế nào rồi? Có cần
Phong giúp đỡ gì nữa không?” Tuấn Phong khẽ cười.
Tuyết Vân
lắc đầu. “Chúng tôi nợ Phong như vậy là đủ rồi. Nếu Phong muốn giúp chúng tôi
thì ráng sống lâu lên là được.”
“Hai người
có hay gặp mấy bạn trong lớp không?” Tuấn Phong tò mò.
“Ý có gặp
vài người. Đa số giờ họ bận làm việc hoặc bận chơi với bạn mới.” Như Ý đáp.
Nhật
Thanh chem vào. “Ai cũng có thông tin liên hệ và mạng xã hội của tôi, mà có ai
nhớ đến đâu.”
“Đường
lâu ngày không đi, sẽ mọc đầy cỏ dại. Người lâu ngày không gặp, sẽ trở thành
người dưng.” Tuyết Vân thản nhiên buông lời.
“Xém chút
nữa ông Phong xem chúng ta là người dưng rồi.” Nhật Thanh mỉa mai.
Thời gian
tiếp tục trôi qua, sức khỏe của Tuấn Phong ngày càng yếu hơn. Thanh Vân vẫn ở
bên cạnh anh, từ sáng đến chiều, rồi từ chiều lại đến sáng hôm sau. Thấy tình cảnh
như vậy, thấy sự khổ cực của Thanh Vân, Tuấn Phong chỉ biết bật khóc trong lẳng
lặng.
Ba mẹ Tuấn
Phong thấy cô như vậy cũng phải chạnh lòng, phải năn nỉ và nói mãi thì Thanh
Vân mới chịu về nhà nghỉ. Thanh Vân không muốn xa rời Tuấn Phong, dù chỉ là nửa
bước. Cô sợ anh sẽ bất ngờ ra đi, nên cô không muốn xa rời anh một giây phút
nào cả.
Mỗi ngày
Thanh Vân đều hỏi Tuấn Phong thích ăn món gì và câu trả lời của anh bao giờ
cũng là “muốn ăn cô”. Thật ra thì khẩu vị của Tuấn Phong không còn như trước nữa,
miệng anh ngày càng cảm thấy nhạt nhưng anh không dám nói. Việc ăn mỗi bữa,
cũng giống như việc anh nín thở cố nuốt vào bụng cho xong. Vì không muốn gia
đình buồn lòng, muốn làm cô nhóc vui, nên anh chỉ biết giả vờ trả lời như vậy.
Buổi sáng
và buổi trưa thì mẹ anh nấu ăn rồi đem vào. Thanh Vân sẽ đút từng muỗng cho anh.
Buổi chiều thì Thanh Vân nghe lời ba mẹ về nhà nghỉ, rồi buổi tối cô sẽ nấu ăn
đem vào cho Tuấn Phong. Những lúc cô đút cơm cho anh, là những lúc cô hạnh phúc
nhất. Anh lúc nào cũng nũng nịu như đứa trẻ con, cô phải năn nỉ, trợn mắt rồi lại
dụ ngọt thì anh mới chịu ăn. Những hình ảnh của hai người lúc đó chả khác gì
hình ảnh của một cặp vợ chồng.
Biết mình
ngày càng yếu đi và đang cận kề cái chết. Nhìn thấy Thanh Vân cực khổ ngày đêm
như vậy, Tuấn Phong chạnh lòng và không ngừng thương xót cho cô. Anh muốn làm
gì đó khiến cô nhóc vui vẻ trước khi anh ra đi.
“Không.” Bà
Kim Xuân nói lớn khi nghe Tuấn Phong trình bày muốn đi tỉnh P với Thanh Vân.
Tuấn
Phong nũng nịu. “Đi mà mẹ. Tụi con chỉ đi vài ngày thôi.”
“Không là
không. Con có biết các bác sĩ nói sức khỏe của con như thế nào không.” Bà Kim
Xuân không muốn ra sự thật về việc con mình sắp chết.
Tuấn
Phong cầu cứu ba mình. “Ba, cho con đi chơi với Vân đi ba. Ba cũng thấy Vân cực
khổ như thế nào mà.” Vì Thanh Vân đã đi về nhà nghỉ nên Tuấn Phong nói thật.
“Nhiều đêm con đau nhức cựa quậy khiến cho Vân thức giấc liên tục. Ngày nào Vân
cũng vất vả và cực khổ vì con, mà con không thể làm được gì cả. Con chỉ muốn thấy
Vân vui vẻ và hạnh phúc hơn thôi. Ba cho con đi chơi đi ba.”
Ông Tuấn
Anh hiểu được tình cảnh. “Ba đồng ý, để ba nói với mẹ con.” Ông ôm vợ mình. “Em
thấy con Vân tều tụy như thế nào mà. Chả phải em từng nói tình cảm của Vân dành
cho thằng Phong còn lớn hơn cả em sao. Em muốn làm gì đó cho nó vui mà. Giờ là
cơ hội để em thực hiện đó.”
“Nhưng
bác sĩ.” Bà Kim Xuân ấp úng.
“Anh biết.”
Ông Tuấn Anh thì thầm vào tai vợ mình. “Nhưng đây có thể là lần cuối hai đứa được
vui vẻ bên nhau.” Ông nói lớn lại. “Chẳng lẽ em muốn cướp đi điều đó.”
Tuấn
Phong tò mò. “Ba nói gì với mẹ vậy?”
“Nói anh
nhiều chuyện chứ nói gì.” Bà Kim Xuân cười trong khi nước mắt đang rơi. “Anh phải
hứa với tôi, anh phải khiến con gái tôi vui.”
“Dạ.”
Tuấn Phong hớn hở.