Sau
khi thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, đoàn người bắt đầu khởi hành xuống phía Đông.
Huyền Thương phái bây giờ chỉ còn lại mười bốn người, bao gồm cả Đào trưởng
môn. Nét mặt u sầu thể hiện trên từng khuôn mặt, chưa kể sự đau đớn mà vết
thương mang lại, họ giống như những kẻ mất hồn ngồi trên lưng ngựa.
Đoàn người kết hợp giữa Yên Phong
bang, Thần Vương phái, Huyền Thương phái và Hùng Sư đường kéo thành một hàng
dài thăm thẳm, ước tính trên dưới hai trăm người. Những lúc họ quất ngựa phi
nhanh, khiến cho bụi bay mịt mù cả một vùng trời.
Một thời gian sau thì mọi người cũng
tới thành Đằng Châu. Lúc đầu quân binh đang trấn giữ thấy họ, liền hô hào đóng
cổng thành lại, vì nhầm tưởng đang bị tấn công. Hàng loạt người trên thành giương
cung xuống, khiến cho tất cả đều hú vía. Sau đó, khi Yên Phong công tử rảo ngựa
tới trước cổng thành, xưng danh của mình là ai, đến đây với mục đích gì, thì lúc
đó mới có một quân binh bước ra đối thoại.
Hai bên to nhỏ một hồi rồi cũng chấp
nhận để đoàn người đi vào nội thành, với điều kiện chỉ được mang không quá hai
mươi người. Nguyễn Phong Sơn đồng ý rồi quay về thuật lại với mọi người. Đào
trưởng môn ngỏ ý muốn đi tiếp tới Thái Chân phái, mọi người lưỡng lự một hồi rồi
cũng phải chấp nhận.
Sau khi chia tay và hẹn gặp nhau ở
thành Hoa Lư, Phong Sơn cùng một vài người tiến vào thành, sau khi rảo ngựa qua
nhiều dãy trang viên và con đường, họ cũng tới được bản trang của Việt Quang
phái. Một ngôi gia trang rộng lớn, bề thế nhất ở đây. Trước cổng vào có hai ngọn
cờ hiệu nhưng không thấy người canh gác. Tiến vào bên trong thì quan cảnh cũng
hiu quạnh chẳng khác gì chốn hoang tàn. Lục soát một hồi nhưng không thấy chứng
cứ hay manh mối gì, mọi người liền bàn bạc rút về lại thành Hoa Lư.
Khi ra cổng, Phong Sơn đưa một túi vải
cho người quân binh lúc nãy chấp thuận cho y vào, hình như là túi đựng ngân xuyến.
Nói về Thái Quang Huy, lúc này họ
Thái đang cùng mọi người đi thám thính ở phía nam, cách thành Hoa Lư khoảng vài
chục dặm. Trước mặt họ, hàng trăm người đang tụ tập khí giới, bọn chúng mang y
phục của Phục Ma phái và những y phục khác không rõ tung tích. Một vài tên thì
đang mài kiếm, những tên khác thì đang mang giáp phục, tất cả đều đang chuẩn bị
tấn công một nơi nào đó.
“Khỉ thật, hàng trăm người như thế
này thì chả khác nào đồ sát cả võ lâm à.” Thái Quang Huy nhăn mặt. Y đang cùng
mọi người nấp bên bìa rừng.
“Theo thông tin báo về mới nhất, thì
đang có một đội quân gần hai trăm người tiến về thành Hoa Lư.” Đỗ Bá Phương khẽ
nói.
“Là bọn chúng nữa ư.” Họ Thái cảm thấy
tức điên mà.
Đỗ Bá Phương cười. “Không, là đội
quân của Đinh huynh, Nguyễn huynh, Trần huynh và Hùng trưởng môn.”
“Thế thì hay quá. Vậy chúng ta đã đủ
quân lực đối đầu với bọn chúng rồi.” Thái Quang Huy quay sang nhìn họ Đỗ. “Có
điều tại hạ vẫn thắc mắc. Sao các huynh biết bọn chúng đang tụ tập ở đây?”
Trần cô nương chem vào. “Chúng ta dự
định đi thám thính bản trang của bọn Phục Ma phái ở đằng xa kia kìa.” Trần cô
nương chỉ tay ra phía trước. “Đâu ai ngờ lại gặp cảnh này.”
“Vậy là bất ngờ gặp nhau ư.” Thái
Quang Huy ủ rủ. “Thế mà tưởng đâu các huynh đã dự đoán trước cả rồi.”
“Nếu đã dự đoán trước được thì bản
cô nương đã gởi một bức thư cho mọi người kéo xuống đây lâu rồi.” Trần cô nương
chau mày. “Cả võ lâm này rộng lớn như vậy, ai biết được bọn chúng sẽ tập trung ở
đâu. Phục Ma phái ngoài bản doanh này thì còn có hàng loạt phân đà ở chỗ khác nữa.
Khi đại hội tan rã, Phục Thiên phái đã tập hợp xuống đây để đòi nợ nhưng lại chả
thấy bóng dáng ai. Trên đường đi về thì bị phục kích giết hết. Hãy nhìn quan cảnh
xung quanh đi, tất cả dấu hiệu đều thể hiện rằng bọn chúng mới vừa tề tựu về
đây.”
“Tại sao cứ mở miệng ra là bị mắng
thế này.” Thái Quang Huy nhìn sang Trần cô nương với vẻ mặt đáng thương. “Trần
tỷ tỷ, tỷ tha lỗi cho đệ đi. Đừng mắng nhiếc đệ nữa.”
Họ Dương sờ cằm. “Xem như bọn chúng
đã định liệu trước cả rồi. Một trận chiến để kết thúc tất cả.”
Đỗ Bá Phương nhìn sang họ Dương. “Vậy
thì chúng ta có nên báo cho mọi người biết không?”
“Không, bọn họ sẽ tự động kéo tới
đây.” Họ Dương lắc đầu. “Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.”
“Thế bây giờ chúng ta làm gì?” Thái
Quang Huy thắc mắc.
Trần cô nương khẽ đáp. “Quay về lại
bản trang, chúng ta chuẩn bị phục kích bọn chúng.”
“Ở đây sao.” Họ Thái kinh ngạc. “Đệ
đâu muốn tự sát.”
Trần cô nương gõ đầu Thái Quang Huy.
“Ai bảo là chỗ này. Là bản doanh của Phục Ma phái đằng kia.”
“Vậy thì có khác gì nhau.” Họ Thái
xoa đầu nhăn mặt.
Trở lại với Đào trưởng môn, sau khi ở
thành Đằng Châu, ngài cùng đệ tử của mình chạy thẳng tới Bố Hải Khẩu để gặp
Hùng Lạc Thiên. Bản trang của Thái Chân phái nằm sát bờ biển, bên ngoài Bố Hải
Khẩu.
Gió, cát, mùi của biển, mùi mặn của muối,
tất cả phảng phất trong không khí, Đào trưởng môn khẽ nhắm mắt cảm nhận và mỉm
cười. Ngài hồi tưởng lại chuyện lúc xưa, lúc đó ngài một mình lặn lội tới đây để
thăm Hùng Lạc Nhân, phụ thân của Hùng Lạc Thiên.
Lúc đầu, Đào trưởng môn chỉ nghĩ tới
thăm bằng hữu xưa cũ, ai ngờ lúc tới thì Hùng Lạc Nhân đã tận tay trao cho ngài
thanh Huyền Long thương, vũ khí trấn môn của tệ phái. Hùng Lạc Nhân bảo rằng
đây là món quà cảm tạ sự cứu mạng của Đào trưởng môn đối với ông, lúc ở trên
chiến trường. Mặc dù là vũ khí trấn môn nhưng Hùng Lạc Nhân bảo rằng Đào trưởng
môn nên giữ nó, họ Hùng đã mất tư cách sử dụng thanh thương. Đường đường là một
trưởng môn nhân, họ Hùng lại để đối phương đoạt thanh thương ngay trên tay mình.
Nếu không ngờ Đào trưởng môn vung côn tới cứu thì có lẽ họ Hùng đã tử trận tại
đó.
Trở lại với thực tại, Đào trưởng môn
nghĩ rằng việc khai tử Huyền Thương phái đã xem như ngài hết nghĩa vụ giữ thanh
thương. Việc trả lại cho Hùng Lạc Thiên là một việc nên làm từ rất lâu về trước
khi Hùng Lạc Nhân qua đời.
Rảo ngựa tới cổng trang, không như
những bang phái khác, Thái Chân phái có hai cái chòi cao án ngữ ngay cổng ra
vào. Trên đỉnh chòi là cờ hiệu của bản phái, hình thủ long đen trên nền màu
xanh lam. Xung quanh bản phái là những bức tường gỗ cao khoảng ba thước, tựa
như những bức tường thành kiên cố. Tiến vào bên trong, Đào trưởng môn khẽ đưa mắt
nhìn những đệ tử Thái Chân phái đang luyện thương, những hình xăm chằng chịt
trên thân thể họ, một tục lệ từ xa xưa truyền đến bây giờ. Mỗi hình xăm đều biểu
hiện một ý nghĩa khác nhau và không phải ai cũng được xăm mình. Nghe tin Đào
trưởng môn tới, Hùng Lạc Thiên hối hả chạy ra chào đón. Sau khi thuật lại mọi
chuyện, họ Hùng nghiến răng tức giận thổ lên bàn một cái rầm.
“Đường đường là một trong những thập
đại hào kiệt, lại được mệnh danh là Việt Vương kiếm, ai ngờ lại đi cấu kết với
bọn tà ma ngoại đạo. Tiểu hạ không ngờ rằng tên Chu Quang Minh lại như vậy.”
Hùng Lạc Thiên tức giận. “Tên Trần Chí Quân thì khỏi nói rồi, trước giờ hắn ta
luôn là một tên quỷ quyệt.”
“Lão phu nghĩ Hùng trưởng môn cũng
nên bớt giận đi. Dù sao bản phái vẫn còn an toàn mà.” Đào trưởng môn an ủi.
“Tiểu hạ cần lắm sự xuất hiện của bọn
chúng.” Hùng trưởng môn nhếch môi. “Mọi người đã xuống thành Hoa Lư, vậy Đào
trưởng môn dự liệu ra sao?”
“Lão phu sẽ đi lên phía bắc.” Đào
trưởng môn ngẫm nghĩ một hồi. “Thánh Sơn phái.”
Nói về Trần Ngọc Phi, lúc này đoàn
người sau khi dong ngựa xuống phía nam, họ đi ngang qua Định Hà trấn trong tình
cảnh vô sự mà không gặp bất cứ sự cản trở nào. Nhưng vừa khi bước vào địa phận
ranh giới của thành Hoa Lư, đoàn người đã gặp ngay một toán người cưỡi ngựa đi
hướng ngược lại trên chính lộ. Hai bên thắng ngựa lại nhìn nhau, họ Đinh và Trần
đang thì thầm về tung tích của đám người đối diện, chưa kịp có quyết định nào
thì bọn chúng đã hành động.
“Thì ra là đám sát thủ ư.” Nguyễn
Phong Sơn rút kiếm.
Trần Ngọc Phi rút kiếm ra chĩa về
phía trước, đám người phía sau cũng đồng loạt rút vũ khí ra chĩa theo. Họ Trần
nhẩm tính thời gian trong đầu, khoảng cách hai bên vẫn còn khá xa. Một hàng ngựa
dài xếp đã theo hàng ngang không biết tự bao giờ. Cảm thấy đã đến thời cơ, Trần
Ngọc Phi hét lớn hô hào đoàn người xông tới. Bụi đất bay mịt mù, những ngọn cỏ
bị xới tung lên bởi chân ngựa. Khí thế vang lên ngút trời.
“Sát.” Tiếng ngân vang kéo dài của
nhiều người.
Âm thanh chát chúa vang lên, Đinh
Nguyệt Hàn xuyên cây thương qua ngực một tên rồi trở thương lại liếc ngay yết hầu
tên kế tiếp. Trần Ngọc Phi đạp chân lên yên ngựa phi thân tới vung kiếm liên tục,
hàng loạt tên rớt xuống ngựa. Hùng trưởng môn vung thanh đao vào đám người phía
trước, máu văng khắp nơi.
Nguyễn Phong Sơn mặc dù tay còn bị
thương nhưng vẫn xông xáo tả xung hữu đột trong vòng vây của đám sát thủ. Vì lực
lượng hai bên chênh lệch nên chẳng mấy chốc thì trận chiến kết thúc. Một số người
đang lục soát các thi thể. Hồi sau thì một đệ tử Yên Phong bang phát hiện ra
cái gì đó nên kêu mọi người tới.
Trần Ngọc Phi mở phong thư ra đọc rồi
đưa cho mọi người xem. Thì ra đó là một mảnh kế hoạch của bọn chúng. Đinh Nguyệt
Hàn thì thầm nội dung thư trong miệng, kế hoạch ghi rõ là bọn chúng sẽ mai phục
hai bên bìa rừng để ngăn cản mọi người xuống Hoa Lư. Nhằm kéo dài thời gian cho
những người khác kéo về Phục Ma phái phòng vệ.
“Tao đâu phải là tiểu nhi đâu, mà lại
bày ra trò này.” Nguyễn Phong Sơn cười nhạt. “Có cần dụ chúng ta vào bẫy ở Phục
Ma phái như vậy không.”
“Chắc chắn là bọn chúng đang âm mưu
dụ chúng ta về Phục Ma phái.” Đinh Nguyệt Hàn trầm ngâm. “Nhưng đằng nào chúng
ta lại không đến đó.”
“Có thế đúng, cũng có thể đó là một
mưu kế.” Ngọc Trân khẽ cười. “Nếu không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp.”
“Có thể dụ hắn ra khỏi hang kia mà.”
Nguyễn Phong Sơn ngờ vực.
“Món nợ này trước sau gì lại không
trả. Đã là cái bẫy, mà nếu chúng ta không phá, thì còn ai có thể phá được.” Trần
Ngọc Phi khẳng khái nói.
“Trần thiếu hiệp nói đúng. Thời gian
dù sao cũng đang gấp rút. Đằng nào thì chúng ta cũng phải chiến một trận thôi.
Không hạ được chúng thì chúng ta cũng có thể làm hao tổn chúng bớt một lực lượng.”
Hùng trưởng môn mỉm cười.
Quyết định cất quân xuống Phục Ma
phái, đoàn người tức tốc lên ngựa. Chả ai nhắc tới việc tề tựu với Thái Quang
Huy nữa. Có thể họ biết rằng mình đang đi vào một cái bẫy nên cũng chẳng muốn
liên lụy đến họ Thái. Phong Sơn đang nhăn nhó ra mặt, họ Nguyễn không muốn để lại
những người hy sinh tại đó nên đã để lại sáu người làm nhiệm vụ khuân các thi
thể về.
Đâu
phải một mình thi thể của Yên Phong bang đâu, còn của mấy người nữa mà, Phong
Sơn nghĩ thầm.
Một thời gian sau, đoàn người cũng
đã đi vào lãnh địa của Phục Ma phái, tất nhiên là tránh phải giáp mặt với thành
Hoa Lư. Sau khi rảo trên đoạn đường lộ, đoàn người phải đi đưới một cánh rừng
dài thăm thẳm, không khí hiu quạnh, rất dễ bị mai phục nên ai nấy đều cảnh giác
cao độ. Thoát khỏi cánh rừng, trước mặt họ là một cánh đồng rộng lớn. Chỉ cần
qua khỏi cánh đồng này thì họ sẽ tiến vào một đoạn đường nhỏ nữa là tới cổng
Nam Sơn trang, bản doanh của Phục Ma phái. Nhưng điều quan trọng là những người
đang mang giáp phục trên cánh đồng, hàng trăm người họ đang nhìn sừng sửng vào
đoàn người.
Đinh Nguyệt Hàn hứ lên một tiếng.
“Thì ra là bọn cẩu tặc các ngươi đang tụ tập ở đây.”
“Đông đủ nhỉ.” Phong Sơn hé môi cười.
“Một trận chiến kết thúc tất cả.”
Hùng trưởng môn nhìn sang mỉm cười. “Mọi người sẽ không hối hận chứ.”
“Vì ngày mai thanh bình, vì một võ
lâm yên ổn.” Trần Ngọc Phi rút kiếm khẽ cười.
“Quyết tử.” Đinh Nguyệt Hàn hét lớn.
“Quyết tử.” Đoàn người hét theo.
“Quyết tử.”
“Tạ ơn thiên, tạ ơn địa đã cho Phong
Sơn tham gia vào bữa tiệc này.” Họ Nguyễn giơ ngang hai tay, đầu ngẩng nhìn lên
trời cười lớn.
Thấy đoàn người hô vang quyết tử với
khí thế cao ngút, hàng trăm tên sát thủ đang đứng giữa cánh đồng ngơ ngác chả
hiểu gì. Một vài tên đang bưng thức ăn, một vài tên khác thì đang nướng thịt,
đâu đó đang đùa giỡn với nhau. Tất cả khi thấy đoàn người cưỡi ngựa lao tới đều
giật mình nhốn nháo tìm vũ khí ra nghênh chiến. Bọn họ tưởng đoàn người là những
kẻ chi viện mới đến, giờ hiểu ra thì đã quá muộn màng.
Âm thanh hô hào quyết tử ngày càng
vang to hơn, người ngựa chạy rầm rập khắp nơi, bụi phảng phất bay kéo dài một
đoạn lớn, khí thế ngùn ngụt vang ngập cả một bầu trời. Một trận chiến chấp nhận
sự bại vong của mình, họ lao tới với một nụ cười trên mặt. Hàng trăm tên sát thủ
hoảng loạn lao tới chống trả không theo một hàng ngũ nào cả. Tiếng vũ khí chạm
vào giáp phục vang lên khắp nơi, màu xanh của đồng cỏ nhanh chóng bị màu đỏ của
máu phủ lên.
Phía xa kia, trên một ngọn núi đá,
khi vừa nghe thấy âm thanh của trận chiến đang nổ ra, một nhóm người cảm thấy
thời cơ đã đến. Họ nhìn xuống gia trang phía dưới đang nhốn nháo chạy xuống phía
đồng cỏ để tiếp viện.
“Các huynh đệ.” Đỗ Bá Phương quay ra
sau. “Tới lượt chúng ta rồi.”
“Chờ hoài thì cũng tới. Phải lấy lại
những giọt máu đã bị chích thôi.” Thái Quang Huy mỉm cười.
Đám người thả dây để leo xuống phía
dưới, Thái Quang Huy dẫn đầu mọi người đu xuống trước, rút kiếm ra đứng chờ, những
đệ tử của y cuối cùng cũng đã xuống hết. Đảo mắt nhìn quanh, họ Thái không thấy
Đỗ Bá Phương, Dương huynh và Trần cô nương, ngay cả thuộc hạ của bọn họ cũng
không thấy bóng dáng đâu. Thái Quang Huy nhìn lên trên thì thấy họ đang đứng
trước mép núi vẫy tay cười.
“Chơi vậy là không đẹp.” Thái Quang
Huy thì thầm.
Biết cái vẫy tay ám chỉ điều gì nên
họ Thái hô hào đệ tử xông tới. Bất ngờ bị tấn công, người Phục Ma phái đang định
chạy xuống đồng cỏ chi viện thì liền quay lại ứng chiến. Tiếng báo động vang
lên, bọn Phục Ma phái từ khắp nơi lao ra, lực lượng hai bên quá chênh lệch, ba
mươi mấy người của họ Thái khó có thế địch lại được.
Thái Quang Huy với sát khí đằng đằng
lao tới vung kiếm. Tiếng hô hào quyết tử vang lên. Từ trên đỉnh núi, họ Dương
khẽ cười nhìn sang Trần cô nương rồi nháy mắt. Một vài thuộc hạ của họ Dương bất
ngờ quỳ xuống bắn nỏ, mũi tên găm thẳng vào mái nhà phía dưới. Nhưng đó không
phải là mũi tên thường, đó là mũi tên dây có móc. Một sợi dây được căng thẳng
ra, thuộc hạ của họ Dương nhanh chóng buộc đầu dây còn lại của mình vào thân
cây to lớn phía sau.
Họ Dương đưa tay vịn sợi dây để kiểm
tra độ an toàn, sợi dây to và chắc chắn. Trần cô nương cũng giựt mạnh một sợi
dây khác, mũi tên móc găm vào cái gì đó bên dưới nên không thể kéo lên được. Cảm
thấy đủ chắc chắn, hai người nhìn nhau rồi tròng lên sợi dây một mảnh vải. Lợi
dụng độ dốc của sợi dây, mười ba người phi thân trượt xuống trông rất đẹp mắt.
Trần cô nương vừa chuẩn bị đáp xuống thì liền xoay người phóng ra hàng loạt ám
khí vào bọn chúng.
“Sáu.” Trần cô nương hét to.
Họ Dương lộn một vòng trên mặt đất rồi
phóng chiếc khiên tới. “Một.”
Đỗ Bá Phương mỉm cười vận lực tung quyền
vào tên đối diện. Thái Quang Huy không thích cái tình cảnh mình đu dây xuống,
còn bọn họ thì lướt trên dây. Họ Thái nghiến răng vung kiếm liên tục, hàng loạt
tên gục xuống sau những đường kiếm. Chẳng qua là do họ Thái quá nôn nóng.
Nhặt khiên lên đỡ, họ Dương nhanh
chóng xuyên mũi kiếm vào ngực một tên, sau đó thu kiếm lại rồi chém vào tên thứ
hai. “Ba.”
Trần cô nương cũng không thua kém,
cô hai tay cầm hai đoản kiếm múa liên tục. “Chín.” Cô nàng cười khích bác họ
Dương.
Trở lại với Trần Ngọc Phi, đoàn người
lao nhanh tới vào hàng ngũ lộn xộn của bọn sát thủ phía trước. Những âm thanh
chát chúa vang lên, họ Trần vung kiếm trái rồi phải, hai tên gục xuống.
Đinh Nguyệt Hàn vung côn liên tục hạ
sát ba tên. Vừa mới thu côn lại thì bị một tên bay tới chắp ra khỏi ngựa. Lộn mấy
vòng dưới đất, y vung côn vào ngực một tên rồi trở côn lại đỡ lưỡi kiếm đang
lao tới. Xoay người tung cước vào mặt hắn ta, họ Đinh vận lực tung chiêu, kình
lực dội tới đánh vào ngực một tên sát thủ đang lao tới.
Nguyễn Phong Sơn tay cầm kiếm một mạch
xông tới hàng ngũ của bọn sát thủ mà vung kiếm, máu văng khắp trên mặt họ Nguyễn.
Hình như y là người xông xáo nhất, ngoảnh mặt lại thì y thấy mình đang trong
vòng vây của địch.
Hùng trưởng môn đang vung đao giao
chiến thì liếc mắt thấy họ Nguyễn bị bao vây. Thúc ngựa lao tới, Hùng trưởng
môn hất văng một y bay ra xa rồi vung đao chém chết hai tên bên phải mình.
Đột nhiên tiếng báo động vang lên, đám
sát thủ liền quay đầu lại nhìn. Một nhóm sát thủ rút chạy về lại phía bản trang
Phục Ma phái, còn lại thì xông hàng loạt tới đoàn người nhằm hạ sát. Tình thế
ngày càng nguy kịch, lực lượng bọn sát thủ bất ngờ áp đảo mọi người khi nhanh
chóng xốc lại đội hình.
Phía trên kia, Đỗ Bá Phương tung cước
giải vây cho họ Thái. Trần cô nương lúc này phóng hai thanh đoản kiếm vào ngực
hai tên đang chạy tới. Nhanh chóng, cô phóng thêm hàng loạt ám khí nữa vào đám
Phục Ma phải đang từ hướng cổng chạy lên khuôn viên trên này.
Gã họ Dương vung kiếm qua lại hạ gục
hai tên. Lộn người tới phía trước y vung kiếm ngay ngực hạ gục tên thứ ba, máu
văng lên má phải của y. Đảo mắt ra phía sau, y đôi thanh kiếm vào một tên đang
chạy tới chỗ họ Đỗ. Bất ngờ một lưỡi kiếm liếc ngang qua mặt, y nhanh chóng ngã
ra phía sau né, sau đó chắp lấy tay hắn ta bẻ gãy, rồi cướp kiếm liếc ngay yết
hầu của hắn.
Thấy lũ sát thủ đang kéo lên quá
đông, họ Dương hét lớn. “Lập hàng ngũ.”
Tức thì mười tên thuộc hạ của y
nhanh chóng tề tựu lại với nhau. Đứng sát kề vai, cả mười người giơ khiên ra
trước mặt rồi từ từ tiến chỗ bậc thang, nơi bọn sát thủ đang đồng loạt chạy lên
ứng cứu người Phục Ma phái.
Đỗ Bá Phương và Trần cô nương ở hai
bên bọn thuộc hạ họ Dương đễ yểm trợ. Giây phút chạm nhau bắt đầu, mười gã thuộc
hạ của họ Dương xuyên mũi thương, mũi kiếm xuống đám sát thủ. Thái Quang Huy vừa
giao chiến, vừa thấy như vậy, y liên tục trầm trồ khen thầm trong bụng.
Họ Dương bất ngờ nhảy qua đám thuộc
hạ của mình, y vung kiếm vào một tên, táng chiếc khiên vào ngực tên khác. Một
mình y với hàng chục tên sát thủ. Đám thuộc hạ thấy họ Dương như vậy nên vô
cùng lo lắng, bọn họ bắt đầu tiến xuống để trợ giúp cho y.
Tình cảnh lúc này đã sang một bước
ngoặt khác. Người của họ Dương và họ Thái bắt đầu đẩy lùi bọn sát thủ xuống lại
phía đồng cỏ. Trần cô nương hạ gục tên đệ tử Phục Ma phái cuối cùng ở trên này.
Cô nhanh chóng nhặt một thanh cung rồi vút tên xuống đám sát thủ.
Hàng loạt thi thể người Phục Ma phái
nằm đầy trên sân. Nếu như họ Đỗ đang dành thế chủ động trên này, thì phía xa
kia, Trần Ngọc Phi cùng Nguyễn Phong Sơn đang rơi vào thế nguy khốn. Những thuộc
hạ của họ đã bị hạ sát rất nhiều, bọn sát thủ vẫn còn rất đông. Chẳng mấy chốc
họ Đinh cùng mọi người đã bị co cụm lại ở giữa. Ai nấy đều đã bị thương, Đinh
Nguyệt Hàn thở dốc vì tốn quá nhiều nguyên khí để tung chiêu, hết lớp này rồi lại
đến lớp khác, họ Đinh đánh đến mỏi cả tay.
Nguyễn Phong Sơn bị thương ngay bắp
đùi, còn Hùng trưởng môn thì máu chảy lênh láng trên hai cánh tay. Trần Ngọc Phi
là người bị thương nhẹ nhất, nhưng mồ hôi của y cũng nhễ nhại trên y phục. Hàng
trăm tên sát thủ đang bao vây họ bỗng nhiên đứng thủ thế mà không tiến tới. Mọi
người thấy vậy nên cũng chẳng dám manh động, họ tranh thủ nghĩ một chút để hồi
phục lại sức lực.
Một tên mang y phục của Phục Ma phái
bước tới, lúc này thì họ đã hiểu ra vì sao bọn kia lại đứng yên. Phong Sơn liếc
mắt nhìn và biết ngay đó là Đinh Hiếu Văn, bang chủ của Phục Ma phái.
“Cũng không đến nỗi tệ.” Đinh Hiếu
Văn cười lớn. “Chia ra hai nhóm để tấn công hai nơi. Có điều tại hạ đâu có ở
trên bản phái, mà lại tốn công phục kích ở trên đó.”
“Hắn ta nói gì vậy?” Đinh Nguyệt Hàn
thì thầm. “Chia ra hai nhóm, hai nhóm nào?”
“Có ai đó đang tấn công trên bản
phái của hắn ta.” Trần Ngọc Phi đáp. “Nên hắn tưởng cùng phe với mình.”
Phong Sơn khẽ cười. “Chắc là gã Thái
Quang Huy chứ còn ai nữa.”
“Đinh Hiếu Văn, không ngờ nhà ngươi
lại đứng sau mọi âm mưu lần này.” Hùng trưởng môn lớn tiếng. “Nếu biết trước vậy
thì lão phu đã giết ngươi ngay tại thành Đại La rồi.”
Đinh Hiếu Văn cười lớn. “Hùng trưởng
môn, ngài nghĩ nếu giết tại hạ thì sẽ xong mọi chuyện ư.” Họ Đinh chắp tay ra
sau đi tới vài bước. “Tại hạ có chết thì vẫn còn những người khác đảm nhận tiếp
tục.” Họ Đinh khẽ cười. “Chu Quang Minh, Trần Chí Quân hay Võ Quang Tuấn chẳng
hạn.”
“Nếu nhà ngươi đã cơ liệu trước mọi
việc như vậy, thì sao lại kéo dài đến ngày hôm nay. Sao không giết hết mọi người
trong lúc đại hội đi.” Ngọc Trân tức giận.
“Thì ra là đại tiểu thư. Không ngờ đại
tiểu thư lại phản bội mọi người.” Đinh Hiếu Văn trợn mắt. “Nếu mà tại hạ ra tay
ở đại hội thì e rằng tốn rất nhiều binh lực. Chưa kể kế hoạch sẽ bị dễ dàng phá
vỡ nếu mọi người liên thủ lại với nhau. Chia tách mọi người ra, giết gọn từng
người một, không phải sẽ dễ dàng hơn ư. Mặc dù kế hoạch bị thay đổi đôi chút
nên Trần trưởng môn và Chu trưởng môn phải xuất đầu lộ diện.” Họ Đinh tiếp tục
khẽ cười. “Mọi người nghĩ sự việc chỉ đến đây thôi sao. Đại cuộc vẫn còn dài lắm,
nó chỉ kết thúc với mọi người ngay tại hôm nay mà thôi.” Họ Đinh quay sau đi
vài bước rồi đứng lại. “Vẫn còn Hắc Vệ phái, Thái Chân phái và Thanh Nghị bang
đúng không? Lẽ ra hôm nay tại hạ sẽ tấn công bọn chúng, ai ngờ lại bị các vị tới
đây làm trì trệ. Nhưng không sao, không bắt được con cá nhỏ thì cũng bắt được
con cá lớn. Gởi lời chào cuối cùng đến các vị.”
Những lời nói của Đinh Hiếu Văn dường
như đã làm sáng tỏ mọi việc. Trần Ngọc Phi kinh ngạc khi thấy hắn ta mưu đồ được
những chuyện như vậy. Không phải họ Trần đã đoán được mọi việc, chỉ là may mắn
mà họ có mặt ở đây thôi. Giống như Đinh Hiếu Văn nói, đại cuộc vẫn còn dài lắm.
Nếu hôm nay mà mọi người không có ở đây thì chắc những bang phái kia sẽ bị tuyệt
diệt. Họ Trần nhớ lại câu nói của Hùng trưởng môn lúc trước, nếu không hạ được
bọn chúng thì cũng làm hao tổn bớt một phần lực lượng. Trần Ngọc Phi mỉm cười,
y nắm chặt tay Ngọc Trân.
Nguyễn Phong Sơn thì nhếch môi sau những
lời nói của họ Đinh, mọi việc đâu chỉ đơn giản như vậy. Gã nghĩ về Thái Quang
Huy ở trên kia, đánh nhau mà không chờ y nên họ Nguyễn rất tức giận.
Đinh Nguyệt Hàn thở dài, mắt y đỏ
hoe, dù có cố gắng bao nhiêu thì y vẫn không xoay chuyển được gì. Y ngước nhìn
lên trời, nắng chiếu xuống làm lóa mắt nên y nhắm lại. Họ Đinh hít thở thật
sâu, biết đâu đây là lần cuối cùng y được thở trong bầu không khí này.
Hùng trưởng môn là người duy nhất nở
nụ cười, ngài vui vẻ chào đón cái chết đến với mình. Trải qua bao nhiêu sóng
gió, thao trường, giờ chết trong chiến trận thì còn gì vui hơn nữa.
Đinh Hiếu Văn nói xong quay đi, tức
thì đồng loạt hàng trăm tên sát thủ lao tới cố giết mọi người. Khi Đinh Hiếu
Văn đang nở nụ cười mãn nguyện thì y bỗng dập tắt ngay. Âm thanh từ đâu vang tới,
tiếng vó ngựa rầm rập vang lên. Trần Ngọc Phi xoay lại nhìn thì thấy đó là Hùng
Lạc Thiên. Họ Hùng cùng rất nhiều người Thái Chân phái đang cưỡi ngựa lao tới.
“Phải để Hùng Lạc Thiên này tham gia
với chứ.” Họ Hùng quay sau hét lớn. “Sát.”
Đinh Hiếu Văn không phải ngạc nhiên vì
sự xuất hiện của họ Hùng, mà là ngạc nhiên những người đang đứng đối diện y. Đỗ
Bá Phương, Thái Quang Huy và mọi người đã hạ sát xong đám Phục Ma phái trên
kia. Biết không còn đường lùi nên họ Đinh ra lệnh cho thuộc hạ xông tới trước.
Thái Quang Huy hai tay cầm kiếm giơ
ngang mặt mỉm cười. “Chạy đâu cho thoát tên cẩu tặc kia.”
Đám sát thủ thấy người Thái Chân
phái tới cứu viện nên vội quay sang giao chiến. Nhưng họ nhanh chóng bị người
Thái Chân phái xuyên thương qua ngực. Người Thái Chân phái xông thẳng vào hàng
ngũ của địch, hàng loạt tên bị ngựa hất văng ra xa. Trần Ngọc Phi thấy thế nên
hô hào mọi người nới vòng vây quyết tử. Hùng Lạc Thiên cầm Huyền Long thương
trong tay vung lia lịa xông thẳng vào hàng ngũ của địch.
Đinh Hiếu Văn bất ngờ cầm kiếm lao tới
chém Thái Quang Huy, họ Thái đưa kiếm lên đỡ nhưng sau đó bị tung cước vào ngực
văng ra sau. Họ Thái đang chồm dậy thì lưỡi kiếm họ Đinh lao tới ngay trước mặt.
Chưa kịp nhắm mắt thì một thanh kiếm khác lao tới đỡ.
“Dương huynh.” Thái Quang Huy khẽ
nói.
“Tiểu tử ngươi cũng khá đấy.” Đinh
Hiếu Văn nhìn họ Dương.
Họ Dương không nói mà bước tới. Đinh
Hiếu Văn thấy vậy liền vung kiếm vào y. Trần cô nương đỡ họ Thái đứng dậy mỉm
cười. Sau đó cô nhìn hai người đang giao đấu phía trước.
“Dùng kiếm ư, thiên địa thánh thần
ơi, hắn ta dùng kiếm với phu quân của tiểu nữ kìa.” Trần cô nương mỉm cười rồi
bước đi.
Đinh Hiếu Văn vận lực tung hàng loạt
kiếm chiêu vào người họ Dương nhưng vẫn chưa gây hề hấn gì. Họ Dương liên tục đảo
mình né và đưa kiếm đỡ. Họ Đinh bắt đầu vã mồ hôi, những chiêu thức y phát ra
không còn mãnh lực như lúc đầu nữa. Đột nhiên y thấy sơ hở ngay yết hầu của họ
Dương nên đâm mũi kiếm tới. Né đầu qua bên trái né, rồi hụp người xuống né
chiêu tiếp theo, họ Dương xoay mấy vòng tung cước vào mặt họ Đinh.
Loạng choạng lui ra xa, miệng Đinh
Hiếu Văn bắt đầu chảy máu xuống. Định lao tới tấn công thì mũi kiếm của họ
Dương đã vung tới lia lịa, đảo mình né liên hồi, y tiếp tục dính một cước nữa
ngay ngực. Máu phun vương vãi lên y phục, họ Đinh bật dậy vận hết công lực vào
tung kiếm, kình lực và kiếm khí bao trùm khắp người họ Dương.
Thái Quang Huy kinh ngạc ôm ngực hoảng
sợ, Đỗ Bá Phương đang tung quyền cũng phải ngước nhìn kinh ngạc, tất cả đang lo
lắng sự an nguy của họ Dương.
Trần cô nương thì nhếch môi và lắc đầu.
“Sao lại dại dột thế kia.”
Họ Dương ung dung khẽ cười rồi
nghiêng mình né kiếm. Y nhanh tay đưa kiếm mình tỳ cây kiếm của họ Đinh xuống đất,
rồi thúc cùi chỏ vào mặt họ Đinh. Sau đó họ Dương bồi thêm một cước nữa. Lật đật
đứng dậy, Đinh Hiếu Vân nhắm ngực họ Dương xả kiếm xuống. Tiếp tục né, họ Dương
sau đó xả kiếm ngay tay họ Đinh, một đường kiếm nữa vào tay kia.
Ung dung tiến tới, họ Dương chém gục
một tên định lao tới cứu Đinh Hiếu Văn. Thấy họ Đinh, họ Dương tiếp tục xả kiếm
vào chân gã. Tiếp tục đánh bật thanh kiếm trên tay họ Đinh, họ Dương cuối cùng kết
liễu hắn ta bằng cách xuyên kiếm qua ngực.
Khí thế của người Thái Chân phái cao
ngất, cộng với sự quyết tử của mọi người. Đám sát thủ bị đánh bại sau một hồi
giao chiến, biết tình thế đã thua nên bọn chúng bèn bỏ chạy. Người Thái Chân
phái nhất quyết không tha nên phi ngựa đuổi theo tha hồ chém giết.
Trần Ngọc Phi quỳ trên đất thở dốc,
y mỉm cười khi thấy mọi chuyện đã kết thúc. Họ Trần ngước mắt nhìn Đinh Nguyệt
Hàn mỉm cười. Họ Đinh đang chống côn xuống đất để gắng đứng vững. Hùng trưởng
môn nhìn lên trời và mỉm cười đầy mãn nguyện. Nguyễn Phong Sơn thì lết tới chỗ
Thái Quang Huy với bộ mặt tức giận.
Họ Thái đứng nhìn thi thể Đinh Hiếu
Văn. “Đáng đời tên cẩu tặc nhà ngươi. Không ngờ lại có ngày hôm nay ư.”
Đinh Hiếu Văn gặng chút sức lực cuối
cùng gặng cười. “Ngươi nghĩ là mọi chuyện kết thúc rồi sao. Hùng Thiên…hội mới
là bọn đứng…sau chuyện này.”
“Nói nhiều quá đi.” Nguyễn Phong Sơn
bĩu môi rồi lấy tay xoay tròn thanh kiếm trên ngực Đinh Hiếu Văn. Gã ta chết
ngay sau đó.
“Nhà ngươi tìm ai vậy?” Họ Nguyễn
nhìn Thái Quang Huy.
Họ Thái thở dài. “Đỗ huynh, Dương
huynh và Trần tỷ.”
Nguyễn Phong Sơn ngạc nhiên. “Tên Đỗ
Bá Phương sao, hắn đâu rồi?” Họ Nguyễn nhìn quanh. “Còn Dương huynh là gã nào?”
“Là người đã cứu mạng ngươi ở quảng
trường ấy.” Thái Quang Huy khẽ cười.
“Đâu, họ đâu rồi?” Họ Nguyễn gặng hỏi.
“Họ đi rồi.” Thái Quang Huy thở dài.
“Cũng giống như lúc họ đến.”
“Vậy làm sao để tìm họ? Ta muốn đa tạ
tên Dương huynh đó.” Nguyễn Phong Sơn đặt tay lên vai họ Thái.
Thái Quang Huy khẽ cười bước đi.
“Không nói. Việc gì ta phải nói với nhà ngươi.”
“Này tên cẩu tặc họ Thái kia.” Họ
Nguyễn tức giận nghiến răng. “Tình huynh đệ bấy lâu nay mà ngươi vứt bỏ thế
sao.”
Mọi người bắt đầu dìu nhau rời đi.
Những nụ cười mãn nguyện nở trên khuôn mặt họ. Mọi chuyện đã kết thúc, họ đã cứu
nguy được cho võ lâm. Mặc dù chỉ còn lại một vài bang phái nhưng võ lâm vẫn còn
cơ hội gầy dựng lại. Thái Quang Huy vẫn ám ảnh những lời tên Đinh Hiếu Văn nói,
Hùng Thiên hội vẫn còn tồn tại. Trần Ngọc Phi thì nghĩ đơn giản hơn, ít nhất võ
lâm vẫn còn một thời gian thanh bình, Hùng Thiên hội vẫn còn nhưng họ phải mất
một khá thời gian để mưu đồ kế hoạch tiếp theo. Trong lúc đó thì mọi người sẽ tìm
ra bọn chúng mà hạ thủ. Hùng Lạc Thiên xuống ngựa dìu Đinh Nguyệt Hàn, họ Hùng
thuật lại chuyện Đào trưởng môn tới tệ phái thông báo mọi việc đang diễn ra. Họ
Đinh tự ngầm hiểu sự xuất hiện của Hùng Lạc Thiên là do sư phụ mình tác động.
Trên cánh đồng chỉ còn lại những thi
thể chất đống, gió nhẹ thoảng qua, mọi vật trở lại yên bình như lúc trước. Những
đàn quạ bắt đầu xuất hiện.