Chuyển đến nội dung chính

Chương 50: Đinh Nguyệt Hàn

Tại một hẻm núi, cách vùng Đỗ Động Giang khoảng vài chục dặm về phía nam. Đinh Nguyệt Hàn đang dẫn hàng chục Võ Lâm Quân đuổi theo một đám người phía trước, ánh mắt họ Đinh chứa đầy căm phẫn và sát khí.
Tin tức báo về cho y biết rằng, có một nhóm người đang tụ tập lén lút ở bản trang Huyền Thương phái cũ, mà nay được đổi thành Tân Giang trang, một gia trang thuộc quyền sở hữu của Phi Sát bang.
Lập tức lên ngựa, họ Đinh nhanh chóng dẫn người qua thám thính. Khi tới nơi, y thấy một toán bịt mặt cưỡi ngựa lao ra khỏi cổng trang, rồi nhắm thẳng hướng nam mà chạy. Đinh Nguyệt Hàn ngay lập tức đoán được đám này đang hướng về Hoa Lư, nơi bọn phản loạn đang trú ngụ, nên liền ra lệnh đuổi theo.
            Rảo qua nhiều đoạn đường, phi nhanh qua nhiều cánh đồng, cho đến những khu rừng. Cuối cùng họ Đinh cũng chạy tới hẻm núi, nơi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn một đoạn ngắn. Vì sinh sống và lớn lên ở vùng Đỗ Động Giang nên Đinh Nguyệt Hàn nắm rất rõ địa thế và đường đi khu vực ở xung quanh. Nhanh chóng vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ của mình té ngựa sang hướng khác, Đinh Nguyệt Hàn tiếp tục dẫn một nhóm đuổi theo.
            Một lúc sau thì đám bịt mặt thắng ngựa lại, trước mặt và sau lưng họ đều bị người Võ Lâm Quân chặn đường. Đinh Nguyệt Hàn khẽ nở nụ cười trên môi, sau đó từ từ rảo ngựa tiến tới.
            “Hết đường lui rồi, các ngươi nên vứt bỏ vũ khí rồi đầu hàng đi.” Đinh Nguyệt Hàn nói lớn.
            “Ngu sao đầu hàng, giỏi thì đến đây.” Một tên bịt mặt quát lại.
            Đinh Nguyệt Hàn nhếch môi rồi vẫy tay ra hiệu. Đám Võ Lâm Quân hai bên bắt đầu rảo ngựa bao vây xung quanh đám bịt mặt. Một vòng tròn được thiết lập nhanh chóng, họ Đinh lúc này chắp thanh côn ở sau lưng chĩa xuống đất, miệng y khẽ cười như thể muốn nói, “các ngươi chết chắc rồi”.
            “Lâu ngày không gặp, Đinh huynh.” Một tên bịt mặt nhìn họ Đinh.
            Đinh Nguyệt Hàn nghe giọng hắn ta thì liền ngạc nhiên. Sau đó thấy hắn ta cởi bịt mặt ra thì hai mắt bỗng cụp xuống. “Thì ra là Đỗ huynh.”
            Đỗ Bá Phương khẽ cười. “Có thể tha cho họ Đỗ này một con đường sống chứ?”
            “Đỗ huynh thì để tại hạ suy nghĩ. Còn những tên còn lại thì chỉ có đường chết.” Đinh Nguyệt Hàn lạnh lùng đáp.
            Họ Đỗ mỉm cười. “Có cần phải tuyệt tình như vậy hay không, Đinh trưởng môn? Dù sao chúng ta cũng từng kề vai, sát cánh đứng trên một chiến trường kia mà.”
            “Đó là chuyện quá khứ, còn bây giờ thì Đỗ huynh vẫn còn cơ hội để chọn lại phe cho mình.” Họ Đinh nhìn họ Đỗ với ánh mắt năn nỉ.
            Đỗ Bá Phương thở dài. “Đàm thoại như vậy là đủ rồi. Giờ thì Đinh huynh có muốn xin Đỗ Bá Phương này một con đường sống hay không?”
            “Không ngờ lâu ngày không gặp, khiếu hài hước của Đỗ huynh lại không ngừng nâng cao như vậy.” Họ Đinh nhếch môi cười. “Đỗ huynh không biết mình đang ở trong tình thế nào ư. Hay là Đỗ huynh muốn mười chọi bốn mươi.”
Đỗ Bá Phương chỉ mỉm cười không đáp, rồi nhướng mày như đang ra hiệu cho Đinh Nguyệt Hàn. Lúc đầu thì không hiểu nhưng sau khi nghe âm thanh vó ngựa vang đến thì họ Đinh mới ngầm hiểu ý. Quay đầu lại nhìn, họ Đinh ngạc nhiên khi thấy hàng chục tên mang y phục trắng đang phi ngựa lao tới. Bọn chúng cầm những thanh giáo dài, những chiếc khiên thì giắt bên hông ngựa. Một vài tên thì giắt thanh giáo sau lưng, tay cầm những chiếc cung đã được tra tên vào.
            Khói bay mịt mù sau lưng, ánh nắng mặt trời khẽ chiếu xuống, đoàn người phi ngựa tới trong một khoảnh khắc hào nhoáng đến lạ kỳ. Nhanh chóng té ngựa bao vây ngược lại đám Võ Lâm Quân, một vòng tròn khác được tạo ra. Những tên mang y phục trắng đã ngã màu này, bắt đầu chĩa hàng loạt ngọn giáo vào Võ Lâm Quân để uy hiếp, những cây giáo dài hơn hai thước.
            “Đinh huynh có muốn suy nghĩ lại không?” Đỗ Bá Phương mỉm cười.
            Đinh Nguyệt Hàn cười lớn. “Thì ra Đỗ huynh bày mưu dẫn dụ tại hạ ra đây ư.”
            Họ Đỗ lắc đầu khẽ cười. “Chỉ là dương đông kích tây thôi. Tại hạ cố tình dụ Đinh huynh ra đây, nhưng không phải để nhằm tập kích. Mà là để những người khác có cơ hội thoát thân.” Đỗ Bá Phương sờ mũi. “Chả giấu gì huynh, tại hạ cố tình dẫn theo mười người để cho hàng trăm người kia trốn thoát thôi. Trong đó bao gồm Tiểu Mai của Đinh huynh.”
            Nghe đến hai từ “Tiểu Mai”, bỗng nhiên Đinh Nguyệt Hàn thay đổi sắc mặt. Những sợi gân trong mắt, lẫn trên mặt y bắt đầu hiện ra. Họ Đinh nghiến răng, tay nắm chặt thanh côn nhìn Đỗ Bá Phương. “Sao Đỗ huynh lại dám đụng vào Tiểu Mai?”
            “Chỉ vì sự an nguy của Võ cô nương mà thôi. Người của Bạch Vân gia trang thì phải về lại với Bạch Vân gia trang.” Đỗ Bá Phương nhìn họ Đinh ân cần nói.
            “Ai cần các ngươi quan tâm đến sự an toàn của Tiểu Mai kia chứ.” Đinh Nguyệt Hàn hét lớn. Ánh mắt y nhìn trừng trừng vào Đỗ Bá Phương.
            Họ Đỗ xụ mặt xuống. “Sau này Đinh huynh sẽ hiểu.”
            “Các ngươi nghĩ sẽ còn có cơ hội sau này ư?” Đinh Nguyệt Hàn vận lực vào thanh côn.
“Đừng nên dại dột như thế Đinh trưởng môn. Đây không phải là lúc ngài thị uy bản thân.” Đỗ Bá Phương nhìn thấy nên khẽ cười. “Đừng nên đùa giỡn với bọn họ.”
            Đinh Nguyệt Hàn không thèm đếm xỉa đến lời của Đỗ Bá Phương. Y chuẩn bị xuất chiêu nhưng lạ thay, y bỗng cảm thấy có điều gì đó bất thường đang ở phía sau. Họ Đinh quay đầu lại thì thấy mũi giáo đang kề sát cổ của mình, chỉ cách khoảng vài phân. Y liếc mắt thì thấy một nam nhân trạc tuổi trung niên đang nhìn với ánh mắt đầy sát khí.
            “Đinh huynh đừng nên thử tính kiên nhẫn của họ.” Đỗ Bá Phương mỉm cười rồi ra hiệu cho mọi người rút đi.
            Đám Võ Lâm Quân lúc đầu không chịu né đường. Họ Đỗ thở dài một tiếng. Đinh Nguyệt Hàn liền nháy mắt ra lệnh cho bọn họ lui ra. Đám bịt mặt lao đi qua khoảng trống rồi phi ngựa về phía trước. Đám áo trắng cũng thu giáo lại rồi lao đi phía sau, một vài người cầm cung xoay người lại cảnh giác. Đinh Nguyệt Hàn thấy họ rời đi mà sắc mặt đầy căm phẫn, nhưng không phải vì bị họ lừa cho một vố, mà là vì bọn họ đã bắt Tiểu Mai của y.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giải mã cái kết: Chỉ Là Anh Giấu Đi

Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.             Đầu tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư, Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.             Cái kết tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại. Thật ra có rất nhiều hướng để kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người, bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết. Tất nhiên việc ấn định Duy Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết dễ chịu nhất kh...

Chương 60 - Hết

Nhiều năm sau. “Mẹ.” Duy Thanh hớn hở chạy đến. Lúc này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo. Cô ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.” Duy Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?” Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.” “Sao mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ. Sau tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh. “Mọi việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình. Anh gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.” Cô khoác tay chồng mình. Duy Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy ba?” “Siêu nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ người khác. Dù có khó k...

Chương 58

Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng kinh doanh bên công ty thời trang. Từ tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện. “Anh không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc Hùng ở phòng khách. “Không.” Lúc đó anh hơi ngạc nhiên. Việc anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng. “Mà sao em?” Quốc Hùng hỏi. Mỹ Dung nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào bếp. Trở lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” “Dạ.” Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được có vậy. Anh ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?” Cô không muốn giấu anh. “Dạ.” “...

Chương 59

“Chú Hùng.” Duy An hớn hở mỉm cười. “Á.” Quốc Hùng ngồi xuống. “Mít Thúi của chú.” Anh thắc mắc. “Ba Thanh đâu?” Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào. “Anh Thanh tới sau anh.” Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất. “Chị em đâu rồi anh?” Mỹ Dung khẽ cười. “Chị em đang chuẩn bị ở bên trong.” Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh. Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người. Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn. “Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày.” Anh khen chú rể. Quốc Hùng bắt tay từng người. “Anh Đức với thằng Sơn đâu?” “Tụi nó đang tới.” Khánh Long đáp. Văn Hàn nói đùa. “Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể.” Quốc Hùng chậc lưỡi. “Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất ...

Giải Mã ABED: Cái Kết

Đầu tiên nói về cái kết của Ngọc Hân: Thật sự thì Ngọc Hân có gặp được Văn Vũ tại thế giới huyền ảo đó không. Thật ra đó chỉ là cái “thức” của Ngọc Hân. Nên khi chết, Ngọc Hân đã bị kẹt trong chính cái thức của chính mình. Nếu các bạn để ý một chút, các bạn sẽ nhận ra được. . Thứ nhất, Văn Vũ luôn thích màu đen và không bao giờ mang áo quần màu trắng. . Thứ hai, màu trắng là màu ưa thích của Ngọc Hân. => Do vậy, cái “thức” của Ngọc Hân đã biến Văn Vũ mang áo quần theo màu sắc mà cô ưa thích. Tiếp theo, những lời nói mà Ngọc Hân nói với Văn Vũ, tất cả cũng do cái “thức” khi còn sống của cô mà tạo thành. Những câu hỏi lặp đi, lặp lại rằng, anh có yêu em không, anh có bỏ em đi nữa không. Tất cả đều do “thức” của cô tạo ra cả. Vì khi còn sống, Ngọc Hân đã đọc được bức thư của Văn Vũ gởi cho Ngọc Lan. Do đó, cô sợ Văn Vũ sẽ đi tìm Ngọc Lan, chứ không phải ở lại đợi cô. Nói về cái kết của Ngọc Lan: Mình viết cái kết của Ngọc Lan cho các bạn, là một cái kết mở. Cò...

Chương 52

“Mọi chuyện sao rồi con?” Bà Thúy Nga hỏi Duy Thanh. Anh lúc này rất trầm mặc. “Dạ con đang sắp xếp cho mọi người tạm thời im lặng. Đợi mọi chuyện qua rồi tính tiếp.” Bà thở dài. “Con tìm ra kẻ nào tố cáo chưa?” “Dạ chưa mẹ.” Anh cũng đang đau đầu vì vụ này. “Thằng Long bảo người gởi là ẩn danh.” Bà chậc lưỡi. “Hết vụ thuế má, giờ đến vụ này.” “Thuyền to thì sóng lớn mà mẹ.” Anh gượng cười cho giải tỏa bớt không khí. Bề ngoài giả vờ vui vẻ như vậy để làm yên lòng mẹ Nga thôi, chứ thật ra anh đang rất đau đầu và sốt ruột. Hôm đó gặp Khánh Long, anh thật sự không thể tin những gì mình vừa nghe được. “Có chuyện gì vậy mày?” Anh hỏi ngay khi thấy Khánh Long bước vào xe. Địa điểm, thời gian, giọng điệu, anh cảm thấy tình hình như có vẻ rẩt nghiêm trọng và bí hiểm. Khánh Long liếc mắt sang, sau khi đóng cửa xe một cách rất mạnh. “Có người gởi đơn tố cáo mày.” Anh nhìn Khánh Long. “Tố cáo gì?” “Tao nên gọi mày là gì đây?” Khánh Long nhếch môi. “Đại ca, bố già hay ông tr...

Chương 51

Có một điều Quốc Hùng luôn thắc mắc trong lòng rằng, liệu Mỹ Hạnh đã gặp Duy Thanh chưa. Anh không dám hỏi, vì anh sợ nếu cô chưa biết, thì anh chính là người “khơi mào” ra mọi chuyện. Còn nếu biết rồi thì liệu cô có nói thật với anh không. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thì anh mới nhận ra, cái đêm anh mới về nước, cái đêm anh cùng lũ bạn của mình đánh nhau, phải chăng là do Duy Thanh sai đàn em tới kiếm cớ gây sự. Có thể lắm, vì quán bar đó thuộc quyền quản lý của hắn kia mà. “Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Mỹ Hạnh thấy Quốc Hùng lái xe trông rất khổ sở. “Có đâu.” Anh giả vờ chối. Cô chợt nhớ. “Ủa sao mọi người ở công ty đồng loạt nghỉ việc vậy anh?” Anh nhân tiện dò hỏi. “Anh tưởng chuyện này em phải biết rõ chứ.” Ngụ ý của anh là chẳng lẽ Duy Thanh không nói với em. Cô thấy anh như bị khùng. “Sao em biết được, em ở phòng kinh doanh, chứ có phải ở phòng nhân sự đâu.” “Thế phòng em không có ai nghỉ hả?” Cái này thì thật, vì anh cũng không biết rõ số lượng nhân viên Duy Than...

Chương 53

Sau vụ Hoàng Sơn, Duy Thanh tiếp tục bị vướng phải chuyện Quốc Hùng. Có điều không như Hoàng Sơn, anh chả thể giúp đỡ gì được cho Quốc Hùng, ngoài việc cắt cử người theo bảo vệ. Dự án bên phía tây bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy xuất phát chậm hơn những đối thủ khác, nhưng dự án của Quốc Hùng lại được săn đón nhiều hơn. Đi cùng cái thuận lợi thì tất nhiên cũng sẽ có khó khăn. Khó khăn thứ nhất là Quốc Hùng vướng vào sự lùm xùm đất đai, khi dự án mới bắt đầu đã vấp phải việc giấy tờ giả, tranh giành quyền sử dụng và kiện cáo bắt đầu nổ ra liên miên. Bạn E, người được Quốc Hùng giao phó nhiệm vụ đã “non tay” mua phải những miếng đất bị làm giả giấy tờ. Nhiều miếng trong số đó là đất nông nghiệp, chưa được chuyển đổi mục đích sang đất thổ cư. Một số khác thì bị vướng vào việc tranh chấp, kiện tụng. Chỉ 1/3 trong tổng số đất bạn E mua là đủ điều kiện pháp lý để làm dự án. Chưa kể, chính vì dự án quá nổi nên các đối thủ cạnh tranh đã nhanh tay tóm lấy cơ hội “dìm hàng”...

Anh Bỏ Em Đi

Tác phẩm: Anh Bỏ Em Đi Tác giả: M MT Thể loại: Tình cảm Giới thiệu: Văn Vũ, một chàng trai xuất thân nghèo khổ. Ngọc Hân, một cô gái được sinh ra từ một gia đình giàu có. Hai người gặp nhau và tình yêu bắt đầu chớm nở. Chưa được bao lâu thì nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra. Văn Vũ liên tục bỏ đi và Ngọc Hân luôn vì anh mà tìm đến. Liệu rằng cuối cùng họ có đến được với nhau và hạnh phúc có mỉm cười. Truy cập facebook để biết thêm chi tiết: https://www.facebook.com/tacgiammt Thời gian dự kiến ra mắt: 17/09/2018

Giải mã ABED: Ngọc Hân

                        Tên:    Trương Ngọc Hân             Tuổi:    25             Quê quán:       Thành phố H             Trình độ học vấn:      Đại học - Tốt nghiệp đại học R với loại xuất sắc.             Màu sắc ưa thích:      Màu trắng             Sở thích:         Thích tụ tập với bạn bè.             Giới thiệu vài nét:    Ba mẹ ly thân từ lúc cô đang học cấp 3. Được mệnh danh là “nữ hoàng bạc tình”, vì quen rất nhiều chàng t...