Chuyển đến nội dung chính

Chương 52: Đỗ Bá Phương

Tại Định Hà trấn, nơi thuộc về lãnh địa của Quần Anh hội kể từ khi cuộc phân tranh xảy ra. Hiện tại, những người dân và các thương đoàn được phép rời đi để tránh cuộc chiến. Những người vẫn nán lại sinh sống thì tất cả đều nghiêng về phía Quần Anh hội, nơi tựu trung của các hào kiệt, anh hùng bị xem như những bọn phản loạn.
            Trong một túp lều vải lớn màu trắng được dựng bên ngoài Định Hà trấn, Đỗ Bá Phương, Thái Quang Huy, Nguyễn Phong Sơn, Phan Anh Dũng và Võ Quang Tuấn đang đứng với nhau bàn luận về các kế hoạch tiếp theo. Trên mặt bàn trước mặt họ là một tấm bản đồ được làm bằng da dê, nơi có những kí hiệu biểu hiện cho các thành trì, thành trấn và các vùng lãnh thổ được khắc vẽ trên đó.
            “Hiện tại nhân lực của chúng ta có tất cả bao nhiêu người?” Ngài Phan Anh Dũng thắc mắc.
            Thái Quang Huy sờ cằm. “Hiện tại chúng ta có khoảng năm trăm người. Bao gồm lực lượng Thuận Thiên phái, Yên Phong bang và Hắc Vệ phái.” Họ Thái nhìn sang Đỗ Bá Phương. “Còn bọn họ thì chúng ta không biết.”
            Thấy mọi người nhìn mình nên Đỗ Bá Phương khẽ cười. “Sao lại nhìn tại hạ?” Họ Đỗ tỏ vẻ vô can.
            “Chẳng lẽ nhà ngươi theo họ lâu như vậy mà không biết.” Nguyễn Phong Sơn nhếch môi.
            “Nếu huy động hết tất cả nhân lực thì tầm khoảng vài ngàn.” Võ Quang Tuấn chống hai tay lên bàn.
            Nguyễn Phong Sơn nhìn qua họ Đỗ. “Vậy giờ chúng ta tấn công theo kế hoạch hay là chờ Dương huynh về?”
            “Những người đi thám thính Bố Hải Khẩu và Đằng Châu vẫn chưa về. Chúng ta nên án binh chờ đợi là tốt nhất.” Phan Anh Dũng đứng chống nạnh.
            “Quang Tuấn, sao đệ nhìn u sầu vậy?” Đỗ Bá Phương thắc mắc.
            Họ Võ khẽ cười. “Đệ lo cho Dương huynh và Trần tỷ.”
            Thái Quang Huy cười lớn. “Nhà ngươi yên tâm đi. Ta nghĩ chẳng có ai dám đụng đến Trần tỷ đâu. Dữ dằn còn hơn cả cọp báo.”
            “Tiểu nữ đã nghe hết rồi nha. Tiểu nữ sẽ thuật lại cho Trần tỷ biết.” Vương cô nương bưng trà đi tới cho mọi người.
            Thái Quang Huy quay sang với vẻ mặt van xin. “Vương tỷ đừng nói lại Trần tỷ nha. Chẳng qua tiểu đệ này lỡ mồm thôi.”
            “Từ khi nào mà nhà ngươi giống như thằng đần vậy.” Nguyễn Phong Sơn mỉa mai.
            Đỗ Bá Phương khẽ cười. “Từ khi gặp Trần tỷ.”
            Võ Quang Tuấn đăm chiêu. “Phan trưởng môn, lúc ngài từ Yên Phong trấn về thì Hùng trưởng môn có chuyển lời gì không?”
            Phan Anh Dũng lắc đầu. “Không. Ngài ấy sợ trong đám người được giải cứu có nội gián nên chỉ khẽ cười bảo tại hạ đi nhanh.”
            “Nếu bây giờ chúng ta tiến đánh Đằng Châu thì e rằng sẽ phải đối đầu với ngài ấy.” Võ Quang Tuấn nhíu mày. “Chỉ còn cách là chiếm Bố Hải Khẩu và giải thoát mọi người thôi.”
            “Tại hạ e rằng bọn chúng đã bí mật chuyển mọi người đi hết rồi.” Nguyễn Phong Sơn thở dài. “Chỉ sợ có cạm bẫy dành cho chúng ta ở đó thôi.”
            “Đằng nào chúng ta cũng phải tấn công. Cạm bẫy hay không thì cũng phải đành chịu.” Thái Quang Huy ừm một tiếng. “Hay là chúng ta chuyển sang thế phòng thủ đợi bọn chúng kéo xuống.”
            Võ Quang Tuấn lắc đầu. “Không nên, chúng ta không thể chờ bọn chúng kéo hơn hai ngàn người xuống đây được. Nếu chúng ta có giành phần thắng đi nữa thì cũng không còn lực lượng để tấn công bọn Hùng Thiên hội.”
            Phan trưởng môn nhìn họ Võ. “Hùng Thiên hội có khoảng bao nhiêu người?”
            “Theo như những gì tiểu tử này biết thì bọn chúng có khoảng hơn một vạn quân. Bao gồm luôn cả những quân đoàn thiện chiến và lính đánh thuê.” Võ Quang Tuấn u sầu.
            “Thôi nghỉ cho khỏe.” Nguyễn Phong Sơn thổ nhẹ lên bàn. “Cùng một lúc mà phải đấu với biết bao nhiêu phía.” Họ Nguyễn chồm người tới cười lớn. “Một vạn quân ư.” Rồi y tỏ vè lạnh lùng. “Thôi bỏ đi.” Sau đó y đứng dậy. “Về, về thôi. Hết giờ giải lao rồi.”
            Thái Quang Huy lắc đầu cười. “Cái thằng này, vẫn không bao giờ bỏ được tính đó.”
            Bỗng một tiếng “tù và” vang lên báo động có kẻ xâm nhập tới. Mọi người nhanh chóng tháo chạy ra bên ngoài. Trước mặt mọi người, một nam nhân mang y phục đen viền đỏ đang rảo ngựa đi tới, y giắt sau lưng một thanh côn, vẻ mặt đầy thịnh nộ qua những ánh mắt.
            “Đinh Nguyệt Hàn.” Thái Quang Huy khẽ nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
            Đỗ Bá Phương rảo bước tới. “Đinh huynh, hình như huynh đã nhầm lẫn gì ư?” Họ Đỗ khẽ cười. “Sao lại đi quá vùng giao phân vậy?”
            “Lắm lời.” Đinh Nguyệt Hàn trợn mắt. “Tiểu Mai đang ở đâu?”
            “Cái thằng láo toét này, dám cả gan tới đây để đòi người sao.” Nguyễn Phong Sơn tức giận quát lớn.
            Đỗ Bá Phương giơ ngang tay trái lên như bảo đừng manh động. “Tiểu Mai đang vui vẻ và an toàn. Phiền Đinh huynh về lại lãnh phận của mình nhanh.” Họ Đỗ ân cần nói. “Trước khi xảy ra chuyện không muốn.”
            “Vậy ư.” Đinh Nguyệt Hàn chắp thanh côn chĩa xuống đất. “Vậy thì đừng trách Đinh Nguyệt Hàn này.” Nói xong y phi thân tới tung chiêu.
            Nguyễn Phong Sơn định lao tới nhưng Thái Quang Huy giơ tay ngăn cản. “Đỗ Bá Phương đã ra hiệu cho chúng ta đứng yên. Để cho gã tự giải quyết với hắn ta đi.”
            “Đinh trưởng môn dám một mình tới tận đây gây chiến, chả trách lời đồn đại của y bấy lâu.” Phan trưởng môn thở dài. “Thần Sát Vương.”
            “Xem ra tình huynh đệ sinh tử của bọn họ đã tiêu tan cả rồi.” Nguyễn Phong Sơn cười khẩy.
            Võ Quang Tuấn khoanh tay trước ngực. “Đối với Đinh huynh thôi. Còn Đỗ huynh thì vẫn còn.” Thấy họ Nguyễn nhìn mình nên y khẽ cười. “Nãy giờ Đỗ huynh vẫn chỉ thủ thế đỡ chiêu chứ chưa động thủ tấn công lại.”
            Nguyễn Phong Sơn hiểu ý nên tiếp tục quan sát. Đinh Nguyệt Hàn liên tục thi triển hàng loạt côn pháp nhằm hạ gục Đỗ Bá Phương. Tầng tầng, lớp lớp kình lực bổ ầm đến họ Đỗ, xung quanh bụi bay mịt mù. Những dấu chân hằn sâu xuống mặt đất hiện lên nhiều nơi, tất cả đều do họ Đỗ vận lực đỡ chiêu tạo nên.
            “Vì nữ sắc mà tương tàn cả huynh đệ của mình.” Thái Quang Huy lắc đầu. “Thật là ta không ngờ.”
            “Một thằng đam mê tửu sắc như ngươi mà có quyền phán xét người ta sao.” Nguyễn Phong Sơn ngoái mũi.
            Thái Quang Huy nhìn sang họ Nguyễn một cái liếc mắt sắc lẹm. Đỗ Bá Phương bất ngờ bị đánh văng ra xa, miệng y chảy máu vương vãi. Đinh Nguyệt Hàn đằng đằng sát khí cầm côn tiến tới. Võ Quang Tuấn đưa tay sở lên thanh kiếm giắt sau lưng. Thái Quang Huy và Nguyễn Phong Sơn bước tới che chắn trước họ Đỗ. Phan trưởng môn thì quay lưng đi tới giá đựng vũ khí để lấy thanh thương.
            Đinh Nguyệt Hàn không thèm để ý, y vận lực vung côn nhắm thẳng vào đám người nhưng chưa kịp thì một nữ nhân lao tới giơ hai tay ra ngăn cản. Vẻ mặt cô ta hình như đang khóc.
            “Tiểu Mai.” Đinh Nguyệt Hàn khẽ nói.
            “Huynh dám tới tận đây để đả thương họ hả? Đả thương ngay cả Đỗ huynh nữa ư?” Tiểu Mai nói với giọng run run.
            “Ta đến đây để cứu muội.”
            Tiểu Mai nhếch môi cười. “Nhà của muội, gia đình của muội đều ở đây cả. Cứu muội sao?” 
            Đinh Nguyệt Hàn rơi lệ. “Bọn chúng đã bắt muội đi kia mà.”
            “Là muội tự nguyện đi theo họ. Chứ chẳng ai bắt muội đi cả.” Tiểu Mai dịu dàng nói.
            Đinh Nguyệt Hàn nhìn sang Võ Quang Tuấn. “Là cái tên tiểu tử kia đã đầu độc muội đúng không?”
            Tiểu Mai tiến tới vài bước. “Huynh dám xúc phạm công tử của muội. Huynh có quyền gì chứ.”
            Đinh Nguyệt Hàn chỉ côn về phía họ Võ. “Muội có biết hắn đã hạ sát bao nhiêu người rồi không. Sao muội lại còn bệnh vực hắn .”
            “Vậy huynh thì có khác gì chứ. Tất cả các người đều là kẻ sát nhân thì có quyền hành gì mà lên án lẫn nhau.” Tiểu Mai lắc đầu. “Nhưng ít nhất là công tử không bao giờ chĩa mũi kiếm về phía huynh đệ của mình. Còn huynh thì sao, huynh nhìn mình đã làm gì với Đỗ huynh đi.”
            Bất ngờ tiếng vó ngựa vang, cả đám người nhìn sang. Đỗ Bá Phương vội đứng dậy với vẻ mặt hoảng hốt, Tiểu Mai thì càng kinh hãi hơn. Bọn họ mang y phục trắng, một toán gồm hai mươi người đang lăm lăm những ngọn giáo và cung tên phi ngựa tới. Gương mặt ai nấy đều bặm trợn và lạnh lùng.
            Tiểu Mai vội chạy tới trước họ Đinh với vẻ mặt lo sợ. “Tiểu nữ xin Dương đội trưởng tha mạng cho Nguyệt Hàn. Huynh ấy nổi nóng không biết nên mới dám xâm phạm tới đây.”
            Đỗ Bá Phương tay ôm ngực chạy tới. “Xin các vị tha mạng cho Đinh huynh. Mọi việc có thể giải quyết được mà.”
            Đinh Nguyệt Hàn tức giận. “Muội cần gì phải xin bọn chúng. Để ta.”
            Chưa nói hết câu thì Tiểu Mai đã tát vào mặt họ Đinh. “Huynh im đi.”
            “Xin nể mặt Dương huynh.” Đỗ Bá Phương xin khẩn. “Mà tha mạng cho huynh ấy.”
            Dương đội trưởng nghiêm nghị nhìn Đinh Nguyệt Hàn rồi giơ tay bảo mọi người hạ cung xuống. Sau đó gã nhìn Tiểu Mai và Đỗ Bá Phương. “Nói với hắn ta.” Dương đội trưởng ngước mắt nhìn họ Đinh. “Lần sau mà còn dám xâm phạm, thì ta sẽ tiền trảm hậu tấu.” Nói xong y thúc ngựa phi đi.
            Tiểu Mai đợi họ đi xong thì quay sang nhìn Đinh Nguyệt Hàn. “Huynh về đi.” Cô thấy năm ngón tay của mình vẫn còn in dấu trên mặt họ Đinh.
            “Tại sao muội lại không đi về với ta. Ở đây thì có cái gì tốt.” Đinh Nguyệt Hàn rơi lệ lần nữa. Những giọt nước mắt chảy dài trên mặt y.
            Tiểu Mai lau nước mắt cho họ Đinh. “Họ là gia đình của muội. Nếu huynh còn yêu muội thì tại sao huynh lại không tới đây ở cùng muội.”
            “Muội biết rõ bọn chúng là những kẻ phản loạn kia mà.” Họ Đinh nói lớn.
            “Vậy muội cũng là một tên phản loạn.” Tiểu Mai quay người bước đi. “Huynh về đi. Sau này khi huynh hiểu ra mọi chuyện, lúc đó hãy tới đây tìm muội.”
            Đinh Nguyệt Hàn bần thần nhìn Tiểu Mai bước đi. Vương cô nương thấy vậy liền đi tới dìu Tiểu Mai vào trong lều. Mọi người cũng thở dài rồi quay đi, chỉ còn Võ Quang Tuấn vẫn đứng nhìn họ Đinh.
Đỗ Bá Phương vỗ vai Đinh Nguyệt Hàn. “Đinh huynh nên quay về đi. Tiểu Mai sẽ an toàn khi ở đây cùng với mọi người. Chiến tranh sắp nổ ra rồi.”
            Sau đó Đỗ Bá Phương cũng kéo Võ Quang Tuấn đi vào trong. Đinh Nguyệt Hàn đứng một hồi rồi leo lên ngựa phi đi. Họ Đỗ lúc này đã cởi y phục ra để mọi người xem xét và chữa trị vết thương.
            “Hắn ta trâu bò lắm nên mọi người đừng lo.” Nguyễn Phong Sơn nhìn họ Đỗ cười khẩy.
            Vương cô nương nghe vậy liền đánh một ánh mắt sắc lẹm vào họ Nguyễn rồi đi tới bôi thuốc cho phu quân mình. “Huynh không đau chứ?”
            Đỗ Bá Phương khẽ cười. “Huynh không sao, chỉ là thương tích nhẹ thôi.”
            “Lúc nãy ta xem gã họ Đỗ này tay không mà dám đỡ cả thanh côn của họ Đinh.” Thái Quang Huy thì thầm với Võ Quang Tuấn. “Xem ra hắn có đôi tay cứng thật. Như đá ấy.”
            Võ Quang Tuấn khẽ cười. Đỗ Bá Phương nghe được nên liền quay sang trách móc rằng vì sao nói xấu y. Vương cô nương mỉm cười, Tiểu Mai cũng cười theo. Nguyễn Phong Sơn thì đang bàn gì đó với Phan trưởng môn. Không khí trong lều rôm rả hẳn lên.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giải mã cái kết: Chỉ Là Anh Giấu Đi

Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.             Đầu tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư, Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.             Cái kết tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại. Thật ra có rất nhiều hướng để kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người, bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết. Tất nhiên việc ấn định Duy Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết dễ chịu nhất khi kết thúc truyện. Hoặc một cái chết khác đẹp hơn là Duy Thanh hy sinh vì cứu Quốc Hùng hoặc Mỹ Hạnh chẳng hạ

Chương 60 - Hết

Nhiều năm sau. “Mẹ.” Duy Thanh hớn hở chạy đến. Lúc này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo. Cô ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.” Duy Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?” Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.” “Sao mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ. Sau tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh. “Mọi việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình. Anh gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.” Cô khoác tay chồng mình. Duy Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy ba?” “Siêu nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ người khác. Dù có khó k

Chương 58

Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng kinh doanh bên công ty thời trang. Từ tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện. “Anh không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc Hùng ở phòng khách. “Không.” Lúc đó anh hơi ngạc nhiên. Việc anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng. “Mà sao em?” Quốc Hùng hỏi. Mỹ Dung nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào bếp. Trở lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” “Dạ.” Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được có vậy. Anh ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?” Cô không muốn giấu anh. “Dạ.” “

Chương 59

“Chú Hùng.” Duy An hớn hở mỉm cười. “Á.” Quốc Hùng ngồi xuống. “Mít Thúi của chú.” Anh thắc mắc. “Ba Thanh đâu?” Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào. “Anh Thanh tới sau anh.” Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất. “Chị em đâu rồi anh?” Mỹ Dung khẽ cười. “Chị em đang chuẩn bị ở bên trong.” Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh. Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người. Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn. “Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày.” Anh khen chú rể. Quốc Hùng bắt tay từng người. “Anh Đức với thằng Sơn đâu?” “Tụi nó đang tới.” Khánh Long đáp. Văn Hàn nói đùa. “Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể.” Quốc Hùng chậc lưỡi. “Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất

Giải Mã ABED: Cái Kết

Đầu tiên nói về cái kết của Ngọc Hân: Thật sự thì Ngọc Hân có gặp được Văn Vũ tại thế giới huyền ảo đó không. Thật ra đó chỉ là cái “thức” của Ngọc Hân. Nên khi chết, Ngọc Hân đã bị kẹt trong chính cái thức của chính mình. Nếu các bạn để ý một chút, các bạn sẽ nhận ra được. . Thứ nhất, Văn Vũ luôn thích màu đen và không bao giờ mang áo quần màu trắng. . Thứ hai, màu trắng là màu ưa thích của Ngọc Hân. => Do vậy, cái “thức” của Ngọc Hân đã biến Văn Vũ mang áo quần theo màu sắc mà cô ưa thích. Tiếp theo, những lời nói mà Ngọc Hân nói với Văn Vũ, tất cả cũng do cái “thức” khi còn sống của cô mà tạo thành. Những câu hỏi lặp đi, lặp lại rằng, anh có yêu em không, anh có bỏ em đi nữa không. Tất cả đều do “thức” của cô tạo ra cả. Vì khi còn sống, Ngọc Hân đã đọc được bức thư của Văn Vũ gởi cho Ngọc Lan. Do đó, cô sợ Văn Vũ sẽ đi tìm Ngọc Lan, chứ không phải ở lại đợi cô. Nói về cái kết của Ngọc Lan: Mình viết cái kết của Ngọc Lan cho các bạn, là một cái kết mở. Cò

Chương 52

“Mọi chuyện sao rồi con?” Bà Thúy Nga hỏi Duy Thanh. Anh lúc này rất trầm mặc. “Dạ con đang sắp xếp cho mọi người tạm thời im lặng. Đợi mọi chuyện qua rồi tính tiếp.” Bà thở dài. “Con tìm ra kẻ nào tố cáo chưa?” “Dạ chưa mẹ.” Anh cũng đang đau đầu vì vụ này. “Thằng Long bảo người gởi là ẩn danh.” Bà chậc lưỡi. “Hết vụ thuế má, giờ đến vụ này.” “Thuyền to thì sóng lớn mà mẹ.” Anh gượng cười cho giải tỏa bớt không khí. Bề ngoài giả vờ vui vẻ như vậy để làm yên lòng mẹ Nga thôi, chứ thật ra anh đang rất đau đầu và sốt ruột. Hôm đó gặp Khánh Long, anh thật sự không thể tin những gì mình vừa nghe được. “Có chuyện gì vậy mày?” Anh hỏi ngay khi thấy Khánh Long bước vào xe. Địa điểm, thời gian, giọng điệu, anh cảm thấy tình hình như có vẻ rẩt nghiêm trọng và bí hiểm. Khánh Long liếc mắt sang, sau khi đóng cửa xe một cách rất mạnh. “Có người gởi đơn tố cáo mày.” Anh nhìn Khánh Long. “Tố cáo gì?” “Tao nên gọi mày là gì đây?” Khánh Long nhếch môi. “Đại ca, bố già hay ông tr

Chương 53

Sau vụ Hoàng Sơn, Duy Thanh tiếp tục bị vướng phải chuyện Quốc Hùng. Có điều không như Hoàng Sơn, anh chả thể giúp đỡ gì được cho Quốc Hùng, ngoài việc cắt cử người theo bảo vệ. Dự án bên phía tây bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy xuất phát chậm hơn những đối thủ khác, nhưng dự án của Quốc Hùng lại được săn đón nhiều hơn. Đi cùng cái thuận lợi thì tất nhiên cũng sẽ có khó khăn. Khó khăn thứ nhất là Quốc Hùng vướng vào sự lùm xùm đất đai, khi dự án mới bắt đầu đã vấp phải việc giấy tờ giả, tranh giành quyền sử dụng và kiện cáo bắt đầu nổ ra liên miên. Bạn E, người được Quốc Hùng giao phó nhiệm vụ đã “non tay” mua phải những miếng đất bị làm giả giấy tờ. Nhiều miếng trong số đó là đất nông nghiệp, chưa được chuyển đổi mục đích sang đất thổ cư. Một số khác thì bị vướng vào việc tranh chấp, kiện tụng. Chỉ 1/3 trong tổng số đất bạn E mua là đủ điều kiện pháp lý để làm dự án. Chưa kể, chính vì dự án quá nổi nên các đối thủ cạnh tranh đã nhanh tay tóm lấy cơ hội “dìm hàng”

Chương 51

Có một điều Quốc Hùng luôn thắc mắc trong lòng rằng, liệu Mỹ Hạnh đã gặp Duy Thanh chưa. Anh không dám hỏi, vì anh sợ nếu cô chưa biết, thì anh chính là người “khơi mào” ra mọi chuyện. Còn nếu biết rồi thì liệu cô có nói thật với anh không. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thì anh mới nhận ra, cái đêm anh mới về nước, cái đêm anh cùng lũ bạn của mình đánh nhau, phải chăng là do Duy Thanh sai đàn em tới kiếm cớ gây sự. Có thể lắm, vì quán bar đó thuộc quyền quản lý của hắn kia mà. “Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Mỹ Hạnh thấy Quốc Hùng lái xe trông rất khổ sở. “Có đâu.” Anh giả vờ chối. Cô chợt nhớ. “Ủa sao mọi người ở công ty đồng loạt nghỉ việc vậy anh?” Anh nhân tiện dò hỏi. “Anh tưởng chuyện này em phải biết rõ chứ.” Ngụ ý của anh là chẳng lẽ Duy Thanh không nói với em. Cô thấy anh như bị khùng. “Sao em biết được, em ở phòng kinh doanh, chứ có phải ở phòng nhân sự đâu.” “Thế phòng em không có ai nghỉ hả?” Cái này thì thật, vì anh cũng không biết rõ số lượng nhân viên Duy Than

Anh Bỏ Em Đi

Tác phẩm: Anh Bỏ Em Đi Tác giả: M MT Thể loại: Tình cảm Giới thiệu: Văn Vũ, một chàng trai xuất thân nghèo khổ. Ngọc Hân, một cô gái được sinh ra từ một gia đình giàu có. Hai người gặp nhau và tình yêu bắt đầu chớm nở. Chưa được bao lâu thì nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra. Văn Vũ liên tục bỏ đi và Ngọc Hân luôn vì anh mà tìm đến. Liệu rằng cuối cùng họ có đến được với nhau và hạnh phúc có mỉm cười. Truy cập facebook để biết thêm chi tiết: https://www.facebook.com/tacgiammt Thời gian dự kiến ra mắt: 17/09/2018

Giải mã ABED: Ngọc Hân

                        Tên:    Trương Ngọc Hân             Tuổi:    25             Quê quán:       Thành phố H             Trình độ học vấn:      Đại học - Tốt nghiệp đại học R với loại xuất sắc.             Màu sắc ưa thích:      Màu trắng             Sở thích:         Thích tụ tập với bạn bè.             Giới thiệu vài nét:    Ba mẹ ly thân từ lúc cô đang học cấp 3. Được mệnh danh là “nữ hoàng bạc tình”, vì quen rất nhiều chàng trai và chỉ được một thời gian là vứt bỏ. Là đại tiểu thư của tập đoàn T, một trong những tập đoàn quyền lực và giàu có nhất nước. Có ba người bạn thân, một là Quỳnh Hương, quen nhau từ lúc nhỏ. Tiếp theo là Thảo Vân và Hồng Loan, cô quen hai người này khi còn ở đại học. Tính tình mạnh bạo nhưng đặc biệt lại thích làm nũng. Thói quen hằng ngày, sáng café cùng với lũ bạn, tối thì đi bar C hoặc đi ăn.  Có lúc tập gym buổi sáng, lúc thì buổi chiều, thích tập buổi nào thì tập buổi đó. Tình yêu của cô cũng giống như vậy, thích yêu anh chàng