Điện thoại vang lên, Uyên
Phương nhìn thấy ba chữ “siêu anh hùng” hiện lên màn hình. Đây là biệt danh của
ông chú Quốc Anh mà cô mới đổi trong danh bạ.
Biết ông chú đã đến, Uyên Phương cùng Hoài Thư lật đật bước
ra xe. Trầm trồ từ lúc ở bên ngoài, đến khi ngồi bên trong, Hoài Thư vẫn không
ngớt khen ngợi. Cô nàng khen từ màu sắc, đến nội thất tinh tế của xe và cho đến
luôn cả người tài xế. Tất nhiên lúc đầu Uyên Phương đỏ mặt ngại ngùng vì bà chị
của mình, nhưng sau đó cô đỏ mặt tức giận vì bà chị dám khen siêu anh hùng của
cô sao.
“Chị.” Uyên Phương nhắc khéo. “Hơi quá rồi.”
Hoài Thư hiểu ý nên lấy lại thần thái bình tĩnh của người
quý phái. “Anh tên gì vậy?” Cô nghĩ Tuấn Kiệt chắc hơn mình vài tuổi.
“Tôi tên Quốc Anh. Còn cô là Hoài Thư phải không?” Tuấn
Kiệt nhìn hai cô nàng qua gương.
“Anh biết tên em hả?” Hoài Thư không thể tin được.
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Biết chứ.”
Uyên Phương nhớ là cô có nhắc tên bà chị Hoài Thư, chứ cô
có đưa hình cho siêu anh hùng xem đâu. Cô chợt nghĩ hay là siêu anh hùng có
siêu năng lực đặc biệt. Sao càng lúc, cô càng thần tượng siêu anh hùng thế này.
Tới nhà hàng V ở quận A, ba người xuống xe và đi lên tầng
ba. Nơi các cận vệ đã được bố trí cảnh giác an toàn từ trước. Ngồi xuống bàn,
Hoài Thư vẫn không ngừng hỏi han Tuấn Kiệt, điều mà cô nàng không biết mình
đang gây khó chịu cho “big fan” ngồi bên cạnh.
Xuân Đức vì tối nay bận đi ăn với Thanh Hương nên anh xin
phép về trước. Do đó, khi cùng người yêu mình bước lên tầng ba, anh chợt nhận
ra các bộ mặt thân quen. Và các bộ mặt nhìn đến phát ngán này, tất cả đều đang
nhìn anh với ánh mắt đầy ham muốn, ham muốn băm anh thành từng mảnh. Nếu biết
trước như vậy thì anh sẽ nói Thanh Hương tối nay hủy kèo đi ăn rồi.
Trong lúc
các anh em đang làm việc thì lại có người đi chơi với người yêu. Mà đau đớn hơn
là vác xác tới ngay chỗ làm, nó giống như là một sự giễu cợt hay trêu ngươi gì
đó.
Xuân Đức
nuốt nước bọt trong sợ hãi khi đang qua các đồng nghiệp đầy thân thương của
mình. Thân thương đến nỗi như đang muốn giết anh. Thành Nhân trợn mắt nhìn Xuân
Đức, tay thì đưa ngón cái liếc ngang qua cổ, một hình ảnh biểu hiện cho sự hù dọa
muốn giết người thường thấy trong phim ảnh.
Thanh
Hương chợt nhận ra các khuôn mặt đang ngồi này trông rất quen, và quen hơn hết
là cái người đang ngồi quay lưng về phía cô. Mái tóc đen nhánh, lưng thẳng,
thân hình đô con và cao ráo. Khi anh ta quay mặt qua nói chuyện với người bên cạnh,
gương mặt đẹp trai lộ ra và gương mặt này không là ai khác chính là cậu của cô.
Nãy giờ
Xuân Đức cứ nghĩ chủ tịch đang gặp khách hoặc ai đó. Nhưng khi nhận ra cô gái
bên cạnh là Uyên Phương thì mọi chuyện đã quá muộn. Anh chỉ kịp nắm tay Thanh
Hương, mà không thể báo hiệu được nguy hiểm sắp xảy ra.
“Cậu.”
Thanh Hương kêu lên.
Tuấn Kiệt giật mình quay lại. “Thanh Hương.” Anh không thể
tin vào mắt mình. Càng không ngờ rằng, người Uyên Phương rủ đi ăn là cháu mình.
Trong tin nhắn, cô nhóc nói là đi ăn với bạn, nếu nói là đồng nghiệp thì anh đã
gặng hỏi rồi.
Siêu anh hùng một lần nữa khiến Uyên Phương ngạc nhiên. “Ủa
hai người biết nhau hả?” Uyên Phương mở to mắt.
“Đây là cậu…” Thanh Hương đáp.
Xuân Đức nhanh tay bịt miệng Thanh Hương lại. “Chào cậu
Quốc Anh.” Anh thì thầm vào tai Thanh Hương. “Bình tĩnh nào em.”
Thanh Hương không biết là gì nhưng cô vẫn hiểu Xuân Đức
đang bảo mình im lặng. Cô ngồi xuống và không ngừng nhìn Tuấn Kiệt.
Quốc Anh “thật” đang ngồi đối lưng với Tuấn Kiệt cũng phải
quay lại theo phản xạ. Việt Cường thấy được nên bật cười không ngớt. Lúc nãy Quốc
Anh không ngờ Uyên Phương lại nhận ra mình. May là anh nhanh trí bảo mình tới
đây nhậu với bạn bè. Rồi giả vờ chào hỏi Tuấn Kiệt vài ba câu cho có lệ.
“Ủa, anh và chị Hương là họ hàng hả?” Hoài Thư nhìn Tuấn
Kiệt.
Xuân Đức tiếp tục trở thành vị cứu tinh. “Đây là cậu Quốc
Anh. Thanh Hương là cháu của cậu.” Anh lại thì thầm vào tai Thanh Hương. “Chủ tịch
đang giấu thân phận.”
Tuấn Kiệt gật đầu. “Anh là cậu của Thanh Hương.” Nói xong
thì tự nhiên Tuấn Kiệt lại thấy ngượng miệng.
“Em thấy anh quen quen.” Uyên Phương nghĩ mình đã gặp
Xuân Đức ở đâu đó.
Tuấn Kiệt lúc này nhanh trí. “Cậu ấy làm cùng chỗ với
anh.”
Xuân Đức
gật gật. “Dạ đúng rồi.” Anh nhìn Uyên Phương. “Anh làm tài xế cùng chỗ với cậu
Quốc Anh.”
“Chị bị
đau gì sao?” Hoài Thư lo lắng khi thấy bộ mặt của Thanh Hương đang nhăn nhó.
“Ồ
không.” Thanh Hương gượng cười. “Giới thiệu với mọi người.” Cô chỉ tay sang
Xuân Đức. “Đây là người yêu của chị.” Cô chỉ sang Tuấn Kiệt rồi nghiến răng.
“Còn đây là cậu Quốc Anh của chị.” Cô nhấn mạnh hai chữ “Quốc Anh”.
Hoài Thư
mỉm cười. “Trùng hợp nhỉ.” Cô thấy hai người thì làm tài xế, hai người thì cùng
làm ở phòng tín dụng.
Thanh
Hươnh nhìn Uyên Phương. “Sao em quen được.” Cô nghiến răng lại. “Cậu Quốc Anh của
chị?”
Tuấn Kiệt
lại nhanh miệng. “Cậu và Uyên Phương biết nhau ở quán kem.”
Hoài Thư
sực nhớ. “Thế anh.” Cô nàng cảm thấy mình hơi mất dạy. “Ấy, con xin lỗi. Thế cậu
có biết chị Thùy Chi không?” Hoài Thư nghĩ chắc không trùng hợp đến thế đâu.
Tuấn Kiệt
gật đầu. “Biết chứ.”
Hoài Thư
“woah” lên một tiếng. “Trùng hợp dữ.”
Buổi tiệc
sau đó kết thúc. Người vui nhất là Hoài Thư, khi cô được Xuân Đức nói sẽ giới
thiệu một chàng tài xế đẹp trai ở chỗ anh. Uyên Phương thì cũng mang tâm trạng
ngổn ngang về đấng siêu anh hùng này. Tối nay thì cô lại biết thêm nhiều siêu
năng lực mới của anh. Cô thắc mắc vì sao chuyện gì siêu anh hùng cũng biết. Từ
chuyện ở phòng tín dụng của cô, sang đến chuyện xã hội, rồi lịch sử hay văn
hóa, không có gì là siêu anh hùng không biết. Bệnh thần tượng của cô có vẻ ngày
càng lớn.
Người
không vui và khó chịu nhất là Thanh Hương. Về đến nhà, tắm rửa xong nhưng cô vẫn
không thể hạ hỏa. Tại sao mọi người lại giấu cô một chuyện lớn như vậy.
“Em đừng
giận anh nữa mà.” Xuân Đức ngồi trên giường năn nỉ.
Thanh
Hương đang nằm xoay lưng lại với Xuân Đức. “Anh lừa dối em.”
“Anh có lừa
dối gì đâu.” Xuân Đức cảm thấy bị oan.
Thanh
Hương hứ lên một tiếng. “Tại sao cậu em với bé Phương quen nhau mà anh không
nói.” Ý của cô là sự quen biết như bạn bè.
Xuân Đức
thì lại nghĩ quen nhau tức là đang cặp bồ. “Hai người có quen nhau đâu. Chỉ có
chủ tịch thích cô Phương thôi.”
“Cậu em
thích bé Phương?” Thanh Hương quay lại đầy vẻ ngạc nhiên.
Xuân Đức
chợt thấy mình vừa lỡ mồm. “Chết bà chưa.” Anh tự vò đầu mình. “Chủ tịch thích
cô Phương. Nhưng cô Phương lại thích người khác.” Hết đường nên anh đành khai
thật
“Thích
ai?” Thanh Hương tò mò.
Xuân Đức
đã không muốn nói nhưng vì Thanh Hương hỏi, anh đành miễn cưỡng trả lời. “Người
yêu cũ của em, Quốc Bình.”
“Trời đất
ơi.” Thanh Hương thốt lên.
Xuân Đức
kể lại mọi chuyện mình biết cho Thanh Hương nghe. Sau đó lợi dụng cơ hội Thanh
Hương đang quên giận, Xuân Đức nằm xuống ôm cô vào lòng. “Mọi chuyện là vậy
đó.”
“Tội cậu
em nhỉ.” Thanh Hương cảm thấy thương Tuấn Kiệt.
“Vậy nên
em cần phải giúp chủ tịch.” Xuân Đức khẽ cười.
“Giúp kiểu
gì?” Thanh Hương muốn biết.
Xuân Đức ầm
ờ giây lát. “Thì em phải tạo cơ hội, hay làm gì đó để cô Phương thích chủ tịch.”
Tối đó,
hai người vừa ôm nhau, vừa trò chuyện. Sau đó hai người nghĩ cách để cặp đôi
này đến với nhau. Không thể để Uyên Phương tiếp tục yêu Quốc Bình và càng không
thể để một Quốc Bình đang cô đơn tìm đến Uyên Phương được.
Trưa hôm sau, Tuấn Kiệt bị Thanh Hương hù dọa đủ kiểu,
năn nỉ đủ cách, nhằm mục đích kéo anh qua bên tòa nhà tài chính này dùng cơm. Tất
nhiên là Tuấn Kiệt thừa cách để từ chối, nhưng anh vẫn quyết định đồng ý lết
xác qua. Cơ bản là vì anh muốn gặp Uyên Phương.
“Chủ tịch định đi đâu vậy?” Quốc Anh lúc này đang ngồi
trong văn phòng.
Tuấn Kiệt đứng dậy. “Đi ăn cơm.”
“Ở đâu ạ?” Quốc Anh muốn biết để sắp xếp.
Tuấn Kiệt đáp trong e ngại. “Ở bên tòa nhà tài chính.”
Quốc Anh như hiểu ra. Anh nói vào đàm. “Chủ tịch chuẩn bị
di chuyển.”
Lần đầu tiên, các cận vệ hộ tống Tuấn Kiệt đi lên phòng
ăn của tòa nhà tài chính. Sau khi bấm thang máy xuống tầng trệt, bảy người cùng
nhau bước bộ. Từ tòa nhà quản lý sang tòa nhà tài chính, bảy người phải di chuyển
qua một khuôn viên rộng lớn.
Những an ninh đang đi tuần bên ngoài thấy họ cũng phải
nhìn với ánh mắt ngạc nhiên. Những an ninh bên trong tòa nhà tài chính thì còn
hơn cả vậy, ánh mắt sửng sốt rồi định cúi đầu chào, nhưng họ chưa kịp thì thấy
cái lắc đầu của Thanh Sơn. Họ ngầm hiểu ý mọi người muốn được cư xử bình thường,
cứ xem như là các nhân viên khác trong tòa nhà.
Không biết vì quá nhập tâm vào vai diễn, hay là bộc lộ cảm
xúc thật của mình, mà Thành Nhân lại đang ra sức tán tỉnh các cô gái. Cậu ta
không những huýt sáo, nháy mắt, mà còn bình tĩnh gởi những nụ hôn gió cho các nữ
nhân viên xinh đẹp đi gần đó.
Bước vào trong thang máy, sáu chàng trai cận vệ đứng xung
quanh Tuấn Kiệt và ngăn không cho ai khác đi vào. Không như ở tòa nhà quản lý,
nơi có thang máy riêng dành cho chủ tịch, thì ở đây chỉ có thang máy chung dành
cho các nhân viên. Ba cây ở khu vực sảnh thang máy, mỗi cây chứa được mười sáu
người. Và vì sự an toàn trên hết của chủ tịch nên các cận vệ đành phải chiếm
riêng một cây thang.
Bước ra khỏi tầng mười bốn, nơi phòng ăn rộng lớn dành
cho các nhân viên. Bảy người bắt buộc cũng phải lấy khay cơm và xếp hàng như những
người khác. Trong lúc đó thì Xuân Đức điện thoại cho Thanh Hương để hỏi chỗ. Lấy
cơm xong, Tuấn Kiệt đi theo Xuân Đức. Còn những cận vệ khác thì tỏa ra xung
quanh để cảnh giác an toàn như mọi khi.
Uyên Phương đang trò chuyện với Hoài Thư thì vô tình ngước
mặt lên, cô thấy siêu anh hùng của mình đang đi tới. Trên tay siêu anh hùng là
chiếc khay cơm. Chẳng lẽ siêu anh hùng đọc được suy nghĩ của cô sao. Lúc nãy cô
chỉ vừa cảm thấy nhớ, giờ thì siêu anh hùng đã xuất hiện.
“Anh Đức.” Thanh Hương khẽ cười.
Thùy Chi nghe nói vậy nên cũng muốn quay lại xem thử.
“Anh.” Cô muốn nhảy đựng lên vì thấy Tuấn Kiệt.
“Hello em.” Tuấn Kiệt khẽ cười.
Lúc này thì mặt Uyên Phương tối sầm lại. Cô nghĩ có khi
siêu anh hùng tới gặp người yêu của mình, chứ không phải tới để gặp cô. Giờ thì
cô mong siêu anh hùng hãy đi đi.
“Sao anh tới đây?” Thùy Chi kéo Tuấn Kiệt xuống ngồi bên cạnh
mình.
Tuấn Kiệt miễn cưỡng nên đành ngồi theo. Anh nhìn Uyên
Phương. “Anh tới đây ăn cơm.”
“Ủa, vậy
sao lúc trước em nằng nặc đòi anh qua, thì anh lại kiếm cớ từ chối.” Thùy Chi
liếc mắt.
“Vì cháu anh.” Tuấn Kiệt giả vờ nói láo, anh hất đầu sang
Thanh Hương.
Thùy Chi ngạc nhiên. “Thanh Hương là cháu anh.”
Tuấn Kiệt khẽ cười thì thầm với Thùy Chi. “Đó chính là lý
do mà Hoàng Dung không cho con bé sang.”
Thanh Hương nhanh miệng. “Em là cháu của cậu Quốc Anh.”
Tuấn Kiệt nháy mắt với Thùy Chi. “Quốc Anh.”
Thùy Chi như hiểu ý. Vì đây chả phải là lần đầu Tuấn Kiệt
nói dối tên mình. “Ồ.” Cô khoác tay Tuấn Kiệt đầy tình tứ.
Nháy mắt, rồi ôm
nhau nữa chứ, Uyên Phương hằn học trong đầu.
“Anh Đức, anh bảo giới thiệu ai đó cho em mà.” Hoài Thư
nhắc lại chuyện.
Xuân Đức ầm ờ. “Anh nhớ chứ. Anh đang lựa cho em đây.”
Thanh Hương thấy Thùy Chi ôm cậu mình như vậy nên không
thích lắm. Cộng với việc Uyên Phương đang cúi gầm mặt xuống, cô nghĩ mình nên
làm gì đó. “Hai người quen nhau lâu chưa?”
Thùy Chi hớn hở. “Chị và cậu em quen nhau lâu rồi.” Cô bếu
má Tuấn Kiệt. “Phải không anh đẹp trai.”
Tuấn Kiệt lúc này sợ Uyên Phương hiểu lầm nên vội thanh
minh. “Chị dâu của Thùy Chi là một người thân quen của cậu.”
“Cô Tuyết Vân phải không cậu?” Hoài Thư khẽ cười.
Tuấn Kiệt gật đầu. “Đúng rồi.”
“Vậy cậu và Thùy Chi là?” Thanh Hương cảm thấy rối tung.
Thùy Chi tựa đầu vào vai Tuấn Kiệt. “Cậu em là người chị
yêu nhất. Là người anh mà chị luôn hằng cung kính và xem như anh trai của mình.”
Uyên Phương ngẩng mặt lên đầy ngơ ngác. Thấy siêu anh
hùng đang nhìn mình, cô lại cúi mặt xuống vào ăn cơm.
“Thế mà em tưởng hai người yêu nhau chứ.” Thanh Hương muốn
nói toạc ra.
Thùy Chi khẽ cười. “Chị cũng muốn như vậy nhưng không phải.
Cậu em là người cứu mạng chị. Cho chị một cuộc sống mới và một tình yêu mới. Cứu
vớt chị từ dưới địa ngục và đưa lên thiên đường.”
Uyên Phương lúc này mới hiểu. Té ra trước giờ cô nghi oan
và hiểu lầm cho siêu anh hùng của mình. Cô thật là đáng chết mà.
Tuấn Kiệt thấy Uyên Phương nhăn nhó nên lo lắng. “Nhóc bị
đau sao? Hay cơm có vấn đề?”
Uyên Phương lúc này nở một nụ cười thật tươi. “Không có.
Ông chú ăn cơm đi.”
Lúc này ở phía bên kia, Duy Vũ đang ngồi trò chuyện với
Quốc Bình thì thấy Thùy Chi đang tình tứ với gã nào đó.
Cảm thấy
tức giận, Duy Vũ liền đứng dậy. “Dám ôm người yêu của ông sao.” Anh muốn biết đấy
là gã nào. Nhưng chưa kịp tới gần thì bị một người va phải.
“Ấy xin lỗi.”
Việt Cường nhanh nhảu. Anh cố tình đổ ly nước vào người Duy Vũ.
Duy Vũ muốn
điên lên. “Trời ơi.” Cái áo hàng hiệu mới mua của anh đã bị ướt. Mắng thầm gì
đó trong miệng, Duy Vũ lao nhanh vào nhà vệ sinh.
Trở lại với
Uyên Phương, sau khi ăn cơm xong, cô về lại văn phòng và mộng tưởng đến siêu
anh hùng. Giờ thì cô biết siêu anh hùng của cô vẫn còn độc thân. Siêu anh hùng
vẫn là của cô và không phải là của ai khác.
“Nghĩ về
anh chàng nào vậy? Anh Quốc Bình hả?” Hoài Thư ngồi bên cạnh cảm thấy tò mò.
Uyên
Phương khẽ cười. “Làm gì có.” Lúc này cô thấy Quốc Bình chả quan trọng. “Em
đang nghĩ về một siêu anh hùng. Anh ấy vừa đẹp trai, vừa thông minh, lại giỏi
võ nữa.”
Hoài Thư
đặt tay mình lên trán của Uyên Phương. “Em bị sốt à. Sao nói năng như người mớ
sảng vậy.”
“Chị
này.” Uyên Phương nhăn mặt lại.
Hoài Thư
khẽ cười. “Hay coi phim nhiều quá nên lại ảo tưởng.”
“Ảo tưởng
gì chứ. Siêu anh hùng của em có thật.” Uyên Phương khẳng định.
“Có thật
à. Vậy em yêu anh ta hả?” Hoài Thư nhếch môi cười.
Uyên
Phương thơ thẫn. Mặt cô đỏ lên. “Yêu.” Cô như muốn hét lên với thế giới. “Không
có đâu.”
Trong lúc
Hoài Thư chưa hiểu gì thì Uyên Phương vẫn tiếp tục độc thoại một mình. Hết lấy
tay che mặt, che tai thì cúi gầm mặt xuống bàn. Miệng không ngừng nói “không thể”
gì đó.
Lại nói về
Tuấn Kiệt, vừa bước vào văn phòng thì đã bị ban trợ lý thẩm vấn đủ kiểu. Rằng
anh đi đâu, sao lại không thấy ở dưới nhà hàng, sao anh lại đi ăn riêng, sao chả
thấy mời mọc gì cả.
Ở tòa nhà
quản lý này, tầng hai mươi là nơi để Tuấn Kiệt cùng ban trợ lý và đội cận vệ ngồi
ăn uống. Nói đúng ra nơi đây giống như một nhà hàng sang trọng thu nhỏ, có quầy
bar riêng và có đội ngũ phục vụ riêng biệt. Khi tới giờ ăn thì bên bếp sẽ chuẩn
bị thức ăn ở dưới tầng mười tám, nơi phòng ăn của các nhân viên ở tòa nhà. Họ sẽ
vận chuyển thức ăn lên trên tầng hai mươi này, sau khi mọi người dùng xong, họ
lại vận chuyển xuống dưới để dọn dẹp. Trừ các bữa ăn và những chuyện đột xuất
thì tầng hai mươi này thường không có người.
“Tôi đi
sang ăn cơm với cháu tôi.” Tuấn Kiệt vội thanh minh với mọi người.
Việt Ân,
trợ lý tài chính nói. “Cháu của chủ tịch làm ở đây mấy tháng rồi. Sao tự nhiên
bữa nay lại sang ăn cơm chung?”
Ngọc
Dương, trợ lý mảng xây dựng. “Đâu phải dễ gì mà chủ tịch lại sang tận bên đó. Cảm
thấy có mùi.”
Anh Phát,
trợ lý mảng game. “Chủ tịch vì ai đó, mà bỏ quên anh em, bạn bè.”
Thành Mỹ
nhếch môi. “Đại ca đi ăn với người yêu. Sao mấy cậu lại châm chọc.”
Vũ Huy,
trợ lý cơ sở vật chất. “Vậy hả.”
Cả nhóm
mười hai người trợ lý bật cười.
Tuấn Kiệt
đỏ mặt vì bị chọc quê. Anh quay lại. “Ờ ha.” Anh nhìn Quốc Anh, người đang đứng
gần mình. “Đưa tôi khẩu súng.”
Thế là đội
cận vệ lao tới ôm chằm Tuấn Kiệt lại để ngăn cản.
“Đưa tôi
khẩu súng coi.” Tuấn Kiệt nói lớn.