Chuyển đến nội dung chính

Chương 58: Đinh Nguyệt Hàn


Từ khi cuộc phân tranh diễn ra, Đinh Nguyệt Hàn cùng với Trần Ngọc Phi đã tiến đánh những người không chịu quy thuận Liên Đoàn ở khắp nơi. Bọn phản loạn là cái mác mà họ đặt cho bọn chúng. Lúc đầu thì họ Đinh còn thương thuyết, khuyên nhủ, nhưng về sau thì chuyện đó không còn nữa.
Cứ nghĩ đến việc bọn chúng là những kẻ gây ra những vụ thảm sát vừa qua là họ Đinh lại nghiến răng tức giận vung côn hạ sát hàng loạt. Biệt hiệu Thần Sát Vương của Đinh Nguyệt Hàn cũng là do được người ta đặt cho, sau những vụ hạ sát mà y thực hiện. Họ Đinh là người xông xáo nhất trong Liên Đoàn trong việc thi hành dẹp loạn, đến nỗi Lê minh chủ cũng phải ngạc nhiên.
Giống như Trần Ngọc Phi, Lê minh chủ tìm tới bản phái và trình bày kế hoạch của mình. Không như họ Trần phải suy nghĩ, Đinh Nguyệt Hàn gật đầu ưng thuận ngay lập tức rồi lập tức tiến xuống trụ sở Liên Đoàn ở thành Đại La. Nhưng được một thời gian thì Tiểu Mai lại ngỏ ý muốn về vùng Đỗ Động Giang nên y đành chuyển đi.
Niềm vui của họ Đinh là những lúc quay về lại ngôi gia trang nhỏ của mình, nơi Tiểu Mai đang nấu nướng chờ y. Bỏ qua nhiều lời dị nghị, đồn đoán và chê bai khinh miệt, Đinh Nguyệt Hàn yêu thương Tiểu Mai hơn cả bản thân mình. Y không quan tâm đến việc cô ta từng làm ở Hồng Khuê Các, đã phục vụ biết bao gã nam nhân, y chỉ có một suy nghĩ duy nhất là yêu thương cô đến suốt đời.
            Trở lại với thực tại, họ Đinh nhận lệnh dẫn đệ tử của mình lên phía bắc để án ngự ngoài thành Tế Giang. Gió bỗng thổi mạnh, những ngọn cờ của Liên Đoàn đang tung bay trong gió bắt đầu xuất hiện. Rất đông người Hùng Sư đường đang đứng đối diện với họ Đinh, Hùng Quang Hưng trưởng môn cầm thanh Hoàng Kim đao nhìn y khẽ cười.
            “Hùng ngoại công.” Đinh Nguyệt Hàn muốn gọi như vậy để thể hiện sự kính trọng và thân thiết của mình dành cho Hùng trưởng môn. Cửu cửu của y là Trương Duy Nghĩa, là hiền tế của Hùng trưởng môn. Do vậy y cũng ngỏ ý muốn xem Hùng Quang Hưng như là ngoại công của mình.
            “Đinh nhi sao lại đứng bên đó?” Hùng trưởng môn mỉm cười. “Chẳng lẽ nào Đinh nhi đã đầu quân cho bọn phản loạn?”
            Đinh Nguyệt Hàn gật đầu. “Xin Hùng ngoại công tránh sang một bên. Nguyệt Hàn không muốn đối đầu với ngoại công.”
            “Đinh nhi phải hiểu rằng, lão phu đứng đây để nhằm cản đường tiến quân của bọn phản loạn kia mà.” Hùng trưởng môn nói lớn. “Lão phu nghĩ chúng ta nên hạ trại rồi thương lượng với nhau một chút.”
            Họ Đinh hiểu ý nên liền gật đầu ưng thuận. Sau đó ra lệnh cho đệ tử hạ trại ngay lập tức. Rồi y nhảy xuống ngựa đi tới, phía bên kia Hùng trưởng môn cũng vậy. Hai người tiến tới nhau với vẻ mặt mỉm cười với nhau.
            Từ sau khi từ Định Hà trấn trở về, họ Đinh lập tức phi nước đại về lại Thần Vương phái, rồi ra lệnh cho đệ tử nhanh chóng tập hợp tất cả mọi người lại, kể cả gia đinh và thân quyến của họ. Tụ tập lại xong, y dẫn mọi người đi ngay trong đêm.
Một thời gian sau thì họ Đinh tới Định Hà trấn. Tiếng “tù và” vang lên ba hồi, Đỗ Bá Phương và mọi người chạy ra với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Tiểu Mai cũng đứng nhìn y thẫn thờ. Họ tưởng y sẽ tấn công nên Đỗ Bá Phương ra lệnh cho thuộc hạ dẫn Tiểu Mai chạy đi. Nhưng cô nàng kháng cự lại và nằng nặc muốn đứng xem Định Nguyệt Hàn định làm gì.
            Đang trong giai đoạn hỗn loạn, thì khắp nơi, nhất là từ các cánh rừng ở hai bên. Người ngựa hàng loạt xông tới với những ngọn giáo trên tay và cung nỏ đã được chắp vào chờ lệnh. Chẳng mấy chốc, người Thần Vương phái nhanh chóng bị bao vây và Đinh Nguyệt Hàn đảo mắt nhìn quanh với vẻ mặt kinh ngạc.
            Họ Đinh rảo ngựa đi tới một vài bước, y lấy thanh côn được cột một miếng vải trắng giơ lên trời. Đỗ Bá Phương ngạc nhiên nhưng không nói. Dương đội trưởng giơ tay ra hiệu bảo thuộc hạ chờ lệnh. Họ Đinh nhảy xuống ngựa rồi đi tới, y cắm thanh côn xuống đất rồi quỳ xuống bên cạnh. Dương đội trưởng cũng nhảy xuống ngựa đi tới chỗ y.
Họ Dương lạnh lùng chĩa mũi giáo ngay yết hầu của Đinh Nguyệt Hàn. “Tiểu tử ngươi muốn gì?”
            “Tiểu hạ xin quy thuận Quần Anh hội.” Họ Đinh ngước mắt nhìn lên họ Dương.
            “Ngươi nghĩ muốn quy thuận là được sao?” Dương đội trưởng nâng nhẹ ngọn giáo lên. Mũi giáo quá sắc nên cổ họ Đinh liền chảy máu.
            Đỗ Bá Phương rớt mồ hôi nhìn họ Dương van xin. “Xin Dương đội trưởng thủ hạ lưu tình. Xin hãy cho Đinh huynh một cơ hội.”
            Dương đội trưởng nhìn họ Đỗ. “Cơ hội ư?” Gã nhếch môi. “Tên tiểu tử này đã hạ sát biết bao nhiêu người vô tội. Lúc đó, hắn có cho họ cơ hội không.”
            “Tiểu hạ phải làm gì thì mới được các vị tha lỗi?” Đinh Nguyệt Hàn nhìn họ Dương.
            “Tha lỗi ư. Ngươi xuống hoàng tuyền mà hỏi họ đi.” Dương đội trưởng tức giận. “Ngươi hỏi ta để làm gì.”
            Tiểu Mai thì khóc nấc không thể mở lời. Vương cô nương thấy vậy liền chen lời vào. “Xin Dương đội trưởng nể tình Dương huynh, mà tha cho Đinh huynh một con đường sống.”
            Dương đội trưởng bỗng thay đổi sắc mặt rồi trầm ngâm một hồi. “Giải giáp hết tất cả bọn chúng, rồi đem đi nhốt chung một nơi. Chờ Dương tướng quân về xử lý.” Họ Dương nói lớn rồi thu ngọn giáo lại.
            “Sao ngài lại không chia họ ra để nhốt?” Đỗ Bá Phương chạy theo họ Dương thắc mắc.
            Dương đột trưởng lạnh lùng. “Tại hạ tạo cơ hội cho bọn chúng nổi loạn. Có vậy thì mới ra tay kết liễu được.”
            Đỗ Bá Phương thấy họ Dương quá nguy hiểm nên liền khựng lại với vẻ mặt kinh sợ. Tiểu Mai thì quỳ xuống ôm Đinh Nguyệt Hàn vào lòng. Họ Đinh rơi nước mắt ôm chằm lấy cô.
            “Sao huynh lại tới đây kia chứ?” Tiểu Mai oán trách.
            “Huynh muốn ở bên muội.” Đinh Nguyệt Hàn đáp.
            Một thời gian sau thì Đinh Nguyệt Hàn được đưa vào trong lều, nơi có ngài Phan Anh Dũng và Đỗ Bá Phương ở bên trong. Thấy hai người họ nhìn mình nên Đinh Nguyệt Hàn cũng ngơ ngác không hiểu gì.
            “Đinh huynh có thể cho tại hạ biết, vì sao huynh lại muốn gia nhập vào bọn phản loạn này không?” Đỗ Bá Phương thắc mắc.
            Đinh Nguyệt Hàn bình tĩnh đáp. “Tại hạ muốn ở bên Tiểu Mai.”
            “Sao Đinh trưởng môn không tiến quân xuống mà cướp cô nương ấy về?” Phan trưởng môn nói khía.
            “Cho dù là vậy thì Tiểu Mai vẫn không muốn ở bên cạnh tại hạ. Tâm trí của Tiểu Mai đã ở đây rồi.” Họ Đinh buồn rầu.
            Phan trưởng môn nhếch môi cười. “Chỉ vì một nữ nhân mà Đinh trưởng môn lại thay đổi bản tính, rồi chấp nhận mọi thứ để đánh đổi ư.”
            “Tiểu Mai là tất cả những gì tại hạ có và cũng là tất cả những gì tại hạ muốn.” Đinh Nguyệt Hàn nhìn Phan trưởng môn. “Những thứ khác, tại hạ không cần.”
            “Tại hạ nhớ lúc xưa Đinh huynh đâu có như vậy.” Đỗ Bá Phương thắc mắc. “Đinh huynh cũng chưa từng kể nhiều về Tiểu Mai.”
            Đinh Nguyệt Hàn thở dài. “Vì tại hạ tưởng Tiểu Mai không còn nữa. Suốt bấy nhiêu năm qua kể từ lúc Tiểu Mai bỏ đi, tại hạ đã nhờ biết bao nhiêu người tìm kiếm. Giờ gặp lại muội ấy, rồi nghe hoàn cảnh của muội bị người ta chà đạp như thế nào.” Họ Đinh nhìn họ Đỗ. “Tại hạ muốn bù đắp tất cả những gì mình có thể làm, để Tiểu Mai được vui vẻ và hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.”
            “Thôi vậy là đủ rồi.” Đỗ Bá Phương khẽ cười. “Tại hạ mời huynh vào đây không phải là chỉ để hỏi những chuyện đó.” Thấy họ Đinh ngạc nhiên nên họ Đỗ nói tiếp. “Bậy giờ tại hạ phải dẫn người lên Đằng Châu để án ngữ nhưng vì một mình tại hạ không thể án ngữ ở hai phía. Nên mọi người mới nảy ý nhờ Đinh huynh trợ giúp án ngữ phía kia.” 
            “Nhưng chả phải là các vị không chấp thuận cho tại hạ…” Họ Đinh thắc mắc.
            Chưa để họ Đinh nói hết thì Đỗ Bá Phương đã cướp lời. “Đây giống như là sự thử thách giành cho Đinh huynh. Thật ra thì mọi người vẫn chưa tin tưởng huynh đâu. Họ vẫn nghi ngờ rằng đây chỉ là mưu kế của bọn Liên Đoàn mà thôi.” Họ Đỗ lắc đầu. “Chả ai tin Đinh huynh vì tình nghĩa của mình dành cho Tiểu Mai, mà lại đánh đổi mọi thứ như vậy đâu.”
            Phan trưởng môn chem vào. “Đinh trưởng môn sẽ dẫn người của mình đi theo Đỗ thiếu hiệp. Nếu mọi người phát hiện ra đây là mưu mô của lũ các người, thì không những Tiểu Mai, mà những người thân quyến khác của Thần Vương phái sẽ bị kết liễu ngay lập tức.”
            “Đinh huynh đừng để ngài Dương đội trưởng phải lật tung cả võ lâm này lên để tìm kiếm huynh.” Đỗ Bá Phương lắc đầu. “Không những huynh, mà cả những người thân quyến của huynh nữa. Đào trưởng môn, Lê trưởng lão hay cả Trương trưởng môn ngoại tổ phụ của Đinh huynh.”
            “Mọi người làm gì mà như đe dọa tại hạ vậy?” Đinh Nguyệt Hàn kinh sợ đến chảy cả mồ hổi.
            Phan trưởng môn khẽ cười. “Để Đinh trưởng môn được tham gia vào cơ sự lần này.” Phan trưởng môn đặt tay lên vai Nguyệt Hàn. “Thì Đinh trưởng môn không biết Đỗ thiếu hiệp phải nài nỉ, van xin mọi người như thế nào đâu.”
            Đinh Nguyệt Hàn khẽ cười rồi ôm chằm lấy Đỗ Bá Phương, họ Đinh đa tạ liên hồi khiến cho họ Đỗ phải đỏ mặt vì e thẹn. Sau đó thì hai người nhanh chóng tụ hợp mọi người lại và cất quân lên đường. Đỗ Bá Phương sẽ án ngữ ở phía tây, nơi giáp vùng Tây Phù Liệt. Còn Đinh Nguyệt Hàn thì sẽ dẫn người lên phía bắc để phòng thủ khu vực từ thành Tế Giang tiến xuống.
            Trở lại với thực tại, Đinh Nguyệt Hàn lúc này đang cùng Hùng trưởng môn đàm luận với nhau. Họ Đinh thuật lại cho Hùng trưởng môn mọi việc vừa qua. Hùng trưởng môn cũng thuật lại cho y rằng, từ lâu Hùng trưởng môn đã đứng về phe phản loạn. 
            “Vậy thì chúng ta cứ việc kéo dài thời gian ở đây thôi.” Hùng trưởng môn mỉm cười.
            “Hùng ngoại công đang chờ gì sao?” Đinh Nguyệt Hàn thắc mắc.
            Hùng trưởng môn gật đầu. “Đúng là như vậy. Lão phu đang chờ một tin báo.”
            Thế là hai người hạ trại ngay tại đó để cố tình như đang cầm chân lẫn nhau. Hùng trưởng môn bắt buộc cho người báo tin về Liên Đoàn, rằng Đinh trưởng môn đã quy thuận bọn phản loạn. Lê minh chủ ở tại trụ sở nhận được tin nhưng chả có vẻ gì là ngạc nhiên lắm. Dường như Lê minh chủ đã đoán trước được mọi việc, một nụ cười nở trên môi của ngài.
            Một thời gian sau, khi Đinh Nguyệt Hàn đang vui vẻ ở trong lều trại thì bất ngờ một toán khoảng vài chục người phi ngựa tới. Họ Đinh vừa bước ra thì thấy Đỗ Bá Phương đang lao tới với vẻ mặt vô cùng tức giận. Chưa hiểu ra chuyện gì thì y đã bị họ Đỗ tiến tới cầm y phục mình xách lên.
            “Uổng công tại hạ đã tin tưởng một người như huynh.” Đỗ Bá Phương nói lớn. “Huynh có biết là mình đã hại chết biết bao nhiêu người rồi không?”
            Đinh Nguyệt Hàn ngạc nhiên. “Đỗ huynh có gì từ từ hẵng nói. Tại hạ không hiểu gì hết.”
            “Không hiểu ư. Tại sao huynh biết bọn chúng sẽ tập kích sau lưng chúng ta nhưng lại không nói.” Họ Đỗ nghiến răng.
            Họ Đinh càng ngạc nhiên hơn. “Tập kích gì, Đỗ huynh nói gì vậy?”
            Đỗ Bá Phương đẩy họ Đinh ra xa. “Huynh còn giả vờ nữa ư. Bọn lũ các người đã lén bí mật cho quân tập hậu. Giờ thì chúng ta bị mắc kẹt ở đây rồi.”
            “Ai tập kích ở Định Hà trấn. Huynh phải nói rõ đi chứ?”
            “Còn ai nữa. Bọn Liên Đoàn các người chứ ai.” Họ Đỗ hét lớn. “Có phải ngay từ đầu huynh biết trước rồi, nên không nói cho mọi người biết để phòng thủ đúng không?”
            Đinh Nguyệt Hàn lắc đầu. “Đỗ huynh nói gì vậy. Làm sao tại hạ có thể biết được chuyện đó kia chứ. Mọi người vẫn không tin tại hạ sao?”
            “Có thật là huynh không biết không?” Đỗ Bá Phương nhìn họ Đinh với ánh mắt ngờ vực. “Nguyễn Phong Sơn vừa tiến quân lên Đỗ Động Giang thì bị đánh úp. Phải thảm bại chạy về lại Định Hà trấn.” Họ Đỗ thở dài. “Người của Thanh Nghị bang thì men theo phía tây, Tiên Tử phái thì vượt thuyền đổ bộ ở phía đông. Hai bên tạo thành gọng kìm, bất ngờ tập kích vào người chúng ta ở phía nam Định Hà trấn. Trần Ngọc Phi thì đang ở Tây Phù Liệt để kìm chân. Chúng ta bị bao vây ở giữa rồi.”
            Đinh Nguyệt Hàn nghe xong thì người bỗng run lên nhìn họ Đỗ. “Thật sự là tại hạ không biết chuyện đó.”
            Hùng trưởng môn bước tới và sau khi được thuật lại mọi chuyện, ngài liền thở dài. “Đinh nhi và lão phu thật sự không biết chuyện này. Có thể gã họ Lê đó đã ngầm đoán được, nên mới bí mật loại bỏ lão phu và Đinh nhi ra một bên.”
            “Đỗ huynh hãy tin tại hạ. Thật sự là tại hạ không hề được nghe ngóng gì về kế hoạch lần này.” Đinh Nguyệt Hàn trầm ngâm. “Việc Ma bang chủ và Trần huynh cắt cử đệ tử vượt xa như vậy, thì huynh phải biết rằng, kế hoạch này đã được tiến hành từ lâu rồi.”
            “Giờ thì chúng ta phải chờ vào gã Quang Huy và Quang Tuấn thôi.” Đỗ Bá Phương lắc đầu.
            Hùng trưởng môn thắc mắc. “Hai người họ đang ở đâu?”
            Đỗ Bá Phương thở dài. “Hai người họ nhận được lệnh mật từ Dương huynh dẫn quân đi đâu đó.”
            “Phan trưởng môn có thể tiến quân xuống giành lại địa thế được không?” Họ Đinh nhíu mày.
            Họ Đỗ nhìn Đinh Nguyệt Hàn. “Khi nhận được tin báo bọn Tiên Tử phái đổ bộ ở phía Đông, thì Dương đội trưởng đã ngầm đoán ra bọn chúng sẽ tiến đánh cắt đường hậu quân của chúng ta.” Đỗ Bá Phương trầm ngâm. “Ngài ấy đã khuyên Phan trưởng môn men theo đường rừng để rút quân về lại Bình Kiều.”
            “Vậy tính ra thì bọn chúng cũng đang kẹt ở giữa chúng ta.” Hùng trưởng môn khẽ cười.
            Đỗ Bá Phương gật đầu. “Cũng có thể là như vậy. Phan trưởng môn ở Bình Kiều, Nguyễn Phong Sơn thì ở Định Hà.”
            Đinh Nguyệt Hàn trầm ngâm. “Hay là để tại hạ dẫn người qua Tây Phù Liệt để thương thuyết với Trần Ngọc Phi.”
            “Nếu Trần trưởng môn có cảm tình với bọn phản loạn chúng ta, thì thiếu hiệp ấy đã không cất quân xuống tận phía nam để tập kích.” Hùng trưởng môn thở dài.
            Bỗng một tên đệ tử Hùng Sư đường chạy tới. “Bẩm sư phụ, bọn Võ Lâm Quân đã tiến tới ngoại ô thành Tế Giang. Chúng ta đã bị lộ rồi.”
            Hùng trưởng môn nhếch môi cười. “Ngươi ra lệnh cho mọi người chặt gãy hết cờ hiệu của bọn chúng đi.” Tên thuộc hạ nhanh chóng lui ra. Sau đó Hùng trưởng môn nhìn mọi người. “Vậy xem như là đã rõ. Chúng ta chỉ chờ tin báo về nữa thôi là được.”
            “Tin gì vậy Hùng trưởng môn?” Đỗ Bá Phương thắc mắc.
            “Tin từ phu thê họ Dương báo về.” Hùng trưởng môn khẽ cười.
            Đinh Nguyệt Hàn ngơ ngác không hiểu gì. Đỗ Bá Phương thì bắt đầu vui trở lại. Họ Đỗ không còn tức giận như trước nữa, chỉ vì y sợ việc Đinh Nguyệt Hàn đánh lừa mọi người, sẽ dẫn tới những kết cục không mong muốn. Ánh mắt Dương đội trưởng nhìn y lúc đó khiến y lạnh toát gáy. Giờ nghe Hùng trưởng môn cũng không biết gì nên y tạm yên tâm. Y chợt nghĩ về Trần Ngọc Phi và họ Trần lúc này đang ở Tây Phù Liệt nhấp tửu và nở một nụ cười mãn nguyện.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giải mã cái kết: Chỉ Là Anh Giấu Đi

Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.             Đầu tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư, Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.             Cái kết tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại. Thật ra có rất nhiều hướng để kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người, bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết. Tất nhiên việc ấn định Duy Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết dễ chịu nhất kh...

Chương 60 - Hết

Nhiều năm sau. “Mẹ.” Duy Thanh hớn hở chạy đến. Lúc này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo. Cô ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.” Duy Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?” Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.” “Sao mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ. Sau tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh. “Mọi việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình. Anh gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.” Cô khoác tay chồng mình. Duy Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy ba?” “Siêu nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ người khác. Dù có khó k...

Chương 58

Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng kinh doanh bên công ty thời trang. Từ tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện. “Anh không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc Hùng ở phòng khách. “Không.” Lúc đó anh hơi ngạc nhiên. Việc anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng. “Mà sao em?” Quốc Hùng hỏi. Mỹ Dung nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào bếp. Trở lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” “Dạ.” Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được có vậy. Anh ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?” Cô không muốn giấu anh. “Dạ.” “...

Chương 59

“Chú Hùng.” Duy An hớn hở mỉm cười. “Á.” Quốc Hùng ngồi xuống. “Mít Thúi của chú.” Anh thắc mắc. “Ba Thanh đâu?” Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào. “Anh Thanh tới sau anh.” Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất. “Chị em đâu rồi anh?” Mỹ Dung khẽ cười. “Chị em đang chuẩn bị ở bên trong.” Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh. Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người. Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn. “Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày.” Anh khen chú rể. Quốc Hùng bắt tay từng người. “Anh Đức với thằng Sơn đâu?” “Tụi nó đang tới.” Khánh Long đáp. Văn Hàn nói đùa. “Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể.” Quốc Hùng chậc lưỡi. “Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất ...

Giải Mã ABED: Cái Kết

Đầu tiên nói về cái kết của Ngọc Hân: Thật sự thì Ngọc Hân có gặp được Văn Vũ tại thế giới huyền ảo đó không. Thật ra đó chỉ là cái “thức” của Ngọc Hân. Nên khi chết, Ngọc Hân đã bị kẹt trong chính cái thức của chính mình. Nếu các bạn để ý một chút, các bạn sẽ nhận ra được. . Thứ nhất, Văn Vũ luôn thích màu đen và không bao giờ mang áo quần màu trắng. . Thứ hai, màu trắng là màu ưa thích của Ngọc Hân. => Do vậy, cái “thức” của Ngọc Hân đã biến Văn Vũ mang áo quần theo màu sắc mà cô ưa thích. Tiếp theo, những lời nói mà Ngọc Hân nói với Văn Vũ, tất cả cũng do cái “thức” khi còn sống của cô mà tạo thành. Những câu hỏi lặp đi, lặp lại rằng, anh có yêu em không, anh có bỏ em đi nữa không. Tất cả đều do “thức” của cô tạo ra cả. Vì khi còn sống, Ngọc Hân đã đọc được bức thư của Văn Vũ gởi cho Ngọc Lan. Do đó, cô sợ Văn Vũ sẽ đi tìm Ngọc Lan, chứ không phải ở lại đợi cô. Nói về cái kết của Ngọc Lan: Mình viết cái kết của Ngọc Lan cho các bạn, là một cái kết mở. Cò...

Chương 52

“Mọi chuyện sao rồi con?” Bà Thúy Nga hỏi Duy Thanh. Anh lúc này rất trầm mặc. “Dạ con đang sắp xếp cho mọi người tạm thời im lặng. Đợi mọi chuyện qua rồi tính tiếp.” Bà thở dài. “Con tìm ra kẻ nào tố cáo chưa?” “Dạ chưa mẹ.” Anh cũng đang đau đầu vì vụ này. “Thằng Long bảo người gởi là ẩn danh.” Bà chậc lưỡi. “Hết vụ thuế má, giờ đến vụ này.” “Thuyền to thì sóng lớn mà mẹ.” Anh gượng cười cho giải tỏa bớt không khí. Bề ngoài giả vờ vui vẻ như vậy để làm yên lòng mẹ Nga thôi, chứ thật ra anh đang rất đau đầu và sốt ruột. Hôm đó gặp Khánh Long, anh thật sự không thể tin những gì mình vừa nghe được. “Có chuyện gì vậy mày?” Anh hỏi ngay khi thấy Khánh Long bước vào xe. Địa điểm, thời gian, giọng điệu, anh cảm thấy tình hình như có vẻ rẩt nghiêm trọng và bí hiểm. Khánh Long liếc mắt sang, sau khi đóng cửa xe một cách rất mạnh. “Có người gởi đơn tố cáo mày.” Anh nhìn Khánh Long. “Tố cáo gì?” “Tao nên gọi mày là gì đây?” Khánh Long nhếch môi. “Đại ca, bố già hay ông tr...

Chương 51

Có một điều Quốc Hùng luôn thắc mắc trong lòng rằng, liệu Mỹ Hạnh đã gặp Duy Thanh chưa. Anh không dám hỏi, vì anh sợ nếu cô chưa biết, thì anh chính là người “khơi mào” ra mọi chuyện. Còn nếu biết rồi thì liệu cô có nói thật với anh không. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thì anh mới nhận ra, cái đêm anh mới về nước, cái đêm anh cùng lũ bạn của mình đánh nhau, phải chăng là do Duy Thanh sai đàn em tới kiếm cớ gây sự. Có thể lắm, vì quán bar đó thuộc quyền quản lý của hắn kia mà. “Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Mỹ Hạnh thấy Quốc Hùng lái xe trông rất khổ sở. “Có đâu.” Anh giả vờ chối. Cô chợt nhớ. “Ủa sao mọi người ở công ty đồng loạt nghỉ việc vậy anh?” Anh nhân tiện dò hỏi. “Anh tưởng chuyện này em phải biết rõ chứ.” Ngụ ý của anh là chẳng lẽ Duy Thanh không nói với em. Cô thấy anh như bị khùng. “Sao em biết được, em ở phòng kinh doanh, chứ có phải ở phòng nhân sự đâu.” “Thế phòng em không có ai nghỉ hả?” Cái này thì thật, vì anh cũng không biết rõ số lượng nhân viên Duy Than...

Chương 53

Sau vụ Hoàng Sơn, Duy Thanh tiếp tục bị vướng phải chuyện Quốc Hùng. Có điều không như Hoàng Sơn, anh chả thể giúp đỡ gì được cho Quốc Hùng, ngoài việc cắt cử người theo bảo vệ. Dự án bên phía tây bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy xuất phát chậm hơn những đối thủ khác, nhưng dự án của Quốc Hùng lại được săn đón nhiều hơn. Đi cùng cái thuận lợi thì tất nhiên cũng sẽ có khó khăn. Khó khăn thứ nhất là Quốc Hùng vướng vào sự lùm xùm đất đai, khi dự án mới bắt đầu đã vấp phải việc giấy tờ giả, tranh giành quyền sử dụng và kiện cáo bắt đầu nổ ra liên miên. Bạn E, người được Quốc Hùng giao phó nhiệm vụ đã “non tay” mua phải những miếng đất bị làm giả giấy tờ. Nhiều miếng trong số đó là đất nông nghiệp, chưa được chuyển đổi mục đích sang đất thổ cư. Một số khác thì bị vướng vào việc tranh chấp, kiện tụng. Chỉ 1/3 trong tổng số đất bạn E mua là đủ điều kiện pháp lý để làm dự án. Chưa kể, chính vì dự án quá nổi nên các đối thủ cạnh tranh đã nhanh tay tóm lấy cơ hội “dìm hàng”...

Anh Bỏ Em Đi

Tác phẩm: Anh Bỏ Em Đi Tác giả: M MT Thể loại: Tình cảm Giới thiệu: Văn Vũ, một chàng trai xuất thân nghèo khổ. Ngọc Hân, một cô gái được sinh ra từ một gia đình giàu có. Hai người gặp nhau và tình yêu bắt đầu chớm nở. Chưa được bao lâu thì nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra. Văn Vũ liên tục bỏ đi và Ngọc Hân luôn vì anh mà tìm đến. Liệu rằng cuối cùng họ có đến được với nhau và hạnh phúc có mỉm cười. Truy cập facebook để biết thêm chi tiết: https://www.facebook.com/tacgiammt Thời gian dự kiến ra mắt: 17/09/2018

Giải mã ABED: Ngọc Hân

                        Tên:    Trương Ngọc Hân             Tuổi:    25             Quê quán:       Thành phố H             Trình độ học vấn:      Đại học - Tốt nghiệp đại học R với loại xuất sắc.             Màu sắc ưa thích:      Màu trắng             Sở thích:         Thích tụ tập với bạn bè.             Giới thiệu vài nét:    Ba mẹ ly thân từ lúc cô đang học cấp 3. Được mệnh danh là “nữ hoàng bạc tình”, vì quen rất nhiều chàng t...