Sau khi tâm sự với Thành Mỹ
cả đêm, giờ thì Uyên Phương đã hiểu ra được nhiều chuyện. Cô đã biết những câu
hỏi, những lời nói của “bà chị già” Thanh Ngân này có ý gì. Hơn hết là cô được
Thành Mỹ tiếp sức cho mình trong cuộc chiến giành đức lang quân, người mà nãy
giờ ngồi trên xe với cô chả thèm nói lời nào.
Vẫn gương mặt lạnh lùng, vẫn thần thái dửng dưng chả quan
tâm và vẫn xem cô như là người vô hình, Uyên Phương nghĩ anh đang làm theo những
gì cô muốn, không quan tâm. Đúng là cái miệng hại cái thân, Uyên Phương nghĩ chẳng
sai.
Một lúc sau, Thành Mỹ đang ngồi làm việc, thấy Uyên
Phương cứ buồn buồn như vậy, anh chàng liền thở dài rồi đi vào phòng chủ tịch.
Anh muốn hàn gắn lại cái gia đình đầy rắc rối này.
“Đại ca.” Thành Mỹ bước vào.
Tuấn Kiệt lạnh lùng đáp. “Gì?”
“Đại ca với bé Phương giận nhau hả?” Thành Mỹ khẽ cười.
“Không.” Tuấn Kiệt thản nhiên đáp.
Thành Mỹ bĩu môi rồi bước tới bàn tiếp khách. “Đêm qua bé
Phương điện thoại cho em. Hỏi han rồi tâm sự nhiều chuyện về đại ca lắm.”
Tuấn Kiệt bước tới ngồi đối diện với Thành Mỹ. “Chuyện
gì?” Anh tò mò muốn biết.
“Thì mấy cái chuyện đời tư của đại ca. Rồi những câu hỏi
của bà chằng tinh kia.” Ý Thành Mỹ ám chỉ “chằng tinh” là Thanh Ngân.
“Chuyện phòng cấm gì đó phải không?” Tuấn Kiệt nhíu mày.
Giờ thì anh biết phòng cấm là gì rồi.
Thành Mỹ nhấp nhẹ ngụm trà mà Tuấn Kiệt mới pha. “Dạ đúng
rồi. Mà đáng lẽ ra trong việc này thì đại ca phải lên tiếng và có những hành động
đứng về bé Phương chứ.”
Tuấn Kiệt hiểu ý nên khẽ cười. “Tôi muốn chọc Uyên Phương
ghen nên mới giả vờ như vậy thôi.”
Thành Mỹ há hốc ngạc nhiên. “Đại ca thật là.” Thành Mỹ liếc
mắt. “Hết chuyện muốn đùa rồi sao. Tự nhiên lại bày trò ra như vậy, để rồi bé
Phương cứ buồn bã như vậy.”
Tuấn Kiệt nhún vai. “Em ấy có cần tôi quan tâm đâu. Nói
tôi đừng xen vào cuộc sống riêng tư của em ấy còn gì.” Tuấn Kiệt giả vờ khưi
chuyện, vì anh nghe tối qua hai người này tâm sự với nhau.
Thành Mỹ lắc đầu.
“Bé Phương nói với em lúc đó giận quá nên nói bậy thôi. Chứ em ấy biết mình sai
rồi. Sao bữa nay đại ca lại nhỏ nhen vậy?”
“Muốn biết cảm giác khi Uyên Phương ghen sẽ như thế nào.”
Tuấn Kiệt mỉm cười.
“Rồi đại ca định đùa đến bao giờ?” Thành Mỹ gặng hỏi.
Tuấn Kiệt thở dài. “Đến đêm qua thì hết rồi.”
“Vậy sao sáng nay đại ca vẫn thái độ với bé Phương.”
Thành Mỹ liếc mắt.
Tuấn Kiệt bĩu môi. “Chuyển qua giai đoạn hờn rồi.”
Hai người đang trò chuyện thì Thanh Ngân lại bước vào.
Thành Mỹ thấy vậy nên liền đứng dậy bĩu môi bước đi. Ra ngoài phòng, anh chàng
bước đến chỗ Uyên Phương.
Thành Mỹ chống tay lên bàn. “Đại ca không giận em đâu.”
Uyên Phương ngước mắt lên nhìn. “Nhưng mà.”
“Em yên tâm, đại ca vẫn yêu em và chỉ có mỗi mình em
thôi.” Thành Mỹ nói ngắn gọn đủ để Uyên Phương hiểu.
Lại nói về Tuấn Kiệt, thấy Thanh Ngân bước vào, anh liền nhếch
môi cười. “Bộ em nhớ anh lắm sao?”
“Anh không cần phải đá xéo em như vậy.” Thanh Ngân ngồi
xuống chỗ của Thành Mỹ. “Em qua đây chỉ để từ biệt anh thôi.”
Tuấn Kiệt giật mình. “Em đi à?”
“Chứ em ở lại đây làm gì.” Thanh Ngân đáp.
Tuấn Kiệt nói khía. “Phá hoại gia đình anh.”
Thanh Ngân liếc mắt. “Anh nói như thể em xấu tính lắm ấy.”
“Chứ không phải tối qua em rủ vợ anh ra đàm đạo gì đó
sao.” Tuấn Kiệt đi thẳng vào vấn đề.
“Chẳng qua là em muốn test thử cô nhóc đó thôi. Chứ ai
thèm đi phá hôn sự của anh chứ.” Thanh Ngân hứ lên một tiếng.
Tuấn Kiệt tiếp tục nói móc. “Vậy sao em không ở lại test
nữa mà lại đi về?” Anh tò mò muốn biết lý do thật sự.
Thanh Ngân lắc đầu. “Tưởng đâu sẽ xoay chuyển được tâm ý
của anh. Ai ngờ công cốc chả được gì.”
“Anh nhớ là em bảo test Uyên Phương mà.” Tuấn Kiệt muốn
nhắc lại câu hỏi khi nãy của mình.
Thanh Ngân trợn mắt. “Khiển anh không được, vợ cũ này
đành đi nói chuyện với cô vợ mới. Kết quả cũng như vậy, nên vợ cũ này đành phải
thua cuộc đi về.”
Tuấn Kiệt giả vờ thơ ngây. “Ủa Uyên Phương nói gì, mà lại
khiến cho Phạm đại tiểu thư chấp tay chịu thua?”
“Anh thôi ngay cái thói đá xéo đó đi được không?” Thanh
Ngân biết Tuấn Kiệt đã biết tỏng rồi mà còn giả vờ hỏi.
“Anh có đá xéo gì đâu.” Tuấn Kiệt lại thơ ngây.
Thanh Ngân đột nhiên bật cười. “Trông anh khác lắm.”
Tuấn Kiệt không hiểu. “Khác gì?” Anh đoán Thanh Ngân đang
nghĩ xấu về mình.
Thanh Ngân nói thật. “Khác anh ngày xưa.”
Tuấn Kiệt bất ngờ nhưng vẫn cố điềm tĩnh. “Ủa chứ anh
ngày xưa và bây giờ khác nhau lắm hả?”
“Khác nhiều lắm. Ngày xưa anh không miệng mồm và vui vẻ
như thế này. Lúc nào cũng lạnh lùng, nhăn nhó và khó chịu.” Thanh Ngân ngầm
đoán. “Phải chăng là do cô nhóc đó. Nó gợi anh nhớ đến Thanh Vân.”
Tuấn Kiệt bỗng trầm mình xuống. “Chị anh và Uyên Phương,
hoàn toàn là hai người khác nhau.”
Thanh Ngân biết mình vừa nói điều không phải nên liền chống
chế. “Thôi em phải đi đây.” Cô khẽ cười. “Tạm biệt anh.”
Tuấn Kiệt ầm ờ. “Em cần anh giúp gì không?”
Thanh Ngân ngạc nhiên. “Sao anh lại hỏi?”
“Em đừng nói với anh.” Tuấn Kiệt nhếch môi cười. “Là em bỏ
lại tất cả mọi việc bay về đây, chỉ để xem thử vợ anh là ai nha?”
Thanh Ngân gật đầu. “Thì đúng rồi. Khi nghe anh điện báo
sắp cưới vợ. Em liền muốn biết đó là ai. Là cô nào đã đánh thức được trái tim
nguội lạnh của anh sống lại.” Cô chợt thấy tủi thân. “Ủa chứ anh tưởng em vào
đây để nhờ vả gì anh à?”
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Thanh Ngân ngày xưa đâu rồi?” Anh chống
chế ngay lập tức.
“Thưa anh chồng cũ, em bây giờ không còn như hồi trẻ nữa nha.
Nếu em muốn phá anh hay cướp anh, thì em có cần đợi đến già như lúc này không.
Chẳng qua là em đã không có được anh, thì em muốn người có được anh phải hơn em
gấp nhiều lần.” Thanh Ngân thở dài. “Thật buồn cho suy nghĩ của người từng đầu ấp
tay gối với mình.”
Tuấn Kiệt mỉm cười. “Anh có suy nghĩ xấu gì về em đâu.
Anh chỉ đơn giản là hỏi em cần anh giúp đỡ gì hay không thôi mà.”
“Anh giúp em như vậy là quá nhiều rồi. Em không cần gì cả,
em chỉ cần anh thôi.” Thanh Ngân nói đùa.
Tuấn Kiệt dựng tóc gáy. “Ai đó mới nói.”
“Đùa
thôi, làm gì căng vậy.” Thanh Ngân đứng dậy. “Mà em nói thật, đến giờ em vẫn
không tin câu chuyện của Uyên Phương. Từ cuộc gặp đầu tiên đến những lần gặp tiếp
theo. Gì mà trả nợ rồi thích nói chuyện với anh. Tất cả đều khiên cưỡng và chả
hợp lý chút nào.” Thấy mặt Tuấn Kiệt trầm ngâm, Thanh Ngân nghĩ mình nên dừng lại.
“Thôi, em chỉ muốn khuyên anh nên cân nhắc kỹ lại thôi. Em đi đây. Tam biệt
anh.”
Tuấn Kiệt
ôm Thanh Ngân. “Tạm biệt em. Liên lạc thường xuyên nhé em.”
Thanh
Ngân hứ lên một tiếng. “Ủa, chứ trước giờ không phải toàn là cô vợ cũ này chủ động
hả?” Thanh Ngân thấy đa phần toàn là cô liên lạc trước.
Tuấn Kiệt
nhanh nhảu đáp. “Thôi được rồi. Giờ để anh chủ động tiễn em ra sân bay được
chưa.”
“Có phiền
chủ tịch Vương không?” Thanh Ngân bĩu môi.
“Dạ không
ạ, thưa Phạm tiểu thư.” Tuấn Kiệt nói đầy cung kính.
Hai người
đi ra khỏi phòng và tiếp tục lướt ngang qua Uyên Phương. Nếu như lúc tối Uyên
Phương không nổi nóng, thì có lẽ bây giờ Tuấn Kiệt đã trình báo mình đi đâu. Thật
sự thì anh không giận, anh chỉ buồn mà thôi. Có lẽ anh không nên xen quá sâu
vào các vấn đề cá nhân của cô nhóc. Anh càng không nên tạo cho cô nhóc có những
cảm giác tù túng hay bị siết quản.
Uyên
Phương thấy Tuấn Kiệt lạnh lùng bước đi mà lòng cô chạnh lại. Cô cảm thấy mình
ngu ngốc khi giờ đây Tuấn Kiệt không thèm quản cô nữa. Cả sáng giờ anh không
thèm nhìn cô hay nói với cô một lời nào. Làm sao cô có thể tin những lời Thành
Mỹ nói được. Biết đâu Thành Mỹ giả vờ nói vậy để an ủi cô thì sao.
Nói về Tuấn
Kiệt, vì máy bay bị “deline”, mà cũng gần tới giờ trưa, nên anh đành dẫn Thanh
Ngân đi ăn nhẹ cái gì đó. Trong khi đó Uyên Phương ở văn phòng phải xuống nhà
hàng ngồi ăn cơm một mình. Không phải một mình cô, vì bên cạnh có nhiều cận vệ
và trợ lý ăn cùng. Một mình cô ở đây, có nghĩa là không còn Tuấn Kiệt bên cạnh
như lúc trước. Không còn người trò chuyện và quan tâm cô từng chút, từng chút một.
Sao mới một ngày, mà đối với cô dài như một năm vậy.
Buồn bã,
ăn cơm xong, Uyên Phương đi lên lại làm việc. Bước vào phòng chủ tịch, cô cứ thẫn
thờ nhìn chiếc bàn của Tuấn Kiệt. Mọi bữa khi cô vào, anh luôn ngồi ở đó chăm
chú làm việc. Cả người anh toát lên một vẻ thần thái gì đó trông rất đỗi cuốn
hút với người nhìn. Đẹp, lạnh lùng, oai phong, lịch lãm, rất nhiều từ để diễn tả
về vẻ đẹp của anh. Nhưng tiếc thay, giờ trước mặt cô chỉ là một chiếc ghế trống.
Chả ai ở trong phòng, ngoài một mình cô cả. Cô đơn, đó là tất cả những gì cô cảm
nhận được.
Đôi mắt của
Uyên Phương chợt đỏ hoe khi nghĩ về cái cảnh Tuấn Kiệt đang vui vẻ dùng bữa với
Thanh Ngân. Hoặc biết đâu anh đang cùng vợ cũ của mình làm gì đó. Cô chẳng biết
phải làm gì, cô cần phải như thế nào mới dành được lại anh. Từ khi bà chị đó xuất
hiện, anh chẳng còn quan tâm và yêu thương cô như xưa nữa. Ngay cả mỗi tối, anh
còn chả bận lòng để nhắn tin hay gọi chúc cô ngủ ngon. Có khi nào anh đã hết
yêu cô rồi không. Có khi nào đúng như những lời bà chị đó nói, giữa người không
biết gì và một người luôn hiểu anh ấy muốn gì, phải chăng anh sẽ không bao giờ
chọn cô.
Về lại chỗ
ngồi, Uyên Phương cứ buồn bã ngồi bấm máy tính. Cô cứ bấm đại, bấm càng, bấm
cho có, lướt từ web này sang web khác. Cô không biết mình muốn gì. Chán nản, cô
lại xách điện thoại ra chơi game. Mọi khi cô chơi, Tuấn Kiệt đều ở bên cạnh. Giờ
thì anh đang ở nơi đâu mất rồi.
Việt Ân
thấy được nên liền gọi Vũ Huy. Hiểu ý, Vũ Huy liền nháy mắt với Văn Thanh. Cứ
thế từ người này đến người khác, cuối cùng cũng đến được Thành Mỹ. Anh chàng
quay lại thấy Uyên Phương đang nằm dài trên bàn làm việc. Lại chạnh lòng, anh
chàng liền đi ra phòng cận vệ. Hỏi han Thế Hải và Anh Quân về tình hình của chủ
tịch, Thành Mỹ sau đó liền móc điện thoại ra.
“Alo.” Tuấn
Kiệt nói vào điện thoại.
Thành Mỹ ầm
ờ. “Em xin lỗi đại ca trước nha.”
Mỗi lần
như vậy là Tuấn Kiệt biết Thành Mỹ đang có vấn đề gì đó muốn nói. “Có gì cậu cứ
nói đi.”
“Đại ca
làm gì vậy. Đại ca định đến khi nào thì mới thôi. Đại ca có biết cả ngày hôm
nay bé Phương như thế nào không? Đại ca có biết giờ Uyên Phương đang ngồi khóc không?”
Thành Mỹ không biết Uyên Phương có khóc không nữa. Mà anh nghĩ có thêu dệt đi
cũng được. Chủ yếu được việc là ok.
Tuấn Kiệt
nghe đến việc Uyên Phương đang khóc mà anh bủn rủn tay chân. “Cậu nói thật
không?”
“Muốn biết
thật hay không thì đại ca về xem đi. Vậy nha, em phải vào làm việc đây.” Thành
Mỹ cúp máy.
Ai đó hốt
hoảng lao nhanh về văn phòng ngay lập tức. Một lúc sau bước vào phòng trợ lý,
Tuấn Kiệt thấy Uyên Phương đang nằm ủ rũ trên bàn, xót lòng chịu không được
nhưng anh không biết phải làm sao. Mọi người đang nhìn chằm chằm vào anh, thì
làm sao anh có thể tới ôm vợ mình được kia chứ.
“Thành Mỹ,
nãy giờ có ai liên lạc với tôi không?” Tuấn Kiệt cố tình kiếm chuyện nói lớn.
Anh làm vậy để đánh động cho Uyên Phương biết mình đang ở đây.
Uyên
Phương nằm suy nghĩ, thấy tiếng chồng mình, cô liền ngồi thẳng dậy. Tuấn Kiệt
liếc mắt sang, anh thấy vợ mình đúng là đang buồn thật. Khuôn mặt dễ thương, hồn
nhiên hôm nào, giờ chất chứa đầy sự u sầu trong đó.
“Quốc
Anh, cậu pha giúp tôi ly cà phê.” Tuấn Kiệt nói tránh như vậy để mong vợ mình
hiểu.
Quốc Anh
đứng sau lưng chủ tịch bật cười. Anh đợi chủ tịch bước đi thì quay sang Uyên
Phương. “Em pha cà phê cho chủ tịch giúp anh nhé.” Anh hiểu ý của chủ tịch.
Uyên
Phương khẽ đáp. “Chủ tịch nhờ anh mà.”
“Thì giờ
anh nhờ lại em. Giúp anh đi mà.” Quốc Anh giả vờ năn nỉ. “Anh đau bụng quá.”
Nói xong thì Quốc Anh lao đi mất tiêu. Mặc cho Uyên Phương ngơ ngác nhìn theo.
Một lúc
sau, Uyên Phương mang cà phê vào cho chồng mình. “Cà phê của chủ tịch.”
Tuấn Kiệt
cười thầm trong bụng. “Cảm ơn em.” Lòng anh hớn hở vô cùng nhưng gắng gượng kìm
lại cảm xúc.
Uyên Phương sựng người một vài giây rồi cũng mạnh dạn mở
lời. “Em xin lỗi.”
“Xin lỗi chuyện gì?” Tuấn Kiệt giả vờ hỏi.
“Em xin lỗi chuyện tối hôm qua.” Uyên Phương vò hai bàn
tay mình lại.
Tuấn Kiệt nhìn vợ mình. “Em nói đúng mà. Sao phải đi xin
lỗi. Anh không nên xâm phạm quyền riêng tư và quản chặt em như vậy.”
Uyên Phương nhanh nhảu nói. “Em muốn được anh quản chặt.”
Tuấn Kiệt gắng nhịn cười. “Thôi, em không cần phải làm
tôi vui lòng làm gì.”
“Em nói thật. Em muốn được anh quản chặt. Càng chặt, càng
tốt.” Uyên Phương nói nhanh. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.
Tuấn Kiệt nhìn thấy mắt vợ yêu mình mở to ra khi đang
nói, khiến anh trào dâng nhiều cảm xúc trong lòng. “Làm sao anh tin em nói thật.”
Anh lại nảy ý muốn trêu đùa.
“Anh không tin em sao?” Uyên Phương cảm thấy buồn.
Tuấn Kiệt nhớ lại những lời Thanh Ngân nói. “Có thật là
em yêu anh không? Có thật là lúc đầu em không biết anh là ai không? Hay em chỉ giả
vờ yêu anh vì tiền.”
“Anh nói em yêu anh vì tiền sao?” Uyên Phương nhấn mạnh từng
chũ. Cô thật không ngờ anh lại nghĩ cô như vậy. Nước mắt cô tự dưng muốn tuôn
trào. Cô nghĩ anh đã đưa ra sự lựa chọn của mình. Anh nói chẳng khác gì vợ cũ của
anh cả. Cô phải làm sao đây, anh hết yêu cô rồi. Anh đang tìm lý do để chia tay
với cô ư.
Tuấn Kiệt bĩu môi. “Biết đâu được.”
“Anh nghĩ em như vậy sao.” Uyên Phương rưng nước mắt. “Trước
giờ, anh chưa bao giờ tin em phải không?” Bởi vì chỉ có thể chưa bao giờ tin
cô, thì anh mới có những suy nghĩ một cách nhanh chóng như vậy. Uyên Phương bật
khóc. “Em ghét anh.” Cô quay lưng bước đi. Bởi vì cô ở lại làm gì khi anh không
cần cô nữa. Giờ đây anh đã yêu người khác rồi.
Tuấn Kiệt lao nhanh tới nắm tay Uyên Phương lại. “Anh xin
lỗi. Nãy giờ anh nói đùa mà.”
“Anh tránh ra.” Uyên Phương cố vùng tay ra khỏi Tuấn Kiệt.
“Anh giỡn mà.” Tuấn Kiệt ôm chặt Uyên Phương. “Anh chỉ muốn
chọc em thôi. Em đừng như vậy.” Giờ thì anh đã thấy cái ngu của mình.
Uyên Phương cố đẩy Tuấn Kiệt ra nhưng không được. “Anh đi
mà chọc vợ anh ấy. Tôi yêu anh vì tiền mà. Anh chẳng phải nói vậy sao.”
Tuấn Kiệt vút ve lưng Uyên Phương. “Nếu em yêu anh vì tiền,
thì anh sẽ kiếm thật nhiều tiền để em không rời xa anh.”
“Đó, chả phải anh vừa thừa nhận nói tôi yêu anh vì tiền
sao.” Uyên Phương cảm thấy bực tức hơn.
Tuấn Kiệt cảm thấy Uyên Phương chưa hiểu ý mình. “Đã bảo
là không phải rồi mà.” Anh buông Uyên Phương ra và nhìn thẳng vào mắt cô. “Cho
dù em có lừa gạt anh, có yêu anh vì lý do gì, hay vì bất cứ thứ gì không phải
anh, thì anh cũng chấp nhận tất cả, miễn là được em ở bên cạnh.”
Uyên Phương đẩy Tuấn Kiệt ra xa. “Lừa anh sao? Gạt anh
sao?” Uyên Phương giơ cánh tay phải lên, nơi cô mang chiếc đồng hồ Tuấn Kiệt tặng.
“Anh tặng em cái đồng hồ này, vậy anh có biết bao nhiêu ngày, bao nhiêu giờ em
luôn nghĩ và nhớ về anh không. Anh cài định vị trong cái đồng hồ này, vậy anh
có biết em đang lạc trong cõi tình si vì anh không.” Nước mắt Uyên Phương vẫn
rơi. “Anh nói với em, nếu em bị bắt cóc thì anh sẽ đến cứu em. Vậy anh có biết
em đang bị bắt cóc bởi chính anh không. Anh nói anh sẽ quản em, vậy sao anh lại
để em bơ vơ một mình. Anh có biết mỗi lần anh giận em là em cô đơn thế nào
không.”
Tuấn Kiệt chết lặng nãy giờ từ khi Uyên Phương nói. Anh
không ngờ cô lại yêu anh nhiều như vậy. Càng không ngờ bản thân mình lại đối xử
tệ với cô đến như thế. “Anh xin lỗi.” Anh ôm chằm lấy Uyên Phương. “Là anh ngu
ngốc, là anh không hiểu chuyện, anh không hiểu em.”
“Anh đi mà xin lỗi vợ anh ý.” Uyên Phương hét lớn.
“Thì anh đang xin lỗi vợ anh đây.” Tuấn Kiệt vút ve tấm
lưng của vợ mình để an ủi. “Thôi vợ yêu của anh đừng khóc nữa. Là anh sai, anh
sai. Vợ đánh anh đi.”
“Ai là vợ anh chứ?” Uyên Phương cảm thất hết giận. Cứ mỗi
lần gã chồng này vút ve, rót mật vào tai cô thì cô lại rụng rời cả tay chân.
Tuấn Kiệt buông Uyên Phương ra rồi lấy tay gạt nước mắt
trên mặt cô. “Đặng Thị Uyên Phương, đó là tên vợ yêu của anh.” Anh sờ nhẹ lên
má cô. “Em tha lỗi cho anh nha.”
“Điện thoại anh reo kìa.” Uyên Phương thút thít nói.
“Kệ nó.” Tuấn Kiệt khẽ cười.
Uyên Phương hối thúc. “Anh nghe đi. Nãy giờ em thấy gọi mấy
lần rồi đó.”
Tuấn Kiệt ôm vợ mình. “Kệ nó. Chả quan trọng.”
“Anh nghe đi. Lỡ có chuyện gì quan trọng thì sao.” Uyên
Phương không muốn vì mình mà anh bị lỡ việc.
Tuấn Kiệt đành tuân lệnh vợ mình. Anh tới bắt điện thoại.
“Alo.” Bên kia nói gì đó khiến anh rất vui. “Dì nói gì, mẹ con nhớ lại mọi chuyện
rồi sao?” Anh mỉm cười. “Dạ vâng, con về ngay đây.” Anh cúp máy rồi quay sang
Uyên Phương. “Mẹ anh nhớ lại rồi em ơi.”
“Thật sao anh?” Uyên Phương cũng mừng thay.
“Về nhà với anh.” Tuấn Kiệt khẽ cười đi tới.
Một lúc sau, Tuấn Kiệt cùng Uyên Phương về nhà. Vừa bước
ra khỏi xe, anh đã thấy mẹ mình đang ngồi trước cửa. Anh không biết vì sao mọi
người lại để mẹ anh ngồi ở ngoài này một mình như vậy. Trời đang có gió kia mà.
“Con chào mẹ.” Tuấn Kiệt lên tiếng. Anh thấy mẹ mình như
đang ngủ. Trông bà rất đỗi mệt mỏi.
“Con chào bác.” Uyên Phương cúi đầu chào theo. Giờ thì cô
không cần đóng giả Thanh Vân nữa rồi.
Bà Kim Xuân gắng đưa mắt nhìn con trai mình. “Kiệt sao.
Con về rồi à.”
Tuấn Kiệt quỳ xuống bên cạnh mẹ mình. Anh không ngờ mẹ đã
nhớ tên anh. “Sao mẹ lại ngồi đây? Để con đẩy mẹ vào bên trong, ngoài này gió
quá.” Anh lo lắng mẹ mình có thể phát bệnh.
Bà Kim Xuân lắc đầu. “Mẹ thích ngồi đây.” Bà nhìn Uyên
Phương. “Bạn gái con hả?”
Tuấn Kiệt mỉm cười. “Con dâu tương lai của mẹ đó.”
Uyên Phương cũng quỳ xuống bên cạnh Tuấn Kiệt. “Con chào
bác.”
Bà Kim Xuân chầm chậm đưa cánh tay sờ lên má Uyên Phương.
“Con xinh lắm.” Bà thều thào. “Mẹ giao con trai mẹ lại cho con đó.”
“Dạ.” Uyên Phương mỉm cười.
Tuấn Kiệt vui mừng. “Mẹ đói không? Để con lấy gì cho mẹ
ăn.”
Bà Kim Xuân lắc đầu. “Mẹ không đói.” Bà xoa đầu con trai
mình. “Tuấn Kiệt à.”
“Dạ con nghe mẹ.” Tuấn Kiệt nhìn mẹ mình.
“Mẹ xin lỗi con nha.” Bà Kim Xuân chợt rơi nước mắt.
Tuấn Kiệt thấy mẹ mình khóc thì liền hoảng hốt. “Sao mẹ lại
khóc?” Anh lấy khăn tay vắt bên cạnh ghế lên lau nước mắt cho mẹ mình.
Bà Kim Xuân gắng gượng cười. “Mẹ xin lỗi con.” Giọng bà
ngày càng yếu hơn. “Xin lỗi con vì bấy lâu qua mẹ tưởng lầm con là Tuấn Phong.”
“Không sao đâu mẹ.” Tuấn Kiệt thấy chả có gì lớn lao cả.
“Con tha lỗi cho người mẹ này nhé.” Bà Kim Xuân gắng gượng
để nói. “Mẹ đã không quan tâm chăm sóc cho con. Không làm tròn bổn phận của một
người mẹ.”
Tuấn Kiệt bật khóc. “Mẹ đừng như vậy mà. Mẹ luôn là một
người mẹ tốt của con. Dù mẹ không nhớ con là ai, dù mẹ luôn gọi con là anh
Phong nhưng con vẫn luôn yêu mẹ và thương mẹ nhất trên đời này.” Anh hôn nhẹ
lên tay mẹ mình. “Là con trai này bất hiếu, con trai đã không làm gì được cho mẹ.”
Anh lấy hai tay nắm chặt tay mẹ mình.
Bà Kim Xuân thều thào. “Thằng ngốc này.” Một cơn gió thổi
mạnh qua khiến những sợi tóc của bà Kim Xuân bay nhẹ. Bà nhìn ra ngoài sân.
“Con nhìn xem. Ba con, Tuấn Phong và Thanh Vân kìa.”
Tuấn Kiệt quay sang và vô cùng hoảng hốt khi chả thấy ai.
“Mẹ?” Nước mắt anh tuôn trào không ngừng.
Uyên Phương quay ra sau nhưng cũng chẳng thấy ai. Chỉ thấy
gió thổi bay những chiếc lá nằm trên sân.
Bà Kim Xuân khẽ cười. “Mọi người đang mỉm cười với mẹ. Họ
bảo mẹ đến lúc.” Chưa nói hết câu thì môi bà Kim Xuân đã ngừng lại. Mắt bà khép
đi. Những giọt nước mắt cuối cùng lăn nhẹ xuống trên má. Khuôn mặt bà như đang
cười đầy mãn nguyện.
“Mẹ, mẹ ơi.” Tuấn Kiệt hét lớn.