Chuyển đến nội dung chính

Chương 33



Sau khi tâm sự với Thành Mỹ cả đêm, giờ thì Uyên Phương đã hiểu ra được nhiều chuyện. Cô đã biết những câu hỏi, những lời nói của “bà chị già” Thanh Ngân này có ý gì. Hơn hết là cô được Thành Mỹ tiếp sức cho mình trong cuộc chiến giành đức lang quân, người mà nãy giờ ngồi trên xe với cô chả thèm nói lời nào.
            Vẫn gương mặt lạnh lùng, vẫn thần thái dửng dưng chả quan tâm và vẫn xem cô như là người vô hình, Uyên Phương nghĩ anh đang làm theo những gì cô muốn, không quan tâm. Đúng là cái miệng hại cái thân, Uyên Phương nghĩ chẳng sai.
            Một lúc sau, Thành Mỹ đang ngồi làm việc, thấy Uyên Phương cứ buồn buồn như vậy, anh chàng liền thở dài rồi đi vào phòng chủ tịch. Anh muốn hàn gắn lại cái gia đình đầy rắc rối này.
            “Đại ca.” Thành Mỹ bước vào.
            Tuấn Kiệt lạnh lùng đáp. “Gì?”
            “Đại ca với bé Phương giận nhau hả?” Thành Mỹ khẽ cười.
            “Không.” Tuấn Kiệt thản nhiên đáp.
            Thành Mỹ bĩu môi rồi bước tới bàn tiếp khách. “Đêm qua bé Phương điện thoại cho em. Hỏi han rồi tâm sự nhiều chuyện về đại ca lắm.”
            Tuấn Kiệt bước tới ngồi đối diện với Thành Mỹ. “Chuyện gì?” Anh tò mò muốn biết.
            “Thì mấy cái chuyện đời tư của đại ca. Rồi những câu hỏi của bà chằng tinh kia.” Ý Thành Mỹ ám chỉ “chằng tinh” là Thanh Ngân.
            “Chuyện phòng cấm gì đó phải không?” Tuấn Kiệt nhíu mày. Giờ thì anh biết phòng cấm là gì rồi.
            Thành Mỹ nhấp nhẹ ngụm trà mà Tuấn Kiệt mới pha. “Dạ đúng rồi. Mà đáng lẽ ra trong việc này thì đại ca phải lên tiếng và có những hành động đứng về bé Phương chứ.”
            Tuấn Kiệt hiểu ý nên khẽ cười. “Tôi muốn chọc Uyên Phương ghen nên mới giả vờ như vậy thôi.”
            Thành Mỹ há hốc ngạc nhiên. “Đại ca thật là.” Thành Mỹ liếc mắt. “Hết chuyện muốn đùa rồi sao. Tự nhiên lại bày trò ra như vậy, để rồi bé Phương cứ buồn bã như vậy.”
            Tuấn Kiệt nhún vai. “Em ấy có cần tôi quan tâm đâu. Nói tôi đừng xen vào cuộc sống riêng tư của em ấy còn gì.” Tuấn Kiệt giả vờ khưi chuyện, vì anh nghe tối qua hai người này tâm sự với nhau.
             Thành Mỹ lắc đầu. “Bé Phương nói với em lúc đó giận quá nên nói bậy thôi. Chứ em ấy biết mình sai rồi. Sao bữa nay đại ca lại nhỏ nhen vậy?”
            “Muốn biết cảm giác khi Uyên Phương ghen sẽ như thế nào.” Tuấn Kiệt mỉm cười.
            “Rồi đại ca định đùa đến bao giờ?” Thành Mỹ gặng hỏi.
            Tuấn Kiệt thở dài. “Đến đêm qua thì hết rồi.”
            “Vậy sao sáng nay đại ca vẫn thái độ với bé Phương.” Thành Mỹ liếc mắt.
            Tuấn Kiệt bĩu môi. “Chuyển qua giai đoạn hờn rồi.”
            Hai người đang trò chuyện thì Thanh Ngân lại bước vào. Thành Mỹ thấy vậy nên liền đứng dậy bĩu môi bước đi. Ra ngoài phòng, anh chàng bước đến chỗ Uyên Phương.
            Thành Mỹ chống tay lên bàn. “Đại ca không giận em đâu.”
            Uyên Phương ngước mắt lên nhìn. “Nhưng mà.”
            “Em yên tâm, đại ca vẫn yêu em và chỉ có mỗi mình em thôi.” Thành Mỹ nói ngắn gọn đủ để Uyên Phương hiểu.
            Lại nói về Tuấn Kiệt, thấy Thanh Ngân bước vào, anh liền nhếch môi cười. “Bộ em nhớ anh lắm sao?”
            “Anh không cần phải đá xéo em như vậy.” Thanh Ngân ngồi xuống chỗ của Thành Mỹ. “Em qua đây chỉ để từ biệt anh thôi.”
            Tuấn Kiệt giật mình. “Em đi à?”
            “Chứ em ở lại đây làm gì.” Thanh Ngân đáp.
            Tuấn Kiệt nói khía. “Phá hoại gia đình anh.”
            Thanh Ngân liếc mắt. “Anh nói như thể em xấu tính lắm ấy.”
            “Chứ không phải tối qua em rủ vợ anh ra đàm đạo gì đó sao.” Tuấn Kiệt đi thẳng vào vấn đề.
            “Chẳng qua là em muốn test thử cô nhóc đó thôi. Chứ ai thèm đi phá hôn sự của anh chứ.” Thanh Ngân hứ lên một tiếng.
            Tuấn Kiệt tiếp tục nói móc. “Vậy sao em không ở lại test nữa mà lại đi về?” Anh tò mò muốn biết lý do thật sự.
            Thanh Ngân lắc đầu. “Tưởng đâu sẽ xoay chuyển được tâm ý của anh. Ai ngờ công cốc chả được gì.”
            “Anh nhớ là em bảo test Uyên Phương mà.” Tuấn Kiệt muốn nhắc lại câu hỏi khi nãy của mình.
            Thanh Ngân trợn mắt. “Khiển anh không được, vợ cũ này đành đi nói chuyện với cô vợ mới. Kết quả cũng như vậy, nên vợ cũ này đành phải thua cuộc đi về.”
            Tuấn Kiệt giả vờ thơ ngây. “Ủa Uyên Phương nói gì, mà lại khiến cho Phạm đại tiểu thư chấp tay chịu thua?”
            “Anh thôi ngay cái thói đá xéo đó đi được không?” Thanh Ngân biết Tuấn Kiệt đã biết tỏng rồi mà còn giả vờ hỏi.
            “Anh có đá xéo gì đâu.” Tuấn Kiệt lại thơ ngây.
            Thanh Ngân đột nhiên bật cười. “Trông anh khác lắm.”
            Tuấn Kiệt không hiểu. “Khác gì?” Anh đoán Thanh Ngân đang nghĩ xấu về mình.
            Thanh Ngân nói thật. “Khác anh ngày xưa.”
            Tuấn Kiệt bất ngờ nhưng vẫn cố điềm tĩnh. “Ủa chứ anh ngày xưa và bây giờ khác nhau lắm hả?”
            “Khác nhiều lắm. Ngày xưa anh không miệng mồm và vui vẻ như thế này. Lúc nào cũng lạnh lùng, nhăn nhó và khó chịu.” Thanh Ngân ngầm đoán. “Phải chăng là do cô nhóc đó. Nó gợi anh nhớ đến Thanh Vân.”
            Tuấn Kiệt bỗng trầm mình xuống. “Chị anh và Uyên Phương, hoàn toàn là hai người khác nhau.”
            Thanh Ngân biết mình vừa nói điều không phải nên liền chống chế. “Thôi em phải đi đây.” Cô khẽ cười. “Tạm biệt anh.”
            Tuấn Kiệt ầm ờ. “Em cần anh giúp gì không?”
            Thanh Ngân ngạc nhiên. “Sao anh lại hỏi?”
            “Em đừng nói với anh.” Tuấn Kiệt nhếch môi cười. “Là em bỏ lại tất cả mọi việc bay về đây, chỉ để xem thử vợ anh là ai nha?”
            Thanh Ngân gật đầu. “Thì đúng rồi. Khi nghe anh điện báo sắp cưới vợ. Em liền muốn biết đó là ai. Là cô nào đã đánh thức được trái tim nguội lạnh của anh sống lại.” Cô chợt thấy tủi thân. “Ủa chứ anh tưởng em vào đây để nhờ vả gì anh à?”
            Tuấn Kiệt khẽ cười. “Thanh Ngân ngày xưa đâu rồi?” Anh chống chế ngay lập tức.
            “Thưa anh chồng cũ, em bây giờ không còn như hồi trẻ nữa nha. Nếu em muốn phá anh hay cướp anh, thì em có cần đợi đến già như lúc này không. Chẳng qua là em đã không có được anh, thì em muốn người có được anh phải hơn em gấp nhiều lần.” Thanh Ngân thở dài. “Thật buồn cho suy nghĩ của người từng đầu ấp tay gối với mình.”
            Tuấn Kiệt mỉm cười. “Anh có suy nghĩ xấu gì về em đâu. Anh chỉ đơn giản là hỏi em cần anh giúp đỡ gì hay không thôi mà.”
            “Anh giúp em như vậy là quá nhiều rồi. Em không cần gì cả, em chỉ cần anh thôi.” Thanh Ngân nói đùa.
            Tuấn Kiệt dựng tóc gáy. “Ai đó mới nói.”
“Đùa thôi, làm gì căng vậy.” Thanh Ngân đứng dậy. “Mà em nói thật, đến giờ em vẫn không tin câu chuyện của Uyên Phương. Từ cuộc gặp đầu tiên đến những lần gặp tiếp theo. Gì mà trả nợ rồi thích nói chuyện với anh. Tất cả đều khiên cưỡng và chả hợp lý chút nào.” Thấy mặt Tuấn Kiệt trầm ngâm, Thanh Ngân nghĩ mình nên dừng lại. “Thôi, em chỉ muốn khuyên anh nên cân nhắc kỹ lại thôi. Em đi đây. Tam biệt anh.”
Tuấn Kiệt ôm Thanh Ngân. “Tạm biệt em. Liên lạc thường xuyên nhé em.”
Thanh Ngân hứ lên một tiếng. “Ủa, chứ trước giờ không phải toàn là cô vợ cũ này chủ động hả?” Thanh Ngân thấy đa phần toàn là cô liên lạc trước.
Tuấn Kiệt nhanh nhảu đáp. “Thôi được rồi. Giờ để anh chủ động tiễn em ra sân bay được chưa.”
“Có phiền chủ tịch Vương không?” Thanh Ngân bĩu môi.
“Dạ không ạ, thưa Phạm tiểu thư.” Tuấn Kiệt nói đầy cung kính.
Hai người đi ra khỏi phòng và tiếp tục lướt ngang qua Uyên Phương. Nếu như lúc tối Uyên Phương không nổi nóng, thì có lẽ bây giờ Tuấn Kiệt đã trình báo mình đi đâu. Thật sự thì anh không giận, anh chỉ buồn mà thôi. Có lẽ anh không nên xen quá sâu vào các vấn đề cá nhân của cô nhóc. Anh càng không nên tạo cho cô nhóc có những cảm giác tù túng hay bị siết quản.
Uyên Phương thấy Tuấn Kiệt lạnh lùng bước đi mà lòng cô chạnh lại. Cô cảm thấy mình ngu ngốc khi giờ đây Tuấn Kiệt không thèm quản cô nữa. Cả sáng giờ anh không thèm nhìn cô hay nói với cô một lời nào. Làm sao cô có thể tin những lời Thành Mỹ nói được. Biết đâu Thành Mỹ giả vờ nói vậy để an ủi cô thì sao.
Nói về Tuấn Kiệt, vì máy bay bị “deline”, mà cũng gần tới giờ trưa, nên anh đành dẫn Thanh Ngân đi ăn nhẹ cái gì đó. Trong khi đó Uyên Phương ở văn phòng phải xuống nhà hàng ngồi ăn cơm một mình. Không phải một mình cô, vì bên cạnh có nhiều cận vệ và trợ lý ăn cùng. Một mình cô ở đây, có nghĩa là không còn Tuấn Kiệt bên cạnh như lúc trước. Không còn người trò chuyện và quan tâm cô từng chút, từng chút một. Sao mới một ngày, mà đối với cô dài như một năm vậy.
Buồn bã, ăn cơm xong, Uyên Phương đi lên lại làm việc. Bước vào phòng chủ tịch, cô cứ thẫn thờ nhìn chiếc bàn của Tuấn Kiệt. Mọi bữa khi cô vào, anh luôn ngồi ở đó chăm chú làm việc. Cả người anh toát lên một vẻ thần thái gì đó trông rất đỗi cuốn hút với người nhìn. Đẹp, lạnh lùng, oai phong, lịch lãm, rất nhiều từ để diễn tả về vẻ đẹp của anh. Nhưng tiếc thay, giờ trước mặt cô chỉ là một chiếc ghế trống. Chả ai ở trong phòng, ngoài một mình cô cả. Cô đơn, đó là tất cả những gì cô cảm nhận được.
Đôi mắt của Uyên Phương chợt đỏ hoe khi nghĩ về cái cảnh Tuấn Kiệt đang vui vẻ dùng bữa với Thanh Ngân. Hoặc biết đâu anh đang cùng vợ cũ của mình làm gì đó. Cô chẳng biết phải làm gì, cô cần phải như thế nào mới dành được lại anh. Từ khi bà chị đó xuất hiện, anh chẳng còn quan tâm và yêu thương cô như xưa nữa. Ngay cả mỗi tối, anh còn chả bận lòng để nhắn tin hay gọi chúc cô ngủ ngon. Có khi nào anh đã hết yêu cô rồi không. Có khi nào đúng như những lời bà chị đó nói, giữa người không biết gì và một người luôn hiểu anh ấy muốn gì, phải chăng anh sẽ không bao giờ chọn cô.
Về lại chỗ ngồi, Uyên Phương cứ buồn bã ngồi bấm máy tính. Cô cứ bấm đại, bấm càng, bấm cho có, lướt từ web này sang web khác. Cô không biết mình muốn gì. Chán nản, cô lại xách điện thoại ra chơi game. Mọi khi cô chơi, Tuấn Kiệt đều ở bên cạnh. Giờ thì anh đang ở nơi đâu mất rồi.
Việt Ân thấy được nên liền gọi Vũ Huy. Hiểu ý, Vũ Huy liền nháy mắt với Văn Thanh. Cứ thế từ người này đến người khác, cuối cùng cũng đến được Thành Mỹ. Anh chàng quay lại thấy Uyên Phương đang nằm dài trên bàn làm việc. Lại chạnh lòng, anh chàng liền đi ra phòng cận vệ. Hỏi han Thế Hải và Anh Quân về tình hình của chủ tịch, Thành Mỹ sau đó liền móc điện thoại ra.
“Alo.” Tuấn Kiệt nói vào điện thoại.
Thành Mỹ ầm ờ. “Em xin lỗi đại ca trước nha.”
Mỗi lần như vậy là Tuấn Kiệt biết Thành Mỹ đang có vấn đề gì đó muốn nói. “Có gì cậu cứ nói đi.”
“Đại ca làm gì vậy. Đại ca định đến khi nào thì mới thôi. Đại ca có biết cả ngày hôm nay bé Phương như thế nào không? Đại ca có biết giờ Uyên Phương đang ngồi khóc không?” Thành Mỹ không biết Uyên Phương có khóc không nữa. Mà anh nghĩ có thêu dệt đi cũng được. Chủ yếu được việc là ok.
Tuấn Kiệt nghe đến việc Uyên Phương đang khóc mà anh bủn rủn tay chân. “Cậu nói thật không?”
“Muốn biết thật hay không thì đại ca về xem đi. Vậy nha, em phải vào làm việc đây.” Thành Mỹ cúp máy.
Ai đó hốt hoảng lao nhanh về văn phòng ngay lập tức. Một lúc sau bước vào phòng trợ lý, Tuấn Kiệt thấy Uyên Phương đang nằm ủ rũ trên bàn, xót lòng chịu không được nhưng anh không biết phải làm sao. Mọi người đang nhìn chằm chằm vào anh, thì làm sao anh có thể tới ôm vợ mình được kia chứ.
“Thành Mỹ, nãy giờ có ai liên lạc với tôi không?” Tuấn Kiệt cố tình kiếm chuyện nói lớn. Anh làm vậy để đánh động cho Uyên Phương biết mình đang ở đây.
Uyên Phương nằm suy nghĩ, thấy tiếng chồng mình, cô liền ngồi thẳng dậy. Tuấn Kiệt liếc mắt sang, anh thấy vợ mình đúng là đang buồn thật. Khuôn mặt dễ thương, hồn nhiên hôm nào, giờ chất chứa đầy sự u sầu trong đó.
“Quốc Anh, cậu pha giúp tôi ly cà phê.” Tuấn Kiệt nói tránh như vậy để mong vợ mình hiểu.
Quốc Anh đứng sau lưng chủ tịch bật cười. Anh đợi chủ tịch bước đi thì quay sang Uyên Phương. “Em pha cà phê cho chủ tịch giúp anh nhé.” Anh hiểu ý của chủ tịch.
Uyên Phương khẽ đáp. “Chủ tịch nhờ anh mà.”
“Thì giờ anh nhờ lại em. Giúp anh đi mà.” Quốc Anh giả vờ năn nỉ. “Anh đau bụng quá.” Nói xong thì Quốc Anh lao đi mất tiêu. Mặc cho Uyên Phương ngơ ngác nhìn theo.
Một lúc sau, Uyên Phương mang cà phê vào cho chồng mình. “Cà phê của chủ tịch.”
Tuấn Kiệt cười thầm trong bụng. “Cảm ơn em.” Lòng anh hớn hở vô cùng nhưng gắng gượng kìm lại cảm xúc.
            Uyên Phương sựng người một vài giây rồi cũng mạnh dạn mở lời. “Em xin lỗi.”
            “Xin lỗi chuyện gì?” Tuấn Kiệt giả vờ hỏi.
            “Em xin lỗi chuyện tối hôm qua.” Uyên Phương vò hai bàn tay mình lại.
            Tuấn Kiệt nhìn vợ mình. “Em nói đúng mà. Sao phải đi xin lỗi. Anh không nên xâm phạm quyền riêng tư và quản chặt em như vậy.”
            Uyên Phương nhanh nhảu nói. “Em muốn được anh quản chặt.”
            Tuấn Kiệt gắng nhịn cười. “Thôi, em không cần phải làm tôi vui lòng làm gì.”
            “Em nói thật. Em muốn được anh quản chặt. Càng chặt, càng tốt.” Uyên Phương nói nhanh. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.
            Tuấn Kiệt nhìn thấy mắt vợ yêu mình mở to ra khi đang nói, khiến anh trào dâng nhiều cảm xúc trong lòng. “Làm sao anh tin em nói thật.” Anh lại nảy ý muốn trêu đùa.
            “Anh không tin em sao?” Uyên Phương cảm thấy buồn.
            Tuấn Kiệt nhớ lại những lời Thanh Ngân nói. “Có thật là em yêu anh không? Có thật là lúc đầu em không biết anh là ai không? Hay em chỉ giả vờ yêu anh vì tiền.”
            “Anh nói em yêu anh vì tiền sao?” Uyên Phương nhấn mạnh từng chũ. Cô thật không ngờ anh lại nghĩ cô như vậy. Nước mắt cô tự dưng muốn tuôn trào. Cô nghĩ anh đã đưa ra sự lựa chọn của mình. Anh nói chẳng khác gì vợ cũ của anh cả. Cô phải làm sao đây, anh hết yêu cô rồi. Anh đang tìm lý do để chia tay với cô ư.
            Tuấn Kiệt bĩu môi. “Biết đâu được.”
            “Anh nghĩ em như vậy sao.” Uyên Phương rưng nước mắt. “Trước giờ, anh chưa bao giờ tin em phải không?” Bởi vì chỉ có thể chưa bao giờ tin cô, thì anh mới có những suy nghĩ một cách nhanh chóng như vậy. Uyên Phương bật khóc. “Em ghét anh.” Cô quay lưng bước đi. Bởi vì cô ở lại làm gì khi anh không cần cô nữa. Giờ đây anh đã yêu người khác rồi.
            Tuấn Kiệt lao nhanh tới nắm tay Uyên Phương lại. “Anh xin lỗi. Nãy giờ anh nói đùa mà.”
            “Anh tránh ra.” Uyên Phương cố vùng tay ra khỏi Tuấn Kiệt.
            “Anh giỡn mà.” Tuấn Kiệt ôm chặt Uyên Phương. “Anh chỉ muốn chọc em thôi. Em đừng như vậy.” Giờ thì anh đã thấy cái ngu của mình.
            Uyên Phương cố đẩy Tuấn Kiệt ra nhưng không được. “Anh đi mà chọc vợ anh ấy. Tôi yêu anh vì tiền mà. Anh chẳng phải nói vậy sao.”
            Tuấn Kiệt vút ve lưng Uyên Phương. “Nếu em yêu anh vì tiền, thì anh sẽ kiếm thật nhiều tiền để em không rời xa anh.”
            “Đó, chả phải anh vừa thừa nhận nói tôi yêu anh vì tiền sao.” Uyên Phương cảm thấy bực tức hơn.
            Tuấn Kiệt cảm thấy Uyên Phương chưa hiểu ý mình. “Đã bảo là không phải rồi mà.” Anh buông Uyên Phương ra và nhìn thẳng vào mắt cô. “Cho dù em có lừa gạt anh, có yêu anh vì lý do gì, hay vì bất cứ thứ gì không phải anh, thì anh cũng chấp nhận tất cả, miễn là được em ở bên cạnh.”
            Uyên Phương đẩy Tuấn Kiệt ra xa. “Lừa anh sao? Gạt anh sao?” Uyên Phương giơ cánh tay phải lên, nơi cô mang chiếc đồng hồ Tuấn Kiệt tặng. “Anh tặng em cái đồng hồ này, vậy anh có biết bao nhiêu ngày, bao nhiêu giờ em luôn nghĩ và nhớ về anh không. Anh cài định vị trong cái đồng hồ này, vậy anh có biết em đang lạc trong cõi tình si vì anh không.” Nước mắt Uyên Phương vẫn rơi. “Anh nói với em, nếu em bị bắt cóc thì anh sẽ đến cứu em. Vậy anh có biết em đang bị bắt cóc bởi chính anh không. Anh nói anh sẽ quản em, vậy sao anh lại để em bơ vơ một mình. Anh có biết mỗi lần anh giận em là em cô đơn thế nào không.”
            Tuấn Kiệt chết lặng nãy giờ từ khi Uyên Phương nói. Anh không ngờ cô lại yêu anh nhiều như vậy. Càng không ngờ bản thân mình lại đối xử tệ với cô đến như thế. “Anh xin lỗi.” Anh ôm chằm lấy Uyên Phương. “Là anh ngu ngốc, là anh không hiểu chuyện, anh không hiểu em.”
            “Anh đi mà xin lỗi vợ anh ý.” Uyên Phương hét lớn.
            “Thì anh đang xin lỗi vợ anh đây.” Tuấn Kiệt vút ve tấm lưng của vợ mình để an ủi. “Thôi vợ yêu của anh đừng khóc nữa. Là anh sai, anh sai. Vợ đánh anh đi.”
            “Ai là vợ anh chứ?” Uyên Phương cảm thất hết giận. Cứ mỗi lần gã chồng này vút ve, rót mật vào tai cô thì cô lại rụng rời cả tay chân.
            Tuấn Kiệt buông Uyên Phương ra rồi lấy tay gạt nước mắt trên mặt cô. “Đặng Thị Uyên Phương, đó là tên vợ yêu của anh.” Anh sờ nhẹ lên má cô. “Em tha lỗi cho anh nha.”
            “Điện thoại anh reo kìa.” Uyên Phương thút thít nói.
            “Kệ nó.” Tuấn Kiệt khẽ cười.
            Uyên Phương hối thúc. “Anh nghe đi. Nãy giờ em thấy gọi mấy lần rồi đó.”
            Tuấn Kiệt ôm vợ mình. “Kệ nó. Chả quan trọng.”
            “Anh nghe đi. Lỡ có chuyện gì quan trọng thì sao.” Uyên Phương không muốn vì mình mà anh bị lỡ việc.
            Tuấn Kiệt đành tuân lệnh vợ mình. Anh tới bắt điện thoại. “Alo.” Bên kia nói gì đó khiến anh rất vui. “Dì nói gì, mẹ con nhớ lại mọi chuyện rồi sao?” Anh mỉm cười. “Dạ vâng, con về ngay đây.” Anh cúp máy rồi quay sang Uyên Phương. “Mẹ anh nhớ lại rồi em ơi.”
            “Thật sao anh?” Uyên Phương cũng mừng thay.
            “Về nhà với anh.” Tuấn Kiệt khẽ cười đi tới.
            Một lúc sau, Tuấn Kiệt cùng Uyên Phương về nhà. Vừa bước ra khỏi xe, anh đã thấy mẹ mình đang ngồi trước cửa. Anh không biết vì sao mọi người lại để mẹ anh ngồi ở ngoài này một mình như vậy. Trời đang có gió kia mà.
            “Con chào mẹ.” Tuấn Kiệt lên tiếng. Anh thấy mẹ mình như đang ngủ. Trông bà rất đỗi mệt mỏi.
            “Con chào bác.” Uyên Phương cúi đầu chào theo. Giờ thì cô không cần đóng giả Thanh Vân nữa rồi.
            Bà Kim Xuân gắng đưa mắt nhìn con trai mình. “Kiệt sao. Con về rồi à.”
            Tuấn Kiệt quỳ xuống bên cạnh mẹ mình. Anh không ngờ mẹ đã nhớ tên anh. “Sao mẹ lại ngồi đây? Để con đẩy mẹ vào bên trong, ngoài này gió quá.” Anh lo lắng mẹ mình có thể phát bệnh.
            Bà Kim Xuân lắc đầu. “Mẹ thích ngồi đây.” Bà nhìn Uyên Phương. “Bạn gái con hả?”
            Tuấn Kiệt mỉm cười. “Con dâu tương lai của mẹ đó.”
            Uyên Phương cũng quỳ xuống bên cạnh Tuấn Kiệt. “Con chào bác.”
            Bà Kim Xuân chầm chậm đưa cánh tay sờ lên má Uyên Phương. “Con xinh lắm.” Bà thều thào. “Mẹ giao con trai mẹ lại cho con đó.”
            “Dạ.” Uyên Phương mỉm cười.
            Tuấn Kiệt vui mừng. “Mẹ đói không? Để con lấy gì cho mẹ ăn.”
            Bà Kim Xuân lắc đầu. “Mẹ không đói.” Bà xoa đầu con trai mình. “Tuấn Kiệt à.”
            “Dạ con nghe mẹ.” Tuấn Kiệt nhìn mẹ mình.
            “Mẹ xin lỗi con nha.” Bà Kim Xuân chợt rơi nước mắt.
            Tuấn Kiệt thấy mẹ mình khóc thì liền hoảng hốt. “Sao mẹ lại khóc?” Anh lấy khăn tay vắt bên cạnh ghế lên lau nước mắt cho mẹ mình.
            Bà Kim Xuân gắng gượng cười. “Mẹ xin lỗi con.” Giọng bà ngày càng yếu hơn. “Xin lỗi con vì bấy lâu qua mẹ tưởng lầm con là Tuấn Phong.”
            “Không sao đâu mẹ.” Tuấn Kiệt thấy chả có gì lớn lao cả.
            “Con tha lỗi cho người mẹ này nhé.” Bà Kim Xuân gắng gượng để nói. “Mẹ đã không quan tâm chăm sóc cho con. Không làm tròn bổn phận của một người mẹ.”
            Tuấn Kiệt bật khóc. “Mẹ đừng như vậy mà. Mẹ luôn là một người mẹ tốt của con. Dù mẹ không nhớ con là ai, dù mẹ luôn gọi con là anh Phong nhưng con vẫn luôn yêu mẹ và thương mẹ nhất trên đời này.” Anh hôn nhẹ lên tay mẹ mình. “Là con trai này bất hiếu, con trai đã không làm gì được cho mẹ.” Anh lấy hai tay nắm chặt tay mẹ mình.
            Bà Kim Xuân thều thào. “Thằng ngốc này.” Một cơn gió thổi mạnh qua khiến những sợi tóc của bà Kim Xuân bay nhẹ. Bà nhìn ra ngoài sân. “Con nhìn xem. Ba con, Tuấn Phong và Thanh Vân kìa.”
            Tuấn Kiệt quay sang và vô cùng hoảng hốt khi chả thấy ai. “Mẹ?” Nước mắt anh tuôn trào không ngừng.
            Uyên Phương quay ra sau nhưng cũng chẳng thấy ai. Chỉ thấy gió thổi bay những chiếc lá nằm trên sân.
            Bà Kim Xuân khẽ cười. “Mọi người đang mỉm cười với mẹ. Họ bảo mẹ đến lúc.” Chưa nói hết câu thì môi bà Kim Xuân đã ngừng lại. Mắt bà khép đi. Những giọt nước mắt cuối cùng lăn nhẹ xuống trên má. Khuôn mặt bà như đang cười đầy mãn nguyện.
            “Mẹ, mẹ ơi.” Tuấn Kiệt hét lớn.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giải mã cái kết: Chỉ Là Anh Giấu Đi

Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.             Đầu tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư, Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.             Cái kết tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại. Thật ra có rất nhiều hướng để kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người, bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết. Tất nhiên việc ấn định Duy Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết dễ chịu nhất khi kết thúc truyện. Hoặc một cái chết khác đẹp hơn là Duy Thanh hy sinh vì cứu Quốc Hùng hoặc Mỹ Hạnh chẳng hạ

Chương 60 - Hết

Nhiều năm sau. “Mẹ.” Duy Thanh hớn hở chạy đến. Lúc này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo. Cô ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.” Duy Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?” Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.” “Sao mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ. Sau tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh. “Mọi việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình. Anh gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.” Cô khoác tay chồng mình. Duy Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy ba?” “Siêu nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ người khác. Dù có khó k

Chương 58

Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng kinh doanh bên công ty thời trang. Từ tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện. “Anh không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc Hùng ở phòng khách. “Không.” Lúc đó anh hơi ngạc nhiên. Việc anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng. “Mà sao em?” Quốc Hùng hỏi. Mỹ Dung nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào bếp. Trở lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” “Dạ.” Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được có vậy. Anh ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?” Cô không muốn giấu anh. “Dạ.” “

Chương 59

“Chú Hùng.” Duy An hớn hở mỉm cười. “Á.” Quốc Hùng ngồi xuống. “Mít Thúi của chú.” Anh thắc mắc. “Ba Thanh đâu?” Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào. “Anh Thanh tới sau anh.” Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất. “Chị em đâu rồi anh?” Mỹ Dung khẽ cười. “Chị em đang chuẩn bị ở bên trong.” Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh. Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người. Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn. “Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày.” Anh khen chú rể. Quốc Hùng bắt tay từng người. “Anh Đức với thằng Sơn đâu?” “Tụi nó đang tới.” Khánh Long đáp. Văn Hàn nói đùa. “Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể.” Quốc Hùng chậc lưỡi. “Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất

Giải Mã ABED: Cái Kết

Đầu tiên nói về cái kết của Ngọc Hân: Thật sự thì Ngọc Hân có gặp được Văn Vũ tại thế giới huyền ảo đó không. Thật ra đó chỉ là cái “thức” của Ngọc Hân. Nên khi chết, Ngọc Hân đã bị kẹt trong chính cái thức của chính mình. Nếu các bạn để ý một chút, các bạn sẽ nhận ra được. . Thứ nhất, Văn Vũ luôn thích màu đen và không bao giờ mang áo quần màu trắng. . Thứ hai, màu trắng là màu ưa thích của Ngọc Hân. => Do vậy, cái “thức” của Ngọc Hân đã biến Văn Vũ mang áo quần theo màu sắc mà cô ưa thích. Tiếp theo, những lời nói mà Ngọc Hân nói với Văn Vũ, tất cả cũng do cái “thức” khi còn sống của cô mà tạo thành. Những câu hỏi lặp đi, lặp lại rằng, anh có yêu em không, anh có bỏ em đi nữa không. Tất cả đều do “thức” của cô tạo ra cả. Vì khi còn sống, Ngọc Hân đã đọc được bức thư của Văn Vũ gởi cho Ngọc Lan. Do đó, cô sợ Văn Vũ sẽ đi tìm Ngọc Lan, chứ không phải ở lại đợi cô. Nói về cái kết của Ngọc Lan: Mình viết cái kết của Ngọc Lan cho các bạn, là một cái kết mở. Cò

Chương 52

“Mọi chuyện sao rồi con?” Bà Thúy Nga hỏi Duy Thanh. Anh lúc này rất trầm mặc. “Dạ con đang sắp xếp cho mọi người tạm thời im lặng. Đợi mọi chuyện qua rồi tính tiếp.” Bà thở dài. “Con tìm ra kẻ nào tố cáo chưa?” “Dạ chưa mẹ.” Anh cũng đang đau đầu vì vụ này. “Thằng Long bảo người gởi là ẩn danh.” Bà chậc lưỡi. “Hết vụ thuế má, giờ đến vụ này.” “Thuyền to thì sóng lớn mà mẹ.” Anh gượng cười cho giải tỏa bớt không khí. Bề ngoài giả vờ vui vẻ như vậy để làm yên lòng mẹ Nga thôi, chứ thật ra anh đang rất đau đầu và sốt ruột. Hôm đó gặp Khánh Long, anh thật sự không thể tin những gì mình vừa nghe được. “Có chuyện gì vậy mày?” Anh hỏi ngay khi thấy Khánh Long bước vào xe. Địa điểm, thời gian, giọng điệu, anh cảm thấy tình hình như có vẻ rẩt nghiêm trọng và bí hiểm. Khánh Long liếc mắt sang, sau khi đóng cửa xe một cách rất mạnh. “Có người gởi đơn tố cáo mày.” Anh nhìn Khánh Long. “Tố cáo gì?” “Tao nên gọi mày là gì đây?” Khánh Long nhếch môi. “Đại ca, bố già hay ông tr

Chương 53

Sau vụ Hoàng Sơn, Duy Thanh tiếp tục bị vướng phải chuyện Quốc Hùng. Có điều không như Hoàng Sơn, anh chả thể giúp đỡ gì được cho Quốc Hùng, ngoài việc cắt cử người theo bảo vệ. Dự án bên phía tây bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy xuất phát chậm hơn những đối thủ khác, nhưng dự án của Quốc Hùng lại được săn đón nhiều hơn. Đi cùng cái thuận lợi thì tất nhiên cũng sẽ có khó khăn. Khó khăn thứ nhất là Quốc Hùng vướng vào sự lùm xùm đất đai, khi dự án mới bắt đầu đã vấp phải việc giấy tờ giả, tranh giành quyền sử dụng và kiện cáo bắt đầu nổ ra liên miên. Bạn E, người được Quốc Hùng giao phó nhiệm vụ đã “non tay” mua phải những miếng đất bị làm giả giấy tờ. Nhiều miếng trong số đó là đất nông nghiệp, chưa được chuyển đổi mục đích sang đất thổ cư. Một số khác thì bị vướng vào việc tranh chấp, kiện tụng. Chỉ 1/3 trong tổng số đất bạn E mua là đủ điều kiện pháp lý để làm dự án. Chưa kể, chính vì dự án quá nổi nên các đối thủ cạnh tranh đã nhanh tay tóm lấy cơ hội “dìm hàng”

Chương 51

Có một điều Quốc Hùng luôn thắc mắc trong lòng rằng, liệu Mỹ Hạnh đã gặp Duy Thanh chưa. Anh không dám hỏi, vì anh sợ nếu cô chưa biết, thì anh chính là người “khơi mào” ra mọi chuyện. Còn nếu biết rồi thì liệu cô có nói thật với anh không. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thì anh mới nhận ra, cái đêm anh mới về nước, cái đêm anh cùng lũ bạn của mình đánh nhau, phải chăng là do Duy Thanh sai đàn em tới kiếm cớ gây sự. Có thể lắm, vì quán bar đó thuộc quyền quản lý của hắn kia mà. “Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Mỹ Hạnh thấy Quốc Hùng lái xe trông rất khổ sở. “Có đâu.” Anh giả vờ chối. Cô chợt nhớ. “Ủa sao mọi người ở công ty đồng loạt nghỉ việc vậy anh?” Anh nhân tiện dò hỏi. “Anh tưởng chuyện này em phải biết rõ chứ.” Ngụ ý của anh là chẳng lẽ Duy Thanh không nói với em. Cô thấy anh như bị khùng. “Sao em biết được, em ở phòng kinh doanh, chứ có phải ở phòng nhân sự đâu.” “Thế phòng em không có ai nghỉ hả?” Cái này thì thật, vì anh cũng không biết rõ số lượng nhân viên Duy Than

Anh Bỏ Em Đi

Tác phẩm: Anh Bỏ Em Đi Tác giả: M MT Thể loại: Tình cảm Giới thiệu: Văn Vũ, một chàng trai xuất thân nghèo khổ. Ngọc Hân, một cô gái được sinh ra từ một gia đình giàu có. Hai người gặp nhau và tình yêu bắt đầu chớm nở. Chưa được bao lâu thì nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra. Văn Vũ liên tục bỏ đi và Ngọc Hân luôn vì anh mà tìm đến. Liệu rằng cuối cùng họ có đến được với nhau và hạnh phúc có mỉm cười. Truy cập facebook để biết thêm chi tiết: https://www.facebook.com/tacgiammt Thời gian dự kiến ra mắt: 17/09/2018

Giải mã ABED: Ngọc Hân

                        Tên:    Trương Ngọc Hân             Tuổi:    25             Quê quán:       Thành phố H             Trình độ học vấn:      Đại học - Tốt nghiệp đại học R với loại xuất sắc.             Màu sắc ưa thích:      Màu trắng             Sở thích:         Thích tụ tập với bạn bè.             Giới thiệu vài nét:    Ba mẹ ly thân từ lúc cô đang học cấp 3. Được mệnh danh là “nữ hoàng bạc tình”, vì quen rất nhiều chàng trai và chỉ được một thời gian là vứt bỏ. Là đại tiểu thư của tập đoàn T, một trong những tập đoàn quyền lực và giàu có nhất nước. Có ba người bạn thân, một là Quỳnh Hương, quen nhau từ lúc nhỏ. Tiếp theo là Thảo Vân và Hồng Loan, cô quen hai người này khi còn ở đại học. Tính tình mạnh bạo nhưng đặc biệt lại thích làm nũng. Thói quen hằng ngày, sáng café cùng với lũ bạn, tối thì đi bar C hoặc đi ăn.  Có lúc tập gym buổi sáng, lúc thì buổi chiều, thích tập buổi nào thì tập buổi đó. Tình yêu của cô cũng giống như vậy, thích yêu anh chàng