Chuyển đến nội dung chính

Chương 34


Tang lễ của bà Kim Xuân được diễn ra trong im lặng. Chỉ có những người thân thuộc, bạn bè thân thương, các cận vệ và trợ lý tham gia đưa tiễn. Mộ bà được xây bên cạnh chồng mình là ông Tuấn Anh, nơi gần đó là cặp song mộ của Tuấn Phong và Thanh Vân.
Cơn mưa nặng hạt khiến cho không khí càng tăng thêm phần nặng nề và sầu bi. Tuấn Kiệt nhìn mọi người hạ quan tài của mẹ mình xuống huyệt, mà lòng không ngừng đau xót. Những ký ức lúc xưa bắt đầu hiện về trong anh.
“Anh chàng ngốc chở em đi làm nào.” Thanh Vân đá vào chân Tuấn Phong.
            “Tình cảm ghê ha.” Tuấn Kiệt đi ra mỉa mai.
Tuấn Phong liền đanh lại. “Kệ chúng tôi.” Anh đá nhẹ vào mông em mình.
“Mẹ ơi, anh Phong đánh con.” Tuấn Kiệt nói lớn.
Bà Kim Xuân đi ra trừng mắt. “Đánh chết cái mồm anh đi.”
Ông Tuấn Anh chem vào. “Vợ tôi có phải là mẹ anh đâu.”
Tuấn Phong được nước làm tới nên liền thè lưỡi ra trêu chọc.
Một ký ức khác lại hiện lên.
Tuấn Kiệt nhìn ba mẹ mình. “Quà sinh nhật của con đâu?”
“Có cái cây này lấy không?” Bà Kim Xuân thản nhiên đáp.
Tuấn Kiệt nhăn nhó. “Mấy năm nay ba mẹ chả tặng quà sinh nhật gì cho con hết vậy.”
Ông Tuấn Anh chem lời vào. “Anh thấy chúng tôi có tặng quà cho anh trai của anh không?”
Tuấn Kiệt nói móc ba mẹ mình. “Chả biết con có phải là con trai của hai người không nữa.”
“Tất nhiên là không rồi.” Bà Kim Xuân đáp. “Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần.” Mặt bà lạnh như tiền. “Là hai vợ chồng tôi nhặt anh ở ngoài đường đem về nuôi.”
Tuấn Kiệt chả biết kêu cứu ai, anh đành đổ sang người khác để gỡ gạc. “Nhà hàng gì mà nãy giờ chả thấy đem bánh kem lên. Thật là bực bội.”
            Lại một ký ức khác.
Kim đồng hồ đã điểm, ông bà Tuấn Anh và Kim Xuân bắt đầu đi xuống. Từng bao lì xì được phát ra kèm theo những lời chúc cho mỗi người.
Ông Tuấn Anh mỉm cười. “Ba chúc hai con trai của ba, vạn sự như ý, an khang thịnh vượng.” Ông quay sang Thanh Vân. “Ba chúc con gái của ba cũng vạn sự như ý và ngày càng xinh đẹp hơn.”
“Dạ con cảm ơn ba.” Thanh Vân cười tít mắt.
Tuấn Kiệt chem vào. “Sao ba lại chúc chị Vân khác anh em mình nhỉ?”
Bà Kim Xuân nhìn Tuấn Kiệt. “Mẹ chúc con ngày càng ít xỉa xói người ta hơn.”  Bà quay sang Tuấn Phong. “Mẹ chúc con vạn sự đều như ý.” Bà ôm Thanh Vân vào lòng. “Mẹ chúc con gái của mẹ ngày càng xinh đẹp và hạnh phúc.”
“Cảm thấy bị phân biệt đối xử.” Tuấn Kiệt lại lên tiếng.
Cứ thế, từng ký ức, từng ký ức hiện lên trong đầu của Tuấn Kiệt. Uyên Phương thấy anh sựng người mà lòng cô lại đau xót. Suốt những ngày qua, cô thấy Tuấn Kiệt như người mất hồn, thật sự là cô chẳng biết làm gì ngoài việc an ủi anh.
Hạ huyệt xong, mọi người lên xe đi về. Từ khi đám ma diễn ra, Uyên Phương hầu như ở nhà Tuấn Kiệt, ngoại trừ những lúc về nhà để ngủ. Thấy Tuấn Kiệt bảo mệt muốn đi ngủ, nên cô đành ngồi dưới phòng khách trò chuyện với Thùy Chi, Thanh Hương, Hoài Thư và mọi người.
Một lúc sau thấy trời cũng đã chập tối nên Uyên Phương thiết nghĩ mình cũng nên cần phải làm một giấc. Thế là cô lật đật đi lên phòng của Tuấn Kiệt để chào anh một tiếng.
Đứng trước cửa phòng gõ cửa nhiều lần nhưng không thấy động tĩnh gì, Uyên Phương bắt đầu bồn chồn, lo lắng và linh tính có việc không hay. Lập tức mở toan cửa đi vào, cô thấy Tuấn Kiệt đang nằm dài trên giường và người vẫn mang bộ đồ tang.
Bước nhanh tới giường, Uyên Phương ngồi xuống lay nhẹ cánh tay của Tuấn Kiệt. Thấy anh không động đậy, cô liền gọi tên. Gọi mấy lần từ nhỏ đến to nhưng anh vẫn không đả động gì, cô liền hoảng hốt lay mạnh người anh hơn.
“Anh.” Uyên Phương nói lớn. “Anh ơi.” Uyên Phương hoảng hốt chạy nhanh ra phòng hét lớn. “Anh Quốc Anh ơi.”
Một lúc sau, Tuấn Kiệt thức dậy và nhận ra mình đang ở bệnh viện. Khi được đưa vào cấp cứu, sau một hồi kiểm tra, chẩn đoán và làm các thủ tục cần thiết, các bác sĩ kết luận anh bị ngất xỉu do suy nhược. Té ra từ lúc mẹ anh mất đến giờ, anh hầu như chẳng ăn gì. Cộng với sự lo âu, buồn bã, rồi thức trắng đêm, nên việc anh bị ngất cũng là điều hiển nhiên. Thế là anh làm mọi người một phen hú vía. Nhất là Uyên Phương, cô cứ nghĩ anh nghĩ quẫn gì đó, làm cô khóc điếng nãy giờ.
Tuấn Kiệt sau khi tỉnh dậy, anh đòi về nhà cho bằng được. Mặc cho mọi người can ngăn, anh vẫn nằng nặc không chịu ở lại. Nghĩ cũng không có gì to tát, Quốc Anh đành nháy mắt với mọi người nên làm theo lời của chủ tịch. Trong lúc chạy xe về nhà, Quốc Anh gọi về dì Như nấu sẵn nồi cháo cho “bệnh nhân”.
Về tới nhà, bước vào phòng ăn, Tuấn Kiệt đành ngồi xuống bàn đợi cháo. Uyên Phương thì đi lại về nhà để lấy áo quần. Cô quyết định sang ở cùng với Tuấn Kiệt luôn, vì sợ anh nghĩ quẫn gì đó.
Dì Như bưng cháo ra, Tuấn Kiệt nhìn mà rơi nước mắt. Anh khóc cũng bởi lẽ giờ đây, chiếc bàn ăn hôm nào cả gia đình cùng ngồi, giờ thì chỉ còn có mỗi mình anh. Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau này kia chứ, mọi thứ như chỉ như vừa mới hôm qua, vậy mà giờ.
Tuấn Kiệt tiếp tục nhớ lại những ký ức khi xưa.
Lúc đó là thời điểm gia đình tổ chức sinh nhật cho Tuấn Phong. Vì biết tối nay Tuấn Phong sẽ ra ngoài đãi bạn nên ba mẹ anh chỉ chuẩn bị những thứ đơn giản.
            Tuấn Kiệt tặng anh mình chai dầu gội đầu. “Tặng anh này.”
            “Không bao bì, không thiệp gì cả. Đưa không như vậy luôn sao nhóc.” Tuấn Phong giả vờ ngạc nhiên nhìn em mình.
            “Trước sau gì anh cũng mở quà ra xem thôi. Cần gì phải bao bọc lại cho mệt.” Tuấn Kiệt chống chế cho mình.
            Ông Tuấn Anh chem vào. “Bộ con thối lắm sao, mà Kiệt lại tặng cho con chai dầu gội đầu?”
            Tuấn Phong nói khía. “Dầu gội đầu của con bị ai đó xài ké nên hết. Giờ nhân tiện vừa tặng quà sinh nhật, vừa có dầu gội đầu mới để qua xài tiếp.”
            “Em tặng anh này.” Thanh Vân đưa hộp quà nhỏ lên.
            Tuấn Phong mở ra và thấy trong đó có một chiếc ví da màu đen. “Cảm ơn em nha.” Anh quay qua nhìn ba mẹ mình. “Quà sinh nhật của con đâu?”
            Ông Tuấn Anh giả vờ nhìn vợ mình. “Ủa, anh tưởng em mua quà tặng con.”
            Bà Kim Xuân cũng giả vờ nhìn chồng mình. “Ủa, em lại tưởng anh mua.”
            “Thế là chúng ta quên mua rồi sao.” Ông Tuấn Anh quay sang mỉm cười. “Thôi chết, ba mẹ quên mua mất rồi.”
            “Ba mẹ đúng là trời sinh một cặp.” Tuấn Kiệt bĩu môi khi thấy ba mẹ mình đóng kịch với nhau như thật.
            Bà Kim Xuân gắp miếng thịt. “Chúc mừng sinh nhật con. Xem như miếng thịt này là quà đi.”
            Ông Tuấn Anh cũng nhanh trí. “Ba cũng chúc mừng sinh nhật con. Xem như những cọng rau này là quà đi.”
            Tuấn Phong ngơ ngác nhìn ba mẹ mình. “Con cảm ơn ba mẹ. Con mừng đến nỗi cười không được luôn này.”
            Tuấn Kiệt bật khóc khi nhớ lại ký ức khác. Lúc đó Tuấn Phong và Thanh Vân vừa mới mất.
            Ông Tuấn Anh nói. “Con làm như vậy, lỡ như anh chị con quyến luyến không siêu thoát được thì sao?” Ông thấy con trai mình gắp thức ăn bỏ vào hai cái chén.
            Bà Kim Xuân đau lòng nên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
            Ông Tuấn Anh thở dài. “Ba biết con thương anh chị mình. Nhưng con làm vậy thì mẹ con càng buồn thêm.”
            Giờ thì Tuấn Kiệt mới hiểu những điều ba mình nói. “Dạ con hiểu rồi.”
            Bữa sau, Tuấn Kiệt không còn làm như vậy nữa. Nhưng khổ nỗi bà Kim Xuân thì lại không. Thấy không có chén cơm cúng dành cho Tuấn Phong và Thanh Vân, thế là bà tự tay đi lấy.
            “Anh con thích ăn gà lắm này.” Bà Kim Xuân khẽ cười. “Thanh Vân thì thích ăn cá này.”
            Từ đó thì Tuấn Kiệt hiểu rằng, không chỉ mỗi riêng anh, mà ngay cả mẹ anh cũng muốn làm như vậy.
            Tuấn Kiệt ăn vài muỗng cháo và tiếp tục nhớ chuyện xưa. Lần này thì ba anh mới mất.
            “Mẹ không lấy cơm cho ba sao?” Tuấn Kiệt đau khổ.
            Bà Kim Xuân lắc đầu. “Ba con bảo không muốn làm cho không khí nặng thêm.”
            Tuấn Kiệt gắp thức ăn cho mẹ mình. “Mẹ ăn đi.”
            “Nếu sau này mẹ mất, mẹ cũng muốn như ba con.” Bà Kim Xuân nói trong buồn bã.
            “Mẹ này. Sao mẹ lại nói những chuyện như vậy?” Tuấn Kiệt không muốn mẹ mình nghĩ bậy.
            Bà Kim Xuân rơm rớm nước mắt gắp thức ăn cho Tuấn Kiệt. “Thằng ngốc này, mẹ biết rồi.”
            Trở lại với thực tại, Tuấn Kiệt phải biết làm gì đây. Cả gia đình anh, ai cũng đều bỏ anh mà đi. Sao gia đình anh phải bị tang thương như thế này. Sao chỉ có mỗi mình anh là được diễm phúc sống tiếp và sống trong sự giàu sang, còn mọi người thì lại không.
Quốc Anh và dì Như đứng từ xa nhìn Tuấn Kiệt vừa ăn, vừa khóc mà chỉ biết lắc đầu.
            Lại nói về Uyên Phương, sau khi tắm rửa xong, cô lấy quần áo và các vật dụng cần thiết bỏ vào vali, rồi đi nhanh qua nhà của Tuấn Kiệt. Tới nơi, cô nghe Quốc Anh bảo Tuấn Kiệt đang nằm trên phòng nên liền đi lên.
            “Anh ăn gì chưa?” Uyên Phương mở cửa đi vào.
            Lúc này Tuấn Kiệt đang nằm trên giường khóc thầm. Anh vội lau nước mắt. “Sao em lại qua đây?”
            Uyên Phương đi tới ngồi trên giường. “Tại em lo cho anh nên về nhà lấy quần áo sang đây chăm sóc anh cho tiện.”
            “Anh bình thường mà.” Tuấn Kiệt không muốn thấy Uyên Phương cực vì mình. Lúc đám tang anh đã thấy cô vất vả như thế nào.
            Uyên Phương đặt tay lên trán của Tuấn Kiệt xem thử có nóng không. “Bình thường gì mà bình thường. Anh có biết lúc nãy làm em lo lắm không.”
            Tuấn Kiệt hiểu ý Uyên Phương muốn nói. “Em sợ anh chết hả?”
            “Chứ sao nữa.” Uyên Phương nhăn nhó.
Trò chuyện một lúc thì Uyên Phương muốn Tuấn Kiệt đi ngủ sớm cho khỏe. Cô cũng về phòng của mình nằm nghỉ. Căn phòng này vốn dĩ là phòng của Thanh Vân trước kia. Lúc đám ma diễn ra thì Tuấn Kiệt hay bảo Uyên Phương lên đây nằm nghỉ. Thay bộ quần áo ngủ, chiếc áo dây màu trắng và chiếc quần ngắn màu hồng, Uyên Phương leo lên giường nằm. Thao thức mãi không nhắm mắt được, cứ xoay qua, xoay lại, cô bèn nảy ý cầm gối sang phòng Tuấn Kiệt.
“Anh ngủ chưa?” Uyên Phương cầm gối đi vào.
Tuấn Kiệt ngạc nhiên. “Em chưa ngủ hả?”
“Em sợ ma.” Uyên Phương nằm xuống giường. “Em sang ngủ với anh được không?”
Tuấn Kiệt bẽn lẽn và ngại ngùng nhưng cố kìm lại trong lòng. “Được chứ.”
Uyên Phương nghe xong thì liền nằm xuống và kéo hết tấm chăn qua phía mình. Sau đó quay lưng lại với Tuấn Kiệt. “Anh không được làm gì em đâu đó.”
            Tuấn Kiệt chỉ biết ờ một tiếng.
            Một vài giây sau, Uyên Phương lại mở lời. “Anh ngủ chưa?”
            “Chưa.” Tuấn Kiệt đáp nhanh.
            Uyên Phương quay lại nhìn Tuấn Kiệt. “Sao anh chưa ngủ?”
            “Lạnh.” Tuấn Kiệt đáp.
            “Lạnh?” Uyên Phương thấy Tuấn Kiệt nằm co ro. Té ra là do cô chiếm hết tấm chăn nên anh không có cái gì để đắp. Cô liền đỏ mặt kéo chăn qua đắp lại cho Tuấn Kiệt. “Anh hết lạnh chưa?”
            “Vẫn lạnh.” Tuấn Kiệt đáp.
            Thế là Uyên Phương nhích người tới ôm ai đó. “Ấm chưa?”
            “Rồi.” Giờ thì đến lượt Tuấn Kiệt đỏ mặt.
            Một giây lát sau, Tuấn Kiệt thở dài. “Em ơi, mình cưới nhau đi.”
            Uyên Phương hoảng hốt. “Đâu được.”
            “Vì sao?” Tuấn Kiệt cảm thấy thật sự sốc.
            Uyên Phương nói. “Anh đang mắc tang mà.”
            “Thì có sao đâu.” Tuấn Kiệt thấy lạ.
            “Sao lại không.” Uyên Phương phân tích cho Tuấn Kiệt hiểu. “Anh đang để tang cho mẹ. Hết tang mới tính được chuyện cưới xin.”
            Tuấn Kiệt giả vờ hỏi. “Thế anh phải thọ tang trong bao lâu?”
            “Con trai thì ba năm.” Uyên Phương ầm ờ.
            Tuấn Kiệt hét lớn. “Ba năm.” Anh phẫn nộ thay Uyên Phương. “Thế thì mất hết tuổi xuân của em còn gì.”
            “Hình như bây giờ người ta chỉ để tang hai mươi bảy tháng thì phải.” Uyên Phương nhẩm tính.
            Tuấn Kiệt vẫn không chịu. “Vẫn quá lâu.”
            “Lâu cái gì mà lâu.” Uyên Phương đánh nhẹ lên ngực Tuấn Kiệt. “Anh phải biết kiêng cử chứ.”
            “Anh sợ em…” Tuấn Kiệt chủ yếu lo cho Uyên Phương.
            Không đợi Tuấn Kiệt nói hết câu, Uyên Phương liền cướp lời. “Sợ cái gì mà sợ. Nếu chúng ta yêu nhau thật sự thì ba năm có là đáng gì. Chỉ có những người không thật thì mới không kiên định thôi.” Cô hỏi ngược lại. “Hay là anh không định cưới em?”
            “Cưới chứ sao không.” Tuấn Kiệt nhảy đựng lên trong người.
            “Vậy thì anh còn lo gì nữa. Em tin anh, anh tin em. Cứ thế sau khi mãn tang, chúng ta sẽ làm đám cưới.” Uyên Phương mỉm cười.
            “Em chấp nhận vì anh mà chịu thiệt sao?” Tuấn Kiệt hôn nhẹ lên đầu Uyên Phương. “Yêu vợ quá.” Anh tò mò. “Mà sao vợ lại biết những chuyện này?”
            Uyên Phương khai thật. “Em nghe cô Bích Hân nói. Lúc xưa cô cũng viện cớ để tang bà nội em để khất việc cưới xin của chú Phúc Tân. Em nghe cô nói xong nên lên mạng tìm hiểu.” Rồi Uyên Phương chợt nhận ra. “Ủa mà khoan, lẽ ra những chuyện tang lễ này, anh phải là người rõ nhất chứ?”
            “Thì anh biết mà.” Tuấn Kiệt khẽ cười.
            “Thế sao anh còn nói nhăng, nói cuội như người không biết vậy.” Uyên Phương bếu bụng Tuấn Kiệt. “Nãy giờ anh lừa em đúng không?”
            Tuấn Kiệt thanh minh cho mình. “Không phải. Anh biết những chuyện này. Biết rất rõ là đằng khác. Nhưng anh sợ em chịu thiệt, anh không muốn em phải chờ. Do vậy anh mới mặc kệ chuyện kiêng cử để lo cho em.”
            “Chính vì như vậy mới không nên đó.” Uyên Phương lạnh lùng nói. “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.” Cô lại bếu bụng Tuấn Kiệt. “Anh làm như vậy, lỡ như sau này gia đình chúng ta bị hệ thì sao?”
            “Anh sai rồi, vợ đừng mắng anh nữa.” Tuấn Kiệt vút ve lưng Uyên Phương. “Vợ anh lớn thật rồi.”
            “Thế trước giờ anh xem em là con nít hả?” Uyên Phương nổi đóa lên. Cô liên tục đánh yêu anh, miệng không ngừng la lối.
            Tối đó, một niềm vui nho nhỏ khởi lên trong sự tang thương của gia đình. Một sự cứu vớt tâm hồn đau thương của Tuấn Kiệt, và hơn hết là sự khởi nguồn của những hạnh phúc và an nhiên sau này.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giải mã cái kết: Chỉ Là Anh Giấu Đi

Vậy là tác phẩm “Chỉ Là Anh Giấu Đi” đã kết thúc.             Đầu tiên nói về cái kết, thật ra lúc đầu cái kết của truyện là Mỹ Hạnh bị ung thư, Duy Thanh bị sát hại và Quốc Hùng cô đơn như vậy cho mãi về sau. Mình thấy hoàn cảnh Quốc Hùng hơi giống Tuấn Kiệt nên đã bỏ.             Cái kết tiếp theo được hoạch định, Duy Thanh và Quốc Hùng cùng chết, tất nhiên mình đã bỏ. Cả ba người cùng chết, à mình bỏ luôn. Cuối cùng là cái kết như hiện tại. Thật ra có rất nhiều hướng để kết thúc câu chuyện, thậm chí là một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người, bao gồm việc Duy Thanh đến với Khánh Chi và sau này hai gia đình thông gia với nhau. Nhưng sau một hồi cân nhắc, mình quyết định loại bỏ tất cả để hướng về một kết cục chung, đó là Duy Thanh phải chết. Tất nhiên việc ấn định Duy Thanh bị ung thư giai đoạn cuối thì xem như đã chết. Đó có lẽ sẽ là một cái chết dễ chịu nhất khi kết thúc truyện. Hoặc một cái chết khác đẹp hơn là Duy Thanh hy sinh vì cứu Quốc Hùng hoặc Mỹ Hạnh chẳng hạ

Chương 60 - Hết

Nhiều năm sau. “Mẹ.” Duy Thanh hớn hở chạy đến. Lúc này Mỹ Hạnh đang đứng một mình trên triền đê ngắm nhìn cảnh hồ, nơi ngày xưa cô với Duy Thanh hay ngồi trò chuyện và đi dạo. Cô ngồi xuống khẽ cười. “Ôi cục cưng của mẹ.” Duy Thanh ôm lấy mẹ mình. “Mẹ đang làm gì vậy?” Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng đang bước tới. “Mẹ đứng chờ con trai của mẹ.” “Sao mẹ không ngồi cho khỏe?” Duy Thanh thương mẹ. Sau tất cả, bây giờ Quốc Hùng đã biết rõ mọi chuyện về Duy Thanh, bao gồm việc bạn anh đi tù, giả vờ nhận làm ba Mít Thúi, và cả việc bạn anh bị ung thư. Đó chính là lý do anh đặt tên “Duy Thanh” cho con trai của mình và Mỹ Hạnh. “Mọi việc xong rồi hả anh?” Cô nhìn chồng mình. Anh gật đầu. “Ừm, xong rồi em.” Anh ngồi xuống bế con mình lên. “Chúng ta đi thôi.” Cô khoác tay chồng mình. Duy Thanh hỏi. “Ba ơi, mẹ bảo mẹ mua siêu nhân cho con. Mà siêu nhân là cái gì vậy ba?” “Siêu nhân hả?” Anh khẽ cười. “Siêu nhân là người âm thầm và lặng lẽ hy sinh bảo vệ người khác. Dù có khó k

Chương 58

Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” Hiện tại Mỹ Hạnh đang là trưởng phòng kinh doanh bên công ty thời trang. Từ tối qua đến giờ, anh thấy cô cứ đăm chiêu buồn bực về vấn đề gì đó. Đến sáng nay gặp Mỹ Dung, anh mới hiểu ra mọi chuyện. “Anh không nói chuyện em với anh Nhị, cho chị em biết sao?” Mỹ Dung nói khi gặp Quốc Hùng ở phòng khách. “Không.” Lúc đó anh hơi ngạc nhiên. Việc anh Hùng giấu chị mình, Mỹ Dung chỉ có một suy nghĩ nảy lên trong đầu, đó là nếu biết anh Thanh với cô không còn là gì của nhau, anh Hùng sợ chị Hạnh có khi sẽ thay đổi. Một suy nghĩ ấu trĩ, hoặc là cô, hay là của anh Hùng. “Mà sao em?” Quốc Hùng hỏi. Mỹ Dung nhếch môi. “Không có gì. Em nghĩ anh nên nói với chị đi.” Nói xong cô bước vào bếp. Trở lại với thực tại, Quốc Hùng mở cửa phòng. “Anh vào được chứ?” “Dạ.” Mỹ Hạnh lúc này đang suy nghĩ về chuyện của Mỹ Dung, nên nhất thời chỉ đáp được có vậy. Anh ngầm đoán. “Em buồn vì chuyện của bé Dung sao?” Cô không muốn giấu anh. “Dạ.” “

Chương 59

“Chú Hùng.” Duy An hớn hở mỉm cười. “Á.” Quốc Hùng ngồi xuống. “Mít Thúi của chú.” Anh thắc mắc. “Ba Thanh đâu?” Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào. “Anh Thanh tới sau anh.” Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất. “Chị em đâu rồi anh?” Mỹ Dung khẽ cười. “Chị em đang chuẩn bị ở bên trong.” Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh. Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người. Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn. “Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày.” Anh khen chú rể. Quốc Hùng bắt tay từng người. “Anh Đức với thằng Sơn đâu?” “Tụi nó đang tới.” Khánh Long đáp. Văn Hàn nói đùa. “Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể.” Quốc Hùng chậc lưỡi. “Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất

Giải Mã ABED: Cái Kết

Đầu tiên nói về cái kết của Ngọc Hân: Thật sự thì Ngọc Hân có gặp được Văn Vũ tại thế giới huyền ảo đó không. Thật ra đó chỉ là cái “thức” của Ngọc Hân. Nên khi chết, Ngọc Hân đã bị kẹt trong chính cái thức của chính mình. Nếu các bạn để ý một chút, các bạn sẽ nhận ra được. . Thứ nhất, Văn Vũ luôn thích màu đen và không bao giờ mang áo quần màu trắng. . Thứ hai, màu trắng là màu ưa thích của Ngọc Hân. => Do vậy, cái “thức” của Ngọc Hân đã biến Văn Vũ mang áo quần theo màu sắc mà cô ưa thích. Tiếp theo, những lời nói mà Ngọc Hân nói với Văn Vũ, tất cả cũng do cái “thức” khi còn sống của cô mà tạo thành. Những câu hỏi lặp đi, lặp lại rằng, anh có yêu em không, anh có bỏ em đi nữa không. Tất cả đều do “thức” của cô tạo ra cả. Vì khi còn sống, Ngọc Hân đã đọc được bức thư của Văn Vũ gởi cho Ngọc Lan. Do đó, cô sợ Văn Vũ sẽ đi tìm Ngọc Lan, chứ không phải ở lại đợi cô. Nói về cái kết của Ngọc Lan: Mình viết cái kết của Ngọc Lan cho các bạn, là một cái kết mở. Cò

Chương 52

“Mọi chuyện sao rồi con?” Bà Thúy Nga hỏi Duy Thanh. Anh lúc này rất trầm mặc. “Dạ con đang sắp xếp cho mọi người tạm thời im lặng. Đợi mọi chuyện qua rồi tính tiếp.” Bà thở dài. “Con tìm ra kẻ nào tố cáo chưa?” “Dạ chưa mẹ.” Anh cũng đang đau đầu vì vụ này. “Thằng Long bảo người gởi là ẩn danh.” Bà chậc lưỡi. “Hết vụ thuế má, giờ đến vụ này.” “Thuyền to thì sóng lớn mà mẹ.” Anh gượng cười cho giải tỏa bớt không khí. Bề ngoài giả vờ vui vẻ như vậy để làm yên lòng mẹ Nga thôi, chứ thật ra anh đang rất đau đầu và sốt ruột. Hôm đó gặp Khánh Long, anh thật sự không thể tin những gì mình vừa nghe được. “Có chuyện gì vậy mày?” Anh hỏi ngay khi thấy Khánh Long bước vào xe. Địa điểm, thời gian, giọng điệu, anh cảm thấy tình hình như có vẻ rẩt nghiêm trọng và bí hiểm. Khánh Long liếc mắt sang, sau khi đóng cửa xe một cách rất mạnh. “Có người gởi đơn tố cáo mày.” Anh nhìn Khánh Long. “Tố cáo gì?” “Tao nên gọi mày là gì đây?” Khánh Long nhếch môi. “Đại ca, bố già hay ông tr

Chương 53

Sau vụ Hoàng Sơn, Duy Thanh tiếp tục bị vướng phải chuyện Quốc Hùng. Có điều không như Hoàng Sơn, anh chả thể giúp đỡ gì được cho Quốc Hùng, ngoài việc cắt cử người theo bảo vệ. Dự án bên phía tây bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy xuất phát chậm hơn những đối thủ khác, nhưng dự án của Quốc Hùng lại được săn đón nhiều hơn. Đi cùng cái thuận lợi thì tất nhiên cũng sẽ có khó khăn. Khó khăn thứ nhất là Quốc Hùng vướng vào sự lùm xùm đất đai, khi dự án mới bắt đầu đã vấp phải việc giấy tờ giả, tranh giành quyền sử dụng và kiện cáo bắt đầu nổ ra liên miên. Bạn E, người được Quốc Hùng giao phó nhiệm vụ đã “non tay” mua phải những miếng đất bị làm giả giấy tờ. Nhiều miếng trong số đó là đất nông nghiệp, chưa được chuyển đổi mục đích sang đất thổ cư. Một số khác thì bị vướng vào việc tranh chấp, kiện tụng. Chỉ 1/3 trong tổng số đất bạn E mua là đủ điều kiện pháp lý để làm dự án. Chưa kể, chính vì dự án quá nổi nên các đối thủ cạnh tranh đã nhanh tay tóm lấy cơ hội “dìm hàng”

Chương 51

Có một điều Quốc Hùng luôn thắc mắc trong lòng rằng, liệu Mỹ Hạnh đã gặp Duy Thanh chưa. Anh không dám hỏi, vì anh sợ nếu cô chưa biết, thì anh chính là người “khơi mào” ra mọi chuyện. Còn nếu biết rồi thì liệu cô có nói thật với anh không. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thì anh mới nhận ra, cái đêm anh mới về nước, cái đêm anh cùng lũ bạn của mình đánh nhau, phải chăng là do Duy Thanh sai đàn em tới kiếm cớ gây sự. Có thể lắm, vì quán bar đó thuộc quyền quản lý của hắn kia mà. “Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Mỹ Hạnh thấy Quốc Hùng lái xe trông rất khổ sở. “Có đâu.” Anh giả vờ chối. Cô chợt nhớ. “Ủa sao mọi người ở công ty đồng loạt nghỉ việc vậy anh?” Anh nhân tiện dò hỏi. “Anh tưởng chuyện này em phải biết rõ chứ.” Ngụ ý của anh là chẳng lẽ Duy Thanh không nói với em. Cô thấy anh như bị khùng. “Sao em biết được, em ở phòng kinh doanh, chứ có phải ở phòng nhân sự đâu.” “Thế phòng em không có ai nghỉ hả?” Cái này thì thật, vì anh cũng không biết rõ số lượng nhân viên Duy Than

Anh Bỏ Em Đi

Tác phẩm: Anh Bỏ Em Đi Tác giả: M MT Thể loại: Tình cảm Giới thiệu: Văn Vũ, một chàng trai xuất thân nghèo khổ. Ngọc Hân, một cô gái được sinh ra từ một gia đình giàu có. Hai người gặp nhau và tình yêu bắt đầu chớm nở. Chưa được bao lâu thì nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra. Văn Vũ liên tục bỏ đi và Ngọc Hân luôn vì anh mà tìm đến. Liệu rằng cuối cùng họ có đến được với nhau và hạnh phúc có mỉm cười. Truy cập facebook để biết thêm chi tiết: https://www.facebook.com/tacgiammt Thời gian dự kiến ra mắt: 17/09/2018

Giải mã ABED: Ngọc Hân

                        Tên:    Trương Ngọc Hân             Tuổi:    25             Quê quán:       Thành phố H             Trình độ học vấn:      Đại học - Tốt nghiệp đại học R với loại xuất sắc.             Màu sắc ưa thích:      Màu trắng             Sở thích:         Thích tụ tập với bạn bè.             Giới thiệu vài nét:    Ba mẹ ly thân từ lúc cô đang học cấp 3. Được mệnh danh là “nữ hoàng bạc tình”, vì quen rất nhiều chàng trai và chỉ được một thời gian là vứt bỏ. Là đại tiểu thư của tập đoàn T, một trong những tập đoàn quyền lực và giàu có nhất nước. Có ba người bạn thân, một là Quỳnh Hương, quen nhau từ lúc nhỏ. Tiếp theo là Thảo Vân và Hồng Loan, cô quen hai người này khi còn ở đại học. Tính tình mạnh bạo nhưng đặc biệt lại thích làm nũng. Thói quen hằng ngày, sáng café cùng với lũ bạn, tối thì đi bar C hoặc đi ăn.  Có lúc tập gym buổi sáng, lúc thì buổi chiều, thích tập buổi nào thì tập buổi đó. Tình yêu của cô cũng giống như vậy, thích yêu anh chàng