Nhiều năm sau.
Lúc
này gia đình của Tuấn Kiệt đang ở trong phòng. Anh đang ngồi trên giường xoa
bóp chân tay cho Uyên Phương. Vợ anh đang mang thai đứa con thứ ba và cô đang nằm
trên giường cầm điện thoại xem hài kịch.
Uyên
Phương bật cười ha hả. “Anh xem vui chưa này.” Cô tua lại đoạn video và đưa cho
anh xem.
Tuấn
Kiệt xem xong, mặt không biến sắc. “Ờ vui.”
Uyên
Phương thấy chồng mình như nói cho có. Mặt mày thì nhăn nhó như đang chịu cực
hình. “Vui của anh đó sao?”
Tuấn
Kiệt sợ vợ mình giận nên liền nhe hai hàm răng ra như đang cười. “Vui mà.”
“Anh
không yêu em nữa đúng không?” Uyên Phương giả vờ giận hờn.
“Không
có.” Tuấn Kiệt thanh minh ngay.
Uyên
Phương bĩu môi. “Anh chối làm gì. Em già, em xấu nên anh không yêu nữa chứ gì.” Cô ngồi dậy nhìn con gái mình. “Con gái, ba
không yêu mẹ con mình nữa. Mình ra gầm cầu ở đi.”
Thanh
Ngọc, con gái đầu của Uyên Phương và Tuấn Kiệt. Cô nhóc đang ngồi vẽ bậy trên
giường. “Gầm cầu là gì vậy mẹ?” Vì mọi người ngủ chung nên hai chiếc giường to
lớn được kê sát vào nhau.
“Gầm
cầu là nơi đẹp lắm. Có rất nhiều người vô gia cư ở dưới đó. Mẹ con mình ra đó ở
đi.” Uyên Phương giả vờ nói láo.
“Vậy
mình đi ra đó chơi đi mẹ.” Thanh Ngọc vẫn tiếp tục vẽ bậy.
Uyên
Phương nhìn con trai mình. “Tuấn Minh, con đi với mẹ và chị không?”
Tuấn
Minh, con trai của hai người đang ngồi chơi xếp hình trên giường. “Dạ, con đi
theo chị.”
Uyên
Phương nhìn xuống bụng mình. “Con trai đi với mẹ và hai anh chị không?” Cô tự
trả lời luôn. “Con trai bảo đi.” Cô nhìn Tuấn Kiệt. “Mẹ con em đi cho anh vừa
lòng.”
Tuấn
Kiệt như sắp khóc. Anh hôn nhẹ lên vai của Uyên Phương. “Thôi mà, đừng bỏ anh một
mình mà. Em nói gì anh cũng nghe hết.”
Một
lúc sau khi đang ngủ, Tuấn Kiệt nghe thấy tiếng ồn, anh liền đi xuống dưới nhà
xem thử. Vừa bước xuống cầu thang, anh thấy hai người nam nữ đang đứng trước cửa
trò chuyện gì đó. Anh dụi mắt để muốn nhìn cho thật kỹ và anh không thể tin được,
khi trước mắt anh là Tuấn Phong và Thanh Vân.
“Xong
rồi.” Tuấn Phong mặc áo sơ mi trắng với quần đen. Anh vừa cột giây dày cho
Thanh Vân xong.
“Đi
nào.” Thanh Vân hớn hở.
Tuấn
Kiệt lao nhanh ra với bộ dạng sửng sốt. “Anh, chị.” Anh nói không nên lời.
Tuấn
Phong khẽ cười. “Ấy thằng nhóc.”
Thanh
Vân mỉm cười. “Chào Kiệt.”
“Anh
chị.” Tuấn Kiệt gắng mở lời. “Hai người.”
Tuấn
Phong đá đít em mình. “Em ở nhà nha. Anh chị đi đây.”
“Hai
người đi đâu?” Tuấn Kiệt nói trong buồn bã.
Tuấn
Phong nắm tay Thanh Vân rồi nghiêm nghị nhìn em mình. “Đến lúc anh chị phải đi
rồi.”
“Không.”
Tuấn Kiệt lắc đầu. “Em không muốn hai người đi. Em muốn hai người ở lại với
em.”
Tuấn
Phong khẽ cười. “Không được đâu.”
“Anh
chị đừng đi mà. Ở lại với em đi. Em không muốn hai người đi.” Tuấn Kiệt bật
khóc.
Tuấn Phong bếu má em mình.
“Em đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, em phải để anh chị đi tìm hạnh phúc của
mình chứ. Anh chị chỉ ở được bên cạnh em được một thời gian thôi.”
“Nhưng.” Tuấn Kiệt muốn nói
gì đó nhưng không được.
Tuấn
Phong gật đầu khẽ cười. “Anh chị phải đi đây. Em ở lại nha.”
Thanh
Vân vẫy tay. “Vân đi nha Kiệt.”
Tuấn
Kiệt bật khóc muốn nói gì đó nhưng không kịp. Anh giật mình trở lại với thực tại
và nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ rất thật, không phải vì anh bật
khóc ngay tại thế giới thực, mà là vì anh có thể cảm nhận được nó, cảm nhận bằng
chính con tim và tâm thức của mình.
Bước
xuống giường, anh đi thẳng ra ban công và nhìn xuống dưới sân. Nắng chiếu nhẹ
qua khung cửa, một ngọn gió thổi mạnh qua khiến những chiếc lá trên mặt đất bay
tứ tung.
Tuấn
Kiệt khẽ nói. “Anh, chị.” Nước mắt anh khẽ rơi xuống.
Uyên
Phương cũng thức tỉnh, cô dụi mắt thấy Tuấn Kiệt đang đứng ở ban công. “Sao anh
đứng đây?” Cô lật đật đi tới.
Tuấn
Kiệt quay qua. “Anh chị của anh.” Tuấn Kiệt thút thít. “Họ đi rồi.”
Uyên
Phương cũng buồn theo. “Anh đừng khóc nữa. Anh phải mừng cho anh chị chứ.” Cô
đưa tay lau nước mắt trên mặt Tuấn Kiệt. “Giờ anh chị có thể hạnh phúc bên nhau
ở một thế giới nào đó rồi.” Mặc dù cô không biết vì sao anh lại nói như vậy,
nhưng cô nghĩ hai người họ xứng đáng được hạnh phúc.
Tuấn
Kiệt gật đầu. “Ờ ha.” Anh khoác tay qua ôm Uyên Phương rồi hôn nhẹ lên đầu cô.
“Anh phải vui mới đúng chứ.”
“Anh
chị của anh thế nào?” Uyên Phương tò mò.
“Trông
họ vui lắm.” Tuấn Kiệt đáp.
Uyên
Phương gặng hỏi. “Anh chị có già hơn không?”
“Không.”
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Họ vẫn như vậy. Vẫn xinh đẹp và hiền dịu.”
Tuấn
Kiệt và Uyên Phương cứ đứng đó trò chuyện với nhau. Đúng như lời của Tuấn Phong
nói, Tuấn Kiệt đã tìm thấy hạnh phúc của đời mình.
Hạnh
phúc hóa từ bi thương.